Phượng ẩn thiên hạ (Tập 1) - Phần II - Chương 16 phần 1

Chương 16: Lõa thể tương kiến

Chuyện yêu nghiệt mê hoặc chủ nhân không trừ bỏ được Hoa Trước Vũ, nhưng vẫn để lại hậu họa.

Hoàng Phủ Vô Song vốn dĩ chẳng hề có thói đoạn tụ, nhưng trải qua chuyện này, mỗi lần trông thấy Hoa Trước Vũ, hắn đều không kìm được những suy nghĩ phong tình. Nhìn khuôn mặt mịn màng như mỡ đông của Hoa Trước Vũ, chẳng thể nhịn được muốn hôn một cái; nhìn thấy cổ tay trắng trẻo của Hoa Trước Vũ, chẳng thể nhịn được muốn nắm lấy không chịu buông ra; nhìn thấy chiếc eo thon của Hoa Trước Vũ, chẳng thể nhịn được muốn ôm thật chặt. Những suy nghĩ ảo tưởng như thế khiến Hoàng Phủ Vô Song cực kì điên cuồng cực kì phiền não.

Có lúc, Hoàng Phủ Vô Song thực sự hoài nghi, những kẻ đoạn tụ có phải là do bị đồn đại mãi mà thành đoạn tụ thật không? Sao hắn bỗng nhiên lại cảm thấy bản thân có khuynh hướng đó? Có phải đến tuổi trưởng thành rồi, dục vọng đàn ông càng ngày càng mãnh liệt không, nếu không sao lại có ý nghĩ trái thân phận với ngay cả đàn ông được?

Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Vô Song liền mong mau chóng tiến hành tuyển phi, sớm nạp Ôn Uyển làm Thái tử phi, như thế xem ra bản thân sẽ không còn đói khát thế này nữa. Chuyện tuyển phi cuối cùng cũng đến hồi kết, tuyển được hơn mười tú nữ vào cung, Ôn Uyển cũng nằm trong số đó.

Thế nhưng, khi Hoàng thượng còn chưa hạ chỉ phong ai làm Thái tử phi, phong ai làm Khang vương phi, liền đến thời gian đi tránh nóng. Viêm đế quyết định đi tránh nóng trước, khi quay về sẽ tiến hành tuyển chọn các tú nữ sau.

Mỗi năm vào tháng sáu, hoàng thất đều đi xuôi Thanh Hồ và dòng Thanh Giang, đến hành cung tránh nóng Thanh Giang, năm nay cũng không phải là ngoại lệ. Hiện giờ đã vào tháng sáu, chuyện tuyển vị đã đến hồi kết, Thượng Thư bộ Lễ liền tâu với Hoàng đế, chọn ngày lành xuất cung.

Hoàng đế, hoàng hậu, phi tử, Thái tử, thân vương, cận thần, nội giám, hơn mười tú nữ mới được tuyển, thống lĩnh cấm vệ quân,… đều lên thuyền theo Hoàng đế xuất cung.

Mặt sông Thanh Giang thường ngày cực kì phồn hoa, đến hôm Hoàng đê xuất cung, bách tính đều lánh mặt chẳng thấy một người, hai bên bờ thị vệ đứng đông thành rừng, cực kì trang nghiêm.

Trên mặt sông là mấy chiếc thuyền lớn và hàng chục chiếc thuyền nhỏ, Hoàng đế và nội giám, cận thần của lão ngồi ở một thuyền, hoàng hậu và các phi tử ngồi một thuyền khác, các tú nữ ngồi một thuyền, Hoàng Phủ Vô Song và Khang vương ngồi một thuyền.

Thị vệ võ tướng đi theo hầu các đại thần chia nhau ra ngồi trên mấy chiếc thuyền đằng sau. Thuyền lớn nhỏ hơn trăm chiếc, xuôi dòng Thanh Giang hùng dũng tiến về phía Bắc.

Dọc đường đi thuận buồm xuôi gió, cảnh sắc say đắm lòng người. Đến trưa ngày thứ ba đã tới hành cung.

