Ai sẽ ôm em khi thấy em buồn (Tập 1) - Chương 31 - 32
Chương 31
Đàm Duy cảm thấy đêm nay như là đêm cuối cùng của anh và Tiểu Băng, ngày mai khi trở về từ chỗ cô giáo Lam, Tiểu Băng sẽ rời xa anh. Tiểu Băng chắc hẳn cũng nghĩ như vậy, bởi vì cô không nói gì thêm nữa mà chỉ ôm chặt lấy anh, khẽ thầm thì: “Nào, hãy yêu em một lần cuối đi...”
Anh muốn nói với cô rằng: “Vì sao lại là lần cuối? Anh không muốn em rời xa anh”, nhưng Tiểu Băng đã hôn lên môi anh, anh vừa đáp lại, vừa thầm cố gắng để thể hiện thật phong độ, để níu kéo trái tim của cô, giữ cô lại bên mình, nhưng tất cả chỉ lực bất tòng tâm.
Cuối cùng Tiểu Băng cũng từ bỏ, nằm ngửa trên giường, cất tiếng hỏi anh: “Sau này anh... có nhớ đến em không?”
Anh thấy cô nói chuyện với anh bằng ngữ điệu này, trong lòng càng cảm thấy tuyệt vọng, không nói thành lời, chỉ cảm thấy đầu nhức nhối, tim thắt lại, hơi thở đứt quãng, anh không biết đây có phải là nhồi máu cơ tim hay trúng gió trong truyền thuyết hay không, nhưng anh không sợ, mà trái lại còn hy vọng đó chính là nhồi máu cơ tim, chính là trúng gió, cuống bướng bỉnh đằng cuống, hạch bướng bỉnh đằng hạch, cuống rơi, hạch đứt, thế là đầu xuôi đuôi lọt.
Anh không ngờ tình yêu và cuộc hôn nhân giữa anh và Tiểu Băng sẽ kết thúc như thế, biết rõ trên đời này đâu có bán thuốc hối hận, nhưng anh vẫn muốn mua, hơn nữa còn là loại thuốc hối hận kinh điển nhất: Sớm biết như vậy, lúc đó đừng...
Tiểu Băng dường như đã thấu hiểu hết thảy mọi việc, không còn khóc lóc nữa mà bình tĩnh nói với anh: “Chúng ta về sau vẫn có thể làm bạn, những người bạn rất thân thiết. Một khi anh... không còn là chồng của em nữa, em cũng sẽ không buồn vì những chuyện ngày trước của anh... Thật ra em cảm thấy... cô bé Duy Duy đó rất đáng yêu, vừa xinh xắn vừa thông minh, thật sự rất giống anh, nhất là đôi mắt ấy... Nếu con bé không phải là... con gái của anh... em nghĩ em sẽ... rất thích nó... Dù một mình em nuôi nấng nó cả đời này em cũng bằng lòng... Nhưng một khi đã có anh xen vào giữa... Chỉ cần nghĩ đến việc nó là đứa con của anh với một người phụ nữ khác... thì em... thì em... không có cách nào chấp nhận được.”
Bây giờ trong đầu anh chỉ nghĩ đến chuyện Tiểu Băng muốn rời bỏ anh, còn những lời nói khác không có bất cứ giá trị thực tế nào. Anh mường tượng cuộc sống sau này của mình, cảm thấy mơ hồ không lối thoát, anh mường tượng cuộc sống sau này của Tiểu Băng, nhưng chẳng thể tưởng tượng ra.
Tiểu Băng cũng không quan tâm anh có trả lời hay không, chỉ nằm im nghĩ về tương lai. “Đợi đến lúc chúng mình chia tay, anh đi tìm cô Lam, bàn bạc với cô ấy xem có thể kết hôn sớm được không, nhân lúc đứa bé hãy còn nhỏ, bồi đắp tình cảm cũng dễ dàng hơn. Hai người tốt nhất nên đổi chỗ khác, chuyển đến một thành phố khác, ấn tượng đầu tiên của người dân ở đó sẽ là một nhà ba người bên nhau, không có ai hỏi đứa bé những câu hỏi khó xử... Có lẽ sẽ có người đàm tiếu về khoảng cách tuổi tác giữa hai người, nhưng... thời gian trôi đi, cũng sẽ không còn ai có hứng thú nói gì nữa.”
Anh cảm thấy Tiểu Băng đang nhìn thế giới bằng tâm thái siêu phàm thoát tục, nói một cách đơn giản, chính là tạo ra một khoảng cách với thế giới hiện thực, có thể lấy tâm thái của những người ngoài cuộc, bàng quang đối mặt với chuyện này.
