Phượng ẩn thiên hạ (Tập 1) - Phần I - Chương 09 phần 1

Chương 9: Trùng độc tương tư

Đại hội Na Mộ Đạt đã đến hồi kết thúc, buổi tối cuối cùng Bắc đế Tiêu Sùng thiết yến mời quần thần trong trướng đỉnh vàng, phong thưởng cho các dũng sĩ chọn ra được từ trong đại hội. Đội ơn Tiêu Dận, trở thành người trong mộng của Thái tử Bắc Triều, Hoa Trước Vũ đương nhiên cũng nằm trong danh sách được mời.

Lúc hoàng hôn, Hoa Trước Vũ theo Tiêu Dận cùng đến dự tiệc. Nàng hiểu rằng, đêm nay đã được định sẵn sẽ là một buổi tối không yên bình, không biết sẽ có bao nhiêu người phải đổ máu trên thảo nguyên nữa.

Tiêu Dận đặc biệt chú ý dặn nàng, phải đeo đôi vòng mà hắn tặng nàng đêm qua, hắn bảo nàng không cần làm gì cả, chỉ cần phối hợp với hành động của hắn, như thế đã là giúp cho hắn rất nhiều.

Trướng đỉnh vàng nơi Hoàng đế ở quả là khác với người thường, cực kì rộng rãi sang trọng. Trong trướng trải thảm đỏ, kê một chiếc bàn dài, trên bàn bày ngay ngắn hai hàng nến to bằng bắp tay trẻ con, hàng trăm cây nến cùng cháy sáng, ánh lửa sáng bừng mà hương thơm ngào ngạt.

Hoa Trước Vũ bị Tiêu Dận đưa vào trong, bái kiến Hoàng đế Bắc Triều và Dạ phi.

Bắc đế ngồi ngay ngắn bên kỉ án, đôi mắt sáng như sao toát lên tia nhìn sắc nhọn, nhìn chằm chằm vào Hoa Trước Vũ, đôi lông mày như lưỡi kiếm khẽ chau, nói với giọng thâm trầm uy nghiêm: “Dận nhi, cô gái này có gì tốt, đáng để con phí bao công sức khổ sở theo đuổi như thế?”

Bắc đế không hổ là cha của Tiêu Dận, vẻ bá đạo và ngông cuồng này quả thực giống Tiêu Dận như đúc. Ánh mắt ông ta nhìn Hoa Trước Vũ, nặng nề và sâu xa đến thế. Rất dễ nhận ra, ông ta vốn đã bất mãn trước việc Tiêu Dận đi hái tuyết liên cho nàng. Đến giờ, Tiêu Dận vì nàng mà nửa đêm ở trước lều của nàng kéo đài, nhưng lời đồn này chắc chắn đã đến tai Bắc đế.

“Đúng thế, tuy công chúa hòa thân của Nam Triều bị thích khách giết hại, nhưng Điện hạ không thể tùy tiện tìm một cô gái Nam Triều khác để thay thế được. Chẳng lẽ Điện hạ chỉ thích những cô gái Nam Triều thôi sao? Bắc Triều chúng ta cũng có rất nhiều cô gái xuất chúng đấy chứ!” Dạ phi ngồi bên cạnh Bắc đế nói như thêm dầu vào lửa. Bà ta đã bỏ tấm khăn che mặt lúc ban ngày xuống, để lộ ra dung nhan yêu kiều quyến rũ của mình.

“Phụ hoàng, có những chuyện đêm nay nhi thần nhất định bẩm rõ với phụ hoàng. Lần này, nhi thần sở dĩ có thể thu phục được ba bộ lạc lớn, thống nhất thảo nguyên, đều là nhờ công lao của Đan Hoằng. Vốn dĩ nhi thần đã đại bại, ba bộ lạc lớn sắp sửa tấn công đến Thượng Kinh, nhờ có kế hay của Đan Hoằng, nhi thần mới có thể chuyển bại thành thắng, khải hoàn trở về. Thế nhưng, Đan Hoằng không muốn nhi thần nói rõ công lao của nàng ấy, cũng không xin thưởng bất cứ điều gì. Phụ hoàng, nhi thần cho rằng một người con gái thông minh tài trí, coi thường danh lợi như thế mới là hiền phi sau này của nhi thần.” Tiêu Dận thong thả nói.

