Phượng ẩn thiên hạ (Tập 2) - Phần III - Chương 26 phần 2

Hoa Trước Vũ biết, Cơ Phụng Ly hoàn toàn không phải muốn nàng ra nghênh chiến, chẳng qua chỉ muốn Tiêu Dận nhìn về phía nàng mà thôi. Dù sao thì, hắn cũng đoán chắc nàng là người của Tiêu Dận, nếu để nàng ra nghênh chiến, chẳng phải đồng nghĩa với việc thả nàng về hay sao? Có điều, Hoa Trước Vũ không ngờ, Tiêu Dận lại nói ra những lời như thế, dường như vốn dĩ không hề quen biết nàng.

Cơ Phụng Ly ngẩn người, quay đầu nhìn Hoa Trước Vũ, trong đôi mắt phượng lộ vẻ u ám, lạnh lẽo vô cùng, “Thực không ngờ Bắc Đế lại giả vờ không quen biết ngươi. Chẳng lẽ tưởng rằng làm như thế thì bản tướng sẽ tha cho ngươi sao?”

Hoa Trước Vũ cười nhạt, “Tướng gia, xin hãy cho ta ra nghênh chiến! Ta không phải thám tử Bắc Triều, ta là người Nam Triều. Nếu ta bỏ trốn, ngài có thể bắn chết ta!” Nàng nghĩ kĩ, bất luận thế nào cũng phải gặp Tiêu Dận, nàng muốn biết, vì sao chàng lại phát động chiến sự. Nếu quả thực như người khác dự đoán, là vì nàng, thì nàng chẳng phải đã trở thành thiên cổ tội nhân hay sao? Nàng phải thuyết phục chàng lui binh đình chiến.

Cơ Phụng Ly ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt phượng khẽ nheo, lạnh lùng nói: “Được! Bản tướng cho phép ngươi đi gặp hắn, có điều, ngươi muốn chạy cũng không phải dễ!”

Cơ Phụng Ly giải huyệt đạo cho Hoa Trước Vũ, sai một cánh tinh binh trọng giáp hộ tống Hoa Trước Vũ ra cổng. Đồng thời, hắn còn sai Đường Ngọc và Nam Cung Tuyệt kèm sát hai bên ngựa của nàng.

Hoa Trước Vũ biết thực lực của hai người, nhất là Đường Ngọc, đã là hậu duệ của Đường Môn, công phu bắn ám khí dụng độc đương nhiên không phải vừa. Nếu nàng thực sự định bỏ trốn, cần gì Cơ Phụng Ly phải ra tay, hai người này ngăn nàng lại là đủ. Có điều, nói cho cùng, Cơ Phụng Ly vẫn xem thường thực lực của Hoa Trước Vũ. Nếu nàng thực sự muốn bỏ chạy, hai người bọn họ không ngăn cản nổi. Thế nhưng, nàng không hề muốn như vậy. Hoa gia bọn họ bao năm chinh chiến vì Nam Triều, chẳng những là vì triều đình, mà còn vì bách tính Nam Triều. Phụ thân nàng Hoa Mục, tuy bị vu oan là mưu phản, nhưng nàng vẫn luôn tin tưởng rằng phụ thân trong sạch. Còn Hoa Trước Vũ nàng, cũng quyết không làm những chuyện thông địch bán nước.

Dưới chân thành Túc Châu, Hoa Trước Vũ phi ngựa ra trước trận tiền hai quân. Đường Ngọc và Nam Cung Tuyệt theo sát đằng sau, một trái một phải kèm sát hai bên.

Tiếng trống trận của quân Bắc Triều đã tạm ngừng, chỉ còn tiếng vó ngựa, từng đợt vang lên tựa như trống điểm, dồn dập lên trái tim nàng.

Xuyên qua bóng tối nặng nề dưới chân thành, xuyên qua màn sương mỏng, cuối cùng cũng cách Tiêu Dận mỗi lúc một gần, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt chàng dưới vương kì của Bắc quân đang không ngừng tung bay trong gió.

Đây không phải là Tiêu Dận mà Hoa Trước Vũ từng quen! Thậm chí, còn có phần xa lạ.

