Phượng ẩn thiên hạ (Tập 2) - Phần III - Chương 27 phần 1

Chương 27: Tiết tấu dồn dập

Dương Quan vốn là thành trấn của Nam Triều, không lâu trước đó bị quân đội Bắc Triều công phá, hiện nay quân Bắc Triều lại tạm lui về đây. Bách tính trong thành đều đã đi tránh nạn từ lâu, cả thành Dương Quan ngoại trừ binh sĩ Bắc Triều, hầu như không có dân cư.

Phủ đệ nơi Tiêu Dận tạm ở vốn là của Phủ Doãn thành Dương Quan, Hoa Trước Vũ bị áp giải vào phủ, rồi lập tức đưa thẳng tới địa lao.

Địa lao u ám và ẩm ướt khiến nàng ngạt thở, nỗi đau ở vết thương trên vai khiến nàng phải chau mày. Nàng ngồi dưới đất, trong đầu không ngừng hiện ra từng cử chỉ của Tiêu Dận trên chiến trường. Nàng cố gắng tìm kiếm những điểm bất thường từ những cử chỉ khác thường của chàng. Thế nhưng, rốt cuộc, nàng không thể không thừa nhận, ngoại trừ việc đã quên mất nàng, ngoại trừ việc trở nên càng vô tình hơn ra, thì Tiêu Dận chẳng có thay đổi gì lớn.

Chàng không giống như là đang bị người khác thao túng, chàng vẫn lạnh lùng bá đạo, hành sự dứt khoát như vậy. Rốt đã có chuyện gì xảy ra với chàng? Chuyện này nàng nhất phải điều tra cho rõ.

Hoa Trước Vũ vận nội lực, giật đứt dây thừng trói trên người, chậm rãi đi đến trước cửa nhà lao. Địa lao tuy kiên cố, nhưng bên ngoài canh giữ không nghiêm ngặt lắm, hiển nhiên, trước mắt Dương Quan đã là nơi được trọng binh Bắc Triều trấn thủ, người Nam Triều hoàn toàn không thể nào vào được Tiêu Dận cũng chẳng phải lo sẽ có ai đến cứu nàng!

Hoa Trước Vũ đứng trước cửa nhà lao. Nàng đang đợi. Nàng biết có người sẽ đến tìm nàng!

Quả nhiên, trong bóng tối, có tiếng bước chân khẽ vang lên từng bước từng bước một, đi về phía nhà lao.

Cửa nhà lao cót két vang lên, một người xách lồng đèn xuất hiện trước cửa, là Hồi Tuyết, thị vệ thân cận của Tiêu Dận.

Trên chiến trường, khi Tiêu Dận bắn tên về phía nàng, Hồi Tuyết đã có ý ngăn cản. Hoa Trước Vũ biết, nàng đến đây, cô ta nhất định sẽ tìm gặp nàng.

Hồi Tuyết xách đèn lồng đứng ngoài nhà lao, cách song sắt nhìn chăm chăm vào Hoa Trước Vũ. Lồng đèn trong tay tỏa ra ánh sáng dìu dịu, không chiếu sáng được hết cả phòng giam, ngay cả khuôn mặt Hồi Tuyết cũng mơ hồ trông không rõ.

Lâu ngày không gặp, Hồi Tuyết cũng không thay đổi gì mấy, thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, có điều ánh mắt nhìn Hoa Trước Vũ lại rõ ràng rất phức tạp.

“Rốt cuộc cô là ai? Vì sao lại mạo xưng là công chúa Trác Nhã?”’ Hồi Tuyết lạnh lùng hỏi.

Hoa Trước Vũ không ngờ Hồi Tuyết vừa mở miệng đã hỏi nàng chuyện này, nói như vậy thì, chuyện nàng không phải em gái Tiêu Dận, Hồi Tuyết đã biết rồi! Hồi Tuyết đã biết, chắc chắn là do Tiêu Dận biết rồi nói với cô ta. Hôm đó, nàng từng nói với Tiêu Dận, bảo chàng sau khi quay về hãy hỏi Bạch Mã phu nhân một chuyện.