“Trẫm còn cứ tưởng cô gái này chỉ dựa vào giọng hát ngọt ngào mà có thể khiến Dận nhi si mê đến thế, hóa ra là như vậy.” Bắc đế gật đầu liên tục, khuôn mặt lạnh lùng bỗng chốc trở nên hiền hòa hơn.

Bắc Triều khác với Nam Triều, không đặc biệt xem trọng dòng dõi, nếu không phải là liên hôn chính trị, thì có thể tự do lựa chọn người mình thương yêu. Hơn nữa, Bắc đế cực kì coi trọng người tài, chỉ cần có tài có đức, bất luận là nam hay nữ, đều có thể vào triều làm quan, góp sức cho triều đình.

Dạ phi nghe Tiêu Dận nói thế, khuôn mặt xinh đẹp lập tức có phần khó chịu.

Bắc đế thì lại cực kì vui vẻ, hết lời khen ngợi Hoa Trước Vũ, tiếp đó còn bảo Tiêu Dận đưa Hoa Trước Vũ lên ngồi bên cạnh ông.

Bữa tiệc bắt đầu, trước tiên Bắc đế ban thưởng cho các dũng sĩ tuyển chọn được sau kì đại hội, tiếp đó mời các trọng thần trong triều và Thụy vương Đẩu Thiên Kim đến từ Đông Yên dùng tiệc.

Đồ ăn của Bắc Triều không được tinh tế như ở Nam Triều, nhưng cực kì thơm ngon. Trên bàn bày từng đĩa lớn thịt xé, rượu sữa, còn cả dê nướng cả con vàng óng, khắp trướng đều thơm mùi thịt nướng.

Hoa Trước Vũ đương nhiên chẳng bụng dạ đâu mà ăn uống, đưa mắt nhìn quanh bốn phía. Chỉ thấy bên cạnh Dạ phi có một đứa bé trai chừng bốn năm tuổi đang ngồi ngay ngắn. Đứa bé trông cực kì ngoan ngoãn, cũng không nói nhiều, cầm con dao nhỏ, lặng lẽ cắt thịt dê trước mặt ăn. Thằng bé này chắc là con trai của Dạ phi Tiêu Lộc, huynh đệ cùng cha khác mẹ với Tiêu Dận. Đúng là tên sao người vậy, dễ thương ngoan ngoãn như một chú hươu.

Đẩu Thiên Kim ngồi đối diện với Hoa Trước Vũ, hắn vừa uống rượu, vừa vui vẻ cười nói với quan viên Bắc Triều, dường như hắn rất dễ bắt chuyện với người khác.

Tiêu Dận ngồi bên cạnh Hoa Trước Vũ, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng nở một nụ cười. Trong đôi mắt tím sâu thẳm, tràn đầy vẻ lạnh lùng như có như không. Hắn dùng dao nhỏ cắt từng miếng thịt dê đặt vào trong chiếc đĩa trước mặt Hoa Trước Vũ một cách cực kì chu đáo, lại rót rượu đầy chén cho nàng, dịu dàng cười nói: “Nàng nếm thử món thịt nướng này xem, ở Nam Triều chắc chắn nàng chưa từng được nếm qua đâu, mùi vị thơm ngon lắm.”

Sự dịu dàng chu đáo của Tiêu Dận tức thì thu hút sự chú ý của những người khác trong trướng, Hoa Trước Vũ chỉ còn cách nâng chén rượu cười nói: “Tạ ơn Điện hạ.” Nàng nâng chén, ngửa cổ uống sạch rượu ở trong. Rượu Bắc Triều rất mạnh, thế nhưng trên chiến trường nàng cũng thường hay uống loại Thiên Đao Tử, cho nên uống cạn chén rượu một cách cực kì hào sảng.

Mọi người thấy nàng mặt không đổi sắc, nhìn vào trong mắt nàng, ai nấy đều mang theo chút kinh ngạc và tán thưởng.

