Lang Gia Bảng (Tập 3) - Chương 67 - Phần 02

Làm thế nào để những người này xuất hiện với cách thức tự nhiên nhất trong thời điểm thỏa đáng nhất không phải là một chuyện đơn giản, theo thói quen của Mai Trường Tô trước kia, đương nhiên chàng sẽ phải nhọc lòng vạch kế, có điều lần này cách làm của Lận Thần và Tiêu Cảnh Diễm lại hoàn toàn giống nhau, một người ra lệnh với thân phận của đại phu, người kia thì can thiệp từ lập trường của một bằng hữu, cho nên cuối cùng việc này do các quân sư tâm phúc của Thái tử vạch kế, không để Mai Trường Tô nhúng tay vào. Có điều ngày nào Tiêu Cảnh Diễm cũng thông báo tiến độ cụ thể cho chàng, cố hết sức để chàng không bị ảnh hưởng bởi ngoại giới, chờ đợi kết quả cuối cùng với một tâm trạng bình tĩnh.

Đến giữa tháng Chín, quá trình phúc thẩm về cơ bản đã kết thúc, nhưng bởi vì vụ án này liên lụy rộng, không phải chỉ cần thay đổi kết luận là xong, cho nên lại mất thêm hơn nửa tháng để xem xét quyết định sửa đổi thế nào, bồi thường và trợ cấp ra sao.

Mùng bốn tháng Mười, Thái tử dẫn ba vị quan chủ thẩm vào cung gặp Hoàng đế, sáng sớm đã đi vào mà đến tận lúc hoàng hôn mới ra.

Hai ngày sau, Nội đình ti ban bố liền ba đạo ý chỉ. Thứ nhất là tuyên bố xóa bỏ tội danh đại nghịch cho Kỳ vương, Lâm Tiếp và các quan lại văn võ liên quan, tổng cộng ba mươi mốt người và cáo thị minh oan khắp nơi.

Thứ hai là hạ lệnh đưa Thần phi, Kỳ vương và con cái chi trưởng của Kỳ vương vào hoàng lăng và tái thiết từ đường Lâm thị, hai người đều khôi phục cung hưởng tế bái theo thứ vị. Những người sống sót trong vụ án này được phục tước phục vị, ban cho tặng phẩm. Những người chết oan do bộ Lễ bàn bạc quyết định trợ cấp hậu đãi gấp bội cho người nhà và quyết định ngày Hai mươi tháng mười sẽ lập đàn tràng trong chùa của hoàng gia ở Thái Nghi, Hoàng đế dẫn bá quan đích thân tới tế bái để an ủi vong hồn.

Thứ ba, thủ phạm chính của vụ án này là Hạ Giang, Tạ Ngọc và một số tòng phạm bị phán tội đại nghịch, hạ lệnh lăng trì. Tạ Ngọc đã chết, hành hình xác chết là việc chẳng lành, dừng truy cứu. Cửu tộc của hắn trừ trưởng công chúa Lỵ Dương có công cáo trạng được ân miễn cùng ba đứa con, còn lại đều liên lụy.

Ba đạo ý chỉ này đã cơ bản xác nhận phương hướng lật án, kế tiếp chính là việc thực hiện của các bộ, các ti và các địa phương.

Ngày Hai mươi tháng Mười, lễ tế được tổ chức đúng thời hạn. Để tỏ lòng tôn trọng, Hoàng đế và Thái tử cùng mặc áo trắng, đích thân thắp hương trước linh vị và đốt văn tế kính báo trời đất.

Hôm đó sắc trời u ám, không khí oi bức. Sau khi châm hương nến, Hoàng đế Đại Lương còn rơi lệ trước mặt mọi người, tỏ ý cần hạ chiếu trách tội chính mình. Mặc dù Tiêu Cảnh Diễm không ngờ ông ta sẽ dùng đến chiêu này nhưng hắn cũng không hề luống cuống, chỉ nói mấy lời khách sáo, khuyên bảo vài câu chứ không cùng ông ta diễn cảnh cha khóc con kêu trong lễ tế.

