Cú đấm của một đứa con gái- Chương 21
Đèn xanh ư?
Sau khi mọi người đã lo cho
con bé chu đáo một vị trí ngon lành ở phòng y tế, công việc cuối cùng là nhét
Chan vào đấy và bắt hắn phải trông nom chăm sóc cho đến khi Cheery tỉnh lại.
Biết thừa rằng nó đang giả vờ, nên Chan cũng chỉ ngồi ngáp, trong lúc chờ đợi
, hắn cũng tiến đến ngồi bên cạnh thành giường, vô tình đánh mắt ngắm nhìn con
Cheer. Lặng yên một hồi, bỗng, hắn phát hiện ra một điều … khi không chau
mày cau có hay cười nhăn nhó như con khỉ đột, thì nhìn con bé trông cũng …
được ra phết! Khuôn mặt bầu bĩnh không son phấn, bờ môi hồng khẽ mấp máy
khiến hắn chỉ muốn chạm nhẹ vào … nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rút cục hắn lại rụt
tay vào không dám lấn tới.
- Này!
- Dậy đê!
- Làm trò vừa thôi!
- Cô khỏe như thế mà lại không đỡ được bóng!
Bỗng dưng bị ngu à!
- Này! Không dậy thì thôi! Tôi đi về đấy nhé!
- Cò quay hơn nghiện!
Lèo nhèo suốt một hồi, rồi lại dừng lại chờ xem
phản ứng của con Cheer, từ nói nặng đến nói nhẹ nó vẫn nằm im bất động, không
thèm trả lời.
” Được! Rất được! Rất cứng cáp! ” – Chan thầm
cười khẩy, rồi hắn đạp cửa bước đi. Nhưng khi vừa mới ra được đến mép cửa,
thì lại nghe thấy tiếng cái Cheer thốt lên gọi lại … giọng thủ thỉ nghe yếu ớt
vô cùng …
- Chan à … – con bé lẩm bẩm trong giấc mơ …
Nghe thấy giọng nó vang lên, Chan liền quay
ngoắt lại nhìn, rồi từ từ chạy đến bên thành giường, nhìn rõ khuôn mặt yếu ớt
đang vang lên những âm thanh trong sáng.
” Trong mơ cũng gọi tên mình? Chẳng nhẽ cô ấy …
”
Suy nghĩ mơ hồ bỗng lướt qua trí óc khiến cho
hai má hắn đột ngột nóng bừng lên hừng hực.
- Chan Chó …
-? – Nó đang mơ cái gì mà căng thẳng thế?
- Chó ghẻ đầu … – Câu chuyện mỗi lúc một đi xa
hơn.
-:-O – Thằng Chan ngớ người, cảm giác như mình
đang bị chơi xỏ.
- Ghẻ đầu súc vật! – Cô bé chu*i? thề trong
giấc mơ vẫn không có ý định dừng lại.
- Này! Câm mồm lại ngay đi nhé! Tưởng tôi
không biết à! Dám chu*i? ông mày này! – Vừa nói, hắn vừa đứng phắt dậy,
định cầm cả ấm nước chặn vào họng con Cheer. Nhưng Cheer lại đột nhiên dừng
lại …
- Ư hư … khát … khát nước quá đi à … hức hức … –
Giọng con bé đột nhiên dịu lại, âm thanh khô khốc vang lên như thể nó đang
khát nước muốn chết rồi khiến Chan lại bần thần hạ cái ấm xuống, tự dưng động
lòng trắc ẩn, rồi từ từ lấy nước rót vào cốc cho con bé …
Cầm lấy cốc nước trong tình trạng vẫn nhắm mắt,
nó từ từ ngồi dậy, ngoan ngoãn cầm cốc nước bằng hai tay mà uống như đang mộng
du …
Chứng kiến cảnh tượng này từ đầu đến cuối,
Channie hết sức ngỡ ngàng, hắn bàng hoàng, cảm giác như mình đang bị qua mặt
giống hệt một thằng ngốc. Ngồi phịch xuống trước mặt Cheery, hắn ôm chặt lấy
hai vai con bé, vừa lay mạnh vừa hét thẳng vào mặt.