Hành cung tránh nóng Thanh Giang lưng dựa núi cao, trước mặt là sông nước. Lung linh tinh xảo, quỳnh lầu biệt uyển lấp ló giữa cây cỏ, xanh tươi, như ẩn như hiện. Trong hành cung đều là những cây đại thụ trăm tuổi, tán cây cực lớn che kín bầu trời, vừa mới bước vào, gió mát ùa tới, cực kì mát mẻ dễ chịu, không hổ là nơi thắng địa để tránh nóng.

Làm hoàng thân quý tộc quả là được hưởng lắm phúc, mùa hạ trời nóng có thể đến hành cung tránh nóng, mùa đông trời lạnh có noãn các, những người ở biên cương đánh trận chẳng có phúc lớn thế này, chảy mồ hôi nước mắt, lại còn đổ cả máu. Chẳng thể biết quân địch khi nào sẽ tấn công thành, cho dù trời nóng như đổ lửa, cho dù tuyết bay đầy trời, cũng phải khoác chiến bào ra ngoài thành nghênh địch. Kể ra nhờ đeo mặt nạ, nên khuôn mặt nàng mới không bị phơi thành màu tím đen. Oan uổng nhất là, người ta hơi không vui một cái, các người liền bay đầu cả lượt, sao có thể không khiến lòng người oán hận?

Hoa Trước Vũ theo Hoàng Phủ Vô Song đi vòng vèo qua một đoạn đường rất dài, cuối cùng cũng đến Thanh Uyển ở phía Tây. Đây là nơi ở của Hoàng Phủ Vô Song mỗi năm đi tránh nóng. Kiến trúc bên trong tinh xảo độc đáo, mái ngói cong vút tựa như cánh chim. Trong vườn trồng đầy các loài hoa cỏ quý giá, mùi thơm ngào ngạt căng tràn trong lồng ngực.

Ngồi thuyền đã hai ngày, không khỏi có phần mệt mỏi, mọi người đều nhanh chóng đi nghỉ ngơi. Trong một chốc hành cung cực kì yên tĩnh, tiếng chim hót nghe lảnh lót rõ ràng. Hai canh giờ sau, hành cung bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Nghe nói Hoàng đế nổi hứng, ra lệnh cho các đại thần đá cầu mua vui.

Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy thế, hai mắt liền phát sáng. Hắn vốn thích dạy ưng nuôi chó, gần đây đã sửa rất nhiều, nhưng cũng không khỏi buồn chán, giờ nghe nói Hoàng đế cho phép đá cầu, sao có thể không tham dự? Hắn liền mang theo ba tiểu thái giám là Hoa Trước Vũ, Cát Tường và Hữu Phúc, xuyên qua hoa liễu đến sân đá cầu ở Bắc Uyển.

Trên sân đá cầu được vây quanh bởi những tấm đoạn màu vàng sáng, đã có hơn mười người đứng xếp hàng, phần lớn đều là thị vệ và nội giám của Hoàng đế. Có thể theo Hoàng đế đến hành cung tránh nóng đều là những cận thần, phần đông tuổi tác đã cao, cho nên, đại thần ra sân không nhiều.

Một chiếc dù lớn được đặt dưới tán cây cổ thụ, Viêm đế ngồi nghiêng trên chiếc ghế chạm khắc rồng, vui vẻ nhìn sân đấu. Bên cạnh ông ta có một người đang đứng, chính là Tả tướng Cơ Phụng Ly.

Hoàng Phủ Vô Song qua thỉnh an Viêm đế, khẽ chau mày, nhìn Cơ Phụng Ly nói: “Tả tướng sao không xuống sân thi đấu? Tả tướng ngày thường dốc sức cho triều đình, nay phải nghỉ ngơi cho thoải mái mới được. Hơn nữa, Tả tướng còn là người trẻ tuổi trong các đại thần, chẳng lẽ chỉ đứng bàng quan một chỗ thôi sao?”

Cơ Phụng Ly bị Hoàng Phủ Vô Song mỉa mai một hồi, không hề tỏ ra tức giận, ngược lại phe phẩy chiếc quạt trong tay, nụ cười càng ôn hòa nho nhã.

