Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 2) - Chương 24 - Phần 1

Chương 24

Tâm sen

Như rơi vào cơn ác mộng vô cùng vô tận, Diệu Âm nương tử xuất hiện trước mặt tôi, Lệ Quý tần, Tào Tiệp dư, Tích Hoa Phu nhân đều có mặt. Vùng vẫy, giãy giụa, xô đẩy, trằn trọc không sao thoát được. Mẹ... Con muốn về nhà. Mẹ ơi, con mệt quá, con không muốn tỉnh lại, sao lại đau đớn đến thế này?! Có chất lỏng đắng chát âm ấm rót vào miệng tôi, buộc tôi tỉnh lại khỏi giấc mộng mê man.

Dốc hết sức lực, tôi mới mở mắt ra được. Màn sa đỏ trập trùng, trên thêu toàn hoa văn cát tường nhiều con nhiều phúc, là tẩm điện trong cung của tôi. Tôi thả lỏng người, cuối cùng cũng về cung của mình rồi.

Liếc mắt nhìn qua bên, thấy ngay vạt áo màu vàng sáng lấp lánh như mặt trời, trái tim tôi chợt nhẹ nhõm, tôi chợt yếu hèn rơi lệ.

Y thấy tôi tỉnh dậy thì hết sức vui mừng, siết chặt tay tôi, tha thiết gọi: “Hoàn Hoàn, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại rồi!”

Hoàng hậu đứng sau lưng y, cũng thở phào. “Trời xanh ban phúc! Tỉnh dậy là tốt! Ngươi đã ngất đi suốt ba ngày rồi!” Hít thở một hơi, kéo theo cơn đau lạnh buốt giằng xé, tựa như có lưỡi dao nhỏ xíu, mỏng mảnh đang cắt sâu vào da thịt. Cơn đau dần dần gọi lại sự tỉnh táo. Tựa hồ đã mấy trăm năm rồi không nói chuyện, tôi chỉ mở miệng thôi mà cũng hết sức khó khăn: “Tứ lang... chàng đã quay về rồi...” Lời chưa dứt, nước mắt đã tuôn rơi, tựa như muốn giãi bày mọi uất ức và đau đớn từng phải chịu từ lúc ly biệt đến giờ.

Y hoảng sợ, luống cuống lau khô nước mắt cho tôi. “Hoàn Hoàn, đừng khóc mà! Trẫm có lỗi với nàng!” Ánh mắt của y tràn đầy đau đớn và bi thương. Chẳng hiểu sao ánh mắt này khiến tôi hết sức sợ hãi và kinh hoàng.

Trong chớp mắt, hàng trăm hàng ngàn ý nghĩ đáng sợ lướt qua trong đầu tôi. Tôi không có can đảm nhưng cuối cùng cũng vươn tay ra, cẩn thận đặt lên phần bụng dưới của mình, nơi đó là bảo bối mà tôi hết sức trân trọng, yêu thương.

Nhưng chỉ mới qua vài đêm thôi, phần bụng vốn hơi nhô lên đã trở nên phẳng lì như cũ.

Tôi khiếp hãi đảo mắt nhìn quanh, mặt ai cũng lộ vẻ bi thương. Tôi đã ngửi thấy mùi máu tanh lan tỏa trong không khí, dẫu cố gắng cách mấy cũng không xua đi được, đến mùi thảo dược nồng nặc cũng không sao át nổi.

Những ngón tay cứng đờ co quắp lại... Tôi không tin! Không tin! Đứa bé không còn nữa! Không còn trong cơ thể của tôi nữa!

Không biết lấy sức lực từ đâu, tôi suýt xoay mình ngồi bật dậy. Mọi người thấy thế đều hoảng hốt, tay chân luống cuống giữ chặt lấy tôi, chỉ sợ tôi làm chuyện điên rồ.

