Phượng ẩn thiên hạ (Tập 1) - Phần I - Chương 07 phần 2
Cảm giác ấy khiến trong lòng Tiêu Dận cực kì khó chịu, kì thực, tính ra thì từ khi gặp người con gái trước mắt này, trong lòng hắn chưa từng thấy dễ chịu bao giờ. Thế nhưng, không biết vì sao, hắn đối với nàng, dù có thế nào cũng không căm giận nổi.
“Có kế hay gì, ngươi cứ nói đi.” Hắn nằm nghiêng trên giường, trên khuôn mặt xanh xao nở một nụ cười, sâu thẳm khó đoán như màn đêm bên ngoài bức rèm kia.
Hoa Trước Vũ ngước lên nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, bình tĩnh nói: “Cũng chẳng phải kế hay gì, chẳng qua là đánh vào lòng người mà thôi!”
Trên đường đến đây, Hoa Trước Vũ đã tìm hiểu một lượt về tình hình của ba bộ lạc kia qua lời của Hồi Tuyết. Có câu “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng,” mặc dù những điều tìm hiểu được cũng chẳng phải tình hình gì quan trọng, nhưng muốn đánh lui kẻ địch, thì cũng thừa đủ rồi.
Gió bắc ngoài trướng vẫn hoành hành như cũ, thổi đến mức căn trướng kêu răng rắc. Ánh tuyết dưới đất phản chiều ánh trăng mỏng manh, ánh lên những kị binh áo đen đang chỉnh đốn. Trong đại trướng da dê, ánh nên thắp bằng dầu vẫn cháy rừng rực, khắp nơi lan tỏa mùi hương dầu thơm.
Mấy tướng lĩnh của Tiêu Dận từ bên ngoài vững chãi tiến vào, Đạt Kỳ Hữu úy, Trương Tích Tả úy, còn cả mấy tướng sĩ mà Hoa Trước Vũ không hề quen biết. Bọn họ người nào người nấy đều áo giáp tả tơi, máu tươi trên áo bào đông thành những khối băng ở bên ngoài, vào trong trướng liền lách tách tan chảy. Trong phút chốc, căn trướng toàn mùi máu tanh.
Tiêu Dận được Hồi Tuyết dìu đỡ, ngồi dậy trên giường, hờ hững đưa mắt nhìn qua các tướng sĩ của hắn. Những tướng sĩ này tưởng Tiêu Dận gọi bọn họ đến là để nghiên cứu chiến sự, vừa vào trong trướng, liền bắt đầu bàn luận. Đây là lần đầu tiên bọn họ thua một trận lớn đến thế trong khi thu phục các bộ lạc trên thảo nguyên, ai nấy đều lửa giận ngút trời.
Một tướng mặt đen không nhịn được bắt đầu chửi bới, “Tên lão tặc Đồ Nhĩ Cáp, thật là bỉ ổi, biết rằng chúng ta đã tổn thất gần nửa binh lực khi giao chiến với Nam Triều, trước mắt đang cần chỉnh đốn nghỉ ngơi, hắn liền câu kết với bộ lạc Kha Nhĩ Khố và bộ lạc Đóa Sâm đồng loạt tấn công. Trận chiến đêm nay chúng ta lại tổn thất không ít huynh đệ, đến khi trời sáng, bọn chúng dọn dẹp chiến trường, biết được chũng ta hao tổn nhiều binh tướng, nhất định sẽ lại phát động tấn công. Trước mắt binh lực của chúng ta còn yếu, phải làm sao đây? Theo tình thế hiện nay, nếu chúng ta cứ đối chọi trực tiếp với chúng, e rằng chỉ là cái dũng của kẻ thất phu. Điện hạ, chi bằng tạm thời nghị hòa, đợi sau này lại đem quân thảo phạt.”
“Vạn lần không được, ba bộ lạc này hung hăng dũng mãnh, làm gì có bụng muốn nghị hòa? Hơn nữa, chúng ta đường đường Bắc Triều nếu lại nghị hòa với mấy bộ lạc, chẳng phải sẽ khiến kẻ khác cười cho sao?” Trương Tích cau chặt đôi mày nói.
