Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 7) - Chương 05 - Phần 2

Tôi thầm kinh hãi, thấp giọng nói: “Chớ nên
nói bừa! Tỷ tỷ sinh cách ngày lâm bồn chỉ có mấy ngày, đứa bé sao có thể không
đủ tháng được? Rõ ràng là vì khó sinh cho nên mới yếu ớt như thế!”

Vệ Lâm khom người, nói: “Dạ, tứ điện hạ quả
đúng là vì khó sinh cho nên mới yếu ớt như thế.”

Tôi giao đứa bé cho Bạch Chỉ, vừa mới định
đi vào thăm My Trang thì chợt thấy Thái Nguyệt chạy ra ngoài như người mất hồn,
hai tay dính đầy máu tươi, đầu ngón tay vẫn còn đang nhỏ máu tí tách, hoang
mang nói: “Vệ thái y, Huệ Phi nương nương ra máu nhiều quá!”

Oánh Tâm điện vẫn giống hệt như xưa, duy có
điều khác biệt là bây giờ trong phòng nồng nặc mùi máu tanh. Bên trong chiếc
màn sa mỏng, My Trang giống như một con cá đã lên bờ quá lâu, nằm bẹp trong
chiếc chăn gấm vẻ yếu ớt vô cùng. Sắc mặt My Trang lúc này trắng bệch như tờ
giấy, nhìn rất yếu ớt, đó là một vẻ yếu ớt mà tôi chưa từng nhìn thấy ở My
Trang kể từ khi quen biết tỷ ấy tới nay, giống như một bông hoa cúc đã bị nước
mưa xối vào đến nỗi bầm dập tím tái, chẳng bao lâu nữa sẽ biến mất giữa đất
trời.

Tôi khẽ vén chiếc chăn gấm lên, thấy lớp
đệm màu trắng phía dưới đã bị máu tươi thấm đẫm. Bỗng có cơn gió lạnh thổi vào
qua khe cửa sổ, giống hệt như một lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim tôi, nhưng
tôi còn chưa kịp cảm thấy đau thì trái tim đã đông cứng lại rồi. Tôi không kìm
được rùng mình một cái, cảm giác giá lạnh nhanh chóng lan tỏa ra khắp toàn
thân.

Ôn Thực Sơ bò dậy từ trên cáng, cố gắng lết
tới bên cạnh giường, đầu ngón tay đặt trên cổ tay My Trang không ngừng run lẩy
bẩy, giống như một chiếc lá vàng sắp rụng giữa mùa thu. Vệ Lâm vội vàng hô lớn:
“Mang Mẫu Lệ tán tới đây!”

Một lát sau, bàn tay đang đặt trên cổ tay
My Trang của Ôn Thực Sơ yếu ớt rũ xuống, miệng khẽ lẩm bẩm: “Không cần nữa
đâu...”

Toàn bộ gian điện lập tức tĩnh lặng như tờ,
mọi thứ xung quanh giống như đã đóng băng, ngay đến trái tim mỗi người cũng đều
như vậy. Lòng tôi bỗng nhói đau, không kìm được bật khóc thành tiếng: “Ai nói
là không cần nữa, là ai nói thế? Đi lấy những thứ thuốc tốt nhất tới đây, nếu
không chữa được cho tỷ tỷ, ta sẽ giết sạch các ngươi để bồi táng...”

Tiếng khóc tuyệt vọng của Thái Nguyệt và
Bạch Chỉ như đan lại thành một sợi dây thừng thắt vào cổ tôi, khiến tôi nghẹt
thở. My Trang lúc này tóc tai rối bời, bên trên cài một cặp thoa vàng đính minh
châu được Hoàng thượng ngự ban, cặp mắt mở ra rất to nhưng đã mất đi những tia
thần thái ngày nào, chỉ còn lại một vẻ nhợt nhạt và u buồn tột độ. Tỷ ấy đưa
mắt nhìn tôi chăm chú, khẽ cất tiếng gọi: “Hoàn Nhi...”

Tôi khuỵu chân xuống, gục mặt vào bên gối
của tỷ ấy, rơm rớm nước mắt, nói: “Tỷ tỷ.”

