Loạn Thế Anh Hùng - Tập 1 - Chương 03 - Phần 4

Bốn thanh đao quấn chặt lấy hòa thượng, Hà bổ khoái lại thấy được khe hở, một đao chém tới, nhát đao này của gã nhắm vào vai trái hòa thượng, chỉ cần đắc thủ, sợ gì không chặt xuống được một cánh tay. Lại chợt nghe có tiếng huýt gió, trước khi hắn xuất đao đã có ba cái đòn gánh khóa lấy ba thanh đao của ba gã công sai kia, hòa thượng rảnh tay, lập tức toàn lực đánh trả, một trượng khóa lấy chiêu Hà bổ khoái đánh tới. Binh khí của hòa thượng thô nặng, lúc cứng đối cứng tự nhiên có lợi. Lần này Hà bổ khoái không chiếm được tiện nghi, đao bị toác một vệt lớn, cổ tay cũng bị chấn cho tê rần, cơ hồ không cầm nổi đũa ăn cơm nữa, trong lòng cả kinh, ăn phải một phen lỗ không nhỏ. Nhìn ba người cầm đòn gánh lại là ba hán tử bộ dạng thôn dân hiền lành chân chất, đều là dáng vẻ nông dân điển hình, mặt mày chất phác, nhận ra được đấy là ai, Hà bổ khoái lập tức cười lạnh, nói: “Trương Nhân, Trương Nghĩa, Trương Dũng, ta vốn định thả các ngươi một lần, đây là các ngươi tự mình tìm tới cửa. Xem ra các ngươi cũng có liên quan tới án này. Chớ cho rằng cậy chút võ công Hỗn Giang Long truyền lại là các ngươi có thể xưng tên tuổi trên giang hồ, quan gia chính đang tìm lỗi lầm của các ngươi mà chưa được đấy!”

Ba người kia rõ ràng là huynh đệ, lão đại lão nhị thoạt nhìn có vẻ rất thật thà, chỉ có lão tam xem ra là giống thanh niên nóng nảy, hắn liền lên tiếng trước: “Người cày ruộng bọn ta với thứ ăn thuế các ngươi vốn là thế bất lưỡng lập, hôm nay có liều cái thân này cũng không thể để ngươi giết ân nhân của bọn ta được.”

Hà bổ khoái cười âm lãnh: “Hừ, ân nhân? Bọn bây với Kim hòa thượng đúng là một phường, thế cũng đủ để chém đầu các ngươi rồi... Vậy việc giết Lưu công tử hiển nhiên các ngươi cũng có phần? Ngài là hậu nhân của công thần, các người tới ngài cũng dám giết, thật quá mức xằng bậy! Hắc hắc! Cho dù hôm nay ta không xuất thủ thì cũng có người sẽ xuất thủ.” Nói rồi liếc người đội nón ngồi bàn nọ, hắn biết hiện Kim hòa thương có thêm ba trợ thủ, chỉ sợ đối phó không dễ, cho nên muốn dẫn lửa đốt núi. Người kia lại chẳng nói chẳng rằng. Trong ba huynh đệ vẫn là người trẻ tuổi nhất, tiến lên một bước, nhìn hai huynh trưởng nói: “Đại ca, nhị ca, hai người vẫn nhịn được, đệ nhịn không nổi nữa rồi. So với việc bị đám chuột đồng này từ từ gặm nhấm tới còn da bọc xương, chẳng bằng thống khoái liều một trận.” Hòa thượng kia liền vỗ vai hắn một cái, nói: “Được, tay họ Trương này được, tuy hòa thượng giúp các ngươi một lần nhưng trước giớ trong lòng nhìn không lọt cái dạng cặm cụi cấy cày của các ngươi, không ngờ ngươi hóa ra lại là hán tử nhiệt huyết.”

Thanh niên kia cười ngượng, sang sảng nói: “Hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng cái đoạn kỳ án này, để mọi người nghe xem, người trong quán này đều không thân không thích với bọn tôi, đúng sai phải quấy tự có công luận, bấy giờ bọn tôi có chết cũng sẽ không để Kim đại sư bỗng dưng chịu oan, mà cũng sẽ đem nỗi oan khiên của mình rửa sạch với thiên hạ.”

