Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 2) - Chương 21 - Phần 2

Đỗ Lương viện là nữ nhân rất có tài nhõng nhẽo, vòi vĩnh, huống hồ hiện giờ lại có thai rồng làm chỗ dựa. Theo lệ thì tần phi mang thai có thể được thăng cấp một lần, sau khi sinh, dẫu là trai hay gái thì sẽ được tấn phong thêm lần nữa. Nhưng đang vào giữa tháng Năm, Huyền Lăng đột nhiên ban ý chỉ, tấn phong Đỗ thị làm Điềm Tần. Nhờ mang thai mà được tấn phong hai lần liên tục là chuyện chưa bao giờ xảy ra ở triều Càn Nguyên này, khó tránh khỏi mọi người bàn tán xôn xao. Họ ngầm đoán rằng Điềm Tần đã mang thai được bốn tháng, hẳn đã đoán ra đứa trẻ trong bụng là hoàng tử, còn Huyền Lăng, hiện giờ con nối dòng thưa thớt nên mới đặc biệt coi trọng như vậy.

Ân huệ lớn lao như thế đương nhiên là khiến Tích Hoa Phu nhân hết sức bất bình. Nhưng nàng ta không con không cái, không tiện mở miệng kiên quyết phản đối. Hơn nữa, Huyền Lăng lại rất chiều chuộng Đỗ Lương viện, nàng ta chỉ có thể thầm oán hận mà thôi.

Người trong hậu cung vốn đã đỏ mắt vì chuyện Điềm Tần mang thai, thấy tình thế như vậy thì càng ghen ghét, đến cẩn thận như Cẩn Phi cũng phải bình phẩm vài câu: “Thai mới bốn tháng làm sao biết được là con trai hay con gái cơ chứ? Lúc thần thiếp mang thai hoàng trưởng tử đến tháng thứ sáu, thái y phán đoán là con trai, Hoàng thượng cũng chỉ theo lệ lúc thần thiếp vừa có tin mừng, phong thưởng làm Quý tần, chứ không hề phá lệ gì cả.”

Hoàng hậu thò tay nhón lấy một quả anh đào, bỏ vào miệng, sau đó mới chậm rãi giải thích: “Điềm Tần ba lần bảy lượt than thở động thai khó chịu, Hoàng thượng làm vậy cũng chỉ để an ủi nàng ta mà thôi. Vì con nối dòng cho hoàng gia, bản cung không hề phản đối.”

Hoàng hậu đã nói như vậy thì người khác cũng không gièm pha gì thêm. Tích Hoa Phu nhân than phiền, Hoàng hậu cũng nhắm mắt làm lơ. Nhưng đến khi không nhịn được nữa, Hoàng hậu chỉ tươi cười nói: “Tích Hoa Phu nhân hiện giờ được Hoàng thượng sủng ái như vậy, cũng đến lúc sinh cho Hoàng thượng một tiểu hoàng tử rồi. Vì sao lại để cho hai muội muội mới đến đi trước một bước thế?” Tích Hoa Phu nhân lập tức biến sắc mặt, không nói thêm được gì.

Còn Điềm Tần sau khi được tấn phong thì càng đắc ý, hay giở trò nũng nịu.

Ban đêm, tôi hơi cảm thấy choáng váng, Huyền Lăng bèn lưu lại Oánh Tâm điện cùng tôi nghỉ ngơi. Y đang định thay áo đi ngủ, bên ngoài chợt có người đến thông báo, nói là nội giám trong cung của Điềm Tần có chuyện cần bẩm báo, giọng điệu của người báo tin rất sốt ruột, giữa đêm khuya càng the thé, khó nghe: “Điềm Tần tiểu chủ vừa định đi ngủ thì cảm thấy thai động không được yên, rất muốn gặp Hoàng thượng, xin Hoàng thượng ghé qua xem thử.”

Huyền Lăng đã khoác một tay vào chiếc áo ngủ, nghe vậy thì dừng lại, quay đầu nhìn tôi. Tôi đã nằm nghiêng trên giường, thấy có vẻ chần chừ bèn cười, bảo: “Hoàng thượng cứ đi đi, thần thiếp không sao đâu.”

Y ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu. “Nàng cũng không được khỏe mà, để thái y đến chăm sóc nàng ta được rồi!”

