Phượng ẩn thiên hạ (Tập 2) - Phần IV - Chương 29 phần 1
Chương 29: Tuy ngọa sa trường
Quân đội Nam Triều và quân đội Bắc Triều, một bên ở trong thành Dương Quan, một bên ở ngoài thành Dương Quan, hình thành nên cục diện đối đầu.
Cơ Phụng Ly làm theo kế sách của Hoa Trước Vũ, phái một đội tinh binh đoạn dòng sông ngầm ở Dương Quan, cắt đứt nguồn nước duy nhất của thành Dương Quan. Ba ngày sau, quân đội của Tiêu Dận rút lui khỏi thành Dương Quan.
Nam Triều không tốn một binh một tốt đã thu phục được Dương Quan, điều đó khiến sĩ khí của binh lính Nam Triều đại tăng. Thế nhưng, trong lòng Hoa Trước Vũ lại có phần lo lắng, ngấm ngầm cảm thấy, người như Tiêu Dận, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vây.
Quân đội Nam Triều vào đóng ở Dương Quan, đồng thời hạ doanh trại ở mười dặm về phía Bắc bên ngoài thành Dương Quan.
Thương thế của Cơ Phụng Ly đã đỡ nhiều, có thể ra khỏi trướng đi lại được. Nhưng Hoa Trước Vũ hoàn toàn trở thành hộ vệ thân cận của hắn, chăm sóc việc uống thuốc, đắp thuốc cho hắn.
Thế nhưng, những ngày tháng bình yên chưa được bao lâu, lại nhận được mật báo của thám tử, nói rằng Tây Lương có động tĩnh bất thường.
Trong khoảnh khắc, không khí nghiêm trang và căng thẳng lại giống như một đám mây đen phủ kín trên bầu trời quân doanh.
Hoa Trước Vũ từ lâu đã biết, Tiêu Dận tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, quả nhiên, hóa ra là chàng đang đợi Tây Lương. Trước đây, nàng dẫn quân đánh bại Tây Lương, khiến cho nguyên khí của quân Tây Lương bị tổn thương nghiêm trọng. Vì thế nên Tây Lương mới buộc phải kí hòa ước thần phục Nam Triều, bị bức bách như thế, Tây Lương tất không phục.
Có lẽ, Tây Lương từ lâu đã có ý định hợp tác với Bắc Triều. Ngày trước khi nàng còn mang thân phận Trác Nhã ở Bắc Triều, quốc quân của Tây Lương từng đến cầu thân, có điều, khi ấy nàng đã chọn Đẩu Thiên Kim của Đông Yên. Hiện giờ, cuối cùng Tây Lương và Bắc Triều đã hợp tác, Nam Triều liền rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Lương Châu ở Tây cương tuy cũng có quân trấn thủ, nhưng đã không còn thực lực của Hoa gia quân, hơn nữa, Tây Lương đã thần phục Nam Triều, cho nên hiện giờ quân trấn thủ ở Lương Châu chỉ có hai vạn, e rằng lúc này không có cách gì chống đỡ sự tấn công của Tây Lương. Kinh sư Vũ Đô có mười vạn quân đội, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, hoàn toàn không có cách gì cứu viện được.
Bắc cương ở gần Lương Châu nhất, nhưng nếu bọn họ dẫn đại quân đi cứu viện, Dương Quan tất sẽ bị Bắc Triều công phá, cánh cửa vào Trung Nguyên rộng mở, vó ngựa Bắc Triều thẳng tiến xuống phía nam, thiên hạ đại thế tất sẽ rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Cũng tương tự như vậy, nếu không đi cứu Lương Châu, Lương Châu bị Tây lương công phá, cửa lớn phía Tây của Nam Triều coi như để ngỏ, Nam Triều cũng sẽ nguy ngập. Đến khi đó thiên hạ đại loạn, đại chiến sẽ nổ ra trong địa giới Nam Triều, bách tính Nam Triều tất sẽ phải chịu nỗi khổ của chiến tranh.