Lưu Kỳ vốn là danh tướng thời trung hưng, giết địch lập công, có ơn huệ với dân chúng, mọi người lúc trước nghe kẻ Kim hòa thượng giết là cháu của ông, đều không khỏi cảm thấy hòa thượng này lỗ mãng, giờ nghe lời nói của gã này tựa hồ bên trong còn có nội tình khác.

Thanh niên kia chỉ đại ca mình, nói: “Chư vị, xin nhìn coi, ba huynh đệ tôi khỏe mạnh, trồng mười lăm mẫu ruộng, đáng ra nên đủ sống qua ngày rồi nhưng thuế thân có ba thăng, dân đen lại phải nộp một đấu, đại ca tôi hơn ba mươi rồi vẫn chưa thành thân, tới tận năm nay mới gom đủ tiền cưới chị dâu.” Người xung quanh không hiểu thế nào lại liên quan tới chị dâu gã, gã này nói năng thật không lanh lợi bằng tiểu cô nương kia. “Không ngờ người chị dâu này của tôi còn chưa nhập môn thì đã bị Lưu công tử nhìn trúng. Chúng tôi nào biết được, mà tới cả chị dâu chỉ e là cũng không biết, nàng vốn là con gái nhà bán đậu phụ trong thành Hồ Châu, thế nào mà lại rước lấy một trường đại họa vào thân. Cạnh chỗ chúng tôi còn có một phú hào, gọi là Chu Đại Hữu, nhà có mấy chục khoảnh đất, là bá chủ một phương, mười mấy năm nay đã nhìn chằm chằm vào mười mấy mẫu ruộng trong tay ba anh em tôi... Có được mảnh đất này của chúng tôi, ruộng của gã liền thành một mảnh, bèn ngấm ngầm cả ngày tính kế, ngặt vì thấy mấy huynh đệ chúng tôi có mấy người đây nên mới không bị hắn đoạt mất.”

Nói rồi khuôn mặt gã hiện nét bi thương. “Nào ngờ, chị dâu tôi mới vào cửa được ba ngày, ba anh em tôi ra ngoài thăm đất, lúc về đã thấy chị dâu bị giết rồi, trên người không một mảnh vải, đầu lâu cũng không thấy đâu, ba anh em tôi hoảng sợ, mới khuyên đại ca nén cơn khóc lóc, vội vàng báo quan. Không nghĩ tới mắc phải nỗi oan bằng trời, chúng tôi mới tới sảnh quan thì đã bị huyện lệnh gông lại, ném vào nhà ngục, nói là ba anh em tôi lấy chung một vợ, luân phiên cưỡng gian không được, bèn giết người diệt khẩu, định vào đại tội, lập tức tống vào đại lao, định sau thu sẽ đem ba anh em tôi trảm quyết, đây há chẳng phải oan uổng tày trời sao! Nhưng phép quan như thế, dân đen biết làm sao? Ca ca tôi sợ liên lụy bọn tôi, chỉ đành một mình nhận tội, nói mình với chị dâu nhất thời bất hòa, mới động chân tay, tôi với nhị ca chẳng biết gì, chị dâu là do một mình mình giết, huyện lệnh mới thả hai chúng tôi ra. Đại ca trong lao, nha môn đòi nộp phí, chúng tôi muốn cứu đại ca thì phải nộp ngân lượng. Nhưng tiền trong nhà lúc cưới chị dâu đã dùng hết rồi, chỉ còn lại có mảnh đất. Chu Đại Hữu là thân thích của huyện lệnh, nhân cháy nhà tới hôi của, mười lượng bạc liền mua đứt mảnh ruộng tốt của chúng tôi, mà đại ca tôi vẫn y nguyên, không được thả ra.”

Cái việc phú hộ chiếm đất bần nông này bấy giờ quan Tư Không nhìn quen rồi, mà mọi người cũng không lấy làm lạ. Thanh niên kia chỉ hòa thượng, nói: “Nếu không phải nhờ vị đại sư này, ba anh em chúng tôi vẫn một mực mù mờ không biết gì. Hôm đó, hai anh em chúng tôi đi thăm đại ca xong, dọc đường về nhà ôm đầu gào khóc, không ngờ vị đại sư này vừa hay đi ngang qua, thấy chúng tôi khóc, người mới hiếu kỳ, ngồi một bên nhìn. Chúng tôi cũng không có lòng nào để ý tới, lúc sống chết đến nơi rồi, mắt thấy huynh trưởng cùng mẹ sinh ra sắp chết oan trong ngục, làm sao không lòng dạ rối bời cho được. Không ngờ đại sư thấy chúng tôi khóc lóc không ngừng, người mới bực mình, đột nhiên đi tới, mở miệng mắng chúng tôi: “Hai thằng đàn ông, lẽ nào bị cắt cu rồi? Gào gào khóc khóc, còn ra cái gì nữa!”.”

