Cô Gái Tháng Sáu - Chương 32
Vương Quân chỉ thấy ca khúc này rất hay nhưng không hiểu Lưu Đức Hoa đang hát gì. Cô nghĩ chắc Kevin là người Quảng Đông, vì anh nói tiếng Quảng với ông chủ Thi, rồi lại thích nghe bài hát tiếng Quảng như vậy, liền hỏi: “Bài hát gì vậy?”
“Em là người con gái của anh.”
Cô sững lại rồi hỏi tiếp: “Em đang hỏi tên bài hát ấy.”
“Em là người con gái của anh.”
“Đây là tên bài hát hả?”
“Đúng vậy.”
“Nội dung là gì vậy?”
Kevin không trả lời, nhưng đợi đến khi Lưu Đức Hoa hát lại từ đầu, anh liền dịch từng câu sang tiếng phổ thông cho cô nghe:
“Sáng mùng Sáu tháng Sáu trời không có gió
Người đi đường vội vã lại qua
Thẫn thờ đứng giữa đám đông
Không nghe thấy giọng nói của người yêu
Chỉ tại hôm đó anh bị ma xui quỷ khiến
Nghiền nát trái tim em
Chỉ tiếc rằng anh mặc nhận duyên phận
Và hiểu rằng chuyện đôi ta không thể biến thành sự thật
Khiến hai trái tim giằng díu nhau suốt cuộc đời
Giữ lại một nụ hôn trong tim
Yêu người con gái của anh bằng tình yêu khác
Hận thù không bao giờ cân xứng
Chưa bao giờ dám ôm em vào lòng
Và gửi một nụ hôn da diết.
Ngày Sáu tháng Sáu là sinh nhật của em
Gửi em một nụ hôn từ phương trời xa xôi
Oh, baby
Hương thơm thoang thoảng trong ngôi nhà không một bóng người của em
Biết em vẫn đang một mình lẻ bóng
Người con gái chờ mong một câu chuyện
Dù mềm lòng đến đâu cũng hối hận vì đã nhẫn tâm
Tha thứ cho anh tự chuốc lấy điều nuối tiếc
Anh không thể sống xa em
Gây bao nỗi ưu sầu, phiền muộn cho em
Đứng ngoài cửa hôn nhẹ lên trái tim em
Yêu người con gái của anh bằng tình yêu khác
Vốn rất xứng đôi
Chỉ ước lại được ôm em vào lòng
Và trao em một nụ hôn say đắm
Không ai muốn nhường tình yêu của mình
Để người khác gửi gắm một nụ hôn nóng bỏng
Và đắm chìm vô tận
Đàn ông không bao giờ biết sẻ chia
Ai có thể gần gũi suốt đời
Mới vô hình hại người mình yêu
Giữ lại một nụ hôn trong tim
Yêu người con gái của anh bằng tình yêu khác
Hận thù không bao giờ cân xứng
Chưa bao giờ dám ôm em vào lòng
Và gửi một nụ hôn da diết
Wow, sai rồi người yêu
Lau đi giọt lệ trên đôi mi em
Để được quay về bên em suốt đời
Yêu em đến cõi vĩnh hằng
Bên em mỗi dịp sinh nhật
Và được ôm em vào lòng
Trao một nụ hôn da diết.
Cô có cảm giác bài hát này tựa như lời sám hối của một người đàn ông, hồi đầu cho rằng hai người không có duyên phận nên đã tự động rút lui, khiến người yêu của anh ta bị tổn thương nặng nề, nhưng hiện tại anh ta nhận ra rằng thực ra hai người rất xứng đôi, nên mới quay về tìm lại người yêu và phát hiện ra cô ấy vẫn đang độc thân.
Bài hát đã kết thúc, xe cũng đã vào bãi đỗ xe trước nhà hàng, nhưng đều đã kín chỗ, anh cua đi cua lại tìm chỗ đỗ, cô liền hỏi anh: “Bài hát này có phải là lời... sám hối của một người đàn ông không?”
“Đúng rồi.”
“Nó cũng phác thảo bức chân dung của anh ư?”
“Hơ hơ, tay em tinh, tai cũng tinh, đầu cũng tinh nốt, giỏi thật!”
