Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 7) - Chương 05 - Phần 1

Chương
5

Hoa
rơi người mất đau bao xiết

Trong Đường Lê cung lúc này đèn đuốc sáng
trưng, vậy nhưng vẫn không thể xua tan được nỗi giá lạnh nơi đáy lòng tôi. Vệ
Lâm đã vâng chỉ đến chăm sóc cho My Trang, đồng thời để tiện cho việc chữa trị,
Ôn Thực Sơ cũng được tạm thời đưa vào nghỉ ở chái điện. Lúc này các thái y, bà
đỡ trong cung cơ hồ đều tập trung tại Đường Lê cung tất thảy.

Hoàng hậu không được phép tới đây, phải ở
lại Chiêu Dương điện để cùng Đoan Phi thu dọn tàn cuộc. Kính Phi và Hồ Uẩn Dung
thì sắp xếp cho các phi tần về cung nghỉ ngơi, nhân tiện bầu bạn với Trinh Quý
tần vì mỏi mệt quá độ mà thân thể không thoải mái. Cận Tịch và Hoán Bích tạm
thời đưa hai vị Hoàng tử tới Nhu Nghi điện để chăm sóc, đồng thời làm nốt những
việc còn dang dở.

My Trang được đưa vào nội điện đã hơn một
canh giờ, ngoài mấy tiếng rên rỉ đau đớn thỉnh thoảng vang lên thì không còn
động tĩnh nào khác nữa. Bà đỡ liên tục bưng những chậu nước trong vào, khi bưng
ra thì tất cả đều biến thành màu đỏ tươi rùng rợn. Tôi nhìn mà tim đập chân
run, có mấy lần đã muốn xông vào, nhưng đều bị Lý Trường kéo lại khuyên nhủ:
“Nương nương không thể vào được, Vệ thái y đang đỡ đẻ cho Thục viện nương nương
rồi, đợi lát nữa mọi việc sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi!” Sau đó lại thấp giọng nói:
“Nương nương hãy tự mình soi gương thử xem!” Tới lúc ấy tôi mới phát hiện dưới
cằm mình có hai dấu ngón tay tím thẫm, nếu My Trang nhìn thấy chỉ e sẽ giật
mình kinh sợ. Thế là tôi đành cố nén lòng mình, ngồi im một chỗ mà chờ đợi.

Thái Nguyệt đứng kế bên tôi, nghẹn ngào
khóc lóc, nói: “Cung của Hoàng hậu đuổi Nhiễm Đông ra ngoài, hình như là Bảo
Thước bên cạnh An Chiêu viện đi theo muốn đưa tiễn, nhưng thị vệ lại không cho
phép, thế là hai bên liền nảy sinh tranh cãi ngay trước cửa Đường Lê cung, làm
kinh động tới tiểu thư. Tiểu thư vốn đang ngủ, khi thức giấc nghe nói mọi người
đều đang ở trong cung của Hoàng hậu, liền cảm thấy bất an, lại nghe được tiếng
bọn họ tranh cãi với nhau bên ngoài nữa, không kìm được đi tới gặng hỏi cho rõ
ràng, kết quả là Bảo Thước lỡ miệng nói rằng Chiêu viện nương nương và Thục phi
tỷ muội tình sâu, hôm nay Thục phi nương nương phải chịu mối oan ức rất lớn,
được Chiêu viện giúp đỡ hết lòng, còn thị với Nhiễm Đông thì là đồng hương,
thấy Nhiễm Đông bị đuổi khỏi cung nên muốn đi đưa tiễn. Cơn phong ba hôm nay
quả là rất lớn, khi Hoán Bích cô nương tới đây đã giấu tiểu thư rồi, ấy là vì
sợ tiểu thư bị động thai, ai ngờ cuối cùng tiểu thư lại tự mình nghe được, bèn
nôn nóng đi tới cung của Hoàng hậu, kết quả là vừa tới cửa điện liền nhìn thấy
Ôn thái y... Ôn thái y...” Thái Nguyệt không dám nhắc lại tình cảnh đó, đưa tay
lên ôm mặt, khóc nức nở, nói: “Khi đó tiểu thư sợ đến ngây ra, nô tỳ cũng ngây
ngốc suốt một hồi lâu rồi mới tỉnh táo trở lại, khi phát hiện ra là có vấn đề
thì tiểu thư đã bắt đầu chảy máu rồi. Nếu sớm biết thế này, nô tỳ nhất định sẽ ra
sức ngăn cản, quyết không để cho tiểu thư tới đó...”

