Lang Gia Bảng (Tập 3) - Chương 50 - Phần 01

Chương 50

Miệng lưỡi như dao

Có một khoảnh khắc, Hạ Giang rất muốn tóm cổ Mai Trường Tô
nhấc lên, từng tấc từng tấc bóp nát xương cốt trên người chàng. Nhưng sự khôn
ngoan được tích lũy nhiều năm khiến hắn nhanh chóng khống chế được mình, chỉ
nắm chặt nắm đấm đang ngứa ngáy.

Vì Mai Trường Tô không phải Vệ Tranh, không chỉ phải cẩn thận
khi dụng hình với chàng mà còn phải có mục đích rõ ràng, nếu hành hạ chỉ để
trút giận thì Hạ Giang còn chưa non nớt đến vậy. Huống chi dựa vào kinh nghiệm
thống lĩnh Huyền Kính ti mấy năm nay, Hạ Giang chỉ cần tiếp xúc chốc lát đã có
thể phán đoán, Mai Trường Tô thuộc vào loại người có dụng hình cũng không có
tác dụng.

Một là vì sự kiên cường chàng để lộ ra không thể xem nhẹ,
hai là vì người này yếu đến mức chỉ chạm vào thôi là đã xảy ra chuyện, đến lúc
đó nếu không cẩn thận thì e là không bức cung cũng biến thành bức cung.

Nhớ tới vẻ mặt e dè của Dự vương khi nhắc tới Mai Trường Tô
trước kia, khi đó Hạ Giang còn cho rằng Dự vương khoa trương, bây giờ trải qua
lần đối mặt đầu tiên, hắn mới biết vị tài tử kỳ lân này quả thật không phải một
người dễ chơi.

“Hạ thủ tôn.” Hình như Mai Trường Tô đang thưởng thức sắc
mặt trắng xanh của Hạ Giang một cách rất hài lòng, nụ cười vẫn như mây mờ gió
nhẹ. “Ta sớm đã biết ngài sẽ tới tìm ta, vốn ta có thể chạy trốn, cho dù không
trốn được ra khỏi thành thì kinh thành này cũng rất lớn, tìm một chỗ để trốn
cũng không khó gì, nhưng vì sao ta không trốn, ngài biết không?”

Ánh mắt Hạ Giang dần trở nên lạnh lẽo mà sắc bén. “Ngươi cho
rằng ta không làm gì được ngươi.”

“Đúng. Ngài hoàn toàn không làm gì được ta, ta cũng không có
gì phải sợ ngài.” Ai nhìn thấy nụ cười của Mai Trường Tô cũng sẽ cảm thấy hết
sức nhã nhặn, trừ Hạ Giang. Hắn chỉ cảm thấy nụ cười này rất chối mắt. “Hạ thủ
tôn không hề có ý định làm cho ta chết trong Huyền Kính ti thật, bởi vì điều đó
tất nhiên sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức mà ngài không thích. Tạm không nói bệ
hạ sẽ nghĩ thế nào, riêng Giang Tả minh cũng sẽ không bỏ qua cho ngài. Người
giang hồ dù không cao quý như Hạ thủ tôn nhưng khi liều mạng thì cũng khó đối
phó, càng không cần nói ta còn có chút danh tiếng, cũng kết giao được với mấy
bằng hữu...” Hạ Giang nghiêm mặt không nói gì.

“Không để ta chết ở đây được thì đành phải để ta sống, nhưng
để ta sống thì có lợi gì? Đương nhiên là muốn hỏi được một vài thứ từ miệng
ta.” Mai Trường Tô đưa ánh mắt nhìn về phương xa, tiếp tục nói: “Điều này thì
ngài có thể yên tâm, ta là người không chịu được cực hình, cũng không có ý định
chịu cực hình, ngài hỏi cái gì ta trả lời cái đó. Nhưng lời khai của ta thật sự
có ích với ngài sao? Ngài có dám để ta đến ngự tiền xác nhận lời khai hay
không? Đương nhiên không dám. Bởi vì ngài không khống chế được ta, sợ lúc đó ta
lại đột nhiên nói những lời không xuôi tai trước mặt bệ hạ...”