Mọi người thấy hắn kể lại lời tục tĩu của hòa thượng kia, trên mặt lại hoàn toàn không có oán giận, không khỏi buồn cười. Chỉ nghe hắn kể tiếp: “Anh em tôi lúc ấy không có lòng dạ cãi vã với ông ấy, cũng không thèm bận tâm. Vị đại sư này tuy thô lỗ nhưng rất nhiệt tình, lại truy hỏi tiếp, sau cùng bị đại sư ép quá, chúng tôi liền kể lại hết đầu đuôi sự tình. Đại sư ngồi đấy nghĩ ngợi một lúc, chúng tôi cũng chẳng biết người đang nghĩ gì, chỉ thấy mãi lúc sau, mặt trời đã chiếu khiến đầu đại sư vã đầy mồ hôi, người vẫn ngồi yên bất động, đời này tôi đúng là chưa từng gặp được ai nhiệt tâm như thế. Rồi đại sư bỗng nhảy bật dậy, to giọng nói: “Không đúng, không đúng”, chúng tôi mới hỏi có gì không đúng, ngài không đáp, lại nghĩ tiếp, hồi lâu chợt cười ha ha, nói: “Không phải lo, ta muốn xem, người chị dâu kia của ngươi chết thật hay chưa?”.

Anh em tôi nghe mà ngây ra, chúng tôi tận mắt nhìn thấy thì sao mà sai được? Mới đem câu này hỏi xem ông ấy nói sao? Đại sư mới hỏi: “Đại ca các ngươi đúng là mới kết hôn có ba ngày?” Chúng tôi gật đầu, ngài lại hỏi: “Vậy hai người họ ngủ với nhau là ban ngày ban mặt hay buổi tối? Có thắp đèn hay không?” Câu hỏi này khiến tôi mù mờ, mới nghĩ ngươi là người xuất gia, sao có thể nói ra miệng những lời này, còn bày trò cười, không phải là khinh người quá lắm sao! Chúng tôi lập tức nổi giận, đang định xông vào đánh, không ngờ câu tiếp theo của ngài rất có lý: “Không phải cái xác ấy không có đầu sao? Lại không có y phục? Không thấy mặt mũi, huynh đệ các người thấy, sao xác định đấy là chị dâu ngươi? Nữ nhân trần truồng ngươi thấy được bao nhiêu rồi? Ngươi làm sao biết cái xác ấy không phải là của người khác, mà chính là chị dâu ngươi? Đừng lo, ta đã đoán được người đó quyết không phải chị dâu ngươi, hung thủ thật sự làm thế để che mắt người khác, khiến người ta cho rằng người chết là chị dâu ngươi để tiện bề động tay chân thôi, nếu không đã giết chị dâu người rồi lại còn cắt đầu làm gì? Cho vui à? Có thể làm bô tiểu đêm sao?”.”

Mọi người nghe mà buồn cười, nhưng cảm thấy lời hòa thượng tuy thô tục nhưng trong thô tục có tinh tế, án này đúng là khả nghi thật.

“Đại sư nghĩ ngợi một lúc lại hỏi: “Các ngươi có thù với ai không? Quanh đây mấy ngày nay có nhà nào thất lạc con gái không?” Hai ngày nay, anh em tôi cuống cuồng chuyện bản thân, còn quản gì việc khác? Anh em tôi trước giờ vẫn hòa hợp với láng giềng, chỉ vì chuyện bán ruộng mà có chút mắc mớ với Chu Đại Hữu, ngoài ra thấp thoáng nghe nói một đứa con gái của Vu Lão Thuyên làm nha hoàn cho Chu gia mấy hôm trước đã bỏ trốn, lúc ấy cũng không chú ý. Giờ kể mấy chuyện ấy cho đại sư nghe, ngài lại nghĩ một lúc, cuối cùng vỗ đầu, nói: “Không sai, chính là Chu Đại Hữu này!”, nói xong liền lẳng lặng rời đi, bọn tôi không hiểu, đang định đuổi theo hỏi, chỉ nghe đại sư nói: “Sau ba ngày nữa, ta sẽ quay lại trả cho các ngươi sự trong sạch”.”