Mà Hoàng đế Đại Lương hiển nhiên cũng chỉ nói thế thôi, rất nhiều ngày sau tế lễ, ông ta không đề cập đến chuyện cần hạ chiếu trách tội mình nữa.

Trong thời gian này Mai Trường Tô lại bị phong hàn một lần, có điều tình hình đã tốt hơn trước kia mắc bệnh rất nhiều.

Vì có hiệu quả rõ ràng, Yến đại phu dường như cũng đã tán thành hướng trị liệu của Lận Thần, mọi người đều hết sức vui mừng cảm kích khiến cho Lận đại công tử dương dương tự đắc rất lâu.

Bây giờ Tiêu Cảnh Diễm đã gánh vác phần lớn sự vụ triều chính, ngày càng bận rộn. Nhưng khi rảnh rỗi, hắn đều tranh thủ đến Tô trạch gặp hảo bằng hữu mà không làm kinh động bất kì ai.

Sau khi dựng từ đường Lâm thị, hắn còn bí mật sắp xếp để Mai Trường Tô tổ chức một lễ tế chính thức với thân phận là con nhà họ Lâm. Nhưng trừ ngày đó ra, miếng gỗ nhỏ viết bốn chữ “Lâm Thù chi vị” vẫn được đặt trong từ đường lạnh lẽo, ở đúng vị trí mà nó nên xuất hiện trong mắt người đời. Mỗi lần đi vào nhìn thấy, Tiêu Cảnh Diễm đều cảm thấy lòng đau như cắt.

So với tâm tình phức tạp, buồn vui lẫn lộn của Đông cung Thái tử, Lận Thần từ trước đến nay không biết Lâm Thù chỉ có sự vui vẻ thuần túy. Dù sao thì việc lớn luôn chiếm hết tâm trí của Mai Trường Tô cuối cùng cũng đã hoàn thành, đối với người làm nghề y, đây chính là một cơ hội có thể nắm chắc và lợi dụng.

“Trường Tô, tại sao càng đến lúc cuối cùng, trong lòng ngươi lại càng yên bình thế?” Sau khi bắt mạch theo thường lệ, Lận Thần vui mừng hớn hở. “Ta vốn cho rằng ngày cáo trạng giữa kim điện hôm đó sẽ là một cửa ải lớn đối với ngươi, ai ngờ khi ngươi về tất cả đều rất tốt, chỉ có mặt trắng hơn chút, khí đuối hơn chút, mạch loạn hơn chút, người yếu hơn chút mà thôi.”

“Như vậy mà còn nói là tất cả đều rất tốt?” Lê Cương đứng hầu bên cạnh không nhịn được muốn phun cho hắn một ngụm nước.

“Mức độ vẫn còn rất tốt.” Lận Thần không thèm để ý. “Điều trị một chút là không có nguy hiểm gì. Phải biết ta sợ nhất chính là ngươi vừa buông lỏng một hơi, đột nhiên tình hình lại chuyển xấu, như thế thì đúng là hết cách.”

Mai Trường Tô rút tay lại, hạ tay áo xuống, cười nói: “Có lẽ đúng như Cảnh Diễm nói, tất cả việc chuẩn bị đều đã làm xong, trước đó chuẩn bị càng kĩ thì càng nắm chắc, trong lòng cũng bớt căng thẳng. Mười ba năm qua, mỗi khi có được chút tiến triển, gánh nặng trong lòng ta lại nhẹ đi một ít. Đến ngày cuối cùng đó, chẳng qua chỉ là tận mắt nhìn tâm nguyện được hoàn thành thôi. Kết quả này đã ở trong lòng bàn tay ta thì ta có thể kích động được bao nhiêu chứ?”