Cơ Phụng Ly không còn lo được cho thương thế của mình nữa, chiêu tập các tướng lĩnh từ cấp một ngàn hộ trở lên trong quân toàn bộ vào trung quân trướng để nghị sự. Hoa Trước Vũ chỉ là một thị vệ, nhưng Cơ Phụng Ly vẫn đặc cách cho phép nàng được vào trung quân trướng.
Trong trướng, Cơ Phụng Ly và Vương Dục ngồi trên ghế lớn, chúng tướng lĩnh sôi nổi bàn bạc.
“Nhất định phải đi cứu viện, nếu không Tây Lương tất sẽ công phá Lương Châu!”
“Nhưng chúng ta ở đây thực lực tương đương với binh lực của Bắc Triều, một khi rút lui binh lực đi nơi khác, nơi này lập tức sẽ thất thủ ngay!”
“Chúng ta có thể khai chiến với quân Bắc Triều ở đây trước, sau khi đánh bại chúng xong, sẽ đi cứu viện Lương Châu.”
“Ngươi nói nghe dễ thật, nếu chúng ta có thể dễ dàng đánh bại quân Bắc Triều như thế, đã chẳng cần ở đây bàn bạc làm gì!”
“Lần này e rằng Lương Châu và Dương Quan khó có thể lưỡng toàn!”
…
Bất luận chủ trương đi cứu viện hay không đi cứu viện, đều có phần kém thuyết phục, bởi lẽ binh lực của bọn họ không đủ. Cuối cùng, kết quả thương nghị là đi cứu viện, nhưng vấn đề phái đi bao nhiêu binh lực lại bắt đầu nảy sinh tranh chấp.
Binh sĩ Nam Triều hai mươi vạn, binh sĩ Bắc Triều hai mươi vạn, binh sĩ Tây Lương mười vạn.
Nếu muốn đánh bại được quân Tây Lương, đại quân tất điều động mười vạn đi Tây cương. Như thế, quân đóng ở Dương Quan chỉ còn lại mười vạn đối kháng với hai mươi vạn đại quân của Tiêu Dận, khó có thể cầm chắc giữ vững được Dương Quan. Nhưng nếu điều động ít binh lực đi, thì Tây cương cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Đây quả thực là một vấn đề nan giải.
Đối diện với đám đông tranh cãi sôi nổi, Cơ Phụng Ly từ đầu đến cuối chỉ ngồi trên ghế lớn không nói năng gì. Hắn một tay chống cằm, thần sắc ung dung. Đã đến nước này, một quyết sách sai lầm, có thể khiến toàn quân Nam Triều bị tiêu diệt hoặc giả bị diệt vong hoàn toàn, vậy mà Cơ Phụng Ly vẫn có thể nhàn hạ điềm tĩnh như vậy, thực khiến Hoa Trước Vũ không sao hiểu được.
Hay là, hắn đã có kế sách gì hay rồi?
Trong lòng Hoa Trước Vũ thoáng nghi ngờ, đột nhiên cảm thấy sự việc lần này có phần cổ quái.
Tây Lương thực sự có mười vạn binh mã sao? Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm trấn thủ Tây cương của mình, nàng nhận thấy Tây Lương và Hoa gia quân chinh chiến, binh lực bị tổn thất cực kì nặng nề, nhất là trận chiến năm ngoái, tổn thất đến gần một nửa binh lực. Trong thời gian ngắn như vậy, không thể nào chiêu tập được đội quân hùng hậu mười vạn binh như thế được. Cho dù có con số mười vạn, thì phần lớn cũng đều là tân binh, chưa từng ra chiến trường, cho dù người đông, cũng chẳng qua chỉ là một đám cừu chưa thấy máu bao giờ mà thôi.
Như thế xem ra, phía Tây cương không đáng lo ngại, quân trấn thủ Lương Châu có thể chống đỡ được một trận, không cần vội vã đi cứu viện. Thế nhưng, vì sao Tây Lương lại tung tin đồn mười vạn đại quan sắp sửa tấn công Lương Châu?
