Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 2) - Chương 24 - Phần 2

Bên trong tẩm điện, bầu không khí tĩnh lặng, chết chóc, y đột nhiên thề độc: “Trẫm xin thề, con của chúng ta sẽ không chết oan uổng như thế! Trẫm nhất định sẽ trả lại công lý cho nàng.”

Tôi nhìn thẳng vào y. “Vậy thì còn phải đợi đến khi nào? Xin Hoàng thượng cho thần thiếp biết chính xác đi!”

Y lẳng lặng không đáp, chỉ bảo: “Nhất định sẽ có ngày đó.”

Tôi âu sầu cúi đầu. “Nỗi đau mất con có lẽ sẽ phai nhạt theo thời gian nhưng Mộ Dung Phi ngày nào cũng xuất hiện trước mắt, thần thiếp sao có thể nuốt trôi nỗi hận này? Còn Hoàng thượng, chưa hẳn sẽ quên được tình nghĩa năm xưa!”

Y không biết trả lời thế nào, đành bảo: “Hoàn Hoàn, nàng chịu khó vì trẫm mà nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa... Đừng làm khó trẫm.”

Ôm nỗi thất vọng không gì sánh được, tôi không nhìn y nữa, khẽ xoay người, nước mắt bất giác tuôn rơi. Gối nằm ẩm ướt nóng hầm hập, tôi kê đầu nằm nghỉ trên nước mắt.

Mùa hè năm Càn Nguyên thứ mười bốn, tôi hầu như lúc nào cũng chìm đắm trong nỗi đau thương đó, không cách nào dứt được. Hơi nóng hầm hập ngoài trời cùng mùi vị chua xót của thuốc thang hằn sâu vào da thịt cùng ký ức của tôi, không thể tách rời.

Đường Lê cung của tôi tĩnh lặng như tờ, không còn sức sống như ngày trước nữa, bao nhiêu hoa văn tượng trưng cho nhiều con nhiều phúc đều bị tháo xuống, để tránh cho tôi khỏi thấy cảnh sinh tình. Cung nữ nội giám đi lại cũng rón rén, sợ kinh động đến nỗi đau nhớ con của tôi.

Hậu cung cũng hết sức bình an. Hoàng hậu một mình xử lý sự vụ phức tạp trong hậu cung. Thỉnh thoảng Kính Phi cũng hỗ trợ chút ít, nhưng cơ hội như thế không nhiều. Thái hậu đang phát bệnh, Kính Phi chủ trì mọi lễ cầu phúc ở Thông Minh điện, còn phải lo liệu nơi chôn cất của Cẩn Phi và Thuần Nhi, chưa kể đến những lần lễ bái thường lệ. Hoa Phi, không phải, hiện tại phải gọi là Mộ Dung Phi, trước đây địa vị của nàng ta từ đứng đầu cả tam phi nhảy lên thành tòng nhất phẩm Phu nhân, trong cả hậu cung rộng lớn chỉ phải cúi mình trước mỗi Hoàng hậu, hiện giờ nàng ta còn kém hơn cả Kính Phi, đứng cuối tam phi, thậm chí đến phong hiệu cũng chẳng còn. Chuyện này khiến nàng ta hết sức mất mặt, ẩn mình trong nội cung, rất hiếm khi ra gặp người khác, tị thế hệt như Đoan Phi.

Huyền Lăng tuy chẳng để ý đến nàng ta nữa nhưng vẫn chưa xử trí nàng ta, tiếp tục để nàng ta hưởng thụ cẩm y ngọc thực. Việc tôi sảy thai cứ thế trôi qua nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra.

Ngày nào tôi cũng chìm trong nỗi đau đớn, hối hận, ngày hôm đó ở Mật Tú cung, vì sao tôi không khúm núm, nịnh bợ, quỳ gối cầu xin Mộ Dung Phi cơ chứ? Chỉ cần giữ lại được đứa con trong bụng là đủ rồi. Tại sao tôi lại cứng đầu đến thế, không chịu nhận thua? Tôi còn hối hận vì mình đã quá được sủng ái. Nếu tôi chỉ là một cung tần hèn mọn, chẳng nổi bật thì việc gì nàng ta phải ghen tỵ với tôi, tìm cách đưa tôi vào chỗ chết? Cảm giác hối hận ấy càng khiến tôi thất vọng và chán ghét chính mình.