“Hồi Tuyết, ta là ai không quan trọng. Ngày trước ta đến Bắc Triều chỉ là để lánh nạn, không hề có ác ý gì với Bắc Triều!” Nàng chỉ có thể nói như vậy, trước mắt, thân phận Hoa Trước Vũ nàng vẫn chưa thể nói ra.

“Vậy ngươi đã quen biết công chúa Trác Nhã như thế nào, trên người sao lại có tín vật của nàng ấy? Công chúa Trác Nhã hiện giờ ở đâu?” Hồi Tuyết tiếp tục hỏi. Hiển nhiên, Hồi Tuyết không hề biết nàng chính là Doanh Sơ Tà, chuyện này chắc chỉ mình Tiêu Dận biết. Nhưng Hồi Tuyết cũng không nghi ngờ nàng là tiểu thư của Hoa gia, chỉ cho rằng nàng là một ả nha hoàn nhà họ Hoa được đem gả thay.

Hồi Tuyết hỏi đến công chúa Trác Nhã, Hoa Trước Vũ liền im lặng.

Cái chết của Cẩm Sắc, trước sau vẫn luôn là vết thương đau đớn nhất trong tim Hoa Trước Vũ, mỗi lần nhắc đến, vết thương ấy tựa như lại rách ra, chảy máu ròng ròng.

“Nàng ấy đã không còn nữa, tín vật là nàng ấy giao lại cho ta.” Hồi lâu, Hoa Trước Vũ mới chầm chậm nói.

Bàn tay cầm lồng đèn của Hồi Tuyết khẽ run lên, trong mắt lộ vẻ u buồn sâu sắc. Hiển nhiên, nàng ta đã sớm đoán ra rồi, tín vật quan trọng có liên quan đến thân thế như vậy, không thể dễ dàng trao cho người khác được, trừ phi bản thân đã không còn nữa.

“Một lời khó nói hết được! Hồi Tuyết, hiện giờ ta chỉ muốn biết, Hoàng đế của các ngươi bị làm sao vậy, vì sao bỗng nhiên lại muốn tấn công Nam Triều? Mái tóc đen của huynh ấy sao lại biến thành màu tím?” Hoa Trước Vũ chau mày hỏi.

Hồi Tuyết trầm ngâm giây lát, nhưng không hề trả lời câu hỏi của Hoa Trước Vũ, chỉ ngước mắt nhìn nàng đầy ẩn ý, lấy chìa khóa mở cổng nhà lao, “Hoàng thượng muốn gặp ngươi, mau đi theo ta! Gần đây tính tình Hoàng thượng không vui, nếu đến muộn làm người nổi giận, ngươi sẽ gặp phải tai vạ đấy” Hồi Tuyết chau mày nói. Hoa Trước Vũ biết Tiêu Dận sẽ gặp nàng, trên chiến trường, không biết Ôn Uyển nói thầm điều gì bên tai chàng, mà khiến chàng đột nhiên nổi hứng thú với nàng, thân là vua một nước, mà lại đích thân ra tay bắt giữ nàng. Nếu không, chàng vốn không còn nhớ nàng là ai nữa, chắc chẳng thể nào nổi hứng với một sĩ tốt bé nhỏ như nàng được. Nhưng nàng không hiểu vì sao Hồi Tuyết lại không chịu trả lời câu hỏi của nàng.

Hoa Trước Vũ theo Hồi Tuyết ra khỏi địa lao. Một thân vệ khác của Tiêu Dận là Lưu Phong đã đứng sẵn ở cổng bên ngoài. Trông thấy Hồi Tuyết dẫn Hoa Trước Vũ đi ra, hắn quay người dẫn đường đằng trước. Mấy người men theo con dường nhỏ bằng đá xanh, đến nơi ở của Tiêu Dận.

“Hoàng thượng, tên tù binh đó chúng thần đã đưa đến rồi!” Lưu Phong tiến lên bẩm báo.

Hoa Trước Vũ bị áp giải chậm rãi đi vào phòng.

