Bách quỷ tập - Phần IX - Chương 1 - 2 - 3 - 4
QUỶ MIÊU (Mèo quỷ)
Chương một
Hôm nay, Lục Chiêu Sài bị cảm, đầu váng mắt hoa, lưng ê eo mỏi, tay chân run lẩy bẩy. Lúc trang trí đĩa cho món chính, y đột nhiên hắt xì một cái, bàn tay run run, con cá than chiên giòn liền rơi xuống đất. Theo phản xạ, y cúi xuống nhặt đồ, chợt cảm thấy một cơn đau nhói truyền từ tay lên.
Y trừng mắt, thoáng ngây người nhìn những giọt máu đỏ tươi rỉ trên ngón tay mình, trên tay còn hằn lên hai dấu răng sâu hoắm thật dọa người. Đảo mắt tìm quanh một lượt, y thấy một con mèo mướp vàng đang trốn dưới bếp, con vật rướn thẳng lưng, xù lông, dùng đôi mắt vàng rực lườm y trừng trừng. Con cá than vừa rơi giờ đang nằm gọn bên chân nó.
Hai bên, một người một mèo giằng co một hồi, Lục Chiêu Sài điềm đạm nói: “Được rồi, được rồi, ta thua, không cần con cá than kia nữa, nhưng mà mày không ăn trong này được đâu”.
Y chưa kịp nói xong, bỗng đâu một viên tạp vụ la lớn: “Trời ạ! Sao lại có mèo hoang ở đây thế này? Hãy xem tao tống cổ mày đi như thế nào!”. Dứt lời, cậu ta liền vớ ngay cây chổi, phăm phăm xông tới, con mướp vàng nhe răng gầm gừ đe dọa.
Lục Chiêu Sài ho khan vài tiếng, ngăn cậu tạp vụ: “Để tôi bắt nó đuổi ra ngoài cũng được”. Nói đoạn, y liền túm cổ con mèo nhỏ, nhấc lên. Con vật bé nhỏ lập tức phát cuồng, bốn chân đầy vuốt nhọn khua loạn xạ không ngừng, gây ra một loạt vết xước trên tay Lục Chiêu Sài.
Nhưng Lục Chiêu Sài chẳng hề giận dữ, y bỏ nó ra khỏi bếp rồi đóng cửa lại.
Hôm ấy là một đêm đông, phía chân trời, vô số tuyết hoa bay tả tơi trong gió, trời lạnh cóng khiến con mèo nhỏ run rẩy từng cơn, nó sống chết cào loạn lên cánh cửa bếp to lớn, tưởng như dùng cách ấy có thể đục thủng cánh cửa dày và nặng kia.
“Meo! Meo!...”
Tiếng kêu than của con vật đã chuyển từ căm phẫn cùng cực sang thê thiết bi thương, thế nhưng cánh cửa sắt lớn vẫn như một vị thần giữ cửa lãnh diện vô tình, lạnh lùng ngăn cách nó với những món ăn thơm ngon trong kia. Lạnh lẽo, đói khát có lẽ sẽ tước đi sinh mệnh bé nhỏ của nó trong đêm nay.
Con mèo nhỏ cụp đầu, cuộn tròn thân mình lại, dựa lưng vào vách tường, cố gắng giữ gìn chút sức lực cuối cùng.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng nhàn nhạt rọi thẳng lên người nó. Cửa sau nhà bếp khẽ hé ra, một con cá than đặt trong chậu được đẩy ra ngoài. Con vật nhỏ đói đến lả người, chỉ còn trông thấy một bóng đàn ông thấp thoáng ẩn hiện trong luồng sáng nhàn nhạt kia.
“Ăn từ từ nhé!” Y nói rồi xoa nhẹ đầu con vật, những vết xước do mèo cào trên tay vẫn còn rỉ máu.
Con mèo mướp chăm chú nhìn y một hồi, sau đó dồn hết chút sức tàn còn lại cọ cọ thân mình vào bàn tay y, mấy tiếng meo meo của nó nghe run rẩy trong gió lạnh. Nó cúi đầu, nhồm nhoàm cắn vào con cá than.
