Bách quỷ tập - Phần VIII - Chương 4 - 5 - 6
Chương bốn
Thất nguyệt lưu hỏa[23], Tiêu Thành Mộ bắt đầu bận rộn việc quân cơ, thường xuyên qua đêm tại quân doanh, thỉnh thoảng hồi phủ, trên người luôn mang theo sát khí trùng trùng.
[23] . Lấy ý từ trong Kinh Thi, Bân Phong. Tháng Năm, Đại hỏa (tinh) (sao Antares) mọc ở giữa trời vào lúc hoàng hôn, sau đó hạ dần xuống hướng Tây trong suốt tháng Sáu, cũng là tương ứng với thời điểm thời tiết đã dần bớt đi cái nóng của mùa hạ, bắt đầu bước vào mùa thu mát mẻ. Kinh Thi viết: “Thất nguyệt lưu hỏa” ý nói: sang tháng Bảy (thất nguyệt) trời mát dần, sao Đại hỏa xuống thấp, trời đất vào thu thôi.
Thiên Thiên chẳng dám nhiều lời hỏi y đi đâu làm gì. Việc nàng làm thường xuyên nhất là tấu một khúc tỳ bà cho Tiêu Thành Mộ rồi bồi tiếp y uống rượu lạnh suốt đêm.
Hạ tuần tháng Bảy, Thiên Thiên đột nhiên thấy ăn uống kém ngon miệng, mời thầy thuốc tới khám mới hay tin nàng đã có bầu. Thiên Thiên sờ bụng mình, cảm thấy sự sống thật khiến người ta kinh hỷ. Tổng quản phủ tướng quân vội vã phái người tới quân doanh báo tin mừng cho Tiêu Thành Mộ.
Thiên Thiên đợi tới tận nửa đêm, muốn cùng chia sẻ niềm vui trời ban này với y, nhưng người hầu trở lại một mình, mang theo một câu: “Việc quân bận bịu, an tâm dưỡng thai”.
Nàng biết mình chẳng thể oán trách nhưng vẫn nhịn không được, cụp mắt, nhẹ buông một tiếng thở dài.
Tháng Tám, trời dần trở lạnh, Thiên Thiên ốm nghén, khẩu vị không được tốt, càng biếng ăn. Hoàng hậu trong cung không rõ nghe được từ đâu biết tin Thiên Thiên mang thai, sai người đặc biệt mời thị thiếp như nàng vào cung.
Khi Thiên Thiên tới gặp Hoàng hậu, người đang dạo ngự hoa viên cùng Hoàng đế, mà phía sau Hoàng đế không ai khác chính là phu quân đã lâu không gặp của nàng, Tiêu Thành Mộ.
Thấy Thiên Thiên xuất hiện, Tiêu Thành Mộ cũng ngẩn người, Hoàng hậu mỉm cười lên tiếng: “Thiếp hay tin thị thiếp của Thành Mộ có tin mừng bèn mời nàng vào cung thăm một chút, cùng người bụng to như ta nghe các lão ma ma dặn dò chỉ dạy. Thật không ngờ, hôm nay Hoàng thượng cũng tới, còn đem theo cả Thành Mộ. Vừa hay, mấy hôm nay Thành Mộ đặc biệt bận rộn, hai người các khanh tiện cơ hội này vui vầy trong cung một chút vậy”.
Ánh mắt Thiên Thiên lạc trên phần bụng Hoàng hậu, quả nhiên thấy bụng Hoàng hậu hơi nhô lên, rồi liếc mắt nhìn sang Tiêu Thành Mộ, thấy y cung kính hành lễ đáp: “Đa tạ nương nương!”.