Ban đầu, Huyền Lăng mỗi ngày đều ghé qua thăm tôi. Nhưng tôi liên tục ủ ê, lấy nước mắt rửa mặt khiến y không nỡ chứng kiến. Cứ nhìn nhau mà đau lòng, khổ sở đứt gan đứt ruột cũng chẳng để làm gì. Cuối cùng, y thở dài một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Cận Tịch từng bao lần lên tiếng khuyên nhủ: “Nương nương khóc lóc đau lòng như vậy chẳng có ích lợi gì cho bản thân, nếu không, tương lai dẫu có hồi phục sức khỏe thì cũng cứ thấy gió là chảy nước mắt. Nghe lão cô cô trong cung kể lại, Thái hậu năm xưa cũng vì thế mà mang bệnh đấy!”

Tôi khó khăn lắm mới lên tiếng được: “Thái hậu phúc đức thâm hậu, ta sao có thể sánh với người?” Nói xong, tôi lại lặng lẽ khóc.

Cận Tịch giúp tôi lau khô nước mắt rồi dịu giọng nói rõ suy nghĩ của mình: “Nương nương cứ khóc lóc như vậy, Hoàng thượng đến thăm nhìn thấy thì chỉ khiến hai bên thêm đau lòng. Cứ tiếp tục như thế e là Hoàng thượng sẽ không muốn đặt chân vào Đường Lê cung nữa. Đối với nương nương mà nói, điều đó có lợi ích gì đâu?”

Tôi lẩm bẩm: “Ta mất đi đứa nhỏ này mới được một tháng, vẫn chưa qua trăm ngày, chẳng lẽ ta thân là mẹ mà có thể tô son, điểm phấn, ăn mặc lòe loẹt đi cầu xin sự ân sủng của Hoàng thượng hay sao?”

Cận Tịch nghe vậy bất giác sững sờ. “Nương nương còn trẻ như vậy, chỉ cần Hoàng thượng vẫn sủng ái người, không sợ không có cơ hội mang thai lần nữa. Nương nương đừng quá phiền muộn, ngày tháng vẫn còn dài mà. Nương nương đừng tự đày đọa mình như vậy nữa!”

Tay tôi đang giữ một chiếc yếm của trẻ sơ sinh, đó là món đồ mà tôi từng vui sướng thêu thùa cho đứa con của mình. Mặt vải màu vàng hoa hạnh, chỉ thêu màu hoa lựu đỏ thắm, hoa văn nhiều con nhiều phúc, từng đường kim mũi chỉ đều đong đầy niềm vui sướng khi lần đầu tiên làm mẹ và tình yêu vô bờ với đứa con trong bụng tôi... Hiện giờ chiếc yếm vẫn còn nhưng đứa con của tôi đã không thể bước chân vào thế gian này nữa.

Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn chiếc yếm được thêu thùa tỉ mỉ này, chỉ có hai giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống, không một tiếng động. Lòng tranh cường háo thắng bất giác cũng lắng xuống tựa tro tàn.

Cứ mãi uất ức và buồn thương không dứt như thế, cơ thể tôi càng lúc càng suy nhược.

Sau khi tôi bị sảy thai, Chương Di lấy lý do tuổi già, sức yếu xin giao lại chức vị ở Thái y viện. Lần này đến lượt Ôn Thực Sơ đến bắt mạch, y thỉnh an xong xuôi thì im lặng một lát, sắc mặt có vẻ khác lạ.

Tôi vẫy tay ra hiệu cho cung nữ hầu hạ lui xuống, bình tĩnh hỏi: “Chẳng lẽ cơ thể của bản cung còn có chỗ nào tệ hại hơn bản cung nghĩ sao?”

Y cau mày suy nghĩ hồi lâu rồi mới dè dặt lên tiếng hỏi dò: “Nương nương có phải từng dùng xạ hương không?”