Không phải vì tóc chàng màu tím, mà vì hàng mi lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng, dung nhan tuấn mĩ cũng lạnh lùng. Bộ vương phục màu tím lấp lóa của Bắc Triều, trên vạt áo có thêu rồng vàng trên mây, đôi mắt giận dữ, móng vuốt sắc nhọn, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể lao thẳng lên trời xanh, khí chất giống hệt như Tiêu Dận, sừng sững không thể xem thường.

Khắp người toát ra phong thái của một bậc đế vương.

Trái tim Hoa Trước Vũ, không hiểu vì sao lại thoáng thấy khó chịu vô cùng. Nàng gò cương ngước mắt, đón lấy ánh mắt của Tiêu Dận, để mặc cho ánh mắt dò xét của chàng xuyên thấu con người nàng.

Chàng nhìn nàng chăm chú, trong đôi mắt tím sâu thẳm, chẳng còn nữa thâm tình ngày trước, chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.

Tiêu Dận lạnh lùng mỉm cười, nụ cười đó ẩn chứa tầng tầng sát khí, “Cơ Phụng Ly thực sự sai tên tiểu tốt như ngươi đến sao, nếu đã muốn chết, thì trẫm sẽ thành toàn!”

Trái tim Hoa Trước Vũ càng thêm lạnh lẽo. Chàng có thật là Tiêu Dận không? Không nghi ngờ gì nữa, chàng chính là Tiêu Dận, sở dĩ khiến nàng cảm thấy xa lạ, đó là bởi, chàng và nàng dường như lại quay về thời điểm khi mới quen nhau. Thậm chí, chàng còn có vẻ vô tình hơn cả hồi đó.

Tim bổng đập thình thịch, chẳng lẽ Tiêu Dận thực sự không nhận ra nàng nữa sao? Nàng ngước mắt lặng lẽ nhìn chàng, sóng lòng cuồn cuộn trào dâng.

“Bay đâu, nghênh chiến!” Tiêu Dận lạnh lùng ra lệnh. Thanh âm của chàng vừa ban ra, trong đội ngũ sau lưng liền có một chiến mã xông tới, người ngồi trên ngựa, là một viên đại tướng dưới quyền chàng.

Khi Hoa Trước Vũ ở Bắc Triều làm quân kĩ, lúc nào cũng phấn son lòe loẹt. Về sau trong những dịp ra trước mặt công chúng, nàng lại đều đội mũ châu sa, vì thế đại đa số người Bắc Triều không hề biết mặt nàng.

Hắn giục ngựa ra trước trận tiền, vung mũi thương, chỉ vào Hoa Trước Vũ và nói: “Bản tướng ra nghênh chiến với ngươi!”

Hoa Trước Vũ chẳng buồn nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo vẫn dán vào Tiêu Dận, lạnh lùng nói: “Không cần nghênh chiến, hắn không phải đối thủ của ta. Ta đến đây, không phải muốn đánh nhau, chỉ có mấy câu muốn nói với bệ hạ.”

Tiêu Dận chau mày, lạnh lùng cười nói: “Tiểu tử khẩu khí lớn thật, có chuyện gì cứ nói”

Tiểu tử? Nàng bỗng thấy nhớ cách xưng hô “nha đầu” quá! Nàng không biết đã có chuyện gì xảy ra với Tiêu Dận, nhưng mái tóc tím của chàng, còn cả vẻ lạnh lùng trong mắt chàng, khiến nàng hiểu rằng, chàng đã thực sự quên nàng rồi. Nghĩ đến đây, sâu trong đáy lòng nàng dâng lên niềm chua xót khó lòng diễn tả.

“Ngài thực sự không quen ta sao?” Hoa Trước Vứ kìm nén nỗi đau trong tim, chậm rãi hỏi.

“Ngươi ư?” Ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm của Tiêu Dận lại lướt qua người Hoa Trước Vũ lần nữa, “Ngươi là ai?”

Nàng là ai? Hoa Trước Vũ đột nhiên ngẩn ra, nàng phải trả lời thế nào đây, Doanh Sơ Tà, Nguyên Bảo, Hoa Trước Vũ, hay là muội muội của chàng?

Trong số bốn thân phận trên, chỉ có hai là thật, nhưng hai thân phận ấy, nàng lại đều không thể trả lời được. Thân phận duy nhất mà nàng có thế trả lời chính là Nguyên Bảo.