“Quả nhiên ngươi định đến trước mặt bệ hạ để phản cung.” Hạ
Giang “hừ” lạnh một tiếng. “Đây cũng chính là nguyên nhân ngươi khai dễ dàng
như thế đúng không?”

“Cũng không phải chỉ vì như vậy. Ta khai nhanh như vậy là sợ
ngài dùng cực hình, dù sao thì sớm muộn cũng phải khai, tội gì phải chờ đến lúc
đó? Hạ thủ tôn cần, làm sao ta dám không cho...” Mai Trường Tô vừa nói tới đây,
đột nhiên Hạ Giang tóm chặt mạch môn của chàng, một luồng nội lực tràn vào
người, lập tức như có mấy mũi dùi bằng băng đồng thời đâm vào trái tim khiến
chàng đau đến mức toàn thân co lại.

“Tô Triết, chọc giận ta là không có lợi gì.” Hạ Giang bỏ cổ
tay chàng ra, lạnh lùng nhìn chàng nằm bò trên bàn, mặt trắng bệch, thở dốc hồi
lâu mới đỡ đau hơn. “Bây giờ ngươi nằm trong tay ta, ta muốn làm gì ngươi thì
làm, tốt nhất ngươi nên nhớ rõ điều này.”

Mai Trường Tô khẽ bật cười, đưa bàn tay lạnh buốt lên day
trán. “Được rồi, ta nhớ rõ rồi. Vậy rốt cuộc Hạ thủ tôn muốn đối phó ta thế
nào?”

“Ta muốn nghe ngươi nói thật.”

“Ngài cho rằng vừa rồi ta không nói thật à? Chẳng lẽ ta
không cấu kết với Tĩnh vương, không cướp ngục, cũng không sai người đánh nhau
với ngài à?”

“Ngươi biết ta muốn hỏi cái gì.” Hạ Giang lạnh nhạt coi
thường ý châm chọc trong lời chàng, cúi xuống gần chàng một chút. “Mai Trường
Tô, rốt cuộc ngươi lựa chọn Tĩnh vương là vì cái gì?”

Mai Trường Tô hơi ngẩng lên, nụ cười mỉa mai bên khóe môi
cuối cùng cũng biến mất, vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút. “Giữa Thái tử cũ, Dự
vương và Tĩnh vương, đương nhiên ta phải chọn Tĩnh vương, bởi vì hắn tốt nhất.”

“Tĩnh vương tốt nhất?”

“Đương nhiên.” Mai Trường Tô lạnh lùng nói. “Ánh mắt ta dù
không phải chuẩn nhất thiên hạ, nhưng ít nhất cũng tinh tường hơn Hạ thủ tôn
ngài một chút.”

“Nhưng vốn ngươi có thể không chọn ai cả.” Hạ Giang nhìn Mai
Trường Tô chằm chằm. “Ngươi là Mai lang Giang Tả tay nắm bang phái lớn nhất
thiên hạ, danh lợi đều có cả, vốn có thể tiêu dao giang hồ, tự tại cả đời, vì
sao phải nhảy vào vũng nước đục ở kinh thành này?”

“Tại sao ta vào kinh, lẽ nào Hạ thủ tôn không biết?”

“Tài tử kỳ lân, có người này sẽ có thiên hạ, đương nhiên ta
biết lời này. Vốn ta cũng cho rằng ngươi đúng là bị Thái tử cũ và Dự vương ép
buộc, không còn cách nào nên mới vào kinh, nhưng sau lần giao thủ này ta đã dám
khẳng định đó là lời nói vô căn cứ, bởi vì với sự thông minh của ngươi, nếu
không muốn dây vào cục diện triều đình thì ai có thể bức bách được ngươi?”