Tôi bất giác rùng mình một cái, ngẩng đầu
nhìn chằm chằm vào An Lăng Dung đang giàn giụa nước mắt đứng phía xa, ánh mắt
dữ dằn như muốn ăn thịt người.

“Thật là trùng hợp quá!” Tôi đi đến trước
mặt nàng ta, nhìn nàng ta chăm chú. “Ngươi biết rõ là My Trang tỷ tỷ đang có
thai không thể chịu được nỗi kinh sợ nào, thế mà a hoàn của ngươi lại chạy đến
trước cửa Đường Lê cung làm ầm ĩ lên như thế. An Lăng Dung, ngươi nói xem việc
này có phải là trùng hợp quá rồi không?”

An Lăng Dung lắc đầu nguầy nguậy, nắm chặt
lấy cánh tay tôi mà cất giọng thê lương: “Muội không biết! Muội không biết gì
hết! Tỷ tỷ đừng trách muội, muội thật sự không biết là chuyện sẽ như vậy đâu.”

Tôi đẩy bàn tay nàng ta ra vẻ ghê tởm, nàng
ta lại đưa mắt nhìn qua phía Huyền Lăng, đau đớn nói: “Hoàng thượng!”

Lúc này toàn bộ tâm tư Huyền Lăng đều đặt
vào nội điện, chỉ buồn bực lắc đầu một cái với nàng ta, không để ý tới nàng ta
thêm nữa.

Nàng ta thấy Huyền Lăng không để ý tới
mình, lập tức tỏ vẻ thê lương và tuyệt vọng, khóc nức nở, nói: “Tỷ tỷ xin hãy
tin muội, Bảo Thước cũng chỉ vô tình thôi. Nếu muội biết việc sẽ thành ra như
vậy, muội nguyện lòng chịu khổ thay cho My Trang tỷ tỷ!” Nàng ta nhìn tôi, đau
khổ nói: “Tỷ tỷ, chúng ta quen biết nhau đã bao năm nay, lại cùng vào cung hầu
hạ Hoàng thượng...”

Tôi không nén được nỗi đớn đau và nôn nóng
nơi đáy lòng, vung tay tát cho nàng ta một cái thật mạnh. Khi lòng bàn tay tiếp
xúc với làn da mềm mịn của nàng ta, tự đáy lòng tôi bỗng trào lên cảm giác ghê
tởm theo bản năng. Cái tát rất vang ấy đã khiến tất cả những người đang có mặt
đồng loạt ngoảnh đầu nhìn qua, Huyền Lăng hơi cau mày lại. “Hoàn Hoàn...”

Tôi đã dùng hết sức lực toàn thân vào cái
tát ấy khiến cho cổ tay tê rần, lòng bàn tay còn rấm rứt đau. An Lăng Dung tóc
tai rối bời, một nửa mái tóc rũ xuống bên mặt, trên làn da trắng nõn hiện rõ
năm dấu ngón tay, bên khóe miệng, một dòng máu chậm rãi rỉ ra. Lồng ngực phập
phồng không ngớt, tôi chỉ tay vào nàng ta, nói: “Là a hoàn vô tình cũng được,
là ngươi cố ý cũng thế, bản thân ngươi hẳn tự biết rõ ràng. Nếu mẹ con My Trang
tỷ tỷ đều bình an thì thôi không nói, nhưng lỡ như có chuyện gì bất trắc xảy
ra, ta quyết không bỏ qua cho ngươi đâu!”

Nỗi căm hận trong mắt An Lăng Dung tựa như
một ngôi sao băng lao vút qua giữa trời, nàng ta liếc nhìn Huyền Lăng, tự tát
lên mặt mình một cái thật mạnh, làm bên má còn lại lập tức đỏ lựng cả lên. Nàng
ta khóc thút thít, nói: “Tỷ tỷ đánh đúng lắm! Là Lăng Dung không biết dạy dỗ
người dưới, do đó mới gây ra mối họa tày đình này!” Nàng ta gọi Bảo Thước lại.
Bảo Thước rụt rè tiến tới, hoang mang quỳ xuống thỉnh an.

