Bức thư tình cuối - Phần I - Chương 03 - Phần 2

“Tôi thấy không nên quá lo lắng,” Moncrieff nói. “Năm nay thuê một túp lều bên bãi biển ở Monte Carlo mất tới năm mươi bảng một tuần. Sẽ không có nhiều người Anh sẵn lòng trả mức đó đâu.”

“Tôi nghe nói Elsa Maxwell kiến nghị phủ cao su bọt lên sỏi để đi dạo chân trần trên bãi biển sẽ dễ chịu hơn.”

“Thật kinh khủng khi cứ phải ngồi đây và nghe nói nhảm,” Anthony tự nhủ. Anh muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức, nhưng anh không thể vì đang giữa bữa ăn. Khung cảnh ở đây, không khí ở đây thật khác với cuộc sống của anh - như thể anh bị lạc vào một hành tinh khác. Làm sao họ có thể thờ ơ với chiến sự và những nỗi kinh hoàng đang xảy ra ở Châu Phi, khi mà sự giàu sang của họ có được là nhờ chính mảnh đất ấy.

Anh lưỡng lự một chút rồi ra hiệu cho phục vụ mang tới cho anh một li rượu. Không ai ngồi cùng bàn nhận ra điều này.

“Vậy là... anh sẽ viết những điều tuyệt vời về chồng tôi, đúng không?” Bà Stirling quay sang nhìn anh. Món ăn thứ hai - một đĩa hải sản tươi - được mang tới và đặt trước mặt anh. Anh chỉnh lại khăn ăn để trên đùi. “Tôi không biết. Tôi có nên làm thế không? Ông ấy là một người tuyệt vời à?”

“Ông ấy là ngọn đuốc sáng trong ngành kĩ nghệ thương mại, người bạn thân thiết Moncrieff của chúng tôi đã nói thế. Những nhà máy của ông được xây dựng với tiêu chuẩn cao nhất có thể. Doanh số mà các nhà máy của ông mang lại tăng đều đặn hàng năm.”

“Tôi không hỏi bà điều đó.”

“Không?”

“Tôi chỉ hỏi chồng bà có phải là người tuyệt vời không.” Anh biết anh đang cư xử rất khó chịu, nhưng rượu đã khiến anh chẳng còn sợ sệt.

“Tôi không nghĩ anh nên hỏi tôi, ông O'Hare. Một người vợ khó có thể tránh khỏi sự thiên vị khi nói về những điều đó.”

“Ồ, theo kinh nghiệm của tôi thì không ai ngoài vợ có đánh giá khách quan nhất về chồng mình...”

“Tiếp tục đi.”

“Ai là người biết về tất cả những tật xấu của chồng cô ta chỉ sau vài tuần lấy nhau và có thể bới móc chúng hàng ngày, kể cả khi chúng đã xảy ra từ rất lâu rồi - với sự chính xác như một quan tòa?”

“Vợ anh có vẻ như rất ghê gớm.”

“Thực ra cô ấy là một người cực kì thông minh.” Anh nhìn sang Jennifer, lúc này đang đưa một con tôm lên miệng.

“Thật ư?”

“Đúng vậy. Đủ thông minh để li dị tôi nhiều năm trước đây.”

Cô đưa anh lọ may-ô-naise. Thấy anh không đưa tay ra đỡ, cô xúc một thìa nhỏ để lên đĩa của anh. “Điều đó có nghĩa là ông không phải người tuyệt vời, đúng không ông O'Hare?”

“Trong chuyện gia đình? Không. Tôi không nghĩ là tôi được như thế. Còn trong tất cả những lĩnh vực khác, tất nhiên không ai đọ nổi với tôi. Và làm ơn gọi tôi là Anthony.” Anh cố tình thể hiện sự công kích trước cách nói kiểu cách, hãnh tiến của những người ở đây.

“Được rồi, Anthony, tôi tin chắc anh và chồng tôi rất hòa hợp với nhau vì ông ấy cũng có kiểu suy nghĩ giống anh.” Cô chăm chú nhìn Stirling, rồi quay sang anh. Mắt cô dừng lại ở anh đủ lâu để anh thấy cô không phải là người nông cạn và chán ngắt như anh nghĩ.

