Phượng ẩn thiên hạ (Tập 1) - Phần I - Chương 09 phần 2
Hoa Trước Vũ vừa thoát khỏi vòng tay hắn, liền định đứng lên rời khỏi, nhưng thân thể hình như không còn là của nàng nữa, từ lâu đã không nghe nàng sai khiến. Vừa mới cất chân lên, nàng liền ngã lăn xuống thảm dưới đất.
Ánh nến rung rinh phản chiếu căn phòng ấm áp xuân tình, nàng cuộn tròn trên tấm thảm màu hồng đậm. Quần áo, trong tình cảnh mất hết tri giác ban nãy, đã bị nàng xé rách hết, lộ cả một mảnh da thịt trắng trẻo mịn màng, mái tóc rối bời xõa xuống, tựa như làn suối trong lành chảy qua, càng làm nổi bật làn da trắng nõn cùng đôi môi hồng kiều mị của nàng.
Nàng tựa như một đóa hoa anh túc âm thầm nở rộ trong đêm, phong hoa tuyệt đại, dường như cả căn phòng đều tràn ngập mùi hương thơm ngát của nàng. Thế nhưng, thần trí nàng lại vì đã cắn vào cánh tay mà cực kì tỉnh táo.
Nàng gần như lườm hắn bằng ánh mắt căm thù, chậm rãi lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Tiêu Dận, ngươi mà dám đụng một ngón tay vào ta, ngày mai ta sẽ thiến ngươi.”
Tiêu Dận rùng mình một cái, hắn thừa nhận, đúng là hắn đã có ý nghĩ trái thân phận với nàng. Vừa rồi, khi ôm nàng, hắn cảm thấy nàng quả thực gầy đến mức đáng thương, thế nhưng, thân hình gầy nhỏ yểu điệu thế kia lại dường như có ma lực, khiến hắn không nhịn được cứ muốn chạm vào. Còn nàng hiện giờ, càng khiến hắn gần như không kiềm chế nổi. Nhưng lời nói của nàng, vẫn giống như một chậu nước lạnh hắt vào đốm lửa, dập tắt khát vọng trong hắn.
Hắn lùi lại hai bước, ngồi trên ghế, khoanh tay điềm đạm nói: “Yên tâm, Tiêu Dận ta không thiếu đàn bà, cho nên, ta xưa nay không hề cưỡng bức phụ nữ, nhưng mà ta cũng chưa từng cự tuyệt phụ nữ bao giờ. Nếu ngươi không nhịn được, tự mình bò qua đây, thì đừng có trách ta.”
“Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không như vậy đâu!” Hoa Trước Vũ lạnh lùng đáp, nàng há miệng, lại đổi sang cắn vào cổ tay bên kia.
Tiêu Dận nhìn nàng, đôi lông mày lưỡi kiếm khẽ chau. Hắn nhìn cổ tay nàng không ngừng chảy máu, ở nơi nào đó sâu thẳm trong lòng bắt đầu cảm tháy đau đớn, tựa như thứ mà nàng cắn không phải cổ tay nàng, mà là trái tim hắn.
Nếu có thể, hắn muốn mình tình nguyện thay nàng chịu đựng nỗi giày vò ấy. Thế nhưng, hắn lại chẳng thể làm gì được.
Tương Tư Dẫn vỗn không phải thứ mị dược thông thường, nếu không, chỉ cần vứt nàng vào nước lạnh ngâm một đêm, rồi dùng nội lực, là có thể khiến dược lực biến mất. Thế nhưng, loại mị dược này vốn là một loại sâu độc, một khi đã phát tác, chỉ có hai cách, hoặc là chịu đựng, hoặc là gần gũi đàn ông.
Hoa Trước Vũ cuộn tròn trên tấm thảm dưới chân giường, dục vọng tình yêu giày vò đến mức nàng gần như ngất đi, thế nhưng, nỗi đau từ sâu độc lại khiến nàng giữ được mười phần tỉnh táo, khiến nàng đủ bản lĩnh mà nhẫn nhịn hai làn giày vò dục vọng và sâu độc.