Hoa Trước Vũ khẽ cười, chầm chậm đặt chiếc chén trong tay xuống. Những chiếc chuông vàng trên vòng tay theo cử động của nàng, phát ra những tiếng kêu leng keng.

Ánh mắt của Dạ phi đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên cổ tay Hoa Trước Vũ, sắc mặt sầm sì nói: “Điện hạ quả nhiên là tình ý sâu nặng, lại còn đem cả chiếc vòng tay này tặng cho Đan Hoằng cô nương, Đan Hoằng cô nương phải giữ gìn cho cẩn thận nhé!”

Hoa Trước Vũ không hiểu vì sao Dạ phi lại quan tâm đến chiếc vòng ấy đến thế. Nhưng đêm nay Tiêu Dận đã đặc biệt dặn nàng phải đeo chúng, vậy thì chiếc vòng này nhất định có chứa huyền cơ.

Tiêu Dận cười nhạt đứng lên nói: “Nói ra thì còn phải cảm tạ lòng khảng khái của Dạ phi nương nương, đã trả chiếc vòng của mẫu hậu về cho nhi thần, nếu không thì làm sao nhi thần tặng cho Đan Hoằng được?”

Bắc đế nghe thấy thế, ánh mắt liền nhìn chăm chú vào chiếc vòng, dường như đang nhớ lại điều gì đó.

Rượu được ba tuần, Hoa Trước Vũ đột nhiên cảm thấy trong ngực có một luồng nghịch khí xông lên, cùng với đó là một cảm giác lạ lẫm dâng tới, trước tiên khiến tay chần có phần mềm nhũn, kế đó, cơn đau như sóng cuộn từ trước ngực dần dâng lên.

Hoa Trước Vũ từ từ nắm chặt quyền, ổn định tinh thần, định dùng nội công áp chế thứ cảm giác lạ lẫm đó xuống, thế nhưng, thứ cảm giác ấy cứ như mồi lửa, nàng càng trấn áp, ngọn lửa càng bùng lên, dần dần hội tụ xuống dưới bụng. Cả thân hình, dường như từ trong ra ngoài đều đang bị thiêu đốt.

“Đan Hoằng, nàng làm sao thế?” Bên tai vang lên giọng nói sốt sắng của Tiêu Dận, một bờ vai ấm áp đỡ lấy nàng, “Sao mặt nàng lại đỏ thế này, có phải là say rồi không? Có cần gọi ngự y không?”

Trong lòng Hoa Trước Vũ hiểu rõ, chút rượu này, không thể khiến nàng say được, nhất định là nàng đã trúng phải thứ độc gì đó.

“Thân thể cô ấy cũng yếu đuối thật, mới có chút rượu thế mà đã say rồi! Lại còn phải gọi ngự y?” Giọng nói yểu điệu của Dạ phi lạnh lùng vang lên.

Trong bữa tiệc đã có sẵn ngự y ngồi đó, nghe thấy thế liền vội qua bắt mạch cho Hoa Trước Vũ. Mặc dù thân thể cực kì khó chịu, nhưng đầu óc nàng vẫn rất tỉnh táo. Nàng không biết mình đã trúng thứ độc gì, nhưng lại đoán rằng, đây chính là điều mà Tiêu Dận muốn nàng phối hợp cùng hắn.

Bắt đầu từ lúc tặng tuyết liên, đến cơn say trong đêm, lại đến kéo đàn ngoài trướng, tặng vòng tay trước mặt đám đông, tất cả mọi thứ, nàng đều đã hiểu.

Hóa ra, tất cả đều chỉ là một mưu kế!

Hoa Trước Vũ kìm nén cơn khó chịu trong người, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dận, hắn cũng cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ sốt sắng lo âu. Ngự y đứng một bên khẽ hỏi: “Đan Hoằng cô nương, có thể nói cho bản quan biết mấy ngày nay cô nương đã ăn những gì không?”