- Này! Dậy ngay đi! Đừng có mà làm trò nữa nhé
! Tôi biết cả rồi đấy! Màu mè vừa thôi! – Vừa mắng, hắn vừa tóm mạnh vào hai
vai con bé, rung lắc không ngừng, khiến cho nước trong miệng nó bất ngờ bắn phọt
ra, phun thẳng vào mặt thằng nhóc…
- …. – Bị cả bãi nước nhổ thẳng vào mặt, Chan
cảm thấy thất bại nhục nhã ê chề … Hắn bỏ cuộc. Lạnh lùng buông Cheer ra rồi
lầm lũi quay mặt bước về phía cửa chính.
- Quá đủ rồi!
………….
- Đủ cái gì mà đủ! Chưa đủ! Ném bóng vào mặt
người ta rồi bỏ đi vô trách nhiệm như thế à? – Đặt rầm cốc nước xuống mặt bàn
, con Cheer đột ngột mở mắt gằn giọng nói.
Nghe thấy giọng con bé quát lên rõ to, biết
rằng vở kịch đã đến hồi kết, Chan liền hùng hổ quay mặt lại, gào lên quạc lại
.
- Biết bị ném mà sao không né?
- Trước khi ném anh có nhắc tôi không?
- Không nhắc thì cũng phải biết đường mà tránh
chứ!
- Ném nhanh thế tránh thế quái nào được!
- Thế sao còn giả vờ bị ngất?
- Giả vờ đâu mà giả vờ?
- Không giả vờ thế đứa nào ngất rồi còn cười
khẩy?
- Tôi cười khẩy lúc nào?
- Không phải điêu, tôi nhìn thấy cả rồi nhé!
Đuối lý, Cheer lại cầm cốc nước lên uống ừng ực
rồi gằn giọng nói tiếp.
- Không phải giả vờ! Lúc ý bị chuột rút ở mồm
!
Đúng là lùn còn thích cãi cùn …
……………………
Gió ở trên sân thượng lúc chiều tà thật là mát …
Từng làn man mác chạy lướt qua, khẽ ôm nhẹ lấy rồi lại chợt rời ngay ra khỏi
làn tóc rối của hai đứa nó. Con bé nheo mắt nhìn ánh mặt trời đang dần trở nên
yếu đuối, thoi thóp giữa những rặng mây tím hồng của buổi chiều thu. Bất giác
, nó chợt giơ tay lên, rồi lại hạ tay xuống, cứ giơ lên, rồi lại hạ xuống …
- 1, 2, 3 hít vào thở ra … hít vào thở ra! Hự
hà hự hà hự hà hự!
Thằng Chan đần mặt quay sang nhìn con bé, miệng
khẽ nhếch lên giật giật vài cái.
- Cô làm cái trò gì thế? Bị thần kinh à?
- Ăn cả quả bóng vào đầu mà không va chạm đến
thần kinh thì mới là đồ không bình thường đấy! – Vừa nói, nó vừa quay sang
lườm thằng Chan.
- Thôi thôi! Tôi biết lỗi rồi! Không phải xoáy
!
- Đá thẳng vào mặt chứ xoáy gì? – Con bé thản
nhiên đáp.
- Cô….
……….
Đạp mạnh viên sỏi vô tội đang trêu ngươi hắn ở
phía dưới đất văng cái vút vào không trung, dùng hết sức can đảm của mình,
hắn mạnh dạn nói.
- Bây giờ yêu ai rồi?
Hết sức ngạc nhiên trước câu hỏi này của Chan,
bởi, chỉ mới đây thôi, người nó yêu, vẫn còn ở ngay trước mắt mà … Nhưng…
bây giờ thì đã xa rồi. Nó khẽ cười nhạt, rồi lại thở dài.
- Chả ai cả!
- Tại sao? – Vừa nói, hắn vừa đánh mắt qua
nhìn con bé, rồi lại vội vàng quay đi. Ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm, nhưng
thực chất trong lòng lại đang sướng âm ỉ.
- Vì chẳng ai tạo được cảm giác rung động cho
tôi cả! – Cheer khẽ nhún vai, nó lắc đầu nguầy nguậy.
