Họa trung hoan - Chương 41 - 42
Chương 41
Ta hàn huyên với Minh Nhuận quên quả trời đất, đến
lúc trời sắp tối mới đứng dậy cáo từ Minh Nhuận. Minh Nhuận cũng đứng lên nói
muốn tiễn ta về Tùng Đào tiểu xá, ta không từ chối được liền thuận theo ý của
y.
Cách Tùng Đào tiểu xá khoảng mấy chục bước chân thì ta dừng lại, quay đầu nói
với Minh Nhuận nói: “Minh Nhuận công tử tiễn ta đến đây là được rồi, đêm qua
chúng ta uống rượu đối trăng thật sự rất vui, lần sau nếu có thời gian thì hẹn
nhau tâm sự nữa nhé.”
Minh Nhuận gật đầu, “Công chúa cũng thật là hài hước, trò chuyện với công chúa
một đêm, ta cũng gặt hái được nhiều.”
Sau khi từ biệt Minh Nhuận, ta sửa lại xiêm y rồi mới bước về phía trước, thật
ra bây giờ ta cảm thấy chột dạ đôi chút. Đêm qua ta chỉ định đi xem rốt cuộc ai
là người thổi tiêu, sau khi nhìn xong sẽ quay về ngay, ai ngờ mới nhìn một cái
đã thành nhìn cả đêm, hơn nữa còn mùi rượu đầy người quay về.
Chỉ mong Liễu Dự chưa dậy, để ta còn có thời gian thay quần áo.
Lúc ta về đến Tùng Đào tiểu xá, chân trước mới bước qua cánh cửa thì đã thấy
Vân Vũ vội vàng chạy về phía ta, ta cảm giác như vẻ mặt của nàng ta có chút thở
phào nhẹ nhõm.
Ta hỏi: “Phò mã dậy chưa?”
Vân Vũ bước qua, nhỏ giọng nói: “Công chúa yên tâm, phò mã vẫn chưa tỉnh, em đã
chuẩn bị nước ấm, xiêm y mới, cả huân hương nữa ạ.”
Vân Vũ không hổ là người theo ta mấy năm, ta còn chưa nói gì, nàng đã biết lo
nghĩ cho ta, hơn nữa còn chuẩn bị đâu vào đó. Ta gật đầu, nhanh chóng đi vào
trong sương phòng.
Lúc ta cách sương phòng có mấy bước thì bỗng nghe két một tiếng, cửa phòng Liễu
Dự được đẩy ra, những tia nắng hắt ra, chiếu lên vẻ mặt tái nhợt của Liễu Dự,
trong lòng ta bỗng giật nảy một cái.
Liễu Dự đứng ở cửa phòng nói nhỏ: “Đêm qua nương tử ra ngoài uống rượu sao?”
Chuyện đến nước này, ta cũng không muốn giấu giếm Liễu Dự, hơn nữa đêm qua ta
chỉ hàn huyên uống rượu với Minh Nhuận, không làm chuyện gì có lỗi với hắn, ta
thật sự không cần phải chột dạ như thế, thế nên ta gật đầu, đáp “ừ” một tiếng.
Lúc này Liễu Dự lại nhìn sang Vân Vũ, “Em đi chuẩn bị ít canh gừng đi, nhìn
nương tử có vẻ uống không ít, uống chút canh gừng giải rượu.” Dứt lời, hắn lại
nói nói với ta: “Nương tử, để ta cho người đi chuẩn bị nước ấm, nàng cứ về
phòng nghỉ ngơi một lát đi đã.”
Trong lòng ta không khỏi cảm thấy áy náy, thật ra đêm qua là ta không đúng, hơn
nửa đêm đi ra ngoài uống rượu đến rạng sáng với một nam tử, nếu Liễu Dự lấy
thân phận phu quân trách cứ ta, ta cũng không thể nói gì hơn, nhưng hắn cái gì
cũng không nói, ngược lại còn quan tâm ta hơn.
Ta vội vàng nói: “Không cần, Vân Vũ đã chuẩn bị hết rồi, chàng cứ đi rửa mặt
trước đi, rồi chúng ta cùng ăn sáng.”
Liễu Dự mỉm cười gật đầu.
