Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 6) - Chương 23 - Phần 2

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ tử đó phơn phớt hồng tựa như một cánh hoa đào, ngợp đầy sắc xuân. Từ trên người nàng ta tỏa ra từng làn hương thơm nồng đậm, cánh mũi Huyền Lăng bất giác hơi hấp háy, ánh mắt lộ vẻ mê say, bất tri bất giác buông bàn tay tôi ra.

Tôi lặng lẽ lùi về phía sau một bước, đưa tay với lấy một cành mai trắng, kéo nó tới trước mũi khẽ hít vào một hơi, lập tức cảm thấy có một làn hương thơm lạnh lẽo thấm vào tận trong tim phổi. Mùi thơm của hoa mai trong Ỷ Mai viên vẫn giống hệt năm xưa, điệu múa của An Lăng Dung tuy rằng đẹp, thế nhưng so với Thuần Nguyên Hoàng hậu năm nào chắc hẳn là còn thua kém rất nhiều.

Đang lúc tôi suy nghĩ vẩn vơ, Hồ Chiêu nghi vốn đứng sau lưng tôi hiển nhiên đã tức giận tột cùng, liền “hừ” lạnh một tiếng, thấp giọng hậm hực nói: “Đồ lẳng lơ!”

Nghe thấy lời này tôi bèn nhẹ nhàng cất tiếng: “Chiêu nghi từng nghe nói tới bốn chữ “Đông Sơn tái khởi” chưa?” Hơi dừng một chút, tôi đưa mắt nhìn thần sắc say mê của Huyền Lăng, thở dài than: “Cứ nhìn tình hình trước mắt, e là chúng ta chẳng thể ngăn cản được nữa rồi.”

Hồ Chiêu nghi cố đè nén cơn tức giận, hai bàn tay nắm chặt, thấp giọng nói: “Chỉ tại ta ngày đó mềm lòng!” Rồi lại hờ hững cười lạnh. “Khi đó cô ta đau ốm tiều tụy như thể chỉ còn một hơi thở, nếu không như vậy làm sao mà có được cái vẻ lẳng lơ, quyến rũ của ngày hôm nay! Bụng dạ cô ta đúng là sâu thật!”

Tôi khẽ thở dài một tiếng, buồn bã than: “Ta tuổi tác lớn dần, lại vướng bận vì con cái, chẳng qua chỉ có cái tiếng Thục phi mà thôi. An Quý tần xưa nay vốn được lòng Hoàng hậu, chắc hẳn sau này sẽ đắc sủng vô cùng.”

Hồ Chiêu nghi hơi nhướng đôi mày liễu, lạnh lùng nói: “Thục phi thực khiêm tốn quá rồi. Vả chăng Tử Áo Thành này lớn như vậy, có nhiều người như vậy, ta không tin không có người nào đè nén được cô ta!”

Bên cạnh, Huyền Lăng đang mặt mày đờ đẫn, Hoàng hậu vẫn hết sức nghiêm túc, đoan trang, thần thái không có lấy một tia sơ hở nào. Tôi lòng thầm giá lạnh, múa điệu vũ Kinh Hồng do Thuần Nguyên Hoàng hậu sáng tác ở ngay Ỷ Mai viên - nơi ân ái giữa Huyền Lăng và Thuần Nguyên Hoàng hậu, quả nhiên là một mưu kế kín kẽ vô cùng.

An Lăng Dung múa xong liền đứng im một chỗ, nền tuyết trắng phau lại càng làm tôn lên những viên châu ngọc lóng lánh trên người nàng ta. Nhìn nàng ta lúc này hệt như vừa chui ra từ dưới tuyết, tuy không quá diễm lệ nhưng lại toát ra một vẻ yếu đuối, nhu mì khiến người ta rất dễ sinh lòng xót thương.