Ngày hôm sau, anh gọi cho cô giáo Lam qua số điện thoại Tiểu Băng đã đưa, nói có chuyện muốn tìm cô bàn bạc, hỏi cô khi nào thì tiện. Cô Lam cũng không hỏi “chuyện” ở phương diện nào, chỉ trả lời: “Sáu giờ tối nay đi...”
Hẹn cô Lam xong, anh gọi điện cho Tiểu Băng, hỏi cô một lần nữa có muốn cùng anh đến nhà cô Lam không. Tiểu Băng vẫn không chịu đi. Anh cũng không miễn cưỡng, chỉ dặn: “Vậy... trưa nay anh đã nấu cơm để trong tủ lạnh rồi nhé, tối em về nhớ ăn.”
Tiểu Băng “ừ” một tiếng rồi cúp máy. Anh rất khó chịu, giống như Tiểu Băng đã rời bỏ anh vậy, chỉ mong tối nay chính miệng cô Lam nói, Duy Duy không phải là con của anh, mà là con của một đồng nghiệp nào đó của cô, tốt nhất là nói ra tên của cha đứa bé, tốt nhất là mang ra bằng chứng đanh thép... Tuy anh cảm thấy điều này không có nhiều khả năng nhưng vẫn nuôi hy vọng viển vông.
Buổi trưa đang ăn cơm, mẹ anh đột nhiên gọi điện đến. “Tiểu Duy, đứa bé đó rốt cuộc là sao?”
Suýt nữa anh nghẹn miếng cơm trong cổ họng, nghển cổ một lúc lâu mới miễn cưỡng nuốt trôi, anh giả mù giả điếc hỏi lại: “Đứa bé nào ạ?”
“Nghe Tiểu Băng nói con... có một đứa con ở ngoài phải không? Khoảng... năm, sáu tuổi? Sao chưa nghe con nhắc đến bao giờ?”
Anh thật sự không hiểu Tiểu Băng kể chuyện này cho ba mẹ anh làm gì, nhưng mong là cô vẫn chưa nói cho ba mẹ vợ. Những chuyện như thế này, nếu chỉ hai vợ chồng biết với nhau, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển. Còn nếu đã đến mức hai bên ba mẹ đều biết, vết nứt sẽ càng ngày càng lớn, rất khó có thể bù đắp. Anh hỏi: “Tiểu Băng đã nói với mọi người những gì?”
“Con bé nói con và cô giáo cũ của mình có một đứa con, lúc đó con không biết, sau này vì khoảng cách tuổi tác quá lớn mà hai đứa chia tay, bây giờ hai mẹ con cô kia đều đến thành phố A, đứa bé không có cha, rất đáng thương, hiện giờ con cũng hết sức khó xử, không biết lựa chọn thế nào, con bé nói con bé quyết định xa con để ba người đoàn tụ, chia sẻ tình cha con ruột thịt...”
“Cô ấy... còn nói... gì nữa ạ?”
“Con bé nói mấy năm nay ba mẹ đối xử với con bé rất tốt, nó rất cảm kích, nó sẽ luôn đối xử với ba mẹ như ba mẹ ruột, nếu có chuyện gì làm chưa tốt, xin ba mẹ lượng thứ, con bé còn bảo công việc của nó bận rộn... nên cũng chưa... sinh được cho ba mẹ... cháu trai cháu gái... nhưng bây giờ... tốt rồi, ba mẹ tìm được cháu gái của mình, nó cũng yên tâm... Sau này nó không thể đến thăm ba mẹ, nên mới nói riêng với ba mẹ một câu, tránh sau này ba mẹ cảm thấy kỳ lạ.”
Anh càng nghe càng cảm thấy không bình thường, những lời này sao lại giống như di ngôn lúc lâm chung vậy? Anh lên tiếng hỏi một cách máy móc: “Cô ấy còn nói gì nữa không ạ?”
Mẹ anh nói: “Nó nói đến đây thì bật khóc nức nở, không nói được nữa. Ôi, đứa bé đó... khóc... tội lắm... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Băng vẫn... ở chỗ ba mẹ chứ ạ?”
“Nó đi rồi.”
“Cô ấy khóc như thế, sao mẹ còn để cô ấy đi? Nếu xảy ra chuyện gì...”
