Phượng ẩn thiên hạ (Tập 2) - Phần III - Chương 22 phần 1

Chương 22: Chòng ghẹo Tả tướng

Khi bọn họ đến viện Nội Trừng, trời đã ngập sắc đêm.

Viện Nội Trừng tuy là nhà lao cao cấp giam giữ hoàng thân, nhưng nhà lao thì vẫn cứ là nhà lao, vừa bước chân vào, liền cảm thấy bên trong thâm nghiêm u ám, dọc theo thông đạo kéo dài là những ngọn đèn dầu cháy ảm đạm, ánh sáng mờ mờ, phản chiếu lên những bức tường đá toàn một màu lạnh lẽo.

Cổ tay Hoàng Phủ Vô Song đep chiếc gông nặng nề, cả đời này, có lẽ đây mới là lần đầu tiên hắn trông thấy. Hoặc giả ngày trước cũng từng trông thấy, nhưng đều dùng để trừng phạt người khác. Đây là lần đầu tiên, thứ hình cụ lạnh như băng ấy đeo trên người hắn.

Hắn lúc này đã học được cách nhẫn nhịn, không hề nổi giận. Hoàng Phủ Vô Song từ nhỏ chưa phải chịu khổ sở, ngày ngày được người khác cung phụng, năm tuổi đã được phong làm Thái tử, đối với hắn mà nói, phải vào trong nhà lao này, có lẽ cũng không phải là chuyện xấu, bởi lẽ nó có thể giúp hắn trưởng thành hơn. Có điều, không biết hắn còn có thể thoát khỏi nơi này hay không nữa. Mưu đồ giết vua, tội lớn như thế, trong mắt những người xung quanh, hắn đã không còn cách gì vươn lên được.

Hoa Trước Vũ, Cát Tường và Hữu Phúc, đương nhiên không tránh khỏi cũng phải đeo gông. Nhờ phúc bọn họ, Hoa Trước Vũ cũng lần đầu được đeo thứ đồ chơi này, cảm giác lạnh như băng, nặng như chì, xuyên qua cổ tay chạy thẳng vào tim.

Vốn dĩ, ở trên thuyền, Hoa Trước Vũ từng nghĩ sẽ đưa Hoàng Phủ Vô Song trốn đi, nàng vốn dĩ đã là phạm nhân bỏ trốn, cũng chẳng để tâm tới việc phải trốn thêm lần nữa. Có điều, bỏ trốn như thế, sẽ không còn cơ hội vươn lên.

Hoa Trước Vũ nghĩ cứ đi trước một bước xem sao, muốn trốn khỏi viện Nội Trừng này, dựa vào võ công của nàng, còn cả sự tiếp ứng của An, chắc không thành vấn đề.

Hoàng Phủ Vô Song bị nhốt trong một giam phòng, Hoa Trước Vũ, Cát Tường, Hữu Phúc cũng vậy.

Trong phòng giam của Hoàng Phủ Vô Song có một chiếc bàn thấp, ghế con, còn có một chiếc giường thấp. Phòng giam của Hoa Trước Vũ không được tốt như thế, bên trong chẳng có thứ gì ngoài một đống cỏ tranh, hình như đây chính là giường và chăn của nàng thì phải. Nhưng đối diện với những thứ đó, Hoa Trước Vũ chẳng hề bận tâm, bởi lẽ nỗi khổ từng trải qua trên chiến trường còn hơn thế này nhiều.

Hoa Trước Vũ quan sát bốn phía, chỉ thấy trong phòng giam, trên tường có một ngọn đèn dầu nhỏ, dường như lúc nào cũng có thể tắt, tỏa ra ánh sáng mờ mờ. Phòng giam rất lớn, trông cực kì thâm nghiêm lạnh lẽo.

Đây quả là nơi tránh nóng rất tốt, cần gì phải chạy đến chỗ xa tít như hành cung Thanh Giang kia chứ! Hoa Trước Vũ nhếch khóe môi, cười tự giễu.

