Cú đấm của một đứa con gái- Chương 22 - 23

Cởi bỏ hết ra đê… mặc quần áo làm giề!

Chiều chủ nhật, theo như lịch hẹn, hôm nay Ben phải đến nhà Minnie để ” làm việc ” với con bé. Cầm trên tay tờ giấy ghi địa chỉ, nó như ngã ngửa khi đứng trước tòa biệt thự trắng muốt nằm nổi bật ở khu phố dành cho người nước ngoài, không hề bị chìm lẫn trong những dãy nhà màu xanh trắng được xây theo kiểu kiến trúc cổ kính xung quanh, không khí yên tĩnh, vắng lặng, được bao trùm bởi màu xanh trong của nắng và những giàn cây leo, Ben hồi hộp bấm chuông gọi cửa.
Một lát sau, bóng dáng cô gái trong bộ áo choàng màu trắng từ tốn bước ra, nở nụ cười quyến rũ đón mời Bennie.
- Còn nhớ em chứ? – Minnie mỉm cười.
Chết lặng trước nụ cười bí ẩn của cô gái tóc vàng, Ben cảm thấy như câu trả lời đang bị mắc nghẹn nơi cổ họng.
- Ừ … ừm … nhớ!
Kéo cổ áo hắn, con bé đủng đỉnh lôi thằng bé vào nhà cùng nó.
Và lên luôn phòng ngủ.
…….
- Đóng cửa vào giùm em! – Min liếc mắt quay lại nhìn Ben khi thấy hắn vẫn còn bần thần đứng ngoài mép cửa.
Phòng Min rộng quá, trang trí đúng kiểu tiểu thư nhưng lại man mác chút không khí quyến rũ bí ẩn. Tông nền màu tím nâu bao phủ khắp cả căn phòng, chỉ điểm lên le lói một chút ánh sáng vàng nhạt yếu ớt … tạo cảm giác mập mờ hấp dẫn vô cùng.
- Uống một chút chứ? – Cầm chai rượu vang trong tay, con bé nhẹ nhàng rót xuống hai chiếc ly thủy tinh được đặt ngay ngắn cạnh giường rồi khẽ nâng lên, nháy mắt tỏ ý mời Ben ngồi xuống uống cùng.
………………
Có chút hơi men vào người quả nhiên cảm thấy phấn chấn hẳn,nhưng thế này cũng chẳng nhằm nhò gì với Ben, hắn chỉ giả vờ ngu ngơ nhưng thực ra là đang trực chờ cho con sói già chủ động cởi bỏ nanh vuốt.
Nằm xem phim mãi mà thấy thằng Ben vẫn chẳng có động tĩnh gì, cái Min bực mình, nó liền bật dậy, nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng, nhưng lại chẳng muốn nói toẹt ra là em đang … muốn …
- Ai goo! Nóng quá đi à! – Vừa nói, con bé vừa vung tay lên, oằn mình nhõng nhẽo.
- Nóng thì giảm điều hòa xuống.
- Giảm rồi vẫn nóng! Minnie chau mày.
- Vậy đi tắm đi! – Ben thản nhiên đáp.
Cơ hội đã tới! Min liền nhoẻn cười, rồi lăn xả vào người hắn, nháy mắt.
- Ok! Nhưng anh phải tắm hộ em.
Biết rằng con cáo cuối cùng cũng đã chịu hết nổi rồi, lúc này mà làm thịt là “nhừ” lắm đây! Hắn liền nhếch môi cười khẩy, rồi ôm eo Minnie, đẩy nó vào phòng tắm.
………..
Tiếng nước chảy róc rách qua khung cửa kính ngăn cách giữa hai căn phòng với nhau tạo nên âm thanh kích thích vô cùng, bước vào phòng tắm, Min khẽ bấm nút điều chỉnh cho ánh sáng căn phòng dần trở nên yếu dần đi, nước cũng từ từ chảy dần đều từ trên trần nhà xuống, chẳng mấy chốc đã ướt nhoẹt cả người con bé …
- Anh … em ướt cả rồi … – Con nhỏ quay lại nũng nịu với thằng nhóc, ánh mắt mơ hồ mê hoặc.