Lẽ nào? Trong lòng Hoa Trước Vũ đột nhiên run lên, trong đầu lóe lên một ý niệm. Trên chiến trường, mưu kế là điều quan trọng nhất, dựa vào kinh nghiệm chỉ huy chiến tranh bao năm nay, nàng đoán, lần này Bắc Triều muốn nhân cơ hội làm hao tổn thực lực của Nam Triều.
“Các ngươi lui cả ra đi, Vương tướng quân ở lại!” Cơ Phụng Ly đột nhiên hờ hững nói.
Các tướng lĩnh nghe thấy thế liền lui ra, Hoa Trước Vũ thấy thế, cũng nhanh chân đi ra bên ngoài.
“Nguyên Bảo, ngươi cũng ở lại!” Ánh mắt Cơ Phụng Ly lặng lẽ nhìn Hoa Trước Vũ, bình thản nói.
Hoa Trước Vũ đành dừng bước, chậm rãi quay vào.
Vương Dục thấy Cơ Phụng Ly giữ tên tiểu thị vệ này lại, có phần kinh ngạc. Nhưng Cơ Phụng Ly chẳng để tâm, nhíu mày nói: “Vương tướng quân, ngài thấy nên điều động bao nhiêu binh tướng đến Tây cương?”
“Tướng gia, điều này thực khó nói. E rằng Lương Châu và Dương Quan khó có thể bảo toàn cả hai được. Bản tướng cho rằng, chỉ bằng điều động tám vạn binh lực, như thế Lương Châu và Dương Quan đều không đến nỗi thất thủ ngay, có thể chống đỡ được một trận. Bản tướng sẽ gửi bồ câu đưa thư, khởi tấu thánh thượng, phát thêm binh từ Vũ Đô đến cứu viện.” Vương Dục hùng hồn nói.
Cơ Phụng Ly khẽ nheo đôi mắt phượng, lạnh nhạt nói: “Thánh thượng sẽ không phát thêm binh đâu, kinh sư không thể có tổn hại gì được. Cho dù phát binh, muốn đến được Bắc cương, e rằng cũng phải mất một tháng, chúng ta không thể gửi gắm hi vọng vào viện binh được.”
“Nguyên Bảo, ngươi nói xem, phải điều động bao nhiêu binh lực?” Ánh mắt chuyển dịch, Cơ Phụng Ly nhìn Hoa Trước Vũ, khóe môi nở nụ cười.
Hoa Trước Vũ khẽ chau đôi mày, suy nghĩ giây lát rồi nói: “Nếu tướng gia đã hỏi, thì thuộc hạ xin nói cách nghĩ của mình. Thuộc hạ cho rằng, nên điều động mười tám vạn binh lực đi Lương Châu.”
Trong trướng lập tức vang lên tiếng cười của Vương Dục, “Tên tiểu thị vệ nhà ngươi, đúng là ăn nói lung tung, thành Lương Châu hiện giờ đã có hai vạn binh lực, điều động mười tám vạn, sẽ thành hai mươi vạn, dùng hai mươi vạn binh lực đi chống đỡ mười vạn binh lực của Tây Lương, chẳng phải lãng phí sao? Còn Dương Quan, chỉ dư lại hai vạn binh lực đối kháng với hai mươi vạn binh lực của Bắc Triều, có khác gì tự mở cửa lớn phía bắc của triều ta cho quân Bắc Triều vào. Hay ngươi là người Bắc Triều?”
Đối diện với những tiếng cười chế giễu của Vương Dục, Hoa Trước Vũ chỉ im lặng cau mày, khóe môi vẫn nở nụ cười.
Nhưng Cơ Phụng Ly thì không cười nữa, ánh mắt nhìn Hoa Trước Vũ lập tức trở lên sâu thẳm, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười say đắm lòng người, “Nguyên Bảo, nói xem, vì sao lại điều động mười tám vạn binh mã?”