Trong suốt bữa ăn chính - với thịt bò cuộn, ăn cùng kem và nấm rừng - anh đã kịp tìm hiểu Jennifer Stirling, tên thời con gái là Verrinder, cưới chồng được bốn năm. Cô chủ yếu sống ở Luân Đôn, còn chồng cô thường xuyên đi ra nước ngoài nơi có những mỏ quặng. Họ chỉ tới Riviera vào mùa đông, thỉnh thoảng vào mùa hè và vào những dịp lễ mà ở Luân Đôn quá chán. Ở đây lúc nào cũng đông đúc, vừa nói cô vừa để ý nhìn phu nhân của ông thị trưởng ngồi đối diện. Anh chắc chắn sẽ không thích ở đây luôn, một ao cá nhỏ xíu.

Đó là những điều cô tâm sự với anh, những điều dễ khiến mọi người nhận ra cô là một người vợ được nuông chiều của một người đàn ông giàu có. Nhưng anh cũng đồng thời nhận ra một điều: Jennifer Stirling dường như thông minh và xuề xòa hơn so với địa vị của cô và cô vẫn chưa nhận thức được cô sẽ như thế nào trong vòng một hai năm tới. Còn hiện tại, duy nhất ánh mắt buồn toát ra từ đôi mắt cô đã nói lên một chút gì đó con người thực của cô. Cô bị mắc kẹt trong vòng quay vô nghĩa không bao giờ kết thúc của cái xã hội cô đang sống.

Họ vẫn chưa có con. “Tôi thấy mọi người bảo hai vợ chống phải sống cùng nhau ít nhất một thời gian thì mới hi vọng có con.” Khi cô nói ra điều ấy, anh tự hỏi cô có đang định ám chỉ điều gì đó với anh không. Nhưng cô có vẻ rất vô tư, và thích thú trước hoàn cảnh đó chứ không có vẻ gì buồn bã cả. “Anh có con chưa, Anthony?” Cô hỏi.

“Tôi - tôi dường như đã có nhưng đã mất. Thằng bé sống với vợ cũ của tôi, cô ấy luôn cố gắng để đảm bảo thằng bé không bị tôi làm hư hỏng.” Nói xong câu đó anh biết chắc là mình đã say. Nếu không say rượu, anh đã không bao giờ nhắc tới thằng bé.

Lần này anh nhận thấy có gì đó thực sự chân thành ẩn sau nụ cười của cô, như thể cô đang tự hỏi có nên thương hại anh không. Xin đừng, anh thầm nói. Anh rót thêm cho mình một li rượu nữa để giấu sự lúng túng. “Cũng không có gì. Nó -”

“Anh có thể làm hư hỏng thằng bé bằng cách nào nhỉ, ông O'Hare?” Mariette, con gái ngài thị trưởng với qua bàn hỏi anh.

“Thưa cô, tôi ngờ là chính tôi đang bị làm cho hư hỏng,” anh trả lời. “Nếu tôi không quyết định viết một bài phóng sự tâng bốc ngài Stirling đây, tôi chắc hẳn đã bị thức ăn và những người ở trên bàn tiệc này lôi kéo rồi.” Anh dừng lại một lúc. “Thế điều gì có thể làm bà hư hỏng hả bà Moncrieff?” anh hỏi - dường như đây là người an toàn nhất mà anh có thể bắn câu hỏi sang.

“Ồ, tôi cũng là người bình thường như tất cả những người khác. Không ai là hoàn hảo cả,” bà trả lời.

“Vớ vẩn,” chồng bà đáp lời, đầy tự hào. “Phải mất hàng tháng trời tôi mới mua chuộc được bà ấy.”

“Tất nhiên rồi, riêng anh thì phải thế. Anh hoàn toàn không đẹp trai và quyến rũ như ông O'Hare đây.” Bà gửi chồng một nụ hôn gió. “Còn Jenny thì không thể mua chuộc bằng bất kì giá nào. Anh không thấy ở cô ấy toát ra sự thánh thiện thuần khiết nhất ư?”

“Không, Francis. Ngài Lafayette mới thực sự là biểu tượng của sự chính trực,” Jennifer nói, khóe miệng hơi nhếch lên một cách tinh nghịch. Cô cũng có vẻ hơi chuếnh choáng. “Suy cho cùng, chẳng thể tìm thấy cái gọi là nạn hối lộ trên chính trường Pháp.”

