Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 2) - Chương 15 - Phần 2

Ôn Thực Sơ trầm ngâm hồi lâu rồi chậm rãi thưa: “Nếu vi thần nói phương thuốc chữa dịch bệnh này quá nửa xuất phát từ tay của vi thần, tiểu chủ có tin không?”

Tôi đáp: “Ta tin. Ngươi quả thực có năng lực. Nhưng vì sao phương thuốc này lại lọt vào tay bọn họ?”

Hắn thưa: “Vi thần chỉ mới viết ra được quá nửa mà thôi, vì chưa nghĩ được chu toàn nên chưa dám tự tiện sử dụng, chỉ cất trong hộc tủ ở Thái y viện rồi lại bận bịu chăm sóc Thẩm Dung hoa, chỉ e là bọn họ nhìn thấy bèn chiếm làm của riêng. Bọn họ hẳn cũng đã thêm vài vị thuốc, chỉ là không thông thạo cho nên phương thuốc không khỏi có phần quá mạnh. Do đó, thần có sửa đổi lại, cho Thẩm Dung hoa uống loại hòa dịu hơn một chút.”

Tôi gật đầu. “Ngươi làm vậy không sai. Lúc này, bọn họ lập được công lớn, ngươi có nói ra thì cũng chẳng ai tin, ngược lại còn khiến người ta hiểu lầm là ngươi sốt ruột muốn kể công. Ngươi an tâm đi, chuyện này ta đã có toan tính riêng.” Tôi tủm tỉm cười. “Nếu phương thuốc quá nửa là do ngươi nghĩ ra thì quá tốt rồi! Chim hết vất cung, đại nhân ngài sắp được nổi danh rồi.”

Vài ngày sau đó, tôi lại đến cung của Hoàng hậu để thỉnh an. Ngoài vườn của Phượng Nghi cung trồng rất nhiều loại hoa cỏ, hiện giờ thời tiết ấm áp, mẫu đơn, thược dược tranh nhau khoe sắc, cả vườn rực rỡ sắc màu. Nhất là hoa mẫu đơn từng cụm nở rộ, như gấm như thêu, đa phần đều là loại quý hiếm như Diêu hoàng, Ngụy tử, Nhị kiều.

Mọi người đi theo Hoàng hậu đứng dưới chái hành lang ngắm hoa, xuân ấm hoa nở, chim hót líu lo, hương thơm ngập tràn, các phi tần thướt tha, quyến rũ, thỏ thẻ nói cười, hết sức náo nhiệt.

Hoa Phi vùng dậy, Kính Phi được sắc phong, Đỗ Lương viện mang thai, ba người họ đương nhiên cực kỳ nổi bật, không ai sánh bằng. Trong số đó, Đỗ Lương viện là cao quý nhất. Ai cũng biết thực ra chỉ có cái bụng của nàng ta là cao quý mà thôi, nhưng về sau mẹ quý nhờ con, tiền đồ rộng mở.

Hoàng hậu chỉ cho Đỗ Lương viện ngồi xuống, lại còn dặn cung nữ đem đệm lông ngỗng ra đặt xuống ghế. Hoàng hậu tươi cười dặn dò: “Ngươi đã mang thai được bốn tháng rồi, phải hết sức cẩn thận.”

Đỗ Lương viện tạ ơn xong liền ngồi xuống cùng ngắm hoa với mọi người. Tôi đứng gần Đỗ Lương viện, thoáng ngửi thấy mùi phấn son trên người nàng ta hết sức ngọt ngào, dễ chịu, bèn mỉm cười khen: “Mùi hương này thơm thật đấy, hình như không phải là loại trong cung hay dùng.”

Đỗ Lương viện cười khẽ, không giấu được vẻ kiêu căng tự đắc. “Mũi của Tiệp dư tỷ tỷ thính thật đấy, đó là hương do Hoàng thượng ban cho ta tháng trước. Thái y nói ta đang mang thai, tối kỵ dùng các loại phấn son có thành phần xạ hương cho nên Hoàng thượng lệnh cho Yên chi phường điều chế loại mới cho ta, nghe nói là dùng hoa lài và nước cất từ hoa, thêm vào bột gạo trắng mà thành, tên cũng rất độc đáo, gọi là Mị hoa nô, vừa không ảnh hưởng đến thai nhi, lại khiến cho da mặt trơn bóng, ta hết sức vừa lòng.”

