Lang Gia Bảng (Tập 3) - Chương 53 - Phần 02
Ngoài Dự vương còn đang bị giam lỏng không được tùy giá, các hoàng tử còn lại đương nhiên đều phải đi theo, cộng với tôn thất trọng thần hộ tống là hai trăm người, mỗi người đều có một đám tùy tùng, quy mô của cuộc đi săn mùa xuân xem như lớn nhất trong mấy năm nay.
Hoàng hậu vẫn phụng chiếu lưu thủ trong cung như những năm trước, nhưng phi tần tùy giá đã không phải Việt quý phi từng được sủng ái nhất sáu cung mà là Tĩnh phi.
Hai ngày trước khi nghi giá rời kinh, Mục Thanh lại ngồi trên vương kiệu tám người khiêng tiến về Tô trạch, hơn nữa vào thẳng đến hậu viện mới hạ kiệu, mà từ trên kiệu bước xuống, ngoài vị tiểu vương gia này còn có một thanh niên dường như vừa mới khỏi bệnh nặng.
Lê Cương lẳng lặng bước tới thi lễ rồi đưa hai người vào chính phòng của Mai Trường Tô.
Mục Thanh vui mừng hớn hở, vừa vào cửa đã quay về hướng chủ nhà, chắp tay nói: “Ta đưa người đến rồi, trên đường hết thảy bình an, không xảy ra chuyện gì.” Nói xong hắn dịch người qua bên cạnh, để thanh niên sau lưng hiện thân.
“Đa tạ Mục vương gia.” Mai Trường Tô cười đáp lễ, rồi lại nhìn thanh niên đó. “Tại hạ Mai Trường Tô, may mắn được gặp Vệ tướng quân, xin hỏi thương thế đã khỏi chưa?”
Vệ Tranh kiềm chế sự kích động trong lòng, run giọng nói: “Ơn cứu giúp của Tô tiên sinh, tại hạ không bao giờ quên...” Hắn vừa nói vừa định quỳ gối tham bái, nhưng bị ánh mắt nhu hòa của đối phương ngăn lại, đành cúi người vái thật sâu.
Mục Thanh cho rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, thoải mái vung tay, hỏi: “Phi Lưu đâu?”
“Hắn không có nhà.” Mai Trường Tô hiểu ý vị tiểu vương gia này, chỉ có điều bây giờ có người đang chờ trong mật thất, đương nhiên phải nghĩ cách trục khách trước. “Hôm khác ta sẽ dẫn hắn đến phủ, còn hôm nay e rằng không thể gặp được. Ta phải an trí Vệ tướng quân một chút đã.”
“Nhớ phải đến đấy.” Mục Thanh là một người hào sảng, không hề chấp nhặt, chỉ dặn một câu rồi xoay người dứt khoát bước đi.
Bóng dáng hắn vừa biến mất, Vệ Tranh đã quỳ rạp xuống đất, rưng rưng nói: “Thiếu soái... Đều do Vệ Tranh nhất thời sơ sảy...”
“Được rồi. Ngươi và ta còn phải khách khí như thế làm gì?” Mai Trường Tô cũng không đỡ hắn lên mà chính mình ngồi xuống, nắm vai hắn, nói: “Ngươi bình tĩnh một chút, đừng quá kích động. Ta phải dẫn ngươi đi gặp Tĩnh vương, trước mặt hắn không được lỡ miệng gọi ta.”
“Vâng...”
“Đứng lên đi.”
Vệ Tranh hít sâu, đưa tay đỡ Mai Trường Tô cùng đứng lên. Hai người sánh vai đi vào phòng trong, mở cửa mật đạo, một trước một sau đi vào.
“Tĩnh vương điện hạ, Vệ tướng quân đến rồi.” Sau khi nói một câu đơn giản như vậy, Mai Trường Tô cũng tránh sang một bên như Mục Thanh lúc nãy, lẳng lặng lùi vào trong góc.
“Vệ Tranh... tham kiến Tĩnh vương điện hạ...”
Nhìn cố nhân tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại, Tiêu Cảnh Diễm vô cùng xúc động, vội ổn định tâm trạng, bước tới đỡ Vệ Tranh đứng thẳng dậy.
