Bách quỷ tập - Phần III - Chương 1 - 2 - 3 - 4
QUỶ HỌA (Quỷ trong tranh)
Chương một
Tháng Ba mùa xuân, tơ liễu mới nhú tha thướt buông mành trước khuê phòng tiểu thư Liễu gia, gió nhẹ mơn man đẩy cành liễu biếc đung đưa. Liễu mềm lướt trên mặt nước hồ, tạo ra vô số gợn sóng mênh mang.
Một bóng người đạp loạn trong sân, nàng hầu vận áo hồng ồn ào chạy ra sân: “Lão gia! Lão gia, không xong rồi. Tiểu thư lại lên cơn rồi!”. Phía sau nàng là màn hòa âm chói tai vô cùng thê thiết của vô số bát, đĩa, bình, lọ gốm sứ vụn vỡ.
Chạy tới khúc quanh, nàng hầu áo hồng đâm sầm vào một chàng trai, người kia bình tĩnh đỡ lấy nàng, sau đó lễ độ bước lùi về phía sau. Nàng hầu luống cuống ngẩng đầu nhìn lên, ngây người trong thoáng chốc, đạo sĩ... đẹp quá.
Tiếng mắng mỏ từ sau lưng chàng trai vọng tới: “Con nha đầu ngu ngốc này, thật quá lỗ mãng! Sao còn đứng chình ình ra đó chắn đường, không mau lui ra cho đạo trưởng vào!”.
Lúc ấy nàng hầu áo hồng mới choàng tỉnh, yếu ớt phản ứng lại, ông lão trung niên còn định mắng thêm một trận nhưng chàng đạo sĩ trẻ tuổi đã khoát tay nói: “Có đáng gì đâu”. Giọng y khe khẽ dịu dàng, vô cùng êm tai, ẩn chứa sức mạnh khiến người khác cảm thấy cực kỳ an tâm. Đạo sĩ bước vòng qua nàng hầu, thong thả tiến vào trong viện. Lát sau, lại nghe thêm một tràng chén bát vỡ vụn cùng giọng nữ gào thét chói tai: “Cút! Cút hết cả đi! Ở đây có quỷ... Có quỷ!”.
Kính Ninh chăm chú nhìn sắc mặt Liễu tiểu thư, khẽ chau mày, rút từ trong người ra một đạo bùa chú màu vàng, rồi vừa lẩm nhẩm đọc chú vừa tiến lại phía nàng.
Nàng hầu và Liễu lão gia sốt ruột đứng ngoài quan sát, thấy dáng vẻ Liễu tiểu thư đã dịu xuống một chút, ôn hòa hơn rất nhiều. Đến khi Kính Ninh trao lá bùa cho Liễu tiểu thư thì nét mặt nàng đã ôn nhu trở lại hệt như khi chưa phát bệnh.
“Giữ cho chắc nhé, giờ ra ngoài chờ một lát đi.”
Liễu tiểu thư nắm chặt lá bùa, ngoan ngoãn nghe lời bước khỏi cửa. “Cạch” một tiếng, cánh cửa bị khóa lại từ phía trong, ánh mắt Kính Ninh từ từ đảo quanh từng ngóc ngách trong thư phòng rồi dừng lại ở một bức họa treo sau hương án.
Dưới gốc liễu rủ, một thiếu nữ vận áo vàng nhạt tựa mình vào thân cây xù xì, tựa như đang ngắm nhìn cá dưới hồ, lại như đang nghĩ suy, mà cũng như đang thất thần; nốt ruồi hứng giọt lệ rơi cũng tựa như nhiễm phải tâm tình sầu bi của nàng. Trong một thoáng, Kính Ninh cơ hồ cảm thấy người trong bức tranh chính là Liễu tiểu thư, nhưng ngay sau đó y nhận ra cô gái trong tranh hoàn toàn không phải tiểu thư Liễu gia.
Bước chân đạo trưởng vừa động, chưa kịp làm gì chợt thấy bức tranh trước mắt nhòe đi, một cái đầu từ trong tranh thò hẳn ra ngoài săm soi. Gương mặt thiếu nữ ngây như trẻ con vừa trợn mắt vừa há miệng lè lưỡi như thể muốn dùng cái dáng vẻ ngốc nghếch ngu xuẩn đó để dọa dẫm y.