Lúc biệt li, vẫn còn luyến lưu không dứt, khi gặp lại, đã xa lạ như kẻ qua đường. Mọi chuyện như bãi bể nương dâu, chàng vẫn là chàng, nàng cũng vẫn là nàng. Có điều, khi bốn mắt gặp nhau, nàng trong mắt chàng đã không còn là nàng nữa, chàng trong mắt nàng cũng chẳng phải là chàng.

Tiêu Dận ngồi trên thảm, dựa lưng vào gối, đang nghe Ôn Uyển đánh đàn. Mái tóc tím và đôi mắt tím của chàng phản chiếu lẫn nhau, cả con người toát lên khí chất khiến người ta kinh tâm động phách mà lại cực kì mê hoặc. Tiêu Dận trước kia không có được điều này. Hơn nữa, trông chàng càng lạnh lùng hơn khi trước.

Hai tay Hoa Trước Vũ chắp sau lưng, bước dài từng bước đến cách trước mặt Tiêu Dận chừng năm bước, đôi mắt trong trẻo chăm chú nhìn chàng. Nhìn gần, nàng phát hiện ra mái tóc tím của Tiêu Dận cực kì phù hợp với dung nhan của chàng, khuôn mặt lạnh lùng và mái tóc rực rỡ, quyến rũ đến thế, chẳng thế tìm nổi một từ ngữ thích hợp để hình dung.

Hoa Trước Vũ ngước mắt nhìn chăm chăm vào chàng, trầm giọng nói: “Không biết Hoàng thượng bắt một tiểu binh tốt như ta để làm gì?”

Ánh mắt Tiêu Dận lạnh lùng lướt qua khuôn mặt Hoa Trước Vũ, cười nhạt nói: “Một tiểu binh tốt mà võ nghệ cao cường đến thế, trẫm đương nhiên cảm thấy rất hứng thú. Hơn nữa, nghe nói Cơ Phụng Ly rất coi trọng ngươi. Trẫm khống biết hắn coi trọng ngươi đến mức nào?”

Cơ Phụng Ly rất coi trọng nàng sao? Đây chắc hẳn chính là câu mà Ôn Uyển đã nói trên chiến trường.

“Những lời như thế mà Hoàng thượng cũng tin sao? Ta chỉ là một sĩ tốt bé nhỏ mà thôi!” Tiêu Dận, chàng quả thực không còn nhớ chút gì về nàng nữa rồi.

“Nói cũng phải!” Chàng chau mày, lạnh nhạt nói, đôi mắt tím sâu thẳm chăm chú mục nhìn Hoa Trước Vũ hồi lâu, đôi lông mày như lưỡi kiếm khẽ chau, hỏi với vẻ hứng thú, “Ngươi tên gì?”

“Hoàng thượng!” Ôn Uyển ngừng đàn, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dận. Nâng chén rượu lên, nàng ta rót đầy một chén cho Tiêu Dận, “Người uống một chén nữa nhé!”

Tiêu Dận quay đầu mỉm cười với Ôn Uyển, “Uyển Nhi, sao không đàn nữa? Trẫm muốn nghe lại khúc đàn đó một lượt.”

Ôn Uyển mắt lóe sáng, cười nói: “Chỉ cần Hoàng thượng thích nghe, Uyển Nhi xin cứ gảy mãi.” Nàng ta đứng dậy đi đến bên giá đàn, khi đi ngang qua Hoa Trước Vũ chợt dừng bước, trong đôi mắt xinh đép lóe lên một nụ cười bí hiểm.

Trong lòng Hoa Trước Vũ hiểu rõ, Ồn Uyển có lẽ rất hận nàng.

Ngày trước, khi Tiêu Dận bắt Ồn Uyển làm con tin, từng nói với nàng trên xe rằng, bắt nàng ta đi chỉ là để bảo vệ cho nàng. Khi đó Ôn Uyển đã bị điểm vào huyệt ngủ, những lời đó, khi ấy nàng ta không hề nghe thấy. Thế nhưng, như thế không có nghĩa là sau này nàng ta không biết. Khi một người xưa nay luôn cao ngạo như nàng ta biết được, mình bị đưa đến Bắc Triều chẳng qua chỉ vì Tiêu Dận muốn cứu một tiểu thái giám, nàng ta làm sao chịu được?

