Phượng ẩn thiên hạ (Tập 2) - Phần V - Chương 36 phần 1
Chương 36: Thế sự như cuộc cờ
Đã vào giữa mùa đông, một trận tuyết kéo dài hai ngày, cả chốn cửu trùng cung khuyết đều như cây ngọc hoa quỳnh, phủ một lớp màu trắng bạc.
Sáng sớm, chưa đến giờ Mão, Hoa Trước Vũ đã tỉnh giấc, hôm nay đến phiên trực của nàng, nàng nằm co ro trên chiếc giường tạm bên ngoài điện của Hoàng Phủ Vô Song. Thực ra, làm cung nhân trực đêm vốn không được nghỉ ngơi, nhưng Hoàng Phủ Vô Song đặc cách cho phép nàng được nghỉ, Hoa Trước Vũ cũng chẳng chối từ.
Nàng xem màu trời, nghe thấy bên trong vang lên tiếng thức giấc của Hoàng Phủ Vô Song, liền mặc áo khoác ngoài, đến đợi trước cửa nội điện. Chẳng mấy chốc, liền nghe thấy Hoàng Phủ Vô Song khẽ gọi người, thanh âm thuần hậu trầm thấp, không còn giọng vịt đực như ngày trước nữa.
Nàng nhếch môi khẽ cười, chậm rãi đi vào trong phòng, trông thấy Hoàng Phủ Vô Song đã mặc xong quần áo trong, đang ngồi ngáp trên giường. Có cung nhân bưng nước vào, Hoàng Phủ Vô Song tự mình súc miệng rửa mặt – nếu là ngày trước, chắc hẳn phải để kẻ khác hầu hạ hắn mới được.
Súc miệng rửa mặt xong, một tiểu cung nữ bước vào chải đầu cho Hoàng Phủ Vô Song, Hoa Trước Vũ liền đứng trước tủ quần áo sau lưng cách hắn không xa, lấy triều phục mùa đông do Tư Y Chế trong Nội Đình mới may ra.
Tiểu cung nữ chải đầu cho Hoàng Phủ Vô Song xong, hắn ngồi ngay ngắn trước bàn, tay cầm gương đồng, trông tựa như đang soi gương, nhưng ánh mắt lại đang ngắm nhìn Hoa Trước Vũ qua gương mà không hề dè dặt.
Tiểu thái giám kia, trải qua một phen trên chiến trường, không còn trắng trẻo như trước, nhưng lại thêm một thứ phong thái mà người xung quanh không có được. Khi nheo mắt nhìn hắn, hàng mi dày đen của y lấp lánh, đôi mắt trong trẻo ẩn giấu bên dưới, sóng sánh từng đợt hào quang. Khi y ngẩng đầu, đôi môi mềm mại đỏ thắm, tựa như cánh hoa nở rộ, mang theo sự quyến rũ khiến người khác khó lòng từ chối.
Một thiếu niên như đóa hoa yêu kiều soi bóng bên dòng nước thế kia, mà lại có thể chiến đấu dũng mãnh trên chiến trường. Nếu không phải do thuộc hạ của hắn hồi báo, hắn gần như không dám tin, chẳng thể nào đem Nguyên Bảo và sự chiến đấu dũng mãnh liên hệ được với nhau.
Hoa Trước Vũ đưa bộ quần áo tới, Hoàng Phủ Vô Song đưa tay ra đón, ung dung khoác lên người. Hoa Trước Vũ tiến lên phía trước, giơ tay thắt đai lưng và chỉnh đốn trang phục cho hắn. Ngày trước khi làm thái giám theo hầu Hoàng Phủ Vô Song, những chuyện này nàng cũng từng làm cả. Hôm nay lại làm thêm lần nữa, nhưng cứ có cảm giác hơi khác so với trước đây.
Tên tiểu tử này quả thực đã cao lên, đứng trước mặt hắn, nàng phải ngửa đầu kiễng chân mới có thể cài được khuy áo trên cùng, đúng là không thể coi hắn là trẻ con được nữa.