Tỷ ấy đưa tay tới một cách khó khăn, khẽ
vuốt ve mái tóc tôi, dịu dàng nói: “Đừng khóc nữa, ta muốn nói chuyện với muội một
lát, muội kêu họ ra ngoài cả đi.” Tôi đang định ra lệnh, tỷ ấy đã lại nói tiếp,
giọng nói nghe nhỏ như tiếng thì thầm lẩm bẩm: “Nhớ giữ Thực Sơ ở lại.”

Tôi làm theo lời tỷ ấy, trong phòng lúc này
ngoài tỷ ấy ra chỉ còn lại Thái Nguyệt, Ôn Thực Sơ và tôi. Tỷ ấy gắng sức đưa
tay ra, nói: “Nào, để ta bế đứa bé một lát nào.”

Tôi sợ tỷ ấy mệt, liền an ủi: “Tỷ bây giờ
đang yếu, đợi lát nữa rồi hãy bế, thời gian vẫn còn dài mà.”

My Trang khẽ lắc đầu, gượng cười, nói: “Tự
ta biết chứ, ta không còn sống được bao lâu nữa rồi.”

Tôi khóc nức nở, nói: “Tỷ tỷ đừng nói như
vậy, tỷ tỷ rồi sẽ khỏe lại thôi mà.”

Thái Nguyệt cố nén nỗi đau đưa đứa bé cho
My Trang. My Trang bế đứa bé mà tay hơi run rẩy, tôi liền khẽ đỡ một chút, hai
chúng tôi nhìn nhau, mỉm cười. My Trang khẽ hôn một cái lên trán đứa bé, trong
sự cưng nựng còn mang theo một tia quyến luyến: “Muội nhìn này, nó còn nhỏ quá,
lại mềm nhũn nữa.”

Tôi lặng lẽ lau đi mấy giọt lệ bên khóe
mắt, cười nói: “Đúng thế, có điều nó sẽ lớn lên rất nhanh thôi, tỷ cứ nhìn Hàm Nhi
với Linh Tê thì biết.” Tôi nắm lấy bàn tay tỷ ấy, cất giọng ôn tồn: “Tỷ tỷ, tỷ
giờ đã là Huệ Phi rồi, Hoàng thượng nói chỉ cần mẹ con tỷ bình an thì sẽ phong
cho tỷ làm Đức phi.”

My Trang làm như không nghe thấy, ánh mắt
nhìn đứa bé ngợp đầy vẻ thương yêu, cứ như là có nhìn bao lâu cũng không đủ.
Một hồi lâu sau, tỷ ấy nhìn tôi, nói: “Muội làm Thục phi thế này có thấy vui
không?”

Tôi ngây người, rồi liền khẽ lắc đầu. Tỷ ấy
hờ hững nói: “Vậy là rõ rồi, muội là Thục phi được sủng ái rất mực mà còn chẳng
thấy vui vẻ gì như thế, ta há lại thèm coi trọng cái ngôi Đức phi gì đó kia.”

Tôi vốn biết bụng dạ tỷ ấy, liền khuyên
nhủ: “Tỷ tỷ tất nhiên chẳng cần để ý tới ngôi vị Đức phi này, nhưng nó sẽ rất
hữu dụng đối với tương lai của đứa bé đấy.”

“Con của ta sẽ không để ý tới mấy thứ đó
đâu.” Tỷ ấy hờ hững đáp, đoạn ngoảnh đầu nhìn Ôn Thực Sơ, khẽ nói: “Thực Sơ,
huynh bế con chưa vậy?” My Trang để lộ ra một nét ngọt ngào và dịu dàng hiếm
khi xuất hiện, cất giọng khẩn khoản: “Huynh bế một lát đi, bế một lát đi mà.”

Ôn Thực Sơ nhìn đứa bé bằng ánh mắt quyến
luyến, hai tay run lên lẩy bẩy, ngay sau đó liền ngoảnh mặt đi không chịu nhìn
thêm, miệng thì nói: “Vi thần không dám.”

Tôi đầy bụng hồ nghi, đang định nói gì thì
My Trang đã đỏ hoe hai mắt, ánh lệ long lanh, nhưng nước mắt rốt cuộc vẫn không
rơi xuống, chỉ để lộ một vẻ hờ hững như thể đã nhìn thấu sinh tử, dịu dàng nói:
“Huynh vẫn còn trách muội, đúng không?”

Ôn Thực Sơ cúi đầu, nói: “Chuyện đêm đó ta
cũng có lỗi, muội không cần tự trách mình.”

