Phượng ẩn thiên hạ (Tập 1) - Phần II - Chương 16 phần 2

“Trương Nguyên càng lúc càng lỗ mãng đó!” Cơ Phụng Ly đặt chén rượu xuống, hơi nghiêm sắc mặt, lạnh lùng nói. Cơ Phụng Ly ôn hòa nhã nhặn, trên người toát ra một luồng khí thế, khiến người ta run rẩy mà không dám quá hỗn hào.

Văn sĩ áo xanh nhịn cười, nghiêm thần sắc, “Thuộc hạ sẽ đi bảo hắn an phận một chút ngay! Nếu không phải tại hắn, trận đá cầu hôm nay cũng sẽ không trở thành trận đấu vật, tướng gia cũng sẽ không bất đắc dĩ phải đánh nhau với một tiểu thái giám như thế.”

Cơ Phụng Ly khẽ nheo mắt, đôi mắt phượng đen nhánh sâu không thấy đáy, đáy mắt đầy những tia nhìn phức tạp. Khóe môi hắn khẽ nở một nụ cười đùa giỡn.

Hoa Trước Vũ theo Hoàng Phủ Vô Song về đến Thanh Uyển, Cát Tường hầu hạ Hoàng Phủ Vô Song đi tắm, Hoa Trước Vũ nhìn mình toàn thân lấm mồ hôi và bùn đất, liền khẽ chau mày.

Ngày thường ở trong cung, nơi nàng ở có chỗ tắm rửa, đến đêm khuya các thái giám khác không còn ai đi tắm nữa, nàng mới lên qua đó dội nước tắm rửa một phen.

Thế nhưng, lần này xuất cung, do nội thị theo hầu của mỗi người đều tương đối ít, cho nên các biệt uyển đều không có nơi tắm rửa riêng cho nội thị. Tuy cả hành cung có chỗ tắm rửa rất lớn, nhưng Hoa Trước Vũ không muốn đến đó, bởi lẽ quá đông người. Hầu hạ Hoàng Phủ Vô Song nghỉ ngơi xong, Hoa Trước Vũ bèn nói với Cát Tường một tiếng, rồi tự mình lặng lẽ ra khỏi hành cung, tìm xem ở đâu có suối nước nóng để tắm rửa một lượt.

Kì thực trong hành cung đâu đâu cũng có sông suối ao hồ, nhưng nàng sao dám tắm trong hành cung, lẻn ra khỏi đó rồi, liền men theo đường núi lên ngọn núi phía sau.

Dưới ánh trăng, núi rừng tịch mịch không một tiếng động, gió khẽ thổi qua, mang theo hương cỏ cây dìu dịu. Vượt qua một ngọn đèo, trước mắt liền hiện ra một rừng hoa, các loài hoa đủ màu đua nhau khoe sắc dưới ánh trăng, hương thơm ngào ngạt, khiến người ta gần như nghi ngờ mình đã bước vào một giấc mộng xa xăm.

Sâu trong rừng hoa có một hồ nước, dưới ánh trăng tựa như một tấm kính trong veo.

Ánh trăng sáng trong tuôn chảy trên mặt hồ, mặt hồ phản chiếu ánh trăng, khắp nơi bóng nước lấp lánh, sóng gợn lăn tăn. Trên mặt hồ còn có hơi nước nhàn nhạt bốc lên, như khói như mây. Ánh trăng sáng trong lại tuôn chảy trên những cánh hoa tươi thắm, cây nào cây nấy thắm hồng trong đêm tối mông lung, đỏ đến mức chỉ thấy vẻ ôn nhu, tựa như người con gái u nhàn lặng lẽ, không một chút khoe khoang, chỉ dịu dàng như dòng nước.