Bày xong cái mặt quỷ chỉ có thể đem dọa trẻ con ấy, nàng ta mau chóng rụt cổ lại, như con rùa cuộn tròn, rúc kín mình trong mai.
Kính Ninh giật mình thoáng sững sờ, lát sau mới hơi nheo mắt lại. Lần đầu tiên trong đời y gặp phải một con yêu tinh hành động ngốc nghếch đến độ này. Y lạnh mặt tiến về phía hương án, gõ gõ vài cái: “Ra đây mau!”.
Bức tranh vẫn lặng thinh không có bất kỳ động tĩnh gì, Kính Ninh đưa tay bắt quyết, một đốm lửa màu cam bùng lên trong bàn tay y: “Ta vốn định niệm tình ngươi gây nghiệp chướng chưa sâu, tha cho ngươi một đường sống, có điều...”. Lưỡi lửa trên tay y tham lam liếm lấy một góc cuộn tranh, “Nếu ngươi khăng khăng tiếp tục làm việc ác, đừng trách ta đây không khách khí nhé!”.
Bức họa vẫn nín thinh không ho he trong chốc lát. Thế rồi giống như không thể chịu đựng được nữa, cái đầu ướt đẫm mồ hôi của cô gái lại nhô khỏi bức tranh, nàng ta thở khò khè, lè lưỡi, gầm gừ đầy đe dọa.
Kính Ninh mặt mũi lạnh tanh, không hề biến sắc, ngọn lửa trên tay đã tắt phụt, bàn tay đưa ra túm chặt lấy đầu lưỡi dài thượt của cô gái kia.
Cô gái hoảng hốt, kinh hãi hiện rõ trên gương mặt. Kính Ninh cong khóe môi, hé ra một nụ cười. Trong lời nói dịu dàng ẩn chứa ý cười: “Hơi đau đấy”. Dứt lời, y không hề khách sáo tóm chặt lưỡi của ả yêu tinh, lôi tuột khỏi bức họa.
“Ái!...” Cô gái áo vàng bị lôi ra, ủy khuất cuộn tròn trên mặt đất, ôm lấy cái lưỡi dài thượt nhất thời không thể cuộn lại như ban đầu được nữa, rấm rứt khóc.
Kính Ninh coi như không có chuyện vừa xảy ra, lau sạch nước miếng dính trên tay vào bức tranh, nước ướt làm nhòe hình ảnh tơ liễu sinh động trên nền tranh. Cô gái áo vàng hậm hực trừng mắt ngó y, miệng líu lô: “Ỉ ổi![6]”.
[6] . Bỉ ổi.
Chương hai
Bị người ta mắng vô sỉ, bỉ ổi nhưng Kính Ninh chẳng mấy để tâm, y thản nhiên nói: “Họa yêu, tên gọi thế nào đây?”.
Nữ yêu kiêu căng hừ một tiếng, quay ngoắt đầu không thèm trả lời. Kính Ninh búng ngón tay, một ngọn lửa chói rực bắn thẳng tới trán nữ yêu, nóng rực và bỏng rát khiến ả kêu khóc ầm ĩ, mắng chửi loạn xạ. Kính Ninh lại thong thả hỏi lại: “Tên tuổi thế nào?”.
Ả ta kéo cái lưỡi nhét vào trong miệng, lóng ngóng nuốt nước miếng. Tên gọi của yêu quái giống như một thứ bùa chú, nếu đã để người ta biết được đồng nghĩa với việc bị người ta khống chế. Ả len lén đưa mắt nhìn ngọn lửa bừng bừng trên tay Kính Ninh, bờ môi run lên, vừa sụt sịt nghẹn ngào vừa gạt lệ trả lời: “Mạt Họa, tên ta là Mạt Họa”.
Kính Ninh gật đầu: “Vì sao chỉ ám hại tiểu thư Liễu gia?”. Mạt Họa tròn mắt ngó quanh, không muốn trả lời. Kính Ninh gọi khẽ tên nàng, cả người Mạt Họa lập tức cứng đờ, nàng ta tâm không cam tình chẳng nguyện trề môi đáp: “Người vẽ ra ta là một thư sinh, y luôn thầm ái mộ tiểu thư Liễu gia xinh đẹp, nhưng tháng trước lại biết tin Liễu tiểu thư sắp đính hôn... Thế là, y nhảy xuống sông tự vẫn, đã chết mất rồi. Ta là bức họa cuối cùng y vẽ, thấu hiểu được tâm tư, nguyện vọng của y, y chỉ muốn được thành thân với Liễu tiểu thư... Ta chẳng còn cách nào khác, nên mới...”.