“Vậy sao?” My Trang buồn bã ngoảnh đầu qua
một bên. “Hôm nay huynh vung đao tự tàn hại mình, lẽ nào không phải là vì đầy
lòng tự trách hay sao?” Bởi vì mất máu, sắc mặt tỷ ấy lúc này nhợt nhạt vô
cùng, đôi mắt vì thế lại càng thêm long lanh đen láy, nhìn chằm chằm vào y. “Muội
biết, huynh rốt cuộc vẫn hận muội, hận muội ngày đó cho huynh uống chén rượu đã
bị bỏ thuốc mà Thái hậu ban cho muội và Hoàng thượng, khiến huynh phải hối hận
cả đời.” Tỷ ấy đưa tay gỡ cặp thoa vàng trên đầu xuống một cách khó khăn, đoạn
vứt luôn xuống đất, cặp thoa đó vốn là do Huyền Lăng đặc biệt thưởng cho tỷ ấy
sau khi biết tỷ ấy mang thai. “Thái hậu vì muốn ta hầu hạ Hoàng thượng lần nữa,
không để An thị và Diệp thị chuyên sủng, thế là không tiếc sai Tôn cô cô bỏ
xuân dược vào rượu đưa tới cho Hoàng thượng, còn kêu ta phải chiều chuộng y cho
tốt. Ta nhất thời căm phẫn, liền chuốc say Hoàng thượng, sau đó lừa Thực Sơ
uống chén rượu đã bị bỏ xuân dược vào.”

“Tỷ tỷ...” Tôi bất giác cả kinh. “Tỷ thực
hồ đồ quá!”

“Ta đã là người sắp chết rồi, còn có gì phải
sợ nữa? Nhờ có một lần hồ đồ ấy, bây giờ ta rất vui, cả đời này không còn điều
gì hối hận.” Tỷ ấy nhìn lướt qua tôi, khẽ nói. “Chỉ là trong lòng Thực Sơ vẫn
luôn có muội, cho nên y mới đau khổ.”

Ôn Thực Sơ trầm ngâm một lát, rồi chăm chú
nhìn vào mắt My Trang. “Muội là phi tử của Hoàng thượng.”

My Trang bình tĩnh nói: “Từ mười năm trước,
sau khi y ruồng rẫy muội, muội đã không còn coi mình là phi tử của y nữa rồi.
Xin lỗi, muội biết rõ huynh thích Hoàn Nhi mà còn làm như vậy.”

Thái Nguyệt buồn bã rơi lệ. “Tiểu thư, kỳ
thực những năm nay người luôn rất đau khổ. Chỉ có Ôn thái y là thật lòng quan
tâm tới tiểu thư, đối tốt với tiểu thư thôi.”

“Đồ ngốc...” My Trang đưa tay lên muốn lau
nước mắt cho Thái Nguyệt. “Muội với ta đều biết rõ cả, y đối tốt với ta là vì
Hoàn Nhi đó thôi, từ mười năm trước đã là vậy rồi.” Máu vẫn chậm rãi chảy ra từ
trong cơ thể tỷ ấy, khiến nhiệt độ cơ thể tỷ ấy giảm dần từng chút. Tỷ ấy dù cố
hết sức gắng gượng nhưng ánh mắt vẫn cứ ảm đạm dần đi, tựa như một ngọn đuốc
đang từ từ tàn lụi. “Thực Sơ, muội chỉ hỏi huynh một câu này thôi, huynh rốt
cuộc có chút tình cảm nào với muội không?” My Trang thở dốc liên hồi, hai bên
tóc mai bị mồ hôi tuôn ra làm cho ướt nhẹp, dính sát vào má. “Có không vậy? Chỉ
cần là một chút thôi, một chút xíu thôi cũng không sao cả...”

Khuôn mặt vốn luôn hiền hòa của Ôn Thực Sơ
lúc này trắng bệch đến dọa người, trong mắt vằn lên đầy tia máu, vô cùng tiều
tụy. Hắn chỉ lặng im không nói, tiếng thở dài của My Trang vang lên tựa như một
làn gió yếu ớt bên ngoài cửa sổ. “Kỳ thực huynh không nói cũng không sao, như
thế còn tốt hơn là huynh thấy muội sắp chết mà thương hại muội, lừa gạt muội.”