“Em yêu, anh không nghĩ em đủ hiểu biết để bàn luận về chính trường Pháp,” Laurence Stirling xen vào. Anthony nhận thấy mặt cô thoáng tái đi.

“Em chỉ định nói -”

“Đừng, đừng làm thế,” ông hạ giọng. Cô chớp mắt và nhìn xuống đĩa thức ăn.

Bàn ăn đột ngột im lặng.

“Tôi nghĩ là bà nói đúng,” ngài Lafayette lịch sự trả lời Jennifer và đặt li rượu xuống. “Tuy nhiên, tôi có thể kể cho bà tên đối thủ vô lại của tôi ở tòa thị chính đã gian dối như thế nào... tất nhiên với một cái giá hợp lí.”

Có tiếng cười rì rầm. Dưới gầm bàn, Mariette dẫm nhẹ chân lên chân Anthony. Ở bên cạnh anh, Jennifer Stirling ra hiệu cho phục vụ tới dọn đĩa trên bàn. Nhà Moncrieff bận tiếp chuyện ngài Demarcier.

Lạy Chúa, anh nghĩ. Mình phải làm gì với đám người này đây? Mình không thuộc về nơi đây, Laurence Stirling đang say sưa nói gì đó với người ngồi cạnh. Một kẻ ngốc nghếch, Anthony nghĩ về bản thân. Một kẻ không có gia đình, sự nghiệp không có gì nổi trội, nghèo rớt mùng tơi, anh đích thị là một kẻ như thế. Hình ảnh đứa con trai không còn thuộc về anh, Jennifer Stirling bị mất mặt và những li rượu khiến tâm trạng anh càng thêm u uất. Chỉ có một cách duy nhất thoát khỏi tình trạng này: anh ra hiệu cho người phục vụ mang thêm rượu.

Nhà Demarcier ra về lúc mười một giờ, nhà Lafayette về vài phút sau đó - sáng hôm sau có cuộc họp hội đồng thành phố - ngài thị trưởng giải thích. “Chúng tôi thường bắt đầu làm việc sớm hơn người Anh các cậu.” Ông bắt tay anh ở ngoài mái hiên lớn nơi họ uống cà phê và rượu brandy sau bữa tối. “Tôi rất mong chờ được đọc bài của anh, ông O'Hare.”

“Thật là vinh hạnh cho tôi. Hãy tin tôi,” Anthony lắc lư khi phải đứng. “Chuyện chính trường chưa bao giờ khiến tôi thích thú cả.” Anh đang rất say. Những từ ngữ cứ tự dưng bật ra khỏi miệng anh trước khi anh kịp hiểu anh định nói gì. Anh làm ngơ bởi anh hiểu rằng lúc này anh chẳng thể kiểm soát nổi mình nữa. Anh cũng không còn nhớ mình đã huyên thuyên gì vài tiếng trước đây. Ngài thị trưởng nhìn anh một lúc rồi ông thả tay anh ra và quay đi.

“Bố, con sẽ ở lại thêm một lúc nữa nếu bố không phản đối. Con chắc chắn một trong những quý ngài ở đây có thể đưa con về.” Mariette liếc mắt đầy chủ ý về phía Anthony, anh gật đầu không ngần ngại.

“Có khi tôi lại cần đến sự trợ giúp của ấy chứ. Tôi thực sự không hề biết mình đang đứng ở đâu,” anh trả lời.

Jennifer Stirling hôn tạm biệt nhà Lafayette. “Ông bà yên tâm, tôi sẽ đảm bảo cô bé về nhà an toàn,” cô nói. “Cám ơn vì đã tới tối nay.” Rồi cô nói điều gì đó bằng tiếng Pháp mà anh không hiểu.