“Đừng có lừa ta.” Lận Thần “hừ” một tiếng. “Khen ngươi một câu ngươi đã phổng mũi lên rồi, cho rằng ta không biết thật à? Ngươi còn bình tĩnh được không phải vì ngươi thật sự không kích động, mà bởi vì ngươi vốn còn chưa đặt gánh nặng đó xuống. Ta biết ngươi nghĩ thế nào, chính là ngươi không có lòng tin đối với thân thể của chính mình, ngươi sợ, sợ trong lúc mọi người đang vui vẻ thì mình đột nhiên không chống đỡ được nữa, thoáng cái hỉ sự lại biến thành tang sự, làm cho các bằng hữu của ngươi buồn vui lẫn lộn, bị đau đớn, dằn vặt, đúng không? Ngươi cho rằng cầm cự thêm mấy tháng sẽ tốt hơn lúc này, vừa lật án xong đã chết ngay, để mọi người ít bị tổn thương hơn một chút, đúng không?”

“Lận công tử.” Sắc mặt Lê Cương lập tức thay đổi. “Sao công tử nói chuyện khó nghe như vậy? Chết với sống cái gì? Tông chủ làm sao có thể không chống đỡ được?”

“Ngươi thôi đi!” Lận Thần phất tay, lườm hắn một cái. “Đám người các ngươi không nhìn xem hắn là ai à? Cứ cẩn thận từng tí, che giấu kiêng kỵ, không dám nói thật, giấu giếm lo lắng như các ngươi quả thật cũng xem như có tác dụng đối với bệnh nhân bình thường, nhưng đối với hắn... Mọi người cứ thoải mái đi! Trong lòng gã này lúc nào cũng sáng như gương, các ngươi giấu gì được hắn chứ? Chỉ là lừa mình dối người mà thôi, cuối cùng trong lòng mọi người đều nặng nề, chẳng có lợi cho bất cứ ai hết!”

“Nhưng... nhưng...” Lê Cương vốn rất giỏi ăn nói, lúc này bị hắn lên lớp như vậy lại không biết phải nói sao. Mặc dù trong lòng vẫn không hoàn toàn đồng ý nhưng hắn cũng đành cứng họng, trợn mắt nhìn Lận Thần.

Mai Trường Tô cầm chén trà nóng lên, yên lặng một lát rồi nói: “Vậy rốt cuộc là ngươi muốn nói gì?”

“Ta muốn nói, bây giờ chỉ có một việc ngươi cần làm, đó chính là buông hết tâm sự trong lòng. Tin ta đi!” Lận Thần cười cười, đi đến trước mặt chàng. “Đừng đưa ra giới hạn cho mình, đừng nghĩ là còn có thể cầm cự năm tháng hay mười tháng. Ngươi chỉ cần cố gắng hết sức, ta cũng sẽ cố hết sức, được không?”

Mai Trường Tô lẳng lặng nhìn lại hắn, Lận Thần cũng hiếm khi không lộ vẻ cười đùa bỡn cợt.

Sau một hồi yên tĩnh, Mai Trường Tô nhỏ giọng “ờ” một tiếng.

“Còn dự định rời khỏi kinh thành của ngươi thì ta lại không phản đối.” Lận Thần lập tức tươi cười. “Non nước thanh bình mới thích hợp để tĩnh dưỡng. Kinh thành quá hỗn loạn, quá nhiều chuyện, muốn yên tĩnh quả thật không dễ dàng. Chúng ta về núi Lang Gia đi, nơi phong cảnh đẹp nhất thế gian vẫn là núi Lang Gia nhà ta.”

“Được.” Mai Trường Tô mỉm cười, nói. “Mùa thu gió mát chính là thời điểm thích hợp để rời đi, có điều trước khi đi vẫn phải nói với Cảnh Diễm một tiếng, nếu đột nhiên biến mất lại khiến hắn suy nghĩ lung tung.”

“Tông chủ, tông chủ rời đi sẽ cho chúng thuộc hạ đi theo chứ?” Lê Cương vội hỏi.