Nàng ta huênh hoang nói một tràng dài, ít nhiều gì cũng có ý khoe khoang, sao tôi không hiểu, bèn nói vuốt theo: “Nói như vậy thì đúng là món tốt khó có được, Hoàng thượng đúng là hết mực quan tâm đến muội muội.”

Đỗ Lương viện bảo: “Nếu tỷ tỷ thích thì ta sẽ tặng cho tỷ tỷ một ít.”

Tôi cười nhạt. “Vật này là do Hoàng thượng tặng riêng cho muội muội, thân làm tỷ tỷ sao lại nỡ lấy cơ chứ?”

Đỗ Lương viện đưa một trái quýt cho thị nữ bóc giúp, miệng nói: “Vậy cũng đúng, dù gì cũng là tâm ý của Hoàng thượng, không thể tùy ý tặng được. Tỷ tỷ đã khách sáo như vậy thì muội muội cũng không miễn cưỡng tỷ tỷ phải nhận đâu.”

Trong lòng bực dọc nhưng ngoài miệng tôi vẫn bình thản “ừ” một tiếng, Hân Quý tần đứng bên không kìm được, cười lạnh một tiếng, bảo: “Đã là tâm ý của Hoàng thượng thì Đỗ Lương viện ngươi hãy giữ gìn cho kĩ, tốt nhất là đặt lên hương án mà thờ, chứ thoa lên mặt thì gió thổi nắng hong, vậy chẳng phải là làm cạn hết tâm ý của Hoàng thượng hay sao?” Nói xong, nàng ta không thèm để ý đến Đỗ Lương viện đang giận đến sững người, kéo tôi bỏ đi, vừa đi vừa lầm bầm trong miệng: “Ai mà chẳng mang thai được cơ chứ, bản cung nhìn bộ dạng tự đắc của ả ta chẳng vừa mắt chút nào.”

Tôi vội khuyên: “Hân tỷ tỷ bớt giận đi mà, hiện giờ người ta đang vênh vang như thế, tỷ việc gì phải khổ sở bực dọc với người ta?”

Hoàng hậu thấy Hân Quý tần lầm bầm gì đó bèn hỏi: “Hân Quý tần nói gì vậy?”

Cẩn Phi ở bên nghe được những lời của tôi và Hân Quý tần bèn vội nói tránh sang chuyện khác: “Trời ấm áp thật, hay là Hoàng hậu cho người đưa Tùng Tử ra tắm nắng một lát đi!”

Hoàng hậu mỉm cười. “Cẩn Phi thích con mèo Tùng Tử này thật, lần nào đến cũng ôm nó suốt. Chân Tiệp dư trước giờ đến chạm vào cũng không dám.” Nói xong, nàng ta bèn lệnh cho cung nữ Hội Xuân ôm Tùng Tử đến.

Tôi mỉm cười, thưa: “Thần thiếp vốn nhát gan, khiến Hoàng hậu nương nương chê cười rồi. Nhưng mà Tùng Tử trong tay của Cẩn Phi nương nương quả thật là rất ngoan ngoãn.”

Hoàng hậu cũng cười. “Đúng vậy! Con mèo này cũng biết nhìn người lắm.”

Cẩn Phi cười bồi. “Nương nương lại nói đùa rồi, là nương nương khéo dạy dỗ nó mới đúng, vừa không sợ người lại không cắn người.”

Chỉ trong chốc lát, Hội Xuân đã ôm Tùng Tử đi tới, dưới ánh mặt trời, bộ lông của Tùng Tử bóng loáng như bôi mỡ, Kính Phi cười bảo: “Hoàng hậu nương nương quả thật mát tay, nuôi mèo thật khéo, nhìn bộ lông của nó chẳng khác gì gấm đoạn.”