“Ba ngày sau, hai anh em tôi đang ngồi trong lều cỏ, lòng vẫn ghi nhớ chuyện này, không biết vị đại sư đó có trở lại hay không? Chợt thấy đại sư toàn thân đầy máu, tay cầm đầu người lắc la lắc lư. Sau lưng ngài là đại ca tôi, thứ cầm trong tay kia chính là đầu của Chu Đại Hữu. Bọn tôi bị dọa đến ngây người, nhưng không dám hỏi, thấy đại ca được cứu ra, trong lòng vừa mừng vừa sợ, liền chuẩn bị rượu, mời đại sư uống một hớp, uống xong mới tính đường chạy trốn. Đại sư vừa uống rượu vừa kể lại đầu đuôi. Ngài hỏi: “Ngươi có biết cái xác ấy là ai không?”, đại ca tôi rơi lệ đáp: “Là vợ tôi.” Đại sư liền phun nước bọt, mắng: “Óc lợn, tới vợ mình còn không nhận ra được, bị bắt là đáng! Ta tra ra rồi, cái xác ấy chính là khuê nữ của Vu Lão Thuyên làm nha hoàn trong nhà Chu Đại Hữu. Nó vì làm vỡ bát ngọc liền bị Chu Đại Hữu đánh chết, giết xong lại sợ bị người ta truy cứu, mới nghĩ ra cách ác độc, chặt đầu lột quần áo ném vào nhà các ngươi, rồi bắt vợ ngươi đi, vu cho ngươi giết người, hắn lại có thể thừa cơ chiếm đất của các ngươi”.

Chúng tôi đều ngây ra, mới hỏi: “Thế chị dâu đâu?” Đại sư cười ha ha, đáp: “Đang khoái hoạt cùng một gã thiếu gia họ Lưu. Chu Đại Hữu thú nhận hết rồi, các người không biết chị dâu các người vốn có chút lẳng lơ, sớm đã bị thiếu gia họ Lưu kia nhìn trúng. Nếu chẳng phải Chu Đại Hữu tìm được người giao cho Lưu thiếu gia, chỉ dựa vào mình Chu Đại Hữu hắn, cái án này lại có thể kết thúc trơn tru thế sao?”.”

Mọi người nghe mà lưng đổ mồ hôi, mới nghĩ Chu Đại Hữu này âm mưu thật độc! Trương Dũng lại kể tiếp: “Đại sư không chịu nhận ba người chúng tôi dập đầu, mắng bọn tôi hèn yếu, không có chí khí, không dám vào thành đoạt lại chị dâu, ngài tức giận bỏ đi, nghĩ lại thì chính là cứ như thế đi giết Lưu công tử, Lưu Kỳ Lưu đại nhân tuy là có ơn với thiên hạ thương sinh, nhưng giết Lưu công tử nọ lại thực sự là có nguyên nhân, không phải cái sai của vị đại sư này.”

Chúng nhân nghe rồi cũng ngấm ngầm gật đầu, hòa thượng kia lại ha ha cười: “Nói cái gì đúng với sai! Xin chúng nó tha cho à? Hòa thượng ta giết người chính là giết người, không quản đúng sai. Ngươi sợ con mẹ nó vương pháp, đấy chỉ là vương pháp của một mình Triệu lão nhi, bủa giam chính là đám cá nhỏ trùng nhép xám xịt các ngươi, lão quản gì thương sinh bách tính thiên hạ?” Nói rồi, liếc nhìn bốn phía, thần sắc khinh miệt.

Thẩm Phóng thấy hắn một mực thô lỗ, tục tĩu nhưng lời này lại cực kỳ sâu sắc, nghĩ một hồi càng thấy khắc sâu vào lòng, quay sang nhìn Tam Nương Tử, chỉ thấy trên mặt nàng cũng toát lên cảm giác gặp kẻ tri âm.

