Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 4) - Chương 20 - Phần 2

Tôi cúi đầu vuốt lại mép chăn cho phẳng, nhẹ nhàng cất tiếng: “Lần này ta bị ốm, phải ở lại Tiêu Nhàn quán này, Vương gia quả đã tốn không ít tâm tư.”

Hoán Bích liếc mắt nhìn tôi, thấp giọng nói: “Tiểu thư cho rằng chỉ có lần này Vương gia mới quan tâm tới tiểu thư như vậy sao? Kỳ thực ngay từ lúc ở trong cung...”

Tôi lên tiếng ngắt lời Hoán Bích: “Ta biết!” Sao tôi không biết chứ, ngày hôm đó, chính y đã che giấu cho tôi khi tôi lén đi thăm My Trang, hôm sinh nhật tôi, chính y cũng đã chuẩn bị những bông hoa sen nở rộ đó, lúc tôi ngả lòng suy sụp, chính y mang tới cho tôi sự an ủi, còn hết lòng khuyên nhủ tôi. Bất kể là thêu hoa trên gấm hay tặng than giữa trời tuyết rơi, y cũng đều vì tôi mà nhọc sức.

Thế nhưng Hoán Bích lại khẽ lắc đầu. “Nô tỳ không nói tới những việc mà Vương gia làm để lấy lòng tiểu thư.” Sau đó liền hơi ngoảnh đầu qua một bên. “Tiểu thư còn nhớ lúc người bị sẩy thai không? Khi ở trong Mật Tú cung của Tích Hoa phu nhân ấy!”

Mật Tú cung của Tích Hoa phu nhân! Trái tim tôi bất giác nhói đau, bao nhiêu chuyện cũ lại hiện về trước mắt, đó là một mảng đỏ tươi tanh nồng, mùi tanh không ngừng xộc lên mũi, khiến đầu óc tôi trở nên hỗn loạn. Sao tôi có thể quên được đây? Đó là con tôi, đứa con đầu tiên của tôi, nó đã sống trong bụng tôi được bốn tháng, vậy mà lúc ở trong Mật Tú cung lại phải rời khỏi thân thể tôi. Khi đó tôi đã đau biết mấy, sinh mệnh của nó dần mất đi theo từng giọt máu chảy ra khỏi thân thể tôi, tôi vĩnh viễn không sao quên được.

Nếu không có lần sẩy thai đó, có lẽ đến bây giờ tôi vẫn là một sủng phi được Huyền Lăng cưng nựng trong lòng bàn tay, không biết tới đau khổ. Những sự nổi chìm trong cuộc đời tôi bắt đầu chính từ khoảnh khắc đó. Tôi không kìm được nắm chặt hai bàn tay. Lần sẩy thai đó tôi cứ ngỡ là do Hoa Phi gây ra, chẳng ngờ lại là An Lăng Dung... Ngay từ lúc tặng Thư ngân giao cho tôi, ả đã giấu sẵn sát cơ rồi. Giữa bao nhiêu sát cơ và quỷ kế trùng trùng như thế, tôi thực không thể giữ nổi đứa bé ấy, và việc này cũng trở thành nỗi đau vĩnh viễn của tôi. Vì thế, kể từ đó về sau, không có ai dám tùy tiện nhắc tới việc này trước mặt tôi nhưng hôm nay Hoán Bích lại đột nhiên nhắc tới, khiến tôi không khỏi có chút sững sờ. “Tiểu thư còn nhớ lần đó là ai cứu tiểu thư ra khỏi Mật Tú cung không?”