Lục Chiêu Sài nhìn nó ăn một lúc mới đứng dậy, cảm giác máu chưa kịp lên não khiến trước mắt tối sầm. Y đỡ lấy đầu, quay vào rửa sạch tay rồi tiếp tục làm bếp.
Lúc tan ca đã là mười một giờ khuya, Lục Chiêu Sài mệt mỏi ngồi vào ghế lái, y mơ mơ màng màng lái đi được một đoạn. Trước mặt là một ngả rẽ trái, đột nhiên đầu óc Lục Chiêu Sài như mất thăng bằng, y xoay mạnh vô lăng về phía tay phải.
“Rầm!” Hàng cây bên đường bị đâm gãy ngang thân, túi khí an toàn trong xe bật mở. Thế giới trước mắt Lục Chiêu Sài thoáng chốc đã hóa ra vô cùng hỗn loạn, những âm thanh ồn ã, đèn đường chói rực mắt, mùi xăng xộc lên, xương đùi đau như bị nghiến nát. Có điều, cảm giác và giác quan mỗi lúc một rời xa y, cuối cùng chỉ sót lại một tiếng mèo yếu ớt vẫn văng vẳng như sát bên tai, vang vọng không ngừng.
Y có cảm giác thứ gì đó đang kéo vạt áo mình, gắng gượng lôi y ra khỏi cửa sổ đã vỡ vụn, đảo mắt nhìn quanh, chính là con mèo mắt vàng lúc trước.
Thấy Lục Chiêu Sài đang nhìn mình, con mèo mướp vàng la lớn: “Người ráng chịu đựng nha, ta còn chưa kịp báo ơn, ngươi không được chết đâu đấy!”.
Mèo... biết nói ư?
Lục Chiêu Sài cảm thấy y không phải chỉ bị đụng xe đến choáng váng mà chắc bị điên thật rồi. Y khép chặt hai mắt, hôn mê bất tỉnh.
Chương hai
Lúc Lục Chiêu Sài tỉnh lại, y đang ở trong bệnh viện sực nức mùi thuốc khử trùng. Một y tá đang đứng đầu giường đổi bình tiếp nước, thấy y mở mắt ra, y tá nói: “Anh tỉnh rồi đó à?”.
“Tôi...” Tiếng của y khản đặc: “Làm sao thế này?”.
“Tai nạn giao thông, anh nằm viện hai ngày nay rồi. Anh không nhớ được gì à? Lúc xe cứu thương đến thấy anh nằm ngoài đường, xe lại bị cháy. Xương chân anh bị gãy hết cả, vậy mà vẫn kiên cường bò được khỏi xe, đúng là không dễ dàng gì nhỉ.”
Thật sao... Hóa ra, y lại kiên cường được vậy sao?
Nhưng tại sao mỗi khi nhớ lại cảnh vụ tai nạn hôm đó, trong đầu y chỉ văng vẳng mỗi tiếng mèo kêu?
Y tá đi rồi, còn lại mình Lục Chiêu Sài yên lặng nhắm mắt dưỡng thần trong phòng bệnh. Y bắt đầu nghĩ, ông chủ kiêm luôn bếp trưởng là mình đây đột nhiên lặn mất tăm suốt hai ngày, nhất định nhà hàng đã loạn lên rồi. Việc cần nhất bây giờ là phải tìm cách liên lạc với quản lý và chủ quản nhà hàng, có điều y không nhớ số điện thoại của họ, mà di động cũng đâu mất rồi...
“Anh tỉnh rồi à?” Bỗng đâu một giọng nói rất trẻ con vang lên bên tai y, Lục Chiêu Sài mở mắt, thấy một cô bé ăn mặc kiểu hộ lý đứng bên giường mình, trông ra cô bé này chưa quá mười sáu tuổi, đầu đội một chiếc mũ hộ lý xộc xệch, đôi mắt vàng rực dán chặt từng cử động của y, “Anh khỏe rồi chứ? Có thấy khó chịu chỗ nào không? Tôi tới hầu hạ anh đây. Anh muốn tôi phục vụ thế nào, tôi cũng làm được hết”.