Trong phong yên lặng như tờ, ngoại trừ tiếng áo quần loạt soạt, chỉ có tiếng hít thở lúc nhanh lúc chậm của nàng và hắn.
Mặc xong quần áo, Hoa Trước Vũ lùi ra hai bước nhìn hắn một lượt, thấy thiếu niên trước mắt đứng oai nghiêm, đầy vẻ quý phái, không nén được cảm thán một câu: “Điện hạ, thì ra người đã cao đến thế rồi!”
Hoàng Phủ Vô Song thắt xong đai lưng, hàng mi dài bỗng sáng lên, nói với vẻ vô cùng tủi thân: “Giờ ngươi mới nhận ra à!” Cuối cùng y cũng nhận ra hắn cao lên rồi, đúng là không dễ chút nào!
Không biết vì sao, hắn lại cực kì trông đợi Nguyên Bảo phát hiện ra mình đã cao lớn và trưởng thành.
“Từ nay về sau, ngươi đừng coi bản Thái tử là trẻ con nữa.” Hắn mỉm cười nói.
Hoa Trước Vũ nhếch môi cười đáp: “Nô tài đâu dám coi điện hạ là trẻ con.”
Hoàng Phủ Vô Song đi đến đứng bên cạnh Hoa Trước Vũ, nói với vẻ oán trách: “Tiểu Bảo Nhi, sao ta cứ cảm thấy, chúng ta rất giống một đôi trời sinh nhỉ? Nếu ngươi là nữ thì tốt quá.”
Trong lòng Hoa Trước Vũ lập tức căng thẳng, ngay cả hơi thở cũng đột nhiên trở nên gấp gáp. Chẳng lẽ nàng đã để lộ ra sơ hở gì, khiến Hoàng Phủ Vô Song nghi ngờ nàng là con gái? Không thể nào, nàng giả trai bao nhiêu năm nay, ngay cả Bình An Khang Thái và Đan Hoằng thân thiết nhất với nàng còn không phát hiện ra, thâm chí Cơ Phụng Ly cũng không phát hiện được. Hoàng Phủ Vô Song làm sao có thể? Hơn nữa, lại còn do hắn đích thân ra lệnh bắt nàng tịnh thân, hắn không thể nào nghi ngờ gì được.
Hoa Trước Vũ cười bình tĩnh: “Nô tài cũng nghĩ thế, có điều, thế gian này không có chuyện nếu như.”
Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy nửa câu trên của Hoa Trước Vũ, hai mắt phát sáng, nhưng nghe nốt nửa câu dưới thì lập tức trở nên ủ rũ.
Sau trận tuyết, cả hoàng cung bị bao phủ trong tuyết, tựa như tiên cảnh Quảng Hàn[1], nguy nga mà tráng lệ. Hai người đạp tuyết đến thẳng điện Cần Chính.”
[1] Cung Quảng Hàn là nơi ở của Hằng Nga trên cung trăng.
Mấy ngày nay, Hoàng Phủ Vô Song vẫn chưa xưng đế, chỉ thay Khang đế giám quốc, cho nên mỗi ngày cũng không cần lên buổi chầu sớm, chỉ sai tiểu thái giám đến điện Kim Loan mang tấu sớ của các đại thần về, phê duyệt ở điện Cần Chính.
Hôm nay, hai người vừa đến điện Cần Chính, liền trông thấy có mười mấy viên đại thần đang quỳ trong tuyết bên ngoài điện. Lúc này đang là giờ Mão ba khắc, trời mới tờ mờ sáng – thông thường chính là giờ lên chầu sớm của hoàng đế. Những đại thần này trong tay đều cầm một bản tấu, trông thấy Hoàng Phủ Vô Song bước tới, dập đầu dưới đất nói: “Xin điện hạ cho chúng thần đến thăm bệnh tình của Khang đế.”