“Xạ hương?!” Tôi ngạc nhiên hỏi lại. “Chương thái y có nói trong lúc mang thai, bản cung không được dùng đến thứ này, bản cung sao lại có thể dùng nó cơ chứ? Kể cả đến lúc này, bản cung cũng chẳng có lòng dạ đâu mà sử dụng hương liệu.”

Y mím chặt môi, tựa hồ đang suy nghĩ xem nên nói thế nào mới phải: “Nhưng rõ ràng quý thể của nương nương có dấu hiệu từng sử dụng xạ hương, chỉ là phân lượng cực nhỏ, không dễ dàng phát hiện ra mà thôi!” Y chợt ngẩng lên, ánh mắt sáng quắc. “Nương nương?!”

Tim tôi chợt nhói lên từng cơn, ngẫm nghĩ hồi lâu, tôi lắc đầu, bảo: “Bản cung chưa từng dùng qua.” Nhưng nhắc đến hương liệu, tôi chợt nhớ ra một chuyện, mấy ngày vừa qua, tôi chỉ ngửi thấy mùi hương ở một chỗ mà thôi. Thế là tôi hạ giọng gọi Lưu Chu lại, ra lệnh: “Ngươi đến phủ Nội vụ, tìm cách xin một ít Hoan Nghi hương mà Mộ Dung phi ngày thường hay sử dụng cho ta.”

Lưu Chu vừa đi, Ôn Thực Sơ lại hỏi: “Nương nương đã mất ngủ khá lâu rồi không?” Tôi im lặng gật đầu, y trầm lặng thở dài, bảo: “Quý tần nương nương bệnh lần này hoàn toàn là vì quá đau lòng, khí uất tích tụ trong ngũ tạng, khiến gan nóng thành yếu, xin cho vi thần nói thẳng, đây chính là tâm bệnh.”

Tôi thản nhiên không đáp. Ánh mắt của hắn hết sức dịu dàng, nhìn tôi vừa bi thương vừa lo lắng. “Uống quá nhiều thuốc cũng không tốt. Hay là uống trà tâm sen vậy!” Hắn giải thích tỉ mỉ: “Tâm sen vị đắng tính lạnh, có thể trị bệnh nóng ở tim, lại có tác dụng hạ sốt, chống cảm nắng, giúp đầu óc tỉnh táo, giảm bực dọc và nóng nảy, ngoài ra còn bổ tỳ ích thận, dưỡng tâm an thần, trị bệnh mắt sưng đỏ.”

Tôi vụt ngẩng đầu, mỉm cười chua chát. “Tâm sen, món đó đắng lắm!”

Hắn chăm chú ngắm tôi hồi lâu rồi bảo: “Đúng thế, hy vọng vị đắng của tâm sen có thể an ủi được nỗi cay đắng trong lòng nương nương.”

Tôi quay đầu nhìn sang chỗ khác, lòng chua xót khôn cùng.

Ôn Thực Sơ hạ giọng nỉ non: “Hỏi ngó sen, bao sợi vấn vương? Tâm sen vì ai đắng? Hoa liền cành âu yếm hỏi, chính là cặp trai gái thuở xưa. Nàng vẫn còn nhớ khúc hát này chứ?” Tôi gật đầu, hắn lại tiếp tục: “Lúc nhỏ Chân huynh dẫn nàng đi chơi thuyền ngoài hồ, nàng búi tóc trái đào, đứng ở mũi thuyền, tay ôm một bó sen, cất tiếng hát đúng khúc hát này.” Giọng nói của hắn càng lúc càng dịu dàng, trầm ấm, tựa như đang chìm đắm trong hồi ức tươi đẹp thuở xa xưa: “Lúc ấy ta liền nghĩ, khi nào lớn lên nhất định phải cưới nàng làm vợ. Nhưng nàng thân mang cánh chim phượng hoàng, một thái y nhỏ nhoi như ta sao có thể giữ nàng lại được?” Hắn đưa mắt nhìn tôi chằm chằm, tràn đầy yêu thương, quyến luyến. “Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng bây giờ của nàng, ta thà rằng khi xưa mình có thể liều mạng giữ chặt lấy nàng, chứ không hề muốn chứng kiến nỗi khổ hiện thời của nàng.”

