Phượng ẩn thiên hạ (Tập 1) - Phần I - Chương 08 phần 2

Hoa Trước Vũ vỗn không muốn rước phiền phức, chỉ muốn lặng lẽ sống qua những ngày tháng nguy hiểm này ở Bắc Triều. Thế nhưng, tuyết liên của Tiêu Dận và Đẩu Thiên Kim vừa tặng đến, nàng lập tức trở thành nhân vật nổi tiếng ở Bắc Triều. Trong lòng nàng hối hận vô cùng, hôm nay đáng lẽ không nên đến đây góp vui làm gì. Có trời mới biết được trong đám người đến xem cuộc vui hôm nay, liệu có thám tử của Nam Triều trà trộn hay không? Phàm là chuyện gì, cũng nên kín đáo nhẫn nhịn một chút thì hơn.

Đêm hôm đó, mọi người đều ở trong lều trướng dựng bên hồ Tháp Nhĩ.

Hoa Trước Vũ cũng được phân đến ở một căn lều nhỏ xinh xắn, mặc dù chỉ là ở tạm, nhưng những đồ dùng thường ngày không thiếu thứ gì. Căn lều này, so với lều đỏ trước kia nàng từng ở thì thanh nhã sạch sẽ hơn nhiều.

Đêm trên thảo nguyên đến rất nhanh, con dân Bắc Triều đổ dầu lên đống củi khô và phân bò chất cao như núi, đốt lửa bên hồ Tháp Nhĩ, bắt đầu bữa tiệc thâu đêm.

Thịt nướng, thịt dê xé tay, rượu ngon, hương vị mê li, khiến người ta phải thèm nhỏ dãi. Mọi người cực kì vui vẻ, thỏa thích uống rượu, đến cuối cùng đều ngà ngà say, đến cả con gái đi đường cũng có phần xiêu xiêu vẹo vẹo. Những thanh niên nam nữ chếnh choáng hơi men, mang đầy hào tình, kết thành vòng tròn tay nắm tay, vừa hát khúc ca vang vọng thánh thót, vừa vung cánh tay áo dài bằng gấm đoạn lên bắt đầu nhảy múa.

Hoa Trước Vũ nhìn cảnh náo nhiệt ấy, ban đầu cảm thấy rất vui, một lúc lâu sau liền có phần mệt mỏi, bèn đứng dậy men theo bờ hồ đi về phía xa.

Ánh lửa rực trời, tiếng hồ cầm và tiếng hát du dương, những ống tay áo dài đủ màu múa lượn, cách nàng mỗi lúc một xa. Kì thực, nàng cố tình muốn tránh cho xa, phồn hoa náo nhiệt ở đây đối với nàng mà nói, giống như một giấc mơ. Nàng xiết bao hi vọng, sau khi tỉnh lại, nàng vẫn là ái nữ của phụ thân, chứ không phải kẻ tội phạm lưu lạc chốn quê người đất khách.

Nàng đi rất xa, vậy mà không ai phát hiện, Hồi Tuyết xưa nay đều không rời nàng nửa bước, lần này quả là bất ngờ. Xem ra, Tiêu Dận biết chắc nàng sẽ không bỏ trốn nữa, kì thực đúng là như vậy, nàng vốn cũng muốn ở lại đây một thời gian.

Nàng vừa quay lại, liền trông thấy Tiêu Dận đang phi ngựa về phía mình.

Ánh trăng mông lung nhàn nhạt tỏa trên người hắn, tựa như mạ một lớp ánh sáng màu bạc. Có lẽ tại ánh trăng, trông hắn dịu dàng hơn hẳn bình thường, vẻ sắc bén và bá đạo hình như đều đã được ẩn giấu đi hết.

Đại Hắc Mã chạy đến trước mặt nàng, Tiêu Dận ghìm cương, con ngựa hí lên một tiếng rồi dừng lại.

Tiêu Dận cầm dây cương, đôi mắt tím cứ thế hừng hực nhìn Hoa Trước Vũ, tuy hai người một trên ngựa một đứng dưới, cách nhau một khoảng khá xa, nhưng Hoa Trước Vũ vẫn có cảm giác, hình như bóng dáng của mình đang phản chiếu trong đáy đôi mắt như thủy tinh tím của hắn.