Là ai? Là Huyền Thanh. Trái tim tôi đột nhiên chấn động, trước khi biết được sự thực, trong khoảnh khắc hôn mê, tôi đã cho rằng người đến cứu tôi là Huyền Lăng, hoàn toàn không nghĩ gì tới Huyền Thanh. Còn nhớ khi đó, Hoa Phi Mộ Dung Thế Lan vẫn luôn coi Nhữ Nam Vương là chỗ dựa, đè nén tất cả các phi tần trong cung, thậm chí chẳng thèm để Hoàng hậu vào mắt. Còn Huyền Thanh, vì duyên cớ mẫu thân của y và mẫu thân của Nhữ Nam Vương lúc sinh tiền có nhiều mâu thuẫn, do đó y vẫn luôn bị Nhữ Nam Vương căm hận, coi như cái gai trong mắt, muốn sớm diệt trừ. Mà ngày đó trong triều đình, Nhữ Nam Vương Huyền Tế tay nắm thực quyền, lại có thể điều động quân binh nơi Quan Ngoại, thế lực cực lớn, ngay đến Huyền Lăng thân là Hoàng đế cũng phải kiêng dè mấy phần. Trong khi đó, Huyền Thanh chỉ là một vị vương gia nhàn tản, không quyền không thế, cả ngày gửi tình vào cầm kỳ thi họa, né tránh mũi nhọn của đối phương. Ngày đó, y tùy tiện xông vào Mật Tú cung của Hoa Phi để cứu tôi giữa lúc nguy nan, không chỉ đắc tội với Hoa Phi đang được sủng ái, còn trực tiếp gây xung đột với phe phái của Nhữ Nam Vương, thực đã hoàn toàn trái ngược với tác phong hành sự của y thường ngày, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Hoán Bích trước giờ chưa từng nhắc tới việc hôm đó trước mặt tôi, hôm nay lại rủ rỉ kể ra tất thảy: “Ngày đó, tiểu thư bị phạt quỳ trong Mật Tú cung của Tích Hoa phu nhân, ngay đến Kính Phi nương nương cũng không sao cứu được, nô tỳ liền biết là không hay. Hôm đó Cận Tịch đi theo tiểu thư, tất nhiên không thể thoát thân, mà các phi tần cũng đều ở trong Mật Tú cung cả, Hoàng thượng và Hoàng hậu lại đều ra ngoài tế trời, Thái hậu thì bệnh nặng hôn mê, tự lo cho mình còn chẳng xong, sao còn để ý đến tiểu thư được, tình hình quả đúng là lên trời hết đường, xuống đất hết lối. Nô tỳ đứng bên ngoài, thấy tiểu thư bị Tích Hoa phu nhân giày vò như vậy, không khỏi thầm lo cho đứa bé trong bụng tiểu thư, nhưng lại chẳng nghĩ ra được cách nào để cứu tiểu thư cả, thực sự sốt ruột vô cùng. Thế nhưng, trong cung còn có ai dám đắc tội với Tích Hoa phu nhân đây?” Hoán Bích thoáng dừng một chút rồi lại tiếp: “Vừa khéo lúc đó nô tỳ nhìn thấy A Tấn đi ngang qua, mới chợt nhớ tới việc Lục Vương gia vì muốn tiện chăm sóc cho Thái hậu đang bị bệnh, bèn ở lại trong Lũ Nguyệt Khai Vân quán nơi hồ Thái Dịch.”

Lũ Nguyệt Khai Vân quán là nơi ở của Huyền Thanh trước lúc rời cung mở phủ riêng. Y còn chưa thành hôn, lại là do Thái hậu nuôi nấng trưởng thành, do đó nơi hồ Thái Dịch vẫn lưu lại nơi ở đó cho y, giúp y qua lại giữa hoàng cung và vương phủ thêm thuận tiện, có thể thường xuyên vào cung bầu bạn với Huyền Lăng và vấn an Thái hậu. Hơn nữa, Lũ Nguyệt Khai Vân quán được xây giữa hồ Thái Dịch, các phi tần dù có chèo thuyền đi chơi cũng sẽ không tới một nơi xa như vậy, vừa hay có thể tránh các mối hiềm nghi.