Tôi mỉm cười. “Điềm muội muội có thai sớm hơn thần thiếp, dạo gần đây hay cảm thấy thai động không yên, muội ấy có thai lần đầu, hẳn là rất sợ hãi, Hoàng thượng gần gũi muội ấy nhiều hơn một chút cũng đúng mà!”

Y có vẻ áy náy, cười, bảo: “Người chịu thông cảm như nàng thật khó kiếm.”

Tôi vuốt vuốt lọn tóc nơi thái dương, cụp mắt, thưa: “Đó là bổn phận của thần thiếp mà.”

Y dặn dò Cận Tịch: “Chăm sóc nương nương nhà ngươi cho thật tốt, nếu có gì không ổn thì phải lập tức bẩm báo cho trẫm biết.”

Cận Tịch tiễn Huyền Lăng ra ngoài, quay lại thấy tôi đã ngồi dậy, bèn hỏi: “Nương nương cảm thấy khó chịu à?”

Tôi đáp: “Không có gì, chỉ là hơi tức ngực một chút!”

Cận Tịch bưng một chén tổ yến hầm sữa tươi đến, khuyên tôi: “Nương nương đừng tức giận loại người như Điềm tiểu chủ làm gì, không đáng đâu.” Nàng ta đặt chén tổ yến vào tay tôi. “Đây là tổ yến mà Thái hậu nương nương ban thưởng lần trước, cho thêm sữa tươi, ăn vào sẽ ngủ ngon hơn, nương nương dùng đi ạ!”

Tôi múc một thìa tổ yến, mỉm cười, lắc đầu. “Hoàng thượng phá lệ tấn phong nàng ta, nàng ta đã bị mọi người ghen ghét lắm rồi. Đến giờ mà vẫn không biết trời cao đất rộng, thật không biết nên cười nàng ta ngu xuẩn hay ngây thơ nữa, đúng là bùn nhão không thể trát tường. Ta đương nhiên sẽ không tức giận vì một kẻ vô dụng như vậy.”

Cận Tịch mỉm cười, thưa: “Nương nương nói đúng lắm! Chỉ là nô tỳ cho rằng, từ khi Điềm tiểu chủ mang thai đến giờ, đây là lần thứ ba nàng ta mời Hoàng thượng thế này rồi, như thế thì quá đáng thật!”

Tôi chỉnh lại y phục, ngáp một cái. “Nàng ta hết lần này đến lần khác chỉ biết dùng mỗi chiêu này, dùng nhiều lần thì Hoàng thượng đương nhiên sẽ cảm thấy bực bội, không cần chúng ta phải nhúng tay đâu. Không nói đến nàng ta nữa, chúng ta ngủ thôi!”

Hôm sau, Huyền Lăng ghé thăm, tôi thấy y có vẻ mệt mỏi, không khỏi lo lắng hỏi: “Điềm muội muội bị động thai khó chịu lắm sao? Hoàng thượng hẳn là an ủi muội ấy đến khuya nên không ngủ được yên giấc chứ gì, đến quầng mắt cũng thâm đen rồi kìa.”

Y cười khổ. “Có chuyện gì đáng kể đâu cơ chứ, lại giở trò giận dỗi, trách trẫm đến quá trễ, lại than thở buồn nôn, làm loạn khiến trẫm nhức đầu quá!”

Tôi hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra nhưng chỉ lên tiếng khuyên nhủ: “Mang thai thì tính tình không khỏi có phần khó chịu, thần thiếp cũng hay giận dỗi đó thôi, Hoàng thượng chẳng phải lúc nào cũng chiều chuộng, thông cảm hay sao? Thế thái y không nói lý do vì sao Điềm muội muội cảm thấy không khỏe ư?”

Y chau mày. “Thái y nói thai động một chút cũng là bình thường thôi, chỉ là bữa tối nàng ta ăn nhiều quá nên mới bị buồn nôn.”

Cứ năm lần bảy lượt như vậy, Huyền Lăng tính tình có bao dung đến đâu thì cũng không tránh khỏi bực bội.