Tôi vốn im lặng lắng nghe hắn nói nhưng hắn càng nói càng quá đáng, quên đi mất thân phận của hắn và của tôi. Lửa giận chẳng hiểu sao lại trào dâng trong lòng, đột nhiên tôi vung tay lên, chiếc gối dựa bọc tơ đặt trước giường đã bị tôi hất rơi xuống đất.

Chiếc gối rơi xuống đất, không một tiếng động nhưng hắn cũng giật mình, tôi hào hển thở một hơi, rồi bảo: “Ôn thái y hôm nay nói quá nhiều rồi đấy. Giờ này phút này, ngươi lấy thân phận gì để nói những lời đại nghịch bất đạo này với bản cung? Ngươi là thái y, bản cung là phi tần của Hoàng thượng, vĩnh viễn chỉ là như thế mà thôi. Bản cung rất biết ơn mối tình của Ôn thái y, nhưng nếu Ôn thái y để cho bản cung nghe thêm những lời như vậy thì đừng trách bản cung không để ý đến tình nghĩa quen biết lâu năm!”

Nói một tràng dài, tôi nằm gục xuống giường, thở hổn hển. Ôn Thực Sơ vừa đau lòng vừa xấu hổ. Tôi ngẩng lên, nhưng lập tức ngậm miệng không nói thêm gì nữa. Bên cạnh rèm gấm, không biết từ lúc nào My Trang đã yêu kiều đứng đó, sắc mặt của tỷ ấy tái nhợt, chẳng khác gì chiếc vòng ngọc bạch đeo trên tay.

Tôi nhìn thấy tỷ ấy, bất giác vừa xấu hổ vừa sốt ruột, mắt hoa lên. Tình cảm của Ôn Thực Sơ đối với tôi, tôi chưa từng kể cho bất kỳ ai, huống hồ bây giờ tôi đã là cung phi của Hoàng đế, những lời thế này càng hết sức phải cẩn thận. My Trang vô tình nghe được, dẫu tôi và tỷ ấy vốn rất thân nhau nhưng cũng là chuyện hết sức xấu hổ, ngượng ngùng. Tôi bất giác buột miệng gọi: “My tỷ tỷ...”

My Trang khẽ ho khan một tiếng, che giấu vẻ bất ngờ, nhưng sắc mặt của tỷ ấy vẫn không được bình thường, hẳn là tỷ ấy cũng không muốn chứng kiến cảnh này. Tỷ ấy bảo: “Muội gắng nghỉ ngơi, dưỡng sức!” Nói xong, tỷ ấy bèn quay người bỏ đi.

Tôi biết My Trang làm vậy là muốn tránh hiềm nghi, quay đầu lại thấy Ôn Thực Sơ cúi đầu ảo não đứng ở một bên, càng thêm tức giận, khó khăn lắm mới giữ được vẻ bình tĩnh, tôi bảo hắn: “Nếu ngươi muốn hại chết bản cung thì những lời hồ đồ này có thể lặp đi lặp lại mỗi ngày, có rất nhiều người đang chờ bắt lỗi bản cung mà. Ôn đại nhân, ngươi và bản cung quen biết từ nhỏ, bản cung thật không hiểu ngươi đang muốn giúp bản cung hay là hại bản cung nữa?”

Hắn vừa đau lòng vừa hổ thẹn, vội vã cáo lui: “Nàng... Nương nương xin đừng tức giận, sức khỏe của người hiện giờ không chịu nổi đâu, vi thần sẽ không nói thêm gì nữa.”

Tôi vốn đang bệnh nặng, lại nổi cơn thịnh nộ, đầu óc như nhét đầy bông, chẳng bao lâu sau đã mê man chìm vào giấc ngủ.

Lúc tôi tỉnh lại thì sắc trời đã mờ tối, Lưu Chu cũng đã quay về. Cô nàng hầu hạ tôi dùng thuốc xong, bưng nước cho tôi súc miệng rồi thưa: “Khương công công nghe nói chúng ta cần nên mới đưa, còn bảo Hoàng thượng đã dặn dò loại hương này chỉ được đưa đến Mật Tú cung thôi, các cung khác không được phép sử dụng.” Nói xong, cô nàng bưng chiếc hộp nhỏ đựng Hoan Nghi hương cho tôi xem.