Lúc dùng bữa sáng Liễu Dự không hề hỏi ta đêm qua uống rượu với ai, chỉ là nhắc
ta uống nhiều rượu không tốt, sau đó không nói gì nữa. Ta càng không ngừng gắp
rau múc canh cho Liễu Dự, hỏi han ân cần, dùng hành động này đánh tan cảm giác
áy náy trong lòng.
Mấy ngày sau, chúng ta trở về phủ công chúa, cơ thể Liễu Dự lúc này đã tốt hơn
hẳn, hắn bắt đầu tiếp tục đảm nhiệm chức Hình bộ tả thị lang của mình, sáng sớm
lên triều, đúng giờ hồi phủ. Trải qua chuyện Minh Nhuận trước đó, ta cảm giác
ta phải đối đãi với Liễu Dự cho tốt, như thế mới không uổng công danh phận phu
thê chúng ta. Kết quả là, trưa ngày nào ta cũng tiến cung thăm Liễu Dự, cùng
Liễu Dự đi dạo trong cung dùng bữa, tiêu khiển thời gian.
Dần dà, người trong cung cho rằng ta với tân phò mã tình sâu ý đậm.
Thi thoảng Vân Vũ đến Thuyết Thư lâu mai phục, sau đó mách cho ta hay trong
Thuyết Thư lâu đang kể về các chuyện kinh thiên địa quỷ thần khiếp xúc động
lòng người giữa ta với hai phò mã mới và cũ, ta nghe xong mà chỉ biết cười trừ.
Liễu Dự với Yến Thanh đều ở Lục bộ, lúc ta đến tìm Liễu Dự cũng thường gặp phải
Yến Thanh, chỉ là giữa bọn ta không có oanh oanh liệt liệt như theo lời trong
Thuyết Thư lâu, Yến Thanh là người thông mình, dù cho quá khứ ta với hắn thế
nào, ta oán hắn hay hắn hận ta, bây giờ ta đã có tân phò mã, còn hắn cũng đã đem
Đỗ Tịch Tịch vào phủ.
Lúc hai ta gặp mặt tương đối hòa khí, hắn không còn khác thường giống như mấy
tháng sau khi ta hòa ly với hắn, bây giờ hắn nhìn thấy ta, quỷ củ gọi một tiếng
công chúa điện hạ, ta cũng chỉ thản nhiên gật đầu.
Ta với Liễu Dự, Yến Thanh cùng với Đỗ Tịch Tịch, mọi chuyện cần phải giống như
thiên mệnh mà Ôn Diễn nói, ta muốn phản kháng, nhưng cuối cùng không đấu nổi
trời.
Kỳ thật chuyện thiên mệnh này cũng chỉ là thế sự mà thôi, thật thật giả giả,
giả giả thật thật, không ai rõ ràng, ta cũng không rõ, nhưng ta biết rõ một
chuyện, tất cả mọi người đều dần quên đi Ôn Diễn. Hắn xuất hiện kinh động như
thế, mà bây giờ lại bặt hơi lặng tiếng rời đi, khiến người ta trở tay không
kịp, cũng khiến mọi người phải nắm tay thở dài.
Nhưng nếu không phải sâu nơi đáy lòng có tiếng đàn vang lên, thì ta nghĩ có lẽ
mình sẽ coi Ôn Diễn chỉ như một giấc mơ mà thôi.
Năm nay hoa ngọc lan nở khá trễ, nhưng năm qua đầu tháng ba đã nở rồi, năm nay
chẳng biết tại sao, tới đầu tháng tư mới nhú mầm. Ngày hoa ngọc lan nở, trời
còn chưa sáng ta đã tỉnh giấc, dặn dò Vân Vũ chuẩn bị tốt mọi thứ.
Năm trước khi hoa ngọc lan nở, đứa con đầu tiên của ta đã mất, còn chưa kịp mở
mắt đã vĩnh viễn rời khỏi ta.
Năm nay hoa ngọc lan nở, ta muốn đến thăm con ta.
Vừa hay hôm nay là ngày hưu mộc, Liễu Dự cũng đến hoàng lăng với ta. Dường như
hoàng đế các triều đại đều hứng thú với việc kiến tạo hoàng lăng, ngay cả Thừa
Văn xưa nay giản dị lại rất nhiệt tình với việc này, năm thứ hai sau khi Thừa
Văn đăng cơ, hắn đã bắt đầu sai người xây lăng. Thừa Văn từng nói với ta, hoàng
lăng của hắn cần có tên là Vĩnh An lăng, vĩnh viễn an tường, vĩnh viễn ngủ yên.
