Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 7) - Chương 22 - Phần 1

Chương
22

Chốn
thanh tịnh hương thầm ngào ngạt[26]

[26]
Trích Giá cô thiên - Quế hoa, Lý Thanh Chiếu. Nguyên văn Hán Việt: Tình sơ tích
viễn chích hương lưu - ND.

Ngày mùng Bảy tháng Tám năm Càn Nguyên thứ
hai mươi ba, Huyền Lăng hạ chỉ đại phong cho toàn thể lục cung, sắc phong Đoan
Phi Tề Nguyệt Tân làm Đoan Quý phi, Kính Phi Phùng Nhược Chiêu làm Đức phi, Mẫn
Phi Hồ Uẩn Dung làm Trang Mẫn Phu nhân, Chiêu dung Lữ Doanh Phong làm Hân Phi,
Chiêu viện An Ly Dung làm Ly Phi, Thục dung Từ Yến Nghi làm Trinh Phi, Tiệp dư
Chu Bội làm Khánh Quý tần, Dung hoa Lưu Lệnh Nhàn làm Thận Quý tần, Tiệp dư
Triệu Tiên Huệ làm Vận Quý tần, Phúc Tần Lê Oanh làm Phúc Quý tần, Mục Tần Uông
Hiên Anh làm Phân nghi, Tiểu nghi Diệp Lan Y làm Diễm Tần, Dư Dung Quý nhân Vinh
Xích Thược làm Vinh Tần, Xuân Quý nhân La Tích Tích làm Xuân Tần, Hủ Quý nhân
Chúc Hàm Chỉ làm Hủ Tần, Anh Quý nhân Giang Thấm Thủy làm Anh Tần, Khang Quý
tần Sử Di Vân làm Lương đệ, Mục Quý nhân Cảnh Thu làm Lương viện, Tài nhân
Nghiêm Trí Tú làm Lân Quý nhân.

Ngày Mười bảy tháng Tám lại có chiếu chỉ
ban xuống truy phong Đức phi Thẩm My Trang làm Huệ Nghi Quý phi, Cẩn Phi Thang
Tĩnh Ngôn làm Cung Cẩn Hiền phi, Thuần Tần Phương Thuần Ý làm Thuần Mẫn Phi,
Tương Quý tần Tào Cầm Mặc làm Tương Mục Phi, Thụy Tần Lạc Lâm Chân làm Chiêu
Tiết Phi, Thuận Tuyển thị Mộ Dung Thế Lan làm Thuận Thành Quý tần, thứ nhân
Dương Mộng Sinh làm Cung Tĩnh Quý tần.

Trong chỉ dụ có nói rõ đại quyền hiệp trợ
quản lý lục cung được giao cho mấy phi tần có địa vị cao nhất là Đoan Quý phi
Tề thị, tôi và Đức phi, nhưng Đoan Quý phi xưa nay vốn sức yếu nhiều bệnh nên
vừa nghe thánh chỉ xong liền lập tức cất lời thoái thác. Tôi đành đích thân tới
Phi Hương điện gặp mặt nàng ta, tha thiết khẩn cầu: “Xin tỷ tỷ hãy thương lấy
muội, ngày đó Hoàng thượng để muội hiệp trợ quản lý lục cung, muội dù cẩn thận
thế nào cũng vẫn không tránh được bị người ta ám hại. Tỷ tỷ còn nhớ việc về
chiếc áo của Hồ Uẩn Dung không? Chỉ xảy ra một chút là có người đã khép muội
vào tội không biết ước thúc rồi. Tỷ tỷ vào cung nhiều năm rất có uy vọng, Đức
phi tỷ tỷ thì được lòng mọi người, nếu tỷ tỷ và Đức phi tỷ tỷ đều đồng lòng với
muội, chúng ta hẳn có thể nương tựa vào nhau, bằng không bất kể là ai cũng khó
mà tránh khỏi mưu đồ hãm hại của người khác.”

Giờ đây Đức phi đã trở thành quý phi, địa
vị đứng hàng thứ nhất trong các phi tần, ngay đến Ôn Nghi Công chúa mà nàng ta
nuôi nấng cũng nhảy vọt lên trở thành vị công chúa tôn quý nhất. Đoan Quý phi
nghe tôi nói xong liền vừa vuốt ve Ôn Nghi vừa trầm tư suy nghĩ, cuối cùng cũng
khẽ gật đầu.