An Lăng Dung chỉ tay vào thị mà gằn giọng
nói: “Ngươi còn dám thỉnh an bản cung nữa ư? Ngươi quấy nhiễu sự bình an của
Thục viện nương nương, rõ ràng là muốn làm bản cung bất an!” Lời còn chưa dứt,
mặt Bảo Thước đã bị tát bôm bốp mấy cái liền. Trên tay An Lăng Dung vốn có đeo
một bộ hộ giáp làm bằng san hô, ra tay lại không nể nang chút nào, mới thoáng
đó hai bên má Bảo Thước đã sưng tấy, còn có mười mấy vết thương đầm đìa máu
tươi lưu lại. Bảo Thước sớm đã sợ đến ngây ra, không dám đưa tay lên che mặt,
lại càng không dám cầu xin tiếng nào. Bảo Quyên bước tới khuyên nhủ: “Nương
nương hãy chú ý giữ gìn thân thể.”

An Lăng Dung làm bộ giận dữ tột cùng, rơm
rớm nước mắt, nói: “Bản cung và My Trang tỷ tỷ vào cung cùng nhau, tình cảm sâu
đậm đến cỡ nào, thế mà ngươi lại không hiểu chuyện làm kinh động thai khí của
tỷ tỷ! Lỡ như tỷ tỷ có điều sơ sảy gì, bản cung sẽ đi cùng với tỷ tỷ luôn, còn
cần tấm thân này làm gì nữa!” Nói rồi lại tát thêm một cái nữa thật mạnh, làm
Bảo Thước đau đớn ngất lịm đi.

Tôi cắn môi đứng một bên không nói năng gì,
rốt cuộc vẫn là Huyền Lăng đi tới kéo nàng ta lại, thở dài than: “Dù người dưới
không hiểu chuyện thì nàng cũng nên chú ý giữ gìn thân thể một chút, vừa rồi
Thục phi vì giận quá nên mới nói nặng mấy câu với nàng thế thôi.” Ánh mắt y sắc
lẹm như dao lướt qua người Bảo Thước. “Con nô tỳ này không hiểu chuyện, lôi ra
ngoài đánh chết cho trẫm.”

An Lăng Dung muốn nói gì đó mà lại thôi,
cuối cùng khẽ mím môi, nói: “Hoàng thượng nói rất phải.” Nàng ta đưa mắt liếc
nhìn Bảo Thước vẻ xót thương, rồi không để ý tới thị thêm nữa.

Một lát sau, phó Viện phán của Thái y viện
là Cát Tễ đi vào bẩm báo: “Bẩm Hoàng thượng, Ôn thái y đã được cầm máu ổn thỏa,
tính mạng không còn gì đáng ngại. Nhưng... nhưng...” Y lộ vẻ trù trừ do dự,
ngẩng lên nhìn tôi và An Lăng Dung một chút, rồi lại cúi đầu xuống.

Tôi bất chấp mối hiềm nghi, nói: “Cát đại
nhân có gì cứ nói đi.”

Cát Tễ “dạ” một tiếng, thở dài than: “Chỉ
là Ôn đại nhân giờ đã giống như thái giám trong cung, không còn hy vọng gì về
đường con cái nữa rồi.”

Tôi lòng thầm giá lạnh, cố kìm nén không để
nước mắt tuôn rơi, xua tay nói: “Ta biết rồi, đại nhân lui đi.”

Bạch Chỉ bưng canh sâm tới, Huyền Lăng đón
lấy uống một hơi cạn sạch, buồn bực hỏi: “Sao vẫn chưa có động tĩnh gì thế?” An
Lăng Dung cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán cho y, ân cần nói: “Hoàng thượng
đừng nôn nóng.”

Tôi bưng bát canh sâm lên làm bộ khẽ nhấp
mấy ngụm, lấy đó che giấu những giọt nước mắt nhỏ xuống bát canh, trong lòng
thầm hối hận, Thực Sơ, Thực Sơ, rốt cuộc là muội đã hại huynh.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Vệ Lâm đầm
đìa mồ hôi rảo bước ra ngoài, hít sâu một hơi, nói: “Thục viện nương nương vì
giật mình kinh sợ nên sinh sớm, lúc này đã rất không ổn rồi. Vi thần y thuật
nông cạn, hơn nữa cái thai của nương nương xưa nay vẫn do Ôn thái y chăm sóc,
thường ngày tình hình thế nào vi thần không mấy rõ ràng, thực sự là không có
cách nào cả.”

Huyền Lăng nắm chặt chiếc tay vịn điêu khắc
hình rồng ngậm hạt châu bên cạnh, trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh, hồi lâu sau
mới lẩm bẩm hỏi: “Đứa bé thì sao? Đứa bé thế nào rồi?”