“Cười cái gì mà cười? Nếu không nhờ phúc của Điện hạ, một tên hoạn quan như ngươi, có thể được ở phòng giam thế này sao? Phòng giam trọng tội của bộ Hình đang đợi các ngươi đó, nếu không ngoan ngoãn ở đây, sẽ chuyển các ngươi qua đó!” Một đầu mục sau lưng trông thấy nụ cười trên môi Hoa Trước Vũ, liền lạnh lùng quát tháo.

Nụ cười trên khóe môi Hoa Trước Vũ dần ngưng lại, nàng quay đầu liếc người đó một cái, cười lạnh lùng đáp: “Ta lại không biết, hóa ra ngươi còn có quyền chuyển phòng giam cơ đấy!”

Kẻ kia không ngờ tên tiểu thái giám này dám cãi lại, trong khi Thái tử đến viện Nội Trừng còn có phần hồn bay phách lạc. Hắn trợn mắt nhìn kĩ Hoa Trước Vũ một lượt, bỗng nhiên bật cười, “Xem ra ngươi chính là tiểu thái giám Nguyên Bảo yêu nghiệt mê hoặc chủ nhân rồi. Đại danh của ngươi, chúng ta tuy ở nơi hẻo lánh như viện Nội Trừng, nhưng cũng chẳng khác nào sấm động bên tai! Nghe nói, ngươi rất thích thói đoạn tụ. Cho ngươi hay, viện Nội Trừng này là nơi giam giữ hoàng tử hoàng tôn, điện hạ có thể ở đây, đám tiểu tử lâu la các ngươi chẳng qua chỉ ở tạm, chẳng đến mấy ngày sau, sẽ đi chầu Diêm Vương hết. Thế nào, nếu ngươi chịu hầu hạ lão tử, lão tử sẽ để ngươi sống thêm vài ngày.”

Nhà lao là thế đấy.

Hóa ra, một khi phải vào nhà lao, có thể bị bất kì ai lăng nhục. Huống nữa, nàng chỉ là một thái giám bé nhỏ, chủ nhân đến bản thân mình còn chẳng lo được, đương nhiên không thể bảo vệ cho nàng. Một tiểu thái giám chết trong nhà lao, chẳng phải chuyện gì to tát. Có điều, Hoa Trước Vũ đã bao giờ phải nghe những lời thô bỉ thế này? Nếu là ngày trước, hoàn toàn chẳng cần nàng phải ra tay, tứ đại thân vệ chắc đã xông lên từ lâu, đánh cho hắn một trận nên thân rồi ấy chứ.

Trong lòng Hoa Trước Vũ giận dữ cực điểm, thế nhưng lại chỉ có thể nhịn như nhịn cơm sống. Nàng biết, không phải hắn đang dọa nàng. Trong nhà giam hắc ám này, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Mặc dù nàng không để bọn chúng lăng nhục, nhưng hiện tại, chưa đến phút cùng cực, nàng không muốn gây thêm chuyện.

Hoa Trước Vũ cười nhạt: “Đại nhân nói phải lắm, nô tài cũng muốn sống thêm vài ngày, có điều, điện hạ phạm phải đại tội, hai ngày nữa là thẩm án rồi. Khi đó, nô tài còn phải đi làm chứng, trước lúc ấy nô tài không thể chịu tổn thương gì được!”

“Nói hay lắm!” Kẻ kia đã bị nụ cười của Hoa Trước Vũ mê hoặc tâm thần, giơ bàn tay thô ráp tới véo má nàng.

