Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 4) - Chương 38
Chương 38 Kết ái[72]
[72] Tên một bài thơ của Mạnh Giao,
một thi nhân thời Đường - ND.
Tôi kể cho Cận Tịch nghe việc về Cố Giai Nghi. Cận Tịch nghe
xong thì cau mày hồi lâu rồi mới trầm ngâm nói: “Vương gia nói đúng, chớ nên
đánh rắn động cỏ, bây giờ chúng ta có làm gì cũng vô ích, chỉ có thể ở yên chờ
đợi thời cơ.”
Tôi nghe xong thì chỉ im lặng, với Hoán Bích cũng ăn ý vô
cùng, không nhắc lại việc này lần nào nữa. Chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt giao
nhau, nỗi đau nhà tan cửa nát cùng sự thù hận với kẻ địch trong hai chúng tôi
đều bộc lộ rõ ràng, qua đó chúng tôi lại càng hiểu rõ, nhà họ Chân đã suy bại
đến mức này, chẳng ai còn sức mà phản kích, duy có tỷ muội chúng tôi là vẫn ở
kinh thành, cần nương tựa vào nhau mới có cơ hội báo thù rửa hận.
Thế là tôi cố sức kìm nén, dù nỗi đau khổ và căm hờn bùng lên
vì sự xuất hiện của Cố Giai Nghi vẫn nhỏ máu từng ngày. Tôi hết lòng nhẫn nại,
đồng thời biến những nỗi đau đớn, căm hờn nơi đáy lòng ấy thành một cây kim sắc
bén đâm sâu vào da thịt, im lặng chờ đợi thời cơ.
Trong sự kìm nén và dằn vặt của con tim, mùa đông năm nay rốt
cuộc đã tới.
Hôm nay trời có tuyết nhỏ, Huyền Thanh cưỡi ngựa tới thăm
tôi.
Trong thiền phòng, nến đỏ thắp thành đôi, rực rỡ tựa cặp mắt
chứa chan tình cảm. Trên bàn có đặt một chiếc bình sứ lớn trắng tinh, bên trong
cắm đầy những cành mai xanh tỏa hương thoang thoảng, trang nhã vô cùng. Dưới
giường, lò lửa đang cháy mạnh, trong phòng lại đặt thêm hai chậu lửa lớn, tiếng
nổ “lốp bốp” không ngừng vang lên bên tai, từ đó tạo nên khoảng không gian ấm
áp vô cùng. Bên ngoài gió thổi mạnh, tuyết lất phất rơi, trong phòng lại ấm áp
như mùa xuân, thực là hai khung cảnh hoàn toàn trái ngược.
Ánh nến màu vàng cam chiếu rọi một bên, ngọn lửa thỉnh thoảng
lại bùng lên dữ dội, khiến quầng sáng tỏa ra cũng theo đó mà nhẹ nhàng lay
động. Những tia sáng tỏa ra chiếu lên mặt người, ngoài việc phủ lên đó một mảng
màu vàng cam còn khiến cảm giác ấm áp tăng thêm.
Tôi giúp y cởi chiếc áo choàng lông sóc màu xanh sẫm trên
người xuống, nói: “Vừa rồi xuống ngựa, sao huynh lại không cẩn thận như vậy
chứ, chiếc áo choàng đẹp thế này mà lại bị rách mất một mảng.”
Y khẽ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh tôi. “Nghĩ tới việc đã
bốn ngày nay không gặp nàng, ta không khỏi có chút nôn nóng. Nhưng không sao,
một chiếc áo choàng thì có là gì.”
Tôi đưa mắt nhìn y, nói với giọng trách móc nhưng trong đó
lại ngợp ý xót xa: “Đường núi lúc tuyết rơi thế này vốn đã khó đi, ngựa lại dễ
bị trượt chân, huynh hà tất phải tới đây, đợi thêm vài ngày nữa, tuyết tan rồi
tới cũng có hề gì. Lần này là rách áo, lần sau chẳng may ngã ngựa bị thương thì
biết làm thế nào?” Quầng mắt tôi bỗng hoe đỏ. “Huynh muốn muội ngày ngày phải
lo lắng hay sao chứ?”
Thấy tôi như vậy, y vội vàng nói ngay: “Ta đồng ý với nàng,
lần sau ta sẽ cẩn thận. Ta cũng đâu muốn mình bị thương, bị thương rồi sao còn
có thể tới thăm nàng được nữa.”