“Ta là Nguyên Bảo, bệ hạ từng cứu ta thoát khỏi móng vuốt gấu người, chẳng lẽ bệ hạ không nhớ sao?” Hoa Trước Vũ ngước mắt hỏi, trong mắt đầy vẻ mong đợi. Nàng không tin. chuyện vừa mới xảy ra không lâu, mà chàng đã quên nhanh như vậy.

Tiêu Dận cười lạnh lùng, “Trẫm vẫn nhớ chuyện gấu người, nhưng không nhớ đã từng cứu ngươi. Chuyện mà ngươi muốn nói là chuyện này sao? Giờ đã nói xong rồi, có thế khai chiến được chưa?”

Trong mắt Hoa Trước Vũ ngập tràn vẻ thê lương, nếu Tiêu Dận không nhớ nàng, chẳng phải nàng đến đây vô ích rồi sao?

“Ta đến đây chỉ muốn hỏi một câu, vì sao ngài lại phát động chiến tranh, bỏ mặc bách tính trong thiên hạ?” Hoa Trước Vũ chậm rãi hỏi.

“Chiến tranh? Nam Bắc Triều phân tranh đã nhiều năm, tiến tới thống nhất là điều tất yếu. Nam Triều hủ bại, Hoàng đế chỉ biết chơi đùa quyền thuật, hiện giờ lại do ấu đế đương chính, quyền tướng nắm quyền, bách tính Nam Triều từ lâu đã khổ không nói hết. Bắc Triều chúng ta, từ lâu đã không còn là dân tộc hung hăng ngày trước, bao năm nay hấp thu tinh hoa nho học Nam Triều, quốc lực ngày một cường thịnh, thống nhất thiên hạ là lẽ đương nhiên!” Tiêu Dận bình tĩnh nói.

Hoa Trước Vũ sững sờ. Xưa nay lí do phát động chiến tranh đều là vì muốn thống nhất. Thế nhưng, cái giá của sự thống nhất, chính là sinh linh đồ thán. Bách tính hi vọng được sống yên ổn, vì sao lại khổ đến vậy?

“Ngươi còn gì để nói nữa không?” Tiêu Dận nhìn nàng, lạnh lùng hỏi.

Hoa Trước Vũ có rất nhiều lời muốn nói, có điều, bỗng nhiên không thốt ra được lời nào. Mọi lời muốn nói, đều đã không nói ra được nữa, bởi vì có nói ra Tiêu Dận cũng chẳng thèm nghe.

“Nếu đã không còn gì để nói, thì đến đây nghênh chiến đi!” Tiêu Dận lạnh lùng nheo mắt nói, “Ngươi dám ra khỏi thành nghênh chiến, cũng không phải kẻ nhát gan, chỉ dựa vào điểm này, trẫm đã rất khâm phục ngươi. Có điều, ngươi đã ra đến đây, e rằng muốn trở về không dễ đâu.”

Tiêu Dận đột nhiên vẫy tay, trọng binh dồn lên, vây chặt lấy đội binh sĩ dẫn Hoa Trước Vũ ra ngoài.

Trong tay Hoa Trước Vũ cầm cây ngân thương, đột nhiên giục ngựa, chiến mã chạy nhanh, tựa như tia chớp xuyên vào vòng vây của quân Bắc triều, một cây ngân thương thông thường, múa lên trong tay nàng, tựa như trong nháy mắt biến thành bảo đao sắc nhọn, phát ra tiếng rồng thét hổ gầm. Nàng liên tiếp chém gục hai tên quân lính Bắc Triều với khí thế nhanh như chớp giật, chẳng mấy chốc, đã dẫn Đường Ngọc và Nam Cung Tuyệt mở ra một con đường máu, chạy về phía cổng thành. Binh tướng theo sau cũng không hổ là tinh binh, bám sát Hoa Trước Vũ, đội thiết kị tựa như cơn lốc, xông ra khỏi vòng vây trùng trùng của quân Bắc Triều.

Chính vào lúc đó, có tiếng đàn đột nhiên vang lên từ phía quân Bắc Triều.

Khúc nhạc tấu lên ban đầu kéo dài, buồn thương, nghiêm nghị, bi khổ. Về sau, tiếng đàn chuyển ngoặt, đột nhiên dâng cao, tựa như ngựa sắt khiên vàng đi vào giấc mộng.

