Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 2) - Chương 02 - Phần 2
Người xưa đã khuất bóng, đương kim Thái hậu cho rằng đài Đồng Hoa quá sức xa hoa, không có lợi cho nước nhà, nên dần dần nơi này bị bỏ hoang. Thêm vào địa thế đài Đồng Hoa khá cao, lại ở chỗ vắng vẻ, ngày thường rất hiếm có người qua lại, đến đám cung nữ, nội giám lo việc quét dọn cũng lười biếng trốn việc. Tay vịn và bậc thềm bị phủ một lớp dày lá rụng và bụi bặm, phía trên đài rộng thênh thang mọc đầy cỏ dại. Thời điểm này cây hoa đều héo rũ hết cả, nhưng cỏ dại, hoa dại đầy đất vẫn tươi tốt, sinh cơ tràn đầy.
Tôi buồn bã nghĩ bụng, chuyện tình có đẹp đến mấy, tuyệt vời đến mấy thì cuối cùng cũng chỉ là một chớp mắt phù vân mà thôi.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, trong trẻo, tôi thấy ở phía góc đài có mấy cụm hoa trắng li ti sum xuê nở rộ, dây leo lá xanh tươi tốt, lòa xòa đáng yêu. Cành hoa mảnh mai như hàng mày cong cong của nữ tử, bông hoa u buồn duyên dáng, trắng muốt không hương, những cánh hoa mỏng manh tựa sương sớm, yếu ớt như thể chạm vào là vỡ. Tôi bất giác sinh lòng thương tiếc, dè dặt vươn tay định vuốt ve.
Đột nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau: “Cô nương không biết đây là loài hoa gì sao?”
Tôi thầm rùng mình hoảng sợ, nơi này hoang vắng, xa xôi, sao lại đột nhiên xuất hiện giọng nói của nam tử cơ chứ? Tôi thậm chí còn không phát hiện ra y tiến lại gần mình từ lúc nào nữa. Cố gắng nén cơn hoảng hốt, tôi quay người, cao giọng quát hỏi: “Là ai?”
Thấy rõ người đó là ai, tôi mới yên lòng đôi chút, tự biết mình đã thất lễ nên có phần ngượng ngập. Y chỉ tủm tỉm cười, ung dung hỏi tôi: “Sao Tiệp dư lần nào nhìn thấy tiểu vương cũng hỏi là ai vậy? Xem ra đúng là bề ngoài của tiểu vương khó gây ấn tượng sâu đậm với người khác rồi.”
Tôi hơi nhún mình, thưa: “Vương gia lần nào cũng thích xuất hiện đột ngột sau lưng người khác, thật khó mà không khiến người ta kinh hoàng.”
Y tủm tỉm cười. “Là do Tiệp dư đi đến trước mặt tiểu vương mà không để ý thấy tiểu vương đấy thôi, chứ chẳng phải tiểu vương thích nấp sau lưng Tiệp dư đâu!”
Mặt tôi hơi nóng lên. Cây cối trên đài Đồng Hoa um tùm, có lẽ là do tôi không phát hiện ra y từ sớm.
“Sao Vương gia không sớm lên tiếng cơ chứ? Tần thiếp thất lễ rồi!”
Ánh mắt trong trẻo tựa ánh trăng của y thoáng lướt qua khuôn mặt tôi. “Tiểu vương thấy Tiệp dư hôm nay u sầu, buồn bã, chẳng giống lúc trước chút nào cho nên không dám mạo muội làm phiền. Không ngờ vẫn khiến Tiệp dư sợ hãi, thực tình đó không phải Huyền Thanh cố ý.” Giọng điệu y khẩn thiết, không có vẻ khinh bạc như lần trước. Ánh trăng nhàn nhạt buông lơi xuống khoảng giữa lông mày của y, gương mặt y phảng phất nét bi thương.
Tôi thầm lấy làm lạ nhưng không để lộ ra mặt, nói: “Chỉ là hơi say, cảm ơn Vương gia đã quan tâm.”
Y tựa hồ nhìn thấu được nỗi bi thương sâu kín của tôi, nhưng vẫn giữ nụ cười mỉm nhàn nhạt như sương, không lên tiếng vạch trần mà chỉ nói: “Tiệp dư dường như rất yêu thích mấy đóa hoa nhỏ ở góc đài?”
“Đúng vậy! Trong cung rất hiếm khi thấy loài hoa này, đúng là mới mẻ, độc đáo.”
Y chầm chậm bước tới, đưa tay hái một đóa hoa rồi đưa lên mũi ngửi. “Hoa này có tên là tịch nhan[7], quả thực là không nên trồng ở trong cung. Người trong cung chẳng bao giờ trồng loài hoa bạc mệnh này cả.”
