Phồn Chi (Tập 1) - Chương 07 phần 3
“Cậu không biết đó là quyền lợi của tớ sao?” Vu Huyên hỏi.
“Quyền lợi?” Vương Tranh cau mày.
“Không có gì. À mà nè…” Vu Huyên nheo mắt, tinh ranh hỏi. “Mấy ngày cậu không tới đây, có người đến tìm cậu đó. Đoán xem là ai nào?”
“Ai?”
“Lý Thiên Dương!” Vu Huyên có chút đắc ý. “Nhìn vẻ chán đời của hắn mà tớ khỏe ra không ít nha.”
Vương Tranh kinh ngạc. “Anh ta tới làm gì? Không đúng. Sao anh ta lại biết cậu?”
“Bởi vì lúc hai người yêu nhau, tớ từng tới tìm hắn ta.”
“Cậu tới tìm anh ta?” Vương Tranh giật mình đứng bật dậy. “Tiểu Huyên, thật ra cậu có bao nhiêu chuyện giấu tớ hả?”
Suốt những ngày Tết, Lý Thiên Dương đều cắm dùi ở thành phố G, nhằm mục đích là gặp mặt Vương Tranh.
Mặc dù hắn vẫn chưa biết gặp rồi thì phải nói gì.
Nhiều lần hắn ước, giá mà hắn trẻ lại những mười tuổi, à không, chừng năm tuổi cũng đủ rồi.
Phải như mà trẻ lại, hắn chắc chắn có thể cầm cưa đứng trước nhà Vương Tranh.
Mọc rễ ở ngoài nhà cậu, liều mạng giáp lá cà, nói những lời sến chảy nước, hoặc là không cần lên tiếng, chỉ lưu manh ôm lấy cậu không buông là được. Nếu cậu muốn đánh hắn thì sẽ để mặc, còn như cậu khóc thì tình hình có cơ hội chuyển biến.
Lúc còn trẻ, Lý Thiên Dương không thèm làm những chuyện kinh dị đó. Khi hắn ở vào độ tuổi hai mươi, hắn thờ ơ, bàng quang nhìn một đám trai thẳng vì muốn cua được gái mà bày các trò xấu xí ra cho mọi người thấy. Như ở phía dưới kí túc xá nữ cắm nến, cầm hoa, cùng những tên ngu ngốc khác hô to “Anh yêu em” tựa như hô hào khẩu hiệu, hắn cảm thấy hành động đó vô cùng ngu xuẩn. Đem cuộc sống riêng tư của mình phơi bày ra cho thiên hạ nhìn vào, tổ như đội nón chóp đi cà kheo, rồi cho rằng như thế thì mình cao hơn người khác. Cho rằng đem tâm tình nhỏ bé của mình thổ lộ trước mặt mọi người, chỉ điểm đó thôi cũng đủ chân thành hơn so với những người khác.
Đến khi hết trò vui rồi thì chẳng bằng nổi móng chân thiên hạ.
Lý Thiên Dương hễ nhìn thấy mấy cảnh yêu đương vớ vẩn đó liền sẽ phỉ báng giễu cợt, chán ngắt.
Nhưng bây giờ, hắn bỗng dưng lại muốn áp dụng thử chiêu thức đó. Không phải vì hắn già rồi sinh nông nổi, mà tại trong thời gian cấp thiết lại chẳng tìm được cách nào hay, lại còn bị khát khao trong lòng giày vò, chỉ hận sao không lập tức thấy được mặt Vương Tranh. Dù biết rõ là hành động đôi khi gây ra phản ứng ngược, thậm chí còn khiến cậu chán ghét, nhưng vẫn muốn thử một lần. Thiết tha hi vọng với cách thức đơn giản nhất, trực tiếp nhất sẽ đạt được mục tiêu.
Ví như đối với chuyện liên quan tới Vương Tranh.