- Vậy cởi áo ra đi … – Ben cười khẩy.
- Cởi cho em!
- Tuân lệnh! – Vừa nói, hắn vừa áp sát cơ thể mình lấy bờ lưng ướt đẫm của con bé từ phía sau, rồi từ từ đưa tay lên phía trước, cởi bỏ lớp áo choàng mỏng manh đang được khoác hời hợt trên người con bé.
Khẽ lướt tay qua bầu ngực trắng nõn nà, hắn vừa cởi, vừa đưa tay mơn trớn vuốt ve … để những đầu ngón tay của mình chạm nhẹ vào nhũ hoa của con bé khi chúng đang dần dần kéo áo xuống …
Khi ngón tay Ben vừa khẽ lướt qua, chạm nhẹ vào đầu ngực của con bé, lại thêm tác động mơn man của làn nước khiến nó khẽ rên lên những tiếng kêu dâm đãng …
- Ư … ưm ….
Ben biết, đã bắt đầu có một chút kích thích, hắn lại nhoẻn cười, ánh mắt càng lúc càng trở nên sâu hoắm …
Kéo nhẹ bờ vai cho hai quai áo trôi tuột xuống, Ben bắt đầu mơn trớn bầu ngực con bé bằng đôi tay điệu nghệ của mình, vừa làm , vừa hít nhẹ vào cổ con bé, rồi liếm láp không ngừng. Chiếc lưỡi nhạy cảm đã bắt đầu hoạt động liên tục nơi vành tai khiến cho chúng nhanh chóng trở nên ướt đẫm … Những tiếng kêu sột soạt không ngừng vang lên khiến cho Min phải cắn răng nhẫn nại vì khoái cảm.
Đôi tay nó bất giác rờ xuống bên dưới, tự tay thỏa mãn bản thân mình bằng những tác động nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt, Ben biết điều đó, nhưng hắn vẫn chỉ tiếp tục ” hành xử ” đối với phần trên, cho đến khi … Minnie ướt đẫm!
- A ha aaaaa….. em hết chịu nổi rồi … mau vào đi …. nhanh lên … ư ưmmmm….
- Chưa đâu …
Nói rồi, hắn lại từ từ gỡ bỏ tay của cái Min ra , tự mình hành xử.
Đặt nhẹ con bé lên bồn tắm, để con bé ngả nửa mình trong dòng nước chỉ dâm dấp đến lưng chừng, rồi bắt đầu sử dụng đầu lưỡi nguy hiểm của mình, nhanh chóng khuấy đảo cái nơi nhạy cảm ấy một cách vô cùng chuyên nghiệp. Khẽ mắm môi lại, cố không để mình thốt lên những tiếng kêu kích dục, nhưng Mie vẫn không thể kiềm chế, nó hét lên khoan khoái …
- A … ư … chết mất … sướng chết mất … Bennnn …. em yêu anh … nữa đi … đừng dừng lại …
- Vào đi … mau vào đi … em hết chịu nổi rồiiii ….
………..
” Hưm… hai ngón hay bốn ngón nhỉ? ” – Khẽ chắp tay mình lại thành hình khẩu súng, Ben chau mày nghĩ ngợi … ” Nhìn thế này chắc phải bốn ngón mới đủ! ”. Nói rồi, hắn liền giơ tay lên và … bắn thẳng “súng” vào hang động của kẻ địch. Không ngừng công kích.
- Aaaaaaaaa…. nữa … mạnh nữa đi …. – Hai tay tóm chặt vào bồn cầu, Min không ngừng hét lên khoan khoái …
- Aaaaaa…. haaaaa…. đừng… đừng dừng lại …. em sắp ra rồi …. ra …. ra mất rồi …. hư ….
Hổn hển dừng lại, nó nhìn xuống vũng dâm thủy đang chảy ướt đẫm trên thành bồn tắm, nhoe nhoét ướt nhoẹt cả tay thằng Ben, khuôn mặt căng thẳng bỗng chốc trở nên dịu lại … nhưng vẫn …
- Nữa nhé?!