Hoa Trước Vũ khẽ mỉm cười, định vòng qua Tiêu Dận, quay về căn lều nhỏ của mình. Vừa đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy đằng sau “bịch” một tiếng, là tiếng vật nặng rơi xuống đất. Nàng quay đầu nhìn lại thì thấy, Tiêu Dận đã đổ nhào xuống ngựa, nằm lăn trên thảo nguyên.

Hoa Trước Vũ cau mày nhìn quanh một lượt, chẳng thấy có ai. Nàng không biết phải làm sao, đành đi đến trước mặt Tiêu Dận, giơ ngón tay đặt lên cổ tay hắn, bắt mạch cho hắn, thấy không hề trúng độc. Có điều, khoảng cách với Tiêu Dận rất gần, nàng liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn.

Xem ra hắn không trúng độc, chỉ là say quá mà thôi, tính mạng không gặp nguy hiểm là tốt rồi. Hoa Trước Vũ đứng lên, đang định bỏ đi, không ngờ, người đang nằm dưới đất giơ tay một cái, đã ôm lấy cổ nàng.

Hoa Trước Vũ không ngờ Tiêu Dận đã uống say mèm, mà lực ở tay vẫn còn mạnh đến thế, đôi tay cứng như sắt ôm lấy nàng rất chặt. Thân thể hai người lập tức ép sát vào nhau, chẳng còn một khe hở.

Hơi thở chỉ có ở đàn ông và hơi rượu nồng nàn xộc về phía nàng, Hoa Trước Vũ bị hơi rượu làm cho choáng váng, đang giơ tay định đẩy người Tiêu Dận ra, bỗng nhiên lại cảm thấy trên má nóng hổi, tiếp đó là vành tai và cổ.

Lúc này, Hoa Trước Vũ mới hiểu ra, Tiêu Dận đang hôn nàng. Mà khi đó, đôi môi của Tiêu Dận đã lại di chuyển từ cổ lên má nàng, rồi ép lên đôi môi đỏ thắm của nàng.

Hoa Trước Vũ ngây ngất trong một khoảnh khắc, nàng dường như không dám tin vào điều đang diễn ra, Tiêu Dận đang hôn nàng! Trong lòng nàng lập tức phẫn nộ, nhưng Tiêu Dận ôm rất chặt, nàng không thể đẩy người hắn ra được, liền giơ ngón tay điểm vào huyệt Thiên Trì dưới mạng sườn hắn.

Có lẽ Tiêu Dận thực sự say rồi, nàng điểm một cái trúng ngay. Đôi tay đang ôm chặt Hoa Trước Vũ lập tức mềm nhũn ra, cả người hắn từ từ đổ về phía sau, nặng nề rơi vào đám cỏ, đôi mắt tím say sưa đầy mê hoặc từ từ khép lại, cũng không biết là do say hay do ngất đi nữa.

Hoa Trước Vũ không bỏ lỡ một phút nào, lập tức xông lên giơ quyền đấm hắn. Thực ra nàng muốn đánh hắn từ lâu rồi, từ lúc hắn ném nàng vào lều đỏ, lúc hắn phế bàn tay của nàng, lúc hắn luôn miệng gọi nàng là quân kĩ. Có điều, vì nàng phải cầu cạnh hắn, nên chưa từng nghĩ đến việc ra tay. Thế nhưng, đêm nay, nàng thực sự không thể nào nhẫn nhịn được nữa.

Hắn lại dám nhân lúc say xỉn giở trò vô lễ với nàng, chẳng phải là muốn ăn đòn hay sao?

Từng chiêu sắc bén, từng quyền hung hiểm, Hoa Trước Vũ giở hết sức lực thường ngày đấm bao cát trên trường huấn luyện, đấm thật mạnh lên người Tiêu Dận, đánh đến khi mép hắn bật máu tươi. Cuối cùng dường như vẫn chưa hết bực bội, nàng lại giơ chân đá vài cái lên người hắn. Cả đời này nàng chưa từng ra tay với một kẻ say đến mức không còn sức đánh trả như thế bao giờ, đêm nay là lần đầu tiên. Không ngờ cảm giác thật là sảng khoái, những ấm ức trong lòng thoáng chốc đã vơi đi một nửa.