“Mới định giết Liễu tiểu thư để họ bầu bạn dưới suối vàng?”
Mạt Họa gật đầu suy sụp: “Tên thư sinh đó thật tội nghiệp, ta chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của y mà thôi”.
“Vốn dĩ thành ý của ngươi là thiện, nhưng sinh lão bệnh tử của con người do trời định, há có thể coi thường tính mạng người khác chỉ để thỏa mãn ham muốn cá nhân hay sao?” Kính Ninh nói, “Ta xem ngươi bản tính không phải xấu xa, vì thế hôm nay tha mạng cho ngươi. Từ nay phải chăm chỉ tu luyện, tuyệt đối không được làm chuyện ác nữa, nghe không?”.
Mạt Họa ngoan ngoãn gật gật đầu.
Kính Ninh im lặng một chút lại nói thêm: “Hơn nữa, đừng có động một chút là lè lưỡi ra dọa người nữa, dễ bị tóm lắm đấy!”.
Mạt Họa nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Nhưng chiêu đó rất dễ chọc người đấy, cái cô Liễu tiểu thư đó bị ta dọa cho hú hồn...”.
Kính Ninh lập tức im re, Mạt Họa đưa con mắt ngóng đợi về phía y. Thấy đôi mắt long lanh nước cùng cái mũi đỏ ửng vì khóc lóc của cô nàng, Kính Ninh chợt thấy lòng mềm xuống. Y nhẹ giọng đề nghị: “Nếu ngươi thành tâm muốn tu đạo, ta có thể dạy dỗ ngươi”.
Lời vừa dứt, hai mắt Mạt Họa ánh lên rực rỡ, chói lòa muôn trượng, nàng ta bổ nhào tới bên chân Kính Ninh, ôm chặt lấy đùi y mừng rỡ: “Sư phụ ở trên... Đồ đệ... Đồ đệ ở dưới! Sư phụ muốn làm gì cũng được hết!”.
Kính Ninh lại lập tức nín lặng thêm một hồi nữa, y nhẹ nhàng gỡ tay Mạt Họa ra: “Ta thấy, ngươi phải học lễ nghĩa trước đã”.
“Cái gì con cũng học được hết.” Mạt Họa ngửa đầu nhìn y, “Sư phụ, sư phụ tên là gì?”.
“Kính Ninh.”
“Kính Ninh.”
“Phải gọi là sư phụ.”
“Cái tên Kính Ninh nghe thật an tĩnh, vững vàng.”
“Vẫn phải gọi sư phụ.”
“Kính Ninh sư phụ!”
Kính Ninh nhìn gương mặt đang ngẩng lên của Mạt Họa, cảm thấy hình như cô nàng này chỉ thiếu một cái đuôi để xun xoe, vẫy vẫy trước mặt y nữa là đủ bộ. Y xoa đầu cô nàng: “Ta chưa từng nhận đồ đệ, mà ngươi tư chất kém cỏi quá, có điều ta tin tưởng vào lẽ trời: cần cù ắt bù được thông minh. Ta sẽ dạy dỗ ngươi cẩn thận, ngươi chăm chỉ học tập tu luyện, nhất định sẽ có lúc ngươi cũng đủ khả năng để giả thông minh”.
Mạt Họa vô cùng hào hứng gật đầu: “Nhất định con không phụ sự ủy thác của sư phụ!”.
Chương ba
Yêu lực của Mạt Họa đúng là kém cỏi vô cùng, cả đời nàng ta chưa từng rời khỏi bức tranh quá ba canh giờ. Lần này, chỉ vì phải ngoan ngoãn đi theo Kính Ninh tu luyện mà quyết tâm bỏ lại chân thân ở Liễu phủ. Thật chẳng ai ngờ, nàng ta chỉ chống chịu được chưa đến một ngày đã buồn ngủ rũ cả người, bước chân bắt đầu xiêu vẹo, lảo đảo.
Kính Ninh thấy nàng ta như vậy, hơi nheo mắt nhìn: “Ban đầu ta tưởng yêu tinh trên đời này không ai tư chất kém cỏi được bằng con rồi, thật không ngờ con còn thua xa cả tận cùng tưởng tượng của vi sư nữa...”.
