Phượng ẩn thiên hạ (Tập 2) - Phần III - Chương 25 phần 2

Cơ Phụng Ly khẽ chau mày, lạnh nhạt nói: “Ngươi còn lề mề gì nữa? Cởi quần áo đi!” Trong giọng nóí dịu dàng như cơn gió không nghe ra bất cứ cảm xúc nào.

Người con gái vuốt mồ hôi không biết vã ra trên trán từ bao giờ, đưa tay bắt đầu cởi áo, trước tiên là chiếc váy màu vàng tơ ở ngoài, rồi đến áo trong màu trắng, cuối cùng, nàng chỉ còn mặc chiếc yếm màu hồng nhạt, lặng lẽ dứng trước mặt Cơ Phụng Ly.

Ánh đèn trong phòng dìu dịu, phản chiếu lên làn da trắng như mỡ đông của người con gái, vòng eo thon thả, bộ ngực đầy đặn, những đường cong quyến rũ. Thân hình người con gái trẻ tuổi, quả là vô cùng kiều diễm.

Ánh mắt Cơ Phụng Ly chậm rãi lướt qua thân hình người con gái, trong đáy mắt sâu thẳm, không thấy bất kì rung động nào.

Người con gái dựa vào Cơ Phụng Ly, nàng ta nép trong lòng hắn, hơi mở miệng, cắn vào đai ngọc trên tà áo rộng của hắn, khẽ kéo một cái, gỡ chiếc đai ngọc trên eo xuống. Dẫu sao cũng xuất thân chốn lầu xanh, tuy có chút căng thẳng, nhưng công phu quyến rũ của nàng ta chẳng tệ chút nào. Đai ngọc rơi xuống, chiếc áo vải tơ của Cơ Phụng Ly lập tức cởi ra, tuột xuống đất như một đám mây.

Trong mắt Cơ Phụng Ly lóe lên một tia u ám, hắn ngồi dựa vào giường. Người con gái đè lên hắn như bóng với hình, giơ tay kéo quần của Cơ Phụng Ly từ dưới mắt cá chân lên. Nàng ta dướn người, chậm rãi hôn lên mắt cá chân Cơ Phụng Ly, nụ hôn như mưa dọc theo mắt cá chân, từ từ hướng lên trên.

Cơ Phụng Ly ngồi tựa trên giường, cảm nhận làn môi mềm mại hôn trên đùi hắn, cảm giác mềm mại, ấp áp, mịn màng đó, khiến hắn nhớ đến nụ hôn của một người khác. Còn mềm mại, ấm áp, mịn màng hơn nụ hôn trước mắt, tựa như cánh hoa mùa xuân, khẽ chạm lên môi hắn, rót dòng máu cứu mạng vào trong miệng hắn. Hắn vốn cứ tưởng đó là thuốc, nhưng vô tình nghe được y dạy người phụ nữ đó cho đứa trẻ uống máu, hắn mới đột nhiên nhớ ra, thứ mà hắn đã uống, thứ chất lỏng mang theo vị tanh ấy nào phải thuốc, rõ ràng là máu, là máu của y.

Y đã dùng máu của mình để cứu hắn!

Người con gái hôn một hồi, thấy Cơ Phụng Ly chẳng động lòng, ánh mắt dịu dàng lướt qua hắn, lúc này mới phát hiện ra đôi mắt của nam tử trước mắt dường như đang chăm chú nhìn nàng ta, nhưng kì thực đã xuyên qua nàng ta, nhìn nơi xa xôi nào đó. Ánh mắt người con gái trở nên u ám, nàng ta giơ cặp đùi trắng như tuyết ra, đè lên hai đùi Cơ Phụng Ly, đôi mắt xinh đẹp mang theo muôn loại phong tình nhìn hắn, nàng ta dùng giọng nói nũng nịu nhất, khẽ gọi: “Tướng gia...”