Đại lễ tấn phong cho các phi tần được cử
hành trong Thái miếu, kéo dài suốt ba canh giờ. Trong triều Càn Nguyên, đây mới
là lần thứ hai có chuyện đại phong cho toàn thể lục cung như thế, lần đầu tiên
là vào dịp đại hôn giữa Huyền Lăng và Thuần Nguyên Hoàng hậu. Trong dịp này,
gần như tất cả các phi tần từng được sủng hạnh trong năm Càn Nguyên thứ hai
mươi ba đều được tấn phong, toàn thể hậu cung ngợp trong không khí vui mừng náo
nhiệt, các vở kịch trên Thính Tiên đài ở Thượng Lâm uyển kéo dài suốt ba ngày
ba đêm, các cung thì cũng tưng bừng ca múa.

Ly Phi An Ly Dung không được phép tham dự
buổi đại lễ sắc phong hôm đó, nguyên nhân tất nhiên là do Hoàng hậu suy nghĩ
tới cái thai trong bụng nàng ta. Thời tiết dịp này đang nóng, trong Thái miếu
có quá nhiều người, Ly Phi đã mang thai hơn bốn tháng quả thực không tiện góp
mặt, do đó cái danh xưng Ly Phi của nàng ta không tránh khỏi có chút hữu danh
vô thực. Thế nhưng Hoàng hậu cũng lập tức an ủi nàng ta, rằng chờ khi sinh nở
xong xuôi nàng ta sẽ được phong làm phu nhân, đâu cần lo cái việc nhất thời.

Lời của Hoàng hậu tất nhiên là có lý. Chẳng
hạn như lúc tôi đưa danh sách phi tần chuẩn bị được tấn phong cho nàng ta, nàng
ta liền đề nghị phong Tiệp dư Triệu thị làm quý tần, tôi không hề tỏ ý phản
đối.

Mà điều đáng chú ý là trong buổi lễ truy
phong được tổ chức sau đó ít ngày, theo sự diệt vong của nhà họ Quản và sự phục
hưng của nhà họ Chân, Thụy Tần Lạc thị vốn tự vẫn mà chết cũng được truy phong
làm phi, thụy hiệu là Chiêu Tiết. Đây kỳ thực cũng là điều trong tình lý, nhưng
việc Dương Mộng Sinh vốn đã bị phế làm thứ nhân được Thái hậu đề nghị truy
phong làm Cung Tĩnh Quý tần thì thật chẳng khác nào một cái tát nảy lửa vào mặt
An Ly Dung, bởi nó hoàn toàn phủ định kết luận khi xưa rằng nàng ta nhiều năm
không thể có thai là do bị Dương Phương nghi hãm hại. Trên thực tế, lần đó khi
biết việc Dương Phương nghi nuốt vàng tự sát, Huyền Lăng cũng tỏ ra thương cảm.
An Ly Dung sau khi biết tin thì lập tức cảm thấy bất an vô cùng.

Khi tới thỉnh an Thái hậu, tôi đã từng rất
nhiều lần nhìn thấy An Ly Dung đứng buông thõng hai tay bên ngoài hành lang của
Di Ninh cung, sắc mặt cung kính chờ được bái kiến. Cái bụng của nàng ta lúc này
đã nhô hẳn lên, Bảo Quyên và Bảo Oanh mỗi người đứng một bên dìu đỡ, lại càng
khiến nàng ta trông có vẻ yếu ớt, đáng thương hơn.

Thái hậu dường như không hề để tâm tới đứa
bé sắp chào đời trong bụng Ly Phi, thường xuyên bắt nàng ta phải chờ cả nửa
canh giờ rồi mới sai cung nữ ra bảo: “Thái hậu phải nghỉ ngơi, hôm nay không có
thời gian rảnh.” Trong quãng thời gian đó, sự thương yêu mà Thái hậu dành cho
tứ Hoàng tử Dư Nhuận lại càng thể hiện ra rõ ràng. “Ai gia đã có bốn đứa cháu
hiếu thảo rồi. Huệ Nghi Quý phi đi sớm, ai gia chỉ đành thương yêu đứa cháu này
hơn thôi.”

Chuyện như thế lại càng khiến các phi tần
thêm khinh miệt Ly Phi vốn đã hữu danh vô thực, chỉ sau một đêm trong hậu cung
đã có rất nhiều hoàng oanh được nuôi, chủ đề chính của mọi người trong mỗi lần
họp mặt cũng thường là con hoàng oanh mà mình nuôi bây giờ đã ra sao rồi.

“Nó cứ hót suốt ngày, giọng nghe hay lắm,
hệt như tiếng hát của Ly Phi vậy.”

“Tỷ tỷ quên rồi ư? Ly Phi giờ đã không thể
hát nữa rồi.”

“Ha ha, biết nhảy múa cũng được mà, nhìn
xem con hoàng oanh của ta đập cánh nhảy tưng tưng hay không này.”

“Tỷ tỷ lại quên rồi, bây giờ cô ta đang
mang thai, làm sao mà nhảy múa được nữa.”

