Loạn Thế Anh Hùng - Tập 1 - Chương 03 - Phần 2

Thẩm Phóng biết kiến thức giang hồ của nàng cực kỳ phong phú, cười hỏi: “Thế nào, nữ hiệp khách của chúng ta cũng có ý cướp hàng sao?”

Tam Nương bật cười khúc khích. “Chàng muốn nói là nữ cường đạo hả?” Nói rồi tỉ mỉ đánh giá bàn nọ. Nàng nhìn người không giống với Thẩm Phóng, mắt đưa tựa như vô ý kỳ thực đều nhìn thấu đáo từng người bên đối phương. Khóe miệng khẽ nhẩm tính: “A, cả thảy có ba tiêu sư, gã thanh niên mắt to chỉ e vừa mới xuất sư, còn chưa nhìn ra cái gì, hai người còn lại một người luyện công phu thiết chưởng, một người luyện Ngũ hổ đoạn hồn đao của Bành gia.”

Thẩm Phóng biết nàng đang nói cho mình nghe, không khỏi càng thêm kinh ngạc và khâm phục Tam Nương. Bấy giờ, Tam Nương chỉ lão đầu tóc hoa râm, nói: “Nhìn thấy chưa, cái lão đầu nhi tóc hoa râm đó, đại khái ông ta họ Tần, chàng cho rằng cướp miếng ăn trong miệng Tần Ổn là vui lắm hả? Thuở lão đầu tử này tung hoành giang hồ, thiếp còn chẳng biết đang ở nơi nào. Sợ đúng là chỉ có Long lão gia tử mới có thể diện lớn đến thế, có thể mời được ông ta làm phó tổng tiêu đầu. Chàng có cho thiếp mượn thêm mấy lá gan, thiếp cũng chẳng dám động tới chuyến tiêu hàng này đâu.”

Thẩm Phóng khẽ cười, nói: “Phó tổng tiêu đầu? Lâm An tiêu cục? Tiêu cục này gọi là Lâm An tiêu cục, cũng thật là cái tên tốt. Ài... lâm an lâm an, tạm thời bình yên. Đáng buồn đám quan to hiển quý đó, đang buổi nguy vong thế này, không nghĩ tới chuyện quân Kim tiến sát biên cương, lang sói đã ở ngay sát giường, chỉ biết mướn mấy tiêu sư bảo vệ nhà cửa, vợ con của mình, mà chẳng biết dưới gót giặc dữ há còn trứng lành, bảo tiêu có tốt hơn nữa thì có tác dụng gì? Quả thật chẳng qua là bình yên tạm bợ, cẩu thả trộm lấy bình yên đấy thôi!”

Giọng của Thẩm Phóng không lớn, ở giữa lại cách mấy bàn, tiếng người ồn ào nhưng vẫn thấy bên phía tiêu cục có hai người nhìn lại, một chính là lão giả họ Tần, người còn lại là thanh niên mày rậm mắt to. Trong mắt gã thanh niên mơ hồ lộ nét không vui, lão giả họ Tần thì thần sắc không đổi, nhìn thẳng Thẩm Phóng. Thẩm Phóng sững ra, Tam Nương khẽ cười, nói: “Đã biết sự lợi hại của bọn họ chưa?”

Nói rồi, Tam Nương Tử quay sang bên đó, gật đầu cười nói: “Chư vị chớ trách, tướng công nhà tôi thư sinh nghị luận, lão sư phụ người xin bỏ quá cho!”

Giọng nàng thanh thúy, tuy không thật lớn nhưng cố ý nói cho bên đó nghe, đa số mọi người đều không nghe được nhưng người bên đó lại nghe rất rõ. Lão giả đứng đầu lại liếc Tam Nương một cái, hơi khom người, nói: “Không dám, vị tiên sinh này nói vốn cũng không sai, chỉ là bọn tôi mấy đứa dân đen, vì nuôi vợ con cũng chẳng biết làm sao, đành phải làm thôi.”