Liệt Chiến Anh đứng sau lưng hắn cũng không kìm được bước tới một bước, quan sát kĩ Vệ Tranh một lượt từ trên xuống dưới, một lúc sau hai mắt đã đỏ lên.
“Điện hạ, mọi người đều ngồi xuống rồi nói chuyện. Ta nghĩ tối nay sẽ có rất nhiều chuyện cần nói.” Vì đã gặp Vệ Tranh nhiều lần nên tâm tình Mông Chí ổn định nhất, ông ta đi tới sắp xếp chỗ ngồi.
Liệt Chiến Anh nhất quyết đứng hầu bên cạnh theo đúng quân quy. Vệ Tranh thì lặng lẽ thoáng nhìn Mai Trường Tô, hiển nhiên cũng rất muốn đứng ra phía sau chàng, đáng tiếc chàng đang tựa vào cạnh bàn nghịch chiếc lò sưởi, không ngước mắt lên.
“Vệ Tranh, gặp nhau trong mật thất, ngươi không cần giữ lễ tiết. Ta có rất nhiều lời muốn hỏi ngươi, ngươi ngồi xuống đi.” Tĩnh vương chỉ một chỗ ngồi gần hắn nhất. “Rất nhiều nghi hoặc ta giấu trong lòng nhiều năm, vốn tưởng rằng không thể giải đáp, may mà ông trời phù hộ, có thể gặp lại người cũ, ngươi nhất nhất phải giải đáp cho ta.”
“Vâng.” Vệ Tranh thi lễ rồi mới chậm rãi ngồi xuống. “Xin điện hạ cứ hỏi, Vệ Tranh nhất định biết gì nói đó, nói là nói hết.”
Tĩnh vương chăm chú nhìn vào mắt hắn, câu đầu tiên đã hỏi: “Còn có người nào khác sống sót không?”
Vấn đề này Vệ Tranh đã có chuẩn bị, cho nên lập tức đáp: “Có. Chỉ là không nhiều, người có chức vụ càng ít hơn. Vì bị tuyên bố là phản quân, phải phục khổ dịch, cho nên dù chỉ là binh lính cũng không dám về quê, chỉ có thể phiêu bạt nơi đất khách.”
“Những người ta biết còn có những ai?”
“Dưới hiệu úy thì e là điện hạ không quen. Còn trên hiệu úy chỉ có Niếp Đạc...”
Tĩnh vương không kìm được kinh ngạc. “Niếp Đạc còn sống?”
“Vâng. Nhưng hiện hắn ở nơi nào, ta không rõ lắm. Tóm lại đều đã giấu tên ẩn nấp.”
“Niếp Đạc cũng là người của chủ doanh... Vậy còn phía bắc khe núi? Những người ở đó thật sự không còn ai sống sót?”
Vệ Tranh cúi đầu, không biết là không nỡ trả lời hay là không muốn trả lời.
“Sao lại như vậy...” Tĩnh vương cố gắng ổn định giọng nói run rẩy. “Người khác không biết nhưng ta biết rõ nhất, Xích Vũ doanh là chiến đội mạnh nhất, chỉ dựa vào trăm ngàn binh mã Tạ Ngọc và Hạ Giang đưa từ biên giới phía tây đến, làm sao có thể tiêu diệt được Xích Vũ doanh?”
Vệ Tranh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như lửa. “Chẳng lẽ ngay cả điện hạ cũng cho rằng bọn ta chém giết với Tạ Ngọc thành như vậy sao? Chẳng lẽ Xích Diễm quân bọn ta thật sự là phản quân, sẽ đánh nhau với quân đội triều đình thành kết cục thê thảm như vậy sao?”
Tĩnh vương tóm chặt cánh tay Vệ Tranh, mạnh đến mức gần như có thể bóp nát xương hắn. “Ý ngươi là các ngươi không phản kháng, Tạ Ngọc vẫn hạ độc thủ? Nhưng với tính tình của Tiểu Thù thì cho dù lúc đầu hắn không muốn phản kháng, chỉ cần dao đồ tể giơ lên thì hắn tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết!”
“Điện hạ nói đúng, nhưng...” Vệ Tranh nghiến răng, cơ hàm căng cứng tạo thành đường nét góc cạnh. “Khi dao đồ tể giơ lên, bọn ta vừa trải qua ác chiến, đã không còn sức mạnh nữa...”
