Cú đấm của một đứa con gái- Chương 34
Duyên số!
Bình thản bước vào trong
thang máy, bà điềm nhiên quay sang hỏi nó:
- Ta phải lên tầng mấy?
- T… tầng… tầng 5 ạ … – Cố gắng trấn tĩnh lại
mình, nó vẫn đang tròn mắt ra nhìn bà cụ rách rưới lôi thôi đã lâu không gặp
nay lại có sự lột xác ngoạn mục. Vẫn là khuôn mặt ấy, dáng người ấy, nhưng
giờ đây nhìn lịch lãm sang trọng hơn rất nhiều. Chỉ có điều, trông bà như một
“big mama” xã hội đen vậy!
- Sao… sao sư phụ… trông lạ thế? Con suýt không
nhận ra! – Nó vẫn lắp bắp trong sự ngạc nhiên.
- Vẫn còn nghĩ ta là ăn mày thật ư? – Khẽ nhếch
môi cười, rồi khuôn mặt bà lại trở về vẻ khoan thai … Vừa đúng lúc cửa thang
máy tầng 5 mở ra. Trước khi quay lưng đi, bà còn ngoái đầu lại nói.
- Cuối giờ hãy ở lại đợi ta ở cửa sau! Nếu còn
muốn gặp ta …
……..
Cánh cửa thang máy dần dần khép lại, đem theo
bao nỗi niềm khó hiểu của con bé cũng bị đóng sập theo.
……………………
Trở về quầy lễ tân, đầu óc nó vẫn đang chìm
trong mông lung khó hiểu, rút cục thì bà cụ là người như thế nào? Lúc thì lôi
thôi lếch thếch như một bà già ăn mày đơn thuần, khi thì lại lịch lãm sang
trọng nhưng lạnh lùng như một quý bà xã hội đen … điểm chung duy nhất chỉ là sự
bí ẩn vô cùng khó giải. Sống ở thời đại này mà ngay đến số điện thoại cũng
không có để liên lạc, toàn xuất hiện bất thình lình …
Đang hoang mang suy nghĩ, bỗng, có tiếng dép
guốc lộp cộp từ phía cửa sau dội lên, tiếng cười nói nắc nẻ lả lơi vang lên
phá tan dòng suy nghĩ của nó. Con bé giật mình, vừa quay ngoắt lại thì đã
thấy đám “ nhân viên “ đang hướng ánh mắt dò hỏi về phía nó, chờ đợi con bé
dắt lên phòng.
- Phòng VIP, tầng 5 các bạn nhé! – Nó thờ ơ
quay ra chỉ phòng.
Chờ cho đám nhân viên đi hết, Cheer lại hướng
ánh mắt lên camera ở trong phòng khách, cùng chị Ly thu ngân đoán những người
sẽ phải “ next out “ … Như một trò cá cược giải trí.
- Đứa tóc ngắn dập xù, con bé váy đen … – Cheer
chỉ điểm … rồi chắc mẩm là mình sẽ thắng.
Y như rằng, 10 phút sau, con bé tóc dập xù
xuất hiện … mặc một chiếc jumpsuit trễ vai ngồi xuống bên cạnh nó, mặt mũi bơ
phờ. Khẽ ngước sang nhìn, nó lại nhận ra khuôn mặt quen thuộc. Nếu nhớ không
nhầm thì đây đã là lần thứ tám kể từ khi đi làm nó chạm mặt con bé này. Nhưng
hôm nay trông nó có vẻ mệt mỏi hơn mọi ngày. Vẻ mơn mởn của cô bé sinh năm 93
đã sớm héo úa theo dòng thời gian, bào mòn qua những tháng ngày hành xác.
Thay vào đó là sự già nua, từng trải trong đôi mắt đục ngầu, và cái cách nó
lim dim cầm điếu thuốc, đưa lên miệng hút phì phèo trông thật điệu nghệ.
Thỉnh thoảng lại phả nhẹ ra những làn khói mơ hồ huyền ảo, quyện đặc lại trong
cái không khí u ám của thứ ánh sáng mập mờ này khiến Cheer phát tởm! À! Tất
nhiên không phải Cheer kinh tởm con bé này, nó chỉ căm ghét mùi thuốc lá, bởi
bản thân cũng là một đứa đã từng dính phải thứ thuốc đáng sợ này trong suốt một
tháng trời và may mắn cai được nên bây giờ ai phì phèo trước mặt là nó chỉ muốn
giật phắt ra, và vứt đi thật xa.