Vừa được sướng, lại vừa được thưởng, tại sao không tiếp tục hưởng? Ben khẽ nhếch môi cười khẩy rồi lại tiếp tục hào hứng thực thi ” nhiệm vụ ” của mình.

Bước ra xã hội

Chiều tối, ngồi trằn trọc ở nhà, nó vẫn không thể hiểu là tại sao chiều nay mình có thể nói ra một câu ngớ ngẩn như thế. Bảo hắn tự tìm lấy câu trả lời ưng ý ư? Thế quá là bắt hắn phải chủ động để đạt được những gì mình muốn, còn bản thân nó thì cũng không thèm cấm đoán nữa à?
Ôi… sao mà ngu thế! Vò đầu bứt tai suốt cả một buổi chiều, cuối cùng, nhìn lên đồng hồ, nó phát hiện ra đã sắp 7 giờ rồi, Ben vẫn chưa sang đón con bé để hai đứa cùng đi làm.
” Dồ cả người! Chắc lại đang hú hí với con tình nhân nào đó trên mạng đây mà! Thôi tự túc là hạnh phúc! ” – Nghĩ thế, Cheer liền sửa soạn quần áo rồi vội vàng đi làm.
………….
Vẫn cứ ung dung vì nhà gần chỗ làm nên hôm nào Cheer cũng phải đi muộn tầm 5, 10 phút. Bởi cho dù có đến đúng giờ thì cũng chẳng có việc gì phải làm, nhưng hôm nay, nó lại xui xẻo bị ông quản lý bắt bẻ.
Vừa bước chân thập thò vào đến nhà hàng, con bé lén lút nhanh chân lướt qua quầy thu ngân, rồi nhẹ nhàng đặt túi xách của mình ở lại đấy để mau chóng trốn ra ngoài, nhưng không may … lại đụng ngay phải anh quản lý.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của anh ta, Cheer đoán rằng chắc hắn lại đang có chuyện căng thẳng nên liền mỉm cười hiền lành xin lỗi.
- Anh ạ! Em chào anh! – Con bé nhe nhởn cười.
Chào hỏi lễ phép là thế, thế mà lão nỡ lập tức dập tắt ngay nụ cười thân thiện của con bé bằng câu hỏi xanh rờn của mình.
- Em xem bây giờ là mấy giờ rồi?
Lén lút nhìn lên đồng hồ của nhà hàng, rồi lại giả vờ lôi điện thoại của mình ra, hí hoáy, nó hồn nhiên đáp.
- 7 giờ chuẩn anh ạ!
- 7 giờ 10 rồi! Em chỉnh lại đi! – Vừa nói, anh ta vừa lôi điện thoại của mình ra, giơ thẳng vào mặt con bé để răn đe.
- Vâng ạ! – Vừa nói, nó vừa cúi mặt xuống, tỏ vẻ tội nghiệp, nhưng thật ra trong lòng thì tức chết nghẹn.
Cứ tưởng như thế là xong rồi, ai ngờ lão còn tiếp tục quát nạt.
- Em ý! Nhà thì gần đây mà sao hôm nào cũng phải đi muộn 5 10 phút thế? Chủ động ý thức một chút hơn không được à? Tất nhiên đi sớm về muộn 5 10 phút nó cũng chẳng đáng gì đâu! Nhưng cái này nó đánh giá vào tinh thần trách nhiệm. Em hiểu anh nói chứ?
Nói xong, anh ta lại trừng mắt lên nhìn nó, đôi lông mày hình sâu róm khẽ chau lại vẻ cau có vô cùng!
- Vâng vâng! Em biết rồi! Em sẽ rút kinh nghiệm lần sau.