Hoa Trước Vũ say đắm cảnh đẹp trước mắt, nàng ngước mắt nhìn bốn bề, phát hiện thấy nơi đây là một sơn cốc cực kì kín đáo, rừng hoa lại rất rậm rạp, che kín chỗ nước này, kẻ khác khó lòng phát hiện. Đây thực là một nơi tắm rửa tuyệt hảo, rất an toàn.

Nhưng rốt cuộc Hoa Trước Vũ vẫn không yên tâm, liền nhặt mấy hòn đá bên vách núi, ném vào trong bụi cây, bày thành một trận Tam Dương đơn giản. Đối với việc bày trận, nàng cũng coi như là người trong nghề, những trận Ngũ Hành Âm Dương, Thất Tinh, Bát Quái, Cửu Chuyển Tinh Túc, Thập Lí Mai Phục, Phi Hoa Trục Nguyệt, Phong Quyển Tàn Vân, Càn Khôn gì gì đó… nàng đều đã dẫn binh sĩ dưới quyền tập luyện qua. Kể ra, mấy năm nay đánh trận, nàng cũng được nhờ từ những trận pháp nay. Nhưng đó đều là những thế trận sống, binh sĩ không ngừng thay đổi vị trí mới thu được hiệu quả như thế. Hiện giờ đám đá núi cây cỏ này đều là vật chết, không biết động đạy, cho nên dùng trận Tam Dương là đơn giản nhất, cũng chỉ để khiến kẻ khác lạc đường, không phát hiện ra hồ nước này mà thôi.

Làm xong mọi thứ, Hoa Trước Vũ mới yên tâm cởi quần áo, lắng tai nghe, ngoại trừ tiếng chim hót từng hồi, không có thanh âm gì khác, giữa núi rừng tĩnh mịch thế này, lòng người cũng từ từ trầm tĩnh lại.

Nàng giơ bàn chân ngọc, chạm vào mặt nước, không ngờ lại thấy ấm áp, xem ra là suối nước nóng chảy đến đây, hình thành nên hồ nước này. Suối nước nóng có thể khu trừ hàn khí, còn có thể giúp khí huyết lưu thông, mau hồi phục vết thương, trên người nàng cũng có vài chỗ thâm tím, ngâm trong suối nước nóng, chắc rằng chúng sẽ nhanh chóng tiêu đi. Không ngờ nàng lại may mắn đến thế. Nghĩ đến trên mặt Cơ Phụng Ly bị cào cấu và bầm tím, chắc hẳn trên người cũng bị thương không ít, hắn chắc là không được may mắn tắm suối nước nóng như nàng rồi. Cho hắn đau đến chết đi, Hoa Trước Vũ xấu bụng nghĩ thầm. Chỉ cảm thấy cơn giận lâu nay nén trong lòng cuối cùng xả ra được một chút.

Hoa Trước Vũ vòng ra chỗ nông tìm một nơi thích hợp thoải mái tắm rửa một lượt, lỗ chân lông khắp người đều như mở ra, mấy vết tím bầm lập tức không còn đau nữa, toàn thân cực kì thoải mái.

Nàng ngâm mình trong hồ, ngẩng đầu lên là trời sao sâu thẳm mênh mông, phía xa là dãy núi xanh ẩn hiện, gần trước mặt là cành hoa kiều diễm ngát hương, mọi thứ dưới ánh trăng, đều mông lung đẹp đẽ vô cùng. Thi thoảng vài tiếng côn trùng và chim kêu, nghe như tiếng người tình thủ thỉ bên tai.

Ái chà, khi người ta vui vẻ, thực là nhìn hoa thấy như hoa nở, nghe tiếng động cũng cảm thấy thật hay.

Dù con đường phía trước còn mờ mịt, dù quá khứ đớn đau, nhưng trong một buổi tối thế này, Hoa Trước Vũ vẫn tạm thời bỏ đi gánh nặng trong lòng, quên hết những phiền não trước đây, cho dù ngày mai vẫn phải đối mặt với bóng đao ánh kiếm, mưa máu gió tanh, thì cũng hãy cứ để nàng tạm thời nghỉ ngơi một lát.