Hắn thật sự chịu không nổi khi cứ khách kha khách khí nói chuyện với cậu.
Vẫn luôn nhớ, ở trước mặt Vương Tranh, hắn làm gì nói gì, đến cả những lời tàn nhẫn ngày chia tay, cũng đều tuân theo ý nguyện bản thân.
Song bây giờ thì chẳng được vậy nữa.
Thật ra, cái câu “Thiên Dương, trước nay anh chưa bao giờ là người thích dây dưa” đã đo ván hắn rồi. Chỉ thấy như thể mồ hôi lạnh túa ra triền miên như thác, tự bản thân cũng thấy mình đáng khinh. Quả thật, Lý Thiên Dương luôn là kẻ cầm lên được, bỏ xuống đặng, nắm rõ nguyên tắc nay tụ mai tan, lại biến tiến lui chừng mực, và còn hành xử rõ ràng dứt khoát. Nhưng đối tượng là Vương Tranh. Hắn thà rằng bản thân vô lại, thà ước rằng mình trẻ ra, tốt nhất trẻ đến cái tuổi đương thì để làm những chuyện ngu xuẩn, nói những lời buồn nôn, thổ lộ những tình cảm chân thành, và công khai.
Nếu có thể, hắn muốn làm cho Vương Tranh những chuyện mà xưa nay chưa bao giờ làm. Ví như, nghe cậu tâm sự, cùng cậu đi xem bộ phim cậu thích, đi ăn món cậu muốn, tặng cậu một vài món quà be bé, lúc cậu nấu ăn thì giúp một tay, lúc cậu đọc sách thì pha giúp chén trà, tranh thủ về nhà trước khi cậu trở lại, bật đèn sáng ở cửa chính, rồi tận tay trao dép lê cho cậu.
Quan trọng nhất là chăm sóc cho cậu, cùng cậu vui vẻ sống bên nhau.
Nhưng tất cả những điều đó, vào lúc hắn có thể, hắn lại không làm.
Vì hắn luôn bận rộn.
Lúc đó bận cái gì? Bận đến thế sao?
Thật tình có rất nhiều lí do: công ty chỉ vừa thành lập mấy năm nên cần giao thiệp rất nhiều, chuyện nghiệp vụ lại phức tạp, thường xuyên gặp áp lực, hắn chẳng qua cũng chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường, lập nghiệp với hai bàn tay trắng, luôn gặp phải những chuyện chẳng lường được.
Song lại chẳng thể nói rõ ra. Hắn ba ngày hai lượt đi công tác, cả hai nửa tháng không đụng mặt cũng là chuyện thường; lúc vất vả lắm mới lết được về nhà, còn chưa kịp đặt mông xuống ghế thì điện thoại reo liên tục, lại phải mang giày ra cửa, uống rượu hát hò cũng phải đi.
Không phải hắn không thấy ánh mắt thất vọng của Vương Tranh. Cái ánh mắt mờ mịt chờ được chủ nhân nựng nịu của chú cún con. Đôi mắt mở rất to, lại còn trong, soi vào liền thấu tận bao buồn thương sầu nhớ.
Tại sao không bao giờ cảm thấy vậy? Có khi nào đã quá bất công rồi chăng?
Không đâu!
Chuyện đương nhiên phải thế mà. Sự nghiệp quan trọng. Bạn bè quan trọng. Miễn là chuyện hệ trọng thì phàm là lúc hứa hẹn gì đó với Vương Tranh đều xin khất, rồi đổ dồn vào cuối tuần. Vương Tranh liền trở thành chú cún con tội nghiệp nuôi trong nhà, chủ rảnh thì được thương, nhưng đến khi chủ bận rồi, ai đi lo cho chó cho mèo bây giờ?
Mỗi lần như vậy hắn đều thấy áy náy đó chứ, nhưng chưa bao giờ vượt quá năm phút. Thậm chí còn nghĩ, chờ hắn, đợi hắn, yêu hắn, không phải là chuyện Vương Tranh phải làm đó sao?