[7] Còn gọi là hoa hồ lô, thường nở dưới chân tường, tối nở sớm tàn, truyền thuyết gọi là hoa bạc mệnh.
Tôi hơi ngạc nhiên. “Hoa mà cũng bạc mệnh sao? Tần thiếp cứ nghĩ chỉ có nữ nhân mới có thể ví là bạc mệnh mà thôi!”
Y hơi ngẩn ra, tựa như đăm chiêu nhưng rồi lại ung dung mỉm cười. “Bởi loài hoa này hèn mọn, chỉ sống ở chân tường, nở rộ lúc hoàng hôn, bình minh đã tàn lụi. U buồn duyên dáng, rồi lặng lẽ tàn úa, chẳng ai ngắm nghía, cho nên mới được ví là bạc mệnh.”
Tôi nghe vậy bèn tủm tỉm cười. “Chỉ vậy thôi mà đã bị gọi là bạc mệnh sao? Tần thiếp lại cảm thấy loài hoa này không hề tầm thường. Tịch nhan ư?”
“Chắc là có ý chỉ nhan sắc tươi đẹp dưới ánh tà dương chứ gì!” Lời vừa nói dứt, nghe thấy y và tôi đồng thanh nói một câu, tôi bất giác mỉm cười, hỏi lại: “Vương gia cũng thấy vậy sao?”
Đêm nay, Huyền Thanh khác hoàn toàn với lần gặp trước, lặng lẽ, khoan thai đứng giữa đêm hè trăng sáng, hoa thơm, giọng nói trong trẻo tựa trăng non góc trời. Tôi cũng dần cảm thấy thoải mái hơn, đưa tay vén mấy sợi tóc mai bị gió thổi tung.
Y đứng vịn tay vào nhành ngọc lan, Thái Bình hành cung dưới ánh trăng tựa như mặt hồ mênh mang, bên trên lấp lánh vô số ánh sao vỡ vụn. Hơn vạn ngọn đèn lồng chụp ngọc lóng lánh, tua rua quý giá, phản chiếu ánh sáng lộng lẫy. Đúng là cảnh tượng: Cổng đỏ sáng lay, vàng giải đất, cửa quỳnh tuyết rọi, ngọc làm nhà[8].
[8] Hồng lâu mộng hồi 5, Tào Tuyết Cần tả cảnh Bảo Ngọc nhìn thấy cung điện của Cảnh Ảo tiên cô. Nguyên tác: Quang diêu chu hộ kim phô địa, tuyết chiếu quỳnh song ngọc tác cung.
Chỉ cảm thấy bao phú quý, phồn hoa ấy cách tôi thật xa, trước mắt tôi chỉ có lại cụm hoa tịch nhan trắng muốt, li ti đang lặng lẽ nở rộ.
“Nghe nói mấy ngày nay, vị An Mỹ nhân ngồi ở ghế trên bên cạnh Hoàng thượng cất tiếng ca thánh thót trong dạ yến là do Tiệp dư tiến dẫn với Hoàng thượng?” Y nhìn tôi, cất tiếng cười khẽ, khóe môi cong lên, lặng lẽ, lạnh lùng khiến người ta cảm thấy thê lương. “Tiệp dư có phải chạnh lòng vì nàng ta hay không?”
Trong lòng nặng trĩu, tôi bất giác lùi lại một bước, cây trâm vàng chạm ngọc hình cánh bướm rung rinh không ngừng, cánh bướm lạnh lẽo và hạt châu trơn nhẵn khẽ va vào trán tôi. Tôi cố nở nụ cười xa cách, lên tiếng: “Vương gia nói đùa rồi!”
Y khẽ thở dài, đưa mắt nhìn sang nơi khác: “Tiệp dư có từng nghe qua câu: Được sủng ái chẳng khác gì chuốc hận vào người? Ân sủng của đế vương quá đầy thì cũng như bị hơ trên lửa nóng, mười phần khổ sở.”
Tôi cúi thấp đầu, từ đáy lòng gợn lên chút lạnh giá, miệng nói: “Vương gia hôm nay tựa hồ có nhiều cảm xúc thì phải!”
Y chậm rãi trả lời: “Thực ra có người chia sẻ sủng ái cũng là chuyện tốt, nếu không, ba ngàn sủng ái ôm trọn vào thân, trở thành mục tiêu oán trách của cả lục cung, khi đó, Huyền Thanh quả thực phải khóc than thay cho Tiệp dư rồi!”
Tôi cúi đầu ngẫm nghĩ lời nói của y, trong lòng cảm kích, bèn lên tiếng tạ ơn: “Cảm ơn Vương gia nhắc nhở!”
