Phượng ẩn thiên hạ (Tập 2) - Phần V - Chương 36 phần 2

Đan Hoằng khẽ nhếch môi, nở một nụ cười, hành lễ tạ ơn Hoàng Phủ Vô Song.

Mấy người ra khỏi điện nhỏ, Hoa Trước Vũ chợt động trong lòng. Chắc hẳn Cơ Phụng Ly cũng đang tìm kiếm nơi giam lỏng Khang đế, nếu để hắn biết được Hoàng Phủ Vô Thương bị giam ở đây, bằng vào thực lực của Cơ Phụng Ly, e rằng hắn sẽ đến cứu người. Đêm nay, cũng khó chắc rằng hắn không sai người theo dõi bọn họ.

Hoa Trước Vũ dừng bước, quay đầu nói với Hoàng Phủ Vô Song: “Cảnh đêm đẹp thế này, điện hạ có muốn dạo một vòng trong cung không?”

Hoàng Phủ Vô Song ngẩn ra một lát, rồi liền hiểu ý của Hoa Trước Vũ, mỉm cười đáp: “Nếu Tiểu Bảo Nhi đã muốn đi dạo, bản thái tử sẽ theo đến cùng.”

Hoàng Phủ Vô Song bỏ lại xa giá, dẫn theo Hoa Trước Vũ và Đan Hoằng, Cát Tường lặng lẽ ra khỏi Huyền Thừa cung, men theo con đường đá xanh trong cung, đi qua hậu cung nơi ở của các phi tần, vòng qua Thanh Chi cung, đến Ngự Hoa Viên của hậu cung. Bọn họ đi dạo hồi lâu giữa những tòa giả sơn, ra khỏi Ngự Hoa Viên, lại đi thẳng đến lãnh cung, sau đó đến viện Nội Trừng một lượt.

Cứ thế vòng vèo cho đến tận khi tiếng điểm canh ba vang lên, bọn họ mới lặng lẽ quay về nơi ở.

Mặc dù đã quá canh ba, nhưng trong Túy Tiên phường vẫn náo nhiệt phi phàm.

Trong sảnh lớn ở lầu dưới, ánh đèn lưu li mơ hồ. Dưới ánh đèn, bóng người qua lại đông đúc, áo quần phất phới tung bay. Trên đài, một ca cơ xinh đẹp ôm đàn tì bà, ngón tay thon khẽ gảy, tấu nên một khúc “Túy Hoa Gian” cực kì uyển chuyển.

Trong nhã thất ở tầng hai, Cơ Phụng Ly mặc một thân áo trắng, thần sắc ung dung dựa nghiêng bên kỉ án, xuyên qua bức rèm châu trên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài với thần sắc lạnh nhạt.

Cô nương hàng đầu ở Túy Tiên phường là Tiểu Lê Yêu ngồi bên cạnh rót rượu cho hắn, thấy hắn trước sau thần sắc đều ung dung lạnh nhạt, mỉm cười nói: “Tướng gia, ngài có muốn nghe gì không, Lê Yêu xin đàn tặng ngài một khúc?”

Cơ Phụng Ly ngẩng đầu uống cạn rượu trong chén, tay cầm chén lưu li giỡn chơi, “Không cần đâu.”

Tiểu Lê Yêu mím môi cười nói: “Tướng gia, gần đây Lê Yêu mới phổ được một khúc nhạc, ngài nể mặt mà nghe thử nhé.”

Cơ Phụng Ly lắc đầu, hờ hững nói: “Cũng được.”

Tiểu Lê Yêu lập tức cười tươi như hoa, đặt chén rượu trong tay xuống, vén rèm châu đi ra ngoài. Chẳng mấy chốc, nàng bưng một cây dao cầm tới, đặt trên mặt đất bắt đầu gảy.

Khúc đàn còn chưa hết, rèm châu đã vén lên, Đồng Thủ nhanh chóng bước vào.

“Tướng gia, Đồng đại gia đến rồi.” Tiểu Lê Yêu giữ lấy dây đàn, cười nói.

Đồng Thủ nghiêm trang đứng trước mặt Cơ Phụng Ly, hạ giọng bẩm báo: “Tướng gia, đêm nay trước tiên Hoàng Phủ Vô Song và Nguyên Bảo đến thăm Thái thượng hoàng, ở đó khoảng hai tuần trà; sau đó đi Thanh Chi cung, ở lại đó chừng ba tuần trà; sau đó đi Ngự Hoa Viên, ở trong đám giả sơn trong Ngự Hoa Viên chừng thời gian ba nén hương; tiếp đó đi lãnh cung, lại dừng ở đó chừng thời gian ba nén hương; sau đó đến viện Nội Trừng, lần này thời gian dừng lại dài hơn một chút, khoảng nửa canh giờ; sau đó thì quay về. Đêm nay, bọn họ gần như đã đi một lượt khắp cả hoàng cung.”