Hoa Trước Vũ nghiêng người né tránh, kẻ kia không sờ được lên mặt nàng, nhưng vẫn hít ngửi ngón tay mình một cách mãn nguyện, cười hi hi nói: “Khuôn mặt nõn nà thế kia, lão tử đến sờ còn không nỡ, ha ha, lão tử sẽ đợi, ha ha…”

Hắn cười ngông cuồng rồi quay người bỏ đi, mấy tên ngục tốt theo đằng sau cũng nhìn Hoa Trước Vũ một cách dâm đãng, tựa như không muốn bỏ đi. Hắn quay người thấy vậy liền tát vào mặt tiểu ngục tốt, quát: “Nhìn gì mà nhìn, từ nay về sau y là người của lão tử rồi! Các ngươi không được phép nhìn nữa!”

Tên tiểu ngục tốt ôm mặt đáp: “Vâng, thưa Triệu đầu mục”

Hoa Trước Vũ nheo mắt, trong đôi mắt trong trẻo lóe lên một tia nhìn sắc bén. Gã đầu mục họ Triệu kia, nàng nhớ mặt hắn rồi.

Đêm đã về khuya, ngọn đèn dầu trên tường, cuối cùng đã cháy đến giọt cuối cùng, rồi từ từ tắt lụi. Phòng giam lập tức trở nên tối om, giơ tay không thấy rõ năm ngón. Đương nhiên, chẳng ai đến thêm dầu vào đĩa đèn, Hoa Trước Vũ dịch lên trên đám cỏ khô ở góc tường, chậm rãi ngồi xếp bằng dưới đất.

Nàng ngưng thần bắt đầu vận nội công, vừa dùng sức, chiếc còng trên tay liền lỏng ra, nàng nhanh nhẹn rút tay ra ngoài, khẽ vận động cổ tay một lát. Buổi tối đeo thứ đồ chơi này thì không thể nào ngủ ngon được. Đặt còng tay bên cạnh người. nàng tựa lưng vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bôn ba hai ngày hai đêm trên thuyền, Hoa Trước Vũ quả thực đã mệt mỏi. Giấc ngủ này rất dài, khi nàng mở mắt ra, trong nhà lao tuy vẫn còn tối, nhưng có thể nhận ra đã là ban ngày, bởi vì từ ô cửa chỉ rộng những vài tấc phía trên, thấy thoáng có ánh nắng chiếu vào.

Hoa Trước Vũ sờ đến chiếc còng, chậm rãi đeo lên cổ tay. Một tràng tiếng bước chân vang lên, cửa nhà lao mở ra, gã Triệu đầu mục hôm qua cười tít mắt tiến vào, trong tay cầm một bộ áo tù. Hôm qua lúc bọn họ vào đây trời đã tối, chưa có ai phát áo tù, sáng sớm nay, tên Triệu Đầu Mục này đã đích thân mang đến cho nàng.

“Tiểu mĩ nhân, ta đến yêu thương ngươi đây. Ngươi đeo còng thế kia, không tiện thay quần áo, để ta giúp ngươi nhé!” Triệu đầu mục cười đầy vẻ dâm đãng, đôi mắt háo sắc nhìn chằm chằm vào mặt Hoa Trước Vũ, lại từ từ nhìn xuống dưới.

Hoa Trước Vũ giận sôi lên, hần như không thể kìm chế được muốn móc mắt kẻ đang đứng trước mặt ra. Vậy mà hắn vẫn không biết tốt xấu, chậm rãi tiến lên từng bước, muốn tóm lấy tà áo của nàng để thay y phục cho nàng.

Hoa Trước Vũ nghiêng mình né tránh, cười nhạt nói: “Triệu đầu mục, tự ta có thể thay quần áo được, thật không dám làm phiền.” Trong giọng nói của nàng đã ngầm mang sát khí.

Nhưng tên Triệu đầu mục kia đã bị Hoa Trước Vũ làm cho mê mẩn, hoàn toàn không nghe ra sát khí trong lời nói của nàng. Tối hôm qua dưới ánh đèn dầu mờ ảo, hắn chỉ cảm thấy Hoa Trước Vũ mê hoặc lòng người, lúc mới đến thực không phát hiện nàng lại đẹp thế này. Sáng sớm nay, hắn vốn cũng chỉ định giúp Hoa Trước Vũ thay áo tù, nhân tiện đổ thêm dầu. Nhưng hôm nay mới thấy người trước mắt lại tuyệt mĩ đến thế, hắn nhìn mà thèm nhỏ dãi.