“Thực ra thì Tiệp dư là kẻ thông minh, hiểu chuyện, lời nói của tiểu vương cũng là thừa mà thôi. Chỉ là tiểu vương đứng ngoài giơ mắt nhìn, lòng của Tiệp dư tựa như có chút rối loạn.”
Tôi cụp mi mắt, thật không ngờ y lại quan sát tỉ mỉ đến thế, bèn nở nụ cười thê lương. “Lời của Vương gia, tần thiếp đã hiểu rõ rồi!”
Y vươn tay vuốt ve cây sáo dài giắt ở thắt lưng, dưới ánh sáng mờ ảo, cây sáo tỏa ra hào quang yếu ớt. “Hẳn là Tiệp dư trao trọn tình ý cho Hoàng thượng.” Mặt tôi ửng đỏ, còn chưa kịp trả lời, y đã nói tiếp: “Hoàng huynh là vua của một nước, có một số chuyện không thể nào tránh được, xin Tiệp dư hiểu cho hoàng huynh!” Y thở dài buồn bã rồi lại nở nụ cười tươi sáng trên khóe môi. “Thực ra, tiểu vương rất may mắn khi không phải mang nặng thân phận đế vương, có thể tránh được bao nhiêu điều bất lực, phiền nhiễu vấn vít quanh người.”
Tôi không nhịn được cười. “Ví dụ như có thể tha hồ có thêm thê thiếp, chỉ cần mình thích là được, không bị chính sự ảnh hưởng. Vương gia nổi danh khắp thiên hạ, hẳn là người tình trong mộng của không biết bao nhiêu nữ tử chốn khuê phòng.”
Y phá lên cười, cánh chuồn trên mũ vàng lay động, sau đó nghiêm mặt, bảo tôi: “Tiểu vương chỉ hy vọng có người cùng chí hướng ở cạnh bên, không cầu vợ hiền thiếp đẹp đông đảo làm gì.” Thấy tôi đưa tay áo lên che miệng cười, y bèn nói tiếp: “Tiệp dư không tin lời của tiểu vương sao? Ta cho rằng cưới nhiều thê thiếp thì sẽ dẫn đến tranh giành, nếu thật lòng với một ai đó thì tuyệt không để người đó đau lòng.”
Tôi nghe vậy thì bất giác buồn bã đến thất thần, y thấy thế bèn nói: “Chẳng biết vì sao, khi gặp Tiệp dư, ta lại nói những lời nhảm nhí chẳng bao giờ thổ lộ với ai khác. Tiệp dư xin đừng để ý đến!”
Tôi nghiêm mặt thưa: “Nếu được như lời Vương gia vừa nói thì lục Vương phi tương lai hẳn sẽ hạnh phúc lắm. Tần thiếp nhất định sẽ chúc phúc cho hai người.” Dừng lại một thoáng, tôi nói tiếp. “Lời khuyên của vương gia hôm nay rất hữu ích với tần thiếp. Tần thiếp sẽ luôn ghi khắc trong lòng.”
Khuôn mặt tuấn tú của y như bị che phủ bởi nụ cười nhàn nhạt, ẩn chứa nỗi buồn thương thấp thoáng, như có như không, nhìn chẳng khác gì trời quang đột nhiên nổi gió, sương lạnh như tuyết phủ lên ngói uyên ương độ cuối thu, phong thái u buồn, đau xót không sao nói được thành lời. “Tiệp dư không cần tạ ơn. Thực ra ta thân là người ngoài cuộc, không nên chõ miệng vào. Chỉ có điều, ta không hy vọng hoàng huynh quá sủng ái Tiệp dư, khiến cho Tiệp dư có một ngày phải đi lại vết xe đổ của mẫu phi của ta, cả đời làm bạn bên đèn xanh Phật bà.[9]” Ánh mắt của y mơ màng như đang dõi nhìn về nơi xa, bóng rọi xuống đất khẽ rung rinh như sóng gợn hồ thu.
[9] Nghĩa đen: ngọn đèn dầu leo lét bên bức tượng Phật. Nghĩa bóng: đời đời kiếp kiếp cô đơn, tịch mịch nơi cửa Phật.
Tôi không biết nói lời nào để an ủi y. Đột nhiên bị nỗi thống khổ sâu kín của y làm cho chấn động, cả người tôi chợt lạnh giá. Thì ra bên trong có bao ẩn tình khúc chiết. Thư Quý phi tựa hồ không phải là tự nguyện xuất gia. Dẫu có được ba ngàn sủng ái của đế vương, chúng cũng chẳng thể chắc chắn được sự an toàn cho bà ta suốt quãng đời còn lại.
Trong cuộc chiến của nữ nhân trong cung, bất kể ngươi từng có bao nhiêu ân sủng, cuối cùng là vinh hay nhục cũng chỉ được quyết định trong thoáng chốc, thắng làm vua, thua làm giặc.