Nàng giơ tay áo, lau thật mạnh lên đôi môi bị hắn làm loạn, lạnh lùng nói: “Lần sau nếu còn dám vô lễ với bản cô nương, ta sẽ cho ngươi… đoạn tử tuyệt tôn.” Giọng nói trong trẻo pha chút ung dung, nhưng không giấu nổi vẻ lạnh lùng. Nàng từ từ đứng dậy, trong đôi mắt trong veo toát ra cái nhìn sắc lạnh như băng, phủi tay một cách nhã nhặn, nàng quay người sải bước bỏ đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, liền nghe thấy bên ngoài đồn đại, nói rằng đêm qua có thích khách trà trộn vào đây, còn ra tay với Điện hạ. Cũng không biết hắn đã điểm vào huyệt đạo nào của Điện hạ, đến giờ Điện hạ vẫn không cử động được.

Hoa Trước Vũ có phần ngạc nhiên, huyệt đạo mà nàng điểm, ba canh giờ sau sẽ tự động giải khai, tính thời gian, chắc cũng đã giải khai rồi. Nàng vốn định nghỉ ngơi thêm một lát, nhưng lại bị Hồi Tuyết kéo đi, nói rằng Tiêu Dận lệnh cho nàng đến xem, thích khách đã điểm vào huyệt nào. Xem ra Tiêu Dận thực sự quá say, không phải hắn thực sự không biết là chính nàng đã ra tay đấy chứ?

Hai người vừa vào trong trướng, liền nghe thấy tiếng nói của Đạt Kỳ vọng ra từ bên trong, “Mạt tướng nghe nói Điện hạ bị điểm huyệt, trong lòng lo lắng vô cùng. Không giấu gì Điện hạ, mạt tướng cũng từng bị điểm huyệt, khắp người không động đậy gì được, giống hệt như Điện hạ bây giờ. Cho nên, mạt tướng cho rằng, kẻ tấn công Điện hạ và tấn công mạt tướng nhất định là cùng một người.”

“Ồ? Vậy kẻ từng tấn công người là ai? Mau thành thật kể hết ra xem!” Tiêu Dận lạnh lùng hỏi.

Lần đó bị Hoa Trước Vũ tấn công, đối với Đạt Kỳ mà nói, là một sự sỉ nhục lớn lao, hắn chưa từng nhắc lại. Nhưng bây giờ lại buộc phải kể hết tình cảnh đêm đó ra. Cuối cùng, hắn quỳ xuống đất, nói: “Điện ha, đêm đó Đạt Kỳ uống quá chén, mới dám đến lều đỏ tìm công chúa hòa thân để tầm hoan, mong Điện hạ tha cho Đạt Kỳ chuyện này.”

“Ồ, vậy ngươi nói xem quân kĩ đó sau này thế nào?” Tiêu Dận hờ hững hỏi, trong giọng nói lạnh lùng không rõ là mừng hay giận.

“Mạt tướng không biết, mạt tướng luôn quản thúc thuộc hạ không được đi chòng ghẹo nàng ta, về sau nghe nói nàng ta đã mất tích. Có điều, nghe nói Đan Hoằng cô nương cũng từng là quân kĩ, không biết…” Đêm đó, Đạt Kỳ chưa nhìn thấy khuôn mặt thật của Hoa Trước Vũ, thế nên không biết Hoa Trước Vũ bây giờ chính là công chúa hòa thân khi ấy.

“Được rồi, Đạt Kỳ, những điều ngươi nói bản Thái tử đều biết cả. Ngươi ra ngoài, tự động lĩnh ba mươi quân côn đi.” Tiêu Dận vẫn giữu ngữ khí điềm đạm, nhưng ai cũng có thể nghe ra hàm ý giận dữ trong đó.

“Tuân lệnh!” Đạt Kỳ y lời lui ra, lúc đi qua bên cạnh Hoa Trước Vũ, hắn trợn đôi mắt hổ to như chuông đồng lên, lườm nàng hằn học.

Đêm hôm đó, cũng chỉ vì muốn dọa Đạt Kỳ bỏ đi, nên Hoa Trước Vũ mới nói rằng sau này Thái tử biết được Đạt Kỳ chòng ghẹo nàng, nhất định sẽ trừng phạt hắn. Ngàn vạn lần không ngờ rằng, Tiêu Dận lại trừng phạt hắn thật. Tâm tư của đàn ông, có lúc thực khó lòng nắm bắt, rõ ràng là hắn bắt nàng làm quân kĩ đấy chứ, chẳng phải như vậy sao?