Cơ Phụng Ly đang cầm chén uống rượu, nghe thấy thế, đôi mắt đen sững lại, khóe môi nở một nụ cười sắc bén.

“Ngày thường Hoàng Phủ Vô Song có hay đến chỗ Thái thượng hoàng không?” Cơ Phụng Ly lạnh lùng hỏi.

“Khá nhiều, nghe nói lần này sau khi ra khỏi viện Nội Trừng, hắn rất quan tâm tới bệnh tình của Thái thượng hoàng. Ban ngày không có thời gian đi thỉnh an, thông thường ban đêm hắn sẽ đều đến đó.” Đồng Thủ nói.

Cơ Phụng Ly bưng chén trà, chậm rãi nói: “Xem ra, phải đi một nước cờ khác rồi.”

Sau khi lấy được chiếu thư nhường ngôi từ tay Hoàng Phủ Vô Thương thông qua Đan Hoằng, chuyện đăng cơ của Hoàng Phủ Vô Song coi như danh chính ngôn thuận. Qua vài ngày chuẩn bị, cuối cùng định vào ngày đầu tháng mười hai cử hành đại lễ đăng cơ.

Ngày Quý Mùi tháng mười hai, trời quang mây tạnh, trên bầu trời mây trôi lơ lửng.

Hôm nay, là ngày tân hoàng đế Hoàng Phủ Vô Song của Nam Triều đăng cơ. Còn chưa đến giờ Dần, Hoàng Phủ Vô Song đã được cung nữ hầu hạ tắm rửa xong xuôi. Theo luật lệ Nam Triều, tân hoàng đế trước khi đăng cơ nhất định phải đến điện Cẩn Thân thay long bào, đợi đại lễ kế vị vào giờ Dần.

Giờ Hoa Trước Vũ đã là Tổng quản thái giám nhị phẩm, đại lễ hôm nay là do nàng sắp xếp. Nàng mặc một bộ cung y thái giám màu đỏ sẫm mới may, bên eo thắt đai ngọc màu đen thêu mây, tóc chải cao, trên đầu đội mũ quan, tay cầm phất trần, phong tư thanh thoát không sao tả xiết.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Trong điện Cẩn Thân đèn đuốc sáng trưng, cung nữ, thái giám đông không đếm xuể, thế nhưng, mặc dù ai nấy bận rộn luôn tay, nhưng trong điện lại im phăng phắc, chậm rãi bước vào, cảm giác như đang đi giữa chốn không người.

Trên bàn gỗ tử đàn bày long bào bằng gấm Như Ý cổ tròn thêu rồng cuộn màu vàng sáng lấp lánh và mũ Dực Thiện[2] bằng vàng thêu hai rồng vờn ngọc.

[2] Loại mũ mà hoàng đế, thân vương, quận vương,... thời Minh hay đội.

“Còn nửa canh giờ nữa là đến đại lễ đăng cơ, xin hoàng thượng thay long bào.” Hoa Trước Vũ cao giọng nói.

Lập tức, một đám cung nữ vội vã đổ xô đến, nâng long bào trên chiếc bàn gỗ tử đàn lên định thay cho Hoàng Phủ Vô Song.

“Khoan!” Hoàng Phủ Vô Song đột nhiên lạnh lùng quát.

Tiếng nói tuy không lớn, nhưng đám cung nữ trong cung có kẻ nào là không biết tính khí của Hoàng Phủ Vô Song, lập tức sợ run lên, tay cầm long bào, quỳ rạp xuống đất, ai nấy hai tay run lên cầm cập, sợ mình đã có chỗ nào đắc tội với tân hoàng đế.

Hoàng Phủ Vô Song chẳng thèm để ý đến đám cung nữ, khóe môi khẽ nhếch lên, cười với Hoa Trước Vũ: “Tiểu Bảo Nhi, ngươi đến đây mặc long bào cho bản Thái tử.”

Hoa Trước Vũ hơi sững người, hôm nay là đại lễ đăng cơ, nàng là Tổng quản tư lễ, long bào vốn không nên do nàng hầu hắn mặc, nhưng Hoàng Phủ Vô Song đã nói thế, nàng cũng chỉ đành chậm rãi đi đến, đón lây long bào từ tay cung nữ.