Nàng cảm thấy mình giống như con cá rời khỏi mặt nước, thở dốc từng hơi. Lại giống như một con thú nhỏ bị sập bẫy, bị bẫy kẹp của người thợ săn kẹp lấy chân… không đúng, là kẹp lấy toàn thân, chỗ nào cũng không ngừng đau đớn.
Thế nhưng, nàng không có cách nào trốn được, chỉ có thể chịu đựng. Mà nàng quả thực đã không thể chịu đựng nổi nữa rồi.
Hoa Trước Vũ đột nhiên giơ chưởng, đánh vào chân giường ở bên cạnh, chỉ nghe “rắc” một tiếng, chiếc giường thượng hảo chế tác từ gỗ Nam Mộc đổ rầm. Chiếc gối ngọc trên giường lăn xuống, vỡ tan trên mặt đất. Tấm bình phong cách đó không xa, bị chưởng phong thổi tới, lắc lư vài cái, cuối cùng cũng đổ sụp.
Nàng lại xuất chưởng, chỉ nghe thấy một tràng tiếng động loảng xoảng, khoảnh khắc tiếp sau nhìn lại, trong trướng của Tiêu Dận đã trở nên bừa bộn lung tung, không còn một thứ đồ nào không sứt mẻ. Đương nhiên, nếu Tiêu Dận cũng là đồ vật, thì hắn không thể thoát.
Hoa Trước Vũ thở dốc nhìn về phía Tiêu Dận, nhìn chăm chăm vào hắn không chút biểu cảm, đôi mắt vì bị dục vọng giày vò mà trở nên long lanh, ánh lên những tia nhìn sắc bén. Nàng bỗng nhếch miệng mỉm cười, nụ cười cực kì ung dung, lạnh lùng đến xương tủy.
“Điện hạ, nể tình Đan Hoằng coi như đã giúp người làm được một việc lớn, mời người ra ngoài cho!” Nàng chậm rãi nói.
Tiêu Dận ngồi trên ghế, ánh mắt sâu thẳm dường như dính chặt trên người nàng. Nàng như thế, khiến hắn đau lòng, cũng khiến hắn không thể rời ánh mắt.
Hắn đứng dậy, nhìn Hoa Trước Vũ với vẻ mặt phức tạp, nhìn cổ tay trắng trẻo của nàng, ở đó có những vết cắn và máu tươi trông cực kì thê thảm.
Hắn quả thực không có cách gì miêu tả được cảm giác trong tim lúc này. Hắn vốn không biết rằng dược lực của Tương Tư Dẫn lại lợi hại đến thế, hắn chứng kiến sự kiên trì nhẫn nhịn của nàng, vốn cứ tưởng rằng nàng có thể chịu đựng được, thế nhưng, nhìn nàng lại đau đớn đến mức này…
Tiêu Dận giơ tay lấy ra một viên thuốc màu đen từ trong túi áo sát người, ngửa cổ uống vào. Trong lòng hắn hiểu rõ, một khi đã uống thuốc giải, gần gũi với nàng, giải trừ nỗi đau khổ của nàng, thì kế hoạch đêm nay của hắn sẽ tự động sụp đổ. Bởi lẽ, thuốc giải của Tương Tư Dẫn không phải ai cũng có, trừ phi là kẻ hạ độc. Thế nhưng, hiện giờ hắn chẳng lo được nhiều đến thế nữa.
Bên ngoài trướng, tiếng hô “Giết!” vang lên động trời, trong lòng hắn hiểu rõ, nhất định là phụ thân của Dạ phi Dạ Địch đã thống lĩnh cấm vệ quân làm phản, Dạ Địch từ lâu đã có dã tâm, lần này hắn hãm hại nhà họ Dạ, lão đời nào cam tâm tình nguyện chịu trói?