Hội Xuân đưa con mèo đến tận tay Cẩn Phi, Kính Phi lên tiếng: “Muội nhớ Cẩn Phi tỷ tỷ trước đây cũng từng nuôi một con mèo tên là Hắc Thủy, cũng lanh lợi lắm, chỉ là sau đó chẳng hiểu vì sao lại biến mất, tỷ tỷ rất biết cách cưng nựng mấy con vật nhỏ này.” Nói đến đây, nàng ta không khỏi lấy làm lạ. “Con mèo này sao hôm nay lại không chịu ở yên như thế, coi bộ khá là nóng nảy.”

Cẩn Phi vuốt ve phần lưng uốn lượn của Tùng Tử, cười, bảo: “Cũng chẳng trách nó không chịu ở yên, đang là mùa xuân mà!” Nói đến đây thì có phần ngượng ngập, nàng ta vội chữa lời: “Ta vốn rất thích nuôi mèo, nhưng sau đó sinh được hoàng trưởng tử, thái y dặn dò không nên nuôi nữa, thế là ta bèn thả nó đi.” Lúc nói chuyện, ngón tay của Cẩn Phi lay động, trên móng tay có đeo hộ giáp uốn khúc chạm rồng mạ vàng, đính đầy ngọc bích, lấp lánh vui mắt dưới ánh mặt trời.

Tôi mỉm cười, nói xen vào: “Người ta thì hay nuôi mèo nuôi chó, Kính Phi tỷ tỷ lại chỉ thích nuôi những loại khác hẳn bình thường. Lần trước muội đến điện Quân Chiêu của tỷ tỷ, vừa bước vào đã giật bắn cả mình, trong hồ pha lê của Kính Phi tỷ tỷ có nuôi một con rùa to đùng.”

Kính Phi cười, bảo: “Chẳng qua là tỷ thích nó vì nó yên tĩnh, lại dễ nuôi, cho ăn thứ gì là ăn thứ đó. Tỷ vốn không muốn bỏ công bỏ sức nuôi vật gì, tay chân vụng về, có muốn nuôi cũng chẳng nuôi được.”

Tôi bảo: “Kính Phi tỷ tỷ nói mình tay chân vụng về thì muội muội đây không biết mình thuộc loại gì nữa. Kính Phi tỷ tỷ tự bêu xấu mình như vậy, muội ngu ngốc, vụng về hơn tỷ tỷ gấp mười lần, xem ra còn tệ hại không nước nào nói nổi.” Mọi người đang ríu rít trò chuyện, thấy tôi nói vậy không kìm được, phá lên cười.

Hoa Phi vốn đang thích thú ngắm nghía mấy cụm thược dược, nghe thấy bên này nói chuyện bèn nhìn tôi, khẽ “hừ” một tiếng. “Phùng Thục nghi vẫn còn chưa chính thức phong phi, Tiệp dư ngươi lại luôn miệng gọi Kính Phi, Kính Phi, đúng là quá sức ton hót nịnh nọt.” Nàng ta cười một tiếng rồi liếc xéo Phùng Kính Phi. “Về sau lẽ nào không có cơ hội để gọi, việc gì mà phải gấp gáp như vậy chứ?” Nói xong, nàng ta che miệng cười khúc khích.

Trong vườn giờ chỉ nghe thấy mỗi tiếng cười sảng khoái, đắc ý của nàng ta vang vọng, tôi đang định cãi lại thì cổ họng chợt nghẹn đắng, trước mắt tối đen, chỉ thấy sao bay khắp chốn, không khỏi phải hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh. Kính Phi quay đầu không đáp, các phi tần khác cũng thu lại nụ cười, ngượng ngập không biết nên cư xử thế nào mới phải.

Hoàng hậu hái một đóa mẫu đơn màu hồng, cười, bảo: “Hoa Phi ngươi cũng bắt bẻ hơi quá rồi. Có chính thức phong phi hay không thì cũng quan trọng gì chứ, chỉ cần trong lòng Hoàng thượng phong nàng ta là Kính Phi là đủ rồi, ngươi nói có phải không?”