Nỗi đau đứt ruột trào dâng. Tôi gào lên, khóc lớn, hung hăng siết chặt vạt áo trước ngực y. Huyền Lăng chỉ biết trầm lặng ôm chặt lấy tôi. Mấy ngày không gặp, trong mắt y toàn là những sợi tơ máu, râu ria lún phún chưa cạo khiến y trông càng tiều tụy. Kính Phi đứng bên cạnh lau nước mắt, hết lòng khuyên lơn tôi: “Muội muội đừng đau lòng như thế nữa! Hoàng thượng cũng buồn khổ lắm rồi. Ngự giá vừa mới tới Thương Châu đã biết tin có chuyện lớn xảy ra, Hoàng thượng lập tức quay trở về ngay trong đêm.”

Ánh mắt Huyền Lăng thể hiện niềm tiếc thương vô hạn cùng nỗi đau đớn không sao diễn đạt thành lời. Trước giờ, y chưa từng nhìn tôi thế này, ôm tôi thế này. Nỗi bi ai và tuyệt vọng sâu nặng như thế, cơ hồ chẳng phải y vừa mất đi đứa con chưa mở mắt chào đời mà là mất đi tất cả những gì y trân trọng và yêu thương nhất. Hết lần này đến lần khác mất đi con nối dòng, dường như nỗi thương tâm của y lúc này còn trĩu nặng hơn tôi nhiều. Huyền Lăng ôm chặt lấy tôi, vẻ mặt bàng hoàng, rồi y nhìn Hoàng hậu chằm chằm, cất giọng ủ rũ và yếu đuối: “Là trời cao đang trừng phạt trẫm hay sao?!”

Hoàng hậu nghe y hỏi vậy thì giật bắn mình. Nhưng chỉ sau chốc lát, ánh mắt của nàng ta lập tức trở nên kiên định và mạnh mẽ. Hoàng hậu nhanh chóng lau khô nước mắt, vững vàng bước tới trước mặt Huyền Lăng, nửa quỳ xuống giường, ôm chặt lấy y, trịnh trọng nói từng tiếng: “Hoàng thượng là con trai của trời cao, trời cao nhất định sẽ không trừng phạt người và con nối dõi của người đâu. Huống hồ Hoàng thượng trước giờ không làm gì sai, sao lại nói đến hai chữ trừng phạt cơ chứ?” Nàng ta dừng lại một lát, vừa như an ủi vừa như khẳng định với Huyền Lăng: “Nếu như có trừng phạt thì đó hoàn toàn là tội lỗi của thần thiếp, chẳng liên quan gì đến Hoàng thượng cả.”

Lời nói này tôi nghe mà chẳng hiểu gì, nhưng lúc ấy không có thời gian ngẫm nghĩ, mà cũng chẳng muốn hiểu rõ làm gì. Huyền Lăng cơ hồ được an ủi rất nhiều, sắc mặt tươi tỉnh được một chút. Tôi khóc đến khàn cả tiếng, nghẹt cả hơi, mồ hôi bết đầy chân tóc, cơ thể run lên bần bật.

Hoàng hậu khuyên: “Hoàng thượng, giờ không phải là lúc để đau lòng như vậy. Hoàn Quý tần mất con không phải do thiên tai mà là do nhân họa.”

Hoàng hậu vừa nhắc nhở, tôi lập tức tỉnh người, tình cảnh ở trong Mật Tú cung như hiện rõ mồn một trước mắt. Tôi không nén được nỗi đau thương phẫn nộ, hậm hực thưa: “Hoàng thượng, thiên tai không chống lại nổi, nhưng chẳng lẽ cũng không thể ngăn cản được nhân họa hay sao?!”

Huyền Lăng sắc mặt sa sầm, đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi lạnh lùng hỏi: “Tiện nhân đang ở đâu?!”

Lý Trường vội vã bước lên thưa: “Tích Hoa Phu nhân đang quỳ bên ngoài cổng Đường Lê cung, gỡ trâm chịu tội[42].” Huyền Lăng đanh mặt lại, ra lệnh: “Gọi ả vào!”