Lý Thiên Dương nhớ, có một lần nào đó, hình như là Vương Tranh tốt nghiệp, vì để chúc mừng cậu bảo vệ luận án thành công, cả hai định sẵn ngày tới Vân Nam du lịch. Nhưng thình lình hắn nhận được một hợp đồng lớn, liền vội vàng lên kế hoạch. Hôm đó về nhà, khi nhìn Vương Tranh vui vẻ chuẩn bị hành lí, hắn lại ngạc nhiên hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Vương Tranh vẫn cười đấy, nhưng giọng nói đã buồn bã lắm rồi: “Tụi mình, không phải nói là đi Lệ Giang sao, vé máy bay cũng đã mua…”
“Vậy à?” Hắn giật mình nhớ ra, song vì mệt quá nên xua tay khất. “Để lần sau đi đi, có thể trả vé lại mà, không trả được cũng không sao hết. Xin lỗi em yêu, mấy ngày nay anh bận quá, đầu óc quay cuồng miết. Lần tới anh nhất định dẫn em đi Maldives chơi. Ngoan, đừng giận anh!” Lại trơn tru hứa hẹn. “Anh cam đoan với em. Ngoan nào, đừng có xụ mặt xuống như thế. Anh mệt quá, anh đi tắm, khăn đâu rồi?”
Sau đó, kẻ đang mếu máo như chực khóc là Vương Tranh liền vui vẻ chạy ra ban công lấy khăn cho hắn.
Nhưng cùng một chuyện, đối tượng đổi thành Vu Thư Triệt, hắn dù có mười lá gan cũng không dám quên hẹn.
Bởi vì Vu Thư Triệt nhất định mặt nặng mày nhẹ với hắn. Còn nếu hắn không dỗ dành, gã nhất định sẽ nổi cơn lên mà nói móc nói kháy một trận. Nhược bằng Lý Thiên Dương trả treo lại, ngay lập tức gã liền ăn miếng trả miếng cay độc mỉa mai, dùng lí luận sắc bén mà phê phán hắn từ trách nhiệm tình cảm cho tới phẩm hạnh đạo đức, biến Lý Thiên Dương thành thằng sở khanh bội tín chẳng ra gì.
Đây là tài năng đàm phán thiên phú nơi thương trường của Vu Thư Triệt. Miệng của gã rất lợi hại, có thể giết người không cần dao cũng được.
Nghĩ lại, đó chẳng qua là bệnh chung của những kẻ thông minh và kiêu căng. Lý Thiên Dương luôn nhẫn nhịn, nhưng dần dà, quá nhiều lần như vậy khiến hắn mệt, thậm chí là phiền phức. Hơn nữa, hai người yêu nhau khi đã đến tình trạng dùng đến từ “chịu đựng”, thì liệu rằng còn kéo dài đặng bao lâu?
Đến khi có một ngày, Vu Thư Triệt trong cơn hăng say mỉa mai, mắng hắn từ chỗ thiếu trách nhiệm tới thiếu giáo dục, hắn liền biết, thế là hết.
Kì thật Lý Thiên Dương cũng không biết vì sao hai người lại tới nông nỗi này. Rõ ràng trước kia đều rất hợp ý thuận lòng, nhưng tới khi dọn vào sống chung thì càng phát hiện ra bao nhiêu sai biệt giữa cả hai. Thậm chí đôi lúc chỉ muốn vung tay tát nhau cho nhẹ nợ. Hai người cứ tan tan tụ tụ, gây khó dễ cho nhau được ba năm. Tới năm thứ tư thì hoàn toàn chia tay hẳn. Hôm ấy, Lý Thiên Dương không nhịn nhục nổi nữa, nói thẳng, cậu có thể là một tình nhân tuyệt vời, nhưng chẳng phải người thích hợp để tôi sống cả đời.