Nói rồi, nó liền vội vàng cúi mặt lách nhẹ khỏi người anh quản lý, thoăn thoắt chạy ra ngoài, miệng không ngừng lầm bầm **** rủa:” Bố thằng điên! Bố thằng dở hơi! Nói quái gì mà nói lắm thế! Như con đàn bà! Đây mà là ở trường thì tao đã xiên chết ****** rồi! Grrrrrrr! ”. Vừa nói, nó vừa hậm hực chui vào wc chỉnh sửa, nhưng lại bị lão quản lý ngồi ngoài tiền sảnh nói vọng ra.
- À Mai! Tiện vào đó thì kỳ cọ luôn phòng vệ sinh đi nhé! Chị tạp vụ hôm nay xin nghỉ rồi! Xong xuôi thì ra quét dọn tiền sảnh ngay em nhé!
Cái gì thế? Bây giờ lễ tân lại kiêm cả tạp vụ nữa cơ à?
Cái này có ghi trong hợp đồng không? Thằng khốn nạnnnnn!
Nghe lão Tuấn nói mà mặt nó đỏ phừng phừng lên vì tức, lần đầu tiên đi làm, lại làm ở cái chỗ phức tạp như thế này, lần đầu tiên nó biết cảm giác phải nhịn nhục, phải nhìn mặt người khác mà sống. Thật muốn uất nghẹn cả họng!
……
Thế nhưng, sau khi hậm hực chán chê ở trong phòng vệ sinh, vừa mở cửa bước ra ngoài, nó lại ngay lập tức đeo chiếc mặt nạ vui vẻ của mình vào, nhí nhảnh đi tìm chổi để quét dọn cầu thang …
………………
Tìm khắp tầng 1 – không có.
Chạy lên tầng 2 – cũng không có.
Vừa mới lóc cóc chạy lên tới tầng 3, đang hí hửng vì nhìn thấy cây chổi được nhét gọn gàng ở một góc tường gần thang máy phòng 301, con bé hí hửng nhào ra định lấy thì lập tức bị anh Hoàng chặn lại.
- Sao thế ạ? – Con bé chau mày khó hiểu.
Nhìn thấy nó đang định hùng hổ lao lên, lão Hoàng liền chạy ra chặn ngay lại ở phía đầu cầu thang, nhất quyết không chịu cho Cheer bước qua.
- Em lên đây có chuyện gì?
- Em tìm chổi ạ!
- Tìm chổi để làm gì? – Vừa nói, lão vừa đánh mắt liên tục vào cánh cửa lấp loáng ánh đèn hắt ra từ phòng 302.
- Để quét nhà chứ để làm gì ạ! – Cheer nổi cáu .
- Thế lên tầng trên tìm đi!
- Nhưng em tìm thấy rồi! – Vừa nói, nó vừa đánh mắt nhìn vào góc tường cạnh cửa phòng 301. Hậm hực.
- Đứng yên đây! Chờ đấy! Cấm xâm phạm nghe chưa! – Nói rồi, hắn liền vội vàng với tay, quờ lấy cây chổi ở trong góc tường rồi xua xua bắt con Cheer phải xuống ngay lập tức.
” Mọi người hôm nay đều thật kỳ cục! Cứ phải căng thẳng với nhau là sao nhỉ? ” – Nhận được cây chổi với thái độ không được nhiệt tình cho lắm, Cheer cũng chẳng mấy hài lòng, nó thở dài, vừa quét vừa đi xuống tầng 1.
Con bé vừa xuống cầu thang đến đúng tầng một thì cũng là lúc cửa thang máy mở ra, chị Vy ( thu ngân ) ung dung cầm gói ô mai vừa chôm chỉa được ở trên bar bước xuống, ngúng nguẩy đi qua chào nó.
Giật mình, chợt nhớ ra cái gì đó, nó liền kéo tay gọi chị lại.
- Vy này! Vừa nãy chị có đi qua tầng 3 ko?
Nghe con bé nhắc đến 2 chữ ” tầng 3 ”, mắt bà Vy liền sáng rực lên, rồi nhanh tay kéo con bé vào một góc.