Hoa Trước Vũ cười khổ, món nợ giữa nàng và Ôn Uyển, kể ra cũng thật là phức tạp.

Ôn Uyển ngồi trước giá để đàn, bắt đầu gảy đàn. Đó là cây Nhiễu Lương mà nàng từng gảy, dưới đầu ngón tay Ôn Uyển đang tấu lên khúc “Sát Phá Lang” mà nàng từng gảy.

Hoa Trước Vũ không hiểu, vì sao Ồn Uyển lại bắt đầu gảy khúc đàn này, chẳng lẽ là vì Tiêu Dận thích nghe? Nói như vậy thì, khúc đàn này rất có thể là do Tiêu Dận dạy cho nàng ta cách đánh.

Ngày trước, nàng từng gảy khúc đàn này trên chiến trường sau khi Tiêu Dận tưởng nàng là muội muội, từng bảo nàng đàn cho nghe hai lần. Vốn dĩ nàng cứ tưởng Tiêu Dận không hiểu âm luật, thế nhưng, chàng lại biết kéo hồ cầm. Thế nên đại khái, chàng đã ghi nhớ khúc đàn này rồi dạy lại cho Ôn Uyển.

Hoa Trước Vũ đứng lặng trong phòng, những ý nghĩ trong đầu xoay chuyển trọng tiếng dàn du dương.

“Hoàng thượng, ta có vài câu muốn nói với Hoàng thượng, xin Hoàng thượng cho tả hữu lui ra!” Nàng đến đây không phải để nghe đàn, có những lời nhất định phải nói với Tiêu Dận.

Hoa Trước Vũ vừa nói, tiếng đàn cùa Ôn Uyển liền rối loạn, phừng phừng mấy tiếng, một âm như xé lụa, dây đàn đã đứt. Ôn Uyển kinh hãi kêu lên một tiếng, nhấc cổ tay lên, chỉ thấy trên ngón tay ngọc trắng như ngó hành chảy ra một giọt máu. Nàng ta khẽ chau mày, dường như rất đau đớn.

Tiêu Dận nheo đôi mắt tím, đứng dậy nhanh chân đi đến trước mặt Ôn Uyển, cầm tay nàng ta lên xem. Chàng đột nhiên cúi đầu xuống, há miệng ngậm lấy ngón tay bị chảy máu của Ồn Uyển, hút sạch máu trên đầu ngón tay cho nàng ta.

Giây phút ấy, Hoa Trước Vũ hoàn toàn sững sờ! Nàng ngàn vạn lần không ngờ rằng, Tiêu Dận lại có thể dịu dàng đến thế.

Ngày trước khi hòa thân, chàng trông thấy bức vẽ Ôn Uyển, nhất kiến chung tình với Ôn Uyển, cho nên chỉ định Ôn Uyển hòa thân. Có lẽ trước sau chàng vẫn luôn thích người con gái như Ôn Uyển. Hoặc giả, tình cảm của chàng đối với nàng, chẳng qua chỉ là tình huynh muội mà thôi. Đối với Ôn Uyển, mới thực sự là tình cảm nam nữ.

Hoa Trước Vũ nhìn hai người ôm ấp nhau, nỗi đau đột ngột dâng lên trong lòng từ từ dịu xuống. Hoặc giả, Tiêu Dận và Ôn Uyển ở bên nhau mới là tốt nhất. Bọn họ rất xứng đôi vừa lứa, nếu Tiêu Dận chịu lui binh, Nam Bắc Triều từ nay không còn chiến sự, mọi thứ sẽ có thể viên mẫn.

Hoa Trước Vũ đang suy tư, một luồng ánh sáng tím lóe lên. Ống tay áo vung tới, chưởng phong mang theo sát ý lạnh lùng tấn công về phía nàng. Mắt thấy ống tay áo sắp sửa đánh lên mặt mình, dựa theo bản năng, nàng ngửa ra đằng sau, tránh được một chưởng sấm sét của Tiêu Dận.

“Hoàng thượng, người làm gì thế? Chuyện này không phải lỗi tại y, là thiếp đàn không giỏi! Xin người đừng giết y!” Ôn Uyển xông lên chắn trước mặt Tiêu Dận.