Mẹ anh cũng nóng tính. “Mẹ có bắt con bé đi đâu, nó kiên quyết muốn đi, bảo phải quay về đi làm, mẹ bệnh tật thế này, ngăn không được. Mẹ chẳng phải đã gọi điện ngay cho con đấy thôi? Đầu tiên là gọi đến trường con thì con đã lên lớp rồi, mãi bây giờ mới tìm được con.”
Anh sốt ruột hỏi: “Cô ấy nói cô ấy về đi làm ạ?”
“Con bé nói thế nhưng mẹ thấy bộ dạng con bé cũng không giống người đi làm, mắt thì khóc đỏ hoe nên mẹ lo lắm.”
“Trời ạ, sao mẹ lại có thể để cô ấy đi cơ chứ...” Anh nói xong câu này lại thấy hối hận vô cùng. Anh biết không nên trách mẹ mình, chỉ tại bản thân anh, vì sao không nghĩ ra Tiểu Băng sẽ như vậy? Có lẽ trong mắt anh, chuyện này phải đến hôm nay gặp cô Lam mới có thể biết được kết quả nhưng trong mắt Tiểu Băng thì đó đã là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột rồi. Lẽ nào Tiểu Băng nói xa anh tức là tìm đến... cái chết? Tuy anh không tin Tiểu Băng sẽ nóng nảy như thế, không đợi anh hỏi rõ ngọn ngành đã lựa chọn hành động cực đoan ấy, nhưng cô không màng mọi chuyện kể hết cho mẹ anh, chứng tỏ cô cho rằng cuộc hôn nhân của họ đã đi đến hồi kết.
Anh không biết Tiểu Băng hiện giờ sẽ đi đâu, chỉ có thể gọi điện thoại cho cô hết lần này đến lần khác, nhưng không gọi được. Anh gọi đến cơ quan của cô, gọi đến khách hàng và những người cô quen, họ đều nói cô không có ở đó. Anh buộc phải gọi cho ba mẹ vợ, Tạ Di Hồng, Thường Thắng và tất cả những người anh biết có dây liên hệ với Tiểu Băng, nhắn với họ nếu gặp cô thì bảo cô gọi điện cho anh, bảo cô hãy trở về.
Những người nhận điện thoại đều kinh ngạc, hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh muốn nói không có chuyện gì cả, lại sợ mọi người không tin, đành nói dối là hôm qua hai vợ chồng cãi nhau, Tiểu Băng giận dỗi nên hôm nay tắt máy không đếm xỉa gì đến anh, còn người thì không biết đi đâu.
Ba mẹ vợ của anh nghe thấy vậy thì lo lắng vô cùng, truy hỏi anh vì sao lại cãi nhau. Anh nhận ra Tiểu Băng vẫn chưa nói chuyện đứa bé với ba mẹ vợ, nên cũng không muốn nói ra, chỉ bảo tự mình đi tìm, khuyên họ đừng quá lo lắng.
“Làm sao chúng tôi có thể không lo được?” Mẹ vợ sốt ruột lên tiếng. “Hai đứa làm sao vậy hả? Bình thường vẫn tốt cơ mà, sao vừa cãi nhau đã nghiêm trọng như thế?”
“Có lẽ là con lo quá thôi, bình thường cô ấy đi gặp khách hàng cũng thường tắt di động, chắc là... không có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Con liên lạc với nó liên tục nhé, có tin tức gì thì lập tức báo cho ba mẹ biết.”
Tạ Di Hồng vừa nghe chuyện liền chạy đến. “Bình thường con bé thích đi đâu nhất? Tôi với cậu cùng đi tìm.”
“Tôi cũng không biết cô ấy thích đi đâu nữa, thường thì cô ấy tan làm là trở về nhà... bình thường cũng không hay đi đâu... Cậu có biết chỗ cô ấy thích đến không?”
“Tôi cũng không rõ, con bé luôn ở với cậu mà, hai người thường thích đến đâu?”
“Ngày thường đều ở nhà, cuối tuần đến thăm ba mẹ hai bên... ngay cả công viên cũng ít khi tới.”
Tạ Di Hồng đột nhiên hoảng sợ thốt lên: “Lẽ nào... con bé đến... nhà cô Lam?”
“Cô ấy đến đó làm gì? Tôi muốn cô ấy đi cùng nhưng cô ấy không chịu.”
Tạ Di Hồng nhìn chằm chằm vào anh, nhìn đến mức làm anh nổi da gà. Hai người có thể cùng nghĩ đến một vấn đề, chỉ là không ai dám nói ra. Anh cầm điện thoại lên, nhanh chóng gọi đến chỗ cô Lam, hỏi Tiểu Băng có ở đó không.