- Sao! Mày cũng biết rồi hả? Tưởng chuyện này phải giữ bí mật cơ mà nhở! – Vừa nói, chị ta vừa nhíu mày đưa ô mai lên miệng nhai chóp chép.
Chắc chắn mụ này cũng biết, nó liền cười khẩy trong lòng rồi nhanh chóng đưa mụ ta vào tròng.
- Vầng! Vừa nãy đi qua tầng ba lấy chổi, e cũng thấy thấp thoáng, nhưng mà không rõ lắm! Chị có thấy gì không?
- Ơi xời! Thấy chứ! Rõ tận mắt luôn! Tao với thằng Hoàng đứng canh ở bên ngoài suốt mà! Hai con ý ngon *** mày ơiiii!
- Ủ uôi! Thế á? Ở đâu ra thế!
- À! Nghe nói thuê ở vũ trường về, phục vụ riêng cho nhóm lão Hùng, chuyên nhảy thoát y đấy!
- Nhảy thoát ý á! Nhưng lão Hùng là hình sự mà !
- Hình sự thì nó mới … – Bà Vy bĩu môi, vừa nói vừa chẹp miệng, nhưng rồi lại nhanh chóng hạ giọng, đánh mắt nhìn xung quanh – Tuần nào chẳng có một vụ như thế này hả em! Nhưng phải tắt hết đèn đi, không cho người lạ qua lại, tránh ” cớm ” thật đấy!
- À à… ra thế … – Nghe bà Vy kể đến đây, trong đầu nó đột ngột vỡ ra nhiều thứ. Cứ ngỡ ở thế giới học đường đã có lắm điều thị phi, ai ngờ, bước ra xã hội mới thấy có lắm thứ tai quái hơn nhiều! – Nhưng hai con ý hàng họ thế nào hả chị? Mà mấy lão kia có được ” tòm tem ” gì không?
- KHÔNG! Không được động chạm tí gì luôn! Chỉ được ngồi im thưởng thức, nhảy xong thì bo cho chúng nó theo thỏa thuận thôi! Mẹ! Nghe nói chúng nó kiếm lắm đấy! Hàng cao cấp mà! Cũng có giá … Nhưng mà mấy lão kia chỉ ngồi nhìn đã sướng ***** rồi… còn đòi tòm tem gì nữa! – Bà Vy nói, vẻ am hiểu đầy ” kiến thức ” khiến Cheer phải “giả vờ” ngưỡng mộ nhưng trong lòng thì đầy tiếc nuối … Biết thế lúc đấy cố gắng nhào vào xem cho đã mắt !
……………
Uể oải lôi cái chổi lau nhà vào phòng khách, quét hết quầy thu ngân, nó mới chạy ra đến tiền sảnh, bỗng, phát hiện ra có một ông khách lạ mới xuất hiện ở đó, dáng vẻ có vẻ lịch thiệp, chân ngồi vắt chéo hút điếu xì gà vẻ mặt trầm ngâm bất cần. Nhìn thấy anh ta, nó liền cúi đầu chào lễ phép rồi nhanh chóng đi rót nước đặt xuống trước mặt bàn mời, nhưng đến một cái cúi đầu cảm ơn cũng không có. Kiêu thế! Nhưng là khách, nó chẳng dám mè nheo, đành lụi cụi chạy đi quét tiếp phòng lễ tân, tiện thể rót thêm cho mình một cốc nước mát gọi là tranh thủ.
Vừa quét, nó vừa ngúng nguẩy đung đưa cái chổi theo điệu nhạc của bài ” My Boy ” mà chị Vy bật trong tiền sảnh, chỉ thiếu nước vứt chổi xuống mà uốn ** theo điệu ” con sâu ” nữa thôi! Càng lúc càng phiêu, con bé vung chổi càng mạnh, rồi không hiểu thế nào, đột nhiên … Viu một cái! Chiếc cốc nước được đặt ” ngay ngắn ” ở thành cầu thang đột ngột văng mạnh xuống đất, vỡ cái choang!