Có lúc Hoa Trước Vũ thực sự muốn xông lên đập vỡ cái mặt nạ ôn hòa nhã nhặn của hắn, xem xem bên trong rốt cuộc là một kẻ thế nào. Vì sao bất luận lúc nào hắn đều có thể cười nho nhã đến thế?

Viêm đế ngồi thẳng dậy, nheo mắt nhìn Cơ Phụng Ly, cười nói: “Ái khanh, Thái tử nói đúng đấy, khanh cũng nên thư giãn một chút, hãy xuống sân chơi với bọn họ đi!”

Cơ Phụng Ly thu quạt, trên mặt có phần tỏ vẻ khó khăn, nhưng vẫn thi lễ với Viêm đế nói: “Phụng Ly kính cẩn tuân theo thánh mệnh.” Hắn cùng Hoàng Phủ Vô Song đi một nơi được căng vải che để thay đổi quần áo.

Hai người mặc quần áo của hai đội khác nhau, Hoàng Phủ Vô Song mặc bộ đồ gọn nhẹ tay áo bó sát màu đỏ, ngang trán thắt một tấm vải cùng màu, trông cực kì hăng hái, đôi mắt trong trẻo sáng lấp lánh, cực kì thu hồn nhiếp phách. Hắn nheo mắt nhìn Cơ Phụng Ly, “Tả tướng, lát nữa trên sân phải cẩn thận nhé!”

Hoa Trước Vũ vừa nhìn đã biết Hoàng Phủ Vô Song có ý đồ gì, xem ra là muốn quyết một trận hơn thua với Cơ Phụng Ly trên sân đá cầu rồi.

Cơ Phụng Ly mặc bộ đồ gọn nhẹ bó sát màu xanh lam, kiểu dáng giống hệt bộ đồ màu đỏ của Hoàng Phủ Vô Song, trên trán cũng thắt tấm vải màu xanh, mũ quan trên đầu đã gỡ xuống, mái tóc đen nhánh búi cao, theo gió tung bay đằng sau gáy. Bộ quần áo làm nổi bật vóc dáng đẹp như tranh của hắn, bớt vài phần bay bổng, nhưng lại thêm vài phần nhanh nhẹn.

Hắn chẳng thèm để tâm tới những lời của Hoàng Phủ Vô Song, khẽ chau mày cười nói: “Phụng Ly tự khắc sẽ cẩn thận, cảm ơn Điện hạ đã quan tâm!”

Hai người rảo bước đi về phía sân, trước khi đi, Cơ Phụng Ly nhìn trộm Hoa Trước Vũ một cái, trong đôi mắt đen ẩn chứa một vẻ bông đùa.

Đội của Hoàng Phủ Vô Song vẫn còn thiếu một người, Hoàng Phủ Vô Song liền chỉ Hoa Trước Vũ nói: “Tiểu Bảo Nhi, ngươi lên đây.”

Kể ra, Hoa Trước Vũ cũng biết đá cầu. Khi không có chiến sự ở biên quan, trừ lúc huấn luyện, mọi người liền tìm thú vui, đá cầu đương nhiên là một trong số đó. Mà nàng lại vốn là một tướng lĩnh tốt hòa đồng với binh sĩ, cho nên mỗi khi có trò vui như thế, không thể thiếu sự góp mặt của nàng.

Lần này, nàng vốn không định ra sân, bởi lẽ biểu diễn cho lão Hoàng đế xem có gì thú vị? Có điều, trông thấy Cơ Phụng Ly ra sân, đấu chí trong lòng bỗng nhiên sôi sùng sục. Nàng đứng dậy bước vào trong trướng phía sau, nhanh chóng thay quần áo, thong thả bước ra.

Hai bên xếp hàng đứng nghiêm. Đội của Hoàng Phủ Vô Song phần lớn đều là nội thị, thị vệ và thống lĩnh thị vệ trong cung; đội của Cơ Phụng Ly, có đại thần trong triều, thế gia tử đệ, cũng đều là những người trẻ tuổi ngông cuồng, cực kì có khí thế.