Hậu cung đông người, lắm miệng, Điềm Tần mấy lần lôi kéo Huyền Lăng rời khỏi cung của tôi, cung nhân, phi tần thấy nàng ta ngang ngược như vậy, sau lưng càng gièm pha nàng ta nhiều hơn, đến Hoàng hậu cũng không thể không mở miệng trách móc: “Điềm Tần dẫu cảm thấy không được khỏe thì cũng nên biết điều một chút, dẫu không để ý đến chuyện Hoàn Quý tần cũng cần dưỡng thai nghỉ ngơi thì cũng phải quan tâm đến chuyện Hoàng thượng cần dậy sớm lâm triều, không thể nửa đêm mà còn phải chạy đi chạy lại như thế được.”

Hoàng hậu ngẫm nghĩ một lát bèn ra lệnh: “Tìm một người dạy dỗ đạo lý cho nàng ta vậy, Tích Hoa Phu nhân và Kính Phi phải phụ trợ quản lý sự vụ lục cung, đương nhiên không rảnh rỗi rồi. Cứ như vậy đi, Cẩn Phi, ngươi tính tình ôn hòa, ngươi tới, từ từ giải thích cho nàng ta hiểu.” Nàng ta lại dặn dò Cẩn Phi: “Nàng ta đang mang thai, không tiện nói nặng lời. Bản cung biết ngươi nói năng mềm mỏng, cứ từ từ giải thích cho nàng ta là được, cứ bảo là ý của bản cung.”

Cẩn Phi vốn không muốn tham gia, nhưng Hoàng hậu đã ra lệnh thì đương nhiên không thể từ chối, đành vâng lời. Sau đó, mọi người cáo từ ra về.

Huyền Lăng bực mình với Điềm Tần, không có chuyện gì thì đương nhiên chẳng muốn đặt chân đến cung của nàng ta. Đêm nay, y nghỉ lại ở cung của tôi. Ngủ đến nửa đêm thì chợt có người đến gõ cửa điện, ban đầu chỉ gõ khe khẽ mấy tiếng, rồi dần dần liên tục, gấp gáp.

Tôi giật mình tỉnh giấc, vội khoác áo ngồi dậy, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Cận Tịch tiến vào, cau mày, hạ giọng thưa: “Là người trong cung của Điềm tiểu chủ đến bẩm báo, nói là tiểu chủ từ khi trời tối đã cảm thấy đau bụng, không sao chịu nổi nên vội vã chạy đến mời Hoàng thượng đến thăm xem sao.”

Bội Nhi theo sau lưng Cận Tịch, bĩu môi ra vẻ khinh thường: “Lại trò này nữa sao? Nàng ta chưa chán thì bọn ta cũng chán rồi. Lần nào cũng làm loạn lên, có để cho người khác ngủ hay không đây!”

Cận Tịch im lặng lườm cô nàng một cái, Bội Nhi lập tức ngậm miệng, không dám nói gì thêm.

Tôi vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh hẳn, định đuổi người đó đi cho xong việc, nhưng chợt cảm thấy có gì không ổn. Trưa hôm nay Hoàng hậu vừa lệnh cho Cẩn Phi đến dạy dỗ nàng ta, dẫu Điềm Tần có ngu ngốc đến mức nào đi nữa thì cũng không thể “biết sai cứ làm” ngay trong đêm nay, chẳng lẽ quả thực có gì đó không ổn hay sao? Tuy Huyền Lăng đã dặn dò tôi không cần để ý tới nàng ta, nhưng nếu tôi biết mà không báo, Điềm Tần quả thực xảy ra chuyện thì tôi không khỏi mang tội.

Thế là tôi bèn đánh thức Huyền Lăng, nhỏ nhẹ báo tin cho y biết. Y đang ngủ say, bị làm phiền như vậy thì hết sức bực bội. Y xoay người quay sang nội giám báo tin ở bên ngoài điện, giận dữ quát: “Tại sao lần nào trẫm ngủ rồi thì nàng ta cũng cảm thấy không khỏe như thế? Ra lệnh cho thái y để ý chăm sóc là được rồi!”

Tên nội giám ngoài cửa ngần ngừ vâng dạ nhưng rồi lại thưa: “Tiểu chủ quả thực cảm thấy rất khó chịu, bởi hôm nay Cẩn Phi nương nương có ghé qua nên vẫn cố gắng chịu đựng, không dám sai người đến bẩm báo ngay...”

Huyền Lăng nổi giận, thuận tay tóm lấy chiếc gối tựa bên cạnh, ném ra ngoài, quát: “Cút!” Tên nội giám sợ chết khiếp, vội vàng lui xuống.