Hoa Trước Vũ vốn cứ cho rằng Cơ Phụng Ly cũng sẽ chế giễu nàng, không ngờ hắn lại phản ứng như vậy. Nàng định thần lại, chậm rãi nói: “Binh tướng Bắc Triều giỏi dã chiến, về mặt công thành chiếm đất có phần khiếm khuyết, cho nên thành trì của chúng ta bọn chúng tấn công lâu ngày mà vẫn không hạ được. Lần này, hiển nhiên Bắc Triều muốn phát huy ưu thế dã chiến của chúng. Thử nghĩ xem nếu quân ta điều động mười vạn đại quân đi cứu viện Lương Châu, còn Tiêu Dận chỉ cần phái đại quân mai phục ở con đường mà ta buộc phải đi qua để từ Dương Quan đến được Lương Châu, lấy sức nhàn phục kích mười vạn đại quân mệt mỏi của ta. Khi đó, mười vạn binh sĩ của quân ta giáp mặt với quân Bắc Triều ở nơi hoang dã, bằng vào sự thần tốc và sức chiến đấu của thiết kị quân Bắc Triều, quân ra chẳng thể nào sánh được. Như thế tất là lấy cái yếu của ta đi chống lại cái mạnh của kẻ địch, xin hỏi tướng quân, quân ta người mệt ngựa yếu, quân địch lấy sức nhàn chống lại kẻ địch mệt mỏi, một khi gặp phải mai phục, thắng thua sẽ thế nào?”
Vương Dục nghe thấy thế thần sắc lập tức cứng đờ, hồi lâu mới chậm rãi đáp: “Quân ra tất sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn!”
Hoa Trước Vũ chau mày, lạnh lùng nói: “Thử hỏi, nếu toàn quân đã bị tiêu diệt, làm sao còn cứu viện được Lương Châu?”
Vương Dục lập tức cứng họng, gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói: “Nhưng phái đi mười tám vạn binh lực, nếu lúc đó quân Bắc Triều tấn công Dương Quan, thì phải làm thế nào?”
“Đại tướng quân vẫn chưa hiểu sao, quân Bắc Triều hoàn toàn không có ý định tấn công thành, thực lực của quân Tây Lương bên đó cũng tuyệt đối không đến mười vạn, mục tiêu của quân Bắc Triều là hai mươi vạn binh mã của ta, chúng muốn làm suy yếu thực lực của quân ta.” Hoa Trước Vũ lạnh nhạt nói, thanh âm trong trẻo như nước ẩn chứa đôi phần bá đạo.
Vương Dục thoáng trầm ngâm, rồi kinh ngạc vỗ bàn nói: “Thực không ngờ một tiểu thị vệ như ngươi lại có kiến giải và mưu lược thế, thực khiến bản tướng cảm thấy xấu hổ, vừa rồi đã đắc tội, xin đừng để bụng.”
Cơ Phụng Ly ngồi trên ghế, thần thái ung dung, khóe môi nở một nụ cười, tựa như Thái Sơn có sụp xuống trước mặt cũng không thay đổi được nụ cười ung dung ấy.
Vương Dục dẫu sao cũng là một viên đại tướng, lập tức hiểu ra, đối với Hoa Trước Vũ cũng lập tức sinh lòng khâm phục.
“Tướng gia, bản tướng xin đi điểm mười tám vạn binh mã ngay.” Ông ta quay người nói với Cơ Phụng Ly. Vương Dục tuy là tướng quân, nhưng bao năm nay đều chỉ trấn thủ Vũ Đô, trên phương diện cầm quân đánh trận, cũng có phần nóng vội.
“Vương tướng quân xin đừng vội, phải phái đi mười tám vạn binh mã, nhưng tuyệt đối không thể đi trong một lần. Nếu không, quân Bắc Triều phái hai mươi vạn binh mã đi phục kích, chúng ta vẫn sẽ thất bại.” Hoa Trước Vũ nhíu mày nói.