Tôi nghe mấy lời này, trong lòng đã đoán được đôi chút. Mở hộp ra, nhìn vào trong một lát rồi đóng ngay lại, tôi ra lệnh: “Đi mời An Mỹ nhân đến đây, nói là ta đã khỏe lên đôi chút, muốn mời nàng ta ghé qua trò chuyện.”

Lưu Chu nhanh chóng quay trở về nhưng chẳng thấy bóng dáng của Lăng Dung đâu. Lưu Chu thưa: “Cúc Thanh nói An Mỹ nhân đã đến cung của Hoàng hậu thỉnh an rồi, lát nữa sẽ tới.”

Tôi hơi lấy làm lạ, thuận miệng hỏi: “Nàng ta đã khỏe hơn rồi sao? Không ngờ cũng chịu ra ngoài đi lại.”

Màn đêm yên lặng buông xuống, tiếng ếch rộ lên trong đêm, càng nghe càng thấy chói tai, khó chịu. Lăng Dung ngồi đối diện tôi, dùng móng tay khều một chút hương liệu, ngửi qua một lượt rồi nhắm mắt, cố gắng phân biệt từng thành phần: “Có Thanh hoắc hương, Cam tùng hương, Mục túc hương, Tiên hương, Bạch đàn hương, Đinh tử hương, Kê cốt hương...” Nàng ta ngửi kĩ thêm lần nữa, không nói tiếp nhưng đôi mắt đẹp chợt mở to, vẻ mặt kinh hãi.

Tôi vội hỏi: “Sao rồi?”

Nàng ta chần chừ một chút rồi đáp nhanh: “Còn có một vị xạ hương nữa.”

Quả là thế, tôi lập tức bình tĩnh trở lại. Mộ Dung Phi được sủng ái nhiều năm nhưng không hề mang thai, đây mới là lý do thực sự. Xem ra Huyền Lăng đã sớm quyết tâm dẹp bỏ thế lực của gia tộc Mộ Dung và Nhữ Nam vương rồi. Y khổ tâm mưu tính thế này cũng chẳng dễ dàng gì.

Thế nhưng nỗi chua xót và oán hận giấu kín nơi đáy lòng càng lúc càng lan rộng, ban đầu chỉ là chút mây sầu sương mỏng, nhưng càng lúc càng dày đặc, bao trùm lấy tôi, khiến tôi không sao thoát ra được. Trái tim không ngừng run rẩy, vì sao tôi vừa đến cung của Mộ Dung phi đã cảm thấy thai động bất an, vì sao chỉ mới quỳ có nửa canh giờ đã sảy thai? Đương nhiên cơ thể tôi vốn không khỏe, nhưng hẳn là không tránh khỏi có tác dụng của Hoan Nghi hương do Huyền Lăng ban thưởng.

Huyền Lăng ơi Huyền Lăng, ngài muốn đề phòng ả ta, ai ngờ lại làm tổn thương đến đứa con của tôi!

Lăng Dung cẩn thận quan sát vẻ mặt của tôi rồi bảo: “Tỷ tỷ, loại hương này là lấy từ cung của Mộ Dung Phi phải không? Hôm đó ở cung của ả ta, muội đã cảm thấy không ổn, nhưng lúc đó chỉ hơi nghi ngờ, chứ không thể phân biệt rõ ràng từng thành phần. Huống hồ muội muội địa vị thấp kém, sao dám tùy tiện đề cập đến chứ? Xạ hương vốn rất quý hiếm, theo muội muội thấy, loại xạ hương này chính là lấy từ cây xạ, mà còn là loại Đương môn tử[43] nữa. Loại xạ này chỉ có ở Đại Tuyết Sơn ở Tây Bắc, vô cùng quý giá, dược lực cũng mạnh hơn loại xạ hương thông thường nhiều...”

[43] Xạ hương dùng làm thuốc, phần hạt ngưng đọng nơi lỗ của bao xạ là loại tốt nhất, thuật ngữ gọi là Đương môn tử.