Cô cảm thấy có chút hụt hẫng.
Cuối cùng Kevin đã tìm được chỗ trống, liền dừng xe và đi xuống, cô còn đang loay hoay với cánh cửa phía bên cô, không biết mở thế nào. Anh vòng sang rồi mở cửa giúp cô.
Cô liền nhạo mình: “Quê quá, em chưa bao giờ ngồi loại xe to thế này, chẳng tìm được đường xuống nữa.” Anh nhìn cô rồi mím môi cười.
Cô phát hiện ra Kevin rất thích điệu mím môi cười đó, đôi môi mím lại, nhưng nhếch sang hai bên, khóe miệng cong cong, nhìn vừa có vẻ đắc ý, vừa có vẻ ngại ngùng, vừa có vẻ hài hước, lại thêm một chút châm chọc. Thấy anh cười như vậy, cô cảm giác mình trở nên bé nhỏ hơn, nhỏ đến mức có thể làm nũng, ăn vạ trước mặt anh.
Nhưng rồi cô lại nhớ đến bài hát Em là người con gái của anh, lập tức cô quay về với vị trí của một bà mẹ bốn mươi tuổi, cảnh cáo mình rằng: Đó là nụ cười vì công việc của người ta, không phải dành riêng cho ngươi đâu, nụ cười đặc biệt của người ta đã dành cho cô gái “sinh nhật ngày Sáu tháng Sáu” rồi.
Anh chỉ tay về phía nhà hàng và nói: “Ở tít đầu kia, bọn mình đỗ xe xa quá!”
“Chứng tỏ nhà hàng này đông khách.”
“Chưa chắc, cửa hàng bán đồ thực phẩm bên cạnh kia mới đông khách kìa.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía nhà hàng, đến nơi, anh liền mở cửa cho cô, để cô vào trước, sau đó anh cũng vào theo.
Một cô gái trẻ mặc áo trắng quần đen bước đến, nhìn anh với vẻ chăm chú rồi hỏi: “Anh chị đi mấy người ạ?”
“Hai người.”
Cô phục vụ liền đưa họ đến bàn ăn có hai ghế đối diện nhau như người ta vẫn ngồi trên tàu, hai người ngồi xuống, cô phục vụ hỏi họ uống gì rồi nhắc họ ra lấy đồ ăn.
Hai người lấy đĩa ở cùng một chỗ, nhưng đến lúc lấy đồ ăn thì mỗi người đi một ngả.
Cô vẫn cười nhạo mình rằng chẳng hợp để ăn đồ buffet, vì cô không ăn tôm cua, không ăn cá hồi, không ăn sushi có cá sống, chỉ thích những món vừa no bụng, vừa rẻ tiền, ví dụ nem, bánh chưng, bánh bao hay sủi cảo gì đó.
Lúc này đây cô lại lấy những món đó vào đĩa và bê về chỗ của mình, thấy anh đã về trước, trên đĩa chỉ có mấy miếng sushi rất đẹp mắt, mấy con tôm và một miếng cá hồi, chợt có cảm giác mình thật quê mùa, thô thiển.
Lưng ghế ngồi rất cao, che mất tầm mắt, khiến cô không thể nhìn thấy các thực khách ở bàn khác, cộng với việc còn có một bức vách ngăn, khiến bàn hai người ngồi tựa như một phòng riêng độc lập, ngoài việc nhìn người đối diện thì chỉ còn cách là cúi đầu nhìn đĩa thức ăn.
Kevin nhanh hơn, nhìn về phía cô, vậy là cô chẳng còn chỗ nào để nhìn nữa, đành phải cúi đầu nhìn đĩa thức ăn, như thế thì chẳng khác gì một kẻ đói khát mấy ngày không có gì vào bụng, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống.
Kevin ăn rất ít và rất chậm, mặc dù cô không nhìn anh, nhưng cô nhìn thấy đĩa thức ăn của anh, ăn hồi lâu mà vẫn chưa hết, còn đĩa của cô đã hết sạch, nhưng cô lại ngại đi lấy, đành phải ngồi đó xoay cốc nước của mình. Cô có thể cảm nhận thấy ánh mắt của anh, ngẩng đầu lên là chạm vào ánh mắt đó, khi chạm vào ánh mắt đó, cô lại vội cúi đầu xuống, tựa như một đứa trẻ mắc lỗi.