“Hay là chúng ta rút lui cho rồi, thành Thượng Kinh kiên cố, còn có thể cố thủ một thời gian. Đến thời cơ, chúng ta lại tìm cứu binh từ Nam Triều hoặc Đông Yên, sẽ có thể chuyển bại thành thắng.”
“Như thế cũng không được, sao có thể dẫn ngọn lửa chiến tranh đến đô thành, nhỡ không cố thủ được thì sao?”
“Bà nó chứ, ta không tin chúng ta không đánh thắng được đám rùa đó. Điện hạ, Đạt Kỳ xin lĩnh binh đi nghênh chiến.” Đạt Kỳ quỳ xuống đất, ồm ồm nói.
Tiêu Dận tựa nghiêng trên giường, lạnh lùng quan sát đám tướng sĩ cãi nhau, có kẻ muốn rút lui, có kẻ muốn cầu hòa, lại có kẻ chủ trương tiếp tục nghênh chiến, nhưng cũng chẳng nghĩ ra được kế sách nghênh chiến gì hay. Hắn bất giác nghiêng đầu nhìn Hoa Trước Vũ đang đứng lặng một bên, biết bao tướng sĩ như thế, mà chẳng một ai sánh được với nàng. Hắn khẽ ho một cái, tiếng tranh luận lập túc ngừng lại, trong trướng trở nên yên tĩnh.
“Chúng ta không thể rút lui, càng không thể cầu hòa, chỉ có nghênh chiến. Nhưng đánh thế nào thì…” Một trang ho vang lên, Tiêu Dận cau mày, sắc mặt xanh xao, khiến cho khuôn mặt càng thêm tuấn tú. Hắn ngừng ho, nghiêng đầu nói với Hoa Trước Vũ: “Đan Hoằng, ngươi lại đây điều binh khiển tướng đi.”
Đám tướng sĩ lập tức trợn mắt há mồm. Hóa ra Điện hạ triệu tập bọn họ đến đây, không phải để thương thảo kế sách, mà sớm đã có kế hay đẩy lùi quân địch rồi. Thế nhưng, điều khiến bọn họ kinh ngạc nhất là, Điện hạ lại để một người con gái điều binh.
Điện hạ, dường như chưa từng tin tưởng một người ngoài, hơn nữa đây lại còn là một người con gái lai lịch bất minh, điều đó sao có thể không khiến bọn họ kinh ngạc vạn phần? Thế nhưng, lời nói của Điện hạ, bọn họ lại không thể không phục tùng. Trong thời gian ngắn, tất cả đều quay đầu, muốn xem xem người con gái này rốt cuộc có tài cán gì.
Hoa Trước Vũ đã rút sẵn một chiếc khăn gấm che khuôn mặt lại, chỉ để lộ ra đôi mắt trong veo. Đến khi chuyền này kết thúc, nàng còn có những việc quan trọng hơn nữa phải làm, nàng không thể để quá nhiều người trong thấy khuôn mặt thật sự của mình được. Nàng chậm rãi đi đến trước mặt chúng tướng, trong đôi mắt đen láy lóe lên tia nhìn sắc bén.
Khoảnh khắc đó, nàng dường như đã quay lại chiến trường, trước mắt là hàng nghin vạn tướng sĩ, bọn họ đang chờ nàng giáo huấn, chờ nàng điều binh khiển tướng. Trong lòng chợt hoảng hốt, nàng ngước mắt nhìn lên, phản chiếu vào trong làn mi lại là bao ánh mắt xa lạ chứa đầy những cảm xúc phức tạp, hoặc nghi ngờ, hoặc đối địch… còn tướng sĩ của nàng, những tướng sĩ thân quen từng ngày đêm kề cận, đã chẳng bao giờ còn trở lại nghe lời giáo huấn của nàng nữa rồi.