Trong ngự hoa viên, Hoàng đế và Hoàng hậu đi phía trước, Tiêu Thành Mộ và Thiên Thiên theo hầu phía sau, cách một quãng rất xa. Hai người không nói gì với nhau, khác hẳn với cặp đôi đang ríu rít cười cười nói nói trước mặt. Hồi lâu sau, Tiêu Thành Mộ khó khăn lắm mới thốt được một câu: “Nàng vẫn khỏe chứ?”. Thiên Thiên ngoan ngoãn gật đầu. “Nếu cần gì cứ sai bảo người trong phủ.” Nàng lại gật đầu.
Tiêu Thành Mộ thường ngày vốn ít lời, giờ nói được hai câu đã chẳng còn biết nói thêm gì nữa. Trái lại, Thiên Thiên chủ động nắm lấy tay y, viết vào lòng bàn tay: “Tướng quân ở ngoài, nhất định phải bảo trọng thân thể, có thế Thiên Thiên mới được an lòng”. Ngón tay mềm mại của nàng lướt trên bàn tay chai sạn cứng cỏi của y, tựa như vuốt mèo cào cào, khiến trái tim y cũng ngứa ngáy chộn rộn theo. Cô gái này chưa từng biểu lộ ra một phân yếu đuối trước mặt y, thế nhưng dáng vẻ luôn gắng gượng mỉm cười vui vẻ của nàng lại khiến lòng kẻ vô tâm như y nảy sinh niềm xót xa.
Tiêu Thành Mộ mấp máy môi chực nói gì, chợt nghe phía trước rộ lên ầm ĩ, có tiếng thị vệ kêu to: “Bảo vệ Hoàng thượng! Có thích khách!”. Sắc mặt Tiêu Thành Mộ trầm xuống, cơ hồ buông vội tay Thiên Thiên mà lao đi, bước được vài bước mới quay đầu lại hét vang: “Tìm nơi an toàn trốn đi!”.
Thiên Thiên ngơ ngác nhìn bóng lưng Tiêu Thành Mộ rời xa, túi gấm vẫn giấu trong tay chưa kịp trao cho y, giờ chỉ biết gắt gao siết chặt trong tay.
Thị vệ phía trước vừa đánh chặn vừa che chở cho Hoàng hậu rút lui, Hoàng hậu thét lớn: “Tự ta biết tìm chỗ trốn, các ngươi mau đi gọi cứu viện”. Lời chưa dứt, một thanh đao chói lòa đã xé không lao tới, Hoàng hậu bị một gã thị về đẩy lùi mãi về sau. Mắt thấy người sắp rớt xuống ao, Thiên Thiên bèn tóm chặt lấy tay Hoàng hậu nhưng chân chưa kịp trụ vững, chẳng biết đằng sau có ai đẩy nàng thật mạnh, hai người cùng rơi xuống hồ nước.
Trước mắt Thiên Thiên là một mảnh mơ hồ, bên tai thật tĩnh lặng. Nàng chợt nghe thấy tiếng vật gì đó đổ ào xuống hồ, phảng phất trông thấy một bóng người áo đen bơi về phía nàng.
Nàng vươn tay ra, muốn đón lấy người kia. Chỉ là, bóng dáng ấy lại ôm lấy người vận áo vàng sáng chói. Vạt áo thùng thình của người phụ nữ kia bung rộng, bồng bềnh trong làn nước, tựa như một con phượng hoàng ánh vàng. Thế rồi, bóng dáng ấy càng lúc càng rời xa.
Quan hệ giữa họ, người như nàng vốn chẳng thể chen vào.
Thiên Thiên à, Thiên Thiên cũng chỉ như bọt bèo trong cơn sóng cả mà thôi...
Lúc Tiêu Thành Mộ đưa được Hoàng hậu lên bờ vừa vặn thích khách cũng bị trừ, đám cung nhân cuống cuồng khiêng Hoàng hậu rời đi. Đột nhiên, một thị vệ ngập ngừng lên tiếng: “Tướng quân... Thị thiếp của tướng quân còn chưa lên”.
Tiêu Thành Mộ lặng người, sắc mặt chuyển trắng bệch: “Ngươi nói gì?”.