“Dẫn các ngươi đi làm gì?” Mai Trường Tô nhíu mày. “Tuy các ngươi không vướng bận chuyện gia đình, cũng không muốn khôi phục thân phận để đi nhận thưởng của triều đình nhưng cũng không cần đi theo ta mãi đúng không? Giang Tả minh còn có rất nhiều việc phải làm, các ngươi không làm, chẳng lẽ để cho ta làm? Lần này chỉ cho Phi Lưu đi theo, các ngươi về Lang Châu hết đi.”

Lê Cương lập tức cuống lên. “Tông chủ, Phi Lưu là trẻ con, nó không biết chăm sóc người khác.”

“Chẳng phải còn có Lận Thần sao?”

“Không được đâu tông chủ, Lận công tử... Tông chủ không phải chăm sóc Lận công tử là tốt lắm rồi...”

“Này.” Lận Thần vô cùng bất mãn. “Ngươi nói thế là ý gì?”

Lê Cương phớt lờ hắn, vội quỳ xuống trước mặt Mai Trường Tô, kiên định nói: “Tông chủ, dù thế nào tông chủ cũng phải dẫn thuộc hạ hoặc Chân Bình đi cùng. Chỉ đi cùng với một đứa trẻ con và một người không đứng đắn thì chúng thuộc hạ có chết cũng không đồng ý!”

Lận Thần cầm quạt gõ xuống đầu Lê Cương, mắng: “Ngươi nghĩ gì thế? Hắn là tông chủ, hắn kêu các ngươi về Giang Tả minh làm việc thì các ngươi phải đi, ai dám chống lệnh? Còn muốn đi theo ra ngoài chơi à? Cứ ở đấy mà mơ, không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có! Tất cả về Lang Châu bán mạng cho Giang Tả minh đi! Có đi cùng cũng phải là Cung Vũ, nàng mới là người nhàn rỗi không có việc gì!”

Lê Cương còn chưa phản ứng lại, Mai Trường Tô đã ngồi bật dậy. “Lận Thần, ngươi nói cái gì...”

“Vẹn toàn đôi bên mà!” Lận Thần nghiêm khắc nói.

“Bọn chúng chê ta không đứng đắn, không có người đi theo thì có chết cũng không đồng ý, ta cũng không thể để bọn chúng chết như vậy được đúng không? Nhưng Lê Cương và Chân Bình lại không rảnh rỗi, ngươi vừa nói Giang Tả minh còn rất nhiều việc phải làm. Đương nhiên Cung Vũ là thích hợp nhất. Lê Cương, đi nói với Cung Vũ, bảo nàng chuẩn bị đi.”

Lần này Lê Cương phản ứng đủ nhanh, vừa mới “ờ” một tiếng đã co chân chạy mất.

Mai Trường Tô trợn mắt nhìn Lận Thần, nghiêm mặt nói: “Ngươi đừng phá phách nữa. Nếu cần đưa ai đó đi cùng thì cũng có nhiều lựa chọn khác, đưa một cô nương đi theo bất tiện lắm!”

“Nữ nhân luôn chu đáo hơn mà. Hơn nữa Lê Cương đã đến nói với nàng rồi, bây giờ ngươi mới nói không cho đi thì sẽ khiến người ta đau lòng lắm!” Lận Thần cười tít mắt. “Được rồi, ngươi cứ coi như dẫn theo một nha đầu ra ngoài là được. Ngươi cũng xuất thân thiếu gia, đừng nói với ta là trước giờ chưa từng sai bảo nha đầu bao giờ nhé!”

Mai Trường Tô nhất thời không đề phòng bị Lận Thần dắt mũi, Lê Cương thì đã đi rồi, lúc này cũng không làm gì được nữa. Bây giờ dù có kiên quyết từ chối thì e là Cung Vũ cũng sẽ lén đi theo, lại thành ra hai bên cùng khó xử, chi bằng cứ tự nhiên một chút để mọi người đều thoải mái hơn.