Lời y chưa dứt, đã thấy Mạt Họa chân tay bủn rủn, ngã “uỵch” một cái vật xuống đất, rồi nàng ta bắt đầu tủi thân khóc váng lên: “Sư phụ ghét bỏ con chứ gì!”.
“Đúng thế, đúng là ghét con đấy!”
Kính Ninh đốp lại thẳng thừng như vậy làm Mạt Họa không biết nên tiếp tục bù lu bù loa lên hay ỉu xìu thôi luôn cho rồi. Nàng ta đắn đo nghĩ ngợi một phen, cuối cùng vẫn quả quyết phải khóc tiếp, mà phải khóc cho thật thê thiết mới được: “Con vốn tưởng Kính Ninh sư phụ là một đạo sĩ tốt bụng, bao dung, thật không ngờ, thật không ngờ... Ôi, Mạt Họa đúng là không có phúc phận, chọn nhầm lương duyên, nương tựa nhầm người rồi, cả đời này toàn là sai lầm hết thôi...”.
Kính Ninh liếc mắt trông sang nàng: “Con có biết mình đang nói cái gì không?”.
Mạt Họa lắc đầu, nàng còn mải khóc lóc thảm thiết.
Kính Ninh lặng im thật lâu, cuối cùng đành rút một cái lọ sứ Thanh Hoa trong người ra. Mở cái nắp màu đỏ ra, hương thơm ngào ngạt cũng bay ra theo, Kính Ninh nhẹ giọng nói: “Đây là đan dược bào chế từ Huyết Hồng Liên núi Thiên Sơn, có thể giúp người ta đạt được đạo hạnh bằng mười năm tu vi chỉ trong ba ngày. Tu hành trong năm mươi năm sẽ nhanh gấp mười lần người thường. Nay vi sư tặng cho con thứ này...”. Còn chưa dứt lời, chiếc bình sứ trong tay y đã nhanh chóng nằm gọn trong một bàn tay trắng nõn nuột nà khác.
Mạt Họa ngẩng đầu, tợp một ngụm nuốt sạch toàn bộ đan dược cất trong bình sứ.
Kính Ninh nheo mắt, giọng nói nhàn nhạt khe khẽ mang theo một chút hung hiểm: “Vi sư thiết nghĩ, việc đầu tiên con cần làm là cảm ơn ân điển của sư phụ mới phải”.
Mạt Họa ngậm một miệng thuốc, vừa nhai nhai vừa trừng mắt tròn xoe vô tội lơ mơ hỏi: “Sư phụ tặng quà gặp mặt cho đồ đệ không phải chuyện đương nhiên sao?”.
Kính Ninh thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, thế lễ vật bái sư của đồ đệ ở chỗ nào rồi?”.
Cặp mắt tròn xoe đảo đảo vài vòng, Mạt Họa nhanh chóng nuốt sạch thuốc trong miệng, vui vẻ nói: “Ở đây, ở đây ạ”. Nàng ta đứng bật dậy, nhảy thẳng đến cạnh người Kính Ninh, nhanh như ánh chớp hôn chụt một cái thật kêu lên mặt y.
Chuyện bất ngờ như vậy khiến cho người vốn hờ hững, lòng sạch trong như gương cũng không khỏi thấy loạn nhịp khác lạ. Mạt Họa trước mặt vẫn hớn hở cười tươi như hoa: “Không phải xưa nay yêu quái luôn coi thân mình chính là lễ vật lớn nhất để báo ân hay sao, con tặng bản thân cho sư phụ có được không?”.
Kính Ninh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đành miễn cưỡng chuyển tầm mắt, than nhẹ một tiếng: “Đúng là con phải học lễ nghĩa trước mới được”.
Mạt Họa nhìn y, ánh mắt đầy mong đợi: “Sư phụ dạy cho con nhé!”.
Kính Ninh bất giác ngửa đầu ra sau, đột nhiên có cảm giác muốn trốn tránh. Mặc cho Mạt Họa nhìn y chằm chằm hồi lâu, cuối cùng y mới tỏ vẻ lạnh nhạt nói: “Tốt hơn hết vi sư cứ dạy pháp thuật cho con trước”.
“Sư phụ dạy gì con cũng học hết, có thế nào con cũng là người của sư phụ rồi.”