“Vừa rồi... Hoàng hậu nương nương và thị thiếp của ngài cùng rơi xuống hồ, nô tài tưởng ngài cũng trông rõ...”
Tiêu Thành Mộ hốt hoảng lao mình xuống nước, y lần tìm hồi lâu mới thấy Thiên Thiên đằm mình dưới đáy hồ. Hôm nay nàng vận một bộ xiêm y màu xanh biếc, Tiêu Thành Mộ suýt nữa không nhận ra nàng. Chân nàng bị vướng vào đám rong rêu dưới đáy hồ. Lúc y đưa được nàng lên, sắc mặt Thiên Thiên đã xám đen lại.
Nàng gần như không còn hơi thở, Tiêu Thành Mộ chặn lấy lồng ngực, xoa bóp rồi ép xuống mạnh đến mức tưởng chừng xương ngực nàng sẽ nát vụn dưới tay y. Rốt cuộc, Thiên Thiên ói ra một ngụm nước, rồi ho khan không ngừng.
Tiêu Thành Mộ thở phào một hơi, như thể vừa thắng được đại địch. Ngón tay y vẫn run run, thiếu chút nữa...
thiếu chút nữa, nàng đã ra đi, mang theo con của y.
Thiên Thiên siết chặt lấy bụng mình, một tay gắt gao túm chặt lấy áo Tiêu Thành Mộ, họng nàng phát ra âm thanh không rõ ràng, giống như tiếng thú hoang nức nở gào khóc. Tiêu Thành Mộ thấy nước mắt trào qua khóe mi nàng, đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó, thoáng chốc đầu óc hóa thành trống không.
Thiên Thiên cuộn tròn người, trên vạt áo ướt đẫm của nàng thoáng ẩn hiện một mảng màu đỏ dần loang ra. “A a...” Nàng chỉ có thể phát ra những âm thanh không thể thành lời ấy, thanh âm đớn đau hòa chung với nước mắt, đây cũng là cách thức thể hiện bi thương duy nhất nàng có.
Những ngón tay nhỏ bé yếu ớt của nàng siết chặt áo Tiêu Thành Mộ, y luống cuống ôm chặt nàng vào lòng, vuốt vuốt mái đầu nàng, luôn miệng thì thầm: “Thiên Thiên, đừng sợ. Đừng sợ, Thiên Thiên”.
Nhưng chính y lại cảm thấy khóe môi mình run rẩy.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Thành Mộ cảm thấy có lỗi với ai đó, cảm thấy hổ thẹn và áy náy vì đã khiến người khác phải đau đớn.
Chương năm
Đứa trẻ không còn nữa.
Lúc Thiên Thiên tỉnh lại liền nghe được Tiêu Thành Mộ khàn giọng báo cho nàng biết sự thật ấy. Nàng không phản ứng gay gắt lắm, chỉ gật gật đầu như thường, ngược lại Tiêu Thành Mộ xòe tay đưa tới trước mặt nàng: “Nếu nàng muốn nói gì cứ nói thẳng ra”.
Thiên Thiên im lìm trong chốc lát, mới viết hai chữ vào tay y: “Tướng quân”. Ngón tay nàng ngưng lại, run rẩy trong bàn tay Tiêu Thành Mộ hồi lâu mới viết được tiếp: “Chớ áy náy”.
Nàng sống chưa được bao năm, nhưng đã tường hai chữ “Thiên mệnh”, có những thứ đoạt không được, tranh không tới, chỉ có thể cậy dựa vào duyên phận mà thôi, được mất âu cũng là mệnh trời đã định.
“Xin lỗi.” Tiêu Thành Mộ im lặng hồi lâu mới trầm giọng nói: “Nếu giờ nàng muốn rời phủ tướng quân, ta có thể tiễn nàng đi”.