Lần này Thẩm Phóng đúng là giật mình. Cách nhau xa như thế, Thẩm Phóng lại cảm thấy giọng của ông ta không cao, không thấp, vang ngay bên tai mình, cứ như đứng ngay bên bàn mình ngồi mà nói vậy. Liếc nhìn xung quanh, người bên cạnh tựa hồ đều không nghe thấy, trong lòng càng thấy rúng động. Nhưng thấy Kinh Tam Nương thần sắc không đổi, cùng lão đầu kia bốn mắt nhìn nhau một lát rồi tách ra. Chỗ ánh mắt giao nhau, mơ hồ như có ánh kiếm tóe lửa, ngay cả Thẩm Phóng cũng trông ra được. Sau đó, hai người họ đều quay đầu, không để ý tới nhau nữa. Qua một lúc, Tam Nương mới nhẹ “hic” một tiếng, cười nói: “Lão lộ công phu đó là để cho thiếp xem, rốt cuộc đúng là lão gia tửng hồ, vừa vào cửa đã nhìn chăm chăm thiếp rồi, lẽ nào trên mặt thiếp có viết chữ “trộm” sao?”

Thẩm Phóng không kìm được cũng cười, nghĩ Tam Nương khí chất bất tục, có là người bình thường cũng sẽ chú ý tới nàng, nhưng Thẩm Phóng tính tình trầm ổn, tuy cùng Tam Nương vợ chồng hòa hợp nhưng cũng ngại mồm mép trêu chọc, chỉ cười cười coi như xong, hoàn toàn chẳng hiểu mấy thứ phép tắc đường lối giang hồ của bọn họ.

Đang nói, chợt nghe rèm cửa vén lên đánh “phật” một tiếng, một người sải bước tiến vào, là một hòa thượng cường tráng, tay xách một cây thiền trượng sắt, hẳn là đã đi tới nóng người, vạt áo trước hé ra, cả người hừng hực hơi nóng. Y phục của hắn đã bị nước mưa nhuốm ướt sũng, bám dính lên người. Hắn miệng rộng, mũi sư tử, lông mày ngang rậm, khoác lệch một tấm tăng bào màu vàng đỏ, đám con gái mặc cái màu ấy trên người còn thấy thẹn đôi chút, vậy mà hắn chẳng bận tâm, dứt khoát khoác lên người, ấy vậy mà lại tôn thêm vẻ hung ác.

Hòa thượng nọ vừa vào đã gọi rượu, rồi lướt mắt nhìn sang chỗ mấy tiêu sư, hình như có vẻ không hài lòng, liên tục gọi chủ quán. Trong lúc đợi chủ quán, hắn lại nhìn sang bên mấy tiêu sư lần nữa, “hừ” lạnh một tiếng, cực kỳ khinh miệt. Lúc này, chủ quán chạy tới, hòa thượng kia mới bảo: “Lấy cho ta ba cân rượu trắng với ba cân thịt trâu, không quản chín hay chưa, phải nhanh, chủ yếu là phải nhanh!”

Chủ quán vội đáp ứng, tính toán định tìm chỗ ngồi cho hắn, thuận miệng nói: “Đại sư phụ muốn ăn cơm còn dễ, nhưng muốn ở trọ thì trong điếm đã chật kín rồi.”

Chủ quán nhìn ra vị hòa thượng này không dễ chọc, vội nói hết những lời cần nói, tránh lát nữa hòa thượng nổi nóng sinh sự, đây âu cũng là điểm nhanh trí của người mở tiệm. Ai ngờ hòa thượng nọ tính tình tựa như rất tốt, không hề bận tâm. Hòa thượng lại nhìn sang mấy người tiêu cục rồi nói: “Dù có phòng ta cũng không ở, hòa thượng còn muốn trông mấy đứa con cháu nhà rùa.”

Nói rồi lẩm bẩm trong miệng: “Đám con cháu nhà rùa chạy đến nhanh, lão tử uống ngụm rượu, thiếu chút nữa đuổi không kịp, hắc hắc, làm hòa thượng chạy cuống một trận.” Lời nói không chút che giấu địch ý.

Thanh niên mắt to, mày rậm trong tiêu cục nổi giận, hình như muốn đáp lời, đám người tiêu cục các bàn cũng đồng loạt biến sắc, bấy giờ lại bị lão giả họ Tần lườm một cái, liền bất giác cúi đầu, kìm chế.

Người trong điếm cũng không khỏi kinh hãi. “Lẽ nào hòa thượng này lại là cường đạo?” Trong lòng vừa lo lắng vừa hiếu kỳ, đang không biết chỉ có mình hắn thôi, hay là tới trước dò đường. Chẳng qua nhìn hình dáng này của hắn, một mình hắn tới quấy tựa hồ cũng đủ lắm rồi. Người cẩn thận thì càng thêm lo lắng, không kìm được sờ sờ hành lý của mình.