“Thức ăn của Đan Hoằng đều do bản Thái tử sai Hồi Tuyết đưa tới, Hồi Tuyết, người lại đây nói rõ những thứ Đan Hoằng ăn mấy ngày nay cho ngự y nghe.” Tiêu Dận chau mày ra lệnh cho Hồi Tuyết đang đứng hầu một bên.

Hồi Tuyết chậm rãi tiến lên, nói cặn kẽ những món Hoa Trước Vũ đã ăn cho ngự y nghe một lượt. Ngự y nghe xong, ngưng thần suy nghĩ một chốc, lại hỏi: “Ngoại trừ những món đó ra, Đan Hoằng cô nương có ăn thêm thứ gì khác không?”

Hoa Trước Vũ chau mày, trong lòng nàng hiểu rõ, thức ăn chắc chắn không có vấn đề gì, thuốc độc nhất định có liên quan đến chiếc vòng nàng đang đeo trên cổ tay. Nếu không, vừa rồi khi đi dự tiệc, Tiêu Dận sẽ không dặn dò nàng đêm nay nhất định phải đeo chiếc vòng ấy. Chiếc vòng này tất sẽ gây liên lụy đến Dạ phi, có điều, nàng không hiểu được, Dạ phi hạ độc hãm hại một đứa con gái lai lịch bất minh như nàng, cho dù Tiêu Dận có cực kì sủng ái nàng chăng nữa, thì tội danh này cũng đầu đến nỗi có thể lật đổ cả gia tộc họ Dạ chứ!”

“Không có. Ông có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ta đã trúng phải thứ độc gì, liệu có chết hay không?” Hoa Trước Vũ cố ý giơ tay, nắm chặt lấy tay áo của ngự y lo lắng hỏi.

Dưới động tác mạnh của Hoa Trước Vũ, những chiếc chuông trên cổ tay rung lên leng keng, trong căn trướng yên tĩnh nghe rõ mồn một. Quả nhiên, ánh mắt của ngự y lập tức bị thu hút bởi những chiếc chuông ấy, ông ta chau mày hỏi: “Xin hỏi cô nương, chiếc vòng này có phải gần đây mới đeo lên không?”

“Đây là món quà tối hôm qua bản Thái tử mới tặng cho Đan Hoằng, là vật định tình mà mẫu hậu lưu lại để bản Thái tử tặng cho người con gái ta thương yêu!” Tiêu Dận trầm giọng nói.

“Điện hạ, có thể để bản quan xem chiếc vòng này một lát không?” Ngự y nói sang sảng.

“Ngự y, chiếc vòng này chắc chắn không có vấn đề gì đâu, chẳng lẽ mẫu hậu lại đi hại con dâu tương lai của mình hay sao?” Tiêu Dận vừa nói, vừa giơ tay, gỡ chiếc vòng trên cổ tay Hoa Trước Vũ xuống.

Ngự y đón lấy chiếc vòng đưa lên ngửi, quay lại nói với Bắc đế bằng vẻ mặt nghiêm trọng: “Bệ hạ, Đan Hoằng cô nương không phải bị say rượu, mà là trúng phải sâu độc Tương Tư Dẫn!”

Ngự y vừa dứt lời, Hoa Trước Vũ liền cảm thấy trong người lại nóng ran lên, nóng đến mức tâm thần hoảng hốt, trước ngực bắt đầu đau kịch liệt.

Tiêu Dận à, ngươi thật là tàn nhẫn! Thứ Tương Tư Dẫn này rốt cuộc là loại sâu độc gì, sao lại hạ độc lên nàng?

Tiêu Dận vẫn ôm lấy eo nàng, dường như cảm thấy nàng đang khó chịu, cúi xuống nhìn nàng một cái, cánh tay ôm nàng càng chặt hơn.

“Tương Tư Dẫn? Đó là thứ độc gì vậy?” Bắc đế chau mày hỏi.