Tôi không kìm được bật cười rồi liền hờn trách: “Mồm mép tép
nhảy! Lần sau mà còn không cẩn thận như vậy, xem ai chịu bỏ công vá áo cho
huynh, người ta sẽ kệ huynh mặc áo rách ra đường.” Nói rồi tôi liền không để ý
đến y nữa, cẩn thận khâu lại chỗ rách trên chiếc áo choàng của y.
Y ngồi bên lặng lẽ nhìn tôi vá áo. Sau khi xong xuôi, tôi
lặng im một lát rồi mới ngẩng lên hỏi: “Ngày mai huynh phải đi rồi sao?”
Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Đúng vậy, bây
giờ đã sắp tới tháng Giêng, bắt buộc phải đi rồi. Dù sao năm nay ta cũng không
thể ăn Tết ở kinh thành được.”
“Vậy...” Tôi lưu luyến không thôi. “Trong vòng một tháng có
thể quay về không?”
Y tỉ mỉ tính toán thời gian rồi liền nhìn tôi chăm chú.
“Trong vòng một tháng, ta nhất định sẽ quay về.”
“Ừm.” Tôi ngồi ôm gối, lại dùng cây cạo bằng đồng gạt nhẹ tim
nến, khiến nó sáng hơn một chút, rồi mới chậm rãi nói: “Một tháng sau, trăng sẽ
lại tròn thêm một lần.”
Huyền Thanh âu yếm áp tay lên mu bàn tay tôi, khẽ nói: “Một
tháng sẽ trôi qua rất nhanh thôi.” Y mỉm cười, nụ cười ấm áp như làn gió xuân.
“Ta đã an bài ổn thỏa rồi, lần này đợi sau khi quay về, ta sẽ có thể đón nàng
rời khỏi nơi đây.”
Tôi cả mừng, buột miệng thốt lên: “Thật thế sao?”
“Thật!” Y lấy từ vạt áo trước ngực ra một gói giấy nhỏ, mở ra
chỉ thấy bên trong là một loại bột trắng tỏa mùi thơm thoang thoảng. Tôi tò mò
hỏi: “Là phấn thơm sao?”
Y lắc đầu, tỏ vẻ khá thần bí. “Đây là thuốc giả chết được Ôn
thái y bào chế, tên gọi là “Thất nhật thất hồn tán”, chế thành từ phấn hoa mạn
đà la, sau khi uống vào sẽ giống như đã chết, hoàn toàn ngừng thở, nhưng sau
bảy ngày hôn mê, người uống sẽ tự tỉnh lại.”
“Ôn thái y đã tự tay bào chế sao?”
“Đúng vậy, cả quá trình ta đều tận mắt nhìn thấy, y cũng hy
vọng nàng có thể sớm rời khỏi nơi này.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. “Nếu là do huynh ấy tự tay bào chế,
vậy muội có thể yên tâm rồi”, sau đó lại cất lời cảm khái, bên trong còn mang
theo một tia vui vẻ: “Huynh ấy rốt cuộc vẫn bằng lòng giúp muội.”
Huyền Thanh cũng khá cảm động. “Ôn thái y đã suy nghĩ cho
chúng ta rất nhiều, quả thực cần phải cảm tạ y một phen. Ta đã an bài ổn thỏa,
chỉ đợi ta trở về từ Điền Nam lần này là mọi việc đều có thể giải quyết.” Y ôm
tôi vào lòng, trong mắt bừng lên những tia sáng rực rỡ. “Hoàn Nhi, rốt cuộc
chúng ta đã có thể ở bên nhau suốt đời suốt kiếp rồi.”
Ánh nến chiếu tới khiến lòng người càng thêm ấm áp, tôi cất
giọng dịu dàng như làn nước mùa xuân: “Đợi huynh trở về, đợi mọi việc xong
xuôi, muội mới có thể thực sự yên tâm được, tới khi đó chúng ta hãy cùng bàn về
vấn đề này.”