“Được ngài khen ngợi như vậy, ta vô cùng cảm kích.” Mai
Trường Tô hạ thấp người thi lễ.

“Vậy rốt cuộc ngươi vì thứ gì? Rốt cuộc ngươi muốn nhận được
cái gì? Là phú quý dưới một người trên vạn người, là quyền lực coi khinh thiên
hạ, hay là tiếng tăm lưu danh muôn đời?”

Mai Trường Tô nghiêm túc hỏi: “Ba thứ ngài vừa nói đó ta có
thể muốn có tất cả không?”

“Hoặc là... còn vì điều gì khác...” Hạ Giang nắm cổ tay
chàng, giọng nói lạnh lẽo. “Mai Trường Tô, nói thật với ta...”

Mai Trường Tô lặng lẽ nhìn hắn trong chốc lát, hỏi: “Điều
này không liên quan gì đến vụ án cướp ngục đúng không?”

“Đương nhiên là có liên quan.” Hai mắt Hạ Giang đột nhiên
trở nên sâu không thấy đáy. “Trước kia ta đã đánh giá thấp ngươi, cho nên mới
không nghĩ nhiều, lần này bại trong tay ngươi, ta mới bắt đầu suy nghĩ. Nhưng
càng nghĩ nhiều càng cảm thấy không ổn, không nghĩ ra vì sao ngươi lại giúp
Tĩnh vương làm chuyện ngu ngốc như vậy... Một mưu sĩ như ngươi có thể dễ dàng
nhìn ra đối sách tốt nhất trong chuyện này chính là bỏ mặc. Cách làm điên cuồng
nhất, vô lý nhất chính là mạo hiểm với tội danh đại nghịch bất đạo, dùng vũ lực
cướp người... Vì sao ngươi lại lựa chọn cách làm tồi tệ nhất?”

“Chuyện này chẳng phải rất đơn giản sao?” Mai Trường Tô lạnh
nhạt đáp. “Ta muốn lấy lòng Tĩnh vương. Sau khi giúp hắn cứu Vệ Tranh ra, sự
tín nhiệm của Tĩnh vương đối với ta sẽ tăng gấp bội, địa vị của ta trong Tĩnh
vương phủ cũng sẽ không giống như trước. Đương nhiên còn có nguyên nhân thứ
hai, đó chính là ta tự tin. Ta tin rằng cho dù lựa chọn hạ sách thì ta vẫn có
thể thắng ngài.”

“Ngươi cho rằng ngươi đã thắng sao?”

“Ngài cho rằng ta đã thua sao?”

“Đừng quên, ngươi còn ở trong tay ta.”

“Đó cũng là vì chính ta sẵn lòng đến đây. Ta muốn đến xem
ngài có thể giữ ta trong tay bao lâu, muốn nhìn xem ngài định làm cho ta trở
nên có ích với ngài thế nào...”

“Xem ra ngươi quả thật không sợ hãi.” Ngón tay Hạ Giang nhẹ
nhàng gõ lên mạch môn của chàng. “Mai Trường Tô, từ khi Huyền Kính ti xuất hiện
tới nay chưa gặp phạm nhân nào không đối phó nổi, ngươi tuyệt đối cũng không
phải ngoại lệ.”

“Sự tự tin của Hạ thủ tôn xem ra cũng không thua gì ta.” Mai
Trường Tô giơ tay kia lên ấn ngực. “Chuẩn bị làm một lần nữa sao?”

“Trò đó chỉ để chơi cho vui, ngoài làm cho ngươi đau một
chút thì không có tác dụng gì.” Khóe miệng Hạ Giang lộ nụ cười âm hiểm. “Mai
Trường Tô, ngươi có sợ chết không?”

Mai Trường Tô trầm ngâm một lát. “Người nếu không sợ chết
thì còn sống làm gì?”

