Họa trung hoan - Chương 45 - 46
Chương 45
Ôn Phàm dùng lực đưa ta lên xe ngựa, cơ bản là ta
không thể phản kháng đươc. Trong lòng cực kì chán nản, nhẽ ra vừa nãy ta không
nên sơ ý như thế, biết rõ Ôn Phàm là dị nhân mà chỉ vì nhất thời khinh thường
nên xảy ra sơ sót như thế, lần này rơi vào bẫy ta thật chẳng oán hận được ai.
Ta bình tĩnh ngồi ở một góc sáng trong xe ngựa, cụp mắt vắt hết óc nghĩ cách
thoát khỏi Ôn Phàm.
Một lúc lâu sau, đột nhiên Ôn Phàm mở miệng: “Công chúa điện hạ hiểu biết bao
nhiêu về huynh trưởng ta?”
Ta đưa mắt nhìn hắn, Ôn Phàm đang nằm nghiêng lười nhác ngáp lên ngáp xuống, ta
thật sự không thể chấp nhận được việc Ôn Phàm mang khuôn mặt Ôn Diễn, ta nhanh
chóng đưa mắt sang nơi khác nói: “Ngươi muốn dẫn ta đi gặp ai?”
Bỗng Ôn Phàm “ồ” một tiếng, lời còn chưa dứt ta đã nghe thấy gió xoẹt một
tiếng, trước mắt liền xuất hiện đến mấy khuôn mặt, ngoại trừ không có tai ra
thì rõ ràng đó chính là Ôn Diễn.
“Thật thú vị, bây giờ chắc công chúa điện hạ đang nghĩ đến khi nào ta mới chịu
lột mặt nạ huynh trưởng ta xuống nhỉ.” Một tay hắn nâng cằm ta lên, cười nói:
“Đáng tiếc nói cho ngươi hay, trước khi đến nơi, ta sẽ không xé nó đi.”
Ta vùng vẫy thoát khỏi tay hắn, xì một tiếng khinh miệt, “Cách xa ta ra đi.”
Ôn Phàm nói: “Uầy, chút nữa ta quên mất, công chúa không thích người khác chạm
vào mình, ta thấy hôm nay công chúa cũng phản cảm với sự đụng chạm của phò mã.
Chậc chậc, nhưng hôm ở ngoài Cúc trấn đó, huynh trưởng ta ôm công chúa thì sao
công chúa lại có dáng vẻ thiếu nữ thế kia.” Hắn sờ cằm, “Quả nhiên người mình
thích với người mình không thích lại có sự khác biệt lớn như thế.”
Đã hơn một năm trôi qua, ta cứ tưởng rằng chuyện ngày đó ta đã quên, nhưng khi
Ôn Phàm nhắc đến thì nó lại hiện rõ ràng từng chút một.
Ôn Phàm lại nói: “Công chúa điện hạ hiểu bao nhiêu về thiên nhân?”
Ta không trả lời câu hỏi của Ôn Phàm, rũ mắt làm như không nghe thấy gì. Sau đó
Ôn Phàm có vẻ khá hơn, không quấy nhiễu ta nhiều nữa, nếu là những chuyện liên
quan đến Ôn Diễn, ta đều không đáp.
Ôn Phàm với Ôn Diễn luôn làm khó nhau, cũng không biết tâm tư bây giờ của Ôn
Phàm ra sao, im miệng không đáp là lựa chọn tốt nhất của ta.
“Công chúa điện hạ, thiên nhân thay đổi phàm nhân cũng có cách thức. Ngươi có
muốn biết không?”
Ta sửng sốt, lập tức mở to mắt.
Ôn Phàm cười ra tiếng, “Nhưng mà ta sẽ không cho ngươi biết, chúng ta đi nói
chuyện với huynh trưởng của ta.”
Ta hỏi: “Ôn Phàm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Phá hoạt tình cảm giữa ta và Liễu
Dự sao?”