Lòng háo sắc dâng lên, gan cũng trở nên to hơn. Vừa rồi, hắn đến đưa áo tù, cố tình không dẫn theo ngục tốt. Lúc này, hắn càng bạo gan, đóng cửa nhà lao lại, vứt bộ áo tù xuống đống cỏ bên cạnh, rồi liền bắt đầu cởi quần áo trên người mình. Tên Triệu đầu mục này động tác kể cũng thật là nhanh, một lát đã cởi xong quần áo. May mà hắn vẫn còn chút liêm sỉ, không cởi hết sạch, nếu không, Hoa Trước Vũ thực không biết nên nhìn vào đâu nữa.

Trong lòng Hoa Trước Vũ kì thực vô cùng băn khoăn, lát nữa, nàng nên hoạn hay là giết hắn luôn? Hoạn người khác, nàng sẽ không làm đâu, bẩn thỉu quá, sẽ làm bẩn đôi tay nàng. Giết hắn, nàng cũng vẫn gây ra rắc rối.

Phải làm thế nào đây?

Nàng còn đang suy nghĩ, thì Triệu đầu mục đã lao về phía nàng.

Hoa Trước Vũ nhanh nhẹn xoay mình, tránh được cú vồ như hổ đói của hắn, hắn không ngờ Hoa Trước Vũ lại có thể tránh được dễ dàng như thế, lập tức đâm phải tường. Hắn xem ra không hề tức giận, còn cười gian xảo nói: “Phải thế ta mới thích, lão tử thích cưỡi những con ngựa dữ!” Vừa nói, hắn lại xoay người vồ lấy Hoa Trước Vũ, dang rộng hai tay, tựa như chim ưng bắt gà.

Trong lòng Hoa Trước Vũ cảm thấy cùng cực bi thương, nàng cứ tưởng rằng thân phận thái giám tương đối an toàn. Không ngờ, khi đến đây vẫn không thoát được số phận bị lăng nhục.

Lần này, nàng không tránh được.

Gã họ Triệu kia đè Hoa Trước Vũ vào tường, bàn tay giơ ra, “soạt” một tiếng đã xé rách áo trên vai nàng, lộ ra chiếc xương đòn xinh xắn. Tay kia liền gỡ đai ngọc trên eo Hoa Trước Vũ xuống.

Trong lòng Hoa Trước Vũ than thầm một tiếng, ngón tay đã rút ra khỏi còng, khép lại thành lưỡi dao, định đâm vào sau lưng hắn. Đối với loại người này, nàng quả thực không muốn làm bẩn tay mình, nhưng hắn quả thực quá đáng lắm rồi.

“Ai ở bên trong đó?” Một tiếng quát lạnh lùng vang lên ngoài cửa nhà lao, gã họ Triệu vừa nghe thấy, liền sợ đến mức thân thể lập tức cứng đờ, dường như quên cả động đậy.

Cửa nhà lao được một ngục tốt đẩy ra, Hoa Trước Vũ từ từ thu tay, lại ngấm ngầm đút vào trong cái còng, ngước mắt nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa có mấy người đang đứng, trong đó có một người là Châu Toàn, Viện quan ở viện Nội Trừng, người còn lại được mấy ngục tốt vây quanh, chính là tả tướng Cơ Phụng Ly.

Hoa Trước Vũ không ngờ, hắn cũng đã từ hành cung Thanh Giang về đến đây nhanh như vậy, xem ra hắn chính là kẻ phụ trách xử lí thẩm vấn vụ này rồi.