Ngâm trong suối nước nóng, thân thể và tâm hồn Hoa Trước Vũ đều bước vào trạng thái thả lỏng, không biết tự bao giờ, nàng đã mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.

Có lẽ đã ngủ rất lâu, cũng có lẽ mới chỉ ngủ được một lát, Hoa Trước Vũ bị một tiếng động khe khẽ làm cho tỉnh giấc. Nàng đột nhiên mở to hai mắt, sự cảnh giác được huấn luyện trên chiến trường, khiến nàng nhanh chóng nheo mắt nhìn quanh một lượt.

Xung quanh không có ai, lúc này nàng mới thở phào một tiếng, đứng dậy khỏi làn nước, thấy đêm đã về khuya, nàng phải mau chóng quay lại hành cung mới được. Hoa Trước Vũ quay người, định bơi đến bên bờ lấy quần áo. Nhưng nàng vừa quay lại, liền sững người ra đó. Dưới gốc cây bên kia, có một người đang đứng.

Thật là oan gia ngõ hẹp!

Thế nhưng, cho dù có hẹp đến đâu thì cũng không thể hẹp đến mức bắt nàng phải lõa thể tương kiến chứ, tắm rửa một cái mà cũng gặp phải Cơ Phụng Ly, chẳng lẽ do kiếp trước nàng làm quá nhiều việc ác, nên ông trời mới trừng phạt nàng thế này?

Tâm trạng tốt đẹp của cả buổi tối liền bị kẻ đáng ghét kia làm cho tiêu tan hết.

Phản ứng đầu tiên khi trông thấy Cơ Phụng Ly của Hoa Trước Vũ lẽ ra phải là hét lên, sau đó chui xuống dưới nước. Có điều, nàng không hề làm như thế, bởi lẽ nàng rất rõ thân phận hiện tại của mình. Hiện giờ nàng không phải là con gái, chẳng lẽ lại sợ bị hắn nhìn? Cho nên, Hoa Trước Vũ kìm nén không hét lên, chỉ chậm rãi chui xuống dưới làn nước.

Vừa rồi tuy rằng nàng đứng dậy, nhưng nước chỉ đến eo nàng. Hơn nữa, sau khi tắm xong nàng đã dùng vải quấn chặt bộ ngực đầy đặn lại. Lần này nàng dùng thứ vải rất mỏng, hơn nữa lại màu da người. Cho dù giữa ban ngày, cũng phải đứng gần mới có thể phát hiện ra, huống nữa hiện giờ là ban đêm, lại còn giữa hồ nước khói bay nghi ngút.

“Trùng hợp quá, tướng gia cũng đến tắm suối nước nóng ư?” Nàng nở nụ cười diễm lệ, sáng tựa ánh trăng.

Cơ Phụng Ly đứng dưới cây hoa, một cành chẽ ngang lướt qua khuôn mặt hắn, trên cành hoa đang nở rộ. Cả con người hắn, Hoa Trước Vũ nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.

Vết bầm tím và cào cấu trên mặt vẫn chưa tan đi, trông như ma quỷ. Thế nhưng, trên người hắn lại mặc chiếc áo tay rộng màu xanh nhạt, bên góc áo thêu đầy lá trúc xanh, gió đêm thổi qua, trông phong lưu tao nhã không bút nào tả xiết, lại thêm khí chất của hắn luôn luôn cao nhã, chẳng khác gì thần tiên.

Mặt mũi như ma quỷ, quần áo tựa thần tiên, nhìn vào có thể không khó chịu sao? Đúng là chẳng ra tiên cũng chẳng ra quỷ!

Cơ Phụng Ly nhìn rõ khuôn mặt của Hoa Trước Vũ xong, trong đôi mắt đen láy, vẻ kinh ngạc ngưỡng mộ liền lập tức trở thành căm ghét.