Trận đấu sắp sửa bắt đầu, Thường công công theo hầu Viêm đế liền giương phất trần lên nói: “Thánh thượng đã nói, chư vị đều phải dốc hết sức để thi đấu, trên sân đá cầu không phân biệt quân thần chủ tớ! Ngoài ra, chư vị đều không được phép dùng nội lực, để tránh làm tổn thương người khác.”

Mọi người nghe vậy đua nhau khen phải.

Cầu được đưa ra, bốn phía lập tức chiêng trống reo hò, khí thế rung trời. Cuộc đấu vừa chính thức bắt đầu.

Hoàng Phủ Vô Song xông lên phía trước, động tác nhanh nhẹn, giơ chân đá quả cầu đi, tư thế phóng khoáng, động tác liền mạch. Tiểu tử này trên sân đá cầu cực kì dũng mãnh. Còn người bên đối phương cũng không chịu tỏ ra kém cạnh, đua nhau xông lên ngăn cản.

Chỉ một chốc, sân đá cầu đã ầm ĩ vang trời, mở ra một trận đấu quyết liệt.

Hoa Trước Vũ không ngờ mình và Hoàng Phủ Vô Song lại có thể phối hợp rất ăn ý, chẳng mấy chốc, đã liên tiếp thắng được hai quả. Tranh đấu ngày càng quyết liệt, đối phương dường như đã giận đỏ mắt, chính vào lúc Hoàng Phủ Vô Song đón được cầu lần nữa, một võ tướng của đội kia liền giơ chân cướp cầu dưới chân Hoàng Phủ Vô Song nhanh như chớp.

Hoàng Phủ Vô Song là Thái tử, Hoàng đế tương lai, võ tướng này lại dám cướp cầu của Hoàng Phủ Vô Song, thực đúng là trên sân đá cầu không còn quân thần gì nữa. Lại xem các thị vệ kia đối diện với đám quyền thần trong triều, cũng không hề tỏ ra sợ hãi, mà toàn lực dốc sức ứng chiến.

Xem ra, cuộc đấu cũng không vô vị như Hoa Trước Vũ tưởng tượng.

Trong đầu Hoa Trước Vũ vừa lóe lên ý nghĩ như thế, quả cầu dưới chân võ tướng kia bỗng nhiên nhanh như chớp đá về phía nàng, không thể tránh được một cách bình thường, nàng còn đang do dự không biết có nên dùng nội lực để tránh không, liền cảm thấy trước bụng đau đớn, quả cầu đó đã đập vào bụng, nàng lập tức ngã lăn ra đất.

Quả cầu được làm từ da động vật, bên trong nhét đầy lông thú, không nặng nhưng cũng không nhẹ, đập vào người vẫn rất đau. Huống hồ, người này hiển nhiên đã dùng nội lực. Trước bụng giống như bị người ta đấm cho một quyền, đau đến mức khó lòng chịu nổi.

Hoa Trước Vũ ôm bụng, nheo mắt nhìn qua, thoáng trông thấy người đó dùng tay ra dấu với Cơ Phụng Ly. Trong lòng Hoa Trước Vũ cả giận, hóa ra là do Cơ Phụng Ly sai khiến, thực không phải là bỉ ổi một cách bình thường, lời đồn yêu nghiệt mê hoặc chủ nhân chưa giết được nàng, giờ hắn lại muốn phát tiết cơn giận trên sân đá cầu nữa sao?

Hoàng Phủ Vô Song vội chạy lại, đỡ Hoa Trước Vũ từ dưới đất lên, khẽ hỏi: “Tiểu Bảo Nhi, ngươi không sao chứ? Hay là ngươi đi nghỉ đi, để Cát Tường thay ngươi.”

“Không cần đâu, nô tài vẫn chịu đựng được!” Hoa Trước Vũ khẽ nói, ưỡn thẳng lưng đứng dậy. Đôi mắt trong trẻo khẽ nheo lại, trong mắt lóe lên những ánh nhìn sắc nhọn lạnh như băng.

Vừa mới đứng dậy, nàng liền cảm thấy không khí xung quanh có phần kì lạ, những người trong đội đối phương, thậm chí cả vài người trong đội mình, trên mặt đều lộ vẻ khinh bỉ.