An Lăng Dung cứ đứng lặng im như thế, bên khóe miệng thấp thoáng một nét cười như có như không. Huyền Lăng ngẩn ngơ một hồi lâu, rồi vẫy vẫy tay với nàng ta. “Lại đây!”

Trong giọng nói của y thấp thoáng một tia nghẹn ngào mà nếu không nghe kĩ thì khó lòng phát giác, tôi ngoảnh mặt nhìn qua, thấy sắc mặt Hồ Chiêu nghi lúc này đã tái đi nhiều. Quay lại nhìn thân hình yểu điệu của An Lăng Dung, tự nơi đáy lòng tôi thầm thở dài một tiếng, bên khóe miệng thì lộ ra một tia cười lạnh.

An Lăng Dung thướt tha quỳ xuống, giọng nói tuy réo rắt nhưng vẫn mang theo một tia khàn khàn rất rõ ràng: “Hoàng thượng vạn phúc kim an. Thần thiếp đã lâu rồi chưa được gặp Hoàng thượng, thấy Hoàng thượng vẫn khỏe mạnh như xưa, thần thiếp rốt cuộc đã có thể yên lòng rồi.”

Huyền Lăng đỡ nàng ta đứng dậy. “Giọng của nàng vẫn chưa khôi phục được ư?”

Nàng ta nở một nụ cười buồn hụt hẫng, ánh mắt thoáng liếc qua chỗ Hồ Chiêu nghi, rốt cuộc vẫn để lộ mấy tia khác lạ. “Cổ họng thần thiếp bị tổn thương quá nặng, sợ là không thể khỏi được nữa.”

“Tay nàng lạnh quá!” Huyền Lăng nắm lấy bàn tay nàng ta. “Người còn chưa khỏe mà sao lại ăn mặc mỏng manh thế này?” Rồi y bèn ngoảnh đầu lại dặn dò Lý Trường: “Đi lấy áo lông chồn của trẫm lại đây.”

Chiếc áo lông chồn đen nhánh được khoác lên tấm thân gầy guộc của nàng ta, khiến khuôn mặt nàng ta trông lại càng thêm nõn nà, trắng bóng. Nơi cổ áo còn có một lớp lông mềm mại, mỗi khi nàng ta hít thở hay nói chuyện, những sợi lông lại khẽ lay động phớt qua má nàng ta, hết sức động lòng người.

Nàng ta gật đầu một cái, cặp thu ba lóng lánh như sao giữa màn đêm đen. “Thần thiếp không có phúc hầu hạ Hoàng thượng, ấy là thần thiếp thất đức. Tất thảy đều là lỗi của thần thiếp, Hoàng thượng trừng phạt như vậy cũng là lẽ thường. Hôm nay có thể dâng điệu múa này lên khiến Hoàng thượng nở nụ cười, ấy đã là vận may ba kiếp của thần thiếp. Thần thiếp vốn không được tùy tiện ra khỏi cửa, nay điệu múa đã xong, xin Hoàng thượng giáng tội, thần thiếp quyết không dám oán hận điều gì.” Dứt lời lại định quỳ xuống.

Huyền Lăng khẽ thở dài một tiếng, đưa tay ngăn nàng ta lại. “Trời đang rét lạnh, nàng cẩn thận kẻo bị ốm đấy!” Y thoáng lộ vẻ ngẩn ngơ. “Đáng tiếc giọng hát của nàng...”

An Lăng Dung cúi đầu không nói, Hoàng hậu lại dịu dàng cất tiếng: “Tỷ tỷ từ nhỏ đã có giọng hát như tiếng nhạc trên trời, Hoàng thượng còn nhớ không? Có một năm tỷ tỷ bị nhiễm phong hàn nên mất giọng, cũng giống như An Quý tần bây giờ vậy.”

Huyền Lăng ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía An Lăng Dung chứa chan tình ý. “Phải rồi, năm đó còn là nàng tự tay kê đơn sắc thuốc cho nàng ấy, sau đó thì trẫm bón thuốc cho nàng ấy từng thìa, nhờ thế bệnh tình của nàng ấy mới dần thuyên giảm.”