“Nói hay lắm.” Nụ cười trên mặt Hạ Giang trở nên sâu hơn.
“Vừa rồi ta hỏi ngươi vì sao phải dây vào cục diện triều đình, ngươi đã lảng
sang chuyện khác, hiển nhiên ngươi không muốn trả lời. Không trả lời cũng không
sao, dù sao thì bất kể mục đích của ngươi là gì, bây giờ ngươi cũng chưa đạt
được mục đích đó. Chưa đạt được mục đích mà đã chết, chắc hẳn là ngươi không
muốn thế?”

“Đạt được mục đích rồi chết thì ta cũng không muốn.” Mai
Trường Tô cười, nói.

“Đúng thế, người chết rồi thì mọi thứ đều không còn, tính
mạng luôn là quan trọng nhất.” Hạ Giang vừa cảm khái vừa lấy một chiếc lọ nhỏ
từ trong áo, dốc ra một viên thuốc đen bóng. “Biết đây là cái gì không?”

“Ta đoán... không phải thuốc bổ?”

“Là thuốc độc.”

“Ngài muốn hạ độc chết ta?”

“Điều này do ngươi quyết định.” Giọng Hạ Giang vừa tàn khốc
vừa tuyệt tình. “Ô kim hoàn này uống vào bảy ngày sau mới phát tác. Nếu trong
bảy ngày có giải dược thì sẽ không phải chết.”

Mai Trường Tô là người thông minh, đương nhiên không cần nói
rõ ràng hơn. “Nếu như lúc bệ hạ triệu kiến, biểu hiện của ta khiến ngài hài
lòng thì ngài sẽ cho ta giải dược, nếu không thì chỉ có đường chết, đúng
không?”

“Đúng vậy.”

“Dựa vào cái gì ta phải tin ngài nhất định sẽ cho ta giải
dược? Vạn nhất sau đó ngài nuốt lời thì sao?”

“Ngươi ở trong tay ta, ngươi chỉ có thể tin tưởng ta.”

“Vậy đổi cách nói khác, ngài dựa vào cái gì mà tin tưởng ta
nhất định sẽ nghe theo sự thao túng của ngài để nhận được giải dược? Vạn nhất
sự trung thành của ta đối với Tĩnh vương đã đến mức dù chết cũng không bán đứng
hắn thì sao?”

“Ngươi đến kinh thành không phải để bày tỏ lòng trung thành
với Tĩnh vương mà là vì mục đích thật sự của ngươi. Mặc dù ta không biết mục
đích đó là gì, nhưng chắc chắn một ngày nào đó ta sẽ biết.”

Mai Trường Tô nheo mắt lại nhìn hắn, nhìn một hồi rồi bật
cười. “Hạ thủ tôn, từ trước đến giờ ngài chưa bao giờ giống một con bạc, tại
sao bây giờ lại đột nhiên mạo hiểm như thế? Chỉ dựa vào suy đoán này mà ngài đã
dám tin rằng ta tuyệt đối sẽ không phản cung trước mặt bệ hạ?”

“Đương nhiên không phải, ta còn có chuẩn bị chu đáo.” Hạ
Giang giơ tay phải lên, đưa tay chỉ sang bên cạnh. Một cành liễu khô cách đình
hơn năm bước lập tức bị gãy một đoạn, từ từ rơi xuống đất.

“Một chiêu cách không sát khí quá hay! Không phải cao thủ
nội gia tuyệt đỉnh thì không thể làm được!” Mai Trường Tô vỗ tay khen ngợi.

“Đến lúc ngươi đến ngự tiền, nếu dám nói lung tung thì chưa
nói xong đã giống như cành cây đó rồi.”

“Ngài định giết người trước mặt bệ hạ?”

“Đã là cách không thì đương nhiên ta sẽ đứng cách ngươi một
đoạn, ta không hề chạm vào ngươi, làm sao có thể nói là ta giết?”