“Ác chiến...” Tĩnh vương cũng tương đối hiểu tình thế bắc cương năm đó, chỉ thoáng suy nghĩ đã tỏ ra hết sức kinh sợ. “Chẳng lẽ Tạ Ngọc báo là đánh lui hai trăm ngàn đại quân Đại Du, bảo vệ phòng tuyến bắc cương thực ra là các ngươi... Hắn... hắn còn là một võ tướng không? Tham công cướp công giành được tước hầu ấn soái, hắn thật sự không cảm thấy đỏ mặt sao?”
“Đánh lui?” Vệ Tranh cười lạnh, nói. “Đại Du dùng võ lập quốc, nếu chỉ là đánh lui thì mười mấy năm qua Đại Lương sao có thể yên bình như vậy? Nếu không phải quân tướng trên dưới Xích Diễm bọn ta dùng máu thịt trung hồn tiêu diệt hai trăm ngàn chủ lực quân đội hoàng gia của bọn chúng thì bắc cương của Đại Lương có thể có mười ba năm thái bình này sao?”
“Nhưng phía Đại Du chưa từng...” Tĩnh vương chỉ run giọng nói được nửa câu, trong lòng đã rõ ràng.
Đại Du bị diệt hai trăm ngàn đại quân chủ lực, đương nhiên sẽ không chủ động bẩm báo với triều đình Đại Lương rằng: “Bọn ta không phải bị Tạ Ngọc đánh lui, bọn ta thực ra đã bị Xích Diễm tiêu diệt.” Chỉ sợ sau khi biết được kết cục của Xích Diễm tại Mai Lĩnh, Hoàng đế Đại Du đã vui mừng nhảy múa không thôi.
Nếu không phải đã mất quân chủ lực thì rất có khả năng gã Hoàng đế hiếu chiến này đã nhân cơ hội điểm binh tấn công xuống nam từ lâu rồi.
Mà đối với Hoàng đế Đại Lương ở xa tận đế đô Kim Lăng thì ông ta đâu biết tình hình thực sự ở bắc cương, chỉ xem tấu sớ của bộ Binh và Huyền Kính ti, hơn nữa trong thâm tâm sớm đã có lòng nghi ngờ và kiêng kỵ rất sâu nên mới quyết đoán tự hủy Trường Thành như vậy.
“Xem ra quá nửa những gì chúng ta biết về tình hình năm đó đều là giả.” Liệt Chiến Anh giận dữ nói. “Vệ Tranh, ngươi chậm rãi kể cho điện hạ nghe từ đầu, chỉ cần chân tướng vẫn còn thì một ngày nào đó sẽ đòi lại được công bằng!”
Vệ Tranh gật đầu, ổn định lại tâm tình, nói: “Ban đầu bọn ta đóng quân ở bắc tuyến Cam Châu. Lúc đó nhận được sắc chỉ của Hoàng đế, yêu cầu toàn quân Xích Diễm bó giáp không động. Không ngờ sắc chỉ vừa đến một ngày, chiến báo từ tiền tuyến đã truyền về, Đại Du đưa hai trăm ngàn quân đội hoàng gia, đã đoạt Túc Đài, đánh thẳng đến Mai Lĩnh. Nếu chúng ta phụng chỉ không động, một khi quân Đại Du đột phá Mai Lĩnh, gần mười châu tiếp theo đều là đồng bằng, không có chỗ hiểm yếu để phòng thủ. Xưa nay Xích Diễm lấy bảo cảnh an dân làm trách nhiệm của mình, sao có thể ngồi nhìn ngàn vạn con dân gặp cảnh tai ương ngập đầu, huống hồ quân tình khẩn cấp, tướng ở ngoài có thể không nhận lệnh vua, cho nên Lâm soái vừa phái người cấp báo vừa hạ lệnh nhổ trại nghênh địch. Sau đó hành động này cũng được xếp vào tội lớn. Tấu báo của Lâm soái hoàn toàn không về đến kinh thành, nhất định là đã bị chặn trên đường.”
Tĩnh vương khó kiềm chế cơn giận dữ, cố gắng nhắm mắt một lát. “Ngươi nói tiếp đi!”