Ôn Phàm nhíu mày nói: “Các ngươi có tình cảm với nhau sao?”
Ta bị hắn nhìn như thế, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, nhưng
cuối cùng vẫn là cắn môi nói: “Có, ngươi không phải bọn ta, làm sao ngươi biết
không có? Huống hồ ta với Cẩn Minh thành thân đã hơn một năm, trên dưới kinh
thành đều biết chúng ta tương kính như tân, phu thê tình thâm.”
Ôn Phàm cười khinh bỉ: “Ta thấy là tương kính như băng thì có, phu thê tình
thẩm chẳng qua là ngụy trang thôi. Nói thật với ngươi, lần này ta tới không
phải là phá hoại tình cảm phu thê như ngươi nói, mà ta chỉ tới để làm mối một
đoạn nhân duyên mà thôi.”
“Nhân duyên gì cơ?”
Lần này đến lượt Ôn Phàm không trả lời câu hỏi của ta, ta cũng không truy vấn
nữa, dù thế nào đi nữa nếu hắn không đáp ta, thì dù ta hỏi thế nào đi chăng nữa
cũng sẽ không có kết quả.
Lúc này xe ngựa chợt dừng lại. Bên ngoài truyền đến tiếng hò hét, ta biết đã
tới cửa thần, thị vệ muốn kiểm tra xe ngựa. Trong lòng ta khẽ động, biết đây là
cơ hội tốt thoát khỏi Ôn Phàm.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Ôn Phàm đã điểm hai huyệt đạo của ta, hai tay
nhanh chóng chẳng biết bôi trát gì lên mặt ta, ta chỉ cảm thấy hai má bỗng lạnh
đi, cả người đã bị Ôn Phàm ôm vào lòng.
Ta không thể động đậy cũng không thể thốt ra lời nào, ngoài việc nhìn Ôn Phàm
thuận lợi đi ra khỏi cửa thành thì ta chẳng làm gì được.
Ôn Phàm giải huyệt câm cho ta, cũng buông ta ra, ta tức giận nhìn hắn.
Hắn lại cợt nhả nhìn ta, “Công chúa điện hạ chớ nóng giận, chờ sau khi ngươi
nhìn thấy huynh trưởng của ta ngươi sẽ vui vẻ lại thôi.”
Ta làm mặt lạnh.
Ôn Phàm lại nói: “Bây giờ huynh trưởng của ta đang nhận hình phạt lửa trời,
công chúa cũng nên đi xem, người trong tim ngươi đang bị lửa trời dày vò, thật
sự là vô cùng đẹp.”
Trong lòng ta cả kinh, “Hình phạt lửa trời gì cơ?”
Ôn Phàm khẽ cười một tiếng, “Thì ra công chúa điện hạ chẳng biết gì. Lẽ nào
công chúa nghĩ rằng sau khi thiên nhân làm rối loạn số mệnh người trần thì
không cần bị trừng phạt sao?”
Ta vội vàng hét lên: “Nhưng y đã đưa mọi chuyện về cũ rồi kia mà.”
Ôn Phàm cười nhạo nói: “Công chúa cũng đại lượng thật đấy, không phải công chúa
đã quên ngươi từng sinh ra một thai chết sao? Thật ra công chúa ngươi nên hận
phò mã của mình. Lúc trước hắn không nên có lòng tốt mà nhảy ra cứu Ôn Diễn,
cũng bởi vì lòng tốt của hắn mà tất cả đều thay đổi.”
Ta nói: “Việc này xét cho cùng là lỗi của ngươi, nếu ngươi không có ác ý với
tiên sinh thì chẳng xảy ra mấy chuyện đó cả.”
