Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 2) - Chương 01 - Phần 1
Chương 1
Kim Lũ Y
Quay lại Nghi Phù quán, Cận Tịch hỏi tôi: “Tiểu chủ dám chắc rằng An Tuyển thị nhất định sẽ được Hoàng thượng sủng ái hay sao?”
“Ngươi nghĩ sao?” Tôi tủm tỉm cười, hỏi lại nàng ta. “Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng tỏ hơn người trong cuộc, thực ra ngươi biết rõ câu trả lời mà.”
Cận Tịch thưa: “Lăng Dung tiểu chủ có giọng ca uyển chuyển, hơn hẳn Diệu Âm nương tử ngày đó, thêm vào đó, tính tình tiểu chủ lại nhút nhát, cẩn thận, dịu dàng ít nói, hẳn là sẽ được Hoàng thượng rủ lòng thương.”
Tôi gật đầu đồng ý: “Không sai. Hoàng hậu cao quý, Hoa Phi diễm lệ, Phùng Thục nghi đoan trang, Tào Tiệp dư trầm tĩnh, Tần Phương nghi ôn nhu, Hân Quý tần thẳng thắn, phi tần trong hậu cung ai cũng có ưu điểm riêng, nhưng đều xuất thân danh môn, có phong thái của đại gia khuê tú. Còn Lăng Dung là ngọc bích nhà nghèo, phong thái thanh tân mới mẻ chính là thứ mà Hoàng thượng đang thiếu. Thường thì thứ gì càng ít càng quý.”
“Nhưng mà…” Cận Tịch vẫn còn băn khoăn. “Lăng Dung tiểu chủ yên lặng đã lâu, tựa hồ không để ý gì đến sủng hạnh của Hoàng thượng.”
“Lâu nay quả là như thế thật, nhưng trải qua chuyện của phụ thân An Bỉ Hòe, nàng ta ắt đã hiểu rõ trong cung cấm không có sủng ái của Hoàng thượng thì chỉ khiến người khác coi thường, ức hiếp gia tộc mình. Nàng ta là người rất có hiếu. Ngươi còn nhớ lần ta tặng vải tố cẩm cho nàng ta không?”
“Nô tỳ nhớ rõ chứ! Lăng Dung tiểu chủ hết sức vui mừng, không giống như thường ngày.”
Tôi gật đầu. “Ngươi nghe qua câu: Mặt ngọc nghĩ thua màu quạ lạnh, còn mang bóng nhật điện vàng bay chưa?”
“Nô tỳ kém tài, nghe qua tựa hồ câu thơ có ý cảm thương thân thế.”
Tôi thở dài buồn bã. “Dung mạo đẹp đẽ cũng chẳng bằng quạ đen trong ánh chiều buông, ít nhất nó còn đem theo được bóng nắng từ điện Chiêu Dương quay về. Lăng Dung nhìn bóng thương thân, cảm thương thân thế của mình như vậy đấy. Ta thấy nàng ta như vậy thì cũng không khỏi đau lòng. Chỉ có điều, nàng ta cuối cùng cũng đã sinh lòng trông đợi ân huệ của Hoàng thượng. Ta không biết chuyện này đối với ta và đối với nàng ta mà nói, có phải thực sự là chuyện tốt hay không?”
“Tiểu chủ vốn băn khoăn không biết có nên giúp đỡ Lăng Dung tiểu chủ hay không, giờ Lăng Dung tiểu chủ đã có ý định này thì tiểu chủ cũng không cần phiền não nữa.” “Chỉ cần có chút ngưỡng mộ và kỳ vọng vào vinh sủng, phú quý thì những ngày như đang ở chốn lãnh cung sẽ không phải chịu đựng bao lâu nữa. Ta đã cố ý nhắc nhở nàng ta thêm vài câu, hẳn là chẳng mấy ngày nữa, nàng ta sẽ có quyết định cuối cùng thôi!” Nói xong, trong lòng vẫn còn chút áy náy, tôi buồn bã thở dài một hơi, quay sang bảo Cận Tịch: “Có phải ta quá đáng quá không, biết rõ trong lòng nàng ta vẫn còn nhiều quyến luyến nhưng vẫn dẫn dắt nàng ta đi theo con đường này.” Trong lòng càng lúc càng khó chịu. “Nơi ta dẫn nàng ta tới chính là giường của phu quân ta.”