[42] Đây là lễ tiết tạ tội của hậu phi thời xưa mỗi khi phạm phải trọng tội. Thông thường chỉ là tháo hết trang sức, buông xõa tóc, thay y phục đẹp đẽ, mặc y phục trắng, quỳ xuống xin tha tội. Nghiêm trọng hơn thì còn phải để chân trần, bởi vì nữ nhân thời cổ rất coi trọng đôi chân của mình, không thể tùy ý để lộ ra ngoài, do vậy đây có thể coi là loại hình trừng phạt bằng cách tự làm nhục mình, tương đương với “đội gai để chờ trừng phạt”.

Tôi vừa nhìn thấy ả ta thì không còn nước mắt để rơi nữa. Tôi lạnh lùng nhìn ả, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt rực lửa, sát ý bừng bừng trào dâng trong lòng. Nếu có cung tên trong tay, tôi nhất định phải bắn tên xuyên qua đầu ả thì mới hết giận! Nhưng rốt cuộc, tôi cũng chẳng thể làm thế, đành bíu chặt lấy mép chăn, không dám rời tay.

Tích Hoa Phu nhân mặt mày tiều tụy, loang lổ vết lệ, không còn giữ được nhan sắc mỹ miều như ngày trước nữa. Ả ta không dám nhìn tôi, vừa tiến vào đã quỳ xuống, nức nở không thôi. Huyền Lăng còn chưa mở miệng, ả ta đã khóc lóc, thưa: “Thần thiếp có tội. Nhưng hôm đó Hoàn Quý tần chọc giận thần thiếp, thần thiếp chỉ là có ý phạt nhẹ để làm gương, chứ không hề có ý muốn hại Hoàn Quý tần sảy thai. Thần thiếp cũng không ngờ chuyện lại đến mức này mà! Xin Hoàng thượng tha thứ cho tội vô tâm của thần thiếp!”

Huyền Lăng thở hắt ra một hơi lạnh, gân xanh trên trán nổi lên, quát: “Ngươi vô tâm ư... Hoàn Hoàn đã mang thai được bốn tháng, ngươi không biết hay sao?”

Tích Hoa Phu nhân chưa hề thấy Huyền Lăng giận dữ thế này, sợ đến mức chỉ biết cúi đầu rơi lệ, không dám đáp lời. Kính Phi cuối cùng cũng không kìm được, mở miệng xen vào: “Phu nhân có nói rằng Quý tần muội muội đã mang thai được bốn tháng, bào thai khỏe mạnh nên có quỳ cũng chẳng sao.”

Tích Hoa Phu nhân vô cùng khiếp hãi, lết gối hai bước rồi quỳ mọp xuống dưới chân Huyền Lăng, ôm chặt lấy đầu gối của y, nước mắt đầy mặt. “Thần thiếp thật không ngờ. Hôm đó thần thiếp giận quá mất khôn, lại nghĩ là chỉ quỳ nửa canh giờ thôi thì hẳn chẳng có gì đáng ngại...” Nàng ta đột nhiên nhỏm dậy, chỉ sang Chương Di đang đứng hầu một bên, cao giọng quát: “Ngươi làm thái y cái quái gì vậy?! Nàng ta đã mang thai được bốn tháng rồi, vì sao chỉ mới quỳ có nửa canh giờ mà lại có thể sảy thai?! Nhất định là các ngươi cho nàng ta ăn phải thứ gì đó rồi đổ thừa cho bản cung!”

Chương Di giật bắn mình, phất tay áo, thưa: “Quý tần đúng là có dấu hiệu động thai, thai không được ổn định thật, đó là do cơ thể người mẹ yếu ớt, nhưng cũng là chuyện bình thường. Chỗ không ổn duy nhất là Quý tần quá lao tâm nên mạch đập không ổn định. Vốn cũng chẳng có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là khỏe ngay thôi.”

Huyền Lăng quay sang Tích Hoa Phu nhân, quát lớn: “Câm miệng! Nàng ấy lo lắng quá độ chẳng phải là do bị ngươi chèn ép sao? Chỉ cần lòng dạ ngươi rộng rãi một chút thì làm gì nên nỗi!”