Tôi thấy Huyền Lăng giận dữ như vậy cũng giật bắn mình, vội châm trà mời y dùng. Huyền Lăng vẫn chưa hết giận, bảo: “Nàng ta ít giở trò tà đạo đi thì đương nhiên sẽ đỡ đau bụng, buồn nôn hẳn.”

Tôi không dám khuyên nhủ thêm, bỏ thêm một nắm An tức hương vào lò hương, thưa: “Hoàng thượng ngủ đi, sáng mai còn có buổi chầu sớm.”

Tôi cũng nằm xuống bên cạnh y nhưng không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy bất an. Đã lâu lắm rồi trời không mưa, không khí khô hanh, khó chịu, tôi trằn trọc, lăn lộn hồi lâu mới mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

Đang lúc mơ màng, tôi lờ mờ nghe thấy có một tiếng kêu thét hết sức thê lương xuyên thủng màn đêm.

Tôi giật bắn mình, tưởng mình nghe nhầm, quay người ôm lấy Huyền Lăng. Y vẫn đang say ngủ, hơi thở trầm trầm.

Nhưng yên lặng chẳng được bao lâu, tiếng bước chân rối loạn hấp tấp đã vang lên bên ngoài điện, sau tiếng đập cửa thì không phải giọng the thé đặc thù của nội giam mà là tiếng gọi hoảng loạn của nữ nhân.

Lần này thì Huyền Lăng cũng phải giật mình tỉnh giấc.

Người đến là chủ vị của cung Điềm Tần, Lục Chiêu nghi. Người này đã thất sủng từ lâu, tôi chưa có dịp nào nói chuyện với nàng ta. Nàng ta chạy ào vào mang theo làn gió đêm lạnh lẽo, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, tin tức đem đến càng khiến cho người khác kinh hoàng, nàng ta nức nở, nghẹn ngào thưa: “Điềm Tần sảy thai rồi!”

Huyền Lăng sững người, không thể tin nổi, quay đầu lại nhìn tôi rồi lại nhìn Lục Chiêu nghi, ngẩn ra một lát rồi nói gần như gào lên: “Đang yên đang lành, vì sao lại bị sảy thai?! Chẳng phải đã lệnh cho thái y chăm sóc rồi sao?”

Tôi trong lòng chấn động rồi lại cảm thấy bất ngờ. Trong lúc chấn động bất ngờ ấy, tôi không khỏi cảm thấy sợ hãi, theo bản năng đưa tay vuốt ve bụng. Lục Chiêu nghi bị vẻ mặt của Huyền Lăng làm cho khiếp hãi, ngẩn ngơ không dám khóc nữa, thưa: “Thần thiếp cũng không biết, ban ngày Điềm Tần vẫn còn khỏe mạnh, đêm vừa xuống thì bắt đầu đau bụng... hiện giờ máu chảy không dứt, đã ngất xỉu rồi.” Nàng ta ngước mắt lén quan sát vẻ mặt đầy giận dữ và nóng ruột của Huyền Lăng, giọng dần nhỏ đi: “Chỗ Điềm Tần từng phái người đến bẩm báo Hoàng thượng...”

Huyền Lăng ngực hơi phập phồng, tôi không dám nói nhiều, vội vã hầu hạ y mặc quần áo, nhỏ nhẹ khuyên: “Giờ không phải là lúc tức giận, Hoàng thượng mau sang đó xem thử!”

Huyền Lăng không trả lời tôi, cũng chẳng nói tiếng nào, gọi khẽ một tiếng: “Bội Quân!” rồi đi thẳng ra ngoài, không thèm quay đầu lại, khiến cho đám nội giám, cung nữ hốt hoảng, vội vã chạy đuổi theo.

Tôi ngẩn ngơ đứng ở bậc cửa, nỗi đau đớn trĩu nặng từ từ lan tỏa khắp tâm can, chẳng hề cảm nhận được làn gió đêm lạnh lẽo đang thốc thẳng vào người. Cận Tịch lẳng lặng khoác áo choàng ấm cho tôi, khẽ khàng khuyên: “Đêm khuya gió lạnh, xin nương nương vào bên trong điện đi thôi!”

Tôi yên lặng đứng đó, giọng nói bi thương như màn đêm, chầm chậm bảo: “Ngươi xem xem, Hoàng thượng quan tâm đến Điềm Tần như thế...”