Lục Chiêu Sài yên lặng hồi lâu, cuối cùng thản nhiên đáp: “Ra cửa rẽ phải, khoa tâm thần”.
Cô bé nhìn y đăm đăm một hồi mới vỗ tay nói: “A! Anh nói vậy là anh ghét tôi chứ gì!”.
Nghe vậy, Lục Chiêu Sài bèn bày ra cái vẻ mặt đúng như là ghét bỏ lắm: “Không được tùy tiện xông vào phòng bệnh của người khác. Con nít nên ngoan ngoãn ở yên chỗ của mình”.
“Nhưng mà...” Cô bé dẩu miệng cãi: “Đúng là tôi tới đây hầu hạ anh mà. Tôi đã làm gì đâu mà anh nỡ ghét tôi ngay thế...”.
Làm à... Còn muốn làm gì nữa? Lục Chiêu Sài không buồn bận tâm tới cô bé, lại nhắm nghiền mắt, im lặng dưỡng thần. Lát sau đột nhiên cảm thấy có luồng gió lành lạnh mơn man trên cánh tay cắm kim truyền của y, y không buồn mở mắt, lại hỏi: “Lại làm gì thế?”.
“Thổi giúp anh đấy, như vậy sẽ không đau nữa.”
“Khỏi cần. Cô cứ ngồi im một lúc là tôi thấy đỡ hơn rồi.”
Cô bé ngoan ngoãn im lặng thật. Nhưng chỉ được một lúc, nó bắt đầu lục sục nhét thứ gì đó vào trong chăn của Lục Chiêu Sài làm y càng nhăn mặt tợn. Đến khi cảm thấy giường bệnh của mình ướt nhớp nháp, y mới bực mình mở mắt ra: “Cô đang làm gì đấy?”. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tủi thân và ngây thơ vô tội của cô bé, Lục Chiêu Sài chỉ biết thở dài, có cảm giác mình hơi hung dữ quá, dẫu sao đối phương cũng chỉ là một cô nhóc đầu óc có vấn đề.
Nhưng khi vén chăn lên, thấy rõ đống nội tạng heo đầm đìa máu bùng nhùng trong chăn mình, y điên tiết vô cùng, trông lại cô nhóc vận đồ hộ lý kia, thấy cái túi nylon màu xanh trong tay nó vẫn còn mấy miếng thịt heo sống vẫn dính cả da.
“Cô...” Thiên ngôn vạn ngữ thế nào cũng không thể biểu đạt hết tâm trạng của y lúc này.
Cô nhóc kia cuống cuồng giải thích: “Giữa mùa đông lạnh lẽo, trong hang không có đồ ăn, anh sẽ chết đói mất, nên tôi mới đi tìm thức ăn cho anh...”.
Trong hang không có thức ăn dự trữ mùa đông... Thế ra giờ cô ta đang hoang tưởng mình là động vật hoang dã ư? Khóe miệng Lục Chiêu Sài nhếch lên, không biết nên phản ứng thế nào.
“Khó khăn lắm tôi mới tìm được cho anh đấy, anh... không thích sao?” Cô bé trề môi, mặt dần lộ vẻ thất vọng, nó cúi đầu, chớp chớp tròng mắt ươn ướt, yếu ớt nỉ non: “Anh không thích, tôi sẽ đi tìm thứ khác cho anh”.
Lục Chiêu Sài giật bắn người, vội lên tiếng: “Không, đừng tìm thêm cái gì nữa, tôi thích cái này mà!”. Không ngờ y chỉ buột miệng một câu mà ánh mắt cô bé đang xám xịt đầy thất vọng lại bừng lên rực rỡ, dáng vẻ ngơ ngác của cô bé khiến lòng Lục Chiêu Sài mềm nhũn. Thôi bỏ đi bỏ đi, chẳng qua cũng chỉ là một cô nhóc bệnh tật thôi, cứ chiều theo ý nó một chút cũng không có gì to tát. Lục Chiêu Sài nghĩ vậy, gương mặt dần giãn ra, y xác thực thêm một lần nữa: “Ừ, tôi thích thật đấy”.