“Ta không sai, mãi mãi không sai.” Ôn Phàm ngáp một cái, “Không phải công chúa
muốn biết cái gì là hình phạt lửa trời sao? Để ta nói cho biết thế nào là hình
phạt lửa trời nhé. Hình phạt lửa trời chỉ đặc biệt dùng để đối phó với thiên
nhân, nhưng từ trước đến nay chỉ mới xuất hiện một vị thiên nhân nhận nó, cũng
chính là huynh trưởng ta, hễ thiên nhân quấy nhiễu số mệnh người trần thì đều
phải nhận hình phạt này, nếu càng làm thái quá thì thời gian nhận càng dài. Nhưng
kể ra hắn cũng thông minh, biết đem thiên mệnh trở về vị trí cũ, làm giảm thời
gian trừng phạt, không nhiều thì cũng một năm rưỡi, tính ra bây giờ cũng đã qua
một năm, còn lại nửa năm nữa.”
Ta run rẩy hỏi: “Lửa trời… phạt thế nào?”
Ôn Phàm nói: “Lửa trời dĩ nhiên là phóng ra lửa, nhưng mà lửa này chỉ có thể
đốt thiên nhân, công chúa điện hạ có thể tưởng tượng ra huynh trưởng của ta một
năm này ngày đêm gắng gượng vượt qua đống lửa đó không? Đợi đến khi thân thể
hoàn toàn đốt thành tro sẽ khôi phục nguyên dạng một cách thần kỳ, rồi sẽ lại
đốt tiếp, mãi không dừng được sự đau đớn đó.” Hắn nhìn ta chằm chằm, đột nhiên
hắn lấy ra một cây đốt lửa, đánh lửa ra, rồi hắn chụp lấy cổ tay ta, ngọn lửa
chạm đến mu bàn tay ta, ta đau đớn kêu lên.
Ôn Phàm âm trầm nói: “Bây giờ công chúa nên biết thế nào hình phạt lửa trời.”
Mu bàn tay ta đau rát, vừa nãy khi ngọn lửa liếm lên như có hàng ngàn con kiến
cắn phá tim ta. Nghĩ đến bây giờ Ôn Diễn đang nhận hình phạt này, nhận lấy sự
đau đớn người thường khó có thể chịu nổi, trong lòng ta như ngạt thở.
Ta mặc kệ cơn đau nơi mu bàn tay, hỏi thẳng: “Tiên sinh đang ở đâu?”
Ôn Phàm nói: “Đừng vội, ta đang đưa ngươi đến đây. Chẳng qua ngươi phải đồng ý
một yêu cầu của ta.”
“Yêu cầu gì?”
“Nếu Minh Nhuận tìm thấy chúng ta, ngươi phải cản hắn thay ta.”
Ta nói: “Ngươi nói cho ta biết tiên sinh ở đâu, ta mới đồng ý với ngươi.”
“Núi Bất Già.”
Ta cụp mắt nói: “Được.”
Sau đó ta với Ôn Phàm hai người ở trong xe ngựa tương đối yên ổn, hắn cũng
không mở miệng nói gì nữa, còn trong đầu ta lúc này nghĩ đến Ôn Diễn, trong
lòng rối tung lên.
Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, ta thấy sắc mặt Ôn Phàm bỗng nhiên thay đổi,
ngay sau đó nghe thấy tiếng gió vù vù thổi qua, Ôn Phàm nói nói với ta: “Minh
Nhuận đến.” Dừng lại, hắn nói tiếp: “Núi Bất Già ở nơi nào chỉ có ta mới biết.”
“Tất nhiên ta biết nặng nhẹ thế nào, ta sẽ khuyên Minh Nhuận.”
Ôn Phàm giải huyệt đạo cho ta, lúc này ta nghe thấy âm thanh của Minh Nhuận,
“Công chúa, ngươi ở trong đó sao?”
Ta biết Ôn Phàm không nghe thấy, liền nói với hắn: “Y ở bên ngoài, ta ra khuyên
y rút lui.”