“Điện hạ, Đan Hoằng đã đến rồi.” Hồi Tuyết tiến lên khẽ bẩm.

Tiêu Dận ngước lên nhìn về phía Hoa Trước Vũ, đôi mắt như thủy tinh màu tím sâu không thấy đáy, song khóe miệng lại giấu một nụ cười. “Đan Hoằng, ngươi có biết dùng độc không? Ngươi xem trên người bản Thái tử, có phải tối hôm qua lúc bản Thái tử say rượu hôn mê, bị hạ thứ kì độc gì không?” Tiêu Dận nói với thần sắc nghiêm trọng, vừa nói vừa lệnh cho Hồi Tuyết kéo chiếc chăn gấm đang đắp trên người hắn ra. Nhưng hắn không hề đề cập đến chuyện ban nãy nói với Đạt Kỳ.

Bên dưới chăn gấm, là thân hình tráng kiện đẹp đẽ của nam tử trẻ tuổi, thân dưới chỉ mặc một chiếc quần lụa màu trắng, còn thân trên không mặc gì. Bờ ngực mềm mại mà săn chắc màu mật ong, tựa như được điêu khắc từ ngọc thạch. Chỉ là, trên bờ ngực đẹp đẽ là thế, lại đầy những vết thâm tím.

“Những vết thâm tím thế này chẳng những có trên người, trên đùi cũng có. Đan Hoằng, có thể xem xem có phải trúng độc hay không?” Tiêu Dận nhìn Hoa Trước Vũ với ánh mắt rực lửa. Hắn không tìm đại phu, mà lại tìm nàng để khám bệnh. Vậy thì hình như hắn biết chuyện đêm qua là do nàng gây ra cả rồi.

Hoa Trước Vũ bèn giả bộ giơ ngón tay ra, ấn thật mạnh vào vết tím xanh trước ngực hắn, hờ hững hỏi: “Có đau không?”

Tiêu Dận xuýt xoa một hồi, cau mày nói: “Đau!”

“Ở đây thì sao?” Hoa Trước Vũ lại đổi sang chỗ khác, hỏi.

Tiêu Dận lại xuýt xoa thêm một hồi.

“Điện hạ chịu khó một chút, Đan Hoằng tuy không tinh thông y thuật, nhưng cũng biết vọng, văn, vấn, thiết.”[1] Nàng lại dùng lực đầu ngón tay ấn xuống, trên mặt vẫn giữ nụ cười cực kì nhã nhặn, “Nếu chỉ đau ở những chỗ thâm tím, chắc không phải là trúng độc; nếu toàn thân đều đau đớn, thì chắc là trúng độc thật rồi. Đan Hoằng không phải thầy thuốc, e rằng không cứu nổi Điện hạ.”

[1] Bốn bước khám bệnh của Đông y, bao gồm nhìn, nghe, hỏi và bắt mạch.

“Hồi Tuyết, ngươi đưa Đan Hoằng lui xuống đi.” Tiêu Dận chậm rãi nói từng từ từng chữ, trên khuôn mặt tuấn tú đã lấm tấm mồ hôi.

Hoa Trước Vũ lui ra khỏi trướng, xem ra, đêm qua Tiêu Dận thực sự đã say. Nếu hắn biết được là nàng ra tay, thì giờ chẳng đã bò dậy xé xác nàng ra từ lâu rồi, đâu thể bình tĩnh như vậy được? Có điều, phàm sự đều có chỗ bất ngờ, hiện giờ nàng ngày càng không hiểu nổi gã đàn ông này nữa, về sau, vẫn cứ nên cẩn thận hành sự thì hơn.

Ngày thứ hai của đại hội Na Mộ Đạt diễn ra hoạt động tế trời, không có cuộc thi nào. Để tránh gây ra chuyện gì, Hoa Trước Vũ cả ngày đều ở trong lều, may mà còn có mấy quyển sách, thế nên nàng cũng không đến nỗi cảm thấy quá vô vị.

Buổi tối, nam nữ Bắc Triều lại bắt đầu nhóm lửa tiệc tùng. Hoa Trước Vũ chẳng hứng thú gì, đang định đi ngủ sớm, bỗng nghe thấy tiếng hồ cầm vang lên.