Chờ cho trăm năm sau, đệ ấy, Quán Quán, và cả ta nữa đều yên giấc nghìn thu.
Một năm trước, Thừa Văn đã đặt tên cho con ta, họ Lý, tên một chữ Lạc, lấy thân
phận con cháu hoàng gia hạ huyệt.
Hoàng lăng xây ở nơi có phong thủy rất tốt, cách kinh thành hơi xa, ước chừng
ngồi xe ngựa đi hai canh giờ là đến.
Liễu Dự với ta đi trên đường tiến vào hoàng lăng. ta nghĩ hài tử đều là cốt
nhục của mẫu thân, là hoài thai chín tháng sinh ra, nhưng cũng rời xa mãi mãi
từ đó. Cái nỗi đau này có thể nói như dằm trong tim.
Ta vừa nhìn thấy ngôi mộ thì hai vành mắt đã đỏ lên, nước mắt đảo xung quanh,
lúc tay ta khẽ vuốt chữ trên tấm bia thì nước mắt từng giọt từng giọt rơi
xuống, rốt cuộc ngăn không được mà khóc ròng.
Ta khóc đến mức không nhìn rõ cảnh trước mắt, mờ mờ ảo ảo, lúc này trong đầu ta
nhiều ít có chút oán hận, hận bản thân khi hoài thai chín tháng lại đi gây gổ
với Yến Thanh, hận Yến Thanh lúc trước vô tình, hận cái gọi là thiên mệnh, hận
Liễu Dự có lòng trắc ẩn đi cứu Ôn Diễn sửa đổi vận mệnh của mọi người.
Nếu quả thật có cơ hội lặp lại, chỉ cần để con ta còn sống, ta đồng ý không bao
giờ gặp lại Ôn Diễn.
Khi rời khỏi hoàng lăng, Liễu Dự nói khẽ nói với ta: “Nương tử, sau này chúng
ta vẫn còn có con, nàng chớ đau lòng.”
Lúc này tâm tình ta không được tốt, vừa nghe Liễu Dự nói thế, ta lập tức cau
mày nói: “Nó không phải là con chàng, bản thân chàng sao hiểu được nỗi đau của
ta.”
Sắc mặt Liễu Dự đột nhiên trắng bệch, ta lập tức ý thức được ngữ khí vừa rồi
của mình có hơi nặng nề, ta liền đổi sắc mặt, “Cẩn Minh, trong lòng ta có chút
chuyện không vui, những lời vừa nói chàng đừng để trong lòng.”
Liễu Dự cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Trong lòng nương tử không thoải mái, ta
tất nhiên là biết. Chỉ cần nương tử không đau lòng, nàng nói gì ta cũng có thể
chịu được.”
Trong lòng ta mềm nhũn ra, cũng nhẹ nhàng nói: “Đừng nói thế.” Ta khẽ mím môi,
nắm lấy bàn tay đằng trong ống tay áo của Liễu Dự, “Cẩn Minh, sau này chúng ta
cũng sẽ có con.”
Liễu Dự mở to mắt, kinh ngạc vui mừng nhìn ta.
Bỗng nhiên ta có chút hối hận khi nói ra câu kia, nhưng lúc này ta không được
phép hối hận, ta kiên trì nói: “Chàng đối với ta tốt như thế, có lẽ thêm chút
thời gian nữa, ta sẽ càng ngày càng thích chàng.”
Liễu Dự nắm ngược lại bàn tay ta, “Ta sẽ mãi mãi chờ nương tử.”
Đột nhiên ta cảm thấy áp lực nặng nề, nhưng nhìn thần sắc rạng rỡ của Liễu Dự,
ta vẫn cong khóe miệng, để lộ ra nụ cười dịu dàng.
Trên đường quay về kinh thành, tâm tình của Liễu Dự vô cùng tốt, mặt mày mỉm
cười, ánh mắt cũng là dịu dàng tha thiết, vẫn như lúc trước, không bao giờ rời
khỏi ta. Ta đã sớm quen với ánh mắt của hắn, cũng để mặc hắn nhìn, thường
thường sẽ lại mỉm cười với hắn.