“Tương Tư Dẫn là một loại sâu độc chuyên dùng để đối phó với các cô gái, người con gái trúng phải thứ độc này, trước tiên không có bất kì phản ứng khó chịu nào, thế nhưng, sau hai ngày sẽ phát tác. Sâu độc Tương Tư Dẫn mà Đan Hoằng cô nương trúng phải, được nuôi trong quả chuông trên chiếc vòng tay, từ khe hở trên quả chuông chui qua da thịt ngấm vào trong cơ thể. Tối hôm qua Điện hạ vừa mới tặng vòng tay cho Đan Hoằng cô nương, theo lí mà nói đêm nay vẫn chưa phát tác, nhưng đêm nay Đan Hoằng cô nương đã uống nhiều rượu, thúc đẩy sâu độc phát tác sớm hơn. Khi Tương Tư Dẫn phát tác, giống như trúng phải mị dược, bất luận trước khi phát tác hay trong khi phát tác, chỉ cần gần gũi với nam tử một đêm, thứ sâu độc này sẽ truyền sang người đàn ông. Thứ độc này vô hại với phụ nữ, nhưng đối với đàn ông thì lại là chí mạng.” Ngự y cầm chiếc vòng lên bẩm với Bắc đế về độc tính của Tương Tư Dẫn, trong trướng im lặng đến đáng sợ.

Hoa Trước Vũ nghe lời ngự y nói, trong lòng hiểu ra tất cả. Chính là, hại nàng thì không đủ để lật đổ cả gia tộc họ Dạ, chỉ có mưu hại Thái tử thì mới đủ.

“Nói như vậy, người hạ độc Đan Hoằng cô nương, là muốn hạ độc Điện hạ ư?” Có người lớn tiếng hỏi.

“Đúng thế, Điện hạ nếu vì thế mà bị hại một cách không rõ ràng, tội danh tất sẽ do Đan Hoằng cô nương gánh chịu, kẻ hạ độc này quả là đã phải khổ sở dụng tâm. Chuyện này, xin bệ hạ nhất định phải điều tra cho rõ.” Người nói câu này, chắc là một đại thần ủng hộ Tiêu Dận trong triều.

Lò xông hương bằng vàng trên bàn tỏa ra làn khói màu xanh, che phủ khuôn mặt Bắc đế, đôi mắt nghiêm nghị nhìn về phía Dạ phi, dần dần, trong mắt dâng lên tia nhìn lạnh lùng sắc bén.

“Không ngờ, rốt cuộc ngươi vẫn không chịu tha cho Dận nhi.” Tiếng nói trầm ổn có lực của Bắc đế vang lên, mang theo cơn giận đùng đùng.

“Bệ hạ, không phải do thần thiếp gây ra, chiếc vòng đó bệ hạ thưởng cho thần thiếp chưa đầy hai tháng, chẳng phải bệ hạ đã bảo thần thiếp chuyển tặng lại cho Thái tử rồi sao? Hai năm nay, chiếc vòng đó luôn ở trong tay Thái tử, sao có thể là do thần thiếp hạ độc được? Con sâu đó có thể giữ được những hai năm sao? Nhất định là hắn tự mình hạ độc, để vu oan cho thần thiếp!” Dạ phi quỳ trước bàn, ai oán nói.

“Ngươi đừng tưởng trẫm không hiểu biết gì, chỉ cần trong quả chuông có thức ăn, con sâu đó thể sống được đến vài năm! Ngươi nói là do Dận nhi tự làm, nó yêu thương trân trọng người con gái này đến thế, vì nàng ta còn dám leo núi Tuyết Sơn tranh đoạt tuyết liên, ngươi cho rằng nó có thể hạ độc người con gái mà mình phải khổ sở theo đuổi hay sao? Từ lâu ta đã biết ngươi không chịu tha cho Dận nhi, nhưng cũng không ngờ rằng ngươi lại độc ác đến thế, lần này Dận nhi vừa lập được đại công, ngươi liền muốn lấy mạng nó rồi!” Bắc đế nói từng câu từng chữ, sát ý lạnh lùng hòa theo tiếng nói của ông, dần dần giăng khắp trong trướng.

Những lời tiếp sau đó, Hoa Trước Vũ không còn nghe rõ nữa, bởi độc tính của Tương Tư Dẫn đã hoàn toàn phát tác. Nàng cấu thật mạnh vào cổ tay mình, cứ cấu như thế cho đến khi chảy máu, mới giữ được một chút tỉnh táo. Nàng biết rằng, mưu kế của Tiêu Dận đã thành công.