Cận Tịch thưa: “Tiểu chủ có nỗi khổ riêng của người. Xin tha cho nô tỳ tội nhiều chuyện, hiện giờ, tuy tiểu chủ được Hoàng thượng yêu thương, nhưng một là không có con cái để dựa dẫm, hai là Hoa Phi nương nương đã ngóc đầu lên được, ba là mất đi sự giúp đỡ của My Trang tiểu chủ, nhìn qua thì tưởng là vinh quang khôn cùng, thực ra lại bị cô lập không ai giúp đỡ, thứ vinh quang này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.”
Tôi thở dài, khóe mắt bất giác ươn ướt. “Lẽ nào ta không hiểu rõ kia chứ! Hoàng thượng hiện giờ hết sức sủng ái ta nhưng bởi sự sủng ái đó mà trong hậu cung có biết bao người đang chằm chằm dõi theo ta như hổ đói, chỉ cần nghĩ tới thôi, ta đã cảm thấy vô cùng sợ hãi.” Tâm tình của tôi dần bị kích động. “Nhưng ta không thể mất đi sự sủng ái của Hoàng thượng được, chỉ có sự sủng ái của Hoàng thượng, ta mới có thể sống sót trong chốn hậu cung này. Không! Cận Tịch, y cũng là phu quân của ta, là người ta yêu thương mà.”
Cận Tịch nghiêm mặt, thưa: “Xin tiểu chủ suy nghĩ cho kĩ. Hoàng thượng không chỉ là phu quân của tiểu chủ người, mà còn là phu quân của tất cả các nương nương, tiểu chủ trong hậu cung.”
Lòng tôi trăm nỗi tơ vò. “Hoàng thượng trước tiên là vua của một nước, sau đó mới là phu quân của ta. Nặng nhẹ, hoãn gấp trong lòng ta đều hiểu rõ, nhưng đối với Lăng Dung, ta không nhẫn tâm được, đối với Hoàng thượng, ta lại không nỡ nhường đi. Cận Tịch, ta thật vô dụng quá!”
Cận Tịch thẳng lưng quỳ xuống, thưa: “Tiểu chủ thực sự không cần tự coi nhẹ bản thân mình như thế. Trước đây, Hoa Phi nương nương có Lệ Quý tần, Tào Dung hoa tương trợ, giờ chỉ còn lại mỗi mình Tào Tiệp dư, nhưng bọn người Tần Phương nghi, Điềm Quý nhân, Lưu Lương viện chưa hẳn là không có ý muốn quy phục dưới trướng nàng ta. Tiểu chủ chỉ có một mình, thực sự rất cần có sự giúp đỡ của người có thể tin tưởng được. Nếu không, phụ thân của Lăng Dung tiểu chủ chính là tấm gương tày liếp cho gia tộc của tiểu chủ đó.” Có thể nhìn thấy ánh nước loang loáng trong đôi mắt của nàng ta. “Nếu tính mạng mà tiểu chủ cũng chẳng còn thì cần gì đến tình yêu của phu quân nữa.”
Những lời của Cận Tịch như thể hồ quán đỉnh, khiến thần trí tôi lập tức thanh minh, tôi đưa hai tay đỡ Cận Tịch đứng dậy, chân thành cảm tạ nàng ta: “Quả thực phải tạ ơn ngươi. Ta tuy là tiểu chủ của ngươi nhưng vì còn ít tuổi, nhất thời không nhẫn nhịn được. Ngươi nói không sai chút nào, nếu đã biết trước tương lai ai cũng coi ta là kẻ địch thì chi bằng hiện giờ giúp đỡ một người mà ta có thể tin tưởng được. Y là quân vương, vận mệnh định sẵn là ta phải chia sẻ y với người khác. Bất cứ ở địa vị nào, thực sự không nên vì chữ tình mà bỏ quên sinh mệnh của chính mình.”