“Bọn ta hành quân ngày đêm, gần như đến Mai Lĩnh cùng lúc với quân Đại Du. Điện hạ biết đấy, bởi vì đầu năm bị cắt giảm, khi đó binh lực của bọn ta chỉ có bảy mươi ngàn, không thể cứng đấu cứng, cho nên Lâm soái lệnh tướng quân Niếp Phong đi vòng đến Tuyệt Hồn cốc ở phía bắc gần đó để tiếp ứng, Xích Vũ doanh làm tiên phong cường công cửa núi phía bắc, chủ lực cắt đứt quân địch, chia ra để tiêu diệt từng phần.
Đêm đó gió tuyết dữ dội, Niếp Chân đại nhân đi theo Xích Vũ doanh, đội tuyết dùng dầu mỡ hỏa công... Trận ác chiến đó, bảy mươi ngàn nam nhân bọn ta tắm máu ba ngày ba đêm, dùng hết sức mạnh, cuối cùng chém hết binh lính hoàng gia mà Đại Du vẫn lấy làm tự hào, chỉ có ít tàn binh bại tướng chạy thoát.” Trên mặt Vệ Tranh tỏa ra ánh sáng tự hào, nhưng chỉ trong nháy mắt lại trở nên ảm đạm. “Nhưng khi đó chính bọn ta cũng thương vong thảm trọng, quân lực đã rơi vào trạng thái kiệt sức, không thể không nghỉ ngơi tại chỗ. Lúc này thiếu soái đã phát hiện có gì đó không đúng, bởi vì cánh quân của Niếp Phong đi tiếp ứng từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
Tuyệt Hồn cốc và Bắc cốc chỉ cách nhau một vách đá, mặc dù địa thế hiểm trở nhưng với danh Tật Phong tướng quân của Niếp Phong thì trừ khi có chuyện bất ngờ, nếu không sẽ không chậm chạp như vậy.
Thế là thiếu soái lệnh ta tiến về Nam cốc liên lạc chủ doanh tra hỏi nguyên do. Ai ngờ ta vừa tới, còn chưa tiến vào soái trướng, trăm ngàn binh mã của Tạ Ngọc và Hạ Giang đã chạy tới...”
Tĩnh vương đập tay một cái, một góc bàn bằng gỗ lê cứng rắn gãy rời rồi rơi xuống.
Đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy những chuyện này, trong lòng kích động, Mông Chí cắn răng quay lại thoáng nhìn Mai Trường Tô, lại chỉ thấy chàng ngồi trong góc, mặt không biểu cảm, hơi ngẩng đầu nhưng không hề nhúc nhích, hình như đã đông cứng thành một bức tượng đá.
“Ban đầu nhìn thấy bọn chúng, bọn ta còn tưởng rằng... bọn ta lại cho rằng... bọn chúng là viện quân...” Sự bi phẫn và thê lương trong giọng nói của Vệ Tranh đủ để bóp nát lòng dạ những người cứng rắn nhất trên đời. Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Tĩnh vương. “Kết cục... Điện hạ đã biết, Nam cốc trở thành địa ngục Tu La, còn Bắc cốc... bị đốt cháy thành một mảnh đất khô cằn. Các huynh đệ lúc chém giết với binh lính hoàng gia dũng mãnh nhất của Đại Du cũng vượt qua được, cuối cùng lại ngã xuống dưới tay chính quân mình. Rất nhiều người đến lúc chết vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ta liều chết chạy tới bên cạnh Lâm soái, nhưng Lâm soái đã bị thương nặng, lâm nguy. Câu cuối cùng của Lâm soái là lệnh cho bọn ta chạy trốn, có thể sống được người nào hay người ấy. Ta nghĩ khi đó trong lòng Lâm soái hẳn phải lạnh lắm, hẳn phải đau lắm, may mắn là Lâm soái còn chưa nhìn thấy khói đen bốc lên từ Bắc cốc thì đã đi rồi... Thuộc cấp của ngài, thân binh của ngài không có ai rời khỏi ngài, cho dù cuối cùng bọn họ chỉ còn bảo vệ một thi thể. Nhưng ta không thể, chủ tướng của ta là Lâm Thù, ta muốn chạy về Bắc cốc, nhưng dao đồ tể chém xuống thật sự quá nhiều, ta chỉ chạy được nửa đường đã ngã xuống. Lúc tỉnh lại, ta đã được Tố cốc chủ, người sau này là cha nuôi của ta cứu thoát...”