“Lượng thuốc ngày đó vốn chưa đủ để khiến
ta không thể tự khống chế mình, cho nên, muội không cần phải áy náy.” Ôn Thực
Sơ rốt cuộc đã mở miệng. “Ta quan tâm đến muội, cũng không hoàn toàn chỉ là vì
Hoàn Nhi.”

“Vậy sao?” My Trang hơi nhếch khóe môi để
lộ một nụ cười mỉm, tựa như mặt hồ nước mùa xuân vừa mới tan băng. Cặp mắt vốn
dần ảm đạm của tỷ ấy lại một lần nữa ánh lên những tia sáng rực. “Chuyện đó tuy
khiến cho huynh tự trách, nhưng có thể gặp được huynh, Thực Sơ, muội vĩnh viễn
không hối hận.” Tỷ ấy lại đưa tay ra lần nữa. “Con của muội, chỉ để tâm tới
việc cha nó có thương nó hay không thôi. Thực Sơ, huynh có muốn bế nó một chút
không?”

Ôn Thực Sơ không sao kìm nén tình cảm của
mình được nữa, cẩn thận đón lấy đứa bé, ôm nó vào lòng như ôm một món đồ quý
báu nhất trên đời, khẽ hôn lên bờ má nó, rốt cuộc đã vui mừng đến rơi lệ. Hắn
đưa tay ôm lấy My Trang vào lòng, tư thế này tuy khiến hắn khá vất vả nhưng
thần sắc vẫn lộ rõ vẻ vui mừng. Hắn khẽ nói: “Ta tự trách chỉ là vì sợ làm liên
lụy tới muội, lại làm liên lụy tới cả Thục phi nữa.”

Lối xưng hô của hắn lúc này đã tỏ rõ sự
thân sơ, lòng tôi thầm buông lỏng, rơm rớm nước mắt, khẽ mỉm cười. Nụ cười của
My Trang lúc này giống như bông cúc đầu tiên nở dịp đầu thu, vừa thẹn thùng lại
vừa diễm lệ. Cách biệt mười năm, không, cho dù là mười năm trước đây, tỷ ấy
cũng chưa từng nở một nụ cười vui vẻ đến thế này.

Một lát sau, tỷ ấy hỏi tôi: “Đứa bé còn
chưa được đặt tên đúng không?”

Tôi khẽ gật đầu. “Hoàng thượng hôm nay đã
mệt quá rồi.”

“Nhuận. Gọi nó là Nhuận được không?”

“Hay lắm. Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như
ngọc[4]. Tỷ tỷ, đó chính là ước nguyện chung của chúng ta năm xưa.”

[4] Người
quân tử khiêm tốn chí thành, ôn hòa và mềm mại như ngọc - ND.

Tỷ ấy dường như đã rất mệt, trong mắt có
thêm một nét trầm lắng và mừng vui, gật đầu nhè nhẹ. Tỷ ấy hơi nghiêng đầu qua
một bên vẻ rất mỏi mệt, đôi hàng lông mi dày khẽ chớp, một giọt lệ long lanh
chậm rãi chảy ra, nhỏ xuống làn da của Ôn Thực Sơ. Ôn Thực Sơ dịu dàng đưa tay
lên giúp tỷ ấy lau nước mắt. “Muội đừng khóc vì ta nữa. Khi nghe thấy những lời
chỉ trích mà cuối cùng Quản thị và An thị nói với ta, rất kỳ lạ, ta không hề
nghĩ tới Thục phi, chỉ lo rằng có một ngày nào đó mình sẽ làm liên lụy tới
muội. Tuy nay ta đã trở thành người tàn tật rồi, nhưng sau này có thể mãi mãi ở
bên cạnh muội, sẽ không ai có thể gièm pha muội và ta giống như gièm pha Thục
phi hôm nay.”

My Trang khẽ gật đầu. “Huynh nhớ phải trông
nom cho thằng bé trưởng thành, nhất định đừng bao giờ để nó bị người ta ức
hiếp.” Tỷ ấy dịu dàng tựa người vào lồng ngực Ôn Thực Sơ. “Tốt quá, trước đây
huynh chưa từng ôm muội thế này.” Giọng nói của tỷ ấy chứa chan sự thỏa mãn, dần
dần nhỏ đi: “Ta mệt rồi, Hoàn Nhi, muội phải giúp Thực Sơ chăm sóc con ta cho
tốt đấy. Còn nữa, Hoàng hậu và An Lăng Dung, còn có Hồ Uẩn Dung nữa, muội đều
phải cẩn thận...” Tỷ ấy không nói gì thêm, lặng lẽ hưởng thụ chút niềm hạnh
phúc cuối cùng...