“Hoàng thượng thương yêu tỷ tỷ, mỗi lần tỷ tỷ uống thuốc đều là Hoàng thượng tự tay bón cho, thần thiếp thực sự rất cảm động.” Trong mắt Hoàng hậu thoáng qua một tia lạnh lẽo tựa băng hàn, thế nhưng chỉ sau khoảnh khắc đã lại khôi phục vẻ ôn tồn, thân thiết thường ngày. “Việc trên đời nhiều lúc chính là như vậy, mất cái này rồi lại được cái kia. An Quý tần tuy giờ đã vỡ giọng, thế nhưng điệu vũ Kinh Hồng vừa rồi quả thực là tuyệt diệu vô cùng.”

Huyền Lăng nghe thấy lời này thì không kìm được nói: “Tư thế thì đúng là có giống, nhưng Nhu Tắc khi múa điệu này không bao giờ ăn mặc xa hoa, cũng không đeo đồ trang sức châu ngọc, chỉ vận một bộ đồ trắng muốt như tuyết, hoàn toàn là lấy ý để giành phần hơn, hai bên không thể đem ra so sánh với nhau được.”

Kính Phi sau khi ra ngoài vẫn luôn im lặng, lúc này mới chậm rãi cười, nói: “Ngày đó Thục phi cũng từng múa điệu Kinh Hồng ở Phù Lệ điện, quả thực là cực kỳ yểu điệu, thướt tha.”

Huyền Lăng chăm chú nhìn tôi một lát, sau đó mới khoan thai nói: “Hoàn Hoàn tự đi theo một lối riêng, tuy cũng có cái thần vận Kinh Hồng, thế nhưng bước múa hơi nghiêng về phong cách của Mai Phi, có thể nói là mỗi người mỗi vẻ.” Tôi và y nhìn nhau cười khẽ, không nói gì thêm.

An Lăng Dung vội vàng khom người, mặt đầy nét cung kính. “Thần thiếp làm sao dám so sánh với tiên Hoàng hậu, cũng không dám so với Thục phi tỷ tỷ. Điệu múa của tiên Hoàng hậu tất nhiên giống như phượng hoàng trên trời, thần thiếp chẳng qua chỉ là hạng phàm tục dưới đất, quyết không dám có chút mạo phạm nào.”

Thấy Huyền Lăng lộ vẻ hết sức tán đồng, Hoàng hậu cười tủm tỉm, nói: “Ngươi đúng là rất hiểu chuyện đấy!” Dứt lời liền nhìn nàng ta chăm chú. “Điệu múa cũng có được chút thần vận của tiên Hoàng hậu năm xưa, chắc đã phải tốn mấy năm công sức rồi đúng không?”

An Lăng Dung nhìn tôi cười khẽ, khiêm tốn nói: “Chuyện này kỳ thực còn phải cảm ơn Thục phi tỷ tỷ. Năm xưa tỷ tỷ múa điệu Kinh Hồng chẳng khác gì người trời, thần thiếp trước giờ vốn giao hảo với tỷ tỷ, đâm ra lòng thầm mê mẩn không thôi, đồng thời còn vì điệu vũ đó mà hết sức ngưỡng mộ Thuần Nguyên Hoàng hậu, thế là bèn đi thỉnh giáo các vị vũ sư trong cung, sau mấy năm trời rèn luyện rốt cuộc cũng có được chút thành tựu nhỏ.”

Hoàng hậu nở một nụ cười đầy thâm ý, khẽ gật đầu, quay sang nói với Huyền Lăng: “An Quý tần dụng tâm vất vả như vậy, quả là tấm gương cho các phi tần.”