Lăng Dung không nói gì nữa nhưng tôi nghe đến đó là hiểu ngay, nữ nhân không thể thường xuyên dùng xạ hương. Dùng thứ này lâu dài, không thể mang thai được, dẫu mang thai cũng rất hay sảy thai dễ thai chết lưu. Do vậy, tuy tôi ưa thích đốt hương nhưng lại vô cùng e dè xạ hương, không dám chạm tới.

Tôi im lặng hồi lâu rồi mới bảo nàng ta: “Thái y nói trên người tỷ có dấu hiệu từng dùng qua xạ hương nhưng từ khi tỷ mang thai đến giờ không hề dùng loại hương liệu nào cả, cho nên tỷ mới lấy làm lạ.”

Lăng Dung ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Loại xạ hương này có tác dụng cực mạnh, không có lỗ hổng nào trên người mà nó không thể thẩm thấu vào được. Hôm đó tỷ tỷ ở cả nửa ngày trời trong Mật Tú cung, hẳn là vì lý do này mà có dấu hiệu từng dùng qua xạ hương.”

Tôi gật gật đầu, không bàn luận nữa. Sau vài câu chuyện phiếm, Lăng Dung hỏi: “Vết sẹo trên mặt tỷ tỷ sắp lành hẳn rồi, hộp Thư ngân giao hẳn là đã dùng hết rồi phải không?”

Tôi tủm tỉm cười. “Chỉ còn lại chút ít mà thôi. Xem ra Thư ngân giao của muội muội đúng là hiệu quả thật!”

Lăng Dung nở nụ cười ngọt ngào. “Dung nhan như hoa nở của tỷ tỷ sao có thể bị thương tổn dễ dàng như thế được? Muội muội chẳng qua góp chút sức nhỏ nhoi thôi!”

Tôi nghe thấy giọng nói của nàng ta đã khá hơn ngày trước nhiều, bất giác cũng mỉm cười: “Giọng của muội đã đỡ hơn rồi, Hoàng thượng có gọi muội đến hầu nữa không?”

Lăng Dung cụp mắt, đôi môi anh đào tuy cố hết sức cong lên thành nét cười nhưng vẻ mặt vẫn ảm đạm. “Tỷ tỷ trước giờ rất được Hoàng thượng thương yêu, hiện giờ mang bệnh, Hoàng thượng cũng chẳng hay ghé thăm. Muội muội tấm thân bồ liễu, Hoàng thượng sao còn nhớ đến chứ?”

Lời nói của nàng ta vốn không có ý gì nhưng tôi nghe mà chẳng khác nào mũi dao đâm thẳng vào tim. Tôi bệnh tật sầu bi, nhìn nhau rơi lệ, gặp mặt cũng chỉ thêm đau lòng mà thôi. Trong hậu cung, số người hớn hở đón chào Huyền Lăng đông đảo như thế, việc gì y phải liên tục ghé qua nơi ở đầy đau thương của tôi làm gì?

Lăng Dung thấy tôi biến hẳn sắc mặt thì bất giác hoảng sợ thưa: “Muội muội buột miệng nói bừa, tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng để bụng!” Tôi đương nhiên không muốn nàng ta cảm thấy áy náy, bèn mỉm cười cho qua chuyện.

Nàng ta lại kể: “Hôm nay muội đến thỉnh an Hoàng hậu, nương nương cũng than thở không thôi, nói Hoàng thượng thực ra rất yêu thương tỷ tỷ. Chỉ là tỷ tỷ đột nhiên mất đi đứa con, Hoàng thượng sợ gặp nhau càng thêm đau lòng, cho nên mới không đến gặp tỷ tỷ thường xuyên nữa.”

Thấy tôi vẫn im lặng buồn bã, nàng ta bèn khuyên: “Tỷ tỷ nghĩ thoáng một chút đi! Chỉ cần quên đi chuyện không may này, mỉm cười vui vẻ đón tiếp Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”

Thế nhưng sao tôi có thể quên đi nỗi đau mất con kia chứ? Trái tim tôi giờ đã nhuốm màu ảm đạm, bi thương rồi.