Khúc đàn này, là khúc “Sát Phá Lang” đã quá quen thuộc với Hoa Trước Vũ, là khúc đàn mà nàng sáng tác cho đội quân cô nhi Sát Phá Lang của mình, trong đó ẩn chứa những gian khổ và bi thương đội quân cô nhi đã từng trải qua mà chỉ có nàng mới hiểu.

Khúc đàn này, ngoại trừ nàng, chỉ có Đan Hoằng biết gảy. Chẳng lẽ Đan Hoằng đã từ hoàng cung Nam Triều đến ở trong quân đội Bắc Triều?

Hoa Trước Vũ giật mình, đột nhiên ghìm cương chiến mã, quay đầu ngựa đưa mắt nhìn xa.

Chỉ thấy quân Bắc Triều đang vây kín xung quanh Tiêu Dận đột nhiên tách ra một lối, một chiếc xe kéo xa hoa chậm rãi từ trong quân đi tới. Trước xe phủ tầng tầng lớp lớp lụa mỏng màu đỏ. Dưới bóng tối mỗi lúc một phủ dày, màu đỏ đó vô cùng đẹp đẽ thê lương, tựa như bộ váy đỏ ngày trước Đan Hoằng thường mặc trước chiến trường. Tiếng đàn phát ra từ trên cỗ xe ấy.

Bàn tay Hoa Trước Vũ khẽ run, đôi mắt trong trẻo hơi nheo lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào phía lụa đỏ, quả nhiên trông thấy đằng sau rèm lụa có một bóng hình yểu điệu búi tóc cao. Thực sự là Đan Hoằng sao? Cả đời này, người khiến nàng cảm thấy không phải nhất, ngoại trừ Cẩm Sắc chính là Đan Hoằng. Đan Hoằng đã vì nàng làm bao nhiêu chuyện. Nếu là Đan Hoằng, hôm nay nàng nhất định phải cứu được nàng ấy trở về.

Đường Ngọc và Nam Cung Tuyệt theo sát sau lưng thấy Hoa Trước Vũ đột nhiên dừng ngựa, cũng vội gò cương. Tướng gia đã hạ lệnh, bảo hai người bọn họ nhất định phải đưa người trước mắt thuận lợi quay về thành Túc Châu, quyết không được để y đi theo quân Bắc Triều. Vừa nãy, bọn họ cực kì kinh ngạc khi thấy y thống lĩnh binh mã chạy về thành, hoàn toàn không cần hai bọn họ phải ra tay. Thế nhưng, trước mắt, y lại đột nhiên dừng ngựa, khiến hai người vạn phần cảnh giác.

“Mau quay về đi, chậm trễ sẽ không về được nữa đâu!” Đường Ngọc lạnh lùng nói, cổng thành không thể để mở lâu như vậy dược.

Nam Cung Tuyệt cũng gò cương theo Hoa Trước Vũ quay đầu ngựa, cây thương bạc trong tay chỉ trước ngực Hoa Trước Vũ, “Ngươi đừng nằm mơ, chúng ta tuyệt đối sẽ không thả ngươi về Bắc Triều. Nếu còn dám quay lại thêm một bước, bản hiệu uý sẽ không khách khí nữa đâu.”

Hoa Trước Vũ coi như không nghe thấy những lời của Đường Ngọc và Nam Cung Tuyệt, đôi mắt như làn thu thủy xuyên qua đám người ngựa trước mắt, nhìn chăm chăm vào cỗ xe.

Khúc nhạc “Sát Phá Lang” tuôn chảy trên chiến trường, Hoa Trước Vũ ngưng thần lắng nghe, bỗng nhiên cảm thấy có phần không đúng. Đây dường như không phải tiếng đàn của Đan Hoằng, hiển nhiên, cầm kĩ của người này cũng rất cao, đàn tấu cực kì phóng khoáng phiêu diêu. Có điều, vần điệu của khúc nhạc lại có chút không đúng. Những gian nan và thống khổ của đội quân cô nhi Sát Phá Lang, chỉ có người từng là một thành viên trong quân cô nhi như nàng, và cả Đan Hoằng từng sớm tối bên cạnh nàng mới có thể đàn ra được.

Người này không phải là Đan Hoằng! Nhưng đó có thể ai? Ngoại trừ nàng và Đan Hoằng, còn có ai biết khúc khúc nhạc ấy?