Cơ Phụng Ly nhìn chằm chằm vào Hoa Trước Vũ, nơi sâu thẳm trong đáy mắt lấp lánh cái nhìn tán thưởng, “Nguyên Bảo nói phải lắm, có điều, nếu phái ngươi lĩnh tám vạn binh, làm quân đi tiễn trạm, không biết ngươi có bằng lòng không?”
“Ta ư?” Hoa Trước Vũ ngẩn ra trong một chốc, hoàn toàn không ngờ Cơ Phụng Ly lại giao quyền chỉ huy tám vạn đại quan cho nàng, “Tướng gia, ngài nói đùa phải không, Nguyên Bảo tuy rất mong được báo quốc, nhưng Nguyên Bảo chỉ là một tên tiểu tốt, làm sao có thể chỉ huy tám vạn đại quân?”
Cơ Phụng Ly nhìn quét qua Vương Dục một cái, Vương Dục hiểu ý, liền cười nói: “Tướng quân đều phải đi từng bước đi lên từ tiểu tốt. Bản tướng phong cho ngươi chức thống lĩnh đại doanh, cho người chỉ huy một đại doanh đã, được không?”
Biên chế quân đội Nam Triều, một đại doanh có tám hiệu úy, mỗi hiệu úy chỉ huy khoảng một ngàn hai trăm người, như thế cộng cả hậu cần và trung quân, một đại doanh phải có hơn một vạn người.
Nàng từ tiểu tốt vượt qua chức hiệu úy làm thẳng lên thống lĩnh, thống soái đội ngũ trên dưới vạn người, cũng coi như có thể chấp nhận được.
“Nguyên Bảo, ngươi không phải luôn mong được báo quốc hay sao, hiện giờ, tình thế Nam Triều nguy trong sớm tối, là lúc để ngươi dốc sức, tài hoa của ngươi không nên để mai một!” Cơ Phụng Ly điềm tĩnh nói.
Hoa Trước Vũ thoáng trầm ngâm, liền nghe Vương Dục trầm giọng nói: “Nguyên Bảo nghe lệnh, bản tướng quân phong ngươi làm thống lĩnh Hồ Khiếu Doanh, lệnh cho ngươi dẫn binh sĩ bản doanh và bảy doanh khác đêm nay cùng xuất phát, nhân lúc trời tối đi trước năm mươi dặm. Nếu gặp địch phía trước, không thể chống lại được, thì phải tránh mũi nhọn của quân Bắc Triều, chỉ được đấu trí, vòng vo với chúng. Ngươi đã nghe rõ chưa?”
“Nguyên Bảo tuân lệnh!” Quân lệnh đã ban, nàng cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Hôm đó, Hoa Trước Vũ liền đến Hổ Khiếu Doanh, triệu tập tám hiệu úy đến nghị sự. Tám hiệu úy hiển nhiên hoàn toàn không coi nàng vào đâu, Hoa Trước Vũ biết chuyện này là khó tránh: một tên tiểu tốt bỗng nhiên vượt cấp làm thống lĩnh của bọn họ, dù có là ai cũng sẽ cảm thấy không phục.
Nàng cười nhạt, “Bản thống lĩnh rất muốn tỉ thí với các vị hiệu úy một chút không biết các vị thấy thế nào?”
“Hay quá rồi, chúng ta cũng đang muốn tỉ thí với Bảo thống lĩnh đây.” Tám hiệu úy tranh nhau nói.
Ánh mặt trời buổi chiều nhàn nhạt, trên khoảng đất trống bên dòng sông, tụ tập rất nhiều binh sĩ Hổ Khiểu Doanh, đều đang chờ đợi xem cuộc quyết đấu giữa tân thống lĩnh và các hiệu úy.
Hoa Trước Vũ đứng bên sông, trong tay cầm một cây ngân thương, nheo mắt quét một vòng tám hiệu úy trước mặt, ung dung nói: “Tám người các ngươi, xông cả lên đi!”