“Nói cho ngươi biết, ta đã lên kế hoạch hết rồi.” Thấy chàng nhượng bộ, Lận Thần hết sức phấn khởi. “Trước hết chúng ta đến hồ Phủ Tiên ở Hoắc Châu uống trà Tiên Lộ, ở đó mấy ngày rồi đi đến chỗ Tần đại sư ăn cơm chay, tu thân dưỡng tính nửa tháng. Sau đó lại đi men sông Đà[6], đến khe núi Tiểu Linh, trên núi ở đó có phật quang, ở lại khoảng mười ngày nhất định có thể thấy được. Sau đó chúng ta đến ngòi Phượng Thê xem khỉ, cũng đã lâu không gặp đám Vị Danh, Chu Sa và Khánh Lâm, tiện đường tới thăm bọn họ. Chẳng phải ngươi rất thích ăn lạc ngâm rượu do Đỉnh Châm bà bà làm sao? Ta về núi Lang Gia lấy hai vò...”

[6]. Sông Đà: tên một dòng sông ở tỉnh Tứ Xuyên - Trung Quốc.

“Được rồi, được rồi.” Mai Trường Tô giơ tay chịu thua. “Lận Thần, theo lộ trình của ngươi thì lúc chúng ta đến núi Lang Gia cũng phải mất hơn nửa năm?”

“Hơn nửa năm thì sao?” Lận Thần nhìn chàng chăm chú. “Ngươi tính thời gian làm gì? Tính rõ ràng thì cũng có ích lợi gì đâu? Ngươi tin ta đi, chúng ta cứ đi như vậy, cuối cùng có thể về đến núi Lang Gia hay không cũng không phải chuyện cần suy nghĩ, không phải thế sao?”

Mai Trường Tô lẳng lặng nhìn hắn, một điểm ấm áp trong lòng ngày càng lan rộng. Chàng hiểu rõ tâm ý của Lận Thần, chính vì hiểu nên mới không cần khách sáo nữa.

“Được. Vậy ta trông cậy cả vào vị đại phu Mông Cổ nhà ngươi. Chờ hai ngày nữa ta báo cho Cảnh Diễm rồi chúng ta cùng xuất phát.”

Lận Thần bật cười ha ha, nhảy lên vỗ vai Mai Trường Tô liền mấy cái, sau đó mới vô cùng cao hứng chạy ra ngoài, lớn tiếng kêu lên: “Tiểu Phi Lưu, mau ra đây, ngươi phải ra ngoài cùng với Lận Thần ca ca rồi!”

Phi Lưu đang đếm chim con trong tổ trên cây gần đó lập tức hoảng sợ, giật mình rơi xuống đất. Lận Thần cười, Cát thẩm cười, Lê Cương, Chân Bình và Cung Vũ chạy tới cũng cười, ngay cả Mai Trường Tô trong nhà nghe thấy cũng không khỏi lắc đầu bật cười.

Hôm nay là một ngày vui của Tô trạch, có người vứt bỏ được gánh nặng, có người nhìn thấy hi vọng, mọi người đều thoải mái cười vui, chờ mong tương lai vẫn có thể tiếp diễn.

Nhưng bất kể là Mai Trường Tô tính toán không bao giờ có sai sót hay là Lận Thần nhìn thấu thiên hạ lúc này đều không nghĩ tới, chỉ vẻn vẹn trong vòng hai ngày sau đó, một loạt tin báo khẩn cấp đã truyền đến kinh thành như từng tia sét lập tức nổ vang trên bầu trời đế đô Đại Lương.

“Đại Du khởi binh trăm ngàn vượt biên tập kích, Cổn Châu thất thủ!”

“Thượng Dương quân đại bại, Hợp Châu, Húc Châu thất thủ, Hán Châu bị vây, cầu viện khẩn cấp!”

“Thủy quân Đông hải xâm phạm các châu gần biển, cướp người cướp tiền, địa phương không thể khống chế tình hình, thỉnh cầu tiếp viện!”