Thiên Thiên nghe y nói vậy, đột ngột ngẩng đầu nhìn Tiêu Thành Mộ, đau đớn không gì che giấu nổi dâng lên trong đáy mắt, lần đầu tiên hiển lộ trước mặt y. Giờ đây, y lại muốn đuổi nàng đi, giống như đuổi một con thú cưng rời xa... Nhưng đau đớn ấy chỉ cuộn lên trong khoảnh khắc, nàng lại cúi đầu, cố chấp lắc đầu.
Tiêu Thành Mộ nắm lấy tay nàng, nói tiếp: “Nếu nàng không muốn đi thì chẳng ai có thể đuổi nàng”.
Nghe được câu ấy, vành mắt nàng bất giác đỏ hồng lên, Thiên Thiên lấy chiếc túi gấm đã định trao cho Tiêu Thành Mộ hôm đó ra, viết mấy chữ vào tay y: “Ta làm bùa bình an cho tướng quân. Chẳng biết bùa bên trong có bị hỏng không”.
Túi gấm nhẹ tênh trên tay lại khiến Tiêu Thành Mộ cảm thấy nặng trĩu.
Đúng lúc ấy, một tên lính vội vã chạy vào phòng, thì thầm gì đó vào tai Tiêu Thành Mộ khiến sắc mặt y nhất thời trầm xuống. Y hơi đắn đo nhìn Thiên Thiên vài lượt, nàng mỉm cười, đẩy tay y, ý bảo mau đi đi.
Cuối cùng, Tiêu Thành Mộ cũng đứng lên, y còn cúi đầu hôn nhẹ lên trán Thiên Thiên một cái: “Đêm nay ta về với nàng”.
Nhưng đêm ấy Tiêu Thành Mộ không về được. Hôm sau, thánh chỉ giáng xuống bố cáo thiên hạ, trung tuần tháng Chín, Trấn Viễn tướng quân Tiêu Thành Mộ xuất quân biên ải, đánh đuổi quân Thát Đát dám xâm phạm biên ải vương triều.
Nghe được tin ấy, Thiên Thiên thầm nhớ lại lần nàng bắt gặp Tiêu Thành Mộ và Hoàng hậu trong hậu viện phủ tướng quân, khi ấy hai người ước định tháng Mười, giờ đây thánh chỉ xuống sớm nửa tháng, rõ ràng tình hình biên cương đã vô cùng cấp bách. Thiên Thiên bắt đầu hiểu ra Tiêu Thành Mộ đi lần này lành ít dữ nhiều.
Đầu tháng Chín, giữa bề bộn việc quân cơ bức bách, Tiêu Thành Mộ vẫn rút ra chút thời gian ít ỏi tranh thủ hồi phủ. Y không hiểu vì sao trước khi xuất trận lại dứt khoát phải gặp Thiên Thiên cho bằng được. Hình như, phải gặp được nàng, biết nàng giữ gìn bản thân bình an, y mới có thể an tâm lên đường.
Lúc Tiêu Thành Mộ hồi phủ, Thiên Thiên đang hái hoa mộc trong tiểu viện; chân tay nàng thật lóng ngóng, động tác vụng về, vì thế nên bận bịu suốt nửa ngày nhưng chẳng thu được bao nhiêu. Tiêu Thành Mộ dựa người bên cửa viện ngắm nhìn nàng thật lâu, hương thơm sực nức vấn vương đắm say lòng người, mệt mỏi và căng thẳng tích tụ qua bao tháng ngày bất tri bất giác bị xóa nhòa.
Có lẽ đến cả Tiêu Thành Mộ cũng không biết, lúc này nụ cười đọng trên khóe môi cong cong của y ôn nhu nhường nào.