Đôi mắt phượng cúi xuống, nhìn người con gái trước mặt, nhưng trong đầu lại nghĩ đến người đó. Thoáng chốc là cảnh hắn và y vật lộn, thoáng chốc là đêm hôm đó lõa thể tương kiến thoáng chốc là hắn và y đối chọi lẫn nhau.

Người con gái yểu điệu chu môi, nàng ta dướn người, những nụ hôn nóng bỏng điểm trước ngực Cơ Phụng Ly.

Ánh mắt Cơ Phụng Ly trở nên sâu thẳm, khóe môi nhếch lên một nụ cười, dưới ánh đèn lung linh, nụ cười đó càng cực kì ung dung mê hoặc. Hắn đưa ngón tay dài, vuốt lên gương mặt trắng trẻo mịn màng của người con gái, lại men theo khuôn mặt chậm rãi lướt xuống, xoa lên vùng xương quai xanh, tìm đến nút thắt cạnh yếm, khẽ dùng lực, nút thắt đã bung ra. Chiếc yếm màu hồng duy nhất còn sót lại trên thân hình nàng ta giống như một cánh hoa, chậm rãi rơi xuống nền gạch trắng.

Bộ ngực đầy đặn của người con gái phập phồng trước mặt Cơ Phụng Ly, ánh mắt hắn sáng lên, nhưng trước mắt lại hiện ra cảnh đêm đó khi hắn đứng bên hồ. Khi hắn đột nhiên xuất hiện, y lạnh lùng nhìn về phía hắn, chui xuống dưới nước không chút hoang mang. Ngực của y phẳng như thế, nếu như trước ngực y cũng có một đôi gò bồng đảo thì hay quá. Chỉ tiếc là, không có.

Đột nhiên hiểu ra mình đang nghĩ gì, ánh mắt Cơ Phụng Ly trở nên sâu thẳm, trong lòng bực dọc một cách vô cớ. Hắn chợt ngồi dậy, giơ tay nắm lấy bàn tay mềm mại của người con gái lật mình một cái, đè nàng ta xuống dưới.

Hắn giơ tay sờ lên gò bồng đảo trước ngực người con gái, khẽ vuốt ve. Người con gái đã động tình, không ngừng thở dốc, hơi thở phả vào bên tai Cơ Phụng Ly.

Đôi môi hồng của nàng ta, kiều diễm dâng lên, men theo má hắn, di chuyển đến khóe môi hắn. Khi môi nàng ta đặt lên môi Cơ Phụng Ly, cảm giác mềm mại đó khiến động tác của hắn đột nhiên dừng lại. Hắn đè lên nàng ta, trong đôi mắt phượng tuyệt đẹp ngập tràn dục niệm, nhưng hắn lại thốt ra ba chữ khác hẳn với bầu không khí trước mắt, “Lui xuống đi!”

Người con gái sững sờ, giơ cánh tay trắng trẻo như ngó sen ra ôm chặt lấy cổ Cơ Phụng Ly, nũng nịu nói: “Tướng gia... hãy để A Nhụy được hầu hạ tướng gia một lần đi. Tướng gia, xin người đừng bắt A Nhụy đi ra.” Người con gái nhõng nhẽo cầu xin, đầu mày cuối mắt đầy vẻ quyến rũ và oán trách. Nàng ta hoàn toàn không hiểu nổi, rõ ràng tướng gia đã động tình, sao đột nhiên lại dừng lại?

Mấy ngày nay Cơ Phụng Ly đều rất bận, nghe nói là bận chuẩn bị mở khoa thi võ, ban ngày Hoa Trước Vũ không có cơ hội gặp được hắn. Cây đàn Thanh Liễm đó, Hoa Trước Vũ dùng được vài ngày, bèn quyết định trả lại Cơ Phụng Ly. Cây đàn danh giá như thế, không hợp để nàng lưu giữ. Hơn nữa, nàng muốn nhân cơ hội trả đàn, thuyết phục Cơ Phụng Ly, để nàng theo hắn vào triều làm việc. Cứ ở mãi trong tướng phủ, nàng đã mất hết liên lạc với bên ngoài.