Tám hiệu úy vốn dĩ đang tranh nhau xem ai lên đầu tiên, chỉ e mình nhất thời chậm chân, để Hoa Trước Vũ bị kẻ khác đánh bại mất. Nghe Hoa Trước Vũ nói thế, tám người lập tức ngừng tranh chấp. Thách bọn họ cùng xông lên, chẳng lẽ tay thống lĩnh Nguyên Bảo này thực sự có bản lĩnh? Lập tức, tám người đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng đồng thời xông lên.
Tám người, tám món binh khí khác nhau, từ tám hướng với thế tấn công sắc bén, đâm về phía Hoa Trước Vũ.
Hoa Trước Vũ lặng lẽ nhìn bọn họ áp sát, bỗng nhiên tung mình xoay một vòng, vào lúc nàng xoay mình, cây thương ngân trong tay tỏa ra một vòng ánh sáng bạc, tung ra kình lực khiến mấy hiệu úy kia suýt thì phải lùi lại phía sau. Ngân thương múa tít trong không trung, chỉ nghe từng tiếng chan chát vang lên, binh khí trong tay tám hiệu úy trước sau đều bị ngân thương của Hoa Trước Vũ cản lại.
Hoa Trước Vũ lại giơ chân đá một cái, trong tiếng kêu kinh ngạc nối nhau vang lên, tám hiệu úy lần lượt bị Hoa Trước Vũ đá rạp xuống đất.
Hoa Trước Vũ cầm cây trường thương đứng sừng sững khóe môi nở nụ cười tươi tắn, “Còn kẻ nào không phục nữa không?”
Tám hiệu úy cũng chẳng phải loại tầm thường, nếu không cũng chẳng làm nổi đến chức hiệu úy, hiện giờ, cả tám người cùng xông lên, mà chưa đến một chiêu đã bị Hoa Trước Vũ đánh ngã lăn dưới đất, còn ai dám không phục. Mấy người loạng choạng bò từ dưới đất lên, đồng thanh hô lớn: “Phục rồi, phục rồi, không ngờ Bảo thống lĩnh quả thực có bản lĩnh!”
Tịch dương sắp lặn, cả bầu trời nhuộm một màu đỏ máu. Trong gió thu lành lạnh, binh sĩ tám đại doanh, bao gồm cả Hổ Khiếu Doanh, đứng nghiêm trang như tượng. Binh khí trong tay bọn họ, dưới ánh tịch dương tỏa ta hàn quang ảm đạm.
Cơ Phụng Ly chậm rãi bước lên đài điểm tướng trước mặt đội ngũ, đôi mắt dài đen láy chậm rãi nhìn quanh một lượt, cao giọng nói: “Các vị tướng sĩ, tin rằng mọi người đều đã nghe nói, Tây Lương hiện đang dẫn mười vạn đại quân đến xâm phạm Lương Châu của ta, mà Lương Châu của ta chỉ có hai vạn binh mã, hoàn toàn không đủ chống lại quân đội Tây Lương. Hiện giờ, chúng ra phải đối diện với Tây Lương và Bắc Triều đồng thời xâm phạm, một chút không cẩn thận, cửa lớn của Nam Triều ta sẽ bị mở ra, khi đó quân đội Bắc Triều và Tây Lương sẽ tràn như lũ xuống phía nam, hương thân phụ lão của chúng ta, vợ dại còn thơ của chúng ta đều sẽ phơi mình dưới vó thiết kĩ và mũi đao của quân Bắc Triều và Tây Lương, chúng ta có thể giương mắt nhìn người thân của mình bị chém giết mổ xẻ không?” Thanh âm của hắn không lớn, nhưng khẳng khái sục sôi, từ từ truyền đến bên tai mọi người.
“Không thể!” Tám vạn binh sĩ đồng thanh hét lớn, thanh thế kinh người.