Thiên Thiên trảy hoa tới mệt phờ, xoa xoa cổ, xoay thân lại liền thấy Tiêu Thành Mộ. Nàng hốt hoảng giật thót mình, tuột tay đánh rơi lẵng hoa, thành quả nửa ngày vất vả khổ cực cuối cùng đổ sông đổ biển. Thiên Thiên vội vã ngồi sụp xuống, nhặt lại, Tiêu Thành Mộ cũng bước tới giúp nàng, vừa nhặt hoa vừa hỏi: “Trảy hoa xuống làm gì vậy?”.
Thiên Thiên ngơ ngác, kéo tay Tiêu Thành Mộ tới viết: “Tướng quân bận rộn đêm ngày, hẳn là vô cùng mệt mỏi, hoa mộc có tác dụng làm thư thái đầu óc, phấn chấn tinh thần. Thiên Thiên muốn làm cho người một túi hương”.
Tiêu Thành Mộ thấy lòng ấm áp, cũng cười nói: “Được, vậy hôm nay nàng làm cho ta, ta cũng làm cho nàng một chiếc”.
Tài khâu vá của nam nhân, chẳng cần nghĩ cũng đoán được, túi hương y khâu khiến Thiên Thiên cười run. Tiêu Thành Mộ có phần lúng túng ngại ngùng, nhưng vẫn mặt dày đưa vật ấy cho Thiên Thiên: “Đợi hoa mộc khô, nàng nhồi chúng vào túi này nhé”.
Thiên Thiên gật đầu đồng ý, nụ cười chưa bao giờ rạng rỡ đến thế.
Ngày Tiêu Thành Mộ xuất quân, Hoàng đế và Hoàng hậu thân chinh tới cổng thành đưa tiễn. Sau khi cùng Hoàng đế cạn một ly huyết tửu, Tiêu Thành Mộ phóng khoáng xoay người rời đi, tựa như một tướng quân uy mãnh nhất định sẽ ca khúc khải hoàn, nét mặt vẫn kiên định như xưa. Y không liếc nhìn Hoàng hậu lần nào, xuống dưới thành, vọt lên chiến mã, ánh mắt phóng khắp đám người phía sau như kiếm tìm điều gì, mắt hơi nheo lại.
Y hỏi viên tổng quản dẫn người trong phủ tới đưa tiễn: “Người trong phủ đến đây cả chứ?”.
“Bẩm tướng quân, đều đến cả.” Viên tổng quản nghĩ ngợi một chút lại tiếp: “Hôm trước Thiên Thiên cô nương đã rời vương phủ rồi. Trước kia tướng quân đã có lệnh nếu cô nương muốn đi không ai được ngăn cản. Tiểu nhân đã sai người tới báo lại tướng quân, có lẽ tướng quân bận bịu quân vụ nên chưa hay tin”.
Đi rồi...
Bàn tay nắm cương ngựa siết lại thật chặt, chiến mã bị kéo chặt rướn thẳng người.
Ánh mắt y trầm xuống ảm đạm, hồi lâu mới lên tiếng: “Đi rồi... Cũng tốt...”. Vẻ cô quạnh chưa từng có vương vấn mãi trên gương mặt y, Tiêu Thành Mộ thúc ngựa, áo giáp đen huyền ánh lên sáng lòa, uy nghi như thần tướng:
“Xuất binh!”.
Chương sáu
Tháng Mười, một rẻo tái bắc gió cuộn tuyết bay. Không biết đã giao tranh bao nhiêu trận với quân Thát Đát, tình thế mỗi lúc một ác liệt. Binh triều đình thất trận chỉ còn là chuyện sớm muộn, nhiệm vụ chính của Tiêu Thành Mộ là kéo dài thêm thời gian, cầm chân địch càng lâu càng tốt.
Sau một trận chiến cam go, chiến trường chưa ngơi khói súng, Tiêu Thành Mộ mệt mỏi trở lại doanh trướng. Y gạt tuyết phủ trắng hai bờ vai, chợt thấy một tên tiểu tốt đang dọn dẹp lại giường chiếu của mình. Thấy y bước vào, gã tiểu tốt hành lễ có vẻ hơi hoang mang, hốt hoảng, sau đó run rẩy lui khỏi trướng.