“Trước đây nô tỳ từng gặp A Tấn, biết y là tâm phúc thân tín của Vương gia, hoàn toàn có thể tin tưởng được, thế là bèn xin A Tấn đưa mình tới Lũ Nguyệt Khai Vân quán tìm Lục Vương gia để nhờ nghĩ cách cứu tiểu thư.” Dường như Hoán Bích đã chìm vào dòng hồi ức. “Đó là lần đầu tiên nô tỳ tới Lũ Nguyệt Khai Vân quán, chỉ thấy ngoài quán có vô số bông hoa hợp hoan màu vàng nhạt và màu hồng đang nở rộ, không ngừng rung rinh giữa cơn gió nhẹ thoảng qua, nếu không vì nôn nóng cứu tiểu thư, nô tỳ nhất định đã dừng chân ngắm nhìn thật kĩ. Vương gia khi đó đứng ngay giữa biển hoa, đang cúi đầu viết chữ. Nô tỳ không biết y viết gì nhưng y vừa nhìn thấy nô tỳ tới liền biết ngay là đã xảy ra chuyện. Bởi trước đó, sau khi tiểu thư có thai, Vương gia từng dặn dò nô tỳ, nếu tiểu thư gặp chuyện gì khó giải quyết, nô tỳ có thể tới Lũ Nguyệt Khai Vân quán tìm y, nếu y không ở đó có thể bảo A Tấn chuyển lời cho y. Hôm đó A Tấn tự mình dẫn nô tỳ tới, bộ dạng nô tỳ lại hết sức luống cuống, hốt hoảng, Vương gia vừa nhìn liền biết nhất định đã xảy ra chuyện lớn. Thế rồi nô tỳ bật khóc thành tiếng, quỳ xuống cầu xin Vương gia nhất định phải tới Mật Tú cung cứu tiểu thư.” Sau khi thoáng ngẩn ngơ, Hoán Bích kể tiếp: “Vừa nghe nô tỳ kể xong, sắc mặt Vương gia liền tái nhợt đi, cũng không nói là sẽ cứu thế nào, vứt ngay giấy bút qua một bên, kéo nô tỳ đi về hướng Mật Tú cung. Khi đó, A Tấn nôn nóng đến suýt phát điên, ra sức kéo Vương gia lại, xin Vương gia đừng lỗ mãng kẻo đắc tội với Tích Hoa phu nhân và Nhữ Nam Vương. Nhưng khí lực của Vương gia lớn như thế, A Tấn sao kéo lại nổi. Đừng nói là A Tấn, ngay đến các thị vệ canh gác bên ngoài Mật Tú cung cũng sợ đến ngây người, không cách nào ngăn cản. Thế rồi bọn nô tỳ cứ thế xông vào Mật Tú cung, Vương gia thân là nam tử mà lại tùy tiện xông vào như vậy, các phi tần kia đều sợ hãi vô cùng, hoang mang nấp vào nội điện, ngay đến Tích Hoa phu nhân cũng tái nhợt mặt mũi, chẳng để ý gì đến việc tị hiềm, liền nổi nóng, phát sinh tranh chấp với Vương gia. Ôi, khi đó Tích Hoa phu nhân nào thèm nể mặt ai, nhưng nàng ta không chịu nghĩ thử xem, Vương gia dám xông vào Mật Tú cung cứu người như thế, chẳng lẽ còn kiêng dè nàng ta hay sao?”

Trong quãng hồi ức đau khổ năm xưa, tôi chỉ nhìn thấy Huyền Thanh vì tôi mà trực tiếp tranh cãi với Mộ Dung Thế Lan, đó là lần đầu tiên tôi thấy y nôn nóng như thế, sắc mặt biến đổi hẳn. Trong khi đó, thường ngày Huyền Thanh luôn nho nhã, ung dung.