“Chúng ta đường đường hán tử, có thể để cho thảm cảnh như thế xảy ra không?”
“Không thể!”
“Kế sách hiện giờ, chúng ta nhất định phải đi cứu viện Lương Châu, đối với chúng ta mà nói, đây là một nhiệm vụ khó khăn, các ngươi có thể phải chảy đến giọt máu cuối cùng trong cuộc chiến với kẻ thù. Thế nhưng, có trời làm chứng, chúng ta không tiếc dùng dòng máu và sinh mệnh của mình, để bảo vệ mái nhà, bảo vệ người thân của chúng ta! Kẻ nào xâm phạm tổ quốc ra, giết! Kẻ nào giết người thân ta, giết!” Cơ Phụng Ly giơ cao một cây thương, chĩa lên bầu trời.
Tám vạn binh sĩ đồng loạt giương đao hô lớn: “Kẻ nào xâm phạm tổ quốc ta, giết! Kẻ nào chém giết người thân ta, giết!”
Các tướng sĩ giương cao binh khí trong tay, nhìn lên bầu trời lập thệ.
Hoa Trước Vũ đứng đầu Hồ Khiếu Doanh, không nhịn được quay đầu lại nhìn, chỉ trông thấy, từng gương mặt cứng cỏi nghiêm trang, từng đôi mắt mang theo vẻ kiên định coi chết như về. Sâu thẳm trong tim, bỗng cảm thấy có một dòng máu nóng sục sôi.
Nàng cũng từng làm tướng quân, hiểu rõ trên chiến trường, lòng quân quan trọng đến mức nào. Trước khi đại quân lên đường, nàng từng nhiều lần đứng ở vị trí của Cơ Phụng Ly, nói với tướng sĩ của mình những lời cổ vũ lòng quân. Đối với những lời như thế, nàng đã tê liệt cảm xúc từ lâu, vậy mà hôm nay, nghe thấy Cơ Phụng Ly nói, nàng lại cảm thấy kích động muôn phần.
Nàng nheo mắt nhìn thân hình áo trắng tung bay trên gò cao của Cơ Phụng Ly, lần đầu tiên sinh lòng khâm phục con người này.
Lập thệ xong xuôi, đại quân xuất phát.
Hoa Trước Vũ dẫn một vạn binh sĩ của Hổ Khiếu Doanh và bảy đại doanh khác cũng xuất phát. Bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa từ bên trái, Cơ Phụng Ly phi ngựa đến, gò cương lại, chặn trước ngựa của nàng, khóe môi giữ một nụ cười.
“Tướng gia còn có gì căn dặn?” Hoa Trước Vũ thấy ngựa của Cơ Phụng Ly chặn trước ngựa của mình, chau mày hỏi.
Cơ Phụng Ly cúi mình trên ngựa, vuốt ve bờm ngựa, ghé bên tai Trục Dương thì thầm vài câu, sau đó hắn tung mình nhảy xuống ngựa, nói với Hoa Trước Vũ: “Bảo thống lĩnh, con ngựa của bản tướng cho ngươi mượn dùng, hãy nhớ lành lặn quay về. Nếu ngựa của ta có chỗ nào bị thương, ta sẽ hỏi tội ngươi đó.”
Hoa Trước Vũ đương nhiên biết ngựa tốt trên chiến trường có tác dụng to lớn thế nào, nhưng đây là ngựa của Cơ Phụng Ly, sao lại cho nàng mượn?
“Sao hả, Trục Dương của ta tính tình rất dữ, có phải ngươi sợ không thuần phục được nó không?” Cơ Phụng Ly lạnh lùng chau mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười lấp lánh.
Hoa Trước Vũ cười lạnh, ngày trước con ngựa Truy Điện của nàng nổi tiếng dữ dằn, chẳng phải vẫn bị nàng thuần phục đó thôi. Có ngựa tốt đương nhiên Hoa Trước Vũ sẽ không từ chối, nàng từng cưỡi Trục Dương một lần, biết nó là loài tuấn mã, con ngựa này sẽ giúp ích cho nàng không ít trên chiến trường. Nàng sắp sửa phải đối diện với binh sĩ tinh nhuệ của quân Bắc Triều giỏi dã chiến, không chừng chỉ không cẩn thận một chút là sẽ mất mạng.