Nhưng rút cục, bên cạnh nó bây giờ lại là một “
******* “, một “ em cưng “ của lão Hùng, nên nó lại đành ngậm bồ hòn làm ngọt
. Nheo mắt cười hỏi:” Trông bạn có vẻ mệt … Hôm nay đi được bao nhiêu khách
rồi? “ – Một câu hỏi nghe chừng có vẻ quan tâm nhưng lại không kém phần mỉa
mai chua chát, nhưng tất nhiên, đối với “ bọn họ “ thì đó lại là cách hỏi han
thường lệ bình thường. Vậy nên, vẫn rất thản nhiên, tóc xù ngước mặt lên,
thở dài trả lời: “ Hai tăng rồi, cũng mới kiếm được hơn củ thôi, mệt dã man
“. Nói rồi, con bé lại cúi gục mặt xuống, trầm ngâm chờ “ cò “ nhà nó đưa về
.
Haiz… Đúng là số phận con người! Có kẻ làm hộc
mặt ra mà cả tháng cũng chỉ được hai triệu bạc, có kẻ lại chỉ cần ngồi vài
tiếng trong một buổi tối cũng đã kiếm đủ cả tháng lương của người kia. Nhưng
tất nhiên, ánh mắt người đời nhìn vào cả hai sẽ có sự phân biệt. Và nếu để cho
nó lựa chọn lại, chắc chắn nó vẫn sẽ chọn lựa ánh mắt tôn trọng hơn … chứ đời
nào lại để người đời nhìn vào khinh bỉ chỉ vì vài đồng bạc?
Nghĩ đến đây, bỗng dưng nó lại nhớ đến câu nói
của chị lễ tân hồi trước còn làm cùng nó. Đã không dưới một lần, nó nghe chị
chau mày hỏi mỗi khi nhìn thấy đám ca-ve phải dàn hàng như đồ khuyến mãi đã hết
hạn sử dụng trong siêu thị, rồi đứng mặc nhiên cho mấy thằng râu dài bụng phệ
sờ mó chọn lựa như những món đồ rẻ tiền. Mỗi lần như thế, hai chị em lại chơi
trò cá cược đoán người sẽ bị next out thông qua camera được zoom thẳng vào tận
cửa phòng kín.
“ Mai này! Sao bọn nó vẫn còn đủ chân đủ tay mà
lại phải đi làm cái nghề này nhỉ! Mất công tô son chát phấn cả buổi tối rồi
dưỡn dẹo đến đây cho các ông ngắm nghía, không được chọn thì lại mất công đi
về. Coi cứ mạt hạng sao ý! “
“ Vì chúng nó chẳng còn nghề nào khác để mà làm
nữa chị ạ “ – Cheer cười đáp.
“ Sao lại không có nghề nào? Làm thêm như chị
em mình thì không phải là nghề à? Cũng kiếm đủ tiền tiêu vặt mà? Với lại,
bao người què chân cụt tay người ta còn chịu khó lao động được, sao bọn này
phải chọn cái nghề để người đời khinh bỉ như thế nhỉ?”
Nghe chị kể trong bức xúc, Cheer lại cười nhạt
đáp. Phải chăng nó đã chứng kiến quá nhiều chuyện như thế này nên bản thân
cũng chẳng còn thấy lạ lẫm nữa?! Giọng nói mỉa mai đi kèm vài câu châm biếm
lại bắt đầu vang lên.
“ Chị ơi! Sao chị lại đi so sánh khập khiễng
như thế? Đối với chúng mình, một tháng chỉ cần vài triệu để tiêu là đủ,
nhưng còn đối với chúng nó, đôi khi đó chỉ là tiền tiêu một tối mà thôi. Mà
bảo chúng nó làm việc bục mặt ra chỉ để kiếm tiền đốt vào một đêm thì chúng nó
có chịu được không? Không đâu! Người ta có lòng tự trọng thì người ta lao
động bằng trí óc hoặc chân tay để kiếm tiền. Còn bọn nó thì lại thích để lũ
đàn ông động chân chạm tay vào cơ thể mình để có tiền! Có chăng thì cũng chỉ
trách cái bản lĩnh của chúng nó không vững, chứ chẳng thể trách dòng đời đẩy
đưa. Bản thân chị em mình cũng đang phải làm việc trong cái vũng bùn này mà
sao chị em mình chẳng bị hôi tanh mùi bùn? Bởi vì bản chất của mình khác.
Những cái lý do đẩy đưa cho cuộc đời cũng chỉ là sự chối tội của thói chây lười
mà thôi! Quen nằm ngửa ăn sẵn rồi, không thay đổi được đâu “.
Nói đến đây, nó lại cười đắng cay.
Chà! Tại sao nói về “ phò “ nó lại có thể kể rõ
được đến như thế nhỉ? Bản thân nó có phải một ******* đâu? Nhưng bản thân một
******* đã cướp mất thứ hạnh phúc yếu ớt lụi tàn nơi gia đình nó. Đập vỡ chúng
ra và thu nhặt tất cả những gì còn sót lại. Cuốn nhẹm đi, gọn gàng, sạch sẽ
. Đẩy nó đến nước phải đi làm ở những chỗ như thế này đây? Bảo sao nó không
uất, hỏi sao nó không hận?