Khi sắp tới kinh thành, xe ngựa đi qua núi Yên, Thúy Minh Sơn Trang xây giữa
núi Yên, ta bỗng dưng nhớ đến Minh Nhuận, từ lần cáo biệt lần trước, dường như
đã hơn một tháng ta chưa gặp lại y.
Minh Nhuận đúng là một người thú vị, ta cói chuyện với y thật hợp, có thể làm
bạn với Minh Nhuận, là may mắn của ta.
Cũng không biết có phải duyên phận hay không, ta vừa nghĩ đến Minh Nhuận thì
khi ngước mắt lên đã thấy xe ngựa của Thúy Minh Sơn Trang, ánh mắt ta ngưng
đọng, người trong xe ngựa vén rèm lên, hai tròng mắt dịu dàng như ngọc, thấp
thoáng ý cười, là Minh Nhuận.
Ta nở nụ cười.
Lúc này Minh Nhuận bảo người ta dừng xe ngựa lại, ta cũng để phu xe dừng xe
lại.
Ta không bước xuống xe, vẫn cứ ngồi trong xe ngựa cười nói với Minh Nhuận nói: “Thật
khéo quá, ta vừa nghĩ đến huynh thì huynh đã xuất hiện rồi.”
Minh Nhuận đưa mắt nhìn ra sau ta một cái, hơi gật đầu, rồi sau đó mới nói nói
với ta: “Đúng là khéo quá, ta cũng vừa nghĩ đến côn chúa thì xe ngựa của công
chúa đã xuất hiện ở đây.”
Ta cười hỏi: “Huynh vừa từ trong kinh thành đi ra?”
Minh Nhuận gật đầu, “Ừm, đi làm một việc.”
Ta còn định nói nữa thì đột nhiên Liễu Dự nói: “Nương tử, ta thấy không thoải
mái.”
Ta nghe thế thì vội vàng xoay người lại, quả nhiên thần sắc Liễu Dự tái nhợt,
ta vội vàng cáo biệt Minh Nhuận. Ta hỏi Liễu Dự nói: “Chàng không thoải mái chỗ
nào?”
Liễu Dự khép mắt nói: “Bụng hơi đau, có thể là do sáng nay ăn phải đồ bị hư.”
Ta nghe vậy thì cảm thấy yên tâm không ít, ta còn tưởng rằng bệnh cũ của Liễu
Dự lại tái phát, từ sau cái lần Liễu Dự bị bệnh dậy không nổi, ta sợ nhất là
dáng vẻ phát bệnh của Liễu Dự.
Ta vỗ vai Liễu Dự, “Lần sau không được ăn gì bậy đó nhé, để lát về bảo Triệu
thái y xem cho chàng.”
Liễu Dự ngoan ngoãn nói: “Được”.
Chương 42
Sau khi quay về từ hoàng lăng, Liễu Dự trở nên kì lạ,
bắt đầu trầm mặc không nói, thi thoảng trong ánh mắt nhìn ta còn chứa chút dò
xét. Ta nghĩ lui nghĩ tới cũng không sao nghĩ ra rốt cuộc đã có chuyện gì.
Ta gọi Vân Vũ tới, bởi vì cái gọi là ‘kẻ trong cuộc thì mê kẻ bàng quan thì
tỉnh, ta hỏi: “Vân Vũ, em nói xem, ta đối với Cẩn Minh như thế nào?”
Vân Vũ nói: “Công chúa đối với phò mã gia rất tốt, trừ việc không chung phòng
ra.”
Thật là một câu trả lời nói trúng tim đen, ta chống cằm, liếc Vân Vũ, “Em cảm
thấy ta thích Cẩn Minh sao?”
Vân Vũ lại nói trúng tim đen, “Không so bì được với quốc sư đại nhân.”
Ta thở dài trong lòng, ta cũng không hiểu vì sao ta không thể quên được Ôn
Diễn, chuyện tình cảm, thật sự là người khác khó có thể đoán được. Chẳng qua
tình cảm nào có thể so sánh, yêu là yêu, thích là thích, nếu có so sánh, thì đó
không phải tình cảm.
Ta nhặt trái nho đưa vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt cũng không thể khiến ta
chau mày.