Nghe tiếng đàn, hình như rất gần căn lều của nàng. Khúc đàn thư thái như dòng nước chảy, trong gió đêm trên thảo nguyên, cực kì mong manh mơ hồ, tựa như không có thực. Khúc nhạc không quá tươi vui, ngược lại còn mang cảm giác buồn thương và lạc lõng, chậm rãi và nhẹ nhàng vang vọng bên tai Hoa Trước Vũ.

Hoa Trước Vũ vốn không định để ý tới, nhưng người đánh đàn dường như không biết mệt, cứ đàn đi đàn lại một khúc ấy mãi không thôi. Trong khúc nhạc rầu rĩ bi thương, dần dần xen lẫn tiếng người nói rì rầm.

Hoa Trước Vũ khẽ cười, nghĩ bụng, đại hội Na Mộ Đạt này tuy là ngày hội lớn của Bắc Triều, nhưng trên thực tế lại là ngày hội tác hợp tình nhân. Tiếng hồ cầm đêm nay, không biết là của chàng trai động lòng xuân nào đang theo đuổi người con gái trong lòng mình.

Kể ra, phong tục như thế cũng là chuyện tốt, ít ra thì, sẽ không xuất hiện mối nghiệt duyên như giữa nàng và Cơ Phụng Ly.

Tiếng hồ cầm du dương, tiếng người nói bên ngoài hình như càng lúc càng ồn ào. Hoa Trước Vũ đặt quyển sách trên tay xuống, đứng dậy đi ra mở cửa lều, muốn xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bên ngoài, một vầng trăng sáng treo trên nền trời, vừa tròn vừa to, sáng trong thuần khiết, khiến người ta nhìn mà không tránh khỏi thương cảm.

Tiêu Dận ngồi trên một phiến đá xanh, tay trái ôm đàn, tay phải kéo cung đàn. Ánh trăng như thủy ngân chảy xuống vai hắn, ánh trăng thuần khiết lạnh lẽo tựa như gột sạch lớp vỏ hào hoa trên người hắn, nhưng lại không xóa đi được vẻ lạc lõng và bi thương vương vấn xung quanh.

Bi thương đến thế, tựa như đau khổ vì tình.

Lạc lõng đến thế, tựa như bởi cầu mà chẳng được.

Tiêu Dận thế này, khiến Hoa Trước Vũ cảm thấy cực kì xa lạ.

Vốn cứ tưởng rằng Tiêu Dận chẳng hiểu gì về âm luật, không ngờ hắn kéo hồ cầm rất hay. Càng không thể ngờ, hắn lại kéo đàn trước lều của nàng. Mà xung quanh hắn, nam nữ Bắc Triều xúm lại rất đông, dường như đã đứng đây đợi từ lâu, bọn họ thấy Hoa Trước Vũ vén rèm bước ra, liền đồng loạt lên tiếng hoan hô.

Có người còn lớn tiếng nói: “Điện hạ, cô ấy đi ra rồi kìa!”

“Tiểu dân biết mà, cô ấy nhất định sẽ cảm động trước mối chân tình của Điện hạ.” Có người nói với vẻ cực kì xúc động.

Thế này là ý gì?

Tiêu Dận cũng ngừng kéo đàn, giữa vòng vây của đám đông, chậm rãi đi về phía Hoa Trước Vũ.

Ánh trăng như lụa nước như trời, người dưới ánh trăng bước từng bước trầm ổn về phía nàng, khóe môi nở nụ cười dịu dàng. Hoa Trước Vũ chớp mắt, tuyệt đối không phải nhìn nhầm, đúng là nụ cười dịu dàng đến mức giết người không đền mạng. Đôi mắt tím sâu thẳm trong nụ cười dịu dàng của hắn lấp lánh như những vì sao.

Trong khi hắn mỉm cười đầy mê hoặc thì Hoa Trước Vũ lạnh lùng đưa mắt trừng trừng nhìn lại, rồi đột ngột quay người, chạy vào trong lều, cài thật chặt cửa lều lại.

Ngày lễ trọng đại như đại hội Na Mộ Đạt, người đông, lời đồn đại cũng truyền đi rất nhanh.

Thái tử Tiêu Dận khổ sở theo đuổi một người con gái Nam Triều, vì nàng mà không màng nguy hiểm tham gia cuộc thi tranh đoạt tuyết liên. Do bị từ chối, đau lòng cực độ, ban đêm uống rượu, quá chén say khướt, bị thích khách đả thương. Thế nhưng, sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên chàng làm chính là đến trước lều của cô gái Nam Triều kia kéo hồ cầm. Kéo hết khúc đàn này đến khúc khác, nhưng vẫn chưa giành được trái tim của nàng.