Giọng của Cận Tịch bình thản, ấm áp, nàng ta đóng cửa điện lại, nói chậm rãi: “Hoàng thượng quan tâm đến con nối dòng chứ không phải là Điềm Tần tiểu chủ. Nương nương nói như vậy đúng là quá coi trọng Điềm Tần tiểu chủ rồi!”

Tôi lập tức bừng tỉnh rồi bất giác buồn bã mỉm cười. “Xem ra ta hồ đồ rồi, thấy Hoàng thượng sốt ruột như vậy nên ta cũng nghĩ vớ nghĩ vẩn.”

Cận Tịch đỡ tôi đến bên giường, ngồi xuống rồi thưa: “Tình hình bên đó như thế, nương nương đang mang thai, không sang xem được đâu, sẽ bị ảnh hưởng đấy. Hay là để nô tỳ hầu hạ nương nương đi nghỉ nhé!”

Tôi cười khổ. “Sao mà ngủ được cơ chứ, trước sau làm nhộn làm nhạo cả đêm, giờ đã canh tư rồi, trờ sắp sáng. E là bên đó đang long trời lở đất đây, Hoàng hậu và những người khác hẳn đã tới nơi cả rồi.” Tôi lại cảm thấy kỳ quái, bèn cảm thán: “Đang yên đang lành sao Điềm Tần lại sảy thai kia chứ? Nàng ta cũng xui xẻo thật, hết lần này đến lần nọ giở chiêu động thai, đúng lần Hoàng thượng không thèm để ý đến thì lại xảy ra chuyện.”

Cận Tịch thấy tôi không buồn ngủ chút nào, trầm tư hồi lâu rồi chậm rãi thưa: “Từ khi nương nương vào cung đến giờ, đây là lần đầu tiên người biết chuyện có tiểu chủ, nương nương sảy thai phải không? Nhưng bọn tôi thân là nô tỳ, thấy nhiều, nghe nhiều lắm rồi nên chẳng còn lấy làm lạ nữa.” Nàng ta thấy tôi có vẻ ngạc nhiên, bèn nói chậm lại, giải thích cho tôi hiểu: “Hiện giờ là Điềm Tần tiểu chủ, trước đây Hiền Phi nương nương, Hoa Phi nương nương, Lý Tu dung, Phương Quý nhân đều từng sảy thai, hoàng tử của Hoàng hậu nương nương ra đời không sống được đến ba tuổi, tiểu hoàng tử của Thuần Nguyên Hoàng hậu vừa ra đời đã mất sớm, lúc Tào Tiệp dư sinh Ôn Nghi công chúa cũng trải qua trăm đắng nghìn cay, Hân Quý tần sinh Thục Hòa công chúa thì thuận lợi thật, Cẩn Phi nương nương cũng thế, nhưng ai mà ngờ hoàng trưởng tử lại có tư chất tầm thường như vậy!” Nàng ta thở dài. “Bọn nô tài chứng kiến nhiều nên cũng quen rồi!”

Tôi nghe nàng ta thao thao kể, bất giác hãi hùng khiếp vía, cơ thể ớn lạnh từng cơn, kéo chăn quấn chặt lấy người. Cửa sổ đóng chặt nhưng vài tia gió lạnh vẫn lách được vào, khiến cho ánh nến bập bùng bất định. Tôi buột miệng hỏi: “Vì sao nhiều người không sinh con được vậy?”

Cận Tịch hơi thất thần, nhìn lên hình vẽ thếp vàng trên xà nhà, thưa: “Trong cung đông nữ nhân, âm khí nặng nề, đương nhiên là không thể dễ dàng sinh hạ một đứa con rồi!”

Tôi nghe câu trả lời có phần kỳ lạ của nàng ta, sao có thể không hiểu thấu? Tôi bèn ôm gối, ngồi ngẩn ra, hai chân bất giác co lại, trong tư thế bảo vệ cái thai trong bụng.

Nàng ta lẳng lặng bồi bạn bên cạnh tôi, tôi yên lặng ngồi đó, ngẩn ngơ hồi lâu rồi đột nhiên cất tiếng hỏi: “Cận Tịch, trước đây ngươi từng hầu hạ chủ tử nào?” Nàng ta đáp: “Nô tỳ từng hầu hạ Khâm Nhân Thái phi.”