Vẻ mặt Hoa Phi cứng ngắc, nàng ta ngẩng đầu, đáp: “Là đúng mà không đúng. Có phúc thì chẳng sợ chờ đợi, chỉ e có kẻ vô phúc, chỉ kém một giây, một phút thôi, cuối cùng cũng chẳng được gì.”

Hoàng hậu chẳng hề tức giận, chỉ tươi cười bảo Kính Phi: “Hôm nay đã là Hai mươi ba rồi, chỉ còn hai, ba ngày nữa là đến lúc sắc phong, ngươi cũng nên chuẩn bị đi.” Lại bảo Hoa Phi: “Kính Phi làm gì mà vô phúc cơ chứ, nàng ta vào cung cùng một ngày với Hoa Phi, hiện giờ chẳng những được phong phi mà chẳng bao lâu sau còn phải giúp muội muội quản lý mọi chuyện trong hậu cung. Muội muội có người hỗ trợ, đó là phúc của muội muội. Bản cung lại càng có phúc, được hưởng thanh nhàn.” Vừa dứt lời, mọi người đã luôn miệng xưng tụng Hoàng hậu phúc đức sâu dày.

Hoa Phi cũng không đáp lời, chỉ cười lạnh một tiếng, chằm chằm nhìn vào đóa mẫu đơn màu hồng phấn trên tay Hoàng hậu, bảo: “Hoa mẫu đơn này nở đẹp thật đấy, chỉ là màu hồng phấn suy cho cùng vẫn là loại thứ cấp, không xứng được tôn trọng, thậm chí còn chẳng bằng thược dược, tuy chẳng phải hoa vương nhưng đỏ tươi chói mắt mới đúng là màu sắc đáng trọng.” Hoa Phi vừa nói xong, mọi người ai cũng thót tim nhưng không tiện bình phẩm gì. Lúc này, trên đầu Hoa Phi đang cài một bông thược dược đỏ tươi, càng tôn thêm nhan sắc diễm lệ và đôi mắt lúng liếng quyến rũ của nàng ta.

Mọi người đều biết màu hồng phấn là dành cho vợ lẽ, vợ cả chỉ dùng màu đỏ tươi, đỏ sẫm, lúc này Hoa Phi cài hoa đỏ, trong tay Hoàng hậu lại là hoa màu hồng, tôn ti đảo loạn, nhất thời mọi người đều im phăng phắc, không ai dám tùy tiện mở miệng nói chuyện.

Hoàng hậu đang cầm đóa mẫu đơn, vứt đi không được mà giữ cũng không xong, hết sức bối rối, còn Hoa Phi lại lộ vẻ vênh vang tự đắc. Tôi bình tĩnh lên tiếng: “Thần thiếp lúc nhỏ có đọc được một bài thơ của Lưu Vũ Tích, giờ đọc có lẽ rất hợp cảnh, xin phép được bêu xấu trước mặt Hoàng hậu và các vị tỷ tỷ vậy.”

Hoàng hậu đang bối rối, thấy tôi lên tiếng giải vây bèn thuận miệng bảo: “Ngươi đọc đi!”

Tôi chậm rãi ngâm: “Ngoài sân thược dược đẹp riêng mình, sen trước ao tranh một chút tình. Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc, nở hoa chính lúc rộn kinh thành[34].

[34] Nguyên tác: “Đình tiền thược dược yêu vô cách, trì thượng phù cừ tịnh thiểu tình. Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc, hoa khai thời tiết động kinh thành.” Dịch thơ: Điệp Luyến Hoa.

Thơ chưa ngâm xong, Hoàng hậu đã mỉm cười hài lòng, tiện tay cài đóa mẫu đơn lên vạt áo. “Hay cho câu Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc! Tôn ti vốn nằm trong lòng người, thược dược có đỏ cách mấy thì cũng quá diêm dúa lòe loẹt, không thể sánh với mẫu đơn quốc sắc thiên hương.” Thấy Hoa Phi mặt hơi lộ vẻ tức giận, nàng ta bèn cười. “Hôm nay đến đây ngắm hoa, Hoa Phi muội muội sao lại có vẻ bực bội như thế? Đừng có nghĩ quẩn quá mà làm mất hứng!”