Hoa Trước Vũ ôm đàn, đi đến cách Phụng Viên không xa, liền trông thấy Lam Băng đang đi đi lại lại dưới bóng đêm.

“Nguyên Bảo, ngươi đến đây làm gì?” Lam Băng chạy đến trước mặt nàng, giơ tay ngăn nàng lại, trên khuổn mặt thanh tú đầy vẻ cảnh giác.

Hoa Trước Vũ không nhịn được cười nói, “Ta đến trả đàn chứ đâu phải hành thích tướng gia, ngài căng thẳng như thê làm gì?”

“Không có gì, ngươi đợi đã, để ta đi thông báo một tiếng” Lam Băng nhanh chân chạy một vòng đến Phụng Viên, đương nhiên hắn không hề đi thông báo, hắn chính là muốn để đoạn tụ kia trông thấy cảnh tướng gia tầm hoan khoái lạc, để y hiểu rằng tướng gia thích nữ nhân, để y khỏi mơ tưởng huyền với tướng gia. Lát sau, hắn bước nhanh từ trong ra, cười nhạt nói: “Ngươi vào đi, tướng gia đợi ngươi trong phòng nghỉ!”

Hoa Trước Vũ chau mày hỏi: “Phòng nghỉ? Tướng gia ngủ rồi sao?”

Lam Băng cười nói: “Chưa, ngài ấy đang đọc sách! Nguyên Bảo, ngươi có phải nữ nhân đâu, tướng gia ngủ rồi thì dã sao, chẳng lẽ không thể đi gặp dược?”

Hoa Trước Vũ chau mày, cười đáp: “Thì chẳng phải là ta sợ quấy rầy tướng gia đó sao?” Nàng ôm đàn, chậm rãi đi về phía Phụng Viên, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài phòng nghỉ của Cơ Phụng Lỵ, từ từ đẩy cửa ra.

Trong căn phòng nghỉ rộng lớn, chỉ thắp một ngọn đèn lưu li, tỏa ra ánh sáng u tĩnh. Bước chân đang tiến vào của Hoa Trước Vũ từ từ thu lại, thế nhưng, nhớ đến lời Lam Băng nói, hiện giờ thân phận của nàng là đàn ông, giữ ý quá liệu có phải sẽ khiến bọn họ nghi ngờ nàng là con gái? Nghĩ thế, nàng lại chậm rãi tiến vào.

“Tướng gia, ta đem cây đàn Thanh Liễm mà ngài tặng đến đây.” Giọng nói của Hoa Trước Vũ vang lên giữa căn phòng u ám, lời nói vừa dứt, nàng liền đứng sững lại.

Người con gái vốn đang đau lòng muốn chết vì phải rời khỏi Cơ Phụng Ly, bên eo bỗng bị giữ lấy, bàn tay vốn đang đẩy nàng ta ra lúc này đã trượt đến bên eo, ôm lấy nàng ta, đè nàng ta xuống dưới thân mình. Trong lòng nàng ta cực kì hoan hỉ, tướng gia hối hận rồi sao? Cánh tay trắng nõn lại vươn ra, ôm lấy gáy Cơ Phụng Ly.

Hoa Trước Vũ kinh ngạc đứng sững lại, trên chiếc giường trước mặt, Cơ Phụng Ly dựa vào đó, thần thái ung dung, một người con gái không mảnh vải che thân đang sà vào lòng hắn. Ánh đèn dìu dịu, bầu không khí mờ ám, nam nữ ôm ấp nhau, Hoa Trước Vũ đương nhiên là biết bọn họ đang làm gì.

Trong lòng nàng thầm rủa Lam Băng mấy câu, khóe môi nhếch, nở một nụ cười say lòng người, thản nhiên nói: “Tướng gia, hai người cứ tiếp tục, ta đi ra đây.”Nàng chậm rãi để cây đàn xuống đất, rồi liền nhanh chân lui ra ngoài.