Hắn mặc bộ quan phục màu đỏ sẫm hoa văn đám mây, cổ áo và tay áo thêu điểm xuyết những đám mây lành, đầu đội mũ quan, khoan thai đứng đó, khí độ ung dung, tư thế chắp tay sau lưng trác việt phi phàm. Đại khái là không ngờ rằng trước mắt sẽ diễn ra cảnh tượng thế này, đôi mắt phượng của hắn tức thì nheo lại, lóe lên một tia lạnh lùng và kinh ngạc.

Trong lòng Hoa Trước Vũ khẽ than dài một tiếng, đôi mắt trong trẻo dần giăng đầy vẻ lạnh lùng.

Nhìn đi, nàng mới xúi quẩy làm sao.

Giây phút ngượng ngùng, thê thảm thế này, lại để kẻ thù là Cơ Phụng Ly trông thấy. Trông nàng bị ức hiếp, chắc là hắn vui mừng lắm đây!

Gã họ Triệu sợ cứng đờ người, vẫn giữ nguyên động tác đè Hoa Trước Vũ vào tường. Châu Toàn trông thấy thế, sợ biến sắc, lén nhìn Cơ Phụng Ly một cái rồi quát lớn: “Triệu Tứ, ngươi làm cái gì thế hả?”

Triệu Tứ trông thấy Cơ Phụng Ly, sợ đến mức hai chân run rẩy, liền quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu nói: “Tướng gia tha mạng! Tướng gia tha mạng! Tiểu nhân đến đưa áo tù cho tội phạm, ai ngờ tên yêu nghiệt này lại quyến rũ tiểu nhân. Hắn biết yêu pháp. Cũng không biết làm thế nào đã mê hoặc lòng dạ tiểu nhân, tiểu nhân không hiểu sao không kìm chế được, may mà Tướng gia kịp thời đến đây, nếu không tiểu nhân đã bị tên yêu nghiệt này vấy bẩn rồi.”

Nghe Triệu Tứ mở miệng nói càn, Hoa Trước Vũ đột nhiên phì cười một tiếng, thực không thể nào nhịn nổi! Thị phi đen trắng có phải đều do những kẻ như Triệu Tứ mà điên đảo hết không?

Trong tiếng cười của nàng chứa đầy vẻ chế giễu và bất lực sâu sắc. Cười xong, nàng mới phát hiện ra vừa nãy áo trên vai không biết đã bị rách từ lúc nào, lộ ra xương đòn gợi cảm, nàng vội che quần áo, thẳng người chậm rãi đi đến góc tường dựa lưng vào đó ngồi xuống. Nàng không ra ngoài cửa xem, cũng không hề giải thích về tình hình ban nãy. Nàng nghĩ, chỉ cần là người có mắt đều sẽ biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Đương nhiên, Cơ Phụng Ly cho dù có mắt, chắc cũng là một chủ nhân điên đảo thị phi.

“Châu Toàn, bản tướng không muốn trông thấy gã này nữa!” Tiếng nói lạnh lùng căm ghét thốt lên thong thả như thế, không có bất kì sát khí hay nộ khí. Thế nhưng, Châu Toàn nghe thấy, vẫn sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.

Hắn vội ra lệnh cho ngục tốt đứng sau: “Còn không mau lôi hắn ra ngoài!”

“Vâng!” Mấy tên ngục tốt đáp lời, liền tiến về phía Hoa Trước Vũ, giơ tay định lôi nàng ra.

“Ta không nói y!” Ngữ khí hững hờ, tựa như cơn gió thoảng qua.

“Hả?” Châu Toàn há hốc mồm, hồi lâu mới phản ứng kịp, quát lớn, “Các ngươi làm sao thế? Lũ ngu! Ta đang nói tới Triệu Tứ, mau lôi hắn ra ngoài!”

Mấy ngục tốt vội quay về phía Triệu Tứ, nhấc hai cánh tay hắn, lôi hắn từ trong nhà lao ra ngoài.

Triệu Tứ đã mất hết vẻ hống hách ngang ngược ban nãy, không ngừng khóc lóc kêu rên: “Tướng gia tha mạng, tướng gia tha mạng…” Thế nhưng tiếng kêu thê thảm cứ thế xa dần.