Đầu óc Hoa Trước Vũ có phần rối loạn, hóa ra, con đường chỉ có một mình lại cô đơn đến thế, bên cạnh thiếu đi những người thân thuộc, liền giống như hoa lá lụi tan. Nàng nắm quyền nói: “Đan Hoằng bất tài, vì Điện hạ bị thương không tiện, nên mới sai ta thay mặt truyền mệnh lệnh. Thực ra trong lòng chư vị đều rõ, bất luận nghị hòa hay rút lui, thực ra đều không được. Chỉ có nghênh chiến, mới là con đường duy nhất. Nhưng, nếu đã muốn đánh, thì thắng là con đường duy nhất, tuyệt đối không thể bại trận.” Giọng nói cực kì dịu dàng, nhưng lại chứa đầy sức hút khiến người khác bỗng cảm thấy muốn thần phục.
“Ngươi nói nghe hay lắm, nhưng làm thế nào mới có thề đảm bảo không bại trận.” Có người bạo gan lẩm bẩm, bọn họ thực sự không phục Hoa Trước Vũ, nhưng trước mặt Tiêu Dận, lại không dám to tiếng.
“Nếu mọi người làm theo những gì ta nói, ta tin rằng trận này chúng ta nhất định sẽ thắng.” Hoa Trước Vũ khẽ nheo mắt, bốn bề đều yên tĩnh, nàng lạnh lùng ra lệnh: “Trương Tích Tả úy, đêm nay, ngươi dẫn một vạn binh sĩ, đi tập kích sào huyệt của tộc Hà Khương, con trai tộc trưởng Đồ Nhĩ Cáp của tộc Hà Khương là Bố Đồ ở đó vẫn còn tám nghìn quân tinh nhuệ, ngươi hãy một đòn đánh bại bọn chúng. Một binh sĩ mang theo bốn con ngựa, luân phiên thay đổi mà cưỡi, ngoại trừ đao kiếm, những vật dụng khác đều không được mang theo, kể cả quân lương. Nhất định phải xuất phát cho gọn nhẹ, trước canh tư diệt hết tám nghìn tinh binh đó. Ngươi có làm được không?”
Trương Tích trầm ngâm một lát, thực ra Bắc Triều bọn họ rất giỏi đánh chớp nhoáng, khoảng cách hai trăm dặm, chẳng những có thể tới kịp, nói không chừng trước khi trời sáng đã có thể quay lại rồi. Còn lấy một vạn đánh tám nghìn, lại thêm yếu tố bất ngờ tập kích, tất là sẽ thắng. Có điều, thắng rồi thì sao, quét sạch sào huyệt của tộc Hà Khương thì sao, một vạn binh sĩ bọn họ đi tập kích tộc Hà Khương, ở đây sẽ chỉ còn lại ba nghìn binh sĩ, làm sao đối phó được với hơn một vạn tinh binh của ba bộ lạc lớn? Nếu không cố thủ được, nói không chừng sẽ mất cả hoàng thành.
“Bản Úy có thể làm được! Nhưng…” Trương Tích trầm giọng nói.
“Nhớ lấy, sau khi đánh thắng, đừng làm hại đến tính mạng của con trai tộc trưởng tộc Hà Khương Bố Đồ, nhưng phải khiến vợ hắn bị thương, hơn nữa nhất định phải để bọn chúng bỏ trốn. Đừng đuổi theo, lại gấp rút quay về đây ngay.”
“Tại sao lại phải thả cho bọn chúng trốn thoát?” Trương Tích hỏi, “Nếu đã có thể đánh bại chúng, bắt sống chẳng phải tốt hơn sao?”
Tiêu Dận khẽ trừng mắt, nói lãnh đạm: “Trương Tích, ngươi cứ y lệnh hành sự là được rồi.”
“Tuân lệnh.” Trương Tích đáp một tiếng, nhận lệnh đi ra.
“Đạt Kỳ Hữu úy, ngươi hãy chỉnh đốn ba nghìn binh mã còn lại. Phải nhớ lấy, trên chiến phục không được có vết máu, nếu còn chiến phục mới, tốt nhất là hãy mặc vào. Một nửa binh sĩ trong số đó, bảo bọn bọ buộc cành cây vào đuôi ngựa.”