“Tiểu chủ, nô tỳ hôm nay nói năng vượt quyền, có nhiều mạo phạm, xin tiểu chủ rộng lòng tha thứ!”
Tôi cảm thán thốt lên: “Lưu Chu, Hoán Bích tuy là a hoàn theo ta vào cung, nhưng Lưu Chu tính tình nóng nảy, Hoán Bích thì cẩn thận, cuối cùng vẫn là tuổi nhỏ chưa trải đời. Do vậy, có vài chuyện thực tình ta chẳng thể thổ lộ với bọn họ. Có thể giúp ta nghĩ cách cũng chỉ có mỗi mình ngươi thôi.”
Hai mắt Cận Tịch sáng lên. “Cận Tịch nhất định sẽ luôn ở bên cạnh bầu bạn với tiểu chủ!”
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Ngày thứ nhất trôi qua, ngày thứ hai cũng thế, giờ đã là ngày thứ ba rồi.
Trong ba ngày này, Lăng Dung không hề bước vào Nghi Phù quán. Tôi cử người sang hỏi thăm, chỉ gặp mỗi Cúc Thanh. Nàng ta đáp: “Hình như tiểu chủ bị cảm nắng, mấy ngày nay không hề rời khỏi giường.”
Ngẩng đầu nhìn trời, tôi thấy mây đen trĩu nặng, sắc trời u ám, chim én lượn vòng sát mặt hồ rồi bay đi mất, tựa như một trận mưa lớn đang chuẩn bị ập tới. Khô nóng bấy lâu, cuối cùng cũng có một trận mưa lớn rồi.
Tôi bình tĩnh lắng nghe lời hồi báo, lệnh cho người đem ít hoa quả và thuốc trị cảm nắng sang cho Lăng Dung rồi không dặn dò thêm câu nào nữa.
Đêm nay là đêm Mười sáu, Huyền Lăng nghỉ lại tại cung của Hoa Phi. Lúc nửa đêm, sấm vang chớp giật, tiếng sấm đì đùng mãnh liệt lướt qua, kéo theo ánh chớp sáng rỡ khiến cả chân trời sáng tựa ban ngày. Gió ào ào thổi tới khiến cửa sổ kêu kẽo kẹt. Tôi bừng tỉnh, Tinh Thanh nằm canh đêm vội vã thức dậy, dùng móc gió cố định lại cửa sổ, đóng chặt cửa ra vào rồi thắp thêm nến.
Tôi lặng lẽ nằm co quắp trên giường, tay bíu chặt lấy chăn ấm. Từ nhỏ, tôi đã sợ tiếng sấm, nhất là trong những đêm đen có sấm vang chớp giật thế này. Khi còn ở nhà, vào những đêm bão táp, mẹ lúc nào cũng ôm tôi an ủi. Sau khi vào cung, những đêm sấm chớp, Huyền Lăng luôn ở bên cạnh bầu bạn cùng tôi. Còn đêm nay, hẳn là Hoa Phi đang dịu dàng quấn quýt bên y, tình nồng ý đượm đây mà.
Bị bao phong ba mấy ngày nay dằn vặt, tinh thần tôi vô cùng mệt mỏi, cuối cùng cũng òa lên khóc trong câm lặng.
Nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt lụa đỏ sẫm tựa những đóa hoa li ti nhuốm màu ảm đạm, khiến lớp tơ lụa càng lúc càng mềm mại.
Tôi đã đuổi hết các thị nữ hầu hạ ra ngoài. Càng sợ hãi, tôi càng không muốn có người chứng kiến sự yếu đuối và buồn khổ của mình. Có người bước tới gần, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng bằng lụa mà tôi đang ôm chặt trong lòng. Tôi kinh ngạc quay đầu lại, gọi khẽ: “Tứ lang...”
Y hạ giọng thở dài, để tôi rúc vào lòng rồi quay lưng về phía cửa sổ, che chắn ánh chớp chói mắt giúp tôi. Y dịu giọng an ủi: “Trẫm bị tiếng sấm làm tỉnh giấc, đột nhiên nhớ ra nàng rất sợ những đêm mưa bão, sấm chớp như thế này...”