“Ngự y, mau nói xem, thứ sâu độc này có thuốc giải không?” Tiêu Dận nắm chặt lấy tay áo ngự y, lo lắng hỏi.

“Điện hạ, thứ độc này đối với nữ nhân thì không có thuốc giải, bởi vì cuối cùng không gây hại gì cho người phụ nữ, cho nên chỉ cần nàng ấy chịu đựng hết đêm nay là được. Thế nhưng, nếu Điện hạ muốn giải trừ nỗi thống khổ cho nàng ấy, thì cũng có cách, ngài có thể uống thuốc giải trước, rồi cùng nàng ấy động phòng là được.” Ngự y nói với vẻ nghiêm trọng.

Tiêu Dận nghe thấy thế, ôm chặt Hoa Trước Vũ vào lòng, thi lễ với Bắc đế xong, liền quay người đi ra, mặc kệ mọi chuyện đang diễn ra trong trướng.

Gió lạnh bên ngoài trướng ùa đến, trên người Hoa Trước Vũ chợt thấy mát mẻ, nhưng cũng chỉ được một chốc mà thôi. Ngay sau đó, cơn đau không tả xiết lại theo cùng cái nóng trong người cào xé lung tung.

“Điện hạ, biểu hiện đêm nay của Đan Hoằng, người có vừa lòng không? Lời hứa của ta coi như đã được thực hiện rồi chứ?” Hoa Trước Vũ nở nụ cười xa cách trên khóe môi, vừa thở dốc vừa hỏi.

Trong đại hội Na Mộ Đạt, Tiêu Dận đối với nàng vạn phần sủng ái, khiến ai nấy đều tưởng rằng, nàng là người con gái trong lòng hắn. Trước con mắt bàn dân thiên hạ, hắn tặng vòng tay cho nàng. Vậy mà hắn, lại hạ độc trong chiếc vòng tay đó.

Đến nay, chiếc vòng cuối cùng đã trở thành vật quan trọng giúp hắn lật đổ Dạ phi. Còn quân cờ quan trọng là nàng, hắn dùng cũng thực đắc tâm ứng thủ.

Lúc thì lạnh lùng vô tình, uy nghiêm bá đạo, lúc lại dịu dàng ân cần, sủng ái yêu thương, trong nháy mắt tráo trở khôn lường, thâm sâu khó đoán, cả đời này, nàng mong không bao giờ phải đối địch với hắn.

Kế sách này, nhất định hắn đã phải trù tính rất lâu. Chắc là từ hai năm trước khi nhận chiếc vòng từ tay Dạ phi hắn đã bắt đầu trù tính rồi, cái gọi là phối hợp với hắn của nàng, chính là bắt nàng phải trúng độc. Thế nhưng, nếu nàng không xuất hiện ở Bắc Triều, thì con cờ trong kế hoạch này sẽ là ai? Nàng rất muốn biết, nàng lại làm thế thân của ai nữa?

“Vì sao lại chọn ta? Bởi vì ta là một đứa con gái không nơi nương tựa, không có thân thế? Hay là, bởi lời hứa của ta, bởi vì ta từng hứa sẽ giúp ngươi, nên ngươi mới không hề dè dặt mà lợi dụng ta triệt để như thế?” Hoa Trước Vũ chậm rãi đưa lời hỏi, trong giọng nói không có chút oán hận. Bởi lẽ, những ngày qua, nàng đã nếm trải quá nhiều, nàng đã quen với việc bị người ta đối xử không tốt. Thế nên, hai ngày trước, khi Tiêu Dận đối tốt với nàng trái hẳn ngày thường, khiến nàng cảm thấy cực kì không quen.