“Các người lui xuống hết đi!” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng nói.

Cung nữ, thái giám trong điện như được đại xá, lập tức lui ra ngoài hết sạch.

Hoa Trước Vũ nhếch môi cười nói: “Hoàng thượng, chuyện hầu hạ mặc quần áo này, từ nay về sau không phải việc của nô tài nữa đâu.”

Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười, “Tiểu Bảo Nhi, long bào này nhất định phải do ngươi mặc cho bản Thái tử, bản Thái tử mới cảm thấy yên tâm.” Hoa Trước Vũ hầu Hoàng Phủ Vô Song mặc long bào, đội mũ Dực Thiên bằng vàng thêu hai rồng vờn ngọc. Trong nháy mắt, thiếu niên ngang tàng ngỗ ngược, đã trở thành bậc cửu ngũ chí tôn vai gánh nhật nguyệt, lưng đội sao trời.

Bộ long bào màu vàng, phía trước thêu mười hai con rồng cuộn, phía sau dùng sợi vàng thêu mười hai kiểu hoa văn nhật nguyệt tinh tú, sóng dâng vách núi, mây vờn hỏa châu, thực là đường hoàng cao quý, xa hoa cực độ.

Trên điện Thái Cực đã có lịch sử hơn một trăm năm, các quan viên từ lục phẩm trở lên ở kinh thành đều mặc triều phục, tay cầm thẻ bài, đứng theo phẩm cấp chờ đợi.

Giờ Thìn một khắc, quan Hoàng Môn cao giọng hô một tiếng: “Hoàng thượng đăng cơ!” lập tức, chuông trống vang rền.

Bách quan nhất loạt quỳ lạy dưới đất.

Rèm châu khẽ động, Hoàng Phủ Vô Song mặc một thân long bào chậm rãi bước ra. Hoa Trước Vũ mặc trang phục của quan thái giám nhị phẩm màu đỏ thẫm, tay cầm thánh chỉ đi theo sau hắn.

Ánh mặt trời ngày đông, ấm áp tỏa ra tầng mây mỏng, chiếu lên thân hình Hoa Trước Vũ. Nàng chậm rãi đi đến trước mặt bách quan, mở thánh chỉ ra, cao giọng tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết... hoàng huynh của trẫm là Hoàng Phủ Vô Song hiền đức nhân hiếu, nay kế thừa ngôi báu, đổi thành năm Hoành Vũ thứ nhất...”

“Trẫm trên theo mệnh trời, dưới thuận lòng dân, hôm nay được kế thừa đế vị, để cảm tạ hậu ái của trời xanh, và ban ơn cho vạn dân, ban chiếu đại xá thiện hạ, miễn thuế một năm trong toàn quốc...”

...

Hoa Trước Vũ, ngự tiền tổng quản, người đứng đầu các quan nội giám của Nam Triều tay nâng thánh chỉ bằng lĩnh màu vàng tuyên đọc dưới thêm ngự, thanh âm trong trẻo tựa như làn gió mát ngày hè thoảng qua trước mặt.

“Khâm thử!”

Hoa Trước Vũ lặng lẽ đứng trền thềm ngự, thân hình thon thả đứng thẳng, bộ cẩm bào màu đỏ thẫm bị gió lạnh thổi bay phần phật, tựa như tiên tử sắp bay lên.

Cơ Phụng Ly mặc triều phục đứng đầu bách quan, nhìn Hoa Trước Vũ với thần sắc lãnh đạm, ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng như ánh sáng tỏa ra từ trên lưỡi đao.

Tùng tùng tùng...

Chính vào lúc bách quan sắp sửa cúi đầu xưng thần, ba quỳ chín vái, tiếng trống kiêu oan bên ngoài điện Thái Cực bỗng vang lên, không ngừng vọng lại trong bầu không khí trên điện Thái Cực.

Hoa Trước Vũ cảm thấy sự tình không hay, quay đầu nhìn Hoàng Phủ Vô Song, chỉ thấy anh mắt hắn cũng lóe lên một tia kinh ngạc. Ánh mắt nàng lặng lẽ lườm Cơ Phụng Ly một cái, chỉ thấy hắn thần sắc không đổi, nhìn vào mắt nàng một cách bình tĩnh thong dong, khóe môi nở một nụ cười nho nhã.