Đạt Kỳ ngẩn người, chẳng lẽ thay quân phục mới, rồi buộc cành cây vào đuôi ngựa, thì ba nghìn binh mã của bọn họ sẽ có thể đánh lại hơn một vạn binh mã của ba bộ lạc hay sao? Có điều, hắn nghi hoặc thì cứ nghi hoặc, ngước mắt thấy Điện hạ vẫn đầy vẻ bình thản như không có chuyện gì, hắn cũng không dám lên tiếng, liền nhận lệnh lui ra.
Ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng.
Gió bắc đã nhỏ hơn đêm qua, nhưng vẫn còn đang hoành hành. Thế nhưng, trên bầu trời đã không còn mây đen, xem ra thời tiết hôm nay khá tốt.
Ba bộ lạc Hà Khương, Kha Nhĩ Khố, Đóa Sâm từ sáng sớm đã tập kết gần hai vạn binh mã, muốn đồng loạt tấn công đại quân của Tiêu Dận đang cắm trại ở đây.
Bọn chúng đang định đánh trống dàn trận, thì thấy trên gò đất cao trước mặt, binh sĩ Bắc Triều đã bày sẵn đội ngũ, ai nấy mặc giáp mới cưỡi ngựa khỏe, thần thái nhàn nhã nghiêm trận thế đứng chờ, chẳng có vẻ gì là quân bại trận. Điều này khiến thủ lĩnh của ba bộ lạc có phần hồ nghi, nhất là thủ lĩnh Đồ Nhĩ Cáp của tộc Hà Khương nghi ngờ trong bụng, chẳng lẽ quân cứu viện của bọn chúng đã đến rồi?
“Xông lên!” Bỗng chốc tiếng tiếng thét xung phong vang lên bốn phía, quân sĩ của ba bộ lạc chia thành ba đạo, dưới sự dẫn dắt của mãnh tướng xông lên phía trước. Chính trong lúc này, Đạt Kỳ dẫn đội ngũ, lao từ trên gò cao xuống.
Hai quân đánh giết lẫn nhau.
Đạt Kỳ quả thực là một viên mãnh tướng, thống lĩnh binh sĩ xông vào lòng địch, tựa như mãnh hổ, những nơi đi qua quân địch đều tử thương vô số, nhất thời khiến quân địch phải dè chừng. Dụng binh quý ở chỗ bất ngờ, binh sĩ của Đồ Nhĩ Cáp vốn ở thế xung phong, nhưng không ngờ bị Đạt Kỳ dẫn binh làm loạn trận thế. Nhưng Đồ Nhĩ Cáp nhanh chóng phát hiện ra binh sĩ Bắc Triều rất ít, dường như chẳng được nổi năm nghìn. Hắn không nén được niềm vui trong lòng, không ngờ trận chiến đêm qua, binh sĩ Bắc Triều lại bị tổn thương nặng nề đến thế, xem ra trận chiến hôm nay, bên lão tất thắng rồi.
Thế là, thủ lĩnh của ba bộ lạc lớn lên cao vẫy tay hô lớn, khí thế của binh sĩ phía dưới bị Đạt Kỳ hất đổ lại dâng lên, ưu thế trên chiến trường dường như lại nghiêng về phía bọn họ. Còn binh sĩ Bắc Triều chỉ dựa vào sự xung kích dũng mãnh của Đạt Kỳ và một số tướng lĩnh, thời gian kéo dài, liền bị Đồ Nhĩ Cáp nhìn ra sơ hở, trong lòng lão cực kì mừng rỡ. Chính vào lúc này, bỗng nghe thấy một tiếng pháo nổ, từ phía tây bắc tràn đến một cánh quân, cánh quân ấy phi như bay tới, khiến tuyết trên mặt đất bay tung, trông trận thế phải có đến hơn một vạn người. Phía trước cánh quân dựng một cột cờ lớn, bên trên viết một chữ “Dạ.”
Nỗi kinh ngạc này thực không phải nhỏ.