“Năm mươi ngàn thiết kỵ Bắc Yên đã đột phá cửa núi Âm Sơn, tiến thẳng vào Hà Sáo, tới gần Đàm Châu, cấp báo!”

“Dạ Tần nổi loạn, tổng đốc và tuần phủ địa phương bị giết, xin triều đình phái binh tiêu diệt!”

Một chồng sớ cấp báo xếp trên bàn của Tiêu Cảnh Diễm, còn có không ít chiến báo đang trên đường đưa về, tất cả đều cho thấy tình thế đang xấu đi.

Ba nước láng giềng dường như cùng lúc phát động tấn công, trong nước lại có phản loạn, cho dù trong thời kỳ Đại Lương còn hưng thịnh thì đây cũng là nguy cơ cực lớn, huống chi lúc này Đại Lương sớm đã suy yếu, đặc biệt là sau khi Kỳ vương cố gắng cải cách mà không thành công, tình hình chính sự thối nát, quân bị hoang phế ngày càng nghiêm trọng. Gần một năm qua, tuy Tiêu Cảnh Diễm đã nỗ lực chỉnh đốn, tình hình có đỡ hơn nhưng những căn bệnh đã kéo dài hàng chục năm đâu thể chữa khỏi một sớm một chiều.

Giờ đây đối mặt với quân địch như hổ như sói, nếu không có thượng sách chống cự, liều chết phòng ngự thì e rằng quốc thổ sẽ không còn toàn vẹn, giang sơn lâm nguy, trăm họ phải chịu cảnh tai ương nước mất nhà tan.

“Điện hạ, ngoài quân đồn trú các nơi để phòng thủ thì binh lực có thể điều động đã được thống kê, tổng cộng một trăm bảy mươi ngàn, trong đó quân chủ lực một trăm ngàn, quân địa phương bảy mươi ngàn. Mặt khác nam cương và tây cương...”

“Quân nam cương và tây cương đều không thể động, một là điều quân quá xa, chiến lực suy giảm, nước xa không cứu được lửa gần, hai là Đại Sở và Tây Lệ cũng không phải chỉ biết xem náo nhiệt, phải duy trì sức uy hiếp.” Tiêu Cảnh Diễm giật tấu chương trong tay thượng thư bộ Binh Lý Lâm, nhanh chóng xem tình hình phân bố binh lực. “Quân chủ lực không cần phải nói, còn bảy mươi ngàn quân địa phương trang bị thế nào?”

“Cũng tàm tạm, có khoảng hai mươi ngàn người không đủ giáp trụ, nhưng bộ Binh còn có dự trữ, có thể nhanh chóng phân phát đầy đủ.”

“Tiền bạc và lương thực thì sao?”

“Thời khắc nguy cấp, thần sẽ cố gắng huy động.” Thẩm Truy lập tức tiếp lời. “Thần đã nghĩ được mấy biện pháp mộ lương mộ tiền thỏa đáng, chỉ cần điện hạ đồng ý, thần sẽ phụ trách thực hiện.”

“Không cần phải nói cụ thể, chuẩn tấu. Ngươi làm gấp đi!” Tiêu Cảnh Diễm nắm chặt tấu chương trong tay, lẩm bẩm nhắc lại một lượt. “Một trăm bảy mươi ngàn... Các vị quân hầu cảm thấy thế nào?”

Câu này của hắn hiển nhiên là hỏi mấy võ thần có địa vị cao được triệu đến nghị sự. Những người này đưa mắt nhìn nhau, nhất thời đều khó mà lên tiếng. Cuối cùng, Hành quốc công nói: “Điện hạ, chúng thần vẫn chủ hòa... Trước hết phái người đi nghị hòa...”

“Chủ hòa?” Tiêu Cảnh Diễm cười lạnh mấy tiếng. “Bình thường đều là văn thần chủ hòa, võ tướng chủ chiến, sao Đại Lương chúng ta lại ngược đời, ngọn lửa chiến tranh đã sắp đốt qua sông rồi, vậy mà văn thần thì chủ chiến, các vị quân hầu lại chủ hòa?”