Khúc đàn kết thúc, màn trướng màu đỏ dược một bàn tay thon vén lên từng chút một, khuôn mặt của người con gái ngay ngắn trong xe cũng dần dần lộ ra, trong lòng Hoa Trước Vũ cũng dần dần trở nên nguội lạnh.

Người con gái trong xe cực kì xinh đẹp, một thân váy màu đỏ nhạt tôn lên chiếc eo thon, thân hình yểu điệu của nàng ta. Tóc búi cao, hàng mi đẹp không cần tô vẽ, đôi môi đỏ thắm tự nhiên, đôi mắt như làn thu thủy sóng sánh dạt dào.

Nàng ta không phải Đan Hoằng, nhưng lại là người mà Hoa Trước Vũ vạn lần không thể ngờ tới: Ôn Uyển.

Hoa Trước Vũ còn nhớ, hôm đó, khi Tiêu Dận rời khỏi Nam Triều, Ôn Uyển bị Tiêu Dận cướp đem đi trông thê lương phẫn nộ thế nào. Trên thành lầu, Cơ Phụng Ly vẫn đứng oai nghiêm, gió thổi tà áo trắng của hắn, tựa như một đám mây uốn lượn.

Ồn Uyển nhìn Cơ Phụng Ly, trong mắt lóe lên một tia rầu rĩ, nàng ta đột nhiên đi từ trong xe ra, nhấc váy đi đến trước ngựa của Tiêu Dận. Tiêu Dận chau đôi mày, khóe môi nở nụ cười long lanh, cúi xuống giơ tay ôm lấy eo Ôn Uyển, ôm nàng ta lên ngựa.

Hai người một trước một sau, cùng cưỡi một ngựa, bộ dạng thân mật không tài nào tả xiết.

Trái tim Hoa Trước Vũ chùng xuống từng chút từng chút một.

Những lời Tiêu Dận từng nói với nàng, từng câu từng chữ, đều vang vọng rõ ràng bên tai, tựa như vừa mới cất lên ngày hôm qua.

Chàng nói, nếu như thế có thể khiến nàng không còn hận ta nữa, ta bằng lòng đến Niệm Nô Kiều.

Chàng nói, bị gấu người đánh một chưởng, ta mới hay ngày trước khi nàng trúng tên móc câu đã đau đớn đến mức nào.

Chàng nói, nha đầu, hiện giờ hình thế Nam Triều biến đổi khôn lường, nguy hiểm vô cùng, ta sao có thể yên tâm rời xa muội. Còn người con gái này, ta mang cô ta đi, sẽ là một quân cờ dự bị không tồi, cô ta ở trong tay đại ca, chắc chắn đám người kia sẽ không làm khó muội.

Chàng còn nói, nha đầu, cả đời này e rằng đại ca chẳng thể nào có Thái tử phi được nữa, cho dù là thị thiếp, đại ca cũng không muốn.

Thế nhưng, giờ đây, tất cả đều đã thay đổi.

Đám quân Bắc Triều đến vây khốn Hoa Trước Vũ, lúc này đã chặn mất đường về Túc Châu của bọn họ. Tiêu Dận chưa hạ lệnh, binh sĩ hai bên đều chưa động thủ tiếp.

Ôn Uyển ngồi trên Đại Hắc Mã, lặng lẽ nhìn Hoa Trước Vũ, trong mắt trông không rõ hỉ nộ, thế nhưng, lại ẩn giấu một tia sắc bén. Nàng ta bỗng nhiên nói gì đó bên tai Tiêu Dận, Tiêu Dận trừng đôi mắt tím, nhìn về phía Hoa Trước Vũ. Trong đôi mắt tím ấy không biết ẩn chứa những tình cảm gì, mà sâu thẳm tựa như đổ mực.

Chàng nghe lời Ồn Uyển nói, đột nhiên nhếch môi cười, đưa Ôn Uyển lên xe. Chàng giơ tay cầm cây cung lớn bọc sắt treo một bên yên ngựa lên, rút từ sau lưng ra vài mũi tên Lang Nha đặt lên cung.

Chàng giương cung lớn, kéo dây.