Tĩnh vương nghiến răng cố gắng chịu đựng, cuối cùng vẫn không kìm được vùi đầu vào hai lòng bàn tay. Mông Chí cũng quay đầu đi, dùng ngón tay lau lệ nóng nơi khóe mắt. Liệt Chiến Anh thì sớm đã nước mắt như mưa.
Chỉ có Mai Trường Tô vẫn duy trì tư thế trước đó, ánh mắt thăm thẳm nhìn bức tường đá thô ráp.
“Tố cốc chủ... khi ấy tại sao lại ở đó?” Một lúc lâu sau, Tĩnh vương hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, lại hỏi.
“Mai Lĩnh có một loại dược liệu quý hiếm, rất hiếm gặp. Khi đó cha nuôi và một bằng hữu của ông đến đó hái thuốc và gặp tình hình thảm thiết như thế. Trong lúc đại loạn, họ không thể làm việc gì, chỉ có thể cải trang lẫn vào khi Tạ Ngọc thu dọn chiến trường, nghĩ cách cứu một vài người ra.”
“Vậy Niếp Đạc...”
“Niếp Đạc khi đó được Lâm soái phái đi thám tính tình hình của Niếp Phong, sau đó trên đường phát giác có chuyện bất thường nên đã tìm cách trốn được.”
Tĩnh vương gục đầu xuống, yên lặng rất lâu, sau đó lại hỏi một câu đã hỏi trước đó: “Vệ Tranh, Bắc cốc... thật sự không còn người sống sót sao?”
Vệ Tranh né tránh ánh mắt hắn, nói nhỏ: “Ta không hề nghe nói có ai...”
Mặc dù trong lòng sớm đã biết không còn hi vọng, nhưng sau khi nghe thấy câu trả lời này, Tiêu Cảnh Diễm vẫn không kìm được đau đớn trong lòng.
Bằng hữu của hắn, bằng hữu từ nhỏ cùng nhau lăn lộn, cùng nhau tập văn luyện võ của hắn, bằng hữu luôn vênh váo tự đắc, huênh hoang hết sức nhưng thực ra lại cực kì quan tâm giúp đỡ hắn, bằng hữu cùng hắn giao tính mạng cho nhau trên sa trường, bằng hữu còn cười đùa dặn hắn mang ngọc trai về lúc hắn sắp đi... Bằng hữu đó đã không thể về được nữa...
Viên minh châu mang về từ thái ấp ở Đông hải vẫn được hắn để trong hòm ở đầu giường, lạnh lẽo, cô quạnh. Nhưng vị tướng quân thiếu niên lẽ ra sẽ trở thành chủ nhân của nó thì ngay cả hài cốt cũng không biết đang vùi nơi đâu.
Mười ba năm đã qua, vong hồn chưa yên, ô danh chưa rửa. Bây giờ hắn đã là thân vương thất châu, vinh quang vạn trượng, rốt cuộc cũng có ý nghĩa gì?
“Xin điện hạ chớ nôn nóng!” Lúc này, giọng nói của Mai Trường Tô nhẹ nhàng vang lên. “Vụ án này là do bệ hạ kết luận, liên quan đến rất nhiều người, không phải muốn lật là lật dễ dàng như vậy. Kế sách hiện nay, điện hạ chỉ có thể tạm kìm nén sự bi phẫn, làm từng bước một, chỉ cần mục tiêu kiên định, quyết chí không dời, từng bước củng cố sức mạnh thì có gì phải lo?”
“Đúng vậy!” Lúc này Mông Chí cũng đã bình tĩnh lại, nhỏ giọng khuyên nhủ. “Muốn lật án, trước hết phải làm bệ hạ nhận sai. Nhưng sai lầm này thật sự quá lớn, bệ hạ dù có tin cũng chưa chắc đã chịu nhận. Huống hồ Vệ Tranh bây giờ vẫn là nghịch phạm, lời hắn nói có giá trị hay không, hắn có cơ hội công bố những lời này giữa triều đình hay không, tất cả đều còn là ẩn số. Điện hạ bây giờ nhất quyết không thể manh động.”