Nhưng ta dám khẳng định sự khác thường mấy ngày nay của Liễu Dự không phải do
nguyên nhân ta và hắn không chung phòng, huống hồ bản thân Liễu Dự cũng biết,
Triệu thái y từng nói, tuy vết thương Liễu Dự đã khỏi hẳn, nhưng khi nào tái
phát lại thì không thể đoán trước được, trước mắt mà nói, cơ thể Liễu Dự không
thích hợp sinh hoạt vợ chồng.
Nếu không phải vì nguyên nhân này thì là do gì chứ?
Ta nghĩ hoài không ra, cố gắng nhớ lại nhưng cũng chẳng được gì, đang định quên
nó đi thì bỗng dưng ta gặp được Triệu thái y.
Ta sai người gọi hắn lại đây.
Hiện giờ Triệu thái y là đại phu riêng của Liễu Dự, từ lúc Liễu Dự cùng ta
thành thân, hầu như ngày nào Triệu thái y cũng đều bắt mạch cho Liễu Dự. Ta lại
ăn thêm mấy quả nho, không nhanh không chậm nói: “Gần đây cơ thể phò mã thế nào
rồi? Có tốt hơn lúc trước không?”
Triệu thái y trả lời: “Bẩm công chúa, nhiều ngày nay mạch của phò mã gia thường
xuyên không ổn, theo vi thần chuẩn đoán, phò mã gia đã lại mắc tâm bệnh rồi.”
Ta ngẩn người: “Tâm bệnh gì?”
Triệu thái y nói: “Điều này thì công chúa tự mình đi hỏi phò mã gia thì hơn ạ,
tâm bệnh không có thuốc nào có thể chữa nổi, chỉ một mình phò mã gia mới tự chữa
lành được.”
Ta cân nhắc cẩn thận, đợi khi Liễu Dự quay về từ trong cung, ta không hề vòng
vo tam quốc mà nói thẳng vào vấn đề chính: “Triệu thái y nói chàng có tâm
bệnh.”
Triều phục của Liễu Dự còn chưa thay, hai tay đặt trên đai ngọc, ta vừa nói
xong, Liễu Dự đã nắm chặt lấy đai, ấp a ấp úng, chẳng còn là hắn linh hoạt dứt
khoát như ở trong triều nữa.
Ta biết Liễu Dự không gạt ta, liền hỏi: “Là việc trong triều sao?”
Liễu Dự lắc đầu, lúc này hắn buông lỏng đai ra, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ta nhẹ
nhàng nói: “Gần đây nương tử hay qua lại với Minh Nhuận công tử ư?”
Ta kinh ngạc: “Tâm bệnh của chàng có liên quan đến Minh Nhuận sao?”
Cơ thể Liễu Dự run lên, không gật cũng chẳng lắc đầu. Nhưng nhìn dáng vẻ này
của hắn, xem ra tâm bệnh của hắn chín mười phần có dính đến Minh Nhuận, nhưng
Liễu Dự với Minh Nhuận chỉ gặp nhau có mấy lần ít ỏi, thậm chí còn chưa từng
nói với nhau câu gì kia mà.
Ta trầm ngâm chốc lát, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, “Là bởi vì lần trước
ta uống rượu với Minh Nhuận một đêm sao?”
Thần sắc Liễu Dự trắng bệch nói: “Nương tử uống rượu cả đêm với Minh Nhuận?”
Tự tạo nghiệp chướng rồi, xem ra ta đã nói lời không nên, ta xoa trán nói: “Đó
là chuyện lâu lắm rồi, chàng đừng tính toán gì nhiều, ta với Minh Nhuận chẳng
có gì cả, chúng ta chỉ là bằng hữu thôi.”
Liễu Dự nói: “Minh Nhuận là người giang hồ, nương tử là người hoàng gia.”
Ta nói: “Minh gia đã sớm rút khỏi giang hồ rồi, bây giờ cũng không tính là
người giang hồ, nhiều nhất là thương nhân thôi.”
Liễu Dự nói: “Trong triều không ai không coi Thúy Minh Sơn Trang là trong giang
hồ cả.”
Ta không biết ta với Liễu Dự nói qua lại thế nào mà thành tranh chấp, mà lại
còn tranh cãi chuyện chẳng liên quan gì nữa, Minh Nhuận có phải người giang hồ
hay không chẳng dính dáng đến ta cả, ta chỉ biết ta nói chuyện hợp với Minh
Nhuận. Từ sau khi Quán Quán rời đi, Minh Nhuận là người đầu tiên trong rất
nhiều người ta nguyện ý quen thân, bằng hữu như thế, ta sẽ không để cho ân oán
cũ giữa giang hồ với triều đình can thiệp vào.