“Khoan!” Giọng nói ung dụng mê hoặc của Cơ Phụng Ly từ trên giường truyền đến, “Để cây đàn vào trong, ngươi để cạnh cửa như thế, là muốn đá vào hay sao?”

Hoa Trước Vũ chau mày, hắn đã không ngại để người khác trông thấy, thì nàng cũng chẳng ngại đứng xem. Nàng cúi xuống ôm cây dàn dưới đất lên, chậm rãi đi vào trong phòng vòng qua chiếc sập giữa phòng, chậm rãi đi đến bên kỉ án “Tướng gia, đặt ở đây nhé?”

Cơ Phụng Ly chẳng buồn nhìn nàng, chỉ nhàn nhã nói; “Ừ, đặt ở đó đi. Nguyên Bảo ngươi đừng đi vội, lát nữa bản tướng còn có việc muốn nói với ngươi!”

Họa Trước Vũ ngẩn người, nàng bĩu môi, nói thực lòng, nàng thực không muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng cảm thấy tình cảnh này khiến trong lòng có phần nghẹn lại, không khí trong phòng quá bức bối. Thế nhưng, người ta đã có lời mời, nàng cũng không thể từ chối được.

Hoa Trước Vũ quay người ngồi trên sập trong phòng, tay chống cằm, có phần vô vị. Tiếng rên khe khẽ của người con gái từ trên giường vọng ra, Hoa Trước Vũ thấy nổi hết cả da gà. Không phải chứ, đừng nói Cơ Phụng Ly lại có sở thích biến thái như thế, thích thân mật với nữ nhân trước mặt người khác. Trên kỉ án bằng gỗ đỏ, trong chiếc chén bằng sứ màu trắng vẫn còn nửa chén rượu màu đỏ son, chắc là vừa rồi Cơ Phụng Ly bỏ dở, hương rượu nhàn nhạt xông lên mũi.

Hoa Trước Vũ ngồi đó quả thực rất vô vị, bèn giơ tay lấy một chiếc chén mới từ trên giá gỗ bên cạnh kỉ án xuống, nâng bình rượu lên, rót một chén, cầm chén rượu từ từ dựa trên sập. Hương rượu trong chén gọi mời, nàng vừa định nhấp một ngụm, khóe môi đã chạm vào thành chén, bỗng nhiên chau mày lại. Hồi ức của đêm động phòng, như gió rung chớp giật trong trí óc, nàng sững lại, rượu của Cơ Phụng Ly, tốt nhất đừng nên uống thì hơn, kẻo lại bị ám toán thêm lần nữa.

Cơ Phụng Ly nhìn Hoa Trước Vũ đang ngồi vắt chân ung đung dựa trên sập, tay cầm chén rượu, đôi mắt phượng đột nhiên nheo lại. Nguyên Bảo được lắm, còn tưởng mình đang xem kịch thật sao? Trong lòng hắn lập tức dâng lên ý không vui, hắn bỗng giơ tay, tóm lấy bàn tay người con gái đang vuốt ve trên ngực hắn, từ từ đẩy nàng ta ra.

“Tướng gia...” Người con gái ai oán ngước mắt khẽ nói.

“Lui xuống!” Cơ Phụng Ly khẽ chau mày, lạnh nhạt nói. Trong ngữ khí ôn nhã, đã ẩn chứa vẻ chán ngán.

Người con gái không nói một lời, nhặt quần áo dưới đất lên, mặc lại từng thứ một, yểu điệu thi lễ với Cơ Phụng Ly, rồi chậm rãi lui ra.

Hoa Trước Vũ đưa mắt nhìn, vốn dĩ nàng đã hạ quyết tâm ngồi xem đến cùng. Không hiểu sao Cơ Phụng Ly lại bỗng nhiên dừng lại, sâu thẳm trong lòng như thở phào một tiếng. Nói cho cùng, nàng vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ, nếu Cơ Phụng Ly không dừng lại, nàng cũng không chắc liệu thực sự có thể ngồi xem hết từ đầu đến cuối được không, dẫu sao thì đây không phải là quan sát chiến sự, cũng không phải là quan sát tỉ võ. Những chuyện thế này, nàng không muốn để người khác dạy, chỉ muốn để phu quân tương lai dạy cho mình mà thôi.