“Nhưng... nhưng...” Liệt Chiến Anh vừa khóc vừa nói. “Oan khuất lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ biết chịu đựng? Các tướng sĩ của chúng ta huyết chiến sa trường lại chỉ có thể có kết cục như vậy sao?”
“Vụ án này không phải vụ án của riêng Xích Diễm quân.” Mai Trường Tô nói với giọng đều đều. “Quan trọng hơn là còn có cả máu của đại hoàng tử trong đó nữa. Muốn bệ hạ lật án chẳng khác nào muốn ông ta đồng ý lưu lại ô danh giết oan công thần và con ruột trong sách sử ngàn đời. Đừng nói đến quân vương đế hoàng, chỉ cần là nam nhân, nào có ai không để ý đến danh tiếng sau khi chết? Nếu muốn đạt được mục đích cuối cùng, lúc này Tĩnh vương điện hạ tuyệt đối không được đề nghị xét xử lại vụ án Xích Diễm.”
“Lời của Tô tiên sinh ta hiểu.” Tĩnh vương ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, mặt trắng như tuyết. “Nhưng ta cũng muốn nhắc nhở Tô tiên sinh, mục đích cuối cùng của ta chính là lật lại vụ án này, những chuyện khác tạm thời có thể xếp sau.”
Mai Trường Tô nhìn lại hắn một lúc lâu, cười nhạt. “Vâng, Tô mỗ ghi nhớ.”
“Sau này Vệ Tranh vẫn ở chỗ tiên sinh sao?”
“Bây giờ việc lùng bắt hắn đã chùng lại, nhưng nếu mạo hiểm đưa hắn về Dược Vương cốc thì vẫn sợ có chuyện khó lường trước trên đường. Nơi này của ta mọi người đều kín tiếng, rất an toàn, điện hạ cứ yên tâm.”
“Vậy thì làm phiền tiên sinh.” Tĩnh vương lại quay sang nói với Vệ Tranh: “Lần này có thể cứu được ngươi ra, tất cả đều dựa vào kế sách và tính toán của tiên sinh. Ngươi ở đây phải nghe theo mệnh lệnh của tiên sinh.”
Vệ Tranh lập tức ôm quyền, nói: “Vâng! Vệ Tranh nhất định sẽ nghe lệnh tiên sinh.”
Hắn trả lời quá nhanh, quá dứt khoát, Tĩnh vương lại cảm thấy giật mình. Tuy nói Mai Trường Tô có ân cứu mạng đối với hắn, nhưng một võ tướng tính tình cương liệt không dễ dàng khẳng định sẽ nghe lệnh một người khác như vậy. “Trong phủ của ta cũng không có quy củ gì, Vệ tướng quân không cần khách sáo.” Mai Trường Tô mỉm cười, chuyển chủ đề: “Nếu hỏi có ai không chọc được thì người đó là Yến đại phu. Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, chắc chắn ông ấy sẽ đến xem bệnh cho ngươi. Lúc đó ngươi ngàn vạn lần không được đắc tội với ông ấy để ta khỏi bị liên lụy.”
“Ta đã gặp vị lão đại phu này, quả thật có khí thế.” Mông Chí cũng tiếp lời. “Hiếm khi thấy có người mà Tô tiên sinh cũng phải sợ.”
Liệt Chiến Anh bước tới, cau mày nhỏ giọng thuyết phục Vệ Tranh: “Hay là ngươi đến Tĩnh vương phủ đi, nhiều bằng hữu cũ, cũng rất an toàn...”
Mai Trường Tô lạnh nhạt liếc một cái, chỉ hơi nhíu mày, Liệt Chiến Anh liền ý thức được đề nghị của mình không đúng, vội cúi đầu lùi hai bước.
Có điều khi nhìn thấy cảnh này, sức chú ý của Tĩnh vương cũng bị thu hút mà quên mất chuyện vừa rồi, thấp giọng trách mắng: “Chiến Anh, Tô tiên sinh đã sắp xếp, ngươi không được nói nọ nói kia.”
“Vâng.” Liệt Chiến Anh thân là tướng quân, cũng không phải một người lỗ mãng, lòng dạ và kiến thức cũng đều có cả, lập tức khom người tạ lỗi. “Chiến Anh nhiều lời, xin tiên sinh thứ lỗi.”