Nhưng tất nhiên, nó chỉ thương hại chứ không hề
ghét bỏ. Bởi mỗi người có một số phận, một cuộc đời riêng mà! Mình không
phải người ta, mình cũng chẳng thể đứng trên vị trí của người ta mà phán xét.
Nhưng để mà yêu quý thật sự thì không đời nào. Thế mà bây giờ, nó lại phải
ngồi đây, tâm sự với một “ ******* “ trong lúc chờ khách lên nữa cơ đấy! Thật
đúng là cuộc sống mà! Cho dù có vô cùng ghét bỏ thì ngoài mặt vẫn phải nở nụ
cười thật tươi, nói chuyện thật thân thiện. Không tôn trọng thì cũng không
thể tỏ ra khinh bỉ. Về cơ bản thì công việc của một lễ tân đơn thuần như nó
chính là vậy đấy!
…………
[ 5 phút sau ]
“ Đoàngggggg! “
Tiếng súng đột ngột vang lên từ tầng năm dội
xuống phá tan dòng suy nghĩ tiêu cực của nó. Vội vàng ngỏng cổ lên tầng năm
hóng hớt, nó cố tình bấm thang máy lẻn lên phòng vip để xem vừa xảy ra chuyện
gì.
Nhưng tiếc thay, vừa lên đến nơi thì đã bị mọi
người chặn lại. Nghe nói là do hôm nay khách đông nên âm thanh làm việc không
tốt, anh trưởng phục vụ bàn chạy vào nói chuyện với khách thì bị ông ý dí súng
vào đầu dọa bắn.
Đứng từ bên ngoài mà vẫn còn nghe thấy tiếng đám
xã hội đen đang rú loạn lên “ Bắn đê! Bắn chết mẹ nó đi! Làm ăn như *** ý! “
thì cũng đủ hiểu độ hot trong đó dâng cao đến mức nào rồi.
Phải đợi mãi đến một lúc sau, mới thấy ông
trưởng bàn bủn rủn bước ra ngoài, khuôn mặt tái ngắt, chắc cả đời chưa bao
giờ hình dung ra có ngày mình sẽ bị dí súng vào đầu như thế này. Chỗ ổng lướt
qua còn thấy có một vệt nước chảy dài… chắc là do hoảng quá đây mà!
Tình hình càng lúc càng trở nên hỗn loạn khi ông
trưởng bộ phận âm thanh vào phòng xin lỗi khách, sau đó là những tiếng loảng
xoảng nổ lên, tiếng rè rè của cây mic sau khi bị ném mạnh xuống đất trở nên
méo mó tồi tàn. Mặt ông Hưng trở nên tái nhợt, đứng chết chân tại chỗ … Có lẽ
, nếu như không may mắn có sự trở về kịp thời của anh Ryan đứng ra dàn xếp ổn
thỏa thì ngày hôm nay tại quán đã có trận đánh nhau to rồi!
Không hiểu anh đã dùng đến chiêu bài thần kỳ gì
… mà khi bước ra, họ lại quàng vai bắt tay nhau vui vẻ ra về. Nhất là thái độ
giữa anh và sư phụ, dường như có vẻ đã quen biết nhau từ lâu, nhìn cách nói
chuyện thì thấy không hề khách sáo, thậm chí còn rất cởi mở … Quả là đáng ngờ
!
Lúc sư phụ đi qua chỗ nó, bà cũng khéo léo nháy
mắt cho nó khiến con bé sực nhớ ra chuyện mình phải làm.
……….
Cuối giờ làm, khi kim đồng hồ vừa chạm đúng số
12, Cheer vội vàng xách túi chạy ào xuống tầng dưới, nhưng vừa tới nơi thì đã
nghe thấy tiếng xô xát của đám thanh niên manh động. Hình như là một vụ ẩu đả
giữa hai băng nhóm mà một trong số đó chính là hội của sư phụ, còn đội còn lại
thì nhìn có vẻ trẻ trâu … không đáng bận tâm cho lắm!
Đang lò dò định bước ra ngoài, núp vào một góc
an toàn gần nhà mình để xem thì đột nhiên … tiếng còi cảnh sát đột ngột vang
lên khiến tất cả trở nên náo loạn!
Đáng ghét! Đang đến phần li kì thì tự dưng lại
bị phá đám. Trốn trong bụi cây mà Cheer tức lộn cả ruột. Đúng lúc đó, một
bóng người chợt chạy sượt qua, phóng ngay vào ngõ nhà nó … hình như là hòng
chạy trốn khỏi sự rượt bắt của bọn cảnh sát. Nhưng … nếu như không nhầm thì
tiếp tục đi nữa là thằng ngu ấy sẽ đâm đầu vào ngõ cụt.
Máu anh hùng nổi lên, Cheer