Còn Tiêu Dận, hình như để phối hợp với những lời đồn đại kia, đêm nào cũng đến trước căn lều Hoa Trước Vũ ở kéo hồ cầm, khiến Hoa Trước Vũ đến ngủ một giấc yên ổn cũng không xong.

Có lúc nàng nghĩ, những cô gái Bắc Triều bị theo đuổi kiểu này, sở dĩ chấp nhận người con trai, phải chăng chỉ là vì muốn ngủ cho yên một giấc?

Hoa Trước Vũ vốn dĩ còn định giữ thái độ không thèm để tâm, nhưng đến đêm thứ ba, quả thực không thể chịu nổi nữa. Kể ra, thâm tình và sự kiên trì của Tiêu Dận, quả thực cũng khiến nàng vô cùng cảm động. Nếu đổi lại là một người con gái khác, nói không chừng đã chấp nhận từ lâu. Thế nhưng, nàng sẽ không làm như vậy! Nàng đang mang trên vai mối huyết hải thâm thù, không thể dễ dàng động lòng xuân. Bất kể Tiêu Dận có thực sự si tình với nàng như lời đồn đại đi nữa, nàng đều sẽ không đón nhận tình cảm của hắn đâu.

Nàng mở cửa lều, nhìn Tiêu Dận đạp cỏ tiến từng bước về phía mình. Đến trước mặt nàng cách chừng năm bước, hắn rút từ trong tay áo ra một vật, cầm trong lòng bàn tay, chậm rãi đưa cho nàng.

Dưới ánh trăng sáng trong, Hoa Trước Vũ nhìn rõ đó là hai chiếc vòng vàng khá rộng, phía trên có khắc hình chim ưng vồ thỏ, còn treo thêm mấy chiếc chuông nhỏ màu vàng.

“Tiêu Dận, rốt cuộc ngươi định làm gì? Có thể nói thẳng cho ta biết được không?” Hoa Trước Vũ lạnh lùng ngước mắt, hỏi không khách khí.

Nhưng Tiêu Dận lại mỉm cười tươi tỉnh, đột nhiên cúi người về phía nàng, khuôn mặt tuấn tú như tạc bỗng chốc hiện rõ trước mặt nàng, gần đến mức Hoa Trước Vũ có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn của hắn phả trên gương mặt nàng.

Hắn dùng giọng rất khẽ nói bên tai nàng, “Nhận lấy vòng tay đi, đừng quên lời ngươi đã hứa với ta.”

Lời hứa?

Đôi lông mày lá liễu của Hoa Trước Vũ khẽ chau, ban đầu, nàng hứa với hắn, sẽ giúp hắn thu phục các bộ lạc chưa thu phục được, rồi giúp hắn loại bỏ những mối đe dọa cho việc đăng cơ. Lời hứa thứ nhất, nàng đã giúp hắn thực hiện. Vậy thì, lời hứa mà hắn nói tới, chính là lời hứa thứ hai.

Vốn dĩ, nàng còn cứ tưởng Tiêu Dận chẳng cần đến sự giúp đỡ của nàng, nhưng hóa ra không phải như vậy.

Thế nhưng, nhận lấy vòng tay với việc nàng thực hiện lời hứa thì có liên quan gì đến nhau? Nàng vẫn còn đang nghi hoặc, thì bàn tay to lớn đã khẽ nâng tay nàng lên, cực kì dịu dàng, cẩn thận đeo hai chiếc vòng lên cổ tay trắng trẻo của nàng.

Hoa Trước Vũ khẽ rung cổ tay, những chiếc chuông nhỏ màu vàng liền phát ra tiếng kều leng keng rất vui tai.

Đằng sau Tiêu Dận, những con dân Bắc Triều đêm đêm theo sau hắn, cất tiếng hoan hô ầm ĩ, hoan hô vì Điện hạ của bọn họ cuối cùng đã giành được trái tim của người trong mộng.

Trong tiếng hoan hô vang trời ấy, trái tim Hoa Trước Vũ lại từ từ chùng xuống.

Nếu những con dân này biết được Điện hạ của bọn họ chỉ đang diễn kịch, không biết liệu họ có còn mừng rỡ đến thế không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3