“Liệt tướng quân hộ vệ sát người điện hạ, sau này xin suy nghĩ kĩ càng hơn để đảm bảo chu toàn.” Mai Trường Tô cũng không khách sáo, mơ hồ nói thêm một câu, lại xoay người nói với Tĩnh vương: “Điện hạ đã sắp xếp nhân thủ ở lại kinh thành khi đi săn chưa?”
“Đã bố trí thỏa đáng rồi.”
“Chuyến đi săn mùa xuân kéo dài trọn nửa tháng, trong kinh thành thì chiếu lệnh của Hoàng hậu là cao nhất, Dự vương cũng ở lại, quả thật không thể khinh thường.” Mai Trường Tô khẽ than một tiếng rồi lẩm bẩm nói tiếp: “Thực ra bây giờ tâm tư của ta cũng giống như Hạ Giang, hi vọng bọn chúng sẽ có hành động. Đáng tiếc trong tình thế hiện nay, Dự vương chưa chắc đã dám mạo hiểm. Điện hạ chú ý cho người giám sát là được.”
Tĩnh vương gật đầu, vẻ mặt bắt đầu có chút lơ đãng. Chân tướng sự việc mới phát hiện tối nay khiến hắn vừa giận dữ vừa đau thương, giống như có một tảng đá lớn đè trên ngực, mang đến một cảm giác đau khổ đến ngột ngạt.
Hắn vốn muốn cố gắng chống đỡ cảm giác này, tiếp tục thương thảo sự vụ với Mai Trường Tô như thường ngày, nhưng vừa nói được mấy câu hắn đã phát hiện có gì đó không ổn. Ít nhất là trong đêm nay hắn không thể suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác, bởi vì trong đầu hắn bừng bừng như có nham thạch nóng chảy, hoàn toàn không thể lắng xuống, không thể trở lại trạng thái bình thường.
“Mời điện hạ về nghỉ ngơi trước!” Trong giọng nói của Mai Trường Tô lộ vẻ ủ rũ mơ hồ, chàng dời ánh mắt khỏi người Tĩnh vương, đồng thời lui lại một bước.
Mật thất lập tức trở nên yên lặng. Tiêu Cảnh Diễm chậm rãi đứng lên, cụp mí mắt che giấu tất cả tâm tình trong đáy mắt.
Hắn vỗ vỗ vai Vệ Tranh, hình như muốn nói với Vệ Tranh mấy câu nữa nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ lặng lẽ xoay người, dẫn Liệt Chiến Anh đến cánh cửa đá đi về phủ mình.
Mông Chí vốn muốn ở lại thêm một lát, nhưng sau khi nhìn sắc mặt Mai Trường Tô thì cũng đành cùng đi theo Tĩnh vương.
Cửa đá chậm rãi khép lại, ngăn cách tất cả mọi âm thanh.
Thân thể Mai Trường Tô khẽ lắc lư, Vệ Tranh lập tức áp tới đỡ lấy người chàng.
“Đa tạ.” Vị thiếu soái ngày xưa dựa một phần sức nặng của mình vào cánh tay gã phó tướng, nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn ngày càng rõ ràng, gần như khó mà chống cự. “Đi, chúng ta cũng về thôi.”
Vệ Tranh thổi tắt ngọn đèn trong mật thất, ánh sáng từ mật đạo chiếu vào, thăm thẳm mờ mờ, có vẻ cũ kĩ mà xa xăm.
Đi tới ranh giới giữa khoảng sáng và bóng tối, Mai Trường Tô dừng lại, ánh mắt ngưng đọng, không biết đang nghĩ gì.
Vệ Tranh lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn chàng, đột nhiên nói: “Thiếu soái, thuộc hạ cho rằng thực ra có thể nói với...”
Nửa câu sau của phó tướng Xích Vũ lập tức bị nuốt vào, bởi vì thiếu soái của hắn đã thoáng quay lại nhìn hắn.
Ý nghĩa của ánh mắt này cực kì rõ ràng.
“Những lời như thế, sau này không cần nhắc lại nữa...” Nói xong câu này, Mai Trường Tô lại thu ánh mắt sắc bén, lần nữa trở lại trạng thái vừa mệt mỏi vừa ngỡ ngàng, dường như ánh mắt như lửa cháy vừa rồi chỉ là ảo giác trong nháy mắt của Vệ Tranh mà thôi.