Hoa Trước Vũ từ từ mở mắt, nàng thực không ngờ, Cơ Phụng Ly lại giúp nàng xử trí Triệu Tứ.

Trước cửa nhà lao, Cơ Phụng Ly đứng lặng lẽ, khóe môi nở nụ cười nho nhã như có như không, ánh mắt khẽ lướt qua đống cỏ và quần áo ngổn ngang ban nãy Triệu Tứ cởi ra ở trong phòng giam.

“Châu Toàn, lát nữa, dẫn y qua đây!” Cơ Phụng Ly lạnh lùng nói, rồi quay người bỏ đi.

Qua cánh cửa nhà lao vẫn còn đang mở, có thể trông thấy bóng dáng hắn rời đi.

Trong hành lang dài u ám, cứ cách mười bước lại có một bó đuốc. Ánh lửa ảm đạm, tà áo khẽ bay, mang theo làn gió nhẹ, khiến ánh lửa khẽ rung rinh. Hắn ăn mặc rộng rãi như thế, bóng dáng khoan thai bước ra, tựa như ánh kiếm hoa lệ, chọc vào mắt Hoa Trước Vũ.

Nàng nhắm mắt lại, mới đè nén được nỗi hận trong lòng. Đứng dậy, chậm rãi đóng cửa nhà lao, nàng thay bộ quần áo tù dưới đất lên người. Quần áo trên người đã rách, không thay cũng không được. Có điều, bộ quần áo tù này hơi rộng, mặc lên càng thấy rõ nàng rất gầy.

Qua một chốc, liền có hai ngục tốt đến, áp giải nàng tới Hình Đường.

Trên đài thẩm vấn là Thượng Thư bộ Hình Trương Thanh, trên kỉ án một góc có hai người đang ngồi, một là Tả tướng Cơ Phụng Ly, người kia lại là Hữu tướng Nhiếp Viễn Kiều.

Hoa Trước Vũ định thần, nếu Hữu Tướng Nhiếp Viễn Kiều đến đây nghe thẩm vấn, vậy thì, phải chăng Hoàng Phủ Vô Song vẫn còn chút cơ hội?

Nhiếp Hữu tướng là huynh trưởng của Nhiếp Hoàng hậu, cũng là một thế lực lớn trong triều, nhưng không biết vì sao, Nhiếp Hữu tướng và Nhiếp Hoàng hậu quan hệ rất căng thẳng, dường như có chết cũng chẳng thèm gặp nhau. Vì thế, tuy ông ta là cậu của Hoàng Phủ Vô Song, nhưng ngày thường cũng không qua lại thân thiết, dường như đối với cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị, ông ta không hề có hứng thú. Thế nhưng, đến thời khắc sinh tử này, Hoa Trước Vũ tin rằng, bất luận thế nào ông ta cũng không thể không ủng hộ Hoàng Phủ Vô Song.

Trương Thanh nhìn hai vị quan lớn Tả Hữu tướng một cái, lên tiếng: “Hai vị đại nhân, chúng ta bắt đầu thôi!”

Cơ Phụng Ly ngồi sau kỉ án, hắn mặc quan phục, bớt đi vài phần phiêu dật, nhưng lại thêm vài phần trầm ổn. Hắn ung dung dựa trên ghế, thần sắc nhàn nhã, trông thấy Hoa Trước Vũ bị đẩy vào, hắn mới lạnh nhạt đưa mắt nhìn nàng.

Nhiếp Hữu tướng lạnh lùng quát, “Vậy thì bắt đầu đi!”

Trương Thanh ho một tiếng, đập bàn lạnh lùng hỏi: “Phạm nhân quỳ dưới kia, bản quan hỏi ngươi, con gấu người đó có phải do điện hạ sai ngươi bắt mang đến không?”