Tiêu Dận nheo mắt, sát khí trong mắt lập túc thu hồi, chàng mỉm cười, “Ai nói là trẫm muốn giết y? Không sao đâu, không liên quan gì đến nàng, nàng lui xuống trước đi!”

Ôn Uyển hành lễ với Tiêu Dận, cười nhạt nói: “Hoàng thượng đừng tức giận kẻo hại sức khỏe!” Trước khi đi nàng ta còn lườm Hoa Trước Vũ một cái rồi mới lui xuống.

Hoa Trước Vũ dường như kinh ngạc, nàng hoàn toàn không ngờ Tiêu Dận lại đột nhiên nổi giận như thế, đây hẳn chính là cái mà Hồi Tuyết gọi là Hoàng thượng tính tình không tốt rồi. Nàng chẳng qua chỉ nói một câu, làm phiền Ôn Uyển đánh đàn, mà chàng đã sát khí đằng đằng đến vậy sao.

“Ngươi muốn gì, mau nói, trẫm không rảnh nghe ngươi dài dòng! Nếu nói hay, trẫm sẽ tha mạng; nói không hay, trẫm sẽ tức thì giết chết!” Chàng đứng dậy quay về phía bàn, chậm rãi ngồi xuống.

Hoa Trước Vũ giơ tay tháo sợi dây chuyén trên cổ mà Cẩm Sắc để lại xuống, khi đến đây, nàng biết Tiêu Dận không nhớ nàng, nếu không phải trên cổ còn giữ sợi dây chuyền của Cẩm Sắc, e rằng nàng không dám đường đột bước vào. Nàng tiến lên hai bước, đặt dây chuyền trên án, lạnh nhạt hỏi: “Hoàng thượng có còn nhớ vật này không?”

Ánh mắt Tiêu Dận nhìn thấy sợi dây chuyền lập tức sững lại, giơ tay nhanh chóng cầm lấy, kinh ngạc nói: “Sao ngươi lài có thứ này? Ngươi là ai?”

Xem ra, Tiêu Dận không hề quên sợi dây chuyền, chàng hiển nhiên không phải đã hoàn toàn quên đi quá khứ. Hoa Trước Vũ cười đau khổ, thực không ngờ, nàng lại còn phải nhờ vào sợi dây chuyền mà Cẩm sắc lưu lại để giữ tính mạng, Cẩm Sắc lại cứu nàng thêm lần nữa.

“Đây là thứ do một người tỷ muội thân thiết nhất của ta để lại, nói rằng đó là của người nhà cô ấy lưu lại, cô ấy nhờ ta tìm giúp người thân!”

“Vậy cô ấy đâu?” Tiêu Dận cầm sợi dây, đứng dậy, đến đứng trước mặt Hoa Trước Vũ. Đôi mắt tím sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt ẩn chứa nỗi vui mừng và mong đợi.

“Cô ấy đã không còn nữa rồi!” Hoa Trước Vũ chậm rãi nói, câu nói này nàng thốt ra rất khó khăn, nói ra khiến lòng nàng đau đớn đến cùng cực. Nàng biết Tiêu Dận nghe rồi nhất định cũng sẽ đau lòng, thế nhưng, sớm muộn gì cũng phải cho chàng biết. Đó là điều nhất định phải làm!

“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Dận trừng mắt, “Ngươi dám nói cô ấy đã không còn nữa?”

“Quả thực cô ấy đã không còn nữa, cô ấy vì cứu ta, nên mới mất đi tính mạng.” Hoa Trước Vũ đau đớn nói từng câu từng chữ.

Máu đỏ tuyết trắng đêm hôm đó, vẫn còn lóe lên trong trí óc nàng.

Trong đôi mắt tím của Tiêu Dận vụt lên một tia nhìn khát máu, chàng đột nhiên đánh một chưởng vào Hoa Trước Vũ. Hoa Trước Vũ nghiêng người tránh được, một tay nắm lấy cổ tay Tiêu Dận, bình tĩnh nhìn chàng, “Ngài có thể đợi đến sau này hãy giết ta được không?!” Nàng vẫn còn rất nhiều việc phải làm, mối thù của Cẩm Sắc nàng vẫn còn chưa trả.