“Nương nương chảy máu không ngừng, đã có
triệu chứng băng huyết, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Mà vì mất máu quá nhiều nên
nương nương cũng không còn sức để rặn, thành ra đầu đứa bé vẫn chưa ra ngoài
được. Vi thần đã cho nương nương uống Cố Xung thang mà vẫn chưa thấy có hiệu
quả gì. Vi thần không rõ thể chất nương nương thế nào, không dám tùy tiện dùng
thuốc cầm máu, nếu có Ôn thái y ở đây...”

Huyền Lăng thoáng lộ vẻ hối hận, xoay người
lặng im. Cát Tễ vội vàng khom người, nói: “Ôn thái y đã tỉnh rồi, chỉ là với
tình hình thân thể của ông ấy bây giờ thì sợ là không thể đỡ đẻ cho nương nương
được.”

Vệ Lâm nói: “Không cần Ôn thái y phải trực
tiếp đỡ đẻ, cứ dùng cáng khiêng ông ấy tới đây là được rồi. Ôn thái y vốn hiểu
rõ thể chất của nương nương, dù không thể trợ giúp trực tiếp thì cũng có thể
đưa ra ý kiến về việc nên dùng loại thuốc nào.”

Huyền Lăng thoáng lộ vẻ trầm ngâm, tôi rơm
rớm nước mắt, nói: “Thần thiếp vô tội, Ôn đại nhân cũng vô tội. Ôn đại nhân
thành ra như thế đã là đáng thương lắm rồi, nếu tỷ tỷ và Hoàng tử có xảy ra
điều gì bất trắc, mong Hoàng thượng chớ nên trách phạt y thêm.”

Huyền Lăng gật đầu, nói: “Được rồi, cứ
khiêng Ôn Thực Sơ tới đây đi.”

Hơi thở của Ôn Thực Sơ mỏng manh như một
sợi tơ, dường như chỉ cần một cơn gió thổi tới thôi cũng có thể làm nó đứt lìa.
Vệ Lâm sắt lát sâm đưa vào dưới lưỡi Ôn Thực Sơ, lại khẽ thì thầm bên tai hắn
mấy câu gì đó, khuôn mặt vốn trắng bệch như tờ giấy kia lập tức khôi phục được
mấy nét hồng hào. Ôn Thực Sơ gượng ngồi dậy, thều thào nói: “Thục viện vì tâm
khí nghịch chuyển nên mới gây ra khó đẻ. Cô ấy vốn có thể chất ôn hòa, trước
tiên hãy dùng nhân sâm để giữ vững tinh thần, sau đó thì cho uống Thăng Cử Đại
Bổ thang.” Hắn lúc này đang yếu ớt vô cùng, cứ nói được hai, ba từ lại phải
dừng một chút, thành ra hết sức nôn nóng, vội vàng thúc giục: “Nhanh, nhanh
lên!”

Vệ Lâm y lời đi chuẩn bị thuốc, lại sai
người khiêng Ôn Thực Sơ vào trong. Chừng một tuần hương sau, bà đỡ khi ra
ngoài, đôi hàng lông mày đã dãn ra nhiều, khom người nói: “Sau khi uống thuốc
theo lời Ôn đại nhân, nương nương đã ít chảy máu hơn nhiều rồi. Ôn đại nhân nói
là còn phải đem bảy quả mơ muối ra đốt thành tro, lại dùng thêm một lạng hoa
trần hòe, nửa cân bách thảo sương, đem hòa vào với thứ rượu đã được nhúng qua
quả cân đốt đỏ hồng rồi cho nương nương uống.”

Nãy giờ tôi vẫn luôn quấn chặt chiếc khăn
lụa đang cầm vào đầu ngón tay, chẳng có chút cảm giác nào, lúc này nghe bà đỡ
nói tình hình của My Trang đã tốt hơn thì lòng thầm buông lỏng, lập tức cảm
thấy đau đớn, đồng thời vội vàng nói: “Vậy thì đi nhanh lên! Đi nhanh lên!”

An Lăng Dung niệm một câu Phật hiệu, mừng
rỡ nói: “Hoàng thượng có thể yên tâm được rồi, My Trang tỷ tỷ là người tốt,
nhất định sẽ được trời giúp.”