Vừa rồi hắn bước ra từ sau tán cây, trông thấy ánh trăng tinh khiết tự như một tấm màng mỏng tuôn chảy xuống, dịu dàng bao phủ lấy bóng người không mảnh vải che thân kia, tựa như một tiên tử lạc bước xuống phàm trần. Mái tóc dài như dòng suối xõa xuống ngang lưng, vòng eo kia không đầy một chét tay, bờ vai trắng trẻo tựa như được tạc nên từ bạch ngọc.

Thế nhưng, ngay sau đó hắn liền bị đả kích nặng nề.

Hóa ra tiên tử là yêu nghiệt, một tên yêu nghiệt có khuôn mặt đàn bà.

Bờ ngực kia, sao lại phẳng quá thế? Có điều, eo thật là nhỏ, đến cả thanh âm cũng trở nên giống như con gái, xem ra là do bị tịnh thân, cho nên mới lộ ra vẻ nữ tính như thế. Chẳng trách người ta nói thái giám là loại bất nam bất nữ, hôm nay coi như hắn đã được mở rộng tầm mắt.

Hơn nữa, kẻ bất nam bất nữ kia bị hắn trông thấy, lại còn chẳng coi vào đâu, thong thả chui xuống dưới làn nước, đúng là mặt dày. Lẽ nào còn định quyến rũ hắn sao, hay là y đoạn tụ thật? E rằng lại còn là bên thụ. [1] Nghĩ ra cũng đúng, tên Nguyên Bảo này nếu không phải là đoạn tụ, thì tất là gian tế, nếu không, bằng vào tài hoa như của y, sao có thể đến nỗi phải đi làm thái giám?

[1] Bên đóng vai trò của nữ giới trong chuyện đồng tính nam.

Cơ Phụng Ly nghĩ thế, nỗi căm ghét trong mắt lại sâu thêm mấy phần, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười, “Thì ra là Bảo công công, đúng là trùng hợp thật! Hóa ra Bảo công công cũng biết ở đây có suối nước nóng à, không biết Bảo công công đã tắm xong chưa?”

Hoa Trước Vũ nhếch mép cười, “Đã tắm xong rồi, mời tướng gia từ từ tắm rửa.”

Nàng vừa cảnh giác nhìn Cơ Phụng Ly, vừa lặng lẽ nhìn khắp bốn phía, vừa rồi quần áo tiện tay cởi ra không biết đã để đâu mất, nàng nhớ là dưới một gốc cây bên hồ, nhưng rốt cuộc là gốc cây nào? Giờ điều mà nàng muốn làm nhất chính là mặc lại quần áo mau chóng rời đi, thế nhưng, cũng không thể trần truồng tìm quanh bốn phía được, đằng kia còn có một gã đàn ông đang nhìn, hơn nữa, lại còn là kẻ thù của nàng.

Ban ngày, nàng vừa mới đánh hắn một trận, hiên giờ, bốn phía không có một ai, chắc hắn không đến nỗi ra chiêu hiểm độc với nàng chứ! Võ công của Cơ Phụng Ly, người ngoài không biết, nhưng trong lòng nàng hiểu rất rõ, thực sự cao siêu không thể lường hết được, nàng không biết bản thân liệu có ứng phó nổi không!

Cơ Phụng Ly thấy Hoa Trước Vũ bồng bềnh trên làn nước không động đậy, lại còn nhìn hắn bằng đôi mắt phát sáng, nói rằng đã tắm xong mà vẫn không chịu đi. Hắn cau mày, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng.

Hắn đi đến bên hồ, bắt đầu chậm rãi cởi đai ngọc trên eo, sau đó là tà áo màu xanh nhạt, tiếp sau nữa, là quần áo lót bên trong. Động tác từ từ cởi quần áo đó, thật là ung dung mà gợi cảm!