Hòa thượng nọ thấy bàn nào cũng đã có người, không khỏi bực dọc, mắng: “Lão tử hôm nay số hẩm, dính cơn mưa ôn dịch không nói, khó khăn lắm mới tìm được cái quán, tới chỗ ngồi cũng không có sao?”

Chợt thấy chênh chếch góc khuất tối tăm cạnh cửa ra vào có một thiếu niên một mình chiếm một bàn, đang ngủ gục, hòa thượng không nhiều lời, bước thẳng tới, miệng lầm rầm: “Nhiều người thế này, ngươi dựa vào cái gì mà một mình một bàn?” Nói xong thì đã tới nơi, tới rồi cũng không nói thêm gì, vỗ một chưởng lên mặt bàn, thật đúng là núi rung đất động, suýt nữa vỗ nứt chiếc bàn. Vỗ xong, hắn mới mở miệng: “Tiểu tử ngươi dựa vào cái gì mà một mình độc chiếm một bàn?”

Thiếu niên nọ bấy giờ mới giật mình tỉnh lại, ngơ ngác ngẩng đầu, mặt vừa lộ, người nhìn thấy đều không kìm được khen thầm, chỉ thấy trên cái cổ da màu nâu nhạt là một khuôn mặt ngũ quan cân đối, đầu mày thanh tú, gò má lạnh lùng, phối với bộ đồ đen trên người cực kỳ chỉn chu. Những nhân vật đẹp đẽ miền Giang Nam vốn chẳng ít, nhưng trước giờ chưa từng gặp qua kiểu thần thái phong độ như thiếu niên này, cũng không thể nói hắn đẹp thế nào nhưng cảm thấy thần khí của hắn càng có thêm phần tự nhiên. Hòa thượng kia lại chẳng buồn nhìn, vươn tay, hất cổ thiếu niên, muốn thiếu niên ngồi xê ra cho mình ngồi.

Hòa thượng cũng không ước lượng lực tay của mình lớn bao nhiêu, thiếu niên kia không đề phòng, thân thể vốn nhẹ, loáng cái bị hòa thượng hất cho loạng choạng mấy bước mới đứng vững lại được. Hòa thượng ngồi xuống rồi, thấy hắn bị đẩy thành bộ dạng ấy, cũng có chút xấu hổ, miệng lẩm bẩm: “Con mẹ nó, sao nhà ngươi nhẹ thế, ta cũng chưa dùng sức đâu...” Vừa nói, hắn vừa nhìn sang thiếu niên suýt bị hắn hất ngã kia. Thiếu niên kia vừa đứng vững, thần sắc của hòa thượng không khỏi ngây ra, mọi người giờ cũng nhìn rõ thiếu niên nọ, cũng nhất loạt ngây ngẩn. Lúc thiếu niên vào điếm, trong điếm vẫn chưa đông, sau khi vào rồi lại chỉ gục đầu xuống bàn ngủ, cho nên chẳng mấy người nhìn đến hắn, bây giờ hắn bị hòa thượng đẩy ra ngay dưới đĩa đèn dầu sáng trưng, thật sự soi tỏ tường con người hắn, dáng vóc của hắn khiến người ta chỉ nhìn một lần đã khó có thể quên: vai thon tay dài, eo nhỏ mông hẹp, gáy thẳng cổ thuôn, không chỗ nào không khiến cho người khác cảm thấy đẹp, dường như hợp với lòng người. Phần đông vẫn chưa từng gặp qua thiếu niên nào đẹp đẽ tới vậy, có người không khỏi đưa ánh mắt tức giận nhìn hòa thượng nọ, trong mắt rất bất mãn: “Người ta trêu chọc gì ngươi? Vừa mới tới đã thiếu chút nữa xô ngã người ta.” Hòa thượng cũng tự gãi đầu, lầm bầm: “Cậu nhóc thật đẹp trai! Con mẹ nó, hòa thượng lại thô lỗ rồi.”

Mọi người thấy hòa thượng ngốc nghếch ra mặt, không nhịn được đều cười ồ lên. Chủ quán đã tìm thêm được một cái bàn nhỏ, đặt thật xa khỏi hòa thượng kia, sợ lại sinh sự, rồi mời thiếu niên ngồi đó. Thiếu niên cầm bọc đồ của mình, tới cái bàn đó rồi lại gục xuống bàn ngủ tiếp.