Y đưa mắt nhìn ngọn nến, nói: “Điền Nam ở ngay gần Nam Chiếu,
Bãi Di và mấy bộ lạc lân cận khác sau khi quy thuận đều được hợp nhất vào Điền
Nam. Mấy năm nay thiên tai nhân họa, lòng người không yên, hơn nữa từ Điền Nam
ra khỏi Thiểm quan về phía bắc chính là cương vực của người Hách Hách, vùng
Điền Nam lại có liên quan trực tiếp đến gần một nửa sản lượng lương thảo và tơ
lụa của Đại Chu ta, một khi Đại Chu và Hách Hách có chiến tranh, đó sẽ là khu
vực cực kỳ quan trọng. Nhưng cư dân ở đó khá hỗn tạp, chỉ sợ có gian tế của
Hách Hách trà trộn vào để thăm dò tin tức của Đại Chu, do đó hoàng huynh hết
sức phiền não. Thân mẫu của ta sinh ra ở Bãi Di, cũng chỉ có ta mới có thể tới
đó một chuyến để thị sát dân tình, xoa dịu lòng người.” Y quay sang nhìn tôi,
ánh mắt thiết tha, nói tiếp: “Việc này liên quan tới xã tắc, ta không thể không
đi. Vả lại Bãi Di dù sao cũng là bộ tộc của mẫu thân ta, trong thân thể ta có
chảy một nửa dòng máu của người Bãi Di, ta không thể không quản tới chuyện
này.”
Tôi gật đầu vẻ thấu hiểu, lại khẽ đặt ngón tay trỏ lên môi y.
“Muội hiểu, trong triều chỉ có huynh là có thể xử lý việc này một cách công
bằng hợp lý, chỉ có mình huynh thôi”, sau đó lại chăm chú nhìn vào mắt y. “Chỉ
có một tháng thôi, muội sẽ chờ huynh về.”
Y mỉm cười. “Lần này đi Điền Nam, khi trở về, ta sẽ rẽ qua
vùng Xuyên Thục thăm phụ thân nàng, để nàng có thể yên tâm.”
Tôi khẽ “ưm” một tiếng, rồi liền khom người kéo góc áo của
chiếc áo gấm màu xanh viền trắng của y lên, lại kéo góc áo của mình lên, trịnh
trọng thắt nút nối chúng lại, sau đó mới cất tiếng ngâm bằng giọng chứa chan
tình cảm: “Đã tình đầu ý hợp, lòng cần thấu hiểu lòng. Một độ phải biệt ly, áo
thắt muôn ngàn nút. Thắt cho thiếp thủy chung, thắt cho chàng về sớm.”
Nút thắt ấy nhìn như một đôi tay ghép lại thành hình trái
tim, y chậm rãi tiếp lời: “Mới hay thắt nút áo, chẳng bằng thắt nút lòng. Ngồi
thắt đi cũng thắt, thắt đủ trọn trăm năm[73].”
[73] Mấy câu này cùng với mấy câu
bên trên ghép lại là thành trọn vẹn một bài Kết ái của Mạnh Giao. Nguyên văn
Hán Việt: Tâm tâm phục tâm tâm, kết ái vụ tất thâm, nhất độ dự ly biệt, thiên
hồi kết y khâm. Kết thiếp độc thủ chí, kết quân tảo quy ý. Thủy tri kết y
thường, bất như kết tâm tràng. Tọa kết diệc hành kết, kết tẫn bách tuế nguyệt -
ND.
Tôi mỉm cười dịu dàng nhưng đồng thời cũng cảm thấy chua xót
vì sự biệt ly, hệt như ngậm một quả mơ xanh vào miệng, nhổ không nhổ được, nuốt
cũng không nuốt được, chỉ đành để mặc nó chua trong miệng, chua vào tận trong
lòng.
Tôi cố kìm nước mắt, nằm trong lòng y, bàn tay khẽ vuốt ve
ống tay áo của y, bên trên lớp vải gấm màu xanh đó có những đường hoa văn ngầm
thêu bằng tơ tằm trắng muốt, nếu không nhìn kĩ thì gần như không thể phát hiện
ra.
Y cũng giống như tôi, đều thích màu sắc tinh khôi, thuần
khiết này.
Hơi thở của y ở gần tôi biết mấy, trong thế giới của tôi,
dường như chỉ còn có mình y, tôi khẽ nói: “Một độ phải biệt ly, áo thắt muôn
ngàn nút. Từ khi ở bên nhau đến giờ chưa có giây phút nào ly biệt, vừa nghĩ đến
việc phải xa nhau cho dù chỉ là một thời gian ngắn thôi, muội cũng rất muốn
buộc áo của chúng ta lại muôn ngàn lần, hy vọng con người cũng giống như nút
thắt trên áo, không cần phải xa nhau.” Y khẽ hôn lên đôi mắt đang khép hờ của
tôi, dịu dàng rất mực. Tôi lại nói tiếp: “Trước đây, muội nghe di nương vốn là
người Giang Nam nói, bên bờ Tây Hồ ở Hàng Châu có một cây cầu, tên gọi Trường
Kiều.”