Tích Hoa Phu nhân dần nhỏ giọng: “Thần thiếp nghe nói năm xưa Hiền Phi quỳ hai canh giờ mới sảy thai, cho nên cứ cho rằng nửa canh giờ thì chẳng có gì đáng ngại.”

Đó là chuyện xảy ra từ lâu lắm rồi, Huyền Lăng chẳng có thì giờ mà nhớ lại, chỉ có Hoàng hậu là ngẩn người, rồi lập tức mím môi im lặng. Huyền Lăng chỉ bảo: “Hiền Phi lúc đó cư xử với Hoàng hậu hết sức bất kính, Hoàng hậu mới phạt ả ta quỳ nhận lỗi, huống gì Hoàng hậu vốn không biết Hiền Phi mang thai, chuyện xảy ra rồi mới vỡ lẽ. Còn ngươi thì biết rõ rành rành rằng Hoàn Quý tần thân mang thai rồng!” Y dừng lại một lát rồi giọng điệu thêm phần trầm trọng: “Tiện phụ làm sao dám so sánh mình với Hoàng hậu cơ chứ?!” Tích Hoa Phu nhân biết rõ mình lỡ lời, sợ hãi không dám nói thêm.

Huyền Lăng càng giận dữ, trừng mắt nhìn ả đầy chán ghét. “Trẫm thấy ngươi chẳng hề vô tâm, mà thực ra mười phần ác độc! Nếu Hoàn Quý tần thực sự có lỗi, vì sao ngươi không phạt nàng ấy từ sớm mà phải đợi đến lúc giữa trưa, mặt trời chói chang nhất! Đúng là lòng dạ ngươi độc địa như rắn rết, sao trẫm có thể để cho loại người như nhà ngươi ở bên cạnh trẫm cơ chứ?”

Tích Hoa Phu nhân kinh hãi, người nhũn ra, quỳ mọp dưới đất, mặt xám xịt, hồi lâu sau mới cất tiếng khóc lớn, khăng khăng bíu chặt lấy chéo áo của Huyền Lăng, không chịu buông tay, vừa khóc vừa van lơn: “Hoàng thượng! Thần thiếp thừa nhận mình không thích Hoàn Quý tần, từ khi nàng ta vào cung đến giờ, Hoàng thượng người không còn sủng ái thần thiếp như trước nữa. Hơn nữa, thần thiếp còn nghe nói ở trong triều, gia tộc họ Chân tự đặt mình ngang hàng với cha anh thần thiếp, có nhiều xung đột bất đồng, cha anh thần thiếp là người có công với xã tắc, sao có thể chịu nhục trước đám tiểu bối kia được? Đến thần thiếp còn không nhẫn nhịn được nữa là…” Ả ta càng nói càng phẫn uất, hai mắt chằm chằm dính sát vào người tôi.

Hoàng hậu vừa giận vừa than: “Ngươi thật hồ đồ! Ở triều đình có tranh chấp đến mức nào thì chúng ta thân ở hậu cung sao có thể can thiệp được? Huống hồ cha anh ngươi có khúc mắc với cha anh của Quý tần thì hai ngươi càng phải hòa thuận mới phải. Sao ngươi còn thêm dầu vào lửa, vì việc riêng mà làm khó Hoàn Quý tần cơ chứ? Thật uổng công Hoàng thượng tin tưởng ngươi, cho phép ngươi tạm quản lý sự vụ lục cung.”

Hoàng hậu nói một câu, mặt của Huyền Lăng lại thêm sa sầm. Khi Hoàng hậu nói xong, Huyền Lăng đã bừng bừng lửa giận.

Tích Hoa Phu nhân trước giờ quen thói ngang ngược, có bao giờ coi Hoàng hậu ra gì nên cũng chẳng thèm nhìn sang Hoàng hậu, chỉ khóc lóc kể lể với Huyền Lăng: “Thần thiếp đúng là không hài lòng với cách cư xử kiêu ngạo của Hoàn Quý tần, nhưng thần thiếp thực sự không hề muốn hãm hại con của Hoàn Quý tần mà!” Nàng ta khóc lóc như đứt gan đứt ruột. “Thần thiếp cũng từng mất đi một đứa con, sao có thể nhẫn tâm làm như vậy được cơ chứ?”