Tiêu Dận nheo mắt, lặng lẽ nhìn người trước mặt, thấy ánh mắt lóe sáng của nàng, không biết vì sao, sâu thẳm trong tim tựa như bị đâm một nhát, đột nhiên cực kì đau đớn.

Chàng bỗng vung tay, loạng choạng lùi lại mấy bước, ngồi vật trên ghế, bàn tay cầm sợi dây chuyền khẽ run, trong đôi mắt tím đầy vẻ bi thương. Chàng giơ ngón tay cực kì dịu dàng vuốt lên mặt dây chuyền, hồi lâu không nói năng gì cả.

Trong phòng lặng thinh, im ắng đến mức đáng sợ.

“Người đưa sợi dây chuyền cho ngươi là hoàng muội của trẫm!” Tiêu Dận đột nhiên mở lời, thanh âm cực kì đau xót.

Hoa Trước Vũ gật đầu nói: “Ta đoán ra rồi, cô ấy từng nói đó là do ca ca của cô ấy lưu lại.”

“Muội ấy trông như thế nào?” Chàng vuốt ve sợi dây, trầm giọng hỏi. Cẩm Sắc từ nhỏ đã lưu lạc, chàng còn không biết trông cô ấy như thế nào nữa.

“Cô ấy rất xinh đẹp, lông mày lá liễu mang nét tinh anh, đôi mắt hạnh toát lên vẻ thông tuệ. Cô ấy không thích cười nhiều, có lẽ là vì từ nhỏ đã gặp phải quá nhiều trắc trở. Hồi nhỏ cổ ấy từng rất khổ sở. Thế nhưng cô ấy rất lương thiện, cũng rất có nghĩa khí. Cô ấy thậm chí đã vì ta...” Tiếng nói của Hoa Trước Vũ dần dần hạ thấp xuống. Có những chuyện, nàng thực sự không dám nói ra, nếu Tiêu Dận biết được Cẩm Sắc bị kẻ khác lăng nhục đến chết, hơn nữa, lại chết chính trong đêm đó, nếu đêm hôm đó chàng đến sớm hơn một khắc, có lẽ còn có thể cứu được Cẩm Sắc. Nếu chàng chịu nghe lời cầu xin của nàng, có lẽ còn có thể tìm được thi thể của Cẩm Sắc. Nếu những chuyện này để cho Tiêu Dận biết được, không biết chàng sẽ tự trách đến mức nào. “Ngươi nói, muội ấy vì cứu ngươi, vậy thì, là kẻ nào đã giết muội ấy?” Ánh mắt lạnh lùng sinh uy của Tiêu Dận đăm đăm nhìn vào khuôn mặt Hoa Trước Vũ, dường như muốn xuyên thủng khuôn mặt nàng.

“Chuyện này ta vẫn còn đang điều tra!” Nàng vẫn luôn cho rằng đó là mệnh lệnh của lão Hoàng đế, Cơ Phụng Ly sai người thực hiện, thế nhưng, nàng vẫn chưa tìm ra chứng cứ xác thực.

Tiêu Dận nheo đôi mắt tím, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng một tia lạnh lùng, “Vậy được, sau này trẫm sẽ cùng ngươi điều tra! Trẫm hỏi ngươi, Trác Nhã đã chịu xả thân cứu ngươi, vậy ngươi có phải ý trung nhân của muội ấy không? Hai người đã thành thân chưa?”

Hoa Trước Vũ lúng túng.

Sự hiểu lầm này mới lớn làm sao!

“Thực ra ta là...” Hoa Trước Vũ do dự không biết có nên nói ra thân phận của mình không, chàng đã quên nàng rồi, chuyện này đừng nên nói ra thì hơn, nếu không, không biết sẽ còn kéo theo sóng gió gì nữa. Hiện giờ, nàng vẫn không biết phải ứng phó thế nào.