Chốc lát sau, một bà đỡ khác bước ra, nói:
“Nương nương đã tỉnh lại rồi, thấy Ôn thái y ở bên thì yên tâm hơn không ít,
bây giờ đã bắt đầu cố rặn rồi.”

Sắc mặt bất giác hòa hoãn hơn phần nào,
Huyền Lăng mừng rỡ, nói: “Ngươi vào trong nói với My Nhi, trẫm sẽ lập tức
truyền chỉ tấn phong nàng ấy làm Huệ Phi để nàng ấy yên tâm sinh nở.”

Bà đỡ đó mừng rỡ vâng lời, vội vàng quay
trở vào trong phục mệnh. Huyền Lăng nắm lấy bàn tay tôi, khẽ nói: “Trẫm đã có
lỗi với My Nhi quá nhiều, đợi sau khi nàng ấy bình an sinh được hoàng tử, trẫm
sẽ phong nàng ấy làm Đức phi, để nàng ấy ngang hàng với nàng. Sau này, thời
gian của chúng ta còn nhiều, trẫm sẽ cố gắng bù đắp cho các nàng.”

Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi có cảm
giác mình lúc này cứng đờ như thể đã hóa thành một khối đá. Chợt từ trong điện
vang ra tiếng trẻ con khóc yếu ớt, cứ như là vầng mặt trời ló rạng giữa buổi
mông lung, sau nháy mắt đã chiếu rọi vạn vật, xua đi tất thảy mọi sự tuyệt vọng,
buồn đau.

Bạch Chỉ bế đứa bé chạy ra đầu tiên, hai
hàng nước mắt tuôn rơi lã chã vì quá vui mừng. “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc
mừng Thục phi nương nương, Huệ Phi nương nương đã sinh được hoàng tử.”

Tôi lòng thầm buông lỏng, sức lực toàn thân
dường như đều đã dùng hết, ngồi bẹp xuống ghế, miệng lẩm bẩm nói: “Tốt! Tốt!
Tốt lắm!” Rồi lại hỏi: “Tỷ tỷ vẫn ổn chứ?”

Bạch Chỉ gượng cười, đáp: “Nương nương bây
giờ đang mệt quá, ngay đến sức để nói chuyện cũng không có.”

Huyền Lăng tỏ ra mừng rỡ vô cùng, vội đón
lấy đứa bé ngắm nghía thật kĩ. “Tốt lắm, vậy là trẫm đã có bốn đứa con trai
rồi. Trẫm đi thăm Huệ Phi một chút.”

Bạch Chỉ vội nói: “Nương nương vừa sinh nở
xong, còn đang mệt lắm. Chi bằng hãy để nương nương nghỉ ngơi một lát đã.”

Tôi để ý thấy hai mắt Huyền Lăng đã thâm
quầng, liền nói: “Bận rộn suốt cả một ngày, chắc Hoàng thượng cũng mệt rồi, nên
về nghỉ ngơi đi thôi. Đợi khi tinh thần tỷ tỷ tốt hơn một chút rồi người tới
thăm cũng không muộn.” Vừa nói tôi vừa hơi khom người. “Hoàng thượng đi nghỉ
ngơi trước đi, thần thiếp muốn ở lại đây với tỷ tỷ.”

Huyền Lăng ngáp dài một cái, quả thực là đã
quá mệt, đành nói: “Như vậy cũng tốt, có điều nàng cũng nên nghỉ ngơi cho sớm,
nhớ đừng để bản thân mệt quá!”

An Lăng Dung theo Huyền Lăng rời đi, tôi bế
đứa bé lại ngắm nghía thật kĩ. Có lẽ vì khó sinh, trên người đứa bé có mấy chỗ
hơi bầm tím, trọng lượng cũng kém hơn những đứa bé khác một chút, bế trong lòng
có cảm giác hơi nhẹ, tiếng khóc nghe cũng không được vang. Tôi thầm nghi hoặc,
bèn nhìn Bạch Chỉ, hỏi: “Sao lại như vậy?”

Bạch Chỉ lúng túng không nói được gì, vừa
khéo lúc này Vệ Lâm đi ra, tôi bèn gọi y lại hỏi. Vệ Lâm thoáng lộ vẻ khó xử,
rồi ghé đến bên tai tôi, nói khẽ: “Tứ điện hạ có thể nói là vì khó sinh nên mới
như vậy, nhưng... theo vi thần quan sát, còn có vẻ như là chưa đủ tháng, cần
được nhũ mẫu chăm sóc thật cẩn thận, bằng không...”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3