Hoa Trước Vũ tung mình nhảy một cái liền ngồi lên lưng Trục Dương, “Đa tạ tướng gia!” Nàng cũng không phải kẻ không biết tốt xấu, mà không hiểu được ý tốt của Cơ Phụng Ly.
Nàng kéo dây cương, Trục Dương chở nàng phi như bay về phía trước.
Đã vào cuối thu, ban ngày vẫn chưa lạnh lắm, nhưng buổi đêm có phần hơi lạnh. Lại thêm đây là chốn biên cương, gió đêm phả vào mặt, cảm giác như dao cứa. Ngày trước Hoa Trước Vũ luôn đeo mặt nạ bạc, cho nên chinh chiến mấy năm, mà da mặt vẫn luôn mịn màng. Nếu không phải đang đóng giả làm thái giám, có lẽ rất khó có thể khiến người khác tin rằng nàng là nam tử. Hiện giờ thì tốt rồi, những ngày theo quân đội chinh chiến, mặt đã đen sạm đi, nhất là gặp phải gió cát miền tái bắc, cộng thêm nàng bao năm giả trai, nhất cử nhất động cực kì phóng khoáng, giống hệt như một nam tử thực thụ.
Đại quân phi ngựa tiến lên, chỉ thấy trong hàng ngũ chỉnh tề chữ “nhất” đao kiếm tua tủa, khôi giáp sáng ngời. Gió lạnh thét gào, tám cột cờ đón gió tung bay phần phật. Tám vạn tinh binh chỉ đem theo quân lương cho bốn ngày, mặc giáp mỏng cưỡi ngựa nhanh, hành quân thâu đêm. Nhưng để giữ thể lực, ứng phó với quân tập kích bất cứ lúc nào, đội ngũ di chuyển vì thế cũng không được nhanh như mong đợi.
Hoa Trước Vũ phi nhanh phía trước Hổ Khiếu Doanh, bên cạnh là binh sĩ giữ cờ. Lá cờ của Hổ Khiếu Doanh bay phần phật trong gió. Tiếng lá cờ bay khiến trong lòng nàng không thể bình tĩnh dù chỉ một khắc.
Nàng chưa từng nghĩ rằng, trong suốt cuộc đời, sẽ lại khoác áo giáp ra trận. Phụ thân cả đời nhung ngựa, cuối cùng hàm oan mà chết, nàng thống lĩnh quân cô nhi vì nước chính chiến, cuối cùng bị trục xuất khỏi quân doanh.
Nàng từng nói, sẽ không bán mạng vì hôn quân của Nam Triều nữa. Nhưng bất luận thế nào, nàng cũng không thể giương mắt nhìn vó ngựa Bắc Triều tràn xuống phía Nam, không thể để bách tính bị chém giết lăng nhục. Đây là niềm tin của một tướng quân chính chiến sa trường suốt mấy năm nay như nàng, bảo vệ gia đình và đất nước. Mặc dù giờ nàng đã không còn gia đình nữa, nhưng vẫn còn vô số gia đình của bách tính, mà đất nước không chỉ là đất nước của hoàng tộc Nam Triều.
Điều này, trong lòng nàng vốn phân định rất rõ ràng.
Đêm hôm đó, đại quân đi được năm mươi dặm, đến ban ngày liền hạ trại nghỉ ngơi. Bởi lẽ quân Bắc Triều chắc chắn sẽ đột kích vào ban đêm, nên đại quân đều hành quân trong đêm, ban ngày nghỉ ngơi giữ gìn thể lực. Cứ thế suốt dọc đường, đến đêm thứ ba, đại quân đã đi được hơn hai trăm dặm về phía Tây.