Bọn họ hiểu rằng, cấm vệ quân của Bắc Triều do phụ thân của Dạ phi là Dạ Địch và Thái tử Tiêu Dận cùng cai quản. Thế nhưng, trong lòng Đồ Nhĩ Cáp rõ hơn ai hết, Dạ Địch tuyệt đối sẽ không đến cứu viện cho Tiêu Dận. Thế nhưng, nếu không phải là cấm vệ quân của Dạ Địch, thì lấy đâu ra lắm binh sĩ thế này?
Chẳng riêng gì những binh sĩ đang trong trận chiến, ngay cả Đồ Nhĩ Cáp cũng bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Trên một sườn núi, Hoa Trước Vũ đứng nghiêm nghị, từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy rất rõ tình hình cuộc chiến.
Hai quân chém giết lẫn nhau, tựa như hai đám mây đen, gặp nhau trên nền tuyết trắng, sau đó hòa vào làm một. Thiết kị quét cho bụi tuyết bay đầy trời, máu tươi nhuộm đỏ cả tuyết trắng.
Người ta đều nói “Một tướng công thành vạn xương khô,”[1] trên chiến trường, luôn có cảnh tử thương vô số. Mỗi lần đối diện với chiến tranh, trong lòng Hoa Trước Vũ đều cực kì khó chịu, bất luận là quân đội bên mình hay bên địch tử thương, đều khiến lòng nàng đau đớn.
[1] Đây là một câu thơ trong bài “Kỉ Hợi Tuế” của Tào Tùng đời Đường, nguyên tác viết: “Nhất tướng công thành vạn cốt khô,” ý nói thành công của tướng soái phải đánh đổi bằng sự hi sinh của hàng nghìn hàng vạn con người.
Nàng đã đánh trận vài năm, nhưng trước đây không thể nào hiểu nổi, vì sao giữa các quốc gia không thể hòa bình yên ổn, cứ phải đánh giết lẫn nhau. Nhưng bây giờ, nàng hình như bỗng nhiên đã lĩnh ngộ được rồi.
Binh sĩ của ba bộ lạc trông thấy quân cứu viện đang xông đến từ phía tây bắc, chỉ hoảng loạn một chốc, đã lại tiếp tục xông lên chém giết.
Hoa Trước Vũ hiểu rằng, phụ thân của Dạ phi Dạ Địch xưa nay bất hòa với Tiêu Dận, chuyện này người Bắc Triều ai nấy đều hay, thế nhưng, hiện giờ Bắc Triều ngoại trừ một vạn cấm quân của Dạ Địch ra, không còn viện binh nào khác, vì thế buộc phải cắm lá cờ mang chữ “Dạ,” đóng giả như quân cứu viện của Dạ Địch đã đến nơi. Bởi lẽ, trước mặt ngoại địch, cho dù có bất hòa, cũng nên đồng lòng đối kháng, nhưng không ngờ rằng, binh sĩ của ba bộ lạc kia dường như không tin cho lắm.
Chẳng lẽ Đồ Nhĩ Cáp đã nhìn ra đây chỉ là một kế sách? Hay là ba bộ lạc kia vốn dĩ đã câu kết với Dạ Địch, cho nên dám chắc rằng Dạ Địch sẽ không đến cứu viện cho Tiêu Dận?
“Xem ra, rắc rối của ngươi không chỉ có trận chiến này!” Hoa Trước Vũ quay đầu, nói với Tiêu Dận đang được mấy chục thân binh vây quanh đi tới.
Được Hồi Tuyết dìu, Tiêu Dận chậm rãi đi lên trên cao, nhìn cục thế trận chiến trước mắt, đôi lông mày như lưỡi kiếm chau lại. Tình hình hiện giờ vô cùng nguy cấp, nếu quân địch biết được cái gọi là quân cứu viện kia, chẳng qua chỉ là một nghìn kị binh buộc cành cây vào đuôi ngựa quét cho bụi tuyết bay mù hư trương thanh thế, không tự rối loạn trận thế, thì đại quân Bắc Triều bọn họ tất sẽ lâm nguy.