Cô giáo Lam đáp: “Không có, giấy bảo hiểm của tôi đã ký rồi, phí bảo hiểm cũng nộp rồi, cô ấy còn đến chỗ tôi làm gì?”
Anh quanh co mấy câu rồi cúp điện thoại.
Tạ Di Hồng hỏi: “Con bé không đến chỗ cô Lam à? Liệu nó có chạy đến nhà trẻ không?”
“Cô ấy đến nhà trẻ làm gì chứ?”
“Con bé từng nói với tôi, Duy Duy học lớp lá trường mầm non trực thuộc Đại học C, liệu nó... có chạy đến bắt cóc con gái cậu không?”
“Cô ấy bắt... Duy Duy để làm gì?”
“Tôi không biết... chẳng phải tôi... đang tính đến tất cả các khả năng sao?”
Anh rất khó có thể tin Tiểu Băng sẽ làm chuyện làm tổn thương đến người khác, điều anh lo lắng là Tiểu Băng tự làm tổn thương chính mình. Nhưng việc ập lên đầu, anh cũng không dám vỗ ngực cam đoan, có lẽ Tạ Di Hồng hiểu rõ Tiểu Băng hơn cả anh, chung quy họ đều là phụ nữ, mà Tiểu Băng cũng từng nói cô ấy muốn dắt Duy Duy theo cả đời. Anh nói: “Thế thì tôi đến vườn trẻ Đại học C ngay đây.”
“Cậu gọi điện thoại không được hả?”
Anh cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn không hoạt động, mơ hồ lên tiếng: “Tôi không biết số điện thoại ở đó...”
“Gọi vào tổng đài Đại học C, bảo họ chuyển máy.”
Anh nhờ tổng đài Đại học C giúp kết nối với vườn trẻ, chuyển máy một hồi mới đến được với cô giáo của Duy Duy, anh giải thích một lúc mới trình bày rõ đại ý của mình. Cô giáo tức giận thốt lên: “Thật không hiểu nổi, làm sao chúng tôi lại để một người lạ vào đón cháu được cơ chứ?”
Anh cảm thấy yên tâm hơn hẳn, cảm ơn cô giáo rồi cúp máy, ngơ ngác nhìn Tạ Di Hồng.
Tạ Di Hồng cũng tỏ ra mơ hồ, chỉ biết hối hận: “Tôi không nên nói chuyện này cho cậu, bây giờ thành ra như vậy...”
“Đây không phải là lỗi của cậu, có trách thì phải trách tôi...”
“Bây giờ trách ai không còn quan trọng nữa, phải nhanh chóng nghĩ cách thôi... Cậu mau nghĩ đi, đừng có đứng đực ra đấy nữa... Tôi thấy cậu bình thường cũng rất thông minh, sao đến lúc quan trọng... lại vô dụng thế hả?” Tạ Di Hồng nhắc nhở: “Cậu xem xem Tiểu Băng có để lại mẩu giấy hay cái gì đại loại thế không? Hay con bé có mang đồ đạc gì theo không?”
Anh vội vã chạy về nhà, vào các phòng tìm nhưng không nhìn thấy mẩu giấy nào. Anh cũng không biết Tiểu Băng có mang thứ gì đi không.
Anh tìm ở ngăn trên cùng trong tủ quần áo, đó là nơi Tiểu Băng để chiếc hộp ấy, nhưng hôm nay lại không thấy nó đâu cả. Anh nói với Tạ Di Hồng: “Xong rồi, chiếc hộp không ở đó, nó vẫn luôn được để trong tủ quần áo.”
Tạ Di Hồng càng cuống. “Rất có khả năng con bé...”
“Rất có khả năng làm sao? Mau nói đi, phụ nữ các cậu hay suy nghĩ phức tạp lắm!”
“Nếu con bé đã mang thứ mà nó thích nhất đi, chứng tỏ là con bé... sẽ không quay về nữa...”
“Cô ấy... không phải là người như vậy, bình thường cô ấy luôn nghĩ rất thoáng...”
“Bình thường nghĩ thoáng thì có tác dụng gì? Bây giờ đâu phải là lúc bình thường.”
Anh gọi điện thoại đến mọi nơi nhưng vẫn không có tin tức của Tiểu Băng, tâm tình anh càng nặng nề, càng sa sút, cuối cùng lên tiếng hỏi với ý nghĩ được ăn cả ngã về không: “Cậu thấy có nên báo cảnh sát không?”