Nghe nàng ta nói như vậy, ánh mắt tràn đầy chán ghét, coi thường của Huyền Lăng chợt mềm lại, bao đau thương, hối hận, đồng tình, thương hại, đề phòng trộn lẫn, khó thể diễn tả bằng lời. Hồi lâu sau, y buồn bã than thở: “Điều gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác. Ngươi đã từng trải qua nỗi đau mất con, vì sao lại có thể nhẫn tâm hãm hại Hoàn Quý tần cơ chứ...” Huyền Lăng xua xua tay, cất giọng bi thương: “Dẫu cho ngươi không có ý hại đứa con trong bụng Hoàn Quý tần nhưng đứa bé đó vẫn vì ngươi mà ra đi. Ngươi không thể trốn tránh được trách nhiệm đâu. Kẻ lòng dạ độc ác như nhà ngươi, trẫm tuyệt đối không thể dung túng thêm nữa!” Y gọi Hoàng hậu: “Ban hiểu dụ cho lục cung, phế chức Phu nhân của Mộ Dung thị, tước đoạt phong hiệu, miễn quyền phụ trở quản lý lục cung, giáng làm Phi. Không có chiếu chỉ không được đến gặp trẫm.”

Hoàng hậu vâng theo, rồi chần chừ hỏi lại: “Vậy cần phải báo tin cho Thái hậu hay không?”

Huyền Lăng mệt mỏi xua tay. “Con của Điềm Tần bị mất, Thái hậu đã thương tâm lắm rồi, hiện giờ người đang mang bệnh, khó tránh cảnh bệnh nặng thêm, tạm thời giấu biệt đừng cho người biết.”

Hoàng hậu khẽ vâng theo, thưa: “Phía Thái hậu thần thiếp tự biết phải lo liệu thế nào, Hoàng thượng xin cứ an tâm.”

Tích Hoa Phu nhân như bị sét đánh, hai tay vẫn ôm chặt lấy chân của Huyền Lăng, đang muốn khóc lóc van xin thêm thì Huyền Lăng đã giơ chân đá tay của ả ta ra, cười lạnh: “Hoàn Quý tần có tội gì, phi tần lục cung có tội gì mà phải cùng với Hoàn Quý tần phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang?! Ngươi cũng ra quỳ hai canh giờ ở sân trước cổng cung của nhà ngươi cho ta!” Nói xong, y quay người, không thèm nhìn ả ta nữa, cho đến khi ả bị người ta kéo ra ngoài.

Huyền Lăng ra lệnh: “Các ngươi lui hết đi, trẫm ở lại với Quý tần.”

Hoàng hậu gật gật đầu. “Vậy cũng phải!” Nàng ta lại khuyên tôi: “Ngươi lo mà điều dưỡng thân thể, sức khỏe của bản thân là quan trọng nhất, ngày tháng còn dài mà.” Nói xong, nàng ta dẫn mọi người rời đi, bên trong điện lập tức trở nên yên tĩnh.

Y dịu dàng ôm lấy tôi, khẽ than: “Lần này nếu không có lục đệ cứu nàng ra khỏi Mật Tú cung, lại sai người kịp thời báo tin cho trẫm thì sự tình không biết còn tệ hại đến mức nào nữa!”

Tôi nghe mà sững sờ, nhớ lại vòng tay vững chãi ôm tôi rời khỏi Mật Tú cung hôm đó, trái tim chợt đập nhanh, thật không ngờ đó quả thật là y. Thế nhưng tôi nhanh chóng định thần, chăm chăm nhìn Huyền Lăng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, vừa căm phẫn vừa bi thương. “Đã tệ hại thế này rồi, còn có thể tệ hơn được nữa sao?”

Huyền Lăng dịu giọng an ủi: “Đừng đau buồn quá nữa, nàng vẫn còn trẻ, đợi đến khi sức khỏe hồi phục, chúng ta lại sinh thêm một đứa con nữa là được.”