Chuyện xưa tích cũ, biết quá nhiều cũng chẳng đem lại lợi ích gì cho tôi.
Tôi bước lại gần, nhỏ giọng khuyên: “Vương gia, nếu ngài quá buồn thương như vậy, Thư Thái phi biết được thì chỉ e trước mặt Phật cũng chẳng thể yên lòng. Xin ngài hãy nghĩ đến tấm lòng của Thái phi!”
Ánh trăng chiếu lên vạt áo phất phơ của Huyền Thanh, tỏa ra hào quang trong suốt.
Y yên lặng, tôi cũng lặng yên. Gió len lỏi qua cành cây ngọn cỏ, tiếng xào xạc vọng vào tai.
Chúng tôi chợt quay lại nhìn nhau. Tôi đột nhiên nghĩ tới một câu từng đọc qua ở đâu đó: “Ôn hòa như ngọc.” Không sai, đúng là “ôn hòa như ngọc”. Nhưng chỉ trong chớp mắt, tôi cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn sang chỗ khác. Trên đài, gió mát dìu dịu thổi tới, tóc mai từng sợi tung bay, vạt áo màu xanh lam của y cũng phất phơ lay động. Không khí ẩm ướt buổi đêm mơn trớn làn da mát lạnh, tôi chậm rãi nhấm nháp hàm ý trong lời nói của y, một hồi lâu sau, giọng y vang lên, chầm chậm như làn sương uể oải: “Tịch nhan là hoa chỉ nở được một đêm. Cũng như mối tình không thể ra ngoài ánh sáng, người đời không thể chấp nhận vậy.”
Nội tâm tôi hơi chấn động, pha chút bất an. Ống tay áo thêu hoa sen chỉ bạc lúc lạnh lúc ấm ve vuốt cổ tay tôi, tôi không biết nói gì mới phải. Chuyện xưa trong cung, thực tình tôi không nên biết. Thế nhưng chuyện tình giữa Thư Quý phi và Tiên đế, người đời ai cũng rõ mồn một, chuyện tình vượt qua sự chê trách của thế gian hẳn là tràn đầy kiên định và cảm thương.
Không biết tình cảm của Huyền Lăng đối với tôi có sánh được một phần tấm lòng của Tiên đế dành cho Thư Quý phi hay không?
Ngẩng đầu nhìn thấy mặt trăng đã nghiêng về phía tây được mấy phần, tôi vén váy cáo từ: “Ra ngoài đã lâu, chỉ sợ cung nữ lo lắng kiếm tìm, tần thiếp xin cáo từ trước!” Vừa đi được hai bước, tôi đã nghe thấy y lên tiếng: “Lần trước mạo phạm Tiệp dư, tiểu vương xin có lời tạ lỗi!” Giọng y dần chùng xuống: “Ngày sinh nhật của Ôn Nghi cũng chính là ngày mẫu phi ta rời cung vào mười năm trước. Ta nhất thời không kiềm chế được, phóng đãng bỡn cợt, đúng là thất lễ!”
Trong lòng chợt có chút ấm áp trào dâng, tôi quay đầu, mỉm cười. “Không biết Vương gia muốn nhắc đến chuyện xảy ra vào lúc nào vậy, tần thiếp đã không còn nhớ đến nữa.”
Y nghe thấy vậy thì hơi ngẩn người, nụ cười mỉm càng lúc càng tỏa sáng dưới ánh trăng: “Vậy ư! ta cũng chẳng còn nhớ rõ nữa.”
Vạt váy dài khẽ lướt qua thềm ngọc phủ đầy bụi bặm. Tôi giẫm lên bóng trăng lờ mờ, chầm chậm bước xuống đài, sau lưng loáng thoáng nghe thấy tiếng ngâm nga than thở đầy ưu thương của y. Không biết y đang than thở cho tôi hay là đang nhớ nhung mẫu phi của mình?
Sương trắng mềm chừ, lệ tịch nhan, hoa nhờ ánh nước, hương thêm dịu, phải chăng là người chừ, ánh mắt tình. Hoa tịch nhan chừ, hương thơm ngát, chiều vắng mịt mù thật mông lung, làm sao nhìn được chừ, gương mặt thật[10] .
[10] Tác giả Tử Thị Bộ trong Nguyên Thị Vật Ngữ.
Tịch nhan, loài hoa đẹp đẽ mà buồn thương. Có được vẻ trong trẻo sớm tàn tựa tuyết trắng, khiến người đau lòng.
Vào đêm nỗi đau xót dâng trào đó, tôi đã gặp được một người cũng đau lòng chẳng kém gì tôi.
Tôi khẽ thở dài, ngày hè nóng nực không ngờ cũng sắp trôi qua, chẳng mấy chốc mùa thu sẽ đến.