Hoa Trước Vũ thoáng ngưng thần, nàng hiểu bọn họ đang nghĩ gì. Chắc hẳn đều cho rằng nàng là nam sủng của Hoàng Phủ Vô Song, chuyện yêu nghiệt mê hoặc chủ nhân lần trước tuy đã bị Viêm đế dẹp đi, nhưng lời đồn đại vẫn lan truyền ở Vũ Đô.

Tất cả những điều đó, đều là do Cơ Phụng Ly ban cho cả!

Trận đấu tiếp tục, Hoa Trước Vũ trông thấy một chỗ trống, liền cướp lấy cầu từ dưới chân đối phương, thấy bên cạnh Cơ Phụng Ly vừa hay có một người cùng đội, nàng liền khéo léo dùng lực, giả vờ chuyền cầu, nhưng quả cầu lại bay qua vai người đó, vừa khéo đập thẳng vào mặt Cơ Phụng Ly.

Hoa Trước Vũ khẽ nhếch môi, nàng biết Cơ Phụng Ly quyết sẽ không vận nội lực né tránh. Chuyện hắn biết võ công, trừ phi giống như tối hôm đó, nàng từ trên cây đâm xuống một kiếm, mới có thể ép hắn dùng quạt nghênh chiến được. Giữa trận đấu bao người theo dõi thế này, Tả tướng sức trói gà không chặt sao có thể để lộ võ công?

Quả cầu đó, Hoa Trước Vũ dùng hai phần nội lực, khuôn mặt tuyệt sắc của đệ nhất công tử lập tức tím bầm.

Hoa Trước Vũ tiếc rẻ chau mày, Viêm đế hạ chỉ không cho phép dùng nội lực, nên nàng mới chỉ dùng có chút ít như thế, nếu không, khuôn mặt Cơ Phụng Ly sẽ không chỉ tím bầm có thế kia.

Hoàng Phủ Vô Song thấy vậy cười cực kì khoái trá. Bên bọn họ cùng nhau hò reo, bên đối phương có người tức giận. Không đá cầu nữa, một thế gia tử đệ và một thị vệ liền xông vào đánh nhau. Trận đá cầu trước mặt, liền diễn biến thành một trường loạn chiến.

Viêm đế ngồi trên long ỷ, thần sắc vốn có phần chán nản, lúc này thấy thế, đôi mắt khẽ nheo, tăng thêm vài phần hứng thú.

“Bệ hạ, có cần ngăn bọn họ lại không?” Thường công công khom người nói.

Viêm đế cười thích thú vẫy tay, “Không cần, cứ để bọn chúng đánh nhau.” Viêm đế lại trầm ngâm một lát, “Ngươi đi tuyên chỉ, nói thi đá cầu chuyển thành thi đấu vật.”

Thường công công lĩnh mệnh đi ra, vừa tuyên chỉ, đám người vốn đều đã lửa giận ngút trời, giờ thấy đổi thành đấu vật, lập tức cảm thấy đã đến lúc trút giận, liền chọn đối thủ, vật lộn với nhau.

Trong số đó có hai nam tử, cùng nhau xông về phía Hoa Trước Vũ, hơn nữa lại dùng chiêu số đấu vật, muốn đè Hoa Trước Vũ xuống, Hoa Trước Vũ lập tức nổi giận bừng bừng, nàng dù sao cũng là con gái, nhanh như chớp tung mình về phía sau, liền nhảy đến trước mặt Cơ Phụng Ly.

Đám người vật lộn lẫn nhau, đều là quý gia tử đệ trẻ tuổi cường tráng và những thị vệ được lệnh của Hoàng Phủ Vô Song.

Cơ Phụng Ly và một số đại thần không hề tham dự, trông thấy Hoa Trước Vũ nhảy tới, Hoàng Phủ Vô Song liền cười nói: “Nguyên Bảo, hay là ngươi thách đấu tướng gia đi!”

Hoa Trước Vũ đáp ngay: “Nô tài tuân lệnh!” Thực ra nàng mong còn chẳng được. Thân hình thoắt một cái, đã tóm lấy đầu vai Cơ Phụng Ly. Cơ Phụng Ly không hề né tránh, bị Hoa Trước Vũ tóm ngay lấy.