“Vậy trước đó nữa thì sao?”

“Nô tỳ không nhớ rõ nữa, dù gì cũng chỉ là hầu hạ chủ tử, khác nhau là ở cung này hay cung kia mà thôi.”

Tôi không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn chăn gấm, gối nhung xung quanh, thở một hơi dài buồn bã.

Cận Tịch khuyên: “Nương nương không nên đau lòng như vậy!”

Tôi tỏ vẻ bi thương như sương mù mênh mang buổi khuya, hạ giọng than thở: “Ngươi cho rằng ta đang tự thương thân mình hay sao? Điềm Tần lần này bị sảy thai, ta chỉ cảm thấy môi hở răng lạnh, thỏ chết cáo thương!”

Cứ như vậy thắp nến trò chuyện hồi lâu, chúng tôi chẳng ai để ý đến phía đông bắt đầu hửng sáng. Lúc này, tôi mới cảm thấy mệt, bèn nằm xuống, chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh lại thì đã giữa trưa, tôi vừa bừng tỉnh đã thấy Huyền Lăng ngồi tựa bên đầu giường, toàn thân lộ vẻ mệt mỏi, ủ ê. Tôi bất giác giật mình, đau lòng đỡ lấy cánh tay của y, gọi: “Hoàng thượng!” Y vẫn không nghe thấy, tôi lại gọi thêm lần nữa: “Tứ lang...”

Y mỉm cười với tôi, nụ cười nặng nề, mệt mỏi, y hỏi: “Nàng tỉnh rồi sao?”

Tôi “vâng” một tiếng, đang định hỏi y tình trạng của Điềm Tần nhưng thì nghe thấy giọng nói bi thương, lành lạnh của y vang lên: “Đứa con trong bụng Điềm Tần không còn nữa.” Huyền Lăng úp mặt vào lòng bàn tay của tôi, mặt của y rất nóng, râu lún phún đâm vào tay tôi, giọng có chút mơ hồ: “Thái y nói cái thai năm tháng, chân tay đều đã thành hình cả rồi. Đứa bé...” Y im lặng, cơ thể run lên nhè nhẹ, khi y mở miệng nói tiếp, giọng đầy ắp nỗi đau xót như con thú bị thương, vào lúc này, y không phải là bậc đế vương đứng trên vạn người mà chỉ là người cha vừa mất đi đứa con nhỏ: “Trẫm lại mất đi một đứa con nữa, vì sao con cái của trẫm đều không thể yên lành ra đời, lớn lên cơ chứ? Chẳng lẽ trời xanh trừng phạt trẫm như vậy còn chưa đủ sao?!”

Tôi nghĩ y quá đau đớn nên đã hồ đồ rồi, tôi vô cùng đau lòng, chua xót đến rơi lệ. Lặng lẽ rúc vào ngực y, nhẹ nhàng ôm lấy y. Áp sát vào mặt y, tôi dịu giọng khuyên nhủ: “Tứ lang cả đêm không ngủ, hay là nghỉ ngơi một lúc ở chỗ thần thiếp nhé!”

Y “ừ” một tiếng, mặc cho tôi đỡ y nằm xuống. Y nặng nề chìm vào giấc ngủ, trước khi nhắm mắt còn siết chặt lấy tay tôi, ánh mắt nóng bỏng, thiết tha. “Hoàn Hoàn, nàng nhất định phải sinh đứa bé này bình an, trẫm sẽ thương yêu nó hết mực. Hoàn Hoàn!”

Tôi dịu dàng ngắm gương mặt tiều tụy của y, gối đầu lên ngực y, hứa hẹn: “Vâng! Hoàn Hoàn nhất định sẽ sinh đứa bé này ra. Tứ lang, chàng ngủ ngon nhé, Hoàn Hoàn sẽ ở bên cạnh chàng.”

Y nắm lấy tay tôi, chìm vào giấc ngủ. Tôi nhìn y, cảm giác ấm áp và thương cảm trong lòng đan xen, vấn vít. Tôi chợt nhớ ra, từ đầu đến cuối y chẳng nhắc đến Điềm Tần lần nào, nữ nhân đó cũng vừa chịu nỗi đau mất con giống y.

Từ tận đáy lòng, tôi không khỏi cảm thán, Huyền Lăng, người cũng thật bạc bẽo!