Tiêu Thành Mộ dùng con mắt hoài nghi đánh giá gã, đôi mặt lạnh băng, ra lệnh: “Đứng lại!”.
Gã tiểu tốt cứng đờ người.
“Ai sai ngươi lại đây hầu hạ ta?”
Gã tiểu tốt không trả lời, thân mình bắt đầu run bần bật. Nỗi hoài nghi trong lòng Tiêu Thành Mộ càng lớn hơn, y tiến thêm vài bước, tiện tay lột luôn mũ giáp che kín mặt tên tiểu tốt. Vừa thấy gương mặt ẩn sau lớp mũ giáp, Tiêu Thành Mộ nheo mắt lại có vẻ sửng sốt, y nhìn chằm chằm kẻ kia thật lâu mới lên tiếng: “Sao nàng lại theo tới đây?”.
Kẻ kia không ai khác chính là Thiên Thiên. Nàng lẳng lặng liếc nhìn Tiêu Thành Mộ rồi cúi đầu không nói không rằng.
Chẳng biết cơn bực bội từ đâu kéo tới, Tiêu Thành Mộ tóm lấy tay Thiên Thiên, nói: “Quay về mau. Ta sai người đưa nàng về ngay hôm nay”. Thiên Thiên lắc đầu, cố chấp nhìn thẳng vào mắt y. Tiêu Thành Mộ nén giận: “Chuyện này không thể chiều theo nàng được”.
Thiên Thiên lập tức tóm chặt lấy tay áo Tiêu Thành Mộ, ánh mắt mông lung phủ một tầng hơi nước. Nàng nôn nóng mở miệng, chưa bao giờ muốn được nói thành lời đến vậy, nàng muốn nói: “Thiếp không đi, thiếp ở lại với người”.
Tiêu Thành Mộ kéo tay nàng ra khỏi quân trướng, Thiên Thiên dốc toàn lực giãy giụa trong tay y. Có điều, sức lực của nàng có đáng gì so với Tiêu Thành Mộ, bất đắc dĩ Thiên Thiên đành nhào người về phía trước, ôm chặt lấy người Tiêu Thành Mộ. Nàng lắc đầu quầy quậy, biểu thị quyết tâm dứt khoát không rời đi.
Tiêu Thành Mộ kéo Thiên Thiên ra, giận đỏ mắt: “Nàng thì biết gì! Ở lại đây chỉ có chết thôi!”.
Thiên Thiên lắc đầu, khoa chân múa tay ý nói: “Viện binh sắp tới rồi”.
“Không có viện binh nào hết!” Dường như đã nhẫn nhịn tới cực hạn, Tiêu Thành Mộ buột miệng nói: “Đế Đô sẽ dời xuống phía nam, ta chỉ ở đây kìm chân quân Thát Đát mà thôi! Không có viện binh nào hết, không có ai tới đâu!”.
Thiên Thiên không ngăn được dòng nước mắt, đã sớm hiểu sự thật ẩn sau lời Tiêu Thành Mộ, lòng càng tuyệt vọng. Y tiếp tục lôi Thiên Thiên ra khỏi doanh trại: “Đi khỏi đây mau, Thiên Thiên. Xuống phía nam, ráng sống”.
Thiên Thiên vội vã chộp lấy tay Tiêu Thành Mộ, viết: “Cho thiếp đàn hầu người thêm một khúc. Cho thiếp đàn thêm một khúc”.
Tiêu Thành Mộ lặng thinh trong chốc lát, y vuốt ve gương mặt Thiên Thiên, thở dài nặng trĩu: “Nàng dịu dàng hơn bất cứ ai, cũng kiên cường cố chấp hơn tất cả. Nếu nàng chưa từng gặp ta... thì tốt biết bao”.