Lời này nghe ra có chút kỳ cục, Kính Ninh dùng tâm tư cực kỳ đúng đắn và hợp lý để cân nhắc kỹ lưỡng, Mạt Họa là đồ đệ của y, nàng ta có nói vậy cũng không quá kỳ lạ. Y gật đầu nói: “Con cũng phải nhớ cho kỹ, vi sư dạy pháp thuật để giúp con tu luyện, tăng tiến đạo hạnh, tuyệt đối không được có lòng hại người. Nếu con dám vi phạm quy tắc chúng ta đặt ra hôm nay, chính tay sư phụ sẽ thu phục con”.
Mạt Họa nhìn y chằm chằm, không tỏ thái độ gì.
“Nghe rõ chưa vậy?”
Mạt Họa gật gật đầu: “Cũng chưa hiểu lắm, người nói chẳng rõ ràng gì cả! Sư phụ bảo đích thân thu phục con là làm sao? Thu làm lão bà sao?”.
Kính Ninh hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt: “Ta phải tìm thầy dạy lễ nghĩa cho con trước đã”.
Mạt Họa cúi thấp đầu, dưới gương mặt tủi thân thấp thoáng ý cười mờ ám. Sư phụ, người chẳng biết, thư sinh vẽ ra Mạt Họa nàng là một thầy giáo rất giỏi đấy.
Chương bốn
Cẩm Thành tháng Ba, hoa bay rợp đường, hoa tràn dưới ruộng, dương liễu tha thướt rủ mình bên bờ, bóng soi mặt hồ, một thiếu nữ áo vàng đứng ngay mũi thuyền say sưa ca một bài dân ca: “Núi có cây xanh, cây kia có cành. Lòng thiếp có chàng, chàng nào có hay...[7]”.
[7] . Nguyên văn: “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri” - Trích Việt nhân ca, bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu.
Người chèo thuyền ung dung khua mái chèo, nghe được câu này bật cười ha ha, hướng sang Kính Ninh đang thong thả uống trà: “Vị huynh đài này, diễm phúc của ngươi thật không nhỏ nha”.
Kính Ninh thản nhiên đáp: “Chẳng qua nàng ta hát hùa theo người ta thôi, có hiểu rõ ý nghĩa bên trong đâu”. Tiếng ca véo von chợt ngừng bặt, Mạt Họa bất mãn nói: “Mấy câu đó con đều hiểu hết, không những hiểu hết mấy câu này, con còn hiểu cả “Rừng lau bạt ngàn, sương giáng trắng tinh. Người đẹp kia đó, bên, bên...[8]” nữa kìa”.
[8] . Nguyên văn: “Kiêm hà thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương”, dịch nghĩa: “Rừng lau bạt ngàn, sương giáng trắng tinh.
Người đẹp kia đó, bên bờ sông kia” - trích bài “Kiêm gia” trong Kinh Thi.
Kính Ninh buồn cười ngẩng đầu hỏi: “Bên nào nào?”.
Mạt Họa ngây ngốc đưa mắt nhìn chằm chằm về phía bờ sông, Kính Ninh trông theo ánh mắt nàng, chỉ thấy một thiếu nữ áo trắng cúi đầu bên gốc liễu xanh. Dẫu cho vóc dáng nàng chỉ ẩn hiện sau mành liễu tơ, nhưng dung nhan tuyệt mỹ vẫn khó có thể giấu che, thoáng nhìn cũng đủ nhận ra tư sắc khuynh thành khuynh quốc.
La bàn phong thủy trong áo Kính Ninh chợt động, sắc mặt y trầm xuống, quát khẽ một tiếng: “Yêu hồ!” rồi bật người phóng vút lên. Mạt Họa chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, ngơ ngác trông theo, định kéo tay áo của y, Kính Ninh nhất thời không kịp thu lực đạo, lỡ lướt qua Mạt Họa, còn lôi nàng xuống nước theo. Con thuyền nhỏ đang thuận thế tiến về phía trước va phải đầu nàng, nhấn chìm Mạt Họa xuống nước. Chẳng thấy cả tăm nước nổi lên, dưới thuyền không chút động tĩnh.
Người lái thuyền vô cùng hoảng hốt, ông ta còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ thấy vị công tử thanh tú kia thản nhiên ném lại hai chữ “Cứu người” rồi đề khí buông mình nhảy vút lên, đuổi miết theo vị tiểu thư xinh đẹp phía bên kia bờ. Nhà thuyền thấy y bỏ đi, liền mắng lớn: “Đồ bạc bẽo!”. Mạng người quan trọng, ông ta chẳng dám lâu la, vội vã nhảy ùm xuống nước, vớt lấy thiếu nữ áo vàng đang chìm nghỉm xuống lòng hồ.