Hoa Trước Vũ nhíu mày, trong sương sớm, gương mặt đằng sau chiếc khăn gấm trầm ngâm, đôi mắt sâu thẳm long lanh gợn sóng, nàng nghiêng đầu nói với Tiêu Dận: “Điện hạ không cần phải lo, nếu không ngoài dự tính, thì Trương Tích sắp trở về rồi!”
Chính vào lúc đó, lại nghe thấy một tiếng pháo nổ, phía đông nam tuyết bụi bay tung, một đội kị binh tung hoành xông tới.
Đây lại là viện binh ở đâu ra nữa?
Đồ Nhĩ Cáp quả thực nghĩ không ra.
Hoa Trước Vũ và Tiêu Dận đứng trên gò cao, nhưng có thể nhìn thấy rất rõ.
Đội kị binh này chính là quân của Trương Tích, hiển nhiên là đã đắc thắng tại sào huyệt của tộc Hà Khương, kịp quay về trước khi trời sáng. Thế nhưng, đội kị binh này tối qua đã trải hai trận chiến, lại hành quân qua đêm hơn năm trăm dặm, quả thực có phần mệt mỏi. Nhưng vẫn đủ để hù dọa quân địch một phen.
Binh sĩ Bắc Triều dưới sự dẫn dắt của Đạt Kỳ, trở nên phấn chấn, càng đánh càng hăng, đánh cho quân địch đã bỏ chạy càng thêm tan tác.
Binh sĩ của ba bộ lạc lớn thấy bên mình bị hai cánh quân cứu viện giáp kích trước sau, đại thế đã mất, cuối cùng dần dần thua trận, gần hai vạn người giẫm đạp lên nhau chạy trốn, cuối cùng chỉ còn lại chưa đến một vạn.
Mặc dù cuối cùng binh sĩ Bắc Triều vẫn chưa bắt sống được Đồ Nhĩ Cáp và các thủ lĩnh bộ lạc khác, cũng chưa hoàn toàn tiêu diệt quân địch, nhưng trận chiến này bọn họ đã thắng rồi.
Ngày thứ hai, theo thám tử hồi báo, Đồ Nhĩ Cáp về đến bộ lạc Hà Khương, mới biết sào huyệt đã bị đánh. Còn con trai trưởng của lão đem theo vợ bị thương chạy đến bộ lạc Kha Nhĩ Khỗ, nhưng lại bị bộ lạc Hà Khương và bộ lạc Kha Nhĩ Khố đổi bạn thành thù, tàn sát lẫn nhau.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Hoa Trước Vũ dặn Trương Tích không làm bị thương Bố Đồ mà lại đánh trọng thương thê tử của hắn, bởi hôm đó nàng nghe Hồi Tuyết nói, bộ lạc Kha Nhĩ Khố và bộ lạc Hà Khương liên minh với nhau là bởi đã liên hôn, tiểu thư con gái của thủ lĩnh bộ lạc Kha Nhĩ Khố được gả cho con trai của thủ lĩnh Đồ Nhĩ Cáp bộ lạc Hà Khương là Bố Đồ. Thế nhưng, hai người họ lại bất hòa. Bởi lẽ tiểu thư kia vốn đã có người yêu, cũng là người trong tộc. Như thế Bố Đồ không bị thương đem theo thê tử bị thương nặng chạy đến bộ lạc Kha Nhĩ Khố, tự khắc sẽ có người không tha cho hắn.
Ngày thứ ba, thủ lĩnh bộ lạc Đóa Sâm dẫn quân bỏ đi. Vì thế, liên minh của ba bộ lạc lớn đã hoàn toàn sụp đổ, không thể nào uy hiếp Bắc Triều được nữa.
Ngày thứ tư, Tiêu Dận lần lượt bao vây ba bộ lạc, thu phục cả ba.
Đến đây, toàn bộ vùng tái bắc đều đã nằm dưới sự thống trị của Bắc Triều, không còn sự phân tranh giữa các bộ lạc.