Người bên cạnh chỉ cảm thấy lời này chẳng biết kiêng kị, đơn giản là công nhiên tạo phản. Hà bổ khoái cười lạnh: “Kim hòa thượng, nói thật đi, lần này ngươi chạy tới đây rốt cuộc là theo hiệu triệu của kẻ nào? Tới để làm gì? Khai ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Kim hòa thượng cười ha ha: “Ta hả, ta đến chính vì chuyến tiêu này; người nào kêu gọi hả, chính là không nói được, không thể nói!” Nói rồi, hắn đột nhiên bật người, một chưởng đánh tới người đội nón ngồi ở bàn nọ, miệng nói: “Lão tử chơi nửa ngày, tiểu tử ngươi cũng tới chơi đi, chuyến tiêu này lão tử không cướp nữa, trước tới đấu với ngươi.”

Hà bổ khoái lộ vẻ vui mừng, tựa như đúng với ý định, gã chỉ sợ Kim hòa thượng không chọc người này! Hà bổ khoái nhấc tay, sai bốn tay thủ hạ chăm chú trông ba anh em Trương gia, còn mình chắp tay đợi người kia xuất thủ.

Người ngồi bên bàn nọ chẳng buồn đứng dậy, tùy tiện đưa tay ngăn liền hóa giải luôn một chiêu của Kim hòa thượng, trả một chiêu Kim hòa thượng liền bị bức tới mức chỉ có thể tự vệ, lại một chiêu nữa, mọi người đều không kịp nhìn rõ thì Kim hòa thượng đã lùi liên tiếp mấy bước, lồng ngực nhấp nhô hít thở một trận. Vừa rồi chúng nhân đều từng thấy Kim hòa thượng sức lớn chiêu nặng, nhưng không biết tại sao chạm vào tay người này thì hoàn toàn chẳng có tác dụng, đúng là “cờ sai một nước, trói tay trói chân”. Kim hòa thượng quả đúng dũng mãnh chẳng sợ chết, gào nói: “Chu Phi Sách dưới trướng Lưu lão nhi quả nhiên lợi hại, danh bất hư truyền!”, nòi rồi lại vung trượng đánh tới, hòa thượng đã dùng tới bản sự giữ nhà “phong ma trượng”. Người nọ ngồi tại chỗ, tùy tay chiết chiêu nhưng không hề hoàn thủ, hẳn là nghe xong một phen nói năng vừa rồi lòng sinh mâu thuẫn, không biết rột cuộc nên hay không nên bắt Kim hòa thượng này, mà bắt rồi thì lại phải làm thế nào. Hắn là ái tướng dưới trướng Lưu Kỳ, quan hệ với Lưu phủ rất sâu, không bắt người về, thật không biết giao phó thế nào mới được; mà bắt hòa thượng về quả thật là không nhẫn tâm. Hắn từ lâu đã biết Lưu công tử kia làm người thế nào, cậy vào uy thế của chú, quả đúng không gì không làm, mọi người ngại thể diện, cũng không tiện nói với Lưu Kỳ. Bấy giờ thấy Kim hòa thượng không biết tiến thoái, trong lòng buồn bực. Cuối cùng, hắn cắn răng, một tay gạt đi thế công của Kim hòa thượng, tay kia vừa duỗi đã hướng tới khóa họng Kim hòa thượng, đây là “Trường Bạch tỏa hầu thủ” nổi tiếng, bàn tay dựng thế, cổ tay phát lực, ngón tay phá họng, Tam Nương Tử bên kia nhướng mày, trong đám tiêu sư cũng rúng động một trận, đều nhận ra cái hiểm độc của một chiêu này. Kim hòa thượng hoảng hốt, liệu được không tránh nổi, thần sắc ngang ngạnh, cất tiếng cười ha ha, không lùi mà tiến, cũng chẳng quản cánh tay kia, song chưởng hướng thẳng tới ngực người kia đánh tới, đây chính là lối đánh liều mạng. Người kia cả kinh, thân hình lùi lại, khiến cho chén bát rơi xuống đất, kêu loảng xoảng, trong lòng không khỏi giận dữ, một chiêu kia của hắn vốn chỉ muốn chế trụ hòa thượng, không ngờ hòa thượng này lại dũng mãnh như thế, có gan liều mạng. Hắn đối địch trước nay chưa từng lỡ mất tiên cơ, vừa rồi sơ ý, vì tự cứu mình, lập tức từ chụp hóa móc, chưởng hình đổi thành mỏ hạc, chính là đau lòng hạ sát thủ! Mắt thấy hòa thượng sắp phải cổ họng vỡ nát, hồn về tây thiên, ba anh em họ Trương đều kêu “Không được”, Thẩm Phóng cũng khom người, chợt thấy một bóng người xông thẳng tới, đánh vào ngực người ngồi bàn nọ, hắn chính là đánh vào chỗ không thể không đỡ, người ngồi bên bàn kia tay vốn là sắp đánh tới cổ Kim hòa thượng lại không làm sao được đành phải lật lại nghêng đón chưởng đang đánh tới, nhưng vẫn dùng tay kia vỗ vào đầu Kim hòa thượng. Hai người vừa chạm nhau thì đều chấn động, người xuất thủ tương cứu kia liền thổ ra một ngụm máu nhưng thân thủ không ngừng, kéo Kim hòa thượng lùi lại một trượng, ngừng ngay ở cửa, thuận tay đánh rụng đơn đao của một bổ khoái, rồi hướng về ba anh em họ Trương quát: “Chạy!” Ba anh em họ Trương ngây ra, họ phản ứng quá chậm, lại do dự một lúc, bấy giờ thời cơ trốn chạy chỉ còn thoáng chốc, ngần ngừ như thế, Hà bổ khoái đã đem bốn công sai kia khóa kín đường đi.