Đương nhiên bọn họ chỉ lén lút nói ra những
lời này, không để truyền tới tai Huyền Lăng bao giờ. Có một lần, y hỏi tại sao
trong cung bây giờ lại có nhiều hoàng oanh đến thế, Khánh Quý tần liền che
miệng cười, đáp: “Bọn thần thiếp đều vô cùng ngưỡng mộ Ly Phi nương nương có
phúc mang được thai rồng, do đó mới nuôi hoàng oanh nhằm mong cũng được như
thế.”

An Ly Dung ngày càng u uất, điều duy nhất
khiến nàng ta vui mừng là phụ thân của nàng ta - An Bỉ Hòe rốt cuộc cũng đã
được Huyền Lăng tha tội, ban cho ngàn lạng vàng về quê dưỡng lão.

Mà khiến người ta bất ngờ nhất vẫn phải kể
đến việc truy phong cho Mộ Dung Thế Lan. Tôi vẫn luôn cho rằng Huyền Lăng chẳng
có tình cảm gì với nàng ta, nhưng rồi hôm đó, trong cung của tôi khi nói tới
cuộc vui ở Quan Võ đài, y đã lộ vẻ ngơ ngẩn. “Phong thái của Ngọc Nhiêu khi
cưỡi ngựa bắn cung rất giống với Thế Lan hồi mới vào cung.” Sau khi Mộ Dung Thế
Lan chết, đây là lần đầu tiên y nhắc tới nàng ta trước mặt tôi như thế. “Khi đó
nàng ấy mới mười bảy tuổi, rất bạo dạn, cũng rất ngây thơ, đáng yêu, hệt như
một bông hồng vậy, kiều diễm nhưng nhiều gai.”

Lúc đó tôi và Huyền Lăng cùng ngồi ngoài
sân hóng mát, tôi vừa phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay vừa khẽ cười, nói:
“Nghe nói năm xưa Mộ Dung thị cũng từng đua ngựa với Hoàng thượng, như thế bộ
dạng của Dư Dung Quý nhân khi cưỡi ngựa lẽ ra phải giống nàng ta hơn chứ nhỉ?”

“Quả thực rất giống.” Huyền Lăng đưa mắt
nhìn tôi. “Hoàn Hoàn, nếu trẫm truy phong cho nàng ấy, nàng sẽ không phản đối
chứ?”

Y hỏi như vậy, trong lòng hiển nhiên đã có
dự tính rồi. Có điều Mộ Dung Thế Lan tuy độc ác nhưng chuyện dù gì cũng đã trôi
qua nhiều năm, hơn nữa tôi cũng có chỗ trách nhầm nàng ta, thế là khẽ gật đầu.
“Người chết thì đã chết rồi, thần thiếp cũng không muốn nhớ mãi ân oán năm xưa
làm gì, việc này xin tùy Hoàng thượng quyết định.”

Một làn gió thổi tới khiến mấy sợi tóc rối
của y nhè nhẹ tung bay, y dõi mắt nhìn về phía xa, trong mắt thấp thoáng mấy
tia tang thương dâu bể. “Trẫm còn muốn ban cho Dư Dung Quý nhân ngôi tần nữa.”

Tôi thoáng trầm ngâm, rất nhanh sau đó đã
cười, nói: “Tuy theo tổ chế thì tấn phong cho cung nữ phải theo từng cấp, nhưng
nếu Hoàng thượng thích thì thỉnh thoảng phá lệ một lần cũng không sao cả.”

Trên trời, vầng trăng dìu dịu treo cao,
xung quanh là vô vàn vì sao lấp lánh. Hồ nước trước Nhu Nghi điện sóng gợn dập
dềnh, bốn phía xung quanh đều tĩnh lặng, ngay đến lòng người cũng theo đó mà
trở nên sáng trong hơn mấy phần. Y khẽ vuốt ve mái tóc dài buông xõa của tôi,
nói: “Nàng có thể thông cảm được như vậy thì tốt quá rồi. Dung Nhi không được
lòng mẫu hậu, thành ra Dung Nhi buồn bã, mẫu hậu khó chịu, mà trẫm cũng phiền
muộn vô cùng.”

Sau khi sự náo nhiệt của buổi lễ sắc phong
qua đi, tôi rốt cuộc đã tìm được thời gian rảnh rỗi để triệu Vệ Lâm tới gặp
mặt. Lúc này đang là cuối hạ, rất nhiều loài hoa mùa hạ ngoài vườn dường như
biết rằng thời của mình sắp hết nên cố hết sức nở rộ đẹp tươi, còn tỏa hương
nồng nàn như muốn níu giữ thời gian.