Hoàng Phủ Vô Song chau đôi mày như lưỡi kiếm, nhanh chân đi đến trước mặt các đại thần, cười lạnh lùng nói: “Bản Thái tử đã nói bao nhiêu lần rồi, bệnh của Thương đệ dễ lây, bản Thái tử lo cho sự an khang của các ngươi, sao các ngươi vẫn cứ cố chấp như vậy?!”
Hoa Trước Vũ đứng một bên, nheo mắt nhìn lướt qua các đại thần, chỉ thấy trong số đó không có Cơ Phụng Ly, nghe nói từ sau khi trở về kinh thành, hắn liền cáo ốm không lên triều. Nhưng Hoa Trước Vũ hiểu rõ, tuy hắn không đến, nhưng những đại thần gây rối này chính là do hắn xúi giục. Nàng lạnh lùng nhìn các đại thần đưa mắt ra hiệu cho nhau, hiển nhiên không gặp được Hoàng Phủ Vô Thương sẽ không chịu từ bỏ.
“Điện hạ,” Hoa Trước Vũ tiến lên một bước nói, “Nếu các vị đại nhân đã lo lắng cho bệnh tình của Khang đế như thế, chi bằng cứ để các đại nhân đi thăm một lát cũng được. Băng tuyết đầy trời thế này, nếu các đại nhân bị lạnh cóng, chẳng phải là cái họa cho Nam Triều chúng ta sao?”
Hoàng Phủ Vô Song kinh ngạc liếc nhìn Hoa Trước Vũ, Hoàng Phủ Vô Thương hiện giờ đang bị hắn giam lỏng, đương nhiên không thể gặp người ngoài.
Hoa Trước Vũ mỉm cười ra dấu bằng tay cho Hoàng Phủ Vô Song, Hoàng Phủ Vô Song hiểu ý, quay đầu lạnh lùng nói: “Nếu các vị đại nhân nhất định muốn đi thăm Khang đế, vậy hãy theo Nguyên Bảo đi đi. Có điều, bản Thái tử phải nói trước, bất kể vị đại nhân nào, đã đi thăm Khang đế thì đều phải ở trong cung giam lỏng cách li một thời gian mới được.”
Các đại thần kia vốn định đứng dậy, nhưng nghe thấy những lời phía sau của Hoàng Phủ Vô Song, sắc mặt lập tức đờ ra. Ai cũng hiểu, bị giam lỏng trong cung một thời gian có nghĩa là gì. Thế có khác nào nói thẳng ra là có đi mà không có về, Hoàng Phủ Vô Song tự khắc có thể loan tin ra bên ngoài: bọn họ sau khi đến thăm Khang đế, cũng bị lây bệnh dịch, thậm chí bệnh nặng mà chết.
“Vị đại nhân nào muốn đi theo Tiểu Bảo Nhi, xin mời.” Hoa Trước Vũ lạnh nhạt nói.
Đám đại thần đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ suy tư.
“Bệnh của Thương đệ, không phải thứ bệnh tầm thường. Các vị đại thần cứ nên về thương lượng với người nhà một phen rồi hãy tới.” Hoàng Phủ Vô Song nhanh chóng cười, chắp tay sau lưng chậm rãi đi vào trong điện Cần Chính.
“Mấy lão già này!” Hoàng Phủ Vô Song vào trong điện Cần Chính, liền ngồi trên long ỷ, đạp bàn phẫn nộ, “Ngày trước bản Thái tử định đăng cơ, chẳng mấy ai dám đứng ra phản đối, hiện giờ Tả tướng đã về Vũ Đô, kẻ nào kẻ nấy đều như ăn được tim gấu gan hùm cả lượt, chốc đòi gặp Khang đế, chốc lại kêu nếu không gặp được Khang đế thì bản Thái tử không được đăng cơ. Hừ! Sau tám ngày nữa bản Thái tử cứ nhất định đăng cơ đấy!”
Hoa Trước Vũ cau chặt đôi mày. Cơ Phụng Ly từ khi mười lăm tuổi đã vào triều làm quan, đến nay đã được nhiều năm, căn cơ trong triều rất sâu. Hôm nay trong số các thần tử gây rối, cũng không biết có bao nhiêu người là bị Cơ Phụng Ly xúi giục. Hoàng Phủ Vô Song nếu muốn thuận lợi đăng cơ làm hoàng đế, chỉ dựa vào chiếu thư của Thái thượng hoàng e rằng vẫn chưa đủ.