Kim hòa thượng tuy thoát hiểm nhưng trên cái cổ thô dày lưu lại một vết tím, trông rất dọa người. Hòa thượng hít thở đã có chút khó khăn nhưng vẫn hướng về phía người bên bàn nọ, cười nói: “Rốt cuộc ngươi vẫn phải đứng dậy rồi!” Tựa như rất vui vẻ, người ở chỗ cái bàn kia gỡ chiếc nón trên đầu xuống, để lộ một khuôn mặt chữ quốc, sắc mặt hiện vẻ giận dữ nhưng vẫn khí vũ hiên ngang. Vừa rồi, tuy hắn hung hiểm đánh lui hai người kia nhưng ngực cũng đã bị Kim hòa thượng quét trúng, trong ngực nôn nao không dứt, bèn lạnh lùng nói: “Không ngờ “hoạt mộc đầu” Vương huynh cũng tới rồi, mấy kẻ trộm sông cướp bể vẫn là đi cùng một đường.”

Kim hòa thượng nhìn người vừa ra tay tương cứu kia, thần sắc rất hiền hòa, nói: “Vương Mộc, ngươi cũng địch không lại lão tiểu tử này, việc gì phải khổ thế?”

Người tên Vương Mộc tuổi tác không lớn, khuôn mặt cứng ngắc, bộ dạng thiếu niên già dặn, hắn vỗ ngực nói: “Ta... đã gọi ngươi tới đây, tự nhiên nên cùng sống cùng chết.”

Hòa thượng than: “Xem ra chuyến tiêu ngân này cướp không được rồi, có điều dù cho chúng ta có chết, bọn chúng cũng chẳng thấy được hàng chuyển tới đầu kia, chỉ là, chỉ là, ngươi nói người kia hiện đang cấp bách như thế, chúng ta giúp hắn chuyện đại sự này không thành rồi. Hòa thượng chết cũng chẳng đáng gì, ngươi chết rồi chuyện đại sự kia ai làm bây giờ?”

Vương Mộc đáp: “Có việc ắt có người lo... Hôm nay, huynh đệ ta liên thủ, trước cứ xem xem có ứng phó nổi Trường Bạch phi tỏa Chu tướng quân dưới trướng Lưu lão soái năm xưa cùng đại tiểu tỏa hầu nhất thập cửu thủ của hắn không!”

Kim hòa thượng gật đầu, nói rồi hai người tựa lưng vào nhau, tuy người mang vết thương nhưng sát khí vẫn bức người, thế như hùm beo.