Tôi lúc này đang ngồi trước giá thêu cẩn
thận thêu bức hình Điêu Thuyền bái nguyệt lên một tấm vải đã được căng ra thẳng
tắp, mỗi lần cây kim thêu đâm xuyên qua tấm vải thậm chí còn có thể nghe thấy
một tiếng “xoạt” nhè nhẹ. Tôi chẳng buồn ngẩng đầu, hờ hững nói: “Bản cung
triệu đại nhân tới là muốn hỏi một câu này, thai khí của Ly Phi có thật sự ổn
định không?”

Vệ Lâm đáp: “Phải vọng văn vấn khiến thì
mới có thể phán đoán chuẩn xác được, ngày đó vi thần theo nương nương tới Cảnh
Xuân điện mới chỉ được vọng văn, vậy nên đáp án đưa ra chưa chắc đã đúng.”

Tôi cười, nói: “Vệ thái y tâm tư kín đáo,
biết rõ bản cung sau khi đưa ngài qua đó ắt sẽ hỏi câu này, chắc sẽ không bao
giờ nói với bản cung một đáp án tưởng như đúng mà lại sai đâu.”

Vệ Lâm khẽ lắc đầu, nói: “Đúng như nương
nương mong muốn, đứa bé của Ly Phi sợ là không cách nào sinh ra được.”

Tôi mỉm cười ngẩng đầu lên, bên khóe môi lộ
ra một tia dữ dằn. “Bản cung chẳng qua chỉ tùy tiện hỏi một câu thế thôi, sao
đại nhân đã biết rằng bản cung không mong Ly Phi sinh đứa bé đó ra? Đại nhân
nên biết vu cáo bản cung không phải là tội nhỏ đâu.”

Vệ Lâm cười nhạt một tiếng, trong mắt
thoáng qua một tia sáng rực. “Người bắt mạch cho Ly Phi là Hứa thái y đã báo
rằng thai tượng ổn định, nếu nương nương tin vào điều này thì đã chẳng gọi vi
thần đến hỏi rồi.”

Tôi bất giác bật cười, chỉ tay vào chiếc
ghế bên cạnh. “Ngồi xuống nói chuyện đi.” Tôi ngừng công việc trên tay lại,
chậm rãi nói: “Đại nhân đã biết mong muốn của bản cung, vậy thì không cần nói
những lời chiều theo tâm ý của bản cung nữa, cứ nói sự thực là được rồi.”

Vệ Lâm khom người, nói: “Tranh thủ lúc
không ai để ý, vi thần đã xem qua mạch án, thấy viết là thai tượng ổn định,
phương thuốc an thai bên trên cũng là loại bình thường, thế nhưng trong số các
loại dược liệu được kê ra lại có thêm mấy vị thuốc an thai bổ khí như ngải
diệp, hoàng cầm, trữ ma căn và bạch truật.”

Nơi đáy lòng tôi bất giác sinh ra một tia
mừng rỡ, ngoài mặt thì lại làm ra vẻ kinh ngạc. “Mấy thứ khác thì bản cung
không biết nhưng ngải diệp vốn dùng để ôn kinh chỉ huyết, không đến lúc thiết
yếu thì quyết không thể dùng được.”

“Nương nương nói không sai. Ngày đó trong
Cảnh Xuân điện của Ly Phi, vi thần đã thấy có dấu vết của việc xông ngải diệp
rồi, tuy bọn họ có đốt hương hòng át thứ mùi ấy đi nhưng vi thần tin rằng mình
quyết không ngửi nhầm. Ly Phi mới mang thai bốn tháng mà đã phải dùng ngải
diệp, qua đó đủ thấy đã có triệu chứng xuất huyết. Ngoài ra hoàng cầm và trữ ma
căn đều được dùng để chỉ huyết giải độc, bạch truật thì có công dụng bổ khí,
kiện tỳ, chỉ hãn, chỉ từ mấy loại thuốc này là đủ biết Ly Phi khí huyết hư tổn,
thai tượng rất không ổn định. Bây giờ khí sắc của Ly Phi còn tốt như thế hoàn
toàn là nhờ có mấy vị thuốc kia đề thần, cơ thể thực chất đã hư hao rất nặng,
thêm vào đó thời gian gần đây tâm trạng của cô ta lại không được tốt, chỉ e
càng về sau thai nhi sẽ càng nguy hiểm, gần như không thể kéo dài đến ngày sinh
nở được.” Y hơi cúi về phía trước, hạ thấp giọng nói: “Thể chất của Ly Phi rất
yếu, lại có hiện tương bị xạ hương xâm nhập vào người, vốn không dễ gì thụ
thai. Chẳng biết cô ta đã dùng cách gì mà mang thai được như bây giờ, thế nhưng
đứa bé đó có tám, chín phần mười là không giữ được.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3