Người con gái vừa lui ra, trong phòng lập tức yên tĩnh đến cực điểm.

Cơ Phụng Ly dựa trên giường hồi lâu không động đậy, Hoa Trước Vũ xoay xoay chén rượu trong tay, hồi lâu cũng không uống, bởi quả thực nàng không dám uống.

“Tướng gia, xin hỏi ngài có gì dặn dò?” Hoa Trước Vũ ngước mắt mỉm cười hỏi. Nàng rất muốn biết, vừa rồi hắn giữ nàng, nói là có việc, rốt cuộc đó là chuyện gì?

Cơ Phụng Ly lười biếng dựa trên giường, đôi mắt phượng hơi nheo, nhìn về phía nàng. Ánh mát long lanh lướt qua, quyến rũ chết người.

“Lại đây!” Hắn bỗng nhiên lạnh lùng nói.

Hoa Trước Vũ cứng đờ người, chau mày đặt chén rượu trong tay xuống kỉ án, chậm rãi bước qua.

Cơ Phụng Ly vãn giữ nguyên tư thế ban nãy, không hề động đậy, áo trong của hắn mở ra như đám mây, để lộ hơn nửa bờ ngực rắn chắc mà gợi cảm. Quần bên dưới cũng bị kéo xuống đến đùi, toàn thân quần áo xộc xệch, lộ vẻ cực kì lả lơi. Mái tóc đen bóng xõa trên vai, vô cùng cuốn hút.

Nếu đổi lại là nàng của ngày trước, Hoa Trước Vũ nghĩ có lẽ nàng sẽ bị hắn hấp dẫn, nhưng hiện giờ, nàng đã miễn dịch với hắn, giống như miễn dịch với ôn dịch vậy.

“Tướng gia!” Hoa Trước Vũ chau mày, lạnh lùng hỏi, “Không biết tướng gia gọi Nguyên Bảo lại đây làm gì?”

“Mặc quần áo cho bản tướng!” Cơ Phụng Ly nheo mắt hờ hững nói, đôi mắt phượng tuyệt mĩ chăm chú nhìn nàng.

Hoa Trước Vũ sững người, đứng ngẩn ra đó không động đậy. Thế này là thế nào? Nàng có phần mơ hồ rồi!

Ánh mắt đen như màn đêm của Cơ Phụng Ly thâm trầm nhìn lên khuôn mặt nàng, khóe môi nở một nụ cười nhạt, “Ngươi ở Đông cung cũng hầu hạ Hoàng Phủ Vô Song thế này sao?”

Quả thực nàng đã từng hầu hạ Hoàng Phủ Vô Song thay quần áo ở Đông cung, nhưng nàng là thái giám thân cận của hắn, đó là công việc thường ngày của nàng. Giờ Cơ Phụng Ly cũng muốn nàng hầu hạ sao?

“Thế nào, ngươi không bằng lòng hả? Chẳng phải ngươi muốn theo bên cạnh làm thị vệ thân cận của bản tướng sao? Ngươi đến tướng phù đã lâu như vậy, vẫn chưa từng làm tròn trách nhiệm của mình!” Giọng nói của Cơ Phụng Ly cực kì ung dung, không nghe ra được tâm trạng của hắn lúc này.

Hoa Trước Vũ cười nhạt, quay người lấy một chiếc áo rộng màu trắng từ tủ quần áo ở một góc ra, chậm rãi đi đến bên cạnh Cơ Phụng Ly.

Kì thực, hắn nói không sai chút nào, nàng đến tướng phủ là để dò la tin tức từ bên cạnh hắn. Đêm nay nàng đến đây, cũng là định để hắn giao ít việc cho nàng làm. Chẳng qua chỉ là hầu hạ hắn mặc quần áo thôi mà, có gì to tát đâu.