Màn đêm trở nên buốt giá hơn, nhưng Anthony hầu như không nhận ra điều ấy. Anh chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ ở phía xa, tiếng lách cách của những chiếc li, tiếng Moncrieff và Stirling tranh thủ bàn tiếp về thị trường chứng khoán và cơ hội đầu tư ra nước ngoài và anh cũng chẳng còn quan tâm đến những điều đó nữa khi nốc cạn li cô-nhắc ai đó vừa để vào tay anh. Khi tới một miền đất lạ, anh chỉ quen ở một mình và anh thấy thoải mái, vì vậy đêm nay anh thấy thật mất cân bằng và dễ cáu kỉnh. Anh liếc nhìn ba người phụ nữ trước mặt, hai người tóc nâu sẫm và một người tóc vàng. Jennifer Stirling đưa một tay lên làm dáng, có lẽ cô muốn khoe mấy món đồ trang sức. Hai người còn lại thì thầm và thỉnh thoảng phá lên cười. Mariette không quên liếc nhìn anh và mỉm cười. Có ý đồ gì trong nụ cười đó không nhỉ? Mười bảy tuổi, anh tự nhắc nhở. Còn quá trẻ.

Anh nghe tiếng đánh cricker, tiếng phụ nữ cười, tiếng nhạc jazz vọng từ trong nhà. Anh nhắm mắt và rồi mở mắt, nhìn đồng hồ. Một tiếng đã trôi qua. Anh có cảm giác muốn chợp mắt một lúc. Dù gì thì cũng đã tới giờ phải về. “Tôi nghĩ đã tới giờ tôi phải quay lại khách sạn rồi,” anh nói với mọi người và đứng dậy khỏi ghế.

Laurence Stirling cũng đứng dậy một cách lịch sự. Ông hút một điếu xì gà to quá khổ. “Để tôi gọi tài xế.” Ông quay vào trong nhà.

“Không, không,” Anthony từ chối. “Không khí trong lành sẽ có ích cho tôi lúc này. Cám ơn ông rất nhiều vì một buổi tối cực kì thú vị.”

“Nếu cần thêm thông tin gì anh cứ gọi tới văn phòng của tôi trong sáng mai. Tôi sẽ ở đó tới buổi trưa. Sau đó tôi sẽ đi Châu Phi. Hay anh có muốn đi cùng tôi và tận mắt nhìn những mỏ quặng trước khi viết bài? Chúng tôi luôn có thể thu xếp...”

“Chắc để lúc khác,” Anthony nói.

Stirling đưa tay ra bắt, một cái bắt tay rất chặt và nhanh. Moncrieff cũng đứng dậy, đưa một ngón tay lên đầu ra hiệu chào anh từ xa.

Anthony quay người và đi về phía cổng vườn. Con đường mòn được thắp sáng bởi những chiếc đèn lồng nhỏ đặt trên những luống hoa. Xa xa phía trước là ánh đèn hắt ra từ những chiếc tàu lớn đang neo mình trong bóng đêm đen kịt của biển đêm. Một tiếng thì thầm nhỏ theo gió vọng lại từ khu hàng hiên.

“Một chàng trai thú vị,” Moncrieff nói theo kiểu dễ khiến người khác nghĩ ngược lại.

“Còn hơn là một kẻ hợm hĩnh tự mãn,” Anthony lẩm bẩm phụ họa.

“Ông O'Hare? Ông có phiền nếu tôi dạo bộ cùng ông không?”

Anh lảo đảo quay lại. Mariette đứng ngay sau anh, với một chiếc túi nhỏ và chiếc áo len khoác hờ hững trên vai. “Tôi biết đường về trung tâm thành phố - chúng ta có thể đi theo lối mòn theo triền đá. Tôi chắc chắn ông sẽ lạc nếu đi một mình.” Anh đứng không vững trên những viên sỏi nhỏ. Cô gái vội đưa cánh tay mỏng manh khoác vào tay anh. “Thật may là có ánh trăng. Ít nhất chúng ta vẫn nhìn thấy bàn chân mình,” cô nói.

Họ đi bên nhau trong im lặng. Anthony nghe rõ tiếng sỏi lạo xạo dưới gót giầy, thi thoảng bật ra tiếng kêu khẽ khi tình cờ dẫm phải những bụi oải hương dại ven đường. Một không gian thật êm ả, với một cô gái đẹp đi bên cạnh, dù vậy trong anh vẫn tràn ngập cảm giác nhớ nhà vì một lí do mơ hồ nào đó.