Huyền Thanh hỏi: “Cây cầu ấy dài lắm à?”
Tôi khẽ lắc đầu. “Trường Kiều kỳ thực không hề dài, theo như
người dân đương địa nói, sở dĩ nó có tên Trường Kiều là bởi năm xưa đôi tình
nhân Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đã cáo biệt nhau trên cây cầu này, cả hai đều
vô cùng lưu luyến nên cây cầu vốn rất ngắn trở nên dài vô tận.” Tôi mỉm cười,
xòe tay đan vào tay y, hai bàn tay nắm chặt, thổn thức nói: “Tâm trạng buổi
biệt ly, tự cổ chí kim đều không có gì đổi khác.”
Y vội bịt miệng tôi lại, cười, nói: “Chúng ta không giống
Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đâu nhé, bọn họ một người khóc lóc bị gả chồng,
một người thổ huyết mất sớm, cuối cùng hóa bướm rời khỏi nhân gian, chúng ta
may mắn hơn bọn họ nhiều.”
Nghe y nói vậy, tôi cũng lập tức cảm thấy không hay, vội
cười, nói: “Muội chỉ nói bừa vậy thôi mà, đó chẳng qua là một truyền thuyết,
chúng ta nghe cho biết thôi.”
Y bật cười. “Cũng phải, bây giờ ta cứ hay cả nghĩ, không dám
nghe những lời xui xẻo. Có điều, qua đó có thể thấy trái tim của một nam tử một
khi bị nữ tử mà mình yêu giữ chặt lấy rồi thì sẽ khó mà phóng khoáng được.”
Tôi ngẩng lên nhìn y, cười tủm tỉm, nói: “Huynh cứ đi mà phóng
khoáng. Thanh Hà Vương vốn nổi tiếng phong lưu, còn sợ không có vô số nữ tử
xinh đẹp nhào tới hay sao?”
Y thầm nôn nóng, bèn đưa tay tới cù tôi. Tôi vừa né tránh vừa
làu bàu nói: “Huynh đúng là thiếu tính hài hước mà, vừa nói thế thôi đã không
chịu được, bây giờ còn ức hiếp muội nữa, nhất định là thẹn quá hóa giận rồi.”
Y giữ chặt tôi mà cù, lại trừng mắt nhìn tôi. “Ta thẹn quá
hóa giận bao giờ?”
Tôi cười vang không ngớt, không khỏi có chút nôn nóng, nói:
“Cứ nói chuyện bình thường là được, huynh làm thế này còn ra sao nữa.”
Vạt áo của y và vạt áo của tôi vốn đã được buộc vào nhau, vừa
rồi tôi đứng dậy liền bị vướng, cả hai cùng ngã xuống, một nửa thân thể y đè
lên người tôi, hai người cùng nằm trên giường, tư thế vô cùng mờ ám. Y ở cách
tôi rất gần nhưng lại không chịu tránh ra, chỉ nói: “Muội còn nói linh tinh nữa
không?”
Tôi đành năn nỉ: “Huynh tránh ra trước đi, coi như muội đã
nói linh tinh rồi.”
Y đưa mắt nhìn vạt áo, rồi liền cười rộ chỉ tay vào nút thắt
bên trên. “Cái này là tự nàng thắt cơ mà.” Thấy tôi càng có vẻ thẹn thùng hơn,
y liền nhéo mũi tôi một cái, trong mắt ánh lên vẻ tinh nghịch. “Đợi lát nữa
nàng mà còn nói linh tinh, ta nhất định sẽ véo cái mũi này của nàng xuống, xem
nàng còn dám nghịch ngợm nữa không.”
Thừa lúc y không chú ý, tôi vội đẩy y ra, vuốt phẳng lại vạt
áo, miệng cười tủm tỉm, liếc mắt nhìn y. “Có huynh nói linh tinh thì có, là ai
nghịch ngợm nào?”
Y lại đưa tay tới ôm lấy tôi, trán cụng vào trán tôi, ngón
tay chỉ vào nút thắt nơi vạt áo. “Mới hay thắt núi áo, chẳng bằng thắt nút
lòng. Bây giờ nàng đã thấy câu này là đúng chưa?”