Hoa Trước Vũ đờ đẫn cả hai mắt rồi! Thực chẳng thể ngờ, Cơ Phụng Ly lại cởi quần áo trước mặt nàng, lại còn ung dung tự nhiên đến thế. Thân phận hiện giờ của nàng, tuy không phải nữ nhân, nhưng tốt xấu gì thì cũng vẫn là con người kia mà? Đúng thật là cái đồ mặt dày!

Hoa Trước Vũ cúi đầu, lặn xuống dưới hồ. Đáy nước tối tăm, không trông thấy gì hết. Thủy tính của nàng vốn cũng không được tốt lắm, miễn cưỡng có thể coi là biết bơi, chỉ đành dựa vào nội lực mạnh mẽ, nhịn thở dưới nước. Nàng chậm rãi lặn về phía trước, áng chừng có lẽ sắp đền bên bờ, mới ngẩng đầu lên khỏi mặt nước.

Chắc là ngâm suối nước nóng lâu đầu óc mụ mị mất rồi, lặn một hồi lại thành ra cách bờ mỗi lúc một xa. Hơn nữa, lại còn lặn đến bên một bức tường bằng da bằng thịt.

Bức tường thịt này đẹp không tả xiết, những đường nét hiện lên dưới ánh trăng, càng cực kì láng mịn. Chiếc cổ trắng trẻo mềm mại, xương đòn mưới phần quyến rũ, bờ ngực rộng rãi vững chắc không một vết nhăn, chiếc eo hơi gầy thu hẹp hài hòa, tựa như một khúc kiệt tác của trời cao, tựa như hoa quỳnh nở rộ dưới màn đêm, đẹp mà thần bí.

Sao nàng lại bơi đến trước mặt Cơ Phụng Ly thế này?! Ông trời ơi, cho sấm sét đánh chết nàng luôn đi cho xong!

“Sao thế, Bảo công công thích bản tướng rồi à, lại còn bơi đến trước mặt bản tướng thế này? Bản tướng không có thói đoạn tụ đâu, nhưng mà…” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang trên đỉnh đầu, “Bảo công công xinh đẹp thế này, lại phí hết tâm tư mê hoặc bản tướng như thế, nếu bản tướng còn cự tuyệt chẳng phải đúng là kẻ không biết tốt xấu hay sao? Nếu đã như vậy, bản tướng cứ chấp thuận để khỏi làm khó cho Bảo công công vậy.” Quyến rũ Thái tử rồi lại đi quyến rũ Tả tướng là hắn, tên thái giám này thực không đơn giản chút nào! Thực không ngờ, lời đồn đại hắn lan truyền trước đây lại là sự thực!

Hoa Trước Vũ đột nhiên nheo mắt, nhìn người đang đứng trước mặt.

Mái tóc dài như đóa mặc liên buông xõa trên lưng, quả là phong hoa tuyệt đại, Hoa Trước Vũ thực căm hận, sao không giật hết tóc của hắn luôn? Lại nhìn đôi môi cong lên như cười mà không phải cười của hắn, còn cả ánh mắt nghiêng nghiêng liếc nhìn nàng đầy giễu cợt, Hoa Trước Vũ hận đến mức ngứa ngáy cả chân răng. Nàng trồi lên mặt nước, thò đầu ra, lạnh lùng mở miệng đáp: “Thực không ngờ, thực không ngờ, đường đường tướng gia, lại là một tên lưu manh không hơn không kém!”

“Người không phong lưu uổng cả tuổi thiếu niên!” Hắn nhếch môi cười đáp, nụ cười ấy như hoa xuân nở rộ lấp lánh trước mắt nàng, hắn hoàn toàn chẳng coi câu nói của nàng vào đâu.

“Hạ tiện!” Hoa Trước Vũ lạnh lùng nhìn, nói xẵng. Cho dù hiện giờ nàng là một tiểu thái giám, cũng đâu thể để hắn chòng ghẹo như thế?!