Tạ Di Hồng tỏ ra rất từng trải. “Báo cảnh sát thì ích gì, báo mất tích thì phải ba ngày sau mới được báo, còn bây giờ hãy cứ đi tìm ở mọi nơi đã.”
“Tìm ở đâu bây giờ?”
“Sao tôi biết được? Tự cậu phải động não đi chứ!”
“Tôi... tôi thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của phụ nữ các cậu, cậu cũng là phụ nữ, lại là bạn thân của cô ấy, cậu thử đặt mình vào hoàn cảnh của cô ấy rồi nghĩ thử xem, cô ấy sẽ đi đâu?”
Tạ Di Hồng nghiêm túc nghĩ ngợi. “Nếu tôi là con bé, nếu tôi phát hiện ra cậu... có một đứa con thì tôi sẽ... Ôi trời ạ, tôi không nghĩ được đâu, nếu là tôi, chỉ cần cậu không bỏ tôi thì dù cậu có mấy đứa con hay có mấy cô vợ đi nữa, tôi có chết cũng tóm chặt cậu không buông.”
“Nhưng cô ấy nói cô ấy sẽ bỏ tôi, tôi chỉ không ngờ chưa đợi tôi hỏi cô Lam, cô ấy đã...” Trong đầu anh chợt lóe lên một ý nghĩ. “Cô ấy nhất định đã lên núi rồi.”
Tạ Di Hồng lập tức tán đồng: “Chắc chắn là ngọn núi ấy, đó là chỗ các cậu hẹn ước. Chúng ta đi đến đó tìm con bé thôi.”
“Tôi tìm ở ngọn núi ấy, còn cậu tìm những chỗ khác trong thành phố nhé, tìm được thì lập tức thông báo cho đối phương.”
Chương 32
Đàm Duy và Tạ Di Hồng chia nhau đi tìm Tiểu Băng. Tạ Di Hồng đưa di động cho anh để tiện liên lạc, còn cô có thể dùng di động của ba hoặc anh trai.
Giờ phút này anh cũng bất chấp chính sách tiết kiệm của Tiểu Băng về “tuyến đường có xe bus nhất quyết không được bắt taxi”. Anh ngồi taxi đến trước ngọn núi nhỏ mà anh và cô đã ôm nhau định ước lần đầu tiên rồi xuống đi bộ. Trước đó anh vẫn có thể liên lạc được với người trong thành phố, nhưng sau khi đi vào trong núi, tín hiệu không tốt nên không thể dùng điện thoại được, anh càng có linh cảm Tiểu Băng đang ở ngọn núi này, có lẽ cô ấy không tắt điện thoại, chỉ là không có tín hiệu mà thôi.
Anh bắt đầu đi dọc theo con đường hai người đã từng đi khi ấy để tìm cô, đó là nơi đã lưu giữ những dấu chân của họ, mỗi ngóc ngách đều là “danh lam thắng cảnh” cho tình yêu của họ.
Anh đi đến một vách núi dựng đứng bên cạnh, bắt gặp một điểm phục vụ chụp ảnh cưỡi ngựa ở đó. Anh không nhớ người chủ liệu có phải là người từ nhiều năm về trước, nhưng anh vẫn nhớ như in buổi chụp ảnh ngày hôm ấy. Tiểu Băng cưỡi lên lưng ngựa, giống như một nữ hiệp giang hồ, khoác lên mình chiếc áo choàng màu đen, bên eo giắt một thanh kiếm dài, một tay đặt trên vỏ kiếm, tay còn lại nắm lấy chuôi kiếm, khẽ rút ra, tuy kiếm là giả nhưng vẫn có hiệu ứng ánh sáng lóe lên sắc ngọt.
Khi ấy anh đang chụp ảnh, không biết có phải vì dùng flash để chụp hay không, con ngựa đột nhiên chuyển động. Tiểu Băng hét lên sợ hãi, anh cũng hoảng sợ luống cuống, vì bên cạnh là vách núi, nếu ngựa chạy loạn lên, hất Tiểu Băng xuống vách núi đó, chắc chắn sẽ thịt nát xương tan. Anh còn nhớ mình đã xông vọt qua đó, chắn ở bên vách núi, kéo lấy dây cương. Chủ ngựa cười ngất, những người bên cạnh đang đợi cưỡi ngựa chụp ảnh cũng cười ngất, bởi ngựa đã được buộc chặt, hơn nữa nó lại là con ngựa vô cùng thuần phục, sẽ không chạy loạn.