Ta cau mày nói: “Liễu Dự, rốt cuộc chàng bị làm sao thế?”
Liễu Dự bước từng bước đến gần ta, “Minh Nhuận thích nương tử, y thích nàng.”
Ta nói: “Chàng nói bậy gì thế? Minh Nhuận không thích ta, trong lòng y đã có
người khác rồi.”
Liễu Dự cười thê lương, “Thì ra nương tử thân với Minh Nhuận đến thế, ngay cả
chuyện này mà cũng rõ.”
Ta chỉ thấy Liễu Dự như đang cố tình gây sự, nhưng thấy thần thắc hắn trắng
bệch thì ta cũng không muốn nói ra. Ta đưa mắt ra hiệu các thị nữ xung quanh
đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, các nàng lập tức im lặng bước ra ngoài, chờ khi
cửa đóng lại, ta mới nói với Liễu Dự nói: “Chàng nghe ta nói này, Minh Nhuận
không thích ta. Chàng phải biết, trước khi Minh Nhuận tỉnh lại thì chưa từng
gặp ta, y không có lý do gì để sinh tình với ta cả, cho dù có thì cũng không
phải là tình yêu nam nữ. Giữa ta với Minh Nhuận vô cùng rõ ràng, lần uống rượu
trước cũng chỉ nói một vài chuyện tầm tầm thôi, huống hồ Minh Nhuận từng cứu ta
một mạng, có ân với ta, ta uống rượu với y cũng không có gì sai.”
Ta tự vấn lòng mình, ta với Minh Nhuận chỉ là giao tình quân tử nhạt như nước,
ta nói tiếp: “Nếu ta đã thành thân với chàng, ta sẽ không bao giờ làm chuyện có
lỗi với chàng, trừ phi chàng là người làm chuyện có lỗi với ta trước. Cho nên,
Cẩn Minh, chàng chớ suy nghĩ lung tung.”
Ta đã cho lời này của mình đã đủ rõ ràng lắm rồi, không ngờ Liễu Dự lại hỏi:
“Vậy nương tử có thích Minh Nhuận không?”
Ta thẳng thắn nói: “Không thích.”
Cuối cùng sắc mặt Liễu Dự cũng tươi lên, ta nhẹ nhàng thở ra, ta nói: “Mấy ngày
nay chàng cứ trầm mặc không nói năng gì, cũng là bởi vì chuyện Minh Nhuận này?”
Lúc này Liễu Dự không phủ nhận, hắn gật đầu.
Ta cười nói: “Lần sau có chuyện gì chớ để trong lòng, chúng ta là phu thê, có
chuyện thì cứ nói thẳng, hơn nữa Triệu thái y cũng nói, tâm bệnh để lâu sẽ
không tốt cho thân thể.”
Bỗng nhiên Liễu Dự cầm lấy tay ta, ta nhịn không được muốn rút tay về, vẻ mặt
Liễu Dự có chút bi thương. Thật ra ta cũng không muốn vậy, chỉ là ta có hơi kì cục,
không phải nam tử trong lòng ta thì khi đụng vào ta sẽ theo bản năng cảm thấy
không thoải mái.
Thành thân với Liễu Dự một năm, ta đã cố gắng thích ứng với Liễu Dự, chỉ tiếc
phản ứng của cơ thể ta luôn thành thật như vậy.
Ta nhẹ nhàng nói: “Sao thế?”
Liễu Dự thấp giọng hỏi: “Nương tử không thích ta đúng không?”
Ta kéo khóe môi lên, miễn cưỡng cười nói: “Ta…”
Lời còn chưa dứt, Liễu Dự đột nhiên bước lên, ta còn chưa kịp phản ứng thì môi
hắn đã chạm vào miệng ta, cả người ta run lên, sau đó liền đẩy mạnh Liễu Dự ra.
Bởi vì do tập võ nên sức ta khá lớn, hơn nữa vừa rồi ta sợ quá nên lập tức dùng
toàn bộ lực, không hề nghĩ đến cơ thể yếu ớt của Liễu Dự. Đợi sau khi ta kịp
phản ứng lại thì cả người Liễu Dự đã bị ta đẩy nằm ngã trên đất, đầu đạp vào
chân bàn.