Trên chiến trường một rừng binh tướng cả vạn người, vậy mà Hoa Trước Vũ lại có thể nghe thấy tiếng dây cung bị kéo ra từng chút một, trái tim nàng cũng chậm rãi theo tiếng dây cung kéo căng mà dập dồn từng chút một.

Hoa Trước Vũ dường như không tin nổi, khi nàng và Tiêu Dận gặp lại nhau lần nữa, lại là lúc chàng kéo cung ngắm nàng, Nàng không nói một lời, chỉ ngước mắt nhìn thẳng vào mũi tên Lang Nha đang ngắm vào nàng.

Một nụ cười nhạt nở trên khớe môi nàng, tựa như đóa hoa lung linh tinh tế nở bung ra. “Hoàng thượng, đừng!” Thân vệ của Tiêu Dận xông lên, vẫn là Hồi Tuyết và Lưu Phong. Thế nhưng, những lời bọn họ nói sau đó đều đã bị chôn vùi trong tiếng mũi tên xé gió.

Mấy mũi tên của Tiêu Dận, một bắn vào Đường Ngọc, một bắn vào Nam Cung Tuyệt, một mũi khác bắn vào Hoa Trước Vũ còn hai mũi tên bắn vào binh sĩ ở gần Hoa Trước Vũ nhất.

Bọn Hoa Trước Vũ đương nhiên không giương mắt chờ Tiêu Dận bắn tên, có người tránh né, có người đón đỡ, thế nhưng, mũi tên của Tiêu Dận tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức tựa như ma quỷ. Hai binh sĩ bị tên bắn trúng ngã lăn ra đất. Tốc độ đó, khiến người ta hoàn toàn không kịp né tránh. Hoa Trước Vũ nhấc cây ngân thương trong tay, ngầm dồn nội lực vào đón đỡ. Lực đạo trên mũi tên quá mạnh, hai đầu ngân thương đều làm bằng gỗ, nếu không nhờ có nội lực của Hoa Trước Vũ dồn trên cán, e rằng mũi tên đã xuyên qua cán thương, cắm vào người Hoa Trước Vũ rồi. Nhưng cho dù đã dồn nội lực, mũi tên đó vẫn khiến Hoa Trước Vũ cảm thấy hổ khẩu tê rần, trong họng lợm mùi tanh ngọt, nàng bỗng nhiên phun ra một búng máu.

Giữa những tia máu bắn đầy trời, Hoa Trước Vũ bỗng cảm thấy nỗi bi thương vô hạn.

Nàng cảm thấy, hạnh phúc, dường như luôn chỉ cách nàng một bước, nhưng lại giống như cách trăm sông nghìn núi, vĩnh viễn chẳng thể nào chạm đến được.

Từng có lúc, nàng tưởng rằng có thể khôi phục thân phận nữ nhi, gả cho người đàn ông mà nàng khâm phục. Thế nhưng, chén rượu độc, khiến giấc mơ của nàng hóa thành ác mộng.

Giờ dây, người đàn ông mà nàng cứ tưởng rằng sẽ yêu thương bảo vệ cho nàng, lại dùng một mũi tên Lang Nha, khiến giấc mơ của nàng thêm một lần nữa hóa thành bong bóng.

Hải Đông Thanh đột nhiên bay khỏi vai Tiêu Dận, giương đôi cánh bay về phía Hoa Trước Vũ. Con ngựa dưới chân không biết bị mũi tên của Tiêu Dận hay Hải Đông Thanh làm khiếp sợ, hí dài một tràng thê thảm, đột nhiên nhấc vó trước lên, ngửa ra đằng sau, ngã xuống cát bụt, hất Hoa Trước Vũ từ trên yên xuống.

Khoảnh khắc thân hình Hoa Trước Vũ lăn khỏi yên ngựa khóe mắt trông thấy Tiêu Dận giục ngựa phi nhanh về phía nàng. Trong lòng nàng kinh ngạc, sử một chiêu Thiên Cân Trụy trên không, mới nhanh chóng rơi xuống đất. Nàng nhấc cây ngân thương trong tay lên, đón đỡ đòn thương móc câu sấm sét của Tiêu Dận từ trên ngựa. Ánh sáng lạnh lùng, phản chiếu sự băng giá trong đôi mắt tím của chàng.

Hai cây thương đan vào nhau, dưới sức ép của luồng lực đạo mạnh mẽ, Hoa Trước Vũ trượt xa ra phía sau, mới giữ vững được thân hình.