Nhưng mỗi lần nghĩ lại anh vẫn thấy sợ, vì Tiểu Băng cũng giống anh, hoàn toàn không biết ngựa rất nghe lời, nếu Tiểu Băng cuống chân cuống tay, giãy giụa loạn lên thì vẫn có khả năng bị rơi xuống vách núi. Hôm đó Tiểu Băng liên tục ném cho anh những ánh mắt cảm kích, sau này cô còn thật thà thổ lộ, chính từ giây phút ấy, cô đã có ý nghĩ lấy thân báo đáp.
Có lẽ là hôm nay không phải cuối tuần, cũng không phải ngày lễ nên chỗ cưỡi ngựa chụp ảnh không có vị khách nào, chủ ngựa buồn thiu đang lật giở một cuốn tạp chí. Đàm Duy bước lên chào, hỏi ông ta có nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đi qua đây không.
Chủ ngựa nói: “À, có một người, không chụp ảnh, đứng bên vách núi nhìn một lúc, sau đó đi rồi.”
“Đi về phía nào?”
Chủ ngựa chỉ lên đỉnh núi. “Đi lên núi.”
Anh vội vàng đuổi theo hướng mà chủ ngựa đã chỉ, chạy mãi lên đỉnh núi nhưng vẫn không thấy Tiểu Băng đâu. Trên đỉnh núi có một ngôi miếu, khi đó hai người còn rút quẻ, anh rút được một quẻ giấy, trên đó chỉ có hình ảnh, không có chú giải, thế là phải bỏ thêm tiền để mời hòa thượng giải quẻ. Trên quẻ anh rút có vẽ một người, một tay cầm một cái giỏ, hòa thượng giải nghĩa quẻ này như sau: “Trái cũng khó (giỏ), phải cũng khó (giỏ)[11].”
[11] . Trong tiếng Trung, chữ “giỏ” và “khó” có âm đọc gần giống nhau. Chữ “giỏ” có âm Hán Việt là “lam” trong “cô giáo Lam”.
Lúc ấy anh cho rằng đây là một quẻ rất cũ, hình như có rất nhiều người rút phải, hơn nữa anh từ nhỏ đã lớn lên ở phương Bắc, sau này vì ba bị điều động công tác nên mới chuyển đến thành phố A, nhưng ngay sau đó lại lên phương Bắc học, vì thế anh cảm thấy “giỏ” và “khó” vốn dĩ không phải là một âm, nếu trên bức vẽ là một người một tay ôm bé trai thì cách giải quẻ như vậy cũng vẫn được. Lúc ấy anh không để ý, nhưng hôm nay mới nghiệm ra quẻ đó rất linh, chẳng phải chính là tình cảnh của anh ngày hôm nay sao?
Tiểu Băng hôm ấy rút được thẻ trúc, nhưng đó lại là quẻ xấu nhất, lẽ ra quẻ rút được sau khi xem xong thì phải để lại về ống quẻ, nhưng Tiểu Băng vừa thấy là quẻ xấu nhất liền bẻ gãy rồi vứt đi. “Bẻ nó, ném nó, để sau này nó đỡ đi hại người. Mấy lão hòa thượng này thật đúng là không biết kinh doanh gì hết, chỉ cần viết mấy quẻ tốt thôi, giúp người rút quẻ vui vẻ, họ càng nhận được nhiều tiền.”
Anh nói: “Em vẫn tin vào mấy thứ này hả? Đó chỉ là thủ đoạn kiếm tiền của đám hòa thượng thôi.”
Tiểu Băng trả lời một cách nghiêm túc: “Những thứ này không thể tin hoàn toàn nhưng cũng không thể không tin, có lẽ quẻ rút không thể tiên đoán được vận mệnh của con người nhưng vẫn có thể ảnh hưởng đến tâm trạng, mà ảnh hưởng đến tâm trạng có thể ảnh hưởng đến vận mệnh...”
Hôm nay Đàm Duy lại bước vào ngôi miếu này, anh đoán Tiểu Băng nhất định đã qua đây, chưa biết chừng lại giống lần trước rút quẻ thêm lần nữa, nhưng không biết cô rút được quẻ gì, mong là cô ấy rút được một quẻ đại cát, như vậy tâm trạng của cô ấy mới tốt lên được, và sẽ không làm chuyện gì dại dột.