Tôi hậm hực lườm y một cái, rốt cuộc không kìm được phải bật
cười, ngoảnh đầu đi hướng khác, suy nghĩ một chút rồi mới chậm rãi nói: “Khi
huynh quay về chắc đã gần tới tháng Hai rồi”, sau đó khẽ ngâm: “Trên đồng hoa
nở, có thể chầm chậm quay về.”
“Trên đồng tuy hoa đã nở nhưng xin hãy sớm quay về.” Trong
lòng tôi trào dâng nỗi dịu dàng mà thương cảm, thấp giọng nói: “Bởi vì... có
muội chờ huynh ở nơi đây.”
Bàn tay y áp lên má tôi, rất ấm áp, dường như da thịt y và da
thịt tôi đã hòa làm một. Y ghé tai tôi, khẽ nói: “Ngày nào nàng còn ở đây, ngày
đó ta sẽ còn một lòng mong có thể quay về. Ngay đến Ngự Phong của ta cũng biết
cần phải đưa ta vượt qua ngàn dặm về đây, bất cứ thứ hương hoa gì cũng không thể
giữ lại được.”
Tôi khẽ “ưm” một tiếng, vùi đầu vào lòng y, thầm nghĩ chỉ cần
chờ tới lúc y quay về, tôi và y sẽ có thể sớm tối bên nhau, trong lòng bất giác
trào dâng nỗi niềm cảm xúc ngọt ngào vô tận.
Ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, tuyết rơi càng lúc càng
lớn, đập vào lớp giấy dán cửa sổ làm vang lên những tiếng soàn soạt nhè nhẹ,
như hòa làm một với tiếng thở dồn dập của y. Chậu lửa lúc này đang cháy mạnh,
căn phòng lại càng ấm áp, xuân sắc ngập tràn.
Chẳng biết đã qua bao lâu, A Tấn đứng bên ngoài gõ cửa mấy
lần, tôi mơ màng trở mình, đột nhiên nghĩ ra A Tấn đang giục Huyền Thanh quay
về vương phủ. Tôi thầm kinh hãi, như bị một chậu nước lạnh giội thẳng xuống
đầu, sau nháy mắt đã tỉnh táo trở lại.
Y chậm rãi xoay người, choàng cánh tay qua, ôm chặt tôi vào
lòng, không chịu buông lơi.
Trong lòng bỗng trào dâng nỗi buồn man mác, tôi khẽ tựa đầu
vào ngực y. Bên ngoài cửa, A Tấn cất tiếng thúc giục, giọng đã lớn hơn: “Vương
gia, phải dậy rồi, chúng ta còn cần về vương phủ nữa, dù sao cũng không thể
xuất phát từ đây được.”
Trong giấc mộng, Huyền Thanh hơi cau mày, tôi không muốn thúc
giục y, vội vàng nhắm mắt, giả vờ như thể vẫn đang ngủ say.
Một lát sau, bên cạnh vẫn tĩnh lặng, Huyền Thanh chẳng hề
động đậy. Tôi chậm rãi mở mắt, thấy y lúc này đã tỉnh rồi, đang nhìn tôi bằng
cặp mắt chứa chan tình cảm.
Tôi nhất thời thẹn thùng, lí nhí nói: “Huynh tỉnh rồi?”
Y khẽ gật đầu, lại cúi xuống hôn lên trán tôi, cánh tay đang
ôm tôi càng dùng sức hơn. Y ghé tai tôi, khẽ nói: “Còn chưa ly biệt, ta đã cảm
thấy đắng cay rồi!”
Tôi cố kìm nén nỗi chua xót trong lòng, nhẹ nhàng cất tiếng:
“Trước đắng sau ngọt. Thanh, đợi huynh trở về, chúng ta sẽ có thể vĩnh viễn bên
nhau, không còn phải chia ly nữa, đúng vậy không nào?”
Huyền Thanh gật đầu thật mạnh, cất giọng kiên định nói: “Đúng
vậy, đợi ta quay về, ta và nàng sẽ không bao giờ chia ly nữa.”
Nỗi mừng vui nơi đáy lòng tôi tựa như bông hoa nở rộ trong sự
chua xót, càng nở càng xuống thấp hơn, gần như chìm nghỉm giữa vô số bụi bặm.