Khóe môi cô nhóc từ từ hé ra một nụ cười sáng rỡ, thân mình bừng lên như nắng vàng rực rỡ sau cơn mưa: “Chiêu Tài[24] đại nhân! Anh đúng là người tốt, lại còn dịu dàng nữa!”.
[24] . Trong tiếng Trung “Chiêu Sài” (tên nam chính) và “Chiêu Tài” có âm đọc giống nhau nên cô bé này nghe nhầm.
Chiêu Tài đại nhân... Lục Chiêu Tài còn chưa kịp bày tỏ ý kiến về cách xưng hô này, cô bé kia lại lôi một chiếc điện thoại di động trong túi thịt heo ra, chiếc điện thoại nhuộm đầy máu tươi: “Đây là di động của anh. Giờ vật về chủ cũ nhé!”.
Lục Chiêu Sài câm nín nhìn chiếc di động máu me be bét của mình. Cô bé kia lại vui vẻ quờ quờ bàn tay dính máu đỏ lòe của mình về phía y: “Mai tôi lại đến chăm sóc anh nhé, hôm nay đến giờ rồi, tôi phải đi đây!”.
Dứt lời, cô nhóc ùa ra cửa như một cơn gió, cánh cửa đóng sầm lại trước mặt y, rồi đột nhiên bị ai đó đẩy tung ra. Cô nhóc vừa rồi thò đầu vào, gào lên: “A, tý thì quên, tôi tên A Miêu nhé!”. Cửa lại sập vào. Lần này thì yên tĩnh thật rồi.
Lục Chiêu Sài nhìn đống đồ nguyên liệu tươi sống trên giường mình, nhìn máu đỏ vung vãi khắp bốn phía, nhìn cả chiếc di động nhuộm máu của mình, chỉ biết ngửa mặt lên trời thở dài.
“Thật ra... là ai sai hung tinh tới chơi xỏ ta thế này!”
Chương ba
Sớm hôm sau, Lục Chiêu Sài bỏ ngoài tai hết những lời khuyên can chân tình của các y tá, hộ lý, khăng khăng đòi ra viện. Thân thể y không bị thương tích gì nghiêm trọng, chẳng qua bị gãy chân nên đi đứng hoạt động gặp nhiều khó khăn mà thôi.
Nhưng y hoàn toàn không nhận ra rằng, có một con mèo mướp nhỏ luôn ngấm ngầm theo sát từ khi y ra khỏi bệnh viện đến tận lúc bắt xe rời đi. Con mèo mướp nhìn chiếc taxi lăn bánh mỗi lúc một xa dần, kêu meo meo hai tiếng thật tội nghiệp như muốn nói: “Chiêu Tài đại nhân, đưa tôi theo cùng với...”.
Lục Chiêu Sài đi thẳng tới nhà hàng, vốn muốn cố thủ tại trận địa, nhưng nhân viên nhà hàng vừa thấy y vác cái chân tới, hỏi han rõ ràng những chuyện đã xảy ra, lập tức mắng y té tát rồi đuổi thẳng về nhà. Lục Chiêu Sài bất đắc dĩ, đành một mình lết về nhà.
Có điều, y có trăm ngờ triệu ngờ cũng không ngờ được, một cô gái đang phục trước cửa nhà mình, mũ hộ lý xiêu vẹo trên đầu, giương cặp mắt vàng rực long lanh nhìn y: “Chiêu Tài đại nhân, tôi tới hầu hạ anh”.
Lục Chiêu Sài lập tức cảm thấy rã rời, y day day thái dương, rền rĩ hỏi: “Rốt cuộc làm sao cô tìm được tới đây... Mà sao bệnh viện cũng chẳng trông nom bệnh nhân cho tử tế thế?”.