Nàng chậm rãi đi đến trước mặt hắn, kéo chặt áo trong của hắn, mặc lại chỉnh tề, khoác tấm áo trắng rộng lên ngườỉ hắn, cầm đai ngọc lên quấn quanh thân rồi thắt lại.

Cơ Phụng Ly đứng yên đó cho nàng hầu hạ, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía trước. Hắn cảm nhận hơi thở của Hoa Trước Vũ phả ra bên cạnh, mang theo mùi hương nhàn nhạt. Nàng cực kì cẩn thận, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn chạm vào da thịt hắn, những đụng chạm nhẹ nhàng ấy khiến trái tim hắn dâng lên cảm giác rung động trước nay chưa từng có. Ánh mắt hắn bất giác di chuyển theo nàng, mãi cho đến khi nhìn vào đôi môi đỏ thắm của người trước mặt, hắn vội đưa mắt ra chỗ khác như thể đang chạy trốn.

“Tướng gia, còn việc gì nữa không?” Hoa Trước Vũ cười tươi tắn hỏi.

Cơ Phụng Ly khẽ nheo đôi mắt phượng, ánh mắt lạnh lùng như băng rời khỏi khuôn mặt Hoa Trước Vũ, thản nhiên nói: “Cút!”

Hoa Trước Vũ nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.

Từ trước đến nay, Cơ Phụng Ly luôn dịu dàng như làn gió, thế mà gần đây, hắn lại liên tục nói ra chữ đó hai lần, lần thứ nhất là với Lam Băng, còn lần này là với nàng.

Lúc thì dịu dàng như ngọc, khiêm cung như người quân tử, lúc lại lạnh lùng như băng, tàn độc như ma quỷ, nàng càng lúc càng không hiểu nổi hắn nữa.

“Tướng gia, Nguyên Bảo đã làm sai chuyện gì?” Hoa Trước Vũ đứng đó không động đậy, cất giọng trong trẻo hỏi, “Nếu làm sai chuyện gì, xin tướng gia chỉ rõ, lần sau Nguyên Bảo nhất định sẽ sửa.”

Hoa Trước Vũ vừa dứt lời, một cánh tay trắng trẻo đã giơ ra, tay áo trắng như làn mây, bỗng nhiên nắm lấy cằm nàng. Động tác của hắn nhanh như thần thoại, nàng không kịp đề phòng, hoàn toàn không có cơ hội tránh được. Năm ngón tay hắn dùng lực, ép nàng ngước mắt nhìn lên. Bốn mắt nhìn nhau, nàng trông thấy rõ vẻ thâm trầm và sắc bén trong mắt hắn, trong lòng lập tức run lên.

Chẳng lẽ, nàng đã lộ ra sơ hở gì, để hắn nhận ra thân phận của nàng rồi? Sao nàng lại cảm thấy, Cơ Phụng Ly dường như cực kì hận nàng? Kì thực, hắn biết nàng là con gái cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là hắn nhận ra nàng là Doanh Sơ Tà. Vậy thì, nàng nghĩ mình sẽ gặp nguy hiểm mất.

Hoa Trước Vũ nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhịn cơn đau dưới cằm, bình tĩnh nhìn Cơ Phụng Ly, đôi mắt trong trẻo toát lên vẻ trầm tĩnh và quật cường, nhưng không có một mảy may hoảng sợ.

“Nghe đây, từ hôm nay trở đi, bản tướng cho phép ngươi ở bên cạnh làm việc. Thế nhưng, ngươi phải nhớ lấy, làm xong việc thì mau chóng lui ra, không phải hỏi tại sao! Đi đi!” Hắn đột nhiên buông bàn tay đang nắm lấy cằm nàng, quay người không nhìn Hoa Trước Vũ thêm lần nào nữa, thong dong đi đến bên kỉ án, vung tà áo ngồi xuống, phong tư cao ngạo, toàn thân càng toát lên điệu bộ không phận sự miễn làm phiền.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3