Tiếng hò hét chém giết bên ngoài chẳng mấy chốc vang đến bên ngoài trướng, cách trong gang tấc, nhưng hắn vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế không động đậy, đến lông mày cũng không chau lấy một lần, đôi mắt tím sâu thẳm chỉ nhìn chằm chằm vào Hoa Trước Vũ.
Hắn đang đợi.
Đợi đến khi dược lực của viên thuốc giải vừa uống vào ban nãy bắt đầu phát huy tác dụng, hắn đứng dậy, cởi áo ngoài ra, chậm rãi tiến về phía Hoa Trước Vũ.
Hơi thở của đàn ông từng chút từng chút một, chậm rãi ép lại gần Hoa Trước Vũ. Cho đến khi chỉ còn cách nàng trong gang tấc, hắn giơ tay lên ngực trái, nói một tràng với Hoa Trước Vũ bằng thứ ngôn ngữ mà nàng không hiểu trong thần thái cực kì nghiêm túc. Giữa tiếng hò hét chém giết vang trời, tiếng nói của hắn nghe cực kì dịu dàng, dịu dàng đến mức khiên người ta khó lòng chống đỡ.
Tựa như đang hứa hẹn, lại tựa như đang thề thốt.
“Tiêu Dận… nếu ngươi tiến lại, ta… sẽ thiến ngươi đó!” Hoa Trước Vũ khàn giọng nói, nàng không biết, mặc dù nói những lời làm tổn thương người khác như thế, nhưng giọng nói của nàng lại trầm ấm, quyến rũ, mềm mỏng, cho dù là cây đàn quý giá đến đâu trên đời cũng chẳng thể tấu nên thứ thanh âm mê hoặc lòng người đến thế.
“Nghe theo nàng hết, có điều, nàng có thể đợi đến mai hãy thiến!” Hắn vừa nói thế, vừa đè người lên, ngón tay dài vuốt ve gò má trắng trẻo của nàng, lại vuốt lên cổ nàng, nhẹ nhàng xoa lên vùng xương quai xanh xinh đẹp của nàng.
Hơi thở đàn ông của hắn, động tác trêu ghẹo của hắn, chẳng khác nào thứ thuốc kích tình, giống như thêm một bó củi khô vào ngọn lửa đang cháy bừng, ầm một tiếng, gần như tất cả ý thức đều rời khỏi thân thể Hoa Trước Vũ.
Nàng ngửa đầu, đôi môi đỏ thắm lướt qua làn da mát rượi của hắn, nàng tựa như con cá bị tách rời làn nước, bỗng lại trông thấy dòng sông sóng gợn lăn tăn. Nàng run rẩy cắn hắn, cắn lên chiếc cằm tinh tế như được gọt giũa. Nàng vẫn còn non nớt, không biết làm thế nào cho vơi bớt nỗi đau và dục vọng tràn khắp trong mình, nhưng con người non nớt như nàng cũng có sức hấp dẫn chết người.
Nàng như thế, khiến toàn thân Tiêu Dận đều như bùng cháy, dường như hắn cũng trúng phải mị dược nữa rồi.
Hắn xoay mình ép người nàng lên chiếc giường đã đổ xuống đất, hôn mạnh mẽ, tựa như cơn cuồng phong hoành hành hút hết những thứ tốt đẹp của nàng, hôn đến mức nàng không kịp thở, hôn đến mức khiên nàng liên tục rên lên.
Có thứ gì cộm đằng sau lưng Hoa Trước Vũ, khiến ý thức nàng vụt tỉnh táo trở lại, hiểu rằng mình đang bị một người đè lên trên.
Cơn xấu hổ và phẫn nộ phút chốc tuôn ra qua từng lỗ chân lông, thứ cảm giác ấy thậm chí tạm thời át đi cơn hành hạ của sâu độc.