Máu lập tức tuôn ra, trong lòng ta run lên, vội vàng giơ tay ra đỡ hắn, Liễu Dự
cầm lấy tay ta, ta dùng sức kéo hắn đứng lên, “Cẩn Minh, vừa rồi ta không cố ý
đâu.”
Thần sắc hắn ảm đạm, ta nhìn dòng máu chảy không ngừng trên trán hắn, trong
lòng nghĩ lại mà thấy sợ, “Để ta gọi Triệu thái y đến, chàng ngồi ở đây, đừng
có nhúc nhích.”
Chợt Liễu Dự nắm ngược lại tay của ta, sau đó hắn ôm lấy ta.
Lúc này ta không dám đẩy hắn ra nữa, chỉ có thể nói: “Cẩn Minh, vết thương trên
trán chàng cần phải băng bó, chàng chảy máu nhiều quá.”
Liễu Dự ôm chặt lấy ta, lực bên hông càng lúc càng lớn, ta thấy hình như cảm
xúc của Liễu Dự lúc này cực kì bất ổn, ta lại nói: “Cẩn Minh, buông ra, để ta
đi gọi thái y.”
Liễu Dự nói: “Không sao cả, chỉ là chảy máu mà thôi.”
Ta đưa mắt thấy máu đã chảy lên trên người ta, từng giọt từng giọt, dường như
muốn chảy đến địa lão thiên hoang mới chịu thôi, ta thở dài: “Cẩn Minh, chàng
đừng cố tình gây sự, băng bó quan trọng hơn.”
Liễu Dự rúc đầu vào vai ta, “Nương tử, chúng ta đã thành thân một năm rồi,
chúng là hãy là phu thê thật sự đi. Lần trước nàng cũng nói chúng ta sẽ có con,
nương tử không muốn sinh một đứa con mũm mĩm sao?”
Ta im lặng.
Liễu Dự nói tiếp: “Lần trước không phải nương tử đã nói thích ta một chút rồi
sao? Chờ chúng ta trở thành phu thê thật sự, nương tử sẽ càng thích ta hơn.”
Ta nói: “Liễu Dự, rốt cuộc chàng đang sợ điều gì?”
Thân hình Liễu Dự cứng đờ, ta biết ta đã nói đúng, lại hỏi tiếp: “Cẩn Minh,
chàng là phò mã của ta, sẽ không ai uy hiếp được địa vị của chàng, đến Minh
Nhuận cũng không thể.”
Liễu Dự nói: “Thế Ôn Diễn thì sao?”
Đây là lần đầu tiên từ khi thành thân tới nay hắn nhắc đến Ôn Diễn, vả lại còn
nhắc đến dưới tình huống đang bết bát như thế này. Ta biết lúc này ta nên trả
lời là “không thể”, nhưng ta lại không sao thốt nên lời, ta không thể lừa Liễu
Dự, cũng không muốn nhắc đến Ôn Diễn.
Ta nói sang việc khác: “Cẩn Minh, để cho Triệu thái y băng bó lại rồi hãy nói
sau ha.”
Ta dùng sức giãy dụa thoát ra khỏi tay Liễu Dự, bước ra ngoài tìm Triệu thái y.
Không đến một lát sau, Triệu thái y đã đến, hắn vừa đẩy cửa vào đã thấy máu
tươi lênh láng trên mặt đất, nhìn thấy ta thì sắc mặt lại biến đổi dữ hơn.
“Công… công chúa điện hạ… mặt người…”
Ta sờ mặt mình, sau đó mới phát hiện ra mặt ta dính không ít máu Liễu Dự, ta
nói: “Không sao, không phải là máu của ta, là của phò mã. Ngươi nhanh nhanh đi
băng bó lại cho chàng đi, xem còn có chỗ nào bị thương hay không.”
Lúc này Triệu thái y mới vội vàng đi băng bó vết thương cho Liễu Dự, từ khi
Triệu thái y bước vào Liễu Dự luôn cúi thấp đầu. May mà hắn vẫn phối hợp với
căn dặn của Triệu thái y, ta thấy vết thương của hắn quấn đến bảy tám lớp, liền
dặn Vân Vũ mấy câu, sau đó trở về phòng thay quần áo.