Từng mảnh thủy tinh tung tóe rơi theo làn nước, tạo nên một loạt tiếng động giòn tan toàn những là ” lẻng xẻng ” … Cheer mở tròn hai mắt, lúng túng nhìn xung quanh, kiểm tra xem có ai nhìn thấy vụ này không, rồi đột ngột dừng lại nơi phòng khách, khi có ông Xì Gà đang chăm chú nhìn mọi hành động của nó, hứng thú chờ xem con bé định làm gì, chắc phải rối rít xin lỗi mong lão đừng báo cáo lại với chủ. Nhưng không, vội vàng định thần lại, con bé chỉ nhếch mép nở một cười thật lịch sự rồi hí hoáy chạy ngay xuống gầm cầu thang, nhanh tay kiếm cái chổi khô hót lẹm đống thủy tinh đi, xong xuôi đâu đấy lại chạy lên huýt sáo, thản nhiên uốn ** như chưa có chuyện gì xảy ra. Thậm chí, lúc đi qua ông khách lần thứ hai, nó còn tặng thêm cho ông ta một cái gật đầu thật cung kính nữa. Nhìn những hành động hết sức tự nhiên mà tưng tửng của con bé, hắn suýt bật cười đến nỗi phun cả chỗ nước vừa uống trong miệng ra khiến Cheer giật mình ngoái lại.
Đúng lúc đó, lão quản lý đi về, bỗng khuôn mặt đang hầm hầm như bí dầm kia lại đột ngột trở nên sáng bừng khi nhìn thấy vị khách ngồi ngoài tiền sảnh.
- A! Anh! Em chào anh! Anh đến lâu chưa ạ! – Vừa nói, lão vừa đon đả đi rót nước rồi chạy đến mời khách. Nhưng vừa mới bước tới nơi, nhìn thấy chỗ nước đang văng tung tóe lẫn cùng gạt tàn nhoe nhoét nham nhở trên mặt bàn, khuôn mặt niềm nở đột ngột cái sầm lại … Cheer cảm giác như giông bão lại chuẩn bị ập tới trên đầu.
- Mai … em lại đây … – Giọng điệu mềm mỏng đột nhiên đanh lại, khiến cho người nghe có cảm giác như cổ họng muốn thắt nghẹn.
- Dạ … – Con bé rón rén bước đến, khuôn mặt tội nghiệp nhìn đến thương.
- Sao mặt bàn lại như thế này? Đầu giờ anh bảo em thế nào? Dọn dẹp sạch sẽ cơ mà? Biết anh này là ai không? – Nhìn nó, lão cau có mắng cho một tràng.
Con bé sợ tái mặt, chỉ biết cúi đầu dạ vâng.
- Dạ … em em … nhưng mà …
- Nhưng nhị gì! Nói cho em biết! Anh đây là … Vừa nói, lão vừa đánh mắt nhìn sang ông khách kiệm lời bên cạnh, đang chuẩn bị giới thiệu thì tự dưng anh ta lại gàn tay, không cho lão Tuấn nói tiếp nữa .
- Lỗi tại anh! Em ấy đã lau dọn sạch sẽ rồi, nhưng là do anh không cẩn thận nên làm bừa ra đấy.
“Nói thẳng ra, chính lão tự ” vòi phun nước” từ trong miệng ra còn gì! Không mau nhận lỗi còn để lão Tuấn đổ tội lên đầu mình chắc!” – Vừa nghĩ, nó vừa lầm bầm trong miệng, nhưng vẫn không quên mỉm cười cảm ơn vị khách kia.
Nghe anh ta nói, lão Tuấn cũng phải nể nang vài phần, nên tuyệt nhiên không dám trách cứ con bé thêm nữa, nhưng vẫn lầm lì ra lệnh.
- Mau dọn chỗ này đi!
………….