“Điện hạ, không có chiếu thư nhường ngôi của Khang đế, Điện hạ đăng cơ sẽ không được danh chính ngôn thuận.”
“Nhưng mà, thằng què chết giẫm đó có chết cũng không chịu viết chiếu thư, bản Thái tử không ngờ nó lại cứng đầu đến thế, ngày trước đúng là đã xem thường nó. Hơn nữa, nó còn không tin chiếu thư của phụ hoàng là thật.” Hoàng Phủ Vô Song nghiến răng nói.
Hoa Trước Vũ suy nghĩ giây lát, chậm rãi nói: “Chi bằng để nô tài đi thử xem.”
Hoàng Phủ Vô Song gật đầu, nói: “Tiểu Bảo Nhi, ngươi có thể khuyên được nó không?”
“Nô tài không dám nắm chắc cả mười phần, nhưng nếu điện hạ có thể viết một chiếu thư, nói rõ sau này đăng cơ tuyệt đối sẽ không làm hại ngài ấy, nô tài cảm thấy chuyện này sẽ có tám chín phần có thể thành công.” Hoa Trước Vũ chậm rãi nói.
Bất luận thế nào Đan Hoằng cũng là phi tử của Hoàng Phủ Vô Thương, bất kể Đan Hoằng có tình ý với cậu ta hay không, Hoa Trước Vũ đều cảm thấy phải tạm thời giữ tính mạng cho cậu ta.
Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy thế cười nói: “Tiểu Bảo Nhi, Thương đệ là hoàng đệ của bản Thái tử, bản Thái tử sao có thế làm hại nó được? Ngươi mài mực đi, ta sẽ viết.”
Hoa Trước Vũ đưa tay mài mực, Hoàng Phủ Vô Song cầm cây bút lông sói, chấm mực múa bút trên trang giấy, trong giây lát đã viết xong.
Hoa Trước Vũ nhìn qua một lượt, chỉ thấy Hoàng Phủ Vô Song trước thì cảm động trước cái đức nhường ngôi của Hoàng Phủ Vô Thương, lại còn phong Hoàng Phủ Vô Thương làm Khang hiền vương, ban cho đất phong Nam Chiếu để an hưởng tuổi già, lại hứa cả đời nhật định sẽ bảo vệ cho Hoàng Phủ Vô Thương được chu toàn, tuyệt đối không làm hại cậu ta.
Hoàng Phủ Vô Song cuộn chiếu thư lại đặt vào trong áo lạnh nhạt nói: “Đêm nay, ngươi theo ta đi gặp Khang đế.”
Tả tướng phủ, Phụng Viên.
Từ sau khi về kinh, Cơ Phụng Ly liền cáo ốm không lên triều, nhưng vẫn nắm rõ cục thế trong triều như lòng bàn tay, mật báo trong cung hàng ngày đều do Đông Thủ đưa đến. Lúc này, hắn ngồi trên giường, giơ tay đón lấy mật báo mới của Đồng Thủ, chậm rãi đọc hết, khóe môi nở một nụ cười nhạt.
“Tướng gia, hôm nay cả đám lão thần đều bại dưới tay Nguyên Bảo, một câu nói của y đã khiến bọn họ từ bỏ ý định đi thăm Khang đế rồi.” Lam Băng đứng một bên chậm rãi nói.