Cô cúi đầu hỏi: “Sao anh ăn ít vậy?”
Kevin liền cười, nói: “Anh vừa ăn trưa xong.”
Cô sửng sốt ngẩng đầu lên. “Vậy hả? Ăn lúc nào?”
“Sau khi chở rác đi đổ.”
Cô đoán thế cũng rơi vào khoảng ba, bốn giờ chiều, bèn hỏi: “Sao anh không nói với em sớm?”
“Nói sớm làm gì? Nói sớm làm sao em chịu mời anh đi ăn?”
Cô liền cười. “Mời thì vẫn phải mời, nhưng có thể đến ăn muộn hơn một chút.”
“Muộn hơn một chút thì em chẳng đói meo à?”
Lòng cô như ấm lại, bèn đùa: “Thế đáng lẽ mình không nên ăn buffet, ăn buffet không mang về được, anh không ăn mấy thì sao đủ vốn?”
“Đủ vốn, hôm nay anh đã ăn đủ vốn từ sớm rồi.”
“Vậy hả?”
“Ừ, vì mỗi lần ăn buffet anh đều ăn đến mức phải vịn tường đi vào, vịn tường đi ra.”
“Tại sao phải vịn tường đi vào?”
“Vì đói quá nên đành phải vịn tường thôi.”
“Thế vào rồi anh không ăn à?”
“Ăn chứ, tại sao lại không ăn?”
“Thế sao anh còn phải vịn tường đi ra?”
“Ăn nhiều, no quá nên bước không vững, đành phải vịn tường đi ra thôi.”
Cô không kìm được liền cười lớn, khiến cô cũng giật bắn mình, vội lấy tay che miệng, nén giọng cười khúc khích.
Kevin nhìn cô cười với vẻ rất hào hứng, khiến cô phải ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Kevin ăn ít như thế, cô cũng không dám ăn nhiều, đặc biệt dưới cái nhìn chăm chú của anh.
Kevin đã phát hiện ra điều đó, bèn đi ra lấy một đĩa hoa quả. “Em cứ ăn bình tĩnh, anh đợi em mà. Ăn no đi, lát nữa em còn phải sơn tường nữa đấy, đừng để đói hoa mắt trượt chân khỏi thang. Em coi người ta kìa, ai cũng một đĩa đại...”
Cô nhìn xung quanh, thấy toàn là người mập, trước mặt là những đĩa thức ăn chất cao như núi, bất giác than: “Mập như thế mà còn ăn nhiều vậy! Mình không đọ được với dân Mỹ và dân Mexico.”
“Ừ, các món này vốn nấu cho bọn họ mà, không phải hương vị chính tông của Trung Quốc. Anh biết mấy nhà hàng Trung Quốc, nấu ngon hơn ở đây nhiều.”
“Vậy hả? Nhà hàng đó tên là gì?”
Kevin nói tên mấy nhà hàng, đều là nơi cô chưa đi ăn bao giờ: “Sao em không biết những nhà hàng này nhỉ?”
“Cách nhà em hơi xa, gần khu anh hơn.”
“Anh ở đâu nhỉ?”
Anh nói địa chỉ, đúng là rất xa, còn không ở cùng thành phố với cô nữa.
Cô nói: “Sao xa vậy? Thế sao anh lại nhận công trình bên này?”
“Hiện nay làm ăn kém, việc ở đâu cũng phải nhận.”
“Nếu làm ăn tốt thì không nhận việc bên này nữa hả?”
“Việc gần còn chưa làm hết nữa là.”
Cô liền buột miệng: “Thế thì em phải cảm ơn vì chuyện làm ăn kém, nếu không anh đã không làm sàn cho em.”
“Đúng vậy. Duyên số đúng không?”
Mặt cô đỏ bừng, giả bộ hùng hổ nói: “Đây không là duyên số thì còn là gì nữa?”
Kevin lại mím môi nhìn cô cười, dường như đã đi guốc trong bụng cô vậy, khiến cô không dám nói gì nữa.