Thiên Thiên cười nhẹ, viết vào lòng bàn tay y: “Gặp được tướng quân, là chuyện may mắn nhất trong đời Thiên Thiên”. Trong lòng nàng, y luôn là vị tướng quân anh dũng, uy vũ, quốc gia trên cao, trung nghĩa trước mặt. Đó mới chân chính là Tiêu Thành Mộ.
Thiên Thiên ôm lấy cây đàn tỳ bà, lặng lẽ tấu lên một khúc nhạc bi thương, chính là khúc nhạc u sầu nàng dùng để ai oán cho số kiếp bèo bọt của mình khi họ lần đầu gặp nhau ở Thanh Liễu các. Giờ đây tặng cho Tiêu Thành Mộ, đúng là hợp tình.
Tiêu Thành Mộ bình tĩnh nhìn nàng, khóe miệng hé lộ một nụ cười như có như không, lần đầu tiên y tạm quên đi trọng trách với quốc gia xã tắc ngay khi còn trong quân trướng.
Đột nhiên bên ngoài rộ lên một tràng xôn xao, hình như có tiếng binh lính hốt hoảng thét lớn: “Quân Thát Đát lại tới đấy! Đại quân Thát Đát đánh tới rồi!”.
Sắc mặt Tiêu Thành Mộ sa sầm xuống, không ngờ hôm nay quân địch lại bất ngờ kéo tới. Y siết chặt tay, lập tức đứng bật dậy, giật lấy chiếc tỳ bà khắc chữ “Tiếu” trên tay Thiên Thiên ném qua một bên. Y lôi Thiên Thiên đến bên giường, xốc tấm ván giường lên, lộ ra một hang ngầm bên dưới. Thiên Thiên kinh hoảng cực độ, túm chặt lấy vạt áo Tiêu Thành Mộ, sống chết không buông.
Lòng Tiêu Thành Mộ đã quyết, điểm huyệt đạo rồi đẩy nàng vào trong hang ngầm.
“Đừng sợ, ngủ một giấc tỉnh dậy là ổn rồi.” Y nhìn hai tròng mắt đỏ hồng của Thiên Thiên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, cười nói: “Ta là tướng quân một nước, bảo vệ quốc gia, tử chiến sa trường là trách nhiệm của ta, nhưng nàng thì không được vậy. Thiên Thiên à, nàng còn cả một cuộc đời đằng đẵng phải trải cho tận, đất trời hoa lệ còn mênh mang bất tận lắm, còn nhiều điều nàng chưa được thấy, nàng không thể chết ở đây được”.
Nước mắt Thiên Thiên tuôn như mưa.
Tiêu Thành Mộ thở dài: “Một đời Tiêu Thành Mộ ta không thẹn với đất trời, không ô danh phụ mẫu, không phụ giang sơn xã tắc, duy có lỗi với mình nàng... Thiên Thiên, ráng sống thật tốt”.
Đây là những lời cuối cùng Tiêu Thành Mộ bỏ lại cho nàng. Y giấu nàng thật kỹ rồi mặc áo giáp, cầm trường thương, bước khỏi doanh trướng. Phía ngoài kia đã sớm thành một khoảng chiến trường gió tanh mưa máu.
Tiêu Thành Mộ thúc ngựa tiến lên, giương cao trường thương, quát lớn: “Trấn Viễn đại tướng quân Tiêu Thành Mộ ở đây! Giặc Thát Đát còn không lên chịu chết đi!”.
Chẳng biết bên ngoài kia chém giết bao lâu, đến khi tất cả hoàn toàn an tĩnh lại, Thiên Thiên mới dùng bàn tay lạnh cứng của mình đẩy tấm ván gỗ che phía trên.
Máu văng tung tóe khắp lều trại, chém giết đã ngưng, khí đao kiếm lạnh như băng lan tỏa trong không gian. Thiên Thiên vén rèm trại lên, đi ra ngoài. Đập vào mắt nàng cả một mảnh tang thương, xác quân lính la liệt trên mặt đất. Bốn bề im phăng phắc không một tiếng người.