Tiêu Dận vẫn ôm nàng đi nhanh như cũ, nhưng cánh tay lại khẽ kéo nàng, để nàng nằm được thoải mái hơn một chút. “Đã để nàng phải chịu khổ rồi,” Hắn cui đầu, trầm giọng than thở, “Ta sẽ không vì nàng không nơi nương tựa mà ức hiếp nàng, càng không vì lời hứa của nàng mà tùy ý lợi dụng. Lần này, ta quả thực là bất đắc dĩ. Bởi lẽ, chỉ có người con gái như nàng, phụ hoàng mới tin rằng, ta thật lòng yêu nàng. Nếu không, đổi lại là bất kì người con gái nào khác, mưu kế này tất sẽ chẳng thể nào thành công.”

Hoa Trước Vũ nhếch môi, nàng thật muốn cười thành tiếng. Lời của Tiêu Dận, có thể coi là đang khen ngợi nàng không? “Đa tạ Điện hạ đã coi trọng Đan Hoằng đến thế, có thể dốc sức vì Điện hạ, là vinh hạnh của Đan Hoằng, Đan Hoằng thực vui mừng lắm.”

Đêm đã về khuya, ánh trăng mờ ảo như làn sương nhẹ khẽ buông, bao phủ những đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dận, trong đôi mắt tím thâm u ánh lên niềm hổ thẹn sâu sắc. Hắn nghe thấy Hoa Trước Vũ nói thế, cánh tay ôm nàng khẽ run lên, vòng ôm càng lúc càng chặt.

“Nếu có dù chỉ một chút khả năng, ta tuyệt đối sẽ không làm hại đến nàng. Nhưng nàng biết đấy, lần này ta thống nhất thảo nguyên, lập được đại công, đã khiến gia tộc họ Dạ phải kiêng dè. Lộc đệ tuổi còn nhỏ, sức khỏe phụ hoàng lại không tốt, nếu ta còn không ra tay, đại quyền của Bắc Triều sẽ rơi vào tay bọn họ. Nhà Dạ phi thế lực rất lơn, phụ hoàng lại sủng ái bà ta, mà sơ hở của Dạ phi lại quá khó tìm, cho nên, ta không thể không liều một phen.” Hắn thì thầm bên tai nàng, hơi thở thoát ra phả trên khuôn mặt nóng như thiêu đốt của nàng.

Cơn sóng tình xa lạ mà Hoa Trước Vũ cố gắng kìm nén đã không thể kìm nén lâu hơn được nữa, cứ thế dâng lên, tựa như ngọn lửa rừng rực tuôn trào.

Thứ cảm giác ấy, vô cùng xa lạ, cực kì đáng sợ. Nàng không nhịn được rên lên thành tiếng, trong mơ hồ lại còn giơ cánh tay ra, luồn vào trong vạt áo Tiêu Dận như ma xui quỷ khiến, bàn tay nhỏ nóng bỏng vuốt ve trước ngực hắn. “Rầm” một tiếng, cửa trướng đã bị đạp ra.

Hoa Trước Vũ bị tiếng động lớn này làm cho chấn động, lập tức tỉnh táo lại một chút, nàng ý thức được mình đang làm gì, nhanh chóng rút tay ra khỏi vạt áo của Tiêu Dận, không chút do dự cắn lên cổ tay mình, cứ thế cắn cho đến khi máu tươi chảy ròng ròng, đau đớn khó chịu, nàng vẫn không chịu buông ra. Nàng chỉ sợ buông ra rồi, sẽ lại rơi vào trạng thái mơ hồ như trước.

Nàng nheo mắt, nhìn rõ đây không phải là căn lều nhỏ của nàng, mà là một căn trướng hào hoa sang trọng.

Đây hình như là chỗ ở của Tiêu Dận.

“Ngươi bỏ ta xuống, bỏ ta xuống!” Hoa Trước Vũ lớn tiếng nói, vừa dứt lời, không ngờ thanh âm nghe lại cực kì êm ái quyến rũ, tựa như hoàn toàn không phải giọng nói của nàng.

“Không có lệnh của bản Thái tử, trời có sập xuống cũng không cho phép bất kì ai quấy rầy. Lưu Phong, mấy người các ngươi, phái người canh giữ chỗ này cho ta.” Tiêu Dận lạnh lùng ra lệnh, đóng chặt cửa phòng, ôm Hoa Trước Vũ, sải bước ra sau bình phong, đặt nàng lên giường.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3