Người xung quanh bình thường trở lại, mới nghe thấy giọng nói non nớt của một tiểu cô nương: “Ông ơi, ở đây có hai cái bánh bao, một cái của ông, một cái của cháu.” Thì ra là hai ông cháu lão mù đang ngồi bên lò sưởi hong quần áo ướt. Bàn tay trái của cô bé lại chỉ có một cái bánh, tay phải thì vờ như cũng cầm một cái. Cô bé đưa cái bánh trong tay vào tay ông mình rồi mới nói: “Ông à, cái này bé, ông ăn đi nhé!”

Ông lão mù có chút nghi hoặc, hỏi: “Chẳng phải buổi trưa chỉ còn lại một cái thôi sao, thế nào lại biến thành hai cái rồi?”

Lại nghe cô bé cười nói: “Buổi trưa là cháu đếm nhầm, dưới đáy túi vẫn còn một cái.” Nói rồi làm bộ cắn một miếng, còn “ui” lên một tiếng, nói: “Ông ơi, cái này của cháu hơi thiu rồi.” Mọi người mới biết thì ra vì lương khô không đủ, chỉ còn lại có một cái bánh bao, sợ ông mình không chịu ăn nên cô bé mới phải lừa ông ăn một mình. Thấy cảnh đó, không ai không cảm thấy khóe mắt cay cay.

Lão mù giờ mới tin, bắt đầu ăn chiếc bánh trong tay, miệng vẫn không ngừng nói: “Tiểu oa nhi, chớ có kén chọn quá, lương thực trồng được không dễ, có ăn là phúc rồi, không được nhè ra đâu đấy. Đây là đồ ăn hôm nay, ngày mai còn không biết có cái ăn hay không đâu.”

Mọi người thấy tiểu cô nương tuy bé mà hiếu thuận nhường ấy, trong lòng không khỏi ngầm cảm thán, đều đang nghĩ muốn giúp cô bé một bữa. Hòa thượng bên kia cũng nhìn thấy, gãi gãi cái đầu, lầm bầm: “Con mẹ nó, con mẹ nó.” Rồi đập bàn một cái thật mạnh, gọi như sấm rền: “Tiểu nhị!”, dọa cho chủ quán sợ giật nảy mình, hòa thượng đã to tiếng bảo: “Còn không mau đem cho ông cháu tiểu cô nương đó mấy cái bánh bao? Phải nhân thịt đấy, thêm mấy khoảnh thịt trâu sấy khô để họ đem đi ăn trên đường, mang thêm hai bát canh nóng nữa, nhanh lên!”

Chủ quán nghệt ra, hòa thượng đã giận, quát: “Làm sao, sợ lão tử không trả tiền à?” Chủ quán vội vàng chạy đi. Người xung quanh lúc trước thấy hòa thượng tướng mạo xấu xí, hành vi thô lỗ, vốn rất ghét, không ngờ hắn hóa ra lại là người tốt. Tiểu cô nương cũng không nghĩ lại có việc tốt đến vậy, cô bé hiểu chuyện, vội vàng đứng dậy tới cảm tạ, nghĩ chắc bởi cũng có lòng tự tôn, hoặc giả nhớ tới chuyện gì khác mà trong mắt đã lặng lẽ đổ lệ.

Bấy giờ mưa bên ngoài vẫn tiếp tục tíc tách rơi không ngừng, được một lúc mới nghe thấy lại có tiếng ai đó dắt ngựa rủa trời đi tới trước cửa. Chủ quán vội ra nghêng đón, buộc ngựa, chỉ nghe người ngoài kia cất giọng the thé, khẩu khí nghênh ngang, vênh váo, vén rèm tiến vào, thì ra là một hán tử tuổi ngoài ba mươi, mỏ nhọn má khỉ, thân mặc áo lụa, trang phục kiểu gia nhân phủ quan. Thật đúng là “tể tướng gia nhân thất phẩm quan”, chỉ thấy gã thần khí kiêu căng, đưa mắt quét một lượt trong quán, đúng như gã nghĩ, chẳng hề có vị quan gia nào, mặt bèn lộ vẻ khinh rẻ. Đến khi nhìn tới bàn của tiêu cục thì thoáng ngớ ra, nhưng hình như có quen biết liền chắp tay hướng tới lão giả họ Tần, vái chào: “Tần lão gia tử, ngài cũng ở đây sao?”

Bên kia Tần lão gia tử hơi khom người, đáp: “Lai quản gia cũng ra ngoài làm việc à? Không ở nhà hầu hạ Mặc Kỳ đại nhân sao?”