Nhưng nỗi mừng vui ấy ngay đến cát bụi trên thế gian này cũng không thể vùi lấp
được, đó là cảm giác tràn ngập trong tim, khiến tôi vô cùng xúc động.
Tôi đẩy cánh tay y ra, khẽ nói: “A Tấn ở bên ngoài đã nôn
nóng lắm rồi, huynh mau dậy đi, đừng chần chừ thêm nữa.” Giọng tôi hạ thấp, nhỏ
như muỗi kêu: “Chúng ta bên nhau không chỉ lúc này.”
Y vừa nói vừa đặt xuống má tôi những nụ hôn dày đặc như mưa.
“Hai tình ví phỏng mãi lâu dài, đâu cứ phải mai mai tối tối[74].
Nàng không biết đâu, bây giờ ta căm ghét câu thơ này vô cùng. Đợi một thời gian
nữa, chúng ta thực sự có thể mai mai tối tối bên nhau rồi.”
[74] Trích Thước kiều tiên, Tần
Quán, dịch thơ Nguyễn Xuân Tảo. Nguyên văn Hán Việt: Lưỡng tình nhược tại
trường cửu thời, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ - ND.
Tôi tựa người vào ngực y, nước mắt thiếu chút nữa lã chã tuôn
rơi. Tôi trịnh trọng nói: “Chúng ta ngoắc tay nào!”
Y bật cười, nhéo mũi tôi một cái. “Cứ như trẻ con vậy”, nhưng
vẫn rất trịnh trọng ngoắc tay với tôi. “Ta trước nay chưa từng nuốt lời với
nàng bao giờ.”
Tôi mỉm cười, đúng vậy, y quả thực chưa từng nuốt lời với
tôi.
Thanh đã đáp ứng chuyện gì với tôi, trước giờ đều luôn làm
được, tôi rất yên tâm.
Y đứng dậy, bàn tay y vốn áp trên mu bàn tay tôi, đã áp cả
một đêm rồi, trong khoảnh khắc hai bàn tay rời nhau, tôi bỗng cảm thấy như có
thứ gì đó đã bị tách rời khỏi thân thể của mình vậy. Trái tim tôi bỗng giật
thót, chừng như đã nứt toạc ra, cả thân thể đều trở nên trống rỗng đến khó tả.
Cảm giác khi y rời khỏi tôi, khi hai làn da tách khỏi nhau ấy
thật vô cùng dữ dội, như thể làn da của tôi và y vốn nên ở chung một chỗ với
nhau. Từ mu bàn tay tôi bỗng truyền tới cảm giác nóng bỏng, tựa như bị một
miếng sắt nóng ấn vào, mà bàn tay y dường như vẫn còn đặt trên mu bàn tay tôi
vậy.
Sự khó chịu trong lòng tôi bất giác càng thêm nồng đậm.
Khi ngẩng lên, tôi thấy y đã mặc xong áo lót, đang nhìn chiếc
áo khoác ngoài treo trên giá áo trước giường mà mỉm cười thích thú. Tôi đưa mắt
nhìn qua, cũng không kìm được cười phì một tiếng.
Thì ra tối qua trước khi đi ngủ, áo của tôi và áo của y đã
được treo tách riêng ra, nhưng bây giờ lại buộc chung một chỗ.
Tôi khẽ cười, nói: “Mới hay thắt nút áo, chẳng bằng thắt nút
lòng. Huynh đã nói với muội như vậy, không ngờ vẫn làm việc này.”
Y xoay người lại, dưới ánh bình minh, khuôn mặt tuấn tú của y
tựa như tia nắng đầu tiên chiếu tới từ nơi chân trời. “Lòng đã thắt nút rồi
nhưng ta còn muốn thắt thêm nút áo nữa. Nàng có cảm thấy ta tham lam quá
không?”
Tôi thoáng chút thẹn thùng nhưng vẫn nở nụ cười vui vẻ. “Dù
huynh tham lam, muội cũng thích cái sự tham lam ấy của huynh.”
Tôi chậm rãi cởi nút thắt trên chiếc áo ra, tự tay khoác lên
người cho y, dịu dàng nói: “Huynh mặc vào đi!”
Y ăn mặc chỉnh tề xong, lại nói thêm lần nữa: “Nàng đợi ta về
nhé!”
Tôi gật đầu thật mạnh, lại khẽ hôn lên môi y một cái.
“Muội sẽ đợi huynh.”