Sắp kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, chỉ 10 phút nữa thôi là nó đã được về nhà rồi. Con bé hạnh phúc tự thưởng cho mình một giấc – ngủ – ngồi ở ngoài tiền sảnh. Nửa người dựa vào tường, một tay chống lên thành ghế, tay còn lại buông thõng xuống mặt đất, mắt ngắm nghiền, tuyệt nhiên không để ý tới mọi chuyện xung quanh nữa. Hơi thở đều đặn đưa nó vào giấc ngủ nhanh chóng, nhưng đột nhiên, con bé lại cảm thấy có cái gì đó ấm ấm nơi bàn tay, cảm giác như được bao bọc bởi một lớp khí nóng ấm áp hơn cả mình vậy. Giật mình tỉnh dậy, nó nheo mắt nhìn lên …
Ôi trời ơi! Ông khách lạ! Lão đang cầm lấy tay nó, nắm lên xem xét … Vội vàng giật mạnh tay lại, Cheer ném cho lão một cái nhìn bệnh hoạn. Không nói gì, nhưng cũng đủ hiểu là nó cảm thấy bất mãn đến mức nào. Hắn chỉ nhìn vẻ mặt bầu bĩnh đang sưng lên vì tức giận của nó, rồi mỉm cười quay đi.
- Em ngủ say quá! Hết giờ làm rồi đấy cô bé ạ! Chuẩn bị về thôi!
Vừa nói, hắn vừa đủng đỉnh đút hai tay vào túi quần rồi lóc cóc nhảy xuống mấy bậc cầu thang dẫn đến lối ra về ở cửa sau.
“Thằng điên!” – Nó chau mày, vội lau tay rồi khẽ lẩm bẩm một cách khó hiểu.
…………………….
12 giờ đêm, ngoài trời lúc này đã trở nên tối mịt, màn đêm chạy dài trên khắp các con phố, luồn lạch vào từng ngõ ngách khiến mọi vật bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Thỉnh thoảng, một vài chiếc xe máy lại lướt vụt qua, rít ga ầm ĩ khiến con bé thấy rợn cả người. Có võ, nhưng nếu lúc này mà bị “gangbang” thì chắc nó cũng phải ” đầu hàng ”. Chùm chiếc mũ áo khoác thật kín lên đầu, bước đi nép sát vào vỉa hè, nó cố không để mình trở nên nổi bật giữa màn đêm … nhưng gái đi đêm thì vẫn không thể tránh được chuyện bị trêu ghẹo. Mấy thằng thanh niên thường hay đi săn đêm đột nhiên xuất hiện, thi thoảng lại buông lời trêu chọc nó.
- Âyyyy! Em ơi! Đi đâu đấy! Vào bụi cây làm tí đi!
Ghê tởm cả người, nhưng nó vẫn phải cắn răng chịu đựng, ra xã hội, không phải giống như ở trong nhà hay trên trường học, chẳng có ai bảo hộ cho mình cả. Tất cả những hậu quả mà mình làm ra sẽ tự mình phải gánh chịu, mà nó thì … chưa đủ thẩm quyền. Vậy nên, im lặng là giải pháp tốt nhất dành cho chuyện này.
- Em ơi! Đi đâu đấy! Anh đưa về được không?
Lại một thằng điên bước qua đời nó …
Đau khổ … Cheer chỉ biết mỉm cười cay đắng …
“Tôi lùn mà! Tôi xấu mà! Sao các người cứ trêu chọc tôi thế …
Đi kiếm mấy con gái xinh mà trêu ghẹo kìa … ”
Mếu máo … Nó chỉ biết ép chân mình chạy thật nhanh, nhắm mắt làm ngơ với tất cả mọi chuyện xung quanh …
Một con Audi lại tiến đến gần nó, tiếp tục buông lời mời mọc …
- Lên xe không em ơi!