“Cút! Tiêu Dận ngươi là đồ cầm thú, cút ra!” Nàng hét lên, giơ tay rút trên búi tóc ra một chiếc trâm, đâm mạnh vào sau lưng Tiêu Dận. Tiêu Dận không hề tránh né, nàng đâm một cái đã trúng, trên trâm có dòng máu tuôn ra.
Nhưng Tiêu Dận dường như hoàn toàn không cảm thấy đau, đôi mắt tím nheo lại, cười khàn khàn: “Sao thế, nàng kích động dục tình của phu quân lên, thì nàng phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ!”
“Ngươi thành phu quân của ta từ bao giờ?” Hoa Trước Vũ lạnh lùng cười nói.
“Chính là vừa nãy, ta đã quyết định cưới nàng, nay chúng ta sắp sửa là vợ chồng rồi!” Tiêu Dận hạ giọng chậm rãi nói.
“Nực cười, ngươi quyết định lấy ta, thì ta nhất định phải lấy ngươi sao?” Hoa Trước Vũ cười lạnh nói, “Ngươi mau đứng lên đi, nếu không, cây trâm này của ta sẽ rạch đứt mạch máu trên cổ ngươi đấy.”
Tiêu Dận nhếch môi, cười ung dung nói: “Giống như đêm hôm đó khi nàng đối phó với Đạt Kỳ phải không?”
Hóa ra, rốt cuộc thì hắn vẫn biết, kẻ đối phó với Đạt Kỳ chính là nàng.
“Ngươi đã biết thế, sao còn không lui ra?” Hoa Trước Vũ cũng không định nhiều lời, giơ cây trâm trong tay lên.
Tiêu Dận bỗng nhiên tựa như thất kinh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trước ngực Hoa Trước Vũ, trên mặt hiện lên những cảm xúc kì quái, tựa như bàng hoàng, tựa như nghi hoặc.
“Cái này là của nàng sao?”
Hoa Trước Vũ bị sâu độc giày vò đến mức đầu óc có phần rối loạn, hồn phách dường như rời khỏi thân xác, nàng đáp mơ hồ: “Phải.”
“Của nàng thật sao?” Tiêu Dận từ từ rời ra khỏi nàng.
Hoa Trước Vũ cảm thấy Tiêu Dận có phần khác thường, mở to mắt, lúc này mới nhìn rõ, thứ hắn cầm trong tay, là sợi dây chuyền mà nàng vẫn luôn đeo trước ngực.
Đó là di vật duy nhất mà Cẩm Sắc để lại, là một sợi dây chuyền màu trắng, không phải bằng vàng, bạc hay ngọc, không biết được khắc từ chất liệu gì, hình dáng cũng không giống kiểu thông thường cho lắm, phía trên hình như khắc hai chữ và một hình vẽ kì quái, đã được mài đi rất phẳng, trông rất mơ hồ.
Nàng còn nhớ, đêm đó, Cẩm Sắc đã đeo sợi dây này lên cổ nàng như thế nào. Cẩm Sắc nói với nàng rằng, đây là thứ mà nàng ấy đeo từ nhỏ, là tín vật để đoàn tụ với gia đình. Nàng ấy nói tâm nguyện lớn nhất đời này, chính là được đoàn tụ với người thân, chuyện đó, đành nhờ nàng hoàn thành giúp.
Cẩm Sắc, khi đó đã biết thay thế nàng là sẽ phải chết, nàng ấy bèn để lại di ngôn.
“Không ngờ thứ này lại là của nàng!” Tiêu Dận nhắc lại. Khuôn mặt tuấn tú dưới ánh nến rung rinh, lộ ra những cảm xúc phức tạp.