Hoa Phi cố nén giận, thi lễ rồi quay người muốn bỏ đi, ai ngờ đi quá nhanh, chuỗi trân châu đeo trên cổ bị móc vào cành hoa, soạt một tiếng đứt rời, trân châu rơi xuống đất như mưa rào. Chuỗi trân châu đó hạt nào hạt nấy to bằng đầu ngón tay cái, tròn vành vạnh hết sức quý giá.

Hoa Phi không phát hiện ra, nghe Tào Tiệp dư đứng đằng sau “ôi chao” một tiếng mới quay người lại, vừa khéo đạp trúng vạt váy của Đỗ Lương viện đang đứng tránh sang bên nhường đường. Đỗ Lương viện không đứng vững, chân bất giác trượt đi, giẫm phải mấy hạt trân châu rơi vãi, người loạng choạng, miệng la oai oái cứu mạng. Kính Phi luôn miệng ra lệnh: “Còn không mau chạy lại đỡ!” Trong lúc bối rối, cũng may có nội giám lanh lợi chạy lại đỡ Đỗ Lương viện, còn Kính Phi lại bị va phải một cú mạnh.

Mắt thấy thai rồng không bị ảnh hưởng, may mắn thoát nạn, cả Hoàng hậu và Kính Phi đều thở phào nhẹ nhõm. Tim tôi đập thình thịch, đưa mắt nhìn một lượt thì thấy Cẩn Phi đứng một bên, lặng lẽ vuốt ve bộ lông của Tùng Tử, tựa như chẳng hề nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn vừa diễn ra.

Tôi thấy bất an, Hoàng hậu ôm ngực niệm: “A di đà Phật! Cũng may Đỗ Lương viện không có chuyện gì!” Lời nói chưa dứt, đột nhiên Cẩn Phi kêu thét một tiếng, Tùng Tử ở trong tay nàng ta gào lên the thé rồi phóng thẳng ra xa. Mọi người chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì đã thấy Tùng Tử lao thẳng về phía Đỗ Lương viện. Con mèo này bình thường ăn uống bồi bổ, to mập, khỏe mạnh cho nên sức vồ của nó vừa nhanh vừa mạnh, bộ dạng hung hãn khiến chẳng ai dám ngăn cản.

Trân châu rơi vãi đầy đất, có mấy tần phi sớm đã trượt chân té ngã, khắp vườn ồn ã tiếng khóc lóc, kêu gào, hết sức rối loạn. Đám nội giám cung nữ hết nâng người này lại đỡ người nọ, không biết làm thế nào mới phải.

Tùng Tử phóng tới quá đột ngột, mọi người nhất thời không kịp phản ứng, chính Đỗ Lương viện cũng sợ đến phát ngốc. Tôi biết ngay là tình hình không ổn, vốn đang đứng trong góc khuất, lúc này càng cần phải bước tránh đi. Đột nhiên, lưng tôi bị ai đó dùng sức đẩy mạnh, cả người lảo đảo ngã nhào, hướng thẳng về phía bụng của Đỗ Lương viện và Tùng Tử đang hùng hổ xông tới. Tôi sợ đến mức gần như không kêu nổi thành tiếng, Đỗ Lương viện mặt mày khiếp hãi. Cái bụng hơi nhô lên của nàng ta nhìn gần chẳng hiểu sao lại khiến tôi cảm thấy thật thiêng liêng. Tôi sợ hãi, chợt nghĩ bên trong hẳn là có một đứa bé hết sức đáng yêu. Chưa kịp nghĩ gì thêm, tôi bèn hạ quyết tâm, lách người sang một bên, rồi ngã đánh rầm xuống đất. Ngay sau đó, ai đó ngã đè lên cánh tay tôi, nặng quá, đau quá... Mặt tôi tựa hồ như bị vật gì bén nhọn cào vào, đau nhói, buốt rát. Tôi đau đến mức suýt òa khóc, đành nghiến răng chịu đựng.

Cũng trong lúc đó, tiếng kêu kinh hãi vang lên...