Trên người y vẫn còn dấu vết của nước mưa, cảm giác ẩm ướt khiến trái tim đập mạnh vì kinh hãi của tôi dần bình tĩnh trở lại.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Vậy còn Hoa Phi...”
Ngón tay của y nhẹ nhàng đặt lên môi tôi. “Trẫm lo nàng hoảng sợ...”
Tôi không nói gì thêm nữa, bởi y đã dang tay ôm chặt lấy tôi. Tôi cũng không muốn nghĩ thêm gì nữa.
Y cúi đầu, đôi môi lạnh giá dịu dàng đặt lên vầng trán nóng hổi rớm đầy mồ hôi của tôi. Trong khoảnh khắc dịu dàng, thắm thiết ngắn ngủi này, tựa hồ tôi đã tìm được sự an toàn tạm thời trong hiện thực.
Tôi nghĩ, có lẽ nhờ có y, tôi mới được tiếp thêm dũng khí để tiếp tục tranh đấu với bọn họ, dẫu là... chẳng có cuộc chiến nào khi không dừng lại cả...
Bốn bề chỉ vẳng lại tiếng nước chảy, mưa rơi liêu xiêu, hơi nước mát lạnh dần lan tỏa, từ từ làm tan biến cái nóng nực của mùa hè.
Oi bức lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ngủ được một giấc ngon lành.
Sau đêm mưa dông gió giật đó, lúc tôi tỉnh lại thì trời đã trong xanh, quang đãng.
Hầu hạ Huyền Lăng thay áo tới buổi chầu sớm xong, tôi lại nằm xuống, mơ màng ngủ hồi lâu rồi mới thức dậy.
Ánh bình minh nhạt nhòa như sương khói, trong không khí ẩm ướt thoảng hương sen thơm ngát và hơi nước trong lành. Cửa vừa mở, tôi đã thấy Lăng Dung một mình đứng ở bên ngoài, sắc mặt ửng hồng, trên tóc dính đầy những giọt sương trong suốt, lóng lánh sáng rỡ như hư ảo dưới ánh mặt trời. Tôi lấy làm lạ, hỏi nàng ta: “Sao lại đến sớm như vậy? Muội đã khỏe hẳn chưa?”
Một cơn gió thổi qua, trên mặt đất phủ đầy hoa tàn lá rụng, màu sắc rực rỡ. Sương khói bềnh bồng, ánh mặt trời xuyên qua tán cây lốm đốm rọi xuống người Lăng Dung, như mộng như ảo.
Nàng ta ngẩng lên, nở nụ cười dịu dàng, xinh đẹp, yểu điệu hành lễ với tôi rồi thưa: “Lăng Dung trước giờ cứ khăng khăng làm theo ý mình, chẳng khác gì như mang bệnh trong người. Hôm nay khỏi bệnh, thần trí tức thì sáng rõ, vỡ lẽ được mọi chuyện.”
Tôi hiểu ý tủm tỉm cười, nắm lấy tay nàng ta. “Bệnh đã khỏi hẳn rồi thì nên thường xuyên ghé qua chỗ tỷ chơi.”
Nàng ta chìa cánh tay trắng nõn như ngó sen về phía tôi, mỉm cười đáp lại: “Lăng Dung mất mấy ngày trời mới dùng tố cẩm do tỷ tỷ tặng thêu thành thứ này, đặc biệt đem đến để tỷ tỷ cùng thưởng thức.”
Tôi và nàng ta nắm tay nhau đi vào trong, ngồi xuống đối diện.
Trên mặt vải tố cẩm trắng muốt như sương tuyết có thêu một gốc đào cành lá xum xuê, hoa đào rực rỡ như ráng màu, lộng lẫy, huy hoàng.
Lăng Dung cụp mi cười khẽ, giọng nói trong trẻo như tiếng châu ngọc va vào nhau: “Muội muội cảm thấy thêu một chú quạ co ro mang theo ánh nhật nguyệt từ điện Chiêu Dương chẳng bằng một gốc hoa đào nở rộ trong Thượng Lâm uyển, có như vậy mới không phụ lòng tấm tố cẩm quý giá này.”