Hoa Trước Vũ nhìn Viêm đế phía đằng xa, chỉ thấy lão nhìn bọn họ thi đấu với vẻ cực kì thích thú, trong lòng chợt động, e rằng, Viêm đế đối với Cơ Phụng Ly, cũng không phải không có sự đề phòng. Hoặc giả, lão cũng muốn xem xem, Cơ Phụng Ly có phải thực sự là không biết võ hay không. Trong lòng nghĩ thế, nàng liền ra tay không chút lưu tình. Có điều, nàng cũng không dám để lộ ra võ công quá cao, tránh khiến cho kẻ khác nghi ngờ. Cho nên, nàng liền giở mấy miếng võ mèo què.

Hoa Trước Vũ thấy khóe môi Cơ Phụng Ly nở nụ cười tự tại, liền vung quyền xuống, khóe môi hắn lập tức ứa máu. Trông mái tóc đen bóng mượt của hắn thật là ngứa mắt, nàng lại vung thêm quyền nữa, Cơ Phụng Ly lập tức đầu tóc rối bù, càng làm nổi bật lên khuôn mặt đầy thương tích, xấu như ma quỷ.

Ban đầu Cơ Phụng Ly chỉ né tránh, nhưng bị nàng đánh như thế, lửa giận cũng bừng lên, liền bắt đầu đánh lại. Đương nhiên hắn không dám dùng nội lực, chiêu thức trông cũng rất vụng về.

Hai người đều không dùng công phu thực sự, ngươi một quyền ta một cước, đánh lộn một hồi. Hoa Trước Vũ khó khăn lắm mới có được cơ hội này, hoàn toàn không chút lưu tình, quyền nào cũng đánh tới nơi, hơn nữa còn liên tục cào cấu.

Cuộc vật lộn này, thực là thảm không nỡ nhìn.

Đánh được một hồi, Hoa Trước Vũ vẫn không thể ép Cơ Phụng Ly hiển lộ võ công, nàng biết tên gian trá này cho dù có chết trong tay mình, e rằng cũng sẽ không chịu dụng võ. Thế nhưng, nàng sao có thể đánh chết hắn trước mặt Viêm đế được? Lửa giận trong lòng lập tức sôi lên, nàng đột nhiên túm lấy tóc Cơ Phụng Ly. Mái tóc đen mượt bị nàng dùng lực một cái, giật đứt cả một nắm ra.

Hoa Trước Vũ sững người, cầm nắm tóc đó ngẩng đầu lên, gặp ngay ánh mắt đen sâu thẳm của Cơ Phụng Ly, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng quái dị. Liền đó, khóe môi nàng bỗng giật giật, tựa như muốn cười, nhưng cuối cùng không cười ra được, thành ra bộ dạng dở khóc dở cười. Tấm vải xanh trên trán hắn đã bị xé chẳng còn ra hình thù gì, đúng là quần áo xộc xệch đầu tóc rối bời, lại thêm khuôn mặt đầy vết thâm tím và cào xé, thảm hại vô cùng.

“Ha ha ha…” Viêm đế cười cực kì khoái trá, chỉ vào một thị vệ đang đứng xem rồi ra lệnh, “Mau, mau kéo bọn họ ra, đừng đánh nhau nữa!”

Mấy thị vệ vội chạy tới, kéo hai người ra cách xa nhau một trượng.

Cơ Phụng Ly ôm đầu, chậm rãi đi đến trước mặt Viêm đế, hành lễ nói: “Bệ hạ, Phụng Ly quả thực không phải là đối thủ của Bảo công công, cam nguyện chịu thua.”

“Thường công công, sai người đi lấy một hộp thuốc trị thương cho ái khanh. Ái khanh, khanh mau đi thay quần áo dài, lát nữa nghỉ ngơi sớm đi!” Viêm đế cười tủm tỉm nói.

Hoa Trước Vũ vội quỳ trước mặt Viêm đế, nói: “Xin bệ hạ thứ tội!”