“Ông thật kiệm lời, ông O'Hare. Có chắc chắn là ông không bị ngủ gật nữa không đấy?”

“Hãy cho tôi biết,” anh hỏi. “Cô có thích những buổi tiệc như thế không?”

Cô gái nhún vai. “Đó là một ngôi biệt thự đẹp.”

Một ngôi biệt thự đẹp. Đó là tiêu chí để cô đánh giá một buổi tối tuyệt vời ư thưa cô?”

Cô bé nhướn mày, chẳng mảy may bận tâm tới lời nhận xét sắc nhọn đó. “Mariette. Làm ơn cho tôi biết. Có đúng là cô chẳng hề thích thú đúng không?”

“Những người đó,” anh nói tiếp, biết rằng mình đã quá say và hằn học, “chỉ khiến tôi muốn chĩa súng vào miệng mình và bóp cò.”

Cô gái cười khúc khích, và trước sự đồng lõa ra mặt của cô, anh tiếp tục cao giọng: “Những người đàn ông chỉ nói về mỗi việc họ có gì, họ sở hữu điều gì. Còn những người đàn bà không thể nhìn xa hơn đống đồ trang sức họ đang đeo trên người. Tất cả bọn họ đều là những người có tiền, có cơ hội, để làm bất kì điều gì họ muốn, nhưng không ai nhìn ra ngoài và hiểu về cuộc sống bên ngoài cái thế giới cỏn con của chính họ.” Anh lại nhảy dựng lên khi vấp vào bụi cây và Mariette vội nắm chặt cánh tay anh.

“Tôi thà đứng ngoài tán gẫu với mấy ông nhà nghèo bên ngoài khách sạn Cap còn hơn. Mà tất nhiên những người như Stirling chắc hẳn sẽ bắt mấy ông đó ăn vận tử tế và giấu họ đi đâu đó...”

“Tôi nghĩ ông chắc sẽ rất thích bà Stirling,” giọng cô hờn dỗi, “Nửa số đàn ông ở Riviera này yêu bà ấy.”

“Đó chỉ là một quý bà giàu có được nuông chiều. Cô có thể thấy loại người đó ở bất kì thành phố nào, tiểu thư Mariette. Xinh xắn như một trái đào nhưng chẳng có thể có nổi một chính kiến của riêng mình.”

Anh tiếp tục bài diễn văn đả kích của mình cho tới khi nhận ra cô gái đã dừng lại không bước tiếp nữa. Cảm thấy có gì đó thay đổi, anh liếc nhìn lại phía sau và ngay lập tức anh nhận ra Jennifer Stirling đang đứng cách anh chỉ vài bước chân. Cô cầm trên tay chiếc áo khoác bằng vải lanh của anh, mái tóc vàng óng của cô ánh lên trong đêm.

“Anh để quên cái này,” cô đưa tay về phía anh. Miệng cô mím chặt, đôi mắt long lanh trong ánh sáng xanh.

Anh bước về phía trước và đưa tay đỡ lấy áo.

Cô cất tiếng lạnh lùng: “Xin lỗi là chúng tôi đã làm ông thất vọng, ông O'Hare, không ngờ cách sống của chúng tôi lại gây phản cảm cho ông thế. Chắc hẳn ông sẽ thấy thoải mái hơn nếu chúng tôi là những người da màu với cuộc sống khốn cùng.”

“Lạy Chúa,” anh nuốt khan và thì thào. “Tôi xin lỗi. Tôi đã - tôi đã quá say.”

“Rõ ràng rồi. Tôi chỉ mong muốn một điều, cho dù anh có nghĩ gì về tôi và cuộc sống được nuông chiều của tôi như thế nào, xin anh đừng chỉ trích Laurence như thế trên mặt báo.” Nói rồi cô quay bước trở lại phía đồi.

Anh cau mày và thầm chửi thề khi nghe tiếng cô vọng lại theo gió khi cô bước đi: “Có lẽ lần sau khi gặp những tình huống như thế, khi phải chịu đựng những người tẻ nhạt như thế, tốt hơn hết anh nên nói ‘Không, cảm ơn.’”

Em đã không để anh nắm tay em, dù chỉ một ngón út, cây đào nhỏ bé của anh.

Thư một người đàn ông

gửi một người đàn bà.