Tai A Miêu rất thính, nghe thấy y lầm bầm, nó lập tức nổi xung lên, trề môi nói: “Đúng thế, chẳng chịu trông nom bệnh nhân cho tử tế gì hết, Chiêu Tài đại nhân gãy chân thế này, sao có thể để anh đi lung tung khắp nơi thế chứ. Nếu tôi không xem trộm hồ sơ ở bệnh viện để chạy tới đây tìm, thì anh làm sao mà ở một mình lẻ loi hiu quạnh được, chỉ cần nghĩ đến cũng đủ làm A Miêu lòng đau dạ xót”. Nó lau lau hai hàng nước mắt không mặn không nhạt, nắm chặt tay nói: “Nhưng mà không sao! Giờ đã có A Miêu ở đây với Chiêu Tài đại nhân rồi, tôi sẽ xử lý hết mọi chuyện cho anh!”.
Nghe xong, Lục Chiêu Sài lập tức móc chiếc điện thoại vừa mua ra bấm 120: “A lô, xin chào! Có một bệnh nhân tâm thần ở chỗ các vị chạy ra ngoài, vâng, đúng vậy, giờ đang ở nhà tôi. Xin hãy giúp đỡ!”.
Không đợi y kịp thông báo địa chỉ, A Miêu vội vàng nhào tới đoạt lấy điện thoại của y, cúp máy. Nó xoay đầu lại, hai mắt giàn giụa nước, giận dữ nói: “Chiêu Tài đại nhân sao lại vu khống cho A Miêu như vậy! A Miêu thông minh thế này sao lại giống người tâm thần!”.
Không giống chỗ nào... Lục Chiêu Sài chưa kịp phản bác, thấy A Miêu lau khô nước mắt, vẻ mặt nghiêm nghị, vỗ vỗ vai y nói: “Không! Không sao, A Miêu không sao hết! Vì tình yêu sâu nặng của A Miêu dành cho đại nhân có trời đất chứng giám!”.
“Này...” Tình yêu này từ đâu ra thế?
“Đại nhân có độc ác với A Miêu trăm lần ngàn lần, A Miêu vẫn thương mến đại nhân như xưa! Bất kể bầu trời kia có sập xuống, mặt đất này có nứt tung, A Miêu vẫn kiên cường ở mãi bên đại nhân!”
Lục Chiêu Sài đỡ lấy trán, thở dài, cuối cùng không hề khách sáo giật lấy chiếc điện thoại bị A Miêu đoạt lúc trước, nói dứt khoát: “Cô nên ở cạnh bác sĩ thì hơn, tôi không cần cô yêu thương, cũng không mong được cô chăm sóc. Cô một thân một mình chạy tới đây sẽ làm cha mẹ ở nhà lo lắng lắm! Mau về nhà đi, đừng để tôi phải gọi cảnh sát!”.
Thấy Lục Chiêu Sài lạnh nhạt như vậy, gương mặt A Miêu từ từ chuyển sang u ám, nó cúi đầu nói: “Cha mẹ... mất từ lâu rồi, bọn họ sẽ không lo lắng đâu”.
Bàn tay đang lục tìm chìa khóa của Lục Chiêu Sài thoáng cứng đờ, vô số suy tưởng về số phận bi thảm của cô bé này nảy ra trong đầu y. Thấy vẻ mặt mất mát của cô bé, Lục Chiêu Sài thật sự muốn nuốt lại cho hết những lời vừa nói ra. Nhưng lời nói như đao kiếm, một khi đã làm tổn thương người khác thì đâu cách gì vãn hồi được. Y ho khan hai tiếng, giấu đi vẻ gượng gạo, lúng túng: “Tóm lại, cô không nên ở lại chỗ tôi, tốt nhất là về bệnh viện đi”.