“Ai thấy [2] cũng yêu!” Đôi mắt dài của hắn nheo lại, mặt dày cất tiếng đáp.

[2] Chữ “thấy” (kiến) và chữ “tiện” có cánh đọc giống nhau, Cơ Phụng Ly chơi chữ để đáp lại câu “Hạ tiện” phía trên của Hoa Trước Vũ.

Hoa Trước Vũ kinh ngạc há mồm, thật không thể ngờ, Cơ Phụng Ly ngày thường ra vẻ đạo mạo đường hoàng, lại có thể mặt dày đến thế. Bản chất cuối cùng đã lộ ra, hắn chính là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi.

Nàng nén lửa giận trong lòng, có giận đến đâu cũng không thể đánh nhau với hắn được, hiện giờ nàng còn đang lõa thể. Nàng xoay ngời bơi về phía bờ hồ, hiện giờ việc cấp bách là phải mau chóng tìm thấy quần áo, lập tức rời khỏi đây.

Cơ Phụng Ly không ngờ Hoa Trước Vũ lại bơi ra xa, sao chịu dễ dàng tha cho nàng như thế! Hắn khẽ nheo đôi mắt đen láy, trong mắt lóe lên một tia nhìn lạnh lùng.

“Bảo công công, sao lại bỏ đi như thế? Lẽ nào ngươi lại không thích bản tướng nữa rồi?” Hắn nói xong, liền hít một hơi thật sâu, lặn xuống dưới nước, lặng lẽ bơi đến bên cạnh Hoa Trước Vũ.

Hoa Trước Vũ đã sắp bơi đến bờ hồ rồi, bỗng nhiên cảm thấy một dòng nước ngầm bên dưới, tiếp đó dưới chân đau nhói, cổ chân đã bị nắm lấy, một luồng lực mạnh mẽ tấn công đến, không ngừng kéo nàng xuống nước, trong lòng lại cuống quýt, nàng uống liền mấy ngụm nước, cảm giác cực kì khó chịu. Trong lòng nàng hiểu rõ, ban ngày Cơ Phụng Ly phải chịu thiệt, đâu chịu dễ dàng buông tha cho nàng, không phải là định đánh chết nàng thật đấy chứ!

Nếu nàng chết ở đây, cho dù Hoàng Phủ Vô Song biết được, cũng có thể làm gì? Nàng chỉ là một tiểu thái giám mà thôi, sẽ chẳng có ai vì nàng mà xuất đầu lộ diện. Nhưng Hoa Trước Vũ nàng sao có thể dễ chết như vậy được? Nàng nhắm mắt, để mặc cho thân hình chìm xuống, giả vờ sặc nước ngất đi. Nhưng hữu chưởng lại đột nhiên dùng lực, chưởng này đẩy dòng nước, lại là đột nhiên đánh ra, vỗ thật mạnh vào chỗ tối dưới chân mình.

Cổ chân lập tức được buông ra, Hoa Trước Vũ thừa cơ đạp loạn hai chân, nổi lên trên mặt nước. Chưa kịp hít thở, nàng liền vội vã bơi vào bờ.

Vừa lên trên bờ, nàng chẳng hơi đâu mà tìm quần áo của mình nữa, trông thấy chiếc áo màu xanh nhạt của Cơ Phụng Ly vắt ngang cành cây, liền gỡ xuống khoác lên người. Vừa che kín thân hình trắng trẻo xong, mặt hồ liền vang động một tiếng, Cơ Phụng Ly trồi lên khỏi mặt nước. Hắn vuốt nước trên mặt, thấy Hoa Trước Vũ mặc quần áo của mình, trong đôi mắt phượng thâm sâu liền nảy sinh hàn ý.