Không khí trong phòng căng như bong bóng, chợt nghe có người nói: “Chu tướng quân, xin nghe lão nói một câu.” Chu tướng quân quay đầu lại, thấy nơi cất lên tiếng nói có hai lão già. Hai người cũng không xem là quá già nhưng mặt mày phong sương, chẳng hề bắt mắt. Hai người đều một thân áo vải gai giày cỏ, một người mặt xám xanh, ánh mắt ảm đạm, người kia lại rất lùn thấp, mái tóc màu vàng. Lúc hai người đó ngồi đấy thật chẳng khác gì những người xung quanh, tựa như nước nhỏ vào biển, hoàn toàn không khác biệt nhưng vừa đứng dậy liền có một loại khí thế khiến người khác không dám coi nhẹ.

Chỉ thấy người bên trái ôm quyền “Lão hủ Đỗ Hoài Sơn”, người kia khom người: “Tiểu lão nhi Tiêu Tứ Ẩn.”

Chu tướng quân cau mày, người có danh cây có bóng, biết đấy là nhân vật có tiếng trong nghĩa quân Hoài Bắc, chỉ đành đáp lễ, nói: “Hoài Tứ nhị lão, ngưỡng mộ đã lâu, không biết có gì dạy bảo?”

Lão già bên trái than rằng: “Không dám, không dám. Vốn là tiểu lão nhi cũng không nên lắm chuyện, dựa vào hai anh em lão đây, cũng không dám khuyên Chu tướng quân thế này thế nọ. Nhưng mấy người hậu sinh này tuy có làm bừa làm bậy đôi chút nhưng cũng là do nghĩa khí, một thân nhiệt huyết hiếm có, lại nói chuyện kia, Lưu công tử vốn không đúng, cứ thế bắt đi chịu tội cũng có chút đáng tiếc, triều đình vốn có luật sung quân giảm tội, nếu bọn họ tình nguyện, không bằng bảo bọn họ tới Hoài Thượng, kháng Kim giết địch, chết nơi biên cương, đối với mấy người họ mà nói, cũng là cảm thấy chết không oan khuất rồi; đối với Lưu lão soái mà nói, cũng tính như kết thúc đoạn ân cừu này.”

Họ Chu nọ nhíu mày, ánh mắt dịu xuống tựa đang cân nhắc. Bằng vào thể diện hai người Đỗ, Hoài, hắn tuy không tiện không nể nhưng ân tình của Lưu Kỳ đối với hắn cực nặng, hắn không đến mức vì một câu của hai người này liền thu tay tại đây, chỉ là Kim hòa thượng tuy việc kia làm quá đáng nhưng cũng không thể tính là sai, Chu tướng quân bởi thế không khỏi trầm ngâm, lại nghe hai lão già kia nói: “Chúng tôi cũng biết Chu tướng quân cứ thế mà về thì khó gặp chủ xưa, bọn lão đây nói cũng không đáng gì nhưng Chu tướng quân cứ xem như nể mặt người nọ ở Hoài Thượng đi, năm xưa ngài từng ký “Đào tử lệnh[22]” với Lưu lão soái, hiện giờ bên người ngài cũng quả thật thiếu người, tiểu lão nhi thay mặt ngài xin về cái mạng của năm người này, Chu tướng quân thấy sao? Dù Lưu lão tướng quân có biết, hẳn cũng không khiển trách gì.”

[22] Lệnh khỏi chết.

Chu tướng quân nhướng mày: “Hoài Thượng?”

Lão giả kia khẽ cười, chợt đưa một ngón tay trái vẽ một vòng nho nhỏ trước ngực, sau đó đưa lên cạnh miệng ngửa đầu, giống như đang uống rượu. Kim hòa thượng trên mặt đang cứng ngắc không phục, vừa thấy tư thế ấy vẻ hung dữ bỗng nhiên rút sạch, tựa như lập địa thành phật. Lão giả lại rút trong người ra một tờ giấy làm bằng da dê, ắt hẳn là cái “Đào tử lệnh” gì đó, tung về phía Chu tướng quân.

Chu tướng quân tiếp lấy, thấy tư thế kia, gật đầu lĩnh ý, rồi chợt nhấc ly rượu, một hơi uống cạn, nói: “Được, nể mặt người kia.” Giậm chân một cái, người đã phóng ra ngoài cửa, chỉ nghe có tiếng vó ngựa, hẳn vừa rồi trực tiếp nhảy lên lưng ngựa rồi, mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã lao vào cơn mưa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3