Ôn Phàm nhìn ta, sắc mặt hắn khác thường, nhưng cuối cùng cũng không so được
với nỗi sợ của hắn với Minh Nhuận, hắn gật đầu đồng ý. Ta xuống xe ngựa, ngẩng
đầu lên nhìn, quả nhiên bắt gặp Minh Nhuận.
Minh Nhuận một mình đứng cách ta vài thước, ánh mắt dịu dàng nhìn ta.
Trong đầu ta bỗng trở nên thấy ấm áp, ta bước đến bên Minh Nhuận, khẽ nói với
hắn: “Ôn Phàm ở bên trong.”
Ôn Phàm nguy hiểm quá mức, ta không thể tin hắn. Vừa rồi ta nói thế chẳng qua
cũng chỉ khiến cho hắn tin. Còn về núi Bất Già, ta không tin thế gian lớn thế
này, mà không tìm ra nơi đó sao.
Minh Nhuận nhẹ giọng nói: “Công chúa, xin hãy nhắm mắt lại.”
Ta khẽ nhíu mày.
Y nói: “Công chúa tin ta không?”
Ta nhìn ánh mắt y, không tự chủ được gật đầu, “Minh Nhuận, ta tin huynh.”
Y mỉm cười dịu dàng, “Vậy thì nhắm mắt lại đi.”
Trước mắt ta bỗng nhiên tối sầm, ta chỉ có thể nghe tiếng gió rung động xung
quanh cùng với gió núi va chạm cát đá, cho đến một lúc lâu sau, ta nghe thấy
giọng Ôn Phàm.
“Ngươi gạt ta!”
Ta mở mắt ra, hai tay Ôn Phàm bị tơ vàng trói chặt, Minh Nhuận đè bả vai hắn
xuống, hắn mở mắt to trừng ta, đứng cách ta năm bước.
Minh Nhuận nói nói với ta: “Để cho hắn thoát khỏi Thúy Minh Sơn Trang là sơ sẩy
của ta, sẽ không có lần sau đâu.”
Ta hỏi Ôn Phàm nói: “Núi Bất Già ở đâu?”
Vừa dứt lời, Ôn Phàm hừ một tiếng, sắc mặt Minh Nhuận trở nên kì lạ, nhưng ta
không để ý, lại hỏi một lần nữa. Ôn Phàm lại quay về dáng vẻ ngả ngớn, hắn nói:
“Công chúa điện hạ, nàng có cảm thấy mu bàn tay mình có gì khác thường không?”
Theo bản năng ta cúi đầu nhìn, ngoại trừ chút đau đớn vừa nãy thì không có gì
lạ, chỉ là Minh Nhuận thấp giọng nói: “Ngươi đã làm gì?”
Ôn Phàm không nhanh không chậm nói: “Minh Nhuận công tử, ngươi nhìn thế mà
không biết sao? Đừng nói ta không báo trước cho ngươi, nếu cứ trì hoãn thì
không kịp đâu, tiểu mỹ nhân công chúa như hoa như ngọc có lẽ…”
Hắn còn chưa nói xong, Minh Nhuận kích động cầm lấy tay ta, vẻ mặt sốt ruột.
Ta nói: “Không sao đâu, chỉ là…”
Đột nhiên ta nghe “sì” một tiếng, Ôn Phàm đã thoát khỏi tơ vàng, hắn nhìn ta
cười, tiếng cười cực kì âm u, “Công chúa điện hạ, bây giờ ngươi đắc tội với ta,
ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, có vẻ bệnh của phò mã ngươi là bắt đầu từ ngươi
đấy.”
Còn chưa nói xong hắn đã nhanh chóng rời đi, đến nỗi ta không kịp phản ứng
Chương 46
“Minh Nhuận, hắn ta…” Câu sau bị ta nuốt vào bụng,
bỗng dưng ta có chút kinh sợ. Lúc này Minh Nhuận đang cầm lấy tay ta, vẻ căng
thẳng hiện rõ giữa lông mày, cho dù ta với Minh Nhuận giao tình không tệ, nhưng
vẻ lo lắng này không giống tình bằng hữu.