Cơ Phụng Ly đưa tờ mật báo trong tay lên ngọn nến từ từ đốt cháy, ánh lửa phản chiếu đôi mắt phượng hẹp dài của hắn đây vẻ lạnh lùng, hắn nhếch môi cười nhạt, “Đúng là y làm rất tốt, có điều, bản tướng đoán y và Hoàng Phủ Vô Song cũng nên hiểu một sự thực, không có chiếu thư của Khang đế, Hoàng Phủ Vô Song không thể nào thuận lợi đăng cơ được. Nếu bản tướng đoán không sai, đêm nay, bọn chúng nhất định sẽ đi gặp Khang đế. Ngươi ra lệnh theo dõi thật chặt Hoàng Phủ Vô Song và Nguyên Bảo, xem đêm nay bọn chúng đi đâu, nhất định phải tìm cho được nơi chúng nhốt Khang đế. Có tin tức phải sai người đưa về đây ngay.”
Đồng Thủ gật đầu khen phải, nhanh chóng lui xuống sắp xếp.
Đêm đã khuya, hàn tinh vẫn chưa mệt mỏi, trong hoàng cung hàng vạn ngọn đèn thắp sáng trưng.
Hoa Trước Vũ đến Vĩnh Đường cung một lượt, dẫn theo Đan Hoằng ăn mặc như thái giám. Hai người và một đám tiểu thái giám vây quanh xe của Hoàng Phủ Vô Song, đi thẳng về phía trước.
Tuyết trắng xóa phủ lên tường đỏ ngói vàng, cửu trùng cung khuyết liên miên bất tận trong màn đêm lộ ra những đường nét lạnh lùng. Hàn khí xộc vào trong mũi, hơi lạnh ùa tới.
Xe đi thẳng về phía trước, Hoa Trước Vũ cứ tưởng sẽ đi về phía lãnh cung hẻo lánh ở phía sau hoặc viện Nội Trừng, dẫu sao thì đó mới là nơi thích hợp để giam giữ người khác. Nhưng không ngờ, xe của Hoàng Phủ Vô Song lại đi thẳng đến điện Huyền Thừa, nơi ở của Thái thượng hoàng Viêm đế.
Trong lòng Hoa Trước Vũ tuy có hơi nghi hoặc, nhưng nghĩ đến việc có lẽ Hoàng Phủ Vô Song định đi thăm Thái thượng hoàng trước rồi mới đến chỗ Hoàng Phủ Vô Thương, nàng bèn không để tâm.
Đến Huyền Thừa cung, Hoàng Phủ Vô Song xuống xe, đã có tiểu thái giám ra đón, dẫn mấy người bọn họ đi về phía điện nhỏ bên cạnh điện Huyền Thừa. Ngày trước điện nhỏ hình như là thư phòng của Thái thượng hoàng, bên trong có một giá sách lớn, tiểu thái giám nhanh nhẹn đẩy giá sách ra, bên dưới liền hiện ra những bậc thang đen sì, kéo dài xuống phía dưới.
Hoa Trước Vũ không ngờ, trong Huyền Thừa cung có một mật thất, còn Khang đế Hoàng Phủ Vô Thương lại bị giam giữ ở đây. Điều này, e rằng bất kì ai cũng khó lòng tưởng tượng ra được.
Bọn họ theo cầu thang từ từ đi xuống. Trong mật thất ánh đèn u ám, chẳng khác là bao so với viện Nội Trừng mà họ từng ở, cũng âm u lạnh lùng như thế. Bên trong bày một chiếc giường sơ sài, bên trên trải chăn bông.
Khang đế Hoàng Phủ Vô Thương đang nằm co ro ngủ gật trên giường, bị ngọn đuốc của tiểu thái giám chiếu vào, liền từ từ mở mắt. Dường như khó lòng thích nghi được với ánh sáng từ ngọn đuốc, đôi mắt vừa mở ra lại nhắm vào. Qua một lúc, cậu ta tới mới lại mở mắt ra. Ánh mắt cậu ta từ từ lướt qua khuôn mặt Hoàng Phủ Vô Song, lại lướt qua khuôn mặt Hoa Trước Vũ, cuối cùng nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Đan Hoằng đứng bên cạnh Hoa Trước Vũ, đôi mắt đen tựa như đầm sâu nước lặng trong khoảnh khắc dường như dâng lên từng đợt sóng, nhưng cũng chỉ qua một chốc, lại trở nên bình tĩnh như nước.