“Không phải!” Hoa Trước Vũ đáp, “Trương đại nhân, chuyện gấu người, không phải do điện hạ gây ra. Bức tranh thanh trúc tìm thấy trong Thanh Uyển của điện hạ, các đại nhân cho rằng được đặt cạnh phấn hoa Tân Di, vì thế mới ngấm mùi hương. Nhưng nô tài cho rằng, bức tranh đó cũng có thể đã bị kẻ khác giở trò trong lúc vẽ, rắc phấn hoa vào trong mực, như thế khi vẽ tranh cũng có thể có mùi hoa Tân Di.” Hoa Trước Vũ quỳ dưới đất, chậm rãi nói từng câu từng chữ.

“Nói cũng có lí, bức tranh này có thể đã bị kẻ khác dùng mực có chứa bột hoa để vẽ, sau đó tặng cho điện hạ, nhằm vu oan giá họa cho người.” Nhiếp Hữu tướng ngồi một bên vuốt râu nói.

“Đúng là nói rất có lí, nhưng mực vẽ cũng là do điện hạ sai người mang tới!” Trương Thanh tức thì đối đáp với khuôn mặt vô cảm.

“Nhưng người vẽ cũng tiếp xúc với mực, cô ta cũng có thể lén rắc phấn hoa vào trong lúc vẽ.” Hoa Trước Vũ ngước mắt lại đưa lời.

Trương Thanh nheo mắt nói: “Nhưng Ôn Uyển tiểu thư vẽ tranh trước mặt đông đảo mọi người, nếu cô ta thừa cơ giở trò, hôm đó bao nhiêu người như thế, sao chẳng ai phát hiện?”

Hoa Trước Vũ tắc họng

Hôm đó, nàng đúng là vô vị thật, không chú ý tới Ôn Uyển, mà lại ngẩng đầu nhìn trời cao, vừa hay, con Hải Đông Thanh của Tiêu Dận thu hút sự chú ý của nàng, giả như Ôn Uyển giở trò nàng cũng hoàn toàn không thể phát hiện. Còn Hoàng Phủ Vô Song, hắn chú ý tới Ôn Uyển thật, nhưng chắc đã bị Ôn Uyển làm cho điên đảo thần hồn, e rằng Ôn Uyển có làm gì hắn cũng chẳng biết.

“Hôm đó nô tài có chút thất thần, không hề chú ý!” Hoa Trước Vũ chậm rãi nói, đến lúc này, nàng hối hận rồi, hôm đó sao nàng lại vô vị đến mức đi ngắm bầu trời cơ chứ!

Thế nhưng, ai có thể ngờ, lúc đó, đối thủ đã bắt đầu giăng bẫy? Chẳng qua chỉ là một bức tranh, ai biết được một bức tranh lại có thể đưa Thái tử hô phong hoán vũ như Hoàng Phủ Vô Song vào viện Nội Trừng! Cho dù muốn đề phòng, e rằng cũng chẳng đề phòng nổi.

“Không chú ý ư?” Trương Thanh vô cảm nói, ngay cả thanh âm cũng không lộ ra hỉ nộ. Ông ta lại đập bàn thật mạnh, “Phạm nhân, ngươi ngẩng đầu lên!”

Hoa Trước Vũ ngẩng đầu, theo ánh mắt của Trương Thanh nhìn lên tường.

Chỉ thấy trên bức tường ông ta chỉ, treo đầy những thứ hình cụ cổ quái, trông cực kì thâm nghiêm đáng sợ, thứ nào cũng đen sì, bên trong đọng những vết máu rất dày, cũng không biết những hình cụ ấy đã tưới máu của biết bao người.

Trương Thanh chỉ vào những hình cụ trên tường nói: “Những thứ trên tường, là do Hoàng thượng ngự ban, chuyên dùng cho những vương công quý tộc phạm pháp. Ngươi chỉ là một thái giám nhỏ nhoi, có thể được dùng những hình cụ ngự ban, cũng xem như có phúc lắm rồi. Người đâu, chuẩn bị đại hình!”