Quen biết Tiêu Dận đã lâu, lần đầu tiên Hoa Trước Vũ thấy trên mặt hắn xuất hiện nhiều cảm xúc như thế. Kinh ngạc mà không dám tin, hoan hỉ nhưng cũng âu sầu, vui mừng mà lại bi thương… rất nhiều tâm trạng đối lập đang xen kết hợp trên khuôn mặt tuấn tú xưa nay vốn lạnh lùng cao ngạo của hắn, luân phiên biến đổi, thực là phong phú không tài nào kể xiết.
Hắn đột nhiên thu lại ánh mắt tím xa xăm, run rẩy dùng chiếc chăn gấm trên giường quấn Hoa Trước Vũ lại thật chặt, sau đó, chẳng nói chẳng rằng bỏ đi. Dưới chân không biết bị vướng thứ gì, thế nhưng hắn loạng choạng suýt ngã. Bóng dáng rời đi của hắn, rất vội vàng, thậm chí còn có chút hoang mang, tựa như đang bỏ trốn.
Tiêu Dận bỏ đi không lâu, Hồi Tuyết liền vội vã chạy vào, hầu hạ bên cạnh Hoa Trước Vũ cho đến khi trời sáng.
Một đêm không đáng nhìn lại như thế, cuối cùng nàng cũng đã vượt qua. Khi phương Đông bừng sáng, nàng bò trên giường, chìm vào trong bóng tối.
Giấc ngủ này quả thực rất sâu. Nàng trôi dạt trong bóng tối vô cùng vô tận, thân hình trở nên rất nhẹ nhàng và mềm mại, bên cạnh nàng trôi qua rất nhiều bóng hình thân quen, đó là người thân và bằng hữu của nàng, khiến nàng lưu luyến.
Trong giấc mơ, nàng rất hạnh phúc, rất khoái hoạt, nàng rất muốn chìm trong giấc mộng thế này mãi mãi không bao giờ tỉnh lại. Thế nhưng, hình như có người không muốn để nàng được hạnh phúc như thế. Bên cạnh có tiếng người đang nói, dường như còn có tiếng cốc chén rơi xuống đất, vang lên rất rõ tiếng vỡ tan thành thành từng mảnh.
“Ngự y, ngươi đã nói, chỉ cần chịu đựng qua đêm nay, nàng ấy sẽ không sao, vì sao đến giờ vẫn chưa tỉnh? Ngươi nói xem, rốt cuộc bao giờ nàng ấy mới tỉnh lại? Nếu không cứu được nàng, ta sẽ bắt ngươi phải chết!” Giọng nói mạnh mẽ và bá đạo, không ngừng quát tháo vang lên.
“Điện hạ, xin người yên tâm, sâu độc của nàng ấy phát tác xong một lần, đã giải trừ đi rồi. Nay nàng ấy chỉ là mệt quá, nên mới ngủ say. Đợi đến khi ngủ đủ giấc rồi, sẽ tự động tỉnh lại thôi.”
“Nhưng nàng ấy đã ngủ một ngày một đêm rồi, sao vẫn chưa thấy tỉnh lại?”
Tiếng quát tháo lại tiếp tục, ồn đến mức nàng không thể nào ngủ yên được. Qua một hồi lâu, cuối cùng tiếng quát mới dừng lại. Nàng nghĩ, cuối cùng nàng có thể yên tĩnh ngủ được rồi. Thế nhưng, bàn tay nàng lại bị ai đó nắm lấy, nắm rất chặt, rất đau.
“Năm đó, ta mới bảy tuổi, ta khắc tên muội lên sợi dây chuyền mà phụ hoàng tặng cho ta – Trác Nhã.”
“Ta tự tay đeo sợi dây đó lên cho muội. Lúc đó, muội còn rất nhỏ, rất mềm mại, mũm mĩm, được vú nuôi bế trên tay. Hình như muội biết ca ca tặng quà, nên vẫy bàn tay bé nhỏ về phía ta mỉm cười, đôi mắt đen láy cong như hai vầng trăng khuyết, đúng là rất đẹp, rất đáng yêu.”