Trong lòng Hoa Trước Vũ đột nhiên run lên, gã Cơ Phụng Ly này, sợ rằng cười càng nho nhã, ra tay càng hiểm độc, nàng đột nhiên cảm thấy sự tình vô cùng chông gai.

Một tiểu thái giám vội vã chạy vào, Hoa Trước Vũ chậm rãi đi xuống khỏi thềm, hạ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Bảo tổng quản, Vu thái phi trong lãnh cung không biết vì sao lại chạy đến đây, đánh trống bên ngoài, nói rằng có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Thái thượng hoàng.” Tiểu thái giám khẽ nói.

Lòng Hoa Trước Vũ chợt chùng xuống, Vu thái phi là mẹ ruột của Khang đế Hoàng Phủ Vô Thương, nhiều năm trước bị Viếm đế đày vào lãnh cung, nghe nói bao năm nay đều điên điên khùng khùng. Một thời gian trước, Khang đế Hoàng Phủ Vô Thương đăng cơ, định đón bà ta ra khỏi lãnh cung, bà ta còn phát điên lên đánh đuổi Khang đế. Hôm nay, bà ta làm sao có thể đến được đây để đánh trống? Chẳng lẽ, bà ta giả điên?

“Sai người ngăn bà ta lại, đừng cho bà ta lên điện, ta đi bẩm báo với Hoàng thượng.” Hoa Trước Vũ khẽ nói xong, quay người bước lên.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hoàng Phủ Vô Song trầm giọng hỏi.

“Bẩm Hoàng thượng, là Vu thái phi ở lãnh cung, e là do các cung nữ không trông chừng cẩn thận, đã trốn ra ngoài. Bà ta xưa nay điên điên dở dở, khó tránh khỏi gây ra những chuyện điên khùng.” Hoa Trước Vũ lạnh lùng bẩm báo.

Hoàng Phủ Vô Song gật đầu: “Được, nếu đã như thế, thì tiếp tục đại lễ.”

Hoa Trước Vũ quay người kéo dài giọng nói: “Bách quan quỳ lạy, tham bái tân hoàng...”

“Khoan!” Cơ Phụng Ly lạnh lùng quát lên một tiếng, thanh âm rành rọt, tựa như châu rơi trên mâm ngọc.

Hoa Trước Vũ lập tức bị ngắt lời. Nàng lạnh lùng đưa mắt nhìn, chỉ thấy Cơ Phụng Ly chậm rãi đi ra khỏi hàng ngũ triều thần. Cử động của hắn nho nhã ung dung, thần thái lại nhàn hạ tự đắc, nhưng vẫn khiến cho người ta có một cảm giác bi uy hiếp như gần như xa. Hắn khom người về phía Thái thượng hoàng nói: “Thái thượng hoàng, hôm nay Tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, có oan thì được kêu oan. Vu thái phi tuy điên khùng, nhưng nói không chừng bây giờ đã khỏi, xin Thái thượng hoàng cho phép bà ấy lên điện.”

Ôn thái phó nghe thấy thế cũng chậm rãi bước ra, lên tiếng phụ họa: “Tả tướng đại nhân nói rất phải, xin Thái thượng hoàng cho phép bà ấy lên điện.”

Cơ Phụng Ly và Ôn thái phó vừa nói xong, có đến một nửa các triều thần quỳ xuống đất hô lớn: “Xin Thái thượng hoàng cho phép bà ấy lên điện.” Tiếng hô còn vang rền hơn cả hô Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Thái thượng hoàng ngồi trên ngự tọa, đầu đội mũ miện, rèm châu che đi khuôn mặt lão, chẳng ai nhìn ra lão đang suy nghĩ điều gì. Lưu thái phi ăn mặc sang trọng đứng bên cạnh, nghe thấy thế, bà ta liền cúi đầu nói thầm gì đó vào tai Thái thượng hoàng.

Thái thượng hoàng lớn tiếng nói: “Cho phép!”

Chẳng mấy chốc, Vu thái phi liền được dẫn tới.

Đó là một người phụ nữ ăn mặc giản dị, bà ta cúi đầu bước đi, đến trước thềm liền khom lừng quỳ xuống hô lớn: “Thần thiếp tham kiến Thái thượng hoàng.” Thanh âm dịu dàng bình tĩnh, hoàn toàn không giống một người điên.

“Bình thân, vì sao ngươi lại đánh trống?” Thái thượng hoàng Viêm đế cất giọng nghiêm nghị từ ngôi bảo tọa.