“Khi đó tiểu thư đã chảy rất nhiều máu, cả chiếc váy đều bị nhuộm thành màu đỏ, còn ngất lịm đi, Thẩm tiểu thư có gọi thế nào cũng không tỉnh. Nô tỳ sợ quá, chỉ biết bật khóc nức nở, Vương gia thấy không có ai giúp được việc gì, liền chẳng để tâm tới nam nữ thụ thụ bất thân, bế tiểu thư về Đường Lê cung.” Hoán Bích kể tới chỗ cảm động, không kìm được rưng rưng nước mắt. “Ngay sau đó, Kính Phi nương nương cũng tới, thấy bộ dạng tiểu thư như vậy thì thiếu chút nữa ngất xỉu, vội vàng chạy đi gọi thái y. Vương gia sai A Tấn cưỡi khoái mã đi mời Hoàng thượng về, lại đích thân canh giữ bên ngoài Đường Lê cung để đề phòng Tích Hoa phu nhân thừa cơ sinh sự, đến tận khi Hoàng thượng quay về.”

Những chuyện tiếp theo đó Hoán Bích không kể nữa, vì tôi đã biết cả rồi, đứa bé của tôi rốt cuộc vẫn không giữ được. Thế nhưng tôi thực sự chấn động vô cùng, lòng dạ sục sôi không ngớt, nhất thời chẳng nói nổi lời nào. Thì ra ngay từ sớm, y đã đối xử với tôi như thế, bảo vệ tôi, suy nghĩ chu toàn cho tôi. Tôi cứ luôn nghĩ rằng mình đã biết, nhưng thì ra lại chỉ biết ít như vậy, chỉ là một góc nhỏ của ngọn núi băng.

“Ai cũng nói vì tiểu thư là Hoàn Quý tần, là sủng phi mà Hoàng thượng yêu thích nhất, lại đang có thai, do đó Lục Vương gia mới bất chấp tất cả để tới cứu người, thậm chí không ngại đắc tội với Tích Hoa phu nhân có Nhữ Nam Vương đứng sau chống lưng.” Hoán Bích nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm như hai đầm nước, giọng nói ngợp nỗi u buồn: “Nô tỳ cũng luôn cho rằng như vậy. Nếu không vì ngày đó chính mắt nhìn thấy Vương gia vì tiểu thư mà rơi lệ, nô tỳ cũng chẳng dám tin. Đó là lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy một nam tử rơi lệ. Nam nhi có lệ chẳng dễ rơi, nhưng ngày đó ở Mật Tú cung, nô tỳ đã chính mắt nhìn thấy nước mắt của Vương gia nhỏ xuống mặt tiểu thư. Tiểu thư, khi đó nô tỳ đã hiểu hết tất cả... Vương gia vì tiểu thư mà đau lòng.”

“Quý tần!” Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi tri giác, tôi chỉ nghe thấy người bế tôi gọi tôi như vậy. Trong tiếng gọi ấy ẩn chứa thứ tình cảm đậm sâu cùng muôn vàn nỗi đau đớn và kìm nén. Tôi vẫn luôn ngỡ rằng đó là Huyền Lăng, phu quân của tôi, y vì tôi mà đau lòng, vì tôi mà nôn nóng. Giọt nước mắt kia dường như nóng bỏng vô cùng, để lại một dấu vết thật sâu, tôi vừa nhớ lại liền cảm thấy nơi má mình bỏng rát. Vệt nước mắt trên má tôi sớm đã biến mất hoàn toàn, nhưng tôi lại hiểu, nó đã nhỏ xuống trái tim tôi ra sao, để lại một dấu vết đậm sâu đến nhường nào. Đó là giọt nước mắt Thanh rơi vì thương tôi, cũng trở thành tâm ma của tôi hôm nay, thường xuyên phát tác, tôi biết phải ngăn cản thế nào đây?