An Lăng Dung tỏ ra hết sức rụt rè, chừng như không thể nhận nổi lời khen đó của Hoàng hậu. “Có thể phân ưu cho Hoàng thượng, dù phải chịu khổ chịu mệt thế nào thần thiếp cũng đều nguyện lòng.” Dứt lời bèn ngoảnh đầu nhìn tôi, cất lời thành khẩn: “Tỷ tỷ sau khi sinh xong người còn mỏi mệt, giờ lại phải hiệp trợ Hoàng hậu quản lý lục cung, khi rảnh rỗi nhớ phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, đừng lao tâm lao lực quá kẻo làm tổn thương đến thân thể.” Sau đó lại quay sang phía Huyền Lăng, nói tiếp: “Thần thiếp tự biết mình có tội, không dám ở đây thêm nữa, xin phép cáo lui.”

Nơi đáy lòng trào lên cảm giác chán ghét, tôi nhìn chằm chằm vào nàng ta. “Khiến muội muội phải nhọc lòng rồi. Hôm nay thấy muội muội múa điệu Kinh Hồng này, bản cung thực là vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.”

Huyền Lăng hơi cụp mắt, thoáng trầm ngâm một chút, giọng nói bất giác mang theo mấy tia âu yếm, dịu dàng: “Hôm nay Trọng Hoa điện đang có ca múa rất hay, Chiêu viện hãy qua xem cùng trẫm luôn đi.”

Vừa nghe thấy lời này, An Lăng Dung lập tức tuôn trào lệ nóng, các phi tần khác không ai là không biến sắc. Tôi dù biết An Lăng Dung sau khi múa điệu Kinh Hồng nhất định sẽ Đông Sơn tái khởi, nhưng không ngờ Huyền Lăng lại bất chấp chuyện cũ, lập tức phong nàng ta làm Chiêu viện tòng nhị phẩm, còn là trong đêm trừ tịch, bất giác ngây người. Tôi khẽ nắm lấy bàn tay giá lạnh của Hoán Bích, vừa là nói với muội ấy cũng là nói với mình. “Bất kể thế nào, hãy nín nhịn!”

Lý Trường dõng dạc đáp “dạ”, rồi bèn lớn tiếng nói: “An nương nương quả đúng là song hỷ lâm môn, hôm nay là ngày trừ tịch, nương nương còn được tấn phong nữa.” Y ngó quanh bốn phía, ánh mắt mang theo nét cười sâu sắc nhìn lướt qua các phi tần. “Các vị nương nương nói xem có đúng vậy không?”

Hồ Chiêu nghi không sao kìm nén được nữa, bước lên trước một bước, nói: “Hoàng thượng, cô ta là người chẳng lành, thực sự không nên tấn phong!”

Lúc này Huyền Lăng đã kéo An Lăng Dung qua một bên, cất giọng rủ rỉ rất mực dịu dàng: “Sao nàng lại tới Ỷ Mai viên thế?”

An Lăng Dung tựa người vào lòng Huyền Lăng, ra vẻ yểu điệu. “Thần thiếp biết Hoàng thượng một dạ tình sâu với tiên Hoàng hậu, do đó mới tới nơi này thăm viếng. Hơn nữa thần thiếp cũng rất nhớ Hoàng thượng, tuy tuyết lớn vừa dừng, nhưng thần thiếp đoán Hoàng thượng rất trọng tình xưa, có lẽ sẽ tới Ỷ Mai viên, thần thiếp chỉ cần được nhìn Hoàng thượng từ xa là đã thỏa lòng lắm rồi.”

Hai người âu yếm chuyện trò, chẳng để ý gì tới Hồ Chiêu nghi. Hồ Chiêu nghi mặt đỏ tía tai cơ hồ muốn rỉ máu, không kìm được lớn tiếng gọi: “Biểu ca!”

Huyền Lăng tới lúc này mới chịu ngoảnh đầu lại, khẽ cười nói: “Thục phi và Yến Nghi hiện giờ đều đã bình an sinh được hoàng tử, nàng đã nói như vậy...” Y hơi dừng một chút, quay qua nhìn An Lăng Dung. “Dung Nhi, trước khi Thục viện sinh nở, nàng đừng tới Đường Lê cung của nàng ta nữa là được rồi.”