Theo thông lệ của nhà hàng buffet, khi thực khách bắt đầu ăn hoa quả, nhân viên phục vụ liền đưa hóa đơn và bánh may mắn (fortune cookie[10]) đến. Cô vội đón lấy cuốn sổ bìa đen kẹp hóa đơn đặt trước mặt, định giành quyền thanh toán.
[10] Fortune cookie là loại bánh hình bán nguyệt bẻ gập ở giữa, bên trong mỗi chiếc bánh, người ta có đặt một mảnh giấy nhỏ in một hàng chữ, đó là những câu ngạn ngữ nổi tiếng, những lời chúc may mắn, những câu danh ngôn hay là một lời tiên đoán cho tương lai của thực khách.
Nhưng anh đã ngăn cô lại. “Còn sớm mà, anh nghỉ một lát rồi ăn được mấy đĩa nữa, em đừng trả tiền vội.” Cô đành chưa thanh toán vội.
Mỗi người tự bẻ bánh fortune cookie của mình, cô nhìn tờ giấy kẹp trong chiếc bánh dành cho mình thì thấy trên đó có dòng chữ “You are going to travel far” (Bạn sắp có chuyến đi xa).
Cô giơ tờ giấy trong tay ra, nói: “Chuẩn thật đấy, nói em sắp có chuyến đi xa.”
“Em đi xa hả?”
“Vâng, gần hết hè em sẽ về Trung Quốc đón con trai em.”
“Em có hay về không?”
“Một, hai năm về một lần.”
“Có thể là visa của em rất tiện.”
“Em có Thẻ Xanh, cả hai đầu đều không cần visa.”
Kevin nói với vẻ ngưỡng mộ: “Wow, thế thì còn gì bằng!”
“Còn anh thế nào? Anh có hay về không?”
Kevin đáp với giọng buồn buồn: “Lâu lắm rồi không về.”
Cô tỏ vẻ thông cảm. “Chắc là anh bận quá!”
“Nếu không phiền... lần này về nước em có thể mang giúp anh chút đồ được không?”
“Được chứ, mang cho ai vậy?”
“Mang cho bố mẹ anh.”
“Bố mẹ anh sống ở đâu?”
“Ở thành phố H, không tiện đường lắm, cách nhà em hơi xa.”
“Không sao, em có thể gửi qua bưu điện cho các cụ.” Cô cảm thấy hình như anh không vui cho lắm, bèn rụt rè hỏi: “Sao vậy? Gửi đi... không được à?”
Dường như Kevin đã trở về với thực tại. “Đâu có, có gì là không được, chỉ sợ phiền hà cho em thôi.”
“Phiền hà gì đâu, em được mang hai va li về, em cũng chẳng có mấy đồ...” Thực ra rất nhiều người muốn nhờ cô mang đồ về, nhưng cô thà từ chối họ để mang về cho anh còn hơn.
“Cảm ơn em.”
Cô thấy anh cúi đầu vân vê tờ giấy, liền hỏi: “Dòng chữ in trên tờ giấy kẹp trong bánh fortune cookie của anh là gì?”
Anh cầm tờ giấy lên và đọc từng chữ một: “You found your dream girl” (Bạn đã tìm thấy cô gái trong mộng của bạn).
Cô đoán chính là cô gái “vẫn đang lẻ bóng một mình” đó, bèn hỏi: “Wow, anh gặp vận hên rồi nhé!”
“Thế thì phải cảm ơn em rồi.”
“Tại sao?”
“Vì anh chưa bao giờ lấy được lời tiên đoán hay như thế, lần này chắc chắn được nhờ hồng phúc của em.”
Cô liền hỏi với giọng bề trên: “Cô gái trong mộng của anh ở đâu?”
“Đã là cô gái trong mộng thì dĩ nhiên phải ở trong mộng rồi.”
Cô liền bật cười. “Nếu nói như anh thì lời tiên đoán này dùng với ai cũng hợp, ai chẳng có một... người tình trong mộng.”
“Còn em thì sao?”
“Em?” Cô hơi ngại ngùng. “Em ấy à, em già rồi, còn người tình trong mộng gì nữa.”
“Không phải già rồi mà là em đã tìm được rồi, người trong mộng đã biến thành người bên gối, một kết cục tuyệt vời nhất.”