Viêm đế khẽ nhếch miệng, cười nói: “Nguyên Bảo, ngươi rất dũng mãnh, trẫm rất thích, lui xuống đi!”

“Vâng!” Hoa Trước Vũ khấu đầu ba cái rồi mới bò dậy.

Sau trận đá cầu, mặt trời đã ngả về tây.

Các triều thần theo xa giá đều ở hành cung Đông Uyển, ở đó có một tòa viện lớn, bên trong có mấy gian nhà, kiến trúc đều rất đơn giản. Bởi lẽ trong sân trồng toàn trúc xanh, nên được mệnh danh là “Trúc Uyển.”

Khi Cơ Phụng Ly về đến Trúc Uyển, các triều thần khác đều vẫn chưa về. Hắn ngồi trên ghế đá trong sân, gỡ mũ quan xuống, dùng tay sờ các vết thương, đau đến mức chau mày, lại nhìn trên tay, còn có vài vết máu.

Vừa rồi vật lộn một trận kì quái, cả đời hắn chưa từng trải qua chuyện gì như vậy, cảm thấy đánh thỏa thích khó tả. Hắn nhìn tay mình, lại nhếch mép, khẽ chau mày. Cuối cùng vẫn không biết nên cười hay nên khóc.

Có điều, tuy hắn không cười nổi, nhưng lại có người đang cười thành tiếng.

Một văn sĩ áo xanh xuất hiện sau lưng hắn, đôi mắt hẹp cong như vầng trăng, cười đến mức nghiêng ngả.

“Đường đường Tả tướng, lại đi đánh nhau với một tiểu thái giám, thật là… thú vị quá.” Hắn vừa cười không ngớt, vừa chỉ vào mặt Cơ Phụng Ly, “Tên tiểu thái giám kia xem ra là muốn đánh cho dung nhan tuyệt sắc của Đệ nhất công tử thành cái thủ lợn, rồi giật hết tóc trên đầu đệ nhất công tử xuống, tiếp sau đó Đệ nhất công tử liền biến thành…”

Chưa nói hết câu, văn sĩ áo xanh đã cười gập cả bụng.

“Không được cười!” Cơ Phụng Ly lạnh lùng lườm hắn một cái, văn sĩ áo xanh lập tức ngậm miệng. Có điều, nhịn cười quả thực rất khó chịu, mặt hắn đỏ bừng, đôi vai không ngừng rung lên.

Trong rừng trúc gió thổi mát rượi, một mảng trúc xen kẽ những tán cây ngô đồng. Một cành trúc nghiêng nghiêng, chạm vào má Cơ Phụng Ly, lá trúc xanh mơn mởn ánh lên đôi mắt đen thâm trầm u tĩnh của hắn.

Kì thực, hắn không chỉ đau trên mặt, trên đầu, mà khắp toàn thân chỗ nào cũng đau. Vừa rồi không dám dùng nội lực, sợ có người nắm được sơ hở. Có điều, tên tiểu thái giám kia ra tay thật là độc địa, hết quyền này đến cước khác, đánh cho khắp người hắn tím xanh từng mảng.

Tiểu thái giám kia cũng là kẻ thông minh, chắc chắn đã biết chuyện yêu nghiệt mê hoặc chủ nhân là do hắn sai khiến, cho nên vừa rồi mới căm hận hắn đến thế.

“Tướng gia, sao ta cảm thấy tên tiểu thái giám đó càng lúc càng thú vị, chẳng trách tiểu Thái tử lại thích hắn. Nếu ta có thú Long Dương, e rằng cũng sẽ thích hắn mất! Trên đời có thêm vài thiếu niên như thế, chắc rằng sẽ thêm vài kẻ đoạn tụ. Ái chà, thật là thú vị quá, hắn lại dám dùng chiêu thức đánh nhau của đàn bà, may mà chưa dùng miệng cắn.” Văn sĩ áo xanh không nhịn được cười, nhìn Cơ Phụng Ly nói.

Cơ Phụng Ly không nhịn được khẽ nhếch mép, lại thở dài một tiếng, giơ cao chén rượu trên bàn, dòng rượu vạch qua không khí, rót thẳng vào trong cổ họng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3