Dứt lời, y liền mở cửa vào nhà. A Miêu trước sau vẫn cúi gằm mặt, đến tận khi Lục Chiêu Sài chuẩn bị đóng sập cửa...
“Chiêu Tài đại nhân không thích A Miêu, A Miêu... quấy rầy anh ư?”
Qua khe cửa, bóng dáng cô bé yếu ớt mà đáng thương, chiếc mũ hộ lý xiêu vẹo trượt xuống.
Không được thương hại con bé, không được thương hại! Lục Chiêu Sài quyết tâm sập cửa “rầm”.
Hành lang chìm vào yên lặng rất lâu, cuối cùng chỉ còn thanh âm yếu ớt của cô gái bé nhỏ khe khẽ vang vọng trong chốc lát: “Xin lỗi”.
Chương bốn
“A a a... Có báo cái ơn cũng không xong. Đúng là ngu hết thuốc chữa!” Con mèo mướp vàng nằm xoài bên luống hoa trong khu, ngửa mặt than trời.
Con mèo này đúng là A Miêu. Bấy giờ là ba hôm sau ngày Lục Chiêu Sài đuổi nó khỏi nhà, nó trước sau chỉ quanh quẩn trong khu này, ôm hy vọng có thể đứng lặng từ xa mà ngắm nhìn Lục Chiêu Sài. Nhưng đã ba ngày trôi qua mà Lục Chiêu Sài hoàn toàn không bước chân xuống lầu. A Miêu ý thức được một cách sâu sắc rằng loài người đúng là một giống loài kỳ diệu.
Nó ngáp dài một cái, giật giật đôi tai đầy chán nản, vừa ngẩng đầu lên thấy Lục Chiêu Sài cuối cùng cũng chịu lết khỏi tòa nhà kia. Y phải chống nạng, mỗi bước đều phải ráng sức. A Miêu chấn động, lập tức hoan hỉ chạy theo y.
Lục Chiêu Sài không đi xa, y ra khỏi khu nhà, tới siêu thị gần nhất; một lát sau, y quay ra, xách theo một túi lớn đồ đạc vừa mua. A Miêu lập tức chạy tới quẩn quanh chân y, vốn chỉ muốn xem xét vết thương ở chân của y ra sao; thật không ngờ Lục Chiêu Sài vừa thấy nó, lại lôi một con cá khô trong túi đồ ra, đưa tới tận bên con vật nhỏ.
A Miêu ngẩng đầu, tròn mắt nhìn y, trong mắt nó lúc ấy thân hình Lục Chiêu Sài thật to lớn phi thường, nhưng gương mặt lại thật dịu dàng, giống như lần ấy y đẩy chậu đựng cá than về phía nó và nói: “Ăn từ từ nhé!”.
Vẫn những lời ấy, hốc mắt A Miêu âm ấm, đang cọ cọ vào lòng bàn tay y, A Miêu chợt thấy Lục Chiêu Sài đổ nhào trên mặt đất. Nó hốt hoảng tránh sang bên, thấy một gã đàn ông mặc áo jacket đen nhặt chiếc ví của Lục Chiêu Sài rơi trên đất rồi co chân chạy mất. Chân Lục Chiêu Sài chưa lành, ráng vùng vẫy rất lâu vẫn chưa đứng lên nổi.
A Miêu chỉ cảm thấy một cơn giận dữ xung thiên nhất thời thiêu sạch lý trí nó.
To gan thật! Dám cướp của người được người ở tinh cầu mèo bảo vệ!
Nó vươn bốn chân, lập tức đuổi theo gã kia. Tên cướp quẹo qua một ngả rẽ, chạy vào một ngõ nhỏ vắng lặng; A Miêu bắt quyết, vụt hóa thành nhân dạng, nó lao lên trước, phi thân đạp một cước vào lưng tên cướp. Tên cướp mất đà, té nhào về phía trước, A Miêu “meo meo” mấy tiếng xông lại, tóm được hai chân tên cướp, lập tức giơ chân đạp một cước rõ đau vào háng hắn.