Nếu được, chẳng ai muốn có ngày phải thốt ra lời phủ định tình yêu chân thực ngày xưa.
Hai người đã gặp gỡ thế nào, Lý Thiên Dương vẫn còn nhớ rõ. Khi ấy, công ty nhỏ của hắn có cơ hội hợp tác với một công ty nước ngoài nổi tiếng, hắn không dám sơ suất, mọi chuyện đều tự thân đứng ra giải quyết. Vu Thư Triệt là người được công ty đối tác cử tới đàm phán chuyện hợp đồng. Sau vài lần gặp gỡ trao đổi, hình tượng của đối phương sớm khắc sâu vào lòng Lý Thiên Dương. Gã có cách nói năng tao nhã, áo quần hợp thời, tác phong thành thục, phong thái quyến rũ, khả năng ứng biến linh động, biết nắm thời cơ, ung dung thản nhiên giữ vững lợi thế đàm phán, lại còn tranh thủ quyền lợi tốt nhất cho mình. Thậm chí, tới khi tất yếu, còn mỉm cười quyến rũ dụ đối tác vào bẫy. Lý Thiên Dương biết người như thế trời sinh phải làm kẻ dẫn đầu, biết cách quản lí cấp dưới, điều khiển đối thủ, định ra chiến thuật để ai cũng có việc để làm. Vì người đàm phán phía bên công ty nước ngoài là Vu Thư Triệt nên bản hợp đồng kí được đến vất vả, nhưng lại hết sức phấn khích. Sau cùng cả hai bên đều lùi một bước, cùng bắt tay hợp tác.
Những chuyện xảy ra sau đó hoạt động hệt những quân cờ domino, hoặc như một kịch bản hoàn hảo mà diễn viên đều sắm vai rất đạt. Vu Thư Triệt cũng giống hắn, dễ dàng nhìn thấy ưu điểm của đối phương, bèn tìm cách thân cận. Rất nhanh sau đó trong tư tưởng của nhau họ đã trở thành những người bạn thân thiết hiếm có. Tiếp theo, hai bên thường xuyên hẹn đi uống rượu, nói chút chuyện vụn vặt. Vu Thư Triệt không mấy khó khăn mở ra cánh cửa bước vào thế giới của Lý Thiên Dương. Chẳng đặng lâu sau, bạn bè của Lý Thiên Dương thường xuyên thấy tình cảnh Vu Thư Triệt sóng vai cùng hắn. Chỉ cần Vu Thư Triệt muốn liền dễ dàng mê hoặc được người khác. Đám bạn của Lý Thiên Dương dần quen với việc Vu Thư Triệt ở bên hắn hơn là Vương Tranh. Đến ngay cả hắn cũng thấy đấy là lẽ tất nhiên. Những loại hội họp thế này, dẫn theo Vu Thư Triệt đương nhiên sẽ nở mặt nở mày hơn Vương Tranh. Chuyện khác không tính, chỉ riêng việc Vu Thư Triệt giao ra danh thiếp đề quản lí cao cấp của công ty nước ngoài, thì mọi người liền lé mắt nhìn gã. Còn Vương Tranh, chỉ là một sinh viên không biết gì.
Chuỗi sự việc phát sinh sau đó cũng thuận theo tự nhiên. Hai người phát hiện cả hai đều là đồng tính, điều kiện của cả hai đều rất tốt, trong mắt nhau cả hai vừa nể nhau vừa say đắm nhau, vừa ước vọng về nhau nữa. Vì thế một ngày, hai người mượn cảm giác chếch choáng men say của rượu để đưa nhau lên giường. Lần đầu tiên nảy sinh quan hệ, kích thích có được là do sự lo lắng vì vụng trộm tạo ra, nên sau khi làm xong thì thấy đầu óc trống rỗng. Xong việc, hồi tưởng lại chẳng có ấn tượng gì quá sâu đậm, chỉ nhớ khi xuống giường, cả hai đều ra vẻ tự nhiên, đem chuyện vừa xảy ra đổ lỗi cho việc say rượu mà thành. Vu Thư Triệt thậm chí còn bảo, hai người đều là đàn ông nên đây cũng chỉ đơn giản tìm người phát tiết dục vọng thôi, chẳng có gì lại phải thấy có lỗi với kẻ vẫn đang chờ đợi ở nhà là Vương Tranh.