Ánh mắt cậu ta lại nhìn Hoàng Phủ Vô Song, lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, ta sẽ không đồng ý đâu.”
Hoàng Phủ Vô Song chắp tay đi đến trước mặt Hoàng Phủ Vô Thương, nhìn từ trên cao xuống cười nói: “Thương đệ, đến hôm nay rồi, đệ vẫn cố chấp thế sao? Đệ còn đợi ai đến cứu đệ nữa? Đây là chiếu thư của phụ hoàng, cho dù không có chiếu thư nhường ngôi của đệ, ta cũng có thể lên ngôi báu. Có điều, làm như thế là để cho đám đại thần kia bớt phải đổ máu đi thôi.”
Hoàng Phủ Vô Thương lạnh lùng cười không nói gì cả.
Hoa Trước Vũ chậm rãi tiến lên, mượn ánh sáng từ bó đuốc ngắm nhìn Khang đế của ngày trước. Những ngày qua bị giam lỏng, khiến cậu ta tiều tụy đi không ít, trông cực kì gầy gò. Hiển nhiên, cậu ta cũng từng phải chịu cực hình, trên mu bàn tay lộ ra ngoài một vết roi. Có điều, đôi mắt lại cực kì lạnh lùng lấp lánh, ẩn chứa một tia bất khuất.
Hoa Trước Vũ chẳng ngờ, Hoàng Phủ Vô Thương trông nhu nhược mà lại có vài phần khí phách như thế.
Hoa Trước Vũ nhìn Hoàng Phủ Vô Song chau mày, trong lòng khẽ than một tiếng. Bất luận Hoàng Phủ Vô Song hay Hoàng Phủ Vô Thương, nếu không phải sinh ra trong gia đình đế vương, bọn họ có lẽ sẽ là một cặp huynh đệ tốt thương yêu kính trọng lẫn nhau. Thế nhưng, trong gia đình đế vương, bọn họ lại thành ra đối thủ, chẳng phải huynh cũng chẳng phải đệ, nhất định phải đấu đến mức một mất một còn mới chịu buông xuôi.
Hai người bọn họ, nếu phải nói xem ai phù hợp ngồi lên hoàng vị kia hơn, thì chắc chắn là Hoàng Phủ Vô Song. Bởi lẽ Hoàng Phủ Vô Thương chỉ là con rối trong tay Cơ Phụng Ly mà thôi. Cho nên đêm nay, bất luận thế nào nàng cũng phải thuyết phục Hoàng Phủ Vô Thương.
Nàng giao cuộn chiếu thư do Hoàng Phủ Vô Song tự tay viết cho Đan Hoằng, gật đầu với Đan Hoằng, rồi theo Hoàng Phủ Vô Song và mấy tiểu thái giám lui ra ngoài.
Với tình hình trước mắt, e rằng lời của bất kì ai Hoàng Phủ Vô Thương đều sẽ không nghe. Dẫu sao Đan Hoằng cũng là phi tần của cậu ta, hiện giờ, có lẽ chỉ có nàng ấy mới có thể nói chuyện. Còn bọn họ chỉ có thể chờ đợi.
Trong điện nhỏ Huyền Thừa cung, ánh nến lung lay. Đợi khoảng thời gian uống hết hai chén trà, Đan Hoằng cuối cùng cũng bước ra từ trong địa thất.
“Thế nào rồi?” Hoa Trước Vũ hỏi.
Đan Hoằng gật đầu, lấy chiếu thư nhường ngôi do Hoàng Phủ Vô Thương tự tay viết từ trong tay áo ra. Hoa Trước Vũ đón lấy chiếu thư, giao vào tay Hoàng Phủ Vô Song.
Hoàng Phủ Vô Song thở phào một hơi như trút được gánh nặng, đón lấy chiếu thư, liếc mắt nhìn Đan Hoằng, mỉm cười nói: “Phen này Tống Chiêu nghi lập được công lớn, từ hôm nay trở đi, bản Thái tử bỏ lệnh giam lỏng cho nàng, nàng có thể tự do ra vào.”