“Thần thiếp bị oan! Xin Thái thượng hoàng làm chủ cho thần thiếp!” Vu thái phi chậm rãi ngẩng đầu, nói với giọng điệu thê lương.

Hoa Trước Vũ đưa mắt nhìn, Vu thái phi này trông chừng hơn ba mươi tuổi, dung mạo xinh xắn, đôi mắt trong trẻo, hoàn toàn không có vẻ gì là điên khùng cả.

Nàng ngầm đoán rằng, nỗi oan của Vu thái phi nhất định có liên quan tới Hoàng Phủ Vô Song. Hơn nữa, tuy nàng không rõ lợi hại bên trong, nhưng lại có thể khẳng định, điều đó đối với Hoàng Phủ Vô Song mà nói, tuyệt đối là một đòn chí mạng.

Hoa Trước Vũ nghiêng đầu nhìn Cơ Phụng Ly, chỉ thấy hắn vừa hay cũng nhìn về phía nàng, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nàng tựa như chẳng thèm quan tâm, nhưng nàng lại cảm thấy như thực sự bị đâm một nhát.

Nàng chỉ cảm thấy trái tim mình nhất thời lo lắng vô cùng, tay chân cũng dần lạnh ngắt. Nếu hôm nay Hoàng Phủ Vô Song đăng cơ không thành, bị Cơ Phụng Ly lật đổ, vậy thì nàng sẽ hoàn toàn thất bại.

Nàng mở mắt trừng trừng nhìn Vu thái phi rút một mảnh vải thấm máu viết đầy chữ từ trong tay áo ra, đưa cho thái giám trình lên, lại giương mắt nhìn Thái thượng hoàng đón lấy mảnh vải, từ từ đưa mắt đọc, trái tim nàng cứ thấp thỏm không yên. Lưu thái phi nhìn mảnh vải một cái, thần sắc thay đổi hoàn toàn.

“Được, ngươi lui xuống đi. Trẫm đã biết cả rồi, nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.” Giọng nói uy nghiêm của Viêm đế vang lên, “Tiếp tục đại lễ đi.”

Vu thái phi lâp tức đờ ra như khúc gỗ, hét lớn: “Thái thượng hoàng, đó là thư tay của Tiên Hoàng hậu, từng câu đều là sự thực. Thái thượng hoàng, sao người còn có thể để tên nghịch tặc này đăng cơ, hắn giam lỏng Thương Nhi, hắn không phải...”

Hoàng Phủ Vô Song đột nhiên lạnh lùng quát: “Bịt miệng mụ ta lại!”

Thái giám đứng đó sẵn liền xông lên, rút khăn ra nhét vào miệng Vu thái phi.

Cơ Phụng Ly kinh ngạc, nhanh chóng tiến lên nói: “Thái thượng hoàng, xin hãy nghe Vu thái phi nói hết đã.”

Viêm đế dằn từng chữ nói: “Toàn những lời lẽ điên cuồng!”

Toàn bộ triều thần lập tức sững sờ.

Hoa Trước cũng cảm thấy bất ngờ, nếu Cơ Phụng Ly đã để Vu thái phi lên điện, tất phải nắm chắc cả mười phần, chuyện viết trên mảnh vải kia tất phải quan trọng vô cùng, đủ để khiến cho đại lễ hôm nay không thể tiến hành, vì sao Viêm đế lại phản ứng như vậy? Bất luận là ai cũng đều có thể nhận ra, Vu thái phi không hề điên. Cơ Phụng Ly đưa mắt nhìn về phía Thái thượng hoàng, ánh mắt sắc bén tựa như muốn đâm rách tấm rèm châu. Liền sau đó, hắn đột nhiên cười, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ đăm chiêu.

Vu thái phi bị lôi xuống, đại lễ tiếp tục tiến hành. Bách quan thần phục, ba quỳ chín vái trước Hoàng Phủ Vô Song, hô cao vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Hoa Trước Vũ thở phào một hơi, lúc này mới nhận ra sau lưng lành lạnh, không biết từ bao giờ nàng đã toát hết mồ hôi.

Nàng ngẩng đầu nhìn xa ra khắp hoàng cung, cửu trùng cung khuyết quanh co uốn lượn dưới ánh mặt trời, nguy nga tráng lệ đến thế. Trong thâm cung sâu thẳm, trước mặt là ánh đao bóng kiếm, sau lưng là hổ báo rập rình, không cẩn thận một chút, sẽ có thể thua trắng cả bàn. Trông thấy được cửu trùng cung khuyết, nhưng trông không thấy máu chảy thành sông.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3