Nhưng chuyện vụng trộm này lại gây nghiện, có lần một ắt tới lần hai, lần ba. Hơn nữa càng cố áp chế càng khiến lửa lòng bùng cháy. Cả hai đều có đủ lí do để bất chấp tất cả lao vào với nhau, với lại cũng chưa từng gặp được đối tượng nào hợp ý thuận lòng đến thế. Đến khi bước chân ra sát mép vực, Lý Thiên Dương mới giật mình phát hiện, đã chẳng cứu vãn được gì nữa.
Thật ra, quan hệ của họ nếu chỉ giải thích là tình yêu thì không đủ. Vì bởi khi đó, Lý Thiên Dương lòng ngùn ngụt lửa say mê hệt một cánh rừng bốc cháy. Những khi hắn và Vu Thư Triệt ở bên nhau mọi thứ đều suôn sẻ và tốt đẹp. Nói chuyện rất hợp, làm việc mau chóng, thấu suốt lẫn nhau, dễ dàng tin tưởng và ủng hộ đối phương. Lúc trên giường lại càng ăn ý hơn cả. Chỉ một tuần mà các tư thế thử qua còn nhiều hơn bốn năm sống cùng Vương Tranh. Tạm không bàn về vấn đề này, chỉ riêng chuyện Lý Thiên Dương phát hiện Vu Thư Triệt là kẻ rất thú vị, biết hưởng thụ, lại còn hiểu biết đa dạng, thích nghe nhạc hòa tấu, trong nhà thậm chí còn xây hẳn một phòng cách âm chuyên dùng nghe nhạc thính phòng; am hiểu về rượu ngoại, xì gà và cả đồ cổ; các hoạt động thể thao ngoài trời như tennis, đánh golf đều chơi rất tốt, thậm chí còn là một tay cưỡi ngựa cừ khôi.
Lý Thiên Dương tự vấn lương tâm, hắn ngưỡng mộ tài năng của Vu Thư Triệt, hơn nữa còn vì những gì gã làm được mà hạnh phúc lây. Vu Thư Triệt cho hắn nguồn cảm xúc nhiều không tả xiết. Đôi lúc còn ngỡ như Vu Thư Triệt là cái bóng lạc mất của chính mình. Lúc còn chưa công khai bên nhau, mỗi khi gặp gã, Lý Thiên Dương đều chỉ hận không thể moi tim ra dâng lên. Đến lúc chia tay về nhà, hắn lưu luyến dứt lòng không nỡ. Tất cả tình cảm kia đều là thật. Hoàn toàn hơn hẳn những rung động ban đầu với Vương Tranh. Ngoài ra, giữa hai người còn là sự thưởng thức của những kẻ lõi đời. Tình yêu hắn dành cho Vu Thư Triệt nồng hậu hơn gấp trăm lần của Vương Tranh. Cũng chính vì thế, hắn muốn có trách nhiệm với người đã mang đến tình cảm mê đắm như lửa cho hắn.
Thế nên khi đó, hắn không còn lựa chọn nào khác, phải về nhà nói hết mọi chuyện với Vương Tranh, đồng thời dọn tới nhà Vu Thư Triệt sống.
Nhưng hạnh phúc ngỡ đâu nắm được trong tay, bỗng chốc lại hóa thành mồi lửa thiêu rụi đi hết thảy.