Vài vị hòa thượng cùng tiến lên vây lấy anh, bảo anh rút quẻ nhưng anh chẳng có lòng dạ nào, cũng chẳng có thời gian để rút quẻ, chỉ hỏi thăm họ về chuyện của Tiểu Băng. Mấy vị hòa thượng đều nói có một cô gái đã đến đây, rút quẻ xong liền đi mất, cô gái đó rút được quẻ giấy. Anh vội vàng hỏi trên quẻ đó viết gì, một vị hòa thượng nói: “Là một tờ giấy trắng.”
“Thế thầy giải quẻ đó như thế nào?”
“Còn có thể giải thế nào nữa, đương nhiên là “thế gian đều là hư vô”.”
Anh vừa nghe liền hốt hoảng, cuống quýt hỏi: “Cô ấy đi về phía nào?”
“Xuống núi rồi.”
Anh nổi giận. “Đúng là hại chết người... Các thầy không thể chỉ làm quẻ tốt thôi sao?”
Một vị hòa thượng bật cười ha ha. “Rút phải quẻ xấu cũng chớ sợ, chỉ cần cậu chi ít tiền, chúng tôi có thể thay cậu giải trừ.”
Anh đi ra khỏi cửa miếu nhưng không biết Tiểu Băng xuống núi theo con đường nào, trước và sau núi đều có lối đi, anh vừa lên từ phía trước núi, đó là con đường lần trước hai người đã từng đi qua, nhưng anh không biết Tiểu Băng hôm nay có đi đường khác hay không. Anh quay trở lại hỏi hòa thượng, hòa thượng nói không để ý cô ấy đi đường nào. Anh cảm thấy lựa chọn này vô cùng quan trọng, chưa biết chừng đó chính là con đường sinh mệnh. Nếu anh chọn đúng đường, anh có thể đuổi kịp Tiểu Băng, còn nếu anh chọn sai đường, tức là anh sẽ đánh mất cô ấy. Đáng tiếc anh không biết thuật phân thân, chỉ có thể chọn một con đường.
Anh bỏ ra ít tiền nhờ một vị hòa thượng xuống núi theo con đường phía trước, giúp anh tìm Tiểu Băng, còn dặn vị hòa thượng đó nếu nhìn thấy cô ấy, hãy nhắn với cô rằng, chồng cô đang lo lắng đi tìm cô, dù có xảy ra chuyện gì chăng nữa, chồng cô sẽ vẫn mãi yêu cô, chỉ yêu một mình cô, vĩnh viễn ở bên cô. Anh dặn vị hòa thượng đó dẫn Tiểu Băng đến ngôi miếu đợi, nếu anh xuống núi mà không tìm thấy cô, anh sẽ quay lại miếu xem hòa thượng có tìm được cô hay không.
Mấy vị hòa thượng dường như cảm động trước tấm chân tình của anh, họ cười hì hì, sau đó lại líu ríu vì chuyện tiền nong. Anh thúc giục: “Mau đi đi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp.”
Anh và một vị hòa thượng chia hai đường xuống núi, anh chọn đi lối sau núi, bởi mới nãy anh lên núi theo con đường phía trước thì không thấy Tiểu Băng. Biết đâu Tiểu Băng tới ngọn núi này không phải để tìm đến cái chết, mà là để cắt đứt mối liên hệ với quá khứ, nếu vậy cô ấy có thể lên núi từ phía trước, còn xuống núi theo phía sau, chứng tỏ cô ấy đã đoạn tuyệt với thuở trước, từ nay sẽ phải đi một con đường mới.
Anh đi được một đoạn lại bắt đầu hối hận vì đã nhờ gã hòa thượng kia đi tìm Tiểu Băng, nếu tên đó là một kẻ háo sắc thì sao? Lúc anh đang do dự xem có nên quay lại gọi gã hòa thượng kia không thì trông thấy trên cái cây đằng trước treo một đoạn ruy băng màu hồng. Anh vội vàng chạy đến, bắt lấy dải ruy băng rồi ngắm nghía một hồi, dường như đó chính là đoạn ruy băng mà Tiểu Băng dùng để buộc chiếc hộp giấy kia, anh biết Tiểu Băng nhất định đã xuống núi theo con đường này.
Vấn đề là cô ấy để lại dải ruy băng đó ở đây là có ý gì? Là đang chỉ đường cho anh hay là đang chôn cất quá khứ?
Đến khi tất cả đồ vật trong chiếc hộp được chôn cất xong xuôi thì...?
Anh bắt đầu hét to: “Tiểu Băng... Tiểu Băng...”