Cô liền ậm ờ: “Anh vẫn chưa nói cô gái trong mộng của anh như thế nào đâu nhé!”
Anh nghĩ một lát rồi nói: “Là cô gái... tin vào tình yêu.”
“Thế nào gọi là tin vào tình yêu?”
“Tức là... vì tình yêu... có thể bất chấp tất cả.”
Cô giật mình, nhớ lại hình ảnh cô gái ngờ nghệch tất bật qua lại giữa thành phố D và huyện B của bao nhiêu năm về trước. Cô hỏi: “Thế nào là vì tình yêu mà bất chấp tất cả?”
“Anh cũng không rõ, chỉ biết rằng hiện tại không có cô gái nào như thế nữa.”
“Trước đây thì có hả?”
“Có thể là có, nhưng anh không được gặp.”
Tự nhiên cô lại cảm thấy vui vui, một niềm vui khó tả.
Kevin hỏi: “Còn em thì sao? Em đã được gặp chàng trai vì tình yêu mà bất chấp tất cả chưa?”
“Hơ hơ, làm gì có chàng trai nào vì tình yêu mà bất chấp tất cả? Trước đây còn có cô gái vì tình yêu mà bất chấp tất cả, nhưng chàng trai vì tình yêu mà bất chấp tất cả thì chưa bao giờ có.”
“Ai bảo thế?”
“Em bảo.”
“Em nói không đúng.”
“Tại sao lại không đúng?”
“Anh chính là chàng trai vì tình yêu mà bất chấp tất cả... dĩ nhiên bây giờ già rồi, phải gọi là người đàn ông mới đúng.”
“Vậy hả? Anh lãng mạn thế sao?”
“Đó không gọi là lãng mạn.”
“Thế thì gọi là gì?”
“Gọi là ngông cuồng... hay bất chấp tất cả.”
“Thế thì em phải nói rằng: Anh ngông cuồng, bất chấp tất cả như thế à?”
“Đúng vậy, nếu không làm sao anh lại có mặt ở đây?”
Cô không hiểu lắm. “Tại sao việc anh ở đây lại chứng minh cho vấn đề anh vì tình yêu mà bất chấp tất cả?”
“Vì anh vượt biên sang Mỹ mà.”
“Anh vượt biên sang Mỹ? Vì... tình yêu ư?”
“Đúng thế, còn có luồng sức mạnh nào có thể khiến anh phải mạo hiểm như thế, hơn nữa còn phải sống... cuộc sống vô vị như thế này.”
Cô thật sự không dám tin đó là sự thật. “Đây là chuyện dường như chỉ có trong phim nhỉ.”
Kevin liền đùa: “Phim ảnh dựa vào câu chuyện của anh để cải biên mà.”
“Để vượt biên... phải mất bao nhiêu tiền?”
“Hồi anh đi là tám mươi nghìn đô, nghe nói bây giờ đắt hơn.”
“Tám mươi nghìn đô? Một số tiền không hề nhỏ!”
“Đúng vậy, mấy trăm nghìn nhân dân tệ, đều do bố mẹ anh gom góp cho, phải vay mượn rất nhiều người, cầu cạnh, năn nỉ đủ kiểu, nhẫn nhục hạ mình không còn gì để nói.”
“Bố mẹ anh có biết anh cần số tiền đó để... vượt biên không?”
Kevin gật đầu. “Thật tội nghiệp những người làm cha làm mẹ đúng không?”
Cô không biết phải nói gì nữa.
Anh liền tự an ủi mình: “Sau khi sang đây, anh đã trả hết số tiền họ đi vay rồi.”
“Thế là tốt rồi.”
“Nhưng anh không thể ở gần để chăm sóc hai cụ...”
“Tại sao?”
“Anh không có giấy tờ, sao có thể thích về là về được? Về sẽ không sang được nữa.”
“Không sang được nữa thì ở lại với bố mẹ anh có sao?”
Kevin liền cười buồn. “Thế nên anh mới nói anh là người vì tình yêu mà bất chấp tất cả mà, ngay cả bố mẹ mình còn chẳng quan tâm, không gọi là bất chấp tất cả thì gọi là gì?”