“Điện hạ, ý kiến của Liễu đại nhân, Thẩm đại nhân đương nhiên cũng là vì giang sơn xã tắc, chỉ có điều đó là người ngoài nghề không nắm rõ tình hình. Không phải chúng thần sợ chiến, nhưng chúng ta chỉ có một trăm bảy mươi ngàn quân, phải chống lại Đại Du, Đông hải, Bắc Yên, Dạ Tần... Binh lực thật sự không đủ...”

Vẻ mặt Tiêu Cảnh Diễm như sắt lạnh, ánh mắt như băng nhìn thẳng vị lão quân hầu này. “Binh lực chưa chắc đã không đủ, phải xem tính toán thế nào nữa.”

Hành quốc công bị chẹn họng đỏ mặt, vội đứng dậy, nói: “Lão thần ngu muội, xin điện hạ chỉ giáo!”

“Đại Du, Đông hải, Bắc Yên và Dạ Tần dường như là đồng thời hưng binh, thoạt nhìn có vẻ như khói lửa khắp nơi, nhưng chúng ta không cần đồng thời đánh lui bọn chúng đúng không? Mọi việc phải chia ra việc gấp việc hoãn, cũng phải xem tình hình sẽ phát triển thế nào. Thủy quân Đông hải xâm phạm hải cảnh, dù sao binh lực đổ bộ có hạn, không vào được sâu trong đất liền, quân đồn trú vốn có thể ứng phó, chỉ có điều quan địa phương bỏ bê lâu ngày, không tập thủy chiến mà thôi, cho nên triều đình không cần phái binh, chỉ cần sai khiến tướng lĩnh am hiểu thủy chiến đến chỉ huy chiến đấu là được. Phần lớn các binh tướng đóng quân ở các châu duyên hải đã ổn định cuộc sống ở bản địa, chiến đấu là bảo vệ ngôi nhà của chính mình, so với quân được phái từ nơi khác đến thì họ phải quyết tâm chiến đấu hơn.” Tiêu Cảnh Diễm nhìn các quan lại trong điện, giọng nói vô cùng tỉnh táo. “Lại nói Dạ Tần nằm ở phía tây, binh lực yếu ớt, chỉ nổi loạn ở bản địa mà thôi, không thể đánh tới Triêu Dương Lĩnh, vì vậy đây chỉ là một mối lo nhỏ, có thể điều binh lực các châu lân cận đến khống chế tình hình, đến lúc rảnh tay sẽ giải quyết triệt để.”

Nghe Tiêu Cảnh Diễm nói như vậy, cảnh tượng lộn xộn trong phòng nghị sự lập tức ổn định hơn nhiều.

Trung Thư lệnh Liễu Trừng vuốt râu, nói: “Điện hạ phân tích rất đúng. Gây nguy hiểm thực sự cho giang sơn Đại Lương chỉ có trăm ngàn quân Đại Du và năm mươi ngàn thiết kỵ Bắc Yên, so sánh binh lực thì chúng ta cũng không cần quá sợ hãi.”

“Nhưng binh lực không đơn giản chỉ là một con số như vậy.” Ánh mắt như lưỡi đao của Tiêu Cảnh Diễm chậm rãi lướt qua mặt các võ thần. “Cùng là những binh lính đó, người cầm quân khác nhau thì sức chiến đấu cũng khác nhau. Bây giờ chúng ta không thiếu quân, tướng sĩ từ hiệu úy trở xuống cũng rất đầy đủ, chúng ta thiếu chỉ là đại tướng, là chủ soái. Các vị quân hầu, Đại Lương đã bước vào thời chiến, chính là lúc các vị bảo vệ giang sơn, kiến lập quân công. Không biết vị nào xin đi cầm quân, hoặc tiến cử người khác cũng được.” Khi hắn hỏi câu này, đám võ thần đang có mặt trong phòng toàn thân căng cứng, tất cả đều cúi đầu không nói.