Tôi tháo chiếc trâm hoa đào bằng vàng đính hạt châu trên đầu xuống, cắm xiên vào búi tóc thấp dẹt, trơn bóng của Lăng Dung, chuỗi tua rua đính đầy châu ngọc rủ dài càng làm tăng thêm vẻ nhu mì, tươi tắn của nàng ta. Tôi cất giọng ngâm khe khẽ: “Đào tơ mơn mởn xinh tươi. Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong[1]. Muội muội đương nhiên sẽ Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui[2].”
[1] Đào Yêu 1 trong Kinh thi của Khổng Tử. Dịch thơ Tạ Quang Phát. Nguyên tác: “Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa”.
[2] Nguyên tác: Nghi thất nghi gia - Đào Yêu 1. Dịch thơ Tạ Quang Phát.
Lăng Dung tự mình chú tâm trang điểm một phen, chiếc váy dệt trắng óng ánh sắc xanh lục dài quét đất, cổ tay áo thêu một đóa sen tinh xảo bằng tơ mảnh màu hồng nhạt, lưng thắt dây lụa màu vàng nhạt, càng làm tôn lên thân hình mảnh mai như liễu rủ của nàng ta, yêu kiều như cánh chim yến chao nghiêng gió. Mái tóc cũng được vấn đơn giản, đằng trước chỉ rẽ ngôi giữa, rồi dùng lược bạch ngọc quấn hờ sau đầu, cài thêm hai cây trâm đính hạt châu vụn nhưng lại lộ ra vẻ đẹp tự nhiên, thanh tân mà nhã nhặn.
Tôi lại hao tổn tâm trí lựa chọn y phục, cuối cùng chọn chiếc váy lụa khinh la màu đỏ rực, trên có thêu hoa hải đường say giấc mùa xuân, mặt vải có thêu ẩn hoa liền cành, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng có thể thấy được sắc vàng óng ánh nhàn nhạt nổi lên. Toàn thân như được vây quanh bởi ráng màu diễm lệ, cực kỳ quý phái. Tất cả chỉ nhằm tôn lên vẻ “phù dung mọc nước trong, thiên nhiên điêu khắc thành” của Lăng Dung.
Lăng Dung như nét xuân dịu dàng nhất trên nhành liễu rủ tháng Hai, tôi lại là ráng hồng rực rỡ nhất dưới góc trời buổi tà dương. Đẹp thì đẹp thật, quý thì quý thật nhưng giữa tiết trời nóng nực thế này, vẻ đẹp thanh tân so với nhan sắc rực rỡ thì càng dễ khiến lòng người xao động.
Sáng sớm nay thật đẹp, gió mát rười rượi từ xa thổi lại, mang theo hương thơm thoang thoảng của lá sen và lau sậy. Bầu trời xanh ngắt, trong trẻo tựa mảnh ngọc lưu ly thượng hạng, mây trắng như bông tựa giấc mộng phù hoa phơn phớt, tiếng ve lác đác, hoa hợp hoan nở rộ, khẽ rung rinh trong gió, thoáng nhìn tựa như cả gốc cây đang tung mình nhảy múa.
Dẫu nhìn từ góc độ nào, cảnh vật cũng hết sức tươi đẹp.
Tôi nắm tay Lăng Dung, dạo bước men theo hành lang. Bốn bề đều là hành lang quanh co, nhịp cầu uốn khúc, bên trên có quét sơn nhũ vàng ngũ sắc, vô cùng mỹ lệ, cửa sổ rộng bốn mặt chạm khắc lúc này đều mở toang, bốn bề gió lộng. Ở giữa hồ Phiên Nguyệt, uyên ương, cò vạc đùa chơi tắm mát, dõi mắt nhìn thì thấy con nào cũng có lông vũ óng mượt, màu sắc sặc sỡ, đẹp đẽ vô cùng. Một gốc cây mọc ngay mép nước, cành nhánh đâm xiên, khẽ đong đưa trước gió, xen kẽ trong lá xanh um tùm là những cụm hoa to nhỏ màu hồng diễm lệ, thỉnh thoảng cánh hoa lả tả rơi xuống, tựa như tấm màn hương phấp phới.