Mạt Họa mơ mơ màng màng, nghe người ta réo váng “Tiểu cô nương, tiểu cô nương” bên tai mới mở mắt ra, miệng khe khẽ gọi: “Sư phụ Kính Ninh”, nhưng chỉ thấy người lái thuyền ướt sũng từ đầu đến chân lắc đầu thở dài: “Cô nương à, gã đó đúng là quân Sở khanh bạc bẽo. Tốt hơn hết, cô nên kiếm người khác tử tế đi thôi”.
Lòng Mạt Họa lạnh lẽo, đầu óc nhất thời thanh tỉnh ra nhiều, nàng há miệng gặng hỏi: “Sư phụ thật sự đuổi theo cô gái xinh đẹp kia rồi ư?”.
Nhà thuyền thở dài thườn thượt, Mạt Hạ cụp mắt, lòng ngổn ngang trăm thứ dư vị phức tạp.
Lúc Kính Ninh trở lại thuyền, trên cổ y xuất hiện ba vết cào rướm máu. Nhà thuyền đòi tiền của y, còn hết sức bất mãn trừng mắt nguýt y một cái rõ dài, nhưng lại chẳng nói gì.
Mạt Họa ngồi phịch trên bãi cỏ xanh mướt bên bờ sông, khóc sưng vù hai mắt. Kính Ninh cảm thấy vô cùng khó hiểu, chẳng qua y chỉ đi bắt yêu tinh như mọi khi thôi mà, sao đến lúc quay về lại có cảm giác như khắp thiên hạ đang phỉ nhổ vào y thế này. Y cúi xuống nhìn cái trán bị đụng vào cạnh thuyền đã sưng thành cục to đùng của Mạt Họa hỏi: “Đầu đau lắm sao?”.
“Con...” Mạt Họa liếc mắt sang nhìn y một cái, đến lúc ấy mới nghẹn ngào nấc lên trả lời: “Con đau lòng! Đau vô cùng!”.
Kính Ninh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng day day vết thương trên trán Mạt Họa: “Sao mà đau chứ?”.
“Con rớt xuống sông, rớt xuống sông như thế...” Nàng vừa sụt sịt nước mắt ngắn dài vừa không ngừng khua chân múa tay làm bộ như đang giãy giụa dưới nước, “Con rơi xuống nước như thế mà sư phụ... người chẳng thèm lo cho con, còn mải đuổi theo nữ nhân khác”. Mũi nàng tắc nghẹn, thút tha thút thít khiến người ta không thể nghe rõ đang nói gì, chỉ riêng một câu: “Thật ra, sư phụ muốn con chết đi chứ gì!” là cực kỳ rõ ràng.
Kính Ninh khó hiểu: “Sư phụ thấy con khóc hăng lắm mà”.
Như muốn xác minh lời của y, Mạt Họa càng gào khóc to hơn, ầm ĩ tưởng có thể xiêu quán đổ chùa.
Kính Ninh không quen dỗ dành người khác, đành ngồi trước mặt nàng một hồi thật lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Vậy lần sau vi sư sẽ vớt con lên trước, con là yêu quái, đừng có khóc đến không ra thể thống gì thế chứ”.
Thế nhưng Mạt Họa vẫn sụt sịt mãi không nín được, rồi giống như hết cả khí lực cứ thế gục xuống bên vai Kính Ninh. Kính Ninh cứng đơ người nhưng không nỡ đẩy nàng ra.
Mạt Họa hai mắt đẫm lệ nhìn mấy vết cào rướm máu trên cổ Kính Ninh. Ở sát như vậy nàng mới nhận ra vết thương của y nghiêm trọng thế nào, có cảm giác chỉ cần xuống tay mạnh hơn một chút, cắt sâu hơn một chút là dư sức xé rách họng y rồi. Mạt Họa cọ cọ, lau nước mắt vào vai áo Kính Ninh, thầm thì: “Con đau lòng lắm! Đau lòng lắm! Sau nay sư phụ đừng bỏ con lại nữa nhé!”.
“Ừ, không bỏ con lại đâu!”