Vừa rồi thật là nguy hiểm, bởi lẽ nàng không dám chắc Cơ Phụng Ly liệu có lấy mạng mình thật hay không, hay chỉ định hù dọa mà thôi, giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Nàng quay đầu cười duyên dáng, lại ôm hết quần áo lót của Cơ Phụng Ly vào lòng, nheo mắt cười nói: “Tướng gia, ngài cứ từ từ tắm rửa nhé, ta đi trước đây, những quần áo này ta xin mượn tạm! Còn nữa, tướng gia, ta không có thói đoạn tụ, cho dù có đoạn tụ, cũng sẽ không thích ngài đâu. Thân hình ngài còn chưa đủ cường tráng!” Nói đoạn, nàng liền chạy về phía bụi hoa, chạy được vài bước, chợt trông thấy quần áo thái giám của mình để dưới một gốc cây, nàng khẽ cười, nhặt lấy tất cả. Nghĩ bụng: Cơ Phụng Ly à Cơ Phụng Ly, có bản lĩnh thì ngươi cứ trần như nhộng mà đuổi theo bản cô nương khắp cả quả núi này đi.

Đêm đã rất khuya, nàng thi triển khinh công, chạy bạt mạng giữa rừng hoa, đến khi xác định Cơ Phụng Ly không đuổi theo, nàng mới thở phào. Cơ Phụng Ly rốt cuộc vẫn không dám trần truồng đuổi theo nàng thật.

Nàng thở ra một hơi, chậm rãi đi giữa bụi hoa, chợt nghe thấy trong đám hoa bên tay trái vang lên tiếng của hai người, một trong số đó nói: “Sao chúng ta đi quanh đây cả buổi rồi, mà vẫn không tìm thấy hồ nước tướng gia tắm, cũng không tìm thấy đường ra nhỉ? Chuyện này rốt cuộc là thế nào, chẳng lẽ chúng ta lạc đường rồi sao?”

“Đúng thế, chỗ này thật là kì quái! Rõ ràng hồ nước đó ở giữa bụi hoa, sao chúng ta tìm nửa ngày trời vẫn không thấy, chẳng lẽ hồ lại có thể đổi sang chỗ khác?” Một giọng nói khác hỏi đầy nghi ngờ.

Xem ra là thị vệ đi theo Cơ Phụng Ly, đại khái là Cơ Phụng Ly bảo bọn họ đứng bên ngoài bụi hoa đợi. Bọn họ đợi mãi không thấy, liền vào trong tìm Cơ Phụng Ly, không ngờ lại lạc vào trận của nàng, nhất thời không ra được. Hay lắm, ngay cả người đưa quần áo cho Cơ Phụng Ly cũng không có nữa rồi!

Chỉ là không ngờ, Cơ Phụng Ly cũng có vài phần bản lĩnh, lại có thể phá được trận của nàng! Người này thực không đơn giản, nàng phải đề phòng hắn hơn nữa mới được!

Hoa Trước Vũ thong thả đi qua bụi hoa, men theo đường núi đi xuống. Đến bên một vách núi, nàng phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy dưới ánh trăng lạnh lùng, khắp núi cây cỏ xanh tươi, núi non trùng điệp, còn hành cung Thanh Giang giống như một chiếc đai ngọc khảm trên eo núi, tựa như trời sinh ra thế, cực kì khéo léo tài tình.

Hành cung Thanh Giang này chẳng những dựa sống dựa núi, cảnh sắc tuyệt đẹp, mà còn là nơi dễ phóng thủ khó tấn công. Người chốn hoàng gia, chẳng những biết hưởng thụ, mà kế sách an toàn cũng tính toán rất hay.

Hoa Trước Vũ cầm bộ quần áo, tìm đến một bụi hoa rập rạp, cởi áo của Cơ Phụng Ly ra, mặc lại quần áo thái giám của mình, tay cầm chiếc áo màu xanh nhạt của Cơ Phụng Ly vung lên một cái, ném xuống vách núi cao ngàn trượng. Kể ra, chiếc áo đó chất liệu quý giá, lá trúc thêu cũng cực kì tinh xảo, quả là đáng tiếc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3