Tôi im lặng không đáp, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Xin hỏi Hoàng thượng, đứa con của thần thiếp phải chết oan ức như vậy sao?” Tôi dừng lại một lát, hận ý lạnh lẽo toát ra từ tận xương cốt. “Vì sao không giết chết tiện phụ kia để trả mối thù này?”

Ánh mắt của y chợt u ám, hồi lâu sau y mới thở dài. “Triều chính gian nan, trước mắt trẫm không thể không nể mặt Nhữ Nam vương và gia tộc Mộ Dung.”

Lòng tôi chợt lạnh, tựa như không sao tin được lời y vừa nói, nỗi thất vọng dâng lên tận cổ họng, tôi không kịp nghĩ kĩ đã buột miệng kêu lên: “Ả đã hại chết con ruột của Hoàng thượng!” Tôi ngồi yên như tượng đá, chỉ có nước mắt từng giọt, từng giọt lặng lẽ tuôn rơi như chuỗi hạt châu.

Nước mắt dần thấm đẫm y phục của y, y chỉ lẳng lặng ôm tôi, vẻ sững sờ, bi thương đong đầy, đôi mắt gần như biến thành hồ sâu không đáy, ngẩn ngơ nhìn tôi, hồi lâu sau, y bảo: “Trẫm không giữ được đứa con của chúng ta... Ta... ta có lỗi với nàng.”

Bầu bạn với y mấy năm qua, lần đầu tiên tôi thấy y dùng thái độ này để nói chuyện với tôi, thân là đấng cửu ngũ chí tôn, nhưng lại xưng “ta” với tôi, giọng nói vừa mệt mỏi vừa thương cảm. Y là người cao quý nhất trong thiên hạ, nhưng vào giờ phút này, y vừa yếu đuối vừa hoang mang bất lực, chẳng khác gì một người cha bình thường vừa mất đi đứa con. Ánh mắt thâm tình si mê, nỗi đau đớn bi thương khắc cốt ghi tâm ấy lập tức khiến tôi càng thêm thương cảm. Y không xưng là “trẫm”, có thể thấy y đau đớn đến nhường nào. Tôi không nỡ nói thêm gì nữa, rúc vào lòng y, òa lên khóc như đứt từng khúc ruột. Nước mắt cũng là nỗi đau đớn và niềm căm hận khôn cùng của tôi...

Huyền Lăng vuốt ve lưng tôi, bảo: “Ngày hôm đó, việc gì nàng phải vâng theo lời của ả cơ chứ, bảo nàng quỳ là nàng quỳ, bảo nàng nhận phạt là nàng nhận phạt?” Y dừng lại một lát, có chút trách móc Kính Phi: “Kính Phi lúc đó cũng có mặt, vì sao nàng lại không cầu xin nàng ta?”

“Hoàng thượng biết rõ tính cách của Mộ Dung Phi cơ mà, Kính Phi sao mà khuyên can nổi? Với sức của một mình thần thiếp thì làm sao mà kháng cự được nàng ta? Huống gì tình hình ngày hôm ấy, phản kháng chẳng bằng thuận theo, nếu không càng khiến nàng ta có cơ hội để hành hạ thần thiếp.” Tôi cất giọng đầy chua xót, bất lực. “Vậy thì, Hoàng thượng hỡi, vì sao người lại ban cho ả ta quyền lực to lớn như vậy, để ả ta quản lý hậu cung? Người biết rõ tâm địa của ả rất độc ác, My tỷ tỷ ngày xưa chính là bằng chứng rõ ràng nhất rồi!”

Huyền Lăng bị những câu hỏi của tôi làm mất hứng, hỏi lại: “Nàng đang oán trách trẫm sao?”

Tôi lắc đầu. “Thần thiếp nào dám!” Khóc nhiều quá cũng mệt rồi, toàn thân uể oải. Huyền Lăng không rơi một giọt lệ nhưng cũng hết sức mệt mỏi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3