Có người thì thầm bên cạnh nàng, tiếng nói rất khẽ, tựa như đang nói mê, nhưng từng câu từng chữ, nàng nghe rất rõ. Cảnh hắn nhắc lại thật là hạnh phúc, nhưng tiếng nói của hắn lại đầy nỗi bị thương.
Hàng mi Hoa Trước Vũ khẽ rung, nàng từ từ mở mắt.
Một người đang ngồi ở bên giường. Hắn cầm lấy tay nàng, vùi mặt vào chăn đệm, chỉ lộ ra mái tóc đen huyền.
“Ngươi thật là ầm ĩ chết đi được!” Hoa Trước Vũ nói với giọng khàn đặc. Trước giờ nàng chưa từng thấy ai ức hiếp người khác như hắn, đã lợi dụng nàng thì thôi, lại còn không cho người ta được ngủ yên chút nào nữa.
Tiêu Dận nghe thấy tiếng nói của nàng, vội vã ngẩng đầu lên.
Hoa Trước Vũ giật mình, khuôn mặt tuấn tú đẹp như tạc của hắn lúc này tiều tụy vô cùng, đôi mắt tím vằn lên đầy tia máu, gần như biến thành mắt đỏ. Hắn cứ nhìn nàng chăm chú, không chớp mắt, trong đôi mắt tím đỏ, đầy nét vui sướng ngập tràn đến phát điên.
“Muội… tỉnh rồi!” Hắn nâng bàn tay nàng lên, cẩn thận cất tiếng.
Hoa Trước Vũ chỉ cảm thấy một cơn đau nhói, lúc này mới phát hiện ra hai cổ tay mình đã được băng bó, tình cảnh đêm đó lập tức lại dội về trong trí óc. Nỗi giày vò của sâu độc, nụ hôn mạnh mẽ của hắn, hắn đè nàng lên giường, và cả bộ dạng trầm tư của hắn vào phút cuối khi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ nàng…
Tiêu Dận rùng mình một cái, hiển nhiên, hắn cũng đang nghĩ đến chuyện đêm qua, trên mặt lập tức hiện ra vẻ hối hận và đau đớn, thậm chí xen lẫn nỗi u sầu không sao nói rõ thành lời.
“Vừa rồi ngươi nói cái gì? Trác Nhã là ai?” Hoa Trước Vũ khàn giọng hỏi.
“Trác Nhã là muội muội của ta, năm đó, khi phụ hoàng thu phục thảo nguyên, đã đánh thua một trận. Trong trận chiến đó, mẫu hậu bị thương, vú nuôi đi tìm thuốc, để ta chăm sóc muội muội, nhưng ta lại để lạc mất muội ấy. Muội muội của ta, cô ấy tên là Trác Nhã. Trên cổ cô ấy, đeo sợi dây chuyền này.” Tiêu Dận khẽ mở lời, giọng nói cực kì dịu dàng.
Hoa Trước Vũ rùng mình, Trác Nhã… dây chuyền… muội muội của hắn! Dù có thế nào nàng cũng không thể ngờ rằng, Cẩm Sắc lại là em gái của Tiêu Dận!
Lời Tiêu Dận nói, nàng tin. Nếu không, đêm đó, khi đã rơi vào dục tình, hắn sao có thể bỗng nhiên bình tĩnh lại như thế được?
Di nguyện cuối cùng của Cẩm Sắc là tìm lại người thân, người thân tìm được rồi, nhưng nàng ấy lại đã ra đi.
Trong lòng Hoa Trước Vũ đau xót vô cùng, nước mắt dâng lên, từ từ lăn xuống.
Tiêu Dận nhẹ lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt nàng trong vẻ buồn vui lẫn lộn, “Muội muội, ca ca quả là đồ cầm thú, những năm qua đã để muội phải chịu khổ rồi.” Hắn kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt, vỗ lên vai nàng, dịu dàng cất lời an ủi.