Nàng và Tiêu Dận chưa từng chính thức giao đấu bao giờ, thế nhưng, trên đại hội Na Mộ Đật, nàng đã từng thấy chàng và Đẩu Thiên Kim giao đấu. Võ công chàng cao thấp thế nào, trong lòng nàng cũng biết. Thế nhưng, hôm nay vừa giao đấu, nàng bỗng phát hiện ra, công lực của Tiêu Dận đã tăng tiến rất nhiều. Nếu là mấy tháng trước, công lực của nàng và chàng có lẽ ngang nhau, nhưng giờ đây, nàng đã không cồn là đối thủ của chàng nữa.

Đường Ngọc và Nam Cung Tuyệt tránh được mũi tên của Tiêu Dận, lại bị đại tướng của chàng cầm chân. Nhất thời, bọn họ không đến trợ giúp cho nàng được.

Mũi tên đó của Tiêu Dận đã khiến Hoa Trước Vũ bị nội thương, ngân thương trong tay không phải thứ vũ khí sắc bén, làm sao địch lại dược Tiêu Dận công lực đã tăng lên gấp bội?

Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu... sau mười tám chiêu, vai nàng bị thương móc câu của Tiêu Dận đâm trúng, chàng kéo nàng đến dưới ngựa.

Hoa Trước Vũ nằm lăn dưới đất, trước mặt sau lưng, khắp nơi đều là tiếng ngựa hí và tiếng chém giết lẫn nhau.

Gió đêm ù ù thổi tới, ai oán như quỷ khóc.

Màn đêm giáng xuống tựa như chỉ trong một khoảnh khắc, đèn đuốc của quân Bắc Triều và Nam Triều đều đã thắp lên.

Trong ánh đuốc, áo giáp bạc sáng lóa như tuyết, phản chiếu đôi mắt trong trẻo của Hoa Trước Vũ. Móc câu đầu mũi thương, lấp lánh ánh sáng sắc nhọn, hàn quang lóe lên, phản chiếu dung nhan lạnh lùng cương quyết của Hoa Trước Vũ, một khoảnh khắc mà đủ nghiêng nước nghiêng thành.

Đôi mắt tím sâu thẳm của Tiêu Dận đột nhiên ngưng thần, nhìn chăm chăm vào Hoa Trước Vũ, đôi môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng.

Chính vào lúc đó, cổng thành Túc Châu đằng sau lưng cọt kẹt mở ra, vô số thiết kị từ trong thành đổ xô ra ngoài.

Người dẫn đầu, là đại tướng quân Bắc chinh Vương Dục. Tiêu Dận vô cùng kinh ngạc, trong đôi mắt tím lập tức tràn đầy sát khí lạnh lùng tà ác. Chàng vung tay một cái, vô số đao thương đã kề lên cổ Hoa Trước Vũ, có kẻ nhanh chóng bước lên, trói chặt nàng lại.

Đường Ngọc và Nam Cung Tuyệt cùng nhảy tới, tay áo của Đường Ngọc vừa vung ra, vô số đạo hàn quang bắn tới, đám binh sĩ trói Hoa Trước Vũ lập tức ngã gục hết xuống.

Tiêu Dận đột nhiên quay ngựa, cúi người túm eo Hoa Trước Vũ lên, giục ngựa chạy về giữa Bắc quân.

Đại quân Nam Triều và đại quân Bắc Triều ở bên ngoài thành Túc Châu, triển khai một trường đại chiến. Thế nhưng, chiến này đã không còn quan hệ gì mấy tới Hoa Trước Vũ bởi lẽ, nàng đã trở thành tù binh.

Nàng vốn không muốn tới Bắc Triều, hiện giờ kết qủa thế này, e rằng Cơ Phụng Ly sẽ càng tin chắc rằng, nàng chính là thám tử Bắc Triều. Thế nhưng, nàng không thể không đến Bắc Triều, chuyện của Tiêu Dận, nàng nhất định phải điều tra cho rõ.

Trận chiến này, binh mã hai bên đều đánh rất hăng, chém tới tận nửa đêm, đại quân Bắc Triều vẫn không công phá được thành Tức Châu, bị quân đội Nam Triều đánh lui ra ngoài năm mươi dặm, lùi về phía thành Dương Quang.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3