Dường như vẫn là mười mấy năm trước, trong
một buổi chiều mùa hè, lá chuối trong vườn như vừa được rửa sạch, xanh biếc đến
nỗi chừng như có thể chảy ra nước. My Trang lúc này nằm ngủ trên chiếc sạp kê
bên cửa sổ, vì trời nóng, tỷ ấy xắn tay áo lên để lộ một phần cánh tay trắng
nõn như ngó sen, trên tay có đeo một chiếc vòng ngũ sắc được bện thành từ những
sợi chỉ màu. Chiếc vòng ấy chính là do tôi tự tay bện và tặng cho tỷ ấy trong
dịp Tết Đoan Ngọ để tránh tà, đeo trên tay lại càng làm tôn làn da nõn nà như ngọc
của tỷ ấy. Chiếc chăn mỏng màu hồng phớt được tỷ ấy kéo lên ngang ngực, ngay cả
trong khi ngủ, tỷ ấy cũng lộ rõ vẻ đoan trang, mái tóc không hề rối loạn. Ánh
dương vàng ươm chiếu xuống lông mi tỷ ấy, thoạt nhìn cứ như có một cánh bướm
đang đậu trên mắt tỷ ấy vậy, khung cảnh toát ra một vẻ bình yên đến khó mà miêu
tả bằng lời.

Lúc này bên khóe miệng My Trang và Ôn Thực
Sơ đều có một nụ cười mỉm điềm đạm, tôi nắm lấy bàn tay tỷ ấy, trong đôi mắt
đượm nét cười của tỷ ấy lại một lần nữa nhìn thấy những tháng ngày xưa cũ, từ
tuổi thơ hồn nhiên tới tuổi thiếu nữ lòng đầy nỗi mong chờ, rồi sau đó là cuộc
sống phải nương tựa vào nhau trong cung. Sau hơn hai mươi năm đằng đẵng, rốt
cuộc tỷ ấy đã tìm được bến đậu của đời mình. Lúc này đây, bất kể là sự vinh
quang của gia tộc, sự sủng ái của kẻ đế vương hay là sự vinh hoa phú quý tột
cùng của chính bản thân, đều không thể nào so sánh được với một khoảnh khắc
chân tình ngắn ngủi.

Tôi lùi về phía sau hai bước, khẽ cất tiếng
lẩm bẩm: “Tỷ tỷ, muội không có phúc như tỷ.”

Tỷ ấy không trả lời tôi, tỷ ấy cũng sẽ
không bao giờ đáp lại bất cứ lời nào của tôi nữa.

Tôi chậm rãi bước ra khỏi Đường Lê cung,
giữa màn đêm mờ mịt, sự giá lạnh trước buổi bình minh bất ngờ ập đến thân thể
tôi, khiến tôi chẳng kịp đề phòng. Tựa như vừa phải trải qua một cơn ác mộng,
những nỗi sợ hãi tột cùng làm tôi gần như hư thoát, mồ hôi tuôn ra đầm đìa.
Bóng đêm vô biên vô tận từ trên đỉnh đầu tràn xuống, những hạt mưa lặng lẽ rơi
khiến trái tim tôi lại càng thêm giá lạnh, bên trong chứa chan một nỗi đau đớn
khó mà miêu tả bằng lời.

My Trang đã đi rồi, My Trang tỷ tỷ bầu bạn
với tôi hơn hai mươi năm ròng đã đi rồi. Trên thế gian này sẽ không có người
đối tốt với tôi như tỷ ấy nữa, sẽ không có người nào khóc với tôi, cười với
tôi, cùng chung hoạn nạn với tôi như tỷ ấy nữa.

Tôi đờ đẫn bước đi, phía sau lưng văng vẳng
vang lên tiếng gõ kẻng báo tang, kèm theo đó là những tiếng khóc than tột cùng
đau đớn, rồi một giọng nói the thé như phá tan màn đêm trầm uất giữa chốn hậu
cung: “Huệ Phi nương nương đã qua đời.”

Mưa càng lúc càng lớn hơn, những hạt mưa
lạnh băng như muốn nhấn chìm tôi. Tôi buồn bã ngồi trên một tảng đá xanh lạnh
băng trong vĩnh hạng, thất thanh khóc lớn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3