Tiêu Dận nhìn điệu bộ muốn nói lại thôi của Hoa Trước Vũ, chỉ cảm thấy người trước mắt, tuy mặc bộ quân phục binh lính tầm thường, nhưng vẻ tuấn mĩ không tì vết kia vẫn khó lòng che đi được. Nhất là đôi mắt trong trẻo tựa như mang theo ma lực vô cùng vô tận, khiến chàng chẳng có cách nào đưa ánh mắt nhìn ra chỗ khác.

Vì sao, chàng lại muốn nhìn người trước mặt như thế? Chàng quả thực không hiểu. Chàng lạnh lùng nói: “Trẫm không giết ngươi, nếu muội ấy đã thích ngươi, dùng tính mạng để cứu ngươi, thì trẫm cũng sẽ không giết ngươi. Nhưng trẫm tuyệt đối không thể thả ngươi đi được. Sau khi chiến sự kết thúc, trẫm sẽ đưa ngươi về Bắc Triều, chuyện liên quan đến hoàng muội của trẫm, ngươi có thể từ từ kể cho trẫm nghe. Hiện giờ, ngươi có thể nói cho trẫm biết, mục đích ngươi đến đây là gì rồi đấy! Trẫm biết, tối hôm qua nếu ngươi ngoan cường chống đối trẫm cũng đã không bắt được ngươi.”

Hoa Trước Vũ đứng lặng trong phòng, ngước mắt nói: “Ta đến đây vì còn muốn hỏi, sao Hoàng thượng lại phát động chiến tranh? Ngài làm như vậy, không cảm thấy có lỗi với lê dân bách tính trong thiên hạ hay sao?”

Tiêu Dận lạnh lùng “hừ” một tiếng, “Lê dân bách tính? Chính vì trẫm lo cho sự yên ổn của lê dân bách tính, nên mới có lòng muốn thống nhất thiên hạ. Chẳng lẽ ngươi không cho rằng, nếu thiên hạ thống nhất sẽ càng an ninh cường thịnh hay sao?”

“Đúng thế, có lẽ cách nghĩ của Hoàng thượng là đúng. Nhưng hiện giờ thiên hạ vốn đã ổn định rồi, làm gì có chiến loạn!” Nếu là thời loạn, thống nhất thiên hạ là xu thế tất yếu, nhưng các nước đều chưa suy thoái đến mức không còn thuốc chữa, “Cổ kim trị loạn hưng suy, phải chú ý thuận thế mà làm. Hiện nay, bách tính đều trông đợi cuộc sống yên ổn hòa bình. Còn Hoàng thượng lại muốn gây chiến tranh, đặt vạn dân vào nơi nước lửa, như thế sẽ trái với lòng dân. Đi ngược ý trời, Hoàng thượng thấy ngài có thể thành công không? Ngài gây ra bao cảnh giết chóc, cho dù có thống nhất được thiên hạ, chẳng lẽ trong lòng ngài không ăn năn chút nào? Còn cả binh tướng dưới quyền ngài nữa, trận chiến hôm qua thương vong rất lớn, trong lòng ngài cũng không áy náy gì sao?”

Tiêu Dận ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn Hoa Trước Vũ, đột nhiên ngửa đầu cười phá lên. Hắn nheo mắt nhìn nàng, “Ngươi không cảm thấy những lời ngươi nói rất nực cười sao? Có chiến tranh tất phải có thương vong, tướng sĩ của ta đều không phải phường ham sống sợ chết, ngày bọn họ tòng quân, đã sẵn sàng xả thân cho tổ quốc bất cứ lúc nào rồi. Hi sinh vì đất nước, đó là niềm vinh dự của bọn họ.”

“Có thật là thế không?” Hoa Trước Vũ trầm giọng hỏi lại một lượt.

Đôi mắt tím của Tiêu Dận lóe lên, chàng dựa trên ghế không nói gì nữa, khuôn mặt lạnh lùng không lộ chút xúc cảm.

“Những lời ngươi muốn nói đã nói hết chưa?” Chàng lạnh lùng nói, “Nếu đã hết rồi, thì về địa lao đi! Người đâu!”

Hồi Tuyết đứng hầu ngoài cửa nhanh chân bước vào, áp giải Hoa Trước Vũ về nhà lao, trước khi đi, còn tặng cho Hoa Trước Vũ một bình thuốc trị thương.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3