Minh Nhuận nói trong lòng y đã có người thương, nhưng sắc mặt hôm nay là thế
nào?
Ta theo bản năng rút tay về, giấu trong tay áo, khẽ nói: “Không sao đâu, chỉ
hơi nóng thôi, lát nữa hồi phủ ta tìm thuốc bôi là được rồi.” Ta ho mấy tiếng,
“Chỉ tiếc đã để Ôn Phàm chạy thoát.”
Minh Nhuận nói: “Xin công chúa yên tâm, ta chắc chắn sẽ bắt hắn quay về.”
Ta mất tự nhiên đáp một tiếng.
Sau đó Minh Nhuận cùng lên xe ngựa với ta, có lẽ vì lí do vừa nãy mà trong lòng
ta thấy xấu hổ, nên ngồi trên xe ngựa nhìn Minh Nhuận thì không được, mà không
nhìn y thì cũng không được, cuối cùng gục mặt xuống không nói lời nào.
Minh Nhuận hỏi ta nói: “Có đau lắm không?”
Ta lắc đầu, “Không có.”
Minh Nhuận lại nói: “Trong Thúy Minh Sơn Trang có không ít thuốc trị thương tốt
nhất, đợi khi đến Thúy Minh Sơn Trang ta sẽ sai người đem đến cho công chúa
nhé?”
“Trong phủ công chúa cũng có không ít thuốc tốt, không cần phiền thế đâu.”
Ta nói chuyện vô cùng khách sáo với Minh Nhuận, nói thật, ta thật sự hi vọng
vừa rồi là mình nhìn nhầm, ta khó gặp được một bằng hữu có thể chơi thân như
thế, ta không muốn vì tình cảm dư thừa mà phá hoại chúng ta.
Minh Nhuận là người thông minh, y rất nhanh phát hiện ra ta không ổn.
“Công chúa làm sao thế?”
Ta ấp úng một lúc rồi thấp giọng nói: “Những lời đêm đó huynh nói với ta là
thật sao?”
Minh Nhuận đáp ngay: “Là thật.”
Ta hỏi: “Vậy bây giờ huynh còn thích cô nương đó không?”
Minh Nhuận nói: “Thích, ngoài nàng ra, cả đời này ta sẽ không thích ai nữa.”
Ta mở to mắt, “Thật sao?”
Minh Nhuận nhìn ta chân thành, “Là thật.”
Ta nhẹ nhàng thở ra, Minh Nhuận nói thế khiến ta yên tâm, đích thị vừa nãy ta
nhìn nhầm rồi, may mà ta hỏi Minh Nhuận, nếu không ta sẽ nghẹn trong lòng mất.
Minh Nhuận nhìn ta, “Sao đột nhiên công chúa hỏi thế?”
“Không có gì, chỉ là ta đột nhiên nhớ đến mà thôi.” Ta cười đổi đề tài,
“Huynh biết núi Bất Già ở đâu không?”
Minh Nhuận nhíu mày.
Ta đem những lời Ôn Phàm nói với ta ra nói hết cho Minh Nhuận, Minh Nhuận nghe
xong, thần sắc hơi ngưng đọng, y nói: “Ôn Phàm với Ôn Diễn xưa nay không hợp,
những lời Ôn Phàm nói chưa chắc có thể tin.”
Ta nói: “Nhưng ngộ nhỡ là thật thì sao?”
Minh Nhuận hỏi ta nói: “Dù là thật thì nàng có cách gì không?”
Trong lòng ta bỗng thấy lạnh đi, Minh Nhuận nói đúng, cho dù là thật, ta cũng
không có cách nào tìm ra. Thiên nhân bị phạt, một người phàm như ta thì có khả
năng giúp được gì. Nhưng mà…
Ta cắn môi nói: “Có lẽ ta có thể làm gì đó, để giảm bớt đau đớn cho tiên sinh.”