Mấy năm nay lăn lộn trên chiến trường, thứ gì Hoa Trước Vũ cũng từng trông thấy, chỉ có mỗi những hình cụ đáng sợ kia là chưa thấy bao giờ. Nhưng nàng đâu phải kẻ có thể bị những hình cụ ấy hăm dọa, ánh mắt lạnh lùng lướt qua những hình cụ đen sì, khóe môi nàng nở một nụ cười.

“Nô tài không biết, hóa ra Thượng Thư bộ Hình thẩm án thế này đây! Nếu đã muốn đánh đập ép cung, thì cần gì phải hỏi, cứ đánh luôn đi cho xong!” Nàng lạnh lùng nói, trong đôi mắt lóe lên một tia bỡn cợt.

Sắc mặt Trương Thanh lạnh thêm vài phần, ngục tốt đứng một bên y lời bước ra, lôi hai tay Hoa Trước Vũ, sắp sửa kéo nàng về phía hình cụ.

Cơ Phụng Ly ngồi nghiêng trên ghế, đôi mắt đen như mực hờ hững lướt qua, quét lên khuôn mặt Hoa Trước Vũ như một áng mây, lại nhìn hình cụ với vẻ chẳng thèm quan tâm. Khóe môi vẫn thản nhiên giữ nụ cười như có như không.

Hoa Trước Vũ có thể tưởng tượng ra, trong mắt và trong lòng Cơ Phụng Ly đang vui sướng đến mức nào. Lần này, coi như hắn đã báo được mối thù hôm đó nàng đánh hắn, cũng báo được mối thù nàng cướp quần áo của hắn rồi.

Đúng là đắc tội ai chứ đừng đắc tội kẻ tiểu nhân!

Thứ hình cụ hình dáng kì quặc này, xem ra là để kẹp chân, cũng không biết qua bao nhiêu năm tháng như thế, nó đã kẹp gãy bao nhiêu đôi chân, thớ gỗ đã bị máu tươi thấm vào nhiều đến mức không còn trông rõ màu sắc ban đầu nữa.

Hai ngục tốt đè sấp Hoa Trước Vũ ra đất, một trong số đó cầm hình cụ lên kẹp vào chân Hoa Trước Vũ, hai bên trái phải bắt đầu dùng sức kéo dây thừng ra.

Hoa Trước Vũ nằm bò trên mặt đất đá xanh lạnh lẽo, hàn ý lạnh như băng ngấm qua lòng bàn tay, gần như xuyên vào trong tim. Hai ngục tốt vừa dùng lực, cơn đau lập tức xông đến, Hoa Trước Vũ cắn chặt môi, hiện giờ nàng không thể phản kháng, nhưng sự dày vò thể xác này, chịu đựng một chút là sẽ qua thôi. Đám người này, vẫn chưa dám đánh chết nàng trên Hình Đường đâu.

“Thôi đi!” Giọng nói của Cơ Phụng Ly như thể truyền từ nới rất xa, nhẹ như làn gió, nhưng lại lạnh như băng. “Giải phạm nhân xuống!” Hắn vẫn ngồi dựa trên ghế, tư thế ung dung, trên khuôn mặt tuấn mĩ thoáng một vẻ lạnh lùng.

Hai ngục tốt nghe thấy thế, vội cuống cuồng tháo hình cụ ra khỏi chân Hoa Trước Vũ, lôi nàng ra ngoài.

“Bỏ ta ra! Tự ta đi được!” Hoa Trước Vũ chậm rãi nói, phủi tay một cái, hai ngục tốt kia liền loạng choạng. Nàng nhìn bọn chúng một cách khinh miệt, lết chân đau, đi nhanh ra ngoài. Vừa ra khỏi Hình Đường, nàng liền đi chậm lại, chân vẫn còn rất đau, mới chỉ kẹp có một tí, mà đã đau dữ dội thế này. Thực không biết nếu cứ kẹp tiếp, liệu nàng có chịu được không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3