Bộ dạng kẻ kia nhìn thế nào cũng không giống hạng quản gia đúng mực, Tần lão gia tử gọi như thế có lẽ là để cho dễ nghe. Vị “Lai quản gia” nọ nghe rồi quả nhiên mặt mày vui vẻ, giậm giậm chân rũ bùn, miệng nói: “Chẳng phải sao, vì một lão mù lão bất tử với một con nha đầu tiểu bất tử, Mặc Kỳ đại nhân ra lệnh xuống dưới, sai tôi đi thông báo tới các phủ nha truy bắt, khiến cho mưa gió thế này mà chẳng được yên thân.”

Mấy cái giậm chân của gã rất mạnh, nước mưa lẫn bùn đất bắn cả lên mặt mấy người ngồi ghế thấp gần đấy. Mấy người bị bùn bắn thấy khí thế gã như thế, cũng đều không dám mở miệng, chỉ đành nhẫn nhịn, nhận mình xui xẻo mà lau đi.

Lão giả họ Tần gật đầu, không nói thêm gì nữa. Từ lúc gã tiến vào, hai ông cháu ngồi bên kia đã sợ hãi run cầm cập, sợ gã nhìn thấy mình, bèn cố sức thu người ẩn vào bên trong. Có điều căn phòng nhỏ thế này, hai người lớn bằng ấy, có trốn cũng trốn được đi đâu đây? Lai quản gia nọ vừa quay người liền thấy ngay hai người đó, lập tức mặt mày vui vẻ, cười lạnh: “Ta bảo vì sao chỗ nào cũng tìm không được các ngươi, hai đứa nô tài không biết sống chết là gì - hóa ra hai đứa ăn mày nhà ngươi lại chạy tới đây, làm bọn ông tìm mãi! Ngoan ngoãn ngồi yên đấy cho ông, đợi ông đây ăn cơm xong thì theo về... Hại ông đây mưa to thế này mà cũng bị lão gia tử phái ra ngoài chạy đôn chạy đáo, rồi đây xem xử lý bọn bay thế nào!”

Cô bé kia cầm tay ông nội, nước mắt sớm đã rơm rớm, lúc này kinh sợ không nhịn nổi nữa, cuối cùng “oa” một tiếng bật khóc. Bánh bao nhân thịt trâu trong tay không nuốt được miếng nào, khuôn mặt bé nhỏ bị dọa cho tái nhợt, mắt đỏ quạnh, vô cùng đáng thương.

Mọi người đều không biết là chuyện gì, cũng không tiện mở miệng. Lão giả họ Tần thấy tiểu cô nương đáng thương, đang định lên tiếng, gã “Lai quản gia” kia đã phát hiện, tranh trước nói: “Đây là việc đại nhân nhà chúng tôi đích thân giao xuống”, lão giả họ Tần thở dài, chỉ đành không nói nữa.

Lai quản gia nọ hẳn cũng đói rồi, trước gọi gà gọi thịt, loạn lên một lúc, hồi lâu sau mới gọi xong món. Gã vừa cầm đũa lên, nhìn sang ông cháu kia một cái mới sực nhớ ra gì đó rồi lẩm bẩm: “Tiểu nha đầu ngươi lanh trí, lần trước để cho ngươi chạy mất, lần này ta phải đề phóng một chút mới được.” Nói rồi móc trong túi ra một cái gông cực kỳ tinh xảo, xem trọng lượng chẳng quá hai, ba cân nhưng chế tạo rất công phu, chỉ thấy mặt dưới hai cái vòng to có xâu xích, xich này gắn với hai cái vòng nhỏ hơn ở mặt trên, dùng để trên trói tay, dưới cột chân. Thẩm Phóng cùng Tam Nương nhìn nhau một cái, gã này mở miệng đại nhân, khép miệng Mặc Kỳ, xem ra nhất định là Mặc Kỳ Tiết rồi. Vợ chồng Thẩm Phóng ở Trấn Giang từ lâu đã nghe rằng, từ lúc môn sinh của Mặc Kỳ Tiết là Ngô Cẩn đảm nhiệm chức Đại Lý Tự Thừa tới nay đã chế tạo ra rất nhiều hình cụ mới mẻ, gã gia nhân này đại khái là người của Mặc Kỳ gia. Món hình cụ kia đúng là mới lạ chưa từng thấy, thanh niên mắt to mày rậm của tiêu cục nhìn thấy không nhịn được đang định mở miệng, Tần lão gia tử bấy giờ vừa cẩn thận nhìn lên trên đầu tiểu cô nương một cái, liền lắc đầu với hắn.