Minh Nhuận trầm ngâm một hồi rồi nói: “Giờ chỉ có một cách, đấy là không phải
công chúa đi tìm núi Bất Già, mà là phải đi ngăn Ôn Phàm làm hại phò mã, không
để Ôn Phàm làm rối loạn số mệnh, coi như giúp được Ôn Diễn.”
Ta khẽ mím môi im lặng.
Đêm đến, ta nằm mơ thấy ác mộng, ta thấy lửa cuộn ngập trời, Ôn Diễn ở trong
lửa rên rỉ, vẻ mặt cực kì đau đớn, con rắn lửa cuốn lấy cả người Ôn Diễn, gương
mặt hắn từ từ biến thành màu đen, cuối cùng trở thành tro bụi, chỉ còn lại hai
mắt dịu dàng như ngọc vẫn đang nhìn ta, trong không trung đầy đốm lửa đau khổ
nhìn ta.
Khi ta tỉnh lại mồ hôi đầy đầu, trái tim nhảy dựng lên. Xung quanh một màu đen,
ta cuộn tròn thân mình không ngừng run rẩy. Qua một lúc lâu, ta không cảm thấy sợ
hãi nữa, đưa tay véo hai má, xác định mình đang nằm mơ mới nhẹ nhàng thở ra.
Hôm sau gà còn chưa gáy ta đã dậy, gọi người đến dọn dẹp đồ nữ trang, dẫn theo
hơn mười người xuất phát từ kinh thành đến Tĩnh Tây.
Sau cơn ác mộng đêm qua, ta chẳng hề ngủ tiếp được, bèn tìm toàn bộ sách cổ
trong tàng thư của phủ công chúa, nhưng tìm cả đêm cũng không thấy sách cổ nào
ghi về núi Bất Già.
Ta cảm thấy mất mát, một mình một người ngồi ở trong Tàng thư suy nghĩ một hồi,
cuối cùng chỉ có thể thuận theo cách của Minh Nhuận. Bây giờ ta chỉ có thể bảo
hộ Liễu Dự, không để cho Ôn Phàm có bất kì cơ hội nào làm tổn thương hắn, rồi
liên lụy đến Ôn Diễn.
Sau khi ra khỏi cửa thành, bỗng xe ngựa dừng lại.
Phu xe nói với ta, Minh Nhuận công tử của Thúy Minh Sơn Trang đến.
Ta lấy làm kinh ngạc, ta muốn đến Tĩnh Tây ngoài việc cho người đi báo cho Thừa
Văn thì chẳng ai biết, nhưng Minh Nhuận một thân áo xanh thẫm đã đứng ngoài cửa
thành.
Ta ngẩn ra, Minh Nhuận cười nói với ta: “Thật khéo quá, ta cũng định đi Tĩnh
Tây.”
Ta hoàn hồn, vui vẻ cười nói: “Chúng ta thật là hiểu nhau, lên đây đi, có huynh
ở đây, như thế Ôn Phàm cũng phải kiêng dè mấy phần.”
Minh Nhuận cười rồi nhảy lên xe ngựa.
Kết quả là, ta đi Tĩnh Tây lại dẫn thêm một người.
Lần này ta xuất hành gọn nhẹ, không mang theo thứ gì quý trọng, thị nữ chỉ dẫn
theo một mình Vân Vũ, còn lại đều là thị vệ thân thủ phi thường, thế nên chúng
ta đi rất nhanh, hơn nữa dọc đường đi cũng không có gì bất trắc, không quá ba
ngày chúng ta đã đuổi kịp Liễu Dự và Yến Thanh.
Lúc ấy, Liễu Dự với Yến Thanh đang dừng ở trạm dịch dùng cơm trưa, ta với Minh
Nhuận bước vào thì đập vào mắt đầu tiên là hình ảnh hai người bọn họ. Xem ra
hai bọn họ không hòa hợp lắm, hai người ngồi ở hai đầu bàn mặt không chút thay
đổi ăn cơm.