Tên cướp trợn trắng mắt, rên khẽ một tiếng rồi gục xuống bất tỉnh.
Cơn bực của A Miêu vẫn chưa tan, nó còn dốc sức đạp thêm hai cú nữa.
Vì thế, lúc Lục Chiêu Sài tập tễnh chạy tới nơi chỉ thấy một cảnh khiến tất cả đàn ông con trai trên đời đều kinh hồn khiếp vía; y há hốc miệng, không thốt được tiếng nào. A Miêu nhận ra sau lưng có người, quay đầu lại thấy Lục Chiêu Sài đang chết trân ở đó, lòng hốt hoảng, lập tức buông chân tên trộm ra, ôm mặt chạy trốn.
“Đứng lại!” Lục Chiêu Sài hét lớn, “Quay lại đây cho tôi!”. A Miêu ngoan ngoãn đứng lại.
Lục Chiêu Sài không buồn để ý tên cướp vừa giật ví của mình, lết lại tóm lấy A Miêu hỏi: “Không phải tôi bảo cô quay lại bệnh viện rồi sao?”.
A Miêu cúi gằm mặt nhìn chăm chăm xuống đất, không dám trả lời. Lục Chiêu Sài bực mình: “Cái bệnh viện chết tiệt nào lại để cho cô lang thang bên ngoài một mình thế này!”. Nói xong, chính y cũng muốn tự phỉ nhổ mình, mấy hôm trước, không phải chính tên chết tiệt là y cũng đuổi cô bé này ra đường một thân một mình, để cô bé vất vưởng bên ngoài sao...
“A Miêu muốn ở cạnh Chiêu Tài đại nhân cơ!” Cô bé uất ức nói: “A Miêu giỏi lắm mà, người xinh đẹp, tính tình rất tốt, sẽ ngoan ngoãn quét nhà, biết đuổi trộm, bắt chuột cho anh. Sao Chiêu Tài đại nhân lại ghét bỏ A Miêu thế?”.
Những lời ấy khiến Lục Chiêu Sài cứng họng, y lặng lẽ rồi lâu mới hỏi: “Vì sao không muốn quay lại bệnh viện?”.
A Miêu không sao hiểu nổi, dường như lòng kiên quyết đuổi nó về bệnh viện của Chiêu Tài đại nhân vượt xa hẳn người thường. Để xua tan quyết tâm của y, A Miêu đành nói:
“Ở đó có người ngược đãi em, ở đó A Miêu sẽ chết mất!”.
Sắc mặt Lục Chiêu Sài ngưng đọng, nhíu mày hỏi: “Người ở bệnh viện xử tệ với cô?”.
“Ừm.”
Mắt y trào lên niềm phẫn nộ, cuối cùng, y trầm mặc sờ sờ đầu A Miêu, giọng không giấu được vài phần dịu dàng xót xa: “Nếu vậy, vậy thì cô...”.
“Em sẽ ở lại!” A Miêu lớn tiếng cướp lời y.
“Không... Tôi chỉ định nói là, cô nên đổi sang bệnh viện khác thôi.”
Nhưng quá muộn rồi, A Miêu đã bắt lấy tay y, tròn mắt nhìn y chờ đợi: “Chiêu Tài đại nhân đúng là vừa dịu dàng vừa lương thiện!”. Khóe miệng Lục Chiêu Sài giật giật, không biết nói gì, câm nín đổ mồ hôi. A Miêu cười hì hì nói: “Chúng ta cùng về nhà thôi!”.
Lục Chiêu Sài vẫn không nhúc nhích, A Miêu nhìn y kỳ quái: “Chiêu Tài đại nhân ơi”.
Lời từ chối đã chực sẵn bên môi, nhưng nhìn thấy cặp mắt tròn xoe vàng rực của A Miêu, Lục Chiêu Sài đành buông tiếng thở dài: “Không có gì... Tôi đang nghĩ xem lát về nên ăn gì!”.
“Khỏi cần lo, A Miêu sẽ nấu cơm cho anh ăn!”