Thanh niên kia ngẩn ra, thấp giọng vội hỏi: “Sư bá, bọn họ tốt xấu gì thì cũng là tới cùng đoàn xe của chúng ta, cũng rất đáng thương, tiểu cô nương kia lại hiếu thuận, ngài cầu tình một phen, một tiểu cô nương có thể mắc được tội lớn thế nào?”

Lão giả họ Tần vẫn lắc đầu như cũ.

Gã thanh niên vẫn muốn nói gì đó: “Nhưng mà...”

Lão giả đã chỉ vào đầu tiểu cô nương, nhẹ giọng nói: “Ngươi xem trên đầu cô bé.”

Gã thanh niên nhìn về phía trên đầu tiểu cô nương, thấy ngoài cây thoa gỗ ra thì chẳng có gì đặc biệt cả, bèn nghi hoặc nhìn về lão giả họ Tần, Tần lão gia tử chỉ nhẹ giọng nói: “Nó là người trong Bồng môn, cây thoa gỗ đó là tín vật của Bồng môn, ngươi yên tâm, tự nhiên sẽ có người ra mặt cho cô bé.”

Tiểu cô nương đã bị dọa cho chỉ trực trốn, gã kia vẫn đi về phía cô bé. Hòa thượng nọ đã ngứa mắt lắm, bèn mắng: “Cẩu nô tài, ngươi bắt nạt một đứa tiểu nha đầu là nghĩa làm sao?”

Lai quản gia kia nổi giận, hắn thế nào mà chịu thua người khác đây? Đang định chửi lại, lại thấy hòa thượng này thân hình hùng tráng, bản thân gã đơn độc một mình, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, chỉ đành miệng hùm gan sứa nói: “Người xuất gia lại tới quả việc không đâu làm gì? Nó trộm đồ của lão gia tử nhà ta! Ta mang nó về không được sao?”

Nói rồi nhìn sang bàn Tần Ổn, yên tâm trở lại, muốn trước tiên lối kéo một vị trợ thủ mới nói: “Không tin ngươi hỏi vị Tần lão gia tử này xem ta từ đâu tới, lại có thể nói bậy, đổ oan cho nó à?”

Tiểu cô nương kia tuổi nhỏ mà đã rất hiếu thuận, với rồi ai ai cũng thấy, tự nhiên chẳng quá tin cô bé đi trộm đồ của người khác. Người khác còn chưa nói gì, cô bé đã khóc nói: “Không phải, cháu không trộm”, rồi bất giác trốn ra sau lưng hòa thượng. Khuôn mặt hòa thượng lộ vẻ ôn hòa hiếm có, hỏi: “Cô bé, cháu nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải sợ, có hòa thượng làm chủ cho cháu.”

Lai quản gia nọ hình như sợ cô bé nói ra, chạy tới định túm lấy cô bé. Hòa thượng đại nộ, một cước đạp qua, gã kia nhảy giật lùi tránh được nhưng không né thoát một chưởng khác vỗ vả vào mặt, một chưởng này tiếng thật vang dội, trong lòng mọi người không nhịn được đều ngầm khen: “Đánh hay lắm!” Lai quản gia không ngờ hòa thượng này lại dám động thủ, vội lùi lại hai bước, bưng mặt, chỉ tay chửi mắng: “Con lừa trọc nhà ngươi chán sống rồi, tới việc của Mặc Kỳ gia ngươi cũng dám quản, môn sinh của lão gia tử nhà ta chính là quan Đại Lý Tự Thừa, cẩn thận bắt ngươi vào đập nát ba trăm sáu mươi đốt xương của nhà ngươi.”

Gã không nói câu này ra còn đỡ, vừa dứt lời, hòa thượng lại càng động nộ. Đương thời Đại Lý Tự có thể xem là danh tiếng hiển hách, bên trong là vô số oan hồn chết oan, tới bậc trung thần như Nhạc thiếu bảo[20] cũng chết ở đấy. Hòa thượng trong lòng giận dữ nhưng không động thủ ngay, ngược lại liền ngồi xuống, vắt chân, hỏi tiểu cô nương: “Thứ chó má này muốn bắt cháu rốt cuộc là vì chuyện gì, cháu nói thật ra đi.”

[20] Chức quan của Nhạc Phi. Thiếu bảo là chức quan đảm nhiệm việc dạy dỗ Thái tử.