Cả ngọn núi như thể chỉ có một mình anh, bốn phía đều truyền đến tiếng vọng mênh mang: “Tiểu Băng... Tiểu Băng...”
Anh sởn gai ốc, một mình Tiểu Băng đi giữa ngọn núi như vậy, cô ấy không sợ ư? Hay là cô ấy đã coi sống chết nhẹ như lông hồng? Anh vừa đi vừa gọi khản cả giọng, nước mắt trào ra tự lúc nào mà anh không hề biết, mãi đến khi đôi mắt mờ nhòe, nhìn không rõ đường nữa mới phát hiện mình đã rơi lệ. Anh vừa dùng mu bàn tay lau nước mắt vừa tiếp tục xuống núi, vừa đi vừa gọi, thầm nghĩ nếu hôm nay có thể tìm thấy Tiểu Băng vẫn còn sống, dù là ai anh cũng không cần, chỉ cần Tiểu Băng, đời này kiếp này sẽ nghe theo cô hết, không bao giờ làm cô đau lòng vì bất cứ chuyện gì nữa.
Anh vừa đuổi theo vừa gọi to, đến tận khi xuống chân núi vẫn không nhìn thấy Tiểu Băng. Anh đành phải lên núi một lần nữa, xem vị hòa thượng kia có tìm thấy cô không, có dẫn cô lên miếu đợi anh không? Anh giận Tiểu Băng quá liều lĩnh, một mình chạy đến ngọn núi này, nếu là cuối tuần hoặc ngày lễ, có không ít người lên núi dạo chơi, may ra còn an toàn hơn một chút, nhưng hôm nay trên núi gần như chẳng có một bóng người, một mình cô chạy đến đây, nếu xảy ra chuyện thì phải làm thế nào đây? Hôm nay trở về nhất định phải dạy cho cô một bài học nhớ đời, để sau này không dám chạy loạn khắp nơi như vậy nữa. Nhưng anh lại nghĩ có lẽ chẳng còn cơ hội dạy bảo như vậy, hơn nữa một người có lá gan nhỏ như Tiểu Băng lại dám một mình chạy lên núi, nhất định là đã hạ quyết tâm, đánh cược hết thảy, không còn bận tâm đến sống chết.
Đến khi leo lên đỉnh núi một lần nữa thì anh đã mệt đến mức eo mỏi lưng nhức, dạ dày cũng bắt đầu đau dữ dội, lâu lắm không luyện tập, hơn nữa trong lòng lại nóng như lửa đốt, trưa nay cơm cũng chẳng ăn được mấy, cảm giác như sức cùng lực kiệt, chỉ muốn ngã ra đất mà chết, ném hết mọi phiền não lên chín tầng mây.
Nhưng anh không dám chậm trễ, vội vàng hỏi hòa thượng trong miếu đã tìm thấy Tiểu Băng chưa, vị hòa thượng khi nãy giúp anh tìm Tiểu Băng đã quay trở lại, kể là đi một mạch xuống dưới chân núi nhưng không trông thấy cô.
Đàm Duy cũng không còn lòng dạ nào để nghĩ đến những chuyện khác, chỉ dặn họ nếu nhìn thấy cô gái nào, nhất định phải hỏi đó có phải là Tiểu Băng không. Anh lại mượn giấy bút viết một mẩu tin, nhờ họ nếu gặp Tiểu Băng thì hãy đưa cho cô ấy.
Trên tờ giấy đó anh bày tỏ tình yêu của mình với Tiểu Băng một cách trần trụi, viết đầy những câu kiểu như “cả đời này chỉ yêu một mình em”, “suốt đời không thay đổi”, “không có em anh không thể sống được”... Nếu là bình thường, dao có kề trên cổ anh cũng không viết ra được những câu sến súa như vậy nhưng hôm nay không giống mọi khi, chỉ cần có thể giữ Tiểu Băng ở lại, có phải viết những câu sến súa đó anh cũng viết được, vả lại những lời đó đều xuất phát từ tận đáy lòng, sến chỗ nào chứ?
Anh lại đi xuống núi. Trời đã ngả về tối, mặt trời đã nấp phía sau ngọn núi, chỉ còn sót lại một vệt tà dương, nhuốm lên nơi chân trời xa xôi kia một màu đỏ quạnh như máu. Anh không biết vì sao, chỉ cảm thấy đây là một điềm xấu, đoạn bắt đầu vừa chạy vừa gọi, cả ngọn núi chỉ nghe thấy giọng nói của anh: “Tiểu Băng... Tiểu Băng...”