Tôi chẳng qua chỉ đang dốc chút sức tàn gắng gượng phản kháng mà thôi. Im lặng một hồi, tôi cứ thế nhìn chiếc chăn gấm thêu hoa trước mặt mà ngơ ngẩn, những bông hoa trên đó đều tràn đầy màu sắc tươi vui, là kiểu dáng thường dùng của gia đình quan lại. Tôi hiểu rõ dụng tâm của Huyền Thanh, y kêu người chuyển đi hết những thứ đồ mang kiểu dáng cung đình là vì sợ tôi nhìn thấy mà sinh lòng thương cảm. Tuy nơi này là Thanh Lương Đài của y, cách xa hoàng cung nhưng hơi thở của cung đình thực sự đã rời xa rồi sao? Từ trong lò hương vướng vít bay ra làn khói thơm của loại hương liệu mà tôi thích, chính là Trầm thủy hương đắt tiền mà chỉ các cung phi có địa vị trong cung mới có tư cách dùng.

Hơn thế nữa, bản thân y cũng có muôn vàn mối liên hệ không thể nào dứt bỏ với chốn hoàng cung.

Tâm trạng tôi mới thoáng đó đã trở nên trống rỗng, không sao khống chế nổi. Từ ngoài cửa sổ, gió nhè nhẹ thổi vào, tựa như nàng thục nữ đang thả bước, mang theo một nét lạnh lùng quét nhẹ qua bờ má tôi.

Tấm rèm cửa sổ bị gió hất bay lên trong một thoáng, phong cảnh ngoài cửa sổ hiện ra làm mắt tôi hoa đi. Khi ấy, lòng tôi xao động từng hồi, đột nhiên cảm thấy mình yêu y biết mấy, nhưng lại nhất định không thể để mình yêu y. Sau một thoáng ngẩn ngơ, tất cả mọi sự buồn vui, cay đắng, hụt hẫng và những nỗi kỳ vọng của thời thiếu nữ đồng loạt trào dâng trong trái tim tôi. Trong những năm tháng đầu đời, khi bản thân vẫn còn mang đầy hy vọng về tình yêu, tôi đã từng vô cùng khao khát có được một vị lang quân không vì tôi đẹp hay xấu mà vui buồn, không vì gia thế tôi sang hay hèn mà để bụng, cùng tôi ý hợp tâm đầu, có thể sớm ngày chung sống bên nhau tới tận lúc đầu bạc răng long, vĩnh viễn không chia lìa. Trước mắt tôi giờ đã có một người như vậy, y phù hợp với mọi yêu cầu ban đầu của tôi, cũng là một giấc mơ tuyệt vời về tình yêu của tôi. Y hiểu tôi, yêu thương tôi, cùng tôi tâm ý tương thông, lại không hề để tâm tới việc dung nhan tôi thay đổi.

Thế nhưng tôi lại chùn chân, lại sợ hãi. Bàn tay của thời gian khiến chúng tôi không gặp được nhau ngay từ đầu, đến bây giờ, sự việc còn có thể thay đổi được sao? Tôi từng vô số lần thầm nghĩ, trước đây, khi tôi chưa vào cung, chưa trở thành sủng phi của Huyền Lăng, có lẽ tôi có một phần vạn cơ hội được cùng y gặp gỡ, quen biết và yêu nhau. Nhưng một phần vạn cơ hội ấy đã biến mất rồi, bởi khi gặp y, tôi đã là phi tử của Huyền Lăng, tôi không thể thay đổi được gì, không thể nói, không thể làm, khi đối mặt với tình ý mà y vô ý lộ ra, tôi chỉ có thể giả bộ như không biết, cố sức kìm nén tâm trạng của bản thân. Mà đến bây giờ, thân phận của tôi và y đều đã hết sức rõ ràng. Dù tôi là một phi tử bị ruồng bỏ, dù tôi và Huyền Lăng không còn danh phận phu thê nhưng dù sao tôi cũng từng là hoàng tẩu của y. Huống chi, y vẫn là vị Lục Vương gia của năm xưa, anh tuấn tiêu sái, nghi biểu đường đường; còn tôi đã là một nữ tử gia thế điêu linh, thảm thương tiều tụy. Đối mặt với tình ý vẫn như xưa, thậm chí còn càng lúc càng mãnh liệt của y, sao tôi không sinh ra cảm giác tự thẹn kém người, nghĩ mình chẳng xứng với y kia chứ!