An Lăng Dung thoáng lộ ra vẻ ấm ức. “Thần thiếp xin vâng theo ý chỉ của Hoàng thượng, có điều thần thiếp và Thục viện tỷ tỷ vào cung cùng ngày, xưa nay vẫn luôn giao hảo, vậy mà lại không thể tự mình đi chăm sóc, thực thấy thẹn với lòng.”

Hoàng hậu mỉm cười nhắc nhở: “Chiêu viện thuộc hàng tòng nhị phẩm, Hoàng thượng nên chọn ngày lành cử hành lễ sắc phong để Chiêu viện được danh chính ngôn thuận.”

Huyền Lăng ôm An Lăng Dung dần đi xa, chỉ để lại một câu nói vang lên trong gió: “Ngày mùng Một tháng Hai chính là ngày lành.”

Tôi theo mọi người trở lại Trọng Hoa điện, thấy hai người kia ân ân ái ái liền thấy hơi khó chịu, lấy cớ phải chăm sóc hai đứa bé mà cáo từ rời đi. Cuộc ca múa đêm ấy diễn ra tới lúc nào mới dứt tôi không hề hay biết, khi trở lại Nhu Nghi điện, Hoán Bích đi thắp hương, hai tay run lẩy bẩy, đôi bờ môi mím chặt, đốt mấy lần mà que hương vẫn không chịu cháy.

Tôi sai người đóng cửa điện, chỉ giữ Cận Tịch lại, rồi bước tới, đặt tay lên vai Hoán Bích, khẽ nói: “Ta biết là muội rất căm hận!”

Đôi bờ vai Hoán Bích run rẩy không ngừng, rốt cuộc đã rơi nước mắt. “Tiểu thư thực là mềm lòng quá, ngày đó nên giết chết cô ta mới phải!” Muội ấy vừa khóc vừa nhìn tôi, nói tiếp: “Sớm biết thế này, việc gì phải tìm cách giày vò hành hạ cô ta cho rắc rối, cứ kết liễu tính mạng cô ta luôn là gọn nhẹ nhất!”

Nỗi căm phẫn không ngớt trào dâng làm lồng ngực tôi bất giác nhói đau. “Ngày đó cô ta thất sủng chịu nhục, nhưng ta lại không thừa cơ ra tay, muội có biết là vì sao không?”

Hoán Bích nghẹn ngào nói: “Tiểu thư tất nhiên có thể mượn tay người khác rồi.”

Tôi buồn bã ngồi xuống, kéo tay muội ấy, khẽ nói: “Ta muốn khiến cô ta sống không bằng chết, thứ nhất là vì không cho phép cô ta chết dễ dàng như thế, thứ hai là ta không thể giết cô ta được.” Tôi hơi dừng một chút, chậm rãi nói tiếp: “Không phải ta không muốn, mà dùng sức của ta bây giờ thì còn chưa làm nổi việc đó. Cô ta tuy thất sủng nhưng Kỳ Tần lại chẳng ra gì, Hoàng hậu còn chưa coi cô ta là con cờ bỏ đi, sau khi cô ta thất sủng, Cận Tịch từng nhìn thấy Tiễn Thu ra vào Cảnh Xuân điện lúc nửa đêm hai lần. Nếu ta không kìm nén được mà ra tay, ắt sẽ bị người ta nắm thóp, từ đó vĩnh viễn chẳng thể trở mình.”

Hoán Bích im lặng một hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài, đồng thời ngưng khóc. Đầu ngón tay muội ấy dần ấm lại, tôi cất giọng vừa kiên định vừa dịu dàng: “Muội yên tâm. Ta không thể ngăn cản cô ta đắc sủng trở lại, nhưng sau này quyết không buông tha cho cô ta.”