Người đầu tiên thấy ta là Yến Thanh, cơ hồ là ta mới bước vào cửa, ánh mắt Yến
Thanh đã quét đến đây, cả người không kiềm chế được đứng bật dậy, nhìn hắn có
vẻ khá kinh ngạc, hắn khẽ động mình, dường như muốn bước sang chỗ ta, nhưng rồi
hắn lại do dự, cuối cùng không hề nhúc nhích, cụp mắt xuống.
Liễu Dự là người thứ hai nhìn thấy ta, nhìn hắn cũng có vẻ kinh ngạc, nhưng
ngay sau đó sợ hãi lẫn vui mừng tràn đầy gương mặt hắn, hắn nhanh chóng bước về
phía ta, giữa lông mày ngập tràn ý cười, “Sao nương tử lại đến đây?”
Lời vừa dứt, ánh mắt hắn đã rơi lên người Minh Nhuận đứng bên cạnh ta, sắc mặt
hắn bỗng chốc thay đổi.
Ta biết hắn không thích Minh Nhuận, sợ hắn sẽ không để ý đến mặt mũi ta mà phát
cáu tại chỗ nên vội vàng nói: “Ta ở trong phủ chán quá, hơn nữa cũng chưa đến
Tĩnh Tây lần nào, thế là muốn đi với chàng.”
Ta kéo Liễu Dự đi vào trong, “Từ sớm đến giờ ta chưa ăn gì cả, trong trạm dịch
này có món gì ngón không?”
“Đầu bếp trong trạm dịch làm món bánh bao cua không tệ, nương tử có thể nếm
thử.” Liễu Dự ngồi xuống trước bàn với ta, Minh Nhuận cũng ngồi xuống ở bên
cạnh ta.
Ta cười nói: “Được, để ta nếm thử.”
Liễu Dự thấp giọng nói: “Sao Minh Nhuận công tử lại đến đây?”
Ta đưa mắt nhìn Minh Nhuận rồi thấp giọng trả lời: “Ôn Phàm trốn ra rồi.”
Thần sắc Liễu Dự biến đổi, vẻ mặt có chút phức tạp, ta lại nói: “Ta lại lo Ôn
Phàm sẽ gây khó dễ cho chàng nên mới tìm Minh Nhuận cùng đi đến đây.” Dừng lại,
ta giải thích tiếp: “Dù sao bây giờ có thể đối phó với Ôn Phàm cũng chỉ có một
mình y.”
Liễu Dự đáp một tiếng, hắn liếc nhìn Minh Nhuận, gượng gạo rót chén trà cho
Minh Nhuận, “Đa tạ Minh Nhuận công tử đã theo nương tử ta trên đường, thái y
trong phủ không cho phép ta uống rượu, lúc này ta chỉ có thể dùng trà thay rượu
tạ ơn Minh Nhuận công tử.”
Cuối cùng ta nhẹ nhàng thở ra, tuy nói bầu không khí vẫn có chút không hòa hợp
nhưng tốt xấu cũng không xuất hiện cảnh hai người khắc khẩu nhau. Lúc nãy ta
với Minh Nhuận bước vào thì ta lo Liễu Dự sẽ gây hấn với Minh Nhuận, đến lúc đó
ta giúp ai cũng không phải.
Ta gắp miếng bánh bao cua, cắn một cái, mùi vị thật không tệ.
Lúc này Yến Thanh bước đến gật đầu với ta, xem như hành lễ xong, sau đó hắn
ngồi xuống đối diện ta. Liễu Dự nhìn có vẻ không thích Yến Thanh, Yến Thanh vừa
ngồi xuống, mặt Liễu Dự sầm lại.
Yến Thanh mở miệng nói: “Sao công chúa lại đến đây?”