Thiên Thiên lảo đảo tiến về phía trước, đầu óc nàng trống không. Tới cổng doanh trại, nàng thấy một núi thây người chất đống dưới cổng trại cao cao, tất cả đều là quân lính Thát Đát. Một tướng quân thân vận giáp phục đen bóng, tay cầm ngân thương sừng sững hiên ngang trên núi thây người ấy.
Bóng lưng y thẳng tắp, tựa như một ngọn núi cao vĩnh viễn không thể phá hủy, nâng trên mình cả tôn nghiêm và hy vọng của cả một quốc gia.
Chân Thiên Thiên mềm nhũn ra, nàng té vật trên mặt đất.
Trời chiều rọi ánh tà dương trên thân thể y, trong ánh phản quang, Thiên Thiên tựa như thấy lại cảnh tượng của rất nhiều năm trước, vị tướng quân kia đánh đuổi giặc cướp khỏi cố hương của nàng. Người đó vĩnh viễn là anh hùng trong lòng nàng, bất kể y chiến thắng hay chiến bại, còn sống hay đã chết...
“Tướng... Tướng quân.” Nàng trúc trắc mãi mới nhả được hai chữ ấy, biết bao năm không mở miệng nói chuyện khiến giọng nàng khàn khàn không chuẩn xác.
Nàng thuở nhỏ mất cả gia đình trong chiến tranh, từ đó không còn nói chuyện với ai nữa, rồi nay, cũng giữa chiến trường tang thương, rốt cuộc lại mở miệng thêm một lần nữa.
“Tướng quân, Thiên Thiên theo người.” Tay nàng vớ lấy một cây đao quân lính bỏ lại, trên đao còn vương lại vệt máu tươi chưa khô hẳn. Đầu ngón tay Thiên Thiên run rẩy, siết chặt chuôi đao. Nàng nhắm chặt mắt, một đao chém xuống, đứt lìa mái tóc đen huyền. Nàng kết mớ tóc lại thành bím, đặt trên mặt đất, rồi lẳng lặng xoay người rời đi.
Nàng muốn xuôi về phương nam, rồi kiên cường sống tiếp.
Hồi kết
Năm mươi năm sau, một bà lão thường đánh đàn tỳ bà bên đường sắp chết. Gương mặt chằng chịt nếp nhăn, bà ta đang nằm trên giường, hơi thở mong manh không còn nghe rõ nữa.
Bà lão không con cái, bên giường chỉ còn một cô gái áo trắng chăm nom, cô gái nhẹ giọng nói: “Ta tên Bạch Quỷ, tới lấy đi ác quỷ trong lòng bà”.
Bà lão khó nhọc nở nụ cười: “Cô gái, cô tìm nhầm người rồi. Đời ta đây tuy rằng bần cùng khổ sở, nhưng không oán thán, không hối hận”.
Giọng Bạch Quỷ lạnh lùng: “Cả đời bà chỉ nhung nhớ một người, chấp niệm quá sâu, muốn đầu thai thật khó”.
Hơi thở của bà lão đã vô cùng yếu ớt: “Thế này, chẳng qua... là lẽ đời thường tình thôi. Đời ta, có thể tìm được một người đáng nhớ cả đời, là may mắn lớn nhất...”. Hai mắt bà ta khép chặt lại, ngực không còn nhấp nhô.
Trong tay bà lão còn nắm chặt một chiếc túi hương dáng vẻ thật xấu xí, bên trong còn thoảng qua hương hoa mộc nhàn nhạt.
Bạch Quỷ lấy cây bút trong tay áo ra, ngòi bút ngừng lại hồi lâu trên túi hương, cuối cùng nàng đành thu bút. Nhẹ nhàng rời đi, nàng buông lại một câu: “Bên cầu Nại Hà, có lẽ y vẫn đang chờ bà”.