Mười mấy năm qua, chiến sự của Đại Lương chủ yếu tập trung ở biên giới phía nam gần Đại Sở và biên giới phía tây gần Tây Lệ, những nơi khác nếu có khói lửa thì đều là do Tiêu Cảnh Diễm đi chinh phạt.

Phần lớn các võ thần ngồi ở đây hôm nay đều đã lâu không trải qua chiến sự, huống chi một số người còn là thế tập, dù địa vị cao nhưng thực ra lại không biết làm gì, thường ngày chỉ cắt xén quân lương, ở đâu có dân đói bạo động, trộm cướp chiếm núi thì triều đình điều đi chỉ huy kiếm chút quân công, công việc là do sĩ quan trung tầng làm, người thu lợi lại là bọn họ. Cho nên nói nghiêm túc thì trong mắt những người xuất thân chiến trận như Tiêu Cảnh Diễm, bọn họ thậm chí còn không được coi là người theo binh nghiệp thực sự. Trông chờ bọn họ đi đánh giặc thì chẳng thà để các binh sĩ tự sát còn nhanh hơn.

Nhưng những người này lại có quan hệ cực rộng ở kinh thành, cũng đều là người của các thế gia, nếu không có cơ hội và lý do chính đáng thì quả thật không thể dễ dàng động chạm đến họ.

“Tại sao không nói?” Tiêu Cảnh Diễm nói, giọng lạnh như băng. “Hành quốc công, ngươi nói.”

“Lão... lão thần tuổi đã già, chỉ sợ không kham nổi trọng trách, xin điện hạ...”

“Vậy Hoài Dực hầu?”

“Thần... thần... thần... thần cũng tuổi già, chỉ cần là việc thần làm được thì vạn chết không từ, nhưng đây là lãnh binh nghênh địch, thần... lòng có dư mà sức không đủ...”

“Hoài Dực hầu, ta cũng có chuyện cần nói với ngươi.” Thẩm Truy ở bên cạnh nói xen vào. “Không phải bãi chăn Ngọc Long của ngươi có nuôi hơn bảy trăm con ngựa sao? Nghe nói toàn bộ đều được nuôi dưỡng, huấn luyện theo tiêu chuẩn chiến mã. Lần trước đi săn chính ngươi còn nói các đệ tử thế gia vương công thân quý đều đến trại ngựa của ngươi mua ngựa...”

“Ai da!” Hoài Dực hầu phản ứng cũng nhanh, lập tức vỗ trán, nói. “Thẩm đại nhân không nhắc nhở thì ta quên mất. Sáng sớm hôm nay ta còn nói với quản gia, dặn hắn mau kiểm tra lại tất cả ngựa tốt ở bãi chăn, triều đình nhất định sẽ dùng đến!”

Tiêu Cảnh Diễm lạnh mặt như không nghe thấy lời hắn nói, có điều ánh mắt cuối cùng đã rời khỏi hắn, chuyển sang nhìn những người khác.

Rất nhanh, những võ thần hoặc “già nua” hoặc “ốm yếu” này lần lượt vắt óc suy nghĩ, tranh nhau nói trong nhà mình có những thứ gì “triều đình dùng được”.

“Những chuyện này cứ nói với Thẩm Truy.” Tiêu Cảnh Diễm không hề nể nang ngắt lời bọn họ. “Giờ đây, việc gấp trước mắt vẫn là tiếp viện phía bắc nhanh nhất có thể, ngăn chặn Đại Du và Bắc Yên tiếp tục về nam, thu hồi đất đai bị mất. Thượng Dương quân phụ trách bắc cương mới bại, Tề đốc soái bỏ mình, quân tâm không yên, một trăm bảy mươi ngàn viện quân này lên bắc cần một trận thắng lợi nhanh chóng để ổn định đại cục. Cho nên bản cung quyết định...”