” Ôi tôi điên mất! ”. Con bé thầm rên lên trong đấu! ” Chân dài đâu sao ông không gọi, lại đi gọi cái con chân ngắn này làm gì! Khổ tôi quá! Huhuhu!”. Vừa nghĩ, nó vừa cố gắng rảo chân chạy thật nhanh để thoát khỏi cảnh kìm kẹp này, nhưng không, chiếc xe bốn bánh vẫn lăn nhanh theo nó …
” Oh **** … ”. Sau một hồi ung dung rượt đuổi, cảm thấy chiếc xe vẫn không có ý định buông tha cho mình, Cheer đành dừng lại , nó cứng đầu không thèm chạy nữa, lại bình thản bước đi, những tiếng mời gọi vẫn tiếp tục vang lên xung quanh nó, đặc biệt là từ bên trong chiếc xe …
- Cô bé kiêu quá nhỉ! Anh gọi mà không thèm trả lời à! – Vừa nói, kẻ biến thái trong xe vừa từ từ hạ cửa kính xuống, lúc này , con bé mới ngớ người nhận ra … gần như chết đứng khi phát hiện … đó chính là vị khách VIP ở nhà hàng mà mình mới gặp hôm nay.
- A … anh ạ?!
………..
Ngại ngùng bước vào trong xe, con bé ngồi im thin thít, chỉ dám lôi điện thoại ra, tự nghịch trò chơi một mình, để mặc cho ” anh lái xe ” luyên thuyên tự kỉ.
- Sao đi làm muộn như thế này mà không gọi người yêu đưa về? – Vẫn chăm chú hướng ánh mắt về phía dòng đường lấp loáng ánh đèn vàng, Ryan thản nhiên nói.
- Em làm gì có người yêu? – Cũng không thèm nhìn về phía anh, nó vừa cắm mặt vào chiếc điện thoại, vừa hí hoay chơi game , Trả lời với vẻ bất cần.
- Ừ …mà cũng phải! Mai đanh đá như thế này … ai mà làm người yêu Mai chắc bị bắt nạt chết ấy nhỉ! – Lúc này anh mới vờ cười.
- Thế thì anh yên tâm, chắc chắn là không bao giờ bị bắt nạt rồi!– Con bé trả lời bằng giọng tưng tửng.
- Sao mà em chắc chắn thế? Nhỡ nói trước lại bước không qua thì sao? – Ryan khẽ nhíu mày hỏi.
- Vậy anh tự tin là mình bước qua chắc? – Nó cũng nhíu mày hỏi lại, giọng thách thức.
- Cá cược không? – Ryan khẽ mỉm cười.
- Cá cược gì cơ ạ?
- Nếu sau này anh có thể trở thành người yêu của em, lúc đấy, em sẽ mất gì? – Giọng anh khảng khái vang lên chắc nịch.
Cứ ngỡ rằng câu nói này sẽ làm khó được nó, ai ngờ, con bé lại nhanh nhẹn trả lời.
- Mất anh! – Vừa nói, nó cũng vừa khẽ nhoẻn cười. Còn anh thì phải bật cười thành tiếng.
- Được lắm!
………….
Về gần tới nhà nó, nhưng Cheer vẫn không muốn cho Ryan tiến vào sâu hơn nữa, nên nó liền cất giọng ngăn không cho bánh xe tiếp tục lăn tới.
- Dừng lại ở đây được rồi! Em cảm ơn!
- Tại sao?
- Vì mẹ em không thích thấy con trai đưa em về nhà.Mẹ em ghét đàn ông lắm!
- Ồ không sao! Dù sao thì anh vẫn chưa phải đàn ông!
Cười khẩy, sao mà nó thấy điêu thế.
- Là em lo cho anh thôi …
- Lo cái gì cơ?
- Mẹ em dọa sẽ cắt ” vòi voi ” của bất kỳ thằng nào dám đưa em về đấy! – Nó nói giọng nghiêm trọng, ánh mắt khẽ trùng xuống, vẻ bối rối.
- Càng tốt! Anh vừa mới đi Thái về mà!
- Thế à? Mới lắp vào thì càng phải giữ chứ!
Biết con bé xoáy mình, anh lại bật cười.
- Rất cứng!
” Lại chẳng cứng! ” – Tự động mở cửa bước xuống xe sau khi Ryan ngoan cố cuối cùng cũng phải chịu dừng lại, nó nhếch môi nhoẻn cười đầy đắc ý. Gì chứ… đấu trí với ai chứ đấu trí với Cheer thì… chịu thua đi !

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3