Bình tĩnh mà suy xét, Lý Thiên Dương cho rằng mình không phải là kẻ bội tình bạc nghĩa, lại càng không là người đứng núi này trông núi nọ. Ngược lại, hắn luôn rất thờ ơ với tình cảm, luôn rạch ròi phân rõ ai là tình một đêm rồi thôi, ai đưa được về nhà và một khi đã quyết đưa người về nhà, hắn không định buông tay để đối phương ra đi.
Sống cùng Vu Thư Triệt, hắn thốt nhiên cảm thấy thiếu thốn một điều gì đó rất quan trọng. Vốn dĩ có được người yêu cùng chung chí hướng là chuyện đáng ước ao, nhưng ngày qua ngày, lại chỉ thấy như có ai lấy mất vật gì quan trọng trong tim. Dần dần, hắn bắt đầu để ý một vài chuyện: Vu Thư Triệt không bao giờ hầm canh. Hôm nào tâm tình tốt, gã sẽ xuống bếp nếu một bàn đồ ăn Pháp tinh xảo. Một khi gã bận bịu công tác thì không đời nào Lý Thiên Dương thấy mặt hay tìm được. Gã thích vung tiền vào những việc không đâu, ban đầu Lý Thiên Dương còn thích, nhưng sau đó lại nghĩ, tiền đâu dễ kiếm như giấy lộn, mỗi lần thấy liền đau lòng đứt ruột.
Không phải Lý Thiên Dương bất mãn gì Vu Thư Triệt. Lúc quen gã, hắn đã biết hắn là kẻ có bao tài cán, bao thú vui lạ. Nhưng hắn không ngờ, sống với người giỏi giang rồi lại không tìm được chỗ đứng cho mình. Hắn sống cùng người đàn ông xinh đẹp và cuộc sống mà hắn cho là thượng lưu cao quý đó hoàn toàn sai lầm. Mới đầu Lý Thiên Dương còn xem nhẹ, nhưng dần dà lại không biết phải thích ứng làm sao, cuối cùng không thể không đối mặt với cảm giác chán chường Vu Thư Triệt sâu tận trong lòng mình. Trước đây khi còn ở bên Vương Tranh, có thể oán thán đời sống chẳng cuồng say mãnh liệt, nhưng thế giới đó lúc nào cũng tràn màu sắc và hương vị. Ở cửa chính luôn sáng lên chiếc đèn nhỏ màu cam, có một người như chú cún con, dùng ánh mắt ngây ngô chờ đợi hắn về. Đó là nhà. Là thế giới an toàn nhỏ nhoi. Là thành tựu một tay hắn dựng nên. Nhưng bây giờ thì sao, thế giới hỗn mang vắng lặng, hắn cũng chẳng còn là hắn.
Lý Thiên Dương biết rõ hắn không phải kẻ tâm tâm niệm niêm một mái ấm gia đình. Từ nhỏ cha mẹ hắn đã li hôn, hắn được ông bà nội nuôi lớn. Người chị duy nhất cũng cùng mẹ di dân sang Canada, sau này lấy chồng bên đó. Mấy năm một lần mọi người về nước hắn mới có dịp gặp mặt, còn ngày lễ ngày Tết cũng chỉ hỏi thăm qua điện thoại. Sang Canada thăm gia đình? Chưa lần nào hắn nghĩ tới. Sau đó, cha hắn tái hôn, sinh thêm một cô em gái. Em gái hắn có thiên phú về âm nhạc, mười sáu tuổi đã sang Canada du học, cha hắn và mẹ kế không an tâm về cô con gái, hắn bèn dùng quan hệ để hai người cũng xuất cảnh sang đó chăm con. Cha mẹ đã li hôn vẫn thường liên lạc với nhau bằng hình thức hết sức quái dị, mười mấy năm sau sống cùng trong một thành phố, hai nhà cũng có qua lại, lúc nhỏ hắn không mấy thoải mái, đến sau này thì chẳng để vào lòng nữa.