Ta nói: “Kinh thành cách Tĩnh Tây đường xá xa xôi, ta lo cho phò mã nên đến xem
thế nào.” Ta lại cắn một miếng bánh bao cua, nhân trong bao chảy vào cổ họng có
chút ngọt, Minh Nhuận lập tức đưa cho ta chén trà.
Ta cong mi cười với hắn, uống hết trà xóa đi vị ngọt đang đọng lại, ta nói:
“Hơn nữa nghe nói phong cảnh ở Tĩnh Tây thanh tú, nhất là Kinh Hồng tháp, có
thể được xưng tụng là tuyệt tác thiên hạ.”
Liễu Dự cũng nói: “Ta cũng nghe qua Kinh Hồng tháp, không ít vân nhân thi sĩ đã
đến đó. Theo ta nhớ thì Kinh Hồng tháp hình như xây sáu năm trước thì phải.”
Yến Thanh trầm giọng nói: “Là mồng sáu tháng tư tám năm trước.”
Ta với Yến Thanh đã thành thân năm năm, với hiểu biết của ta về hắn, giọng nói
vừa rồi của hắn ta có thể nghe ra giờ phút này tâm tình hắn không được tốt. Nhưng
Liễu Dự chỉ là nói sai thời gian, cần phải làm quá như thế sao?
Ta lên tiếng: “Yến khanh nhớ rõ thật đấy.”
Yến Thanh nhìn ta thật sâu, có lẽ là ảo giác, ta thấy ánh mắt kia mang theo vài
tia tức giận, “Kinh Hồng tháp đối với người Tĩnh Tây mà nói có tầm quan trọng
không giống bình thường, tất nhiên phải nhớ rõ.”
Đã lâu ta chưa từng thấy vẻ mặt này của Yến Thanh, không khỏi có chút giật
mình. Vẻ mặt Yến Thanh như thế ta cũng không xa lạ gì, trước mấy tháng Đỗ Tịch
Tịch xuất hiện, Yến Thanh thường dùng vẻ mặt này nhìn ta, trong ánh mắt xen lẫn
tức giận, có khi thậm chí là hận ý, nhưng thường thường đều chỉ là chợt lóe
lên, nhanh đến nỗi khiến người ta không bắt kịp.
Khi đó ta cảm thấy Yến Thanh không có lý do gì hận ta nên ta chỉ coi đó là ảo
giác, bây giờ nhớ lại, nếu đây không phải là ảo giác, như vậy thì dương như
trong lúc đó ta với Yến Thanh đã chôn hạt giống hòa ly xuống, còn Đỗ Tịch Tịch
chẳng qua chỉ là phân bón mà thôi.
Nhưng mà… hận ý của Yến Thanh là xuất phát từ đâu?
Ta lấy làm khó hiểu.
Yến Thanh lúc này cũng như mấy năm trước, tức giận trong mắt chỉ chợt lóe lên,
hắn cười nói với Minh Nhuận nói: “Nói vậy vị này chính là đại công tử Minh
Nhuận của Thúy Minh Sơn Trang rồi.”
Minh Nhuận gật đầu, “Trong kinh thường nghe thấy đại danh của Yến thị lang, bây
giờ gặp đến quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Đâu có đâu có, ta cũng thường xuyên nghe đại danh của Minh Nhuận công tử, hôm
nay vừa thấy, quả nhiên xứng với cái tên.”
Hai người họ nói lời khách sáo nhưng ta không để tâm, trong đầu ta chỉ nghĩ đến
sự khác thường năm đó của Yến Thanh. Tuy nói bây giờ chúng ta đã hòa ly, cho dù
tìm ra nguyên nhân thì cũng là làm việc mất công, tuy vậy ta cũng muốn biết lý
do.
Ta cảm giác lúc trước đột nhiên Yến Thanh đối với ta không tốt, không phải vì
Đỗ Tịch Tịch, mà là vì nguyên nhân khác.