“Hạ thủ tôn coi thường ta không hiểu võ công à? Người và
cành khô dù sao cũng không giống nhau. Chưa nói công lực của ngài đã tới trình
độ có thể dùng cách không sát khí để giết người hay chưa, cứ cho là ngài làm
được thì cũng không thể không để lộ dấu vết. Ngài không sợ khi đó Mông đại
thống lĩnh cũng có mặt và lập tức phát hiện sao?”

“Vậy làm thế này thì hắn có thể phát hiện không?” Hạ Giang
nói, ngón tay khẽ búng, ngay cả cánh tay cũng không hề cử động, chén trà trên
bàn đã bị lật ngược.

“Như vậy thì thực sự không thể phát hiện được, nhưng làm thế
thì cũng không giết người được, cho dù là một kẻ yếu ớt như ta.”

“Chỉ dựa vào cái này thì đương nhiên không được.” Vẻ mặt Hạ
Giang có chút đắc ý. “Nhưng đừng quên khi đó ngươi đã uống ô kim hoàn rồi.”

Lông mày của Mai Trường Tô không kìm được khẽ giật.

“Chỉ cần ta dùng thủ pháp cách không nhẹ nhất điểm vào huyệt
thiên thiền của ngươi thì chất độc ô kim sẽ lập tức phát tác, ngươi còn chưa
kịp nói thêm một chữ thì tất cả đã chấm dứt.” “Nhưng nếu ta chết trước mặt bệ
hạ, chắc chắn bệ hạ sẽ hoảng sợ và hạ lệnh điều tra kĩ càng.”

“Điều tra cũng không tra ra được. Ngoài huyệt thiên thiền
của ngươi sẽ không có bất cứ vết thương nào, kết luận cuối cùng sẽ là... ngươi
uống thuốc độc tự sát.”

“Ngài không sợ bệ hạ hoài nghi là ngài đầu độc ta à?”

“Ta muốn hạ độc chết ngươi thì ở Huyền Kính ti thiếu gì thời
gian và cơ hội, vì sao phải đầu độc ngươi trước mặt bệ hạ? Làm như vậy có lợi
ích gì đối với ta? Ta đâu có rảnh rỗi đến thế?”

“Nói vậy cũng đúng.” Mai Trường Tô gật đầu đồng ý. “Xem ra
ta không thể không chết.”

“Ai nói thế? Đương nhiên ngươi có thể không chết, chỉ cần
ngươi suy nghĩ cẩn thận xem nên nói như thế nào...” Hạ Giang dùng ngón tay gạt
gạt viên ô kim hoàn trong lòng bàn tay kia, giọng nói lạnh đến mức có thể làm
cho máu trong người đều đông cứng.

Sau đó hắn đứng lên, đi ra ngoài đình, chắp tay sau lưng
nhìn những viên ngói màu xanh xám trên đỉnh tường vây, không nói gì nữa, cũng
không còn nhìn về phía Mai Trường Tô lấy một lần.

Hiển nhiên Hạ Giang muốn cho vị tài tử kỳ lân này một thời
gian, một thời gian để chàng suy nghĩ nghiêm túc.

Sau khoảng thời gian một nén hương, Hạ Giang lần nữa đi vào
trong đình.

Mai Trường Tô vẫn ngồi dựa vào bàn đá, hai mắt buông xuống
nhìn nền đá cũng màu xanh xám.

“Tô tiên sinh đã suy nghĩ xong chưa?”

“Chưa.” Mai Trường Tô thở dài, đáp. “Sống hay chết, thánh
hiền cũng thường chọn sai, huống hồ là ta.”

“Thánh hiền chưa bao giờ tự chọn cái chết, bọn họ chỉ biết
khuyên người khác chết.” Giọng nói của Hạ Giang còn lạnh hơn gió bắc đang gào
rít bên ngoài đình lúc này. “Đến lúc viên ô kim hoàn này vào đến bụng ngươi thì
ngươi sẽ biết sống bao giờ cũng là đúng.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3