- Thế thì chuẩn bị đón nhận tác động cực mạnh đi
nhé!
- Cái gì … cơ…?
Con Cheer vừa mới dứt lời, thằng Chan lập tức
nhấc bổng nó lên, rồi bế phắt con bé ra phía lan can nơi không có hàng rào
ngăn cách, cố tình đưa nó ra gần đến mép rìa, đung đưa dọa nạt.
- Này! Anh làm cái trò gì đấy? Thả tôi xuống
ngay! – Vừa nói, nó vừa ôm chặt lấy cổ thằng Chan, nhất quyết không nhìn
xuống dưới.
Biết được điểm yếu của Cheer là sợ độ cao, hắn
lại càng tác quái.
- Thế bây giờ muốn làm siêu nhân hay người yêu
tôi nào? Trả lời đi!
Hiểu được ý đồ của thằng Chan, nó tiếp tục cứng
đầu.
- Xùy! Lúc nào mà tôi chẳng là siêu nhân!
- À được! Đã thế cho siêu nhân bay vèo luôn! –
Vừa nói, Chan vừa cố tình nới lỏng vòng tay mình khiến Cheer rít ầm lên vì
hoảng loạn.
- Nàooooo! Không đùa! Bị điên à! Chết người
đấy! Tôi sắp vai~ ra rồi đây này!
Đang cười khành khạch trước sự sợ hãi của con
Cheer, nhưng chợt nhớ ra câu nói cuối cùng của nó, thằng Chan liền khựng lại
, vẻ mặt nghi hoặc lướt qua ánh mắt vô cùng trống rỗng của Cheer, hắn hỏi nhỏ
.
- Cô vừa nói cái gì cơ …?
- TÔI BẢO TÔI SỢ SẮP VÃI RA RỒI ĐẤY! ANH
KHÔNG THẤY QUẦN MÌNH ƯƠN ƯỚT À!
- CÁI GÌ CƠ! KHỐN KIẾP!
Cheer vừa mới dứt lời, Chan liền vội vàng ném
mạnh con bé xuống đất rồi hí hoáy kiểm tra lại quần mình. Bị vứt phịch sang
một góc không thương tiếc, nghĩ đến lúc hắn đem nó ra làm trò đùa, ánh mắt
Cheer rung lên những tia uất hận, nó nhìn thằng Chan hằn học từ phía sau, rồi
nhất định trả thù. Tranh thủ lúc Chan vẫn còn đang luống cuống kiểm tra quần
áo của mình, Cheer nhanh chân đạp mạnh cho hắn một phát… Thế là… siêu nhân bay
vèooooooooooooooo!
…………..
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAaa!”
Thằng Chan bất ngờ bị đá mạnh một cái từ phía
sau, không kịp phản ứng, hắn ngã nháo nhào về phía trước … Nhưng không ngờ…
ngay phía dưới sân thượng lại là một cái lan can khác được xây chìa ra vô cùng
an toàn, chỉ cách cái phía trên có độ 2 mét, nhưng cũng đủ để làm hắn ê mông
tê tái.
- Đồ quỷ lùn! Cô bị điên à! Nhỡ chết người thì
sao? – Giọng hắn từ bên dưới hét vọng lên tức tối.
- Thì tôi lại chẳng vui quá chứ sao! Ai bảo dám
đùa chị! Cho chết đi! Đáng đời! Thôi! Đây đi nhé! – Vừa nói, nó vừa cúi
xuống lè lưỡi nhìn thằng Chan rồi ngúng nguẩy bước đi.
- Yà! Thế còn câu trả lời thì sao? Cô vẫn
chưa cho tôi câu trả lời! – Thằng Chan tiếp tục níu kéo.
Nghe thấy tiếng hắn, đang đi, bỗng con bé liền
dừng khựng lại, rồi hét thật to đủ để cho tên ngốc ở dưới kia nghe thấy.
- Trả lời? Muốn có câu trả lời ưng ý thì anh
phải tự mình tìm lấy chứ?
………….
” Tự mình tìm lấy …Thế là sao?! ”. Thằng Chan
ngơ ngác ra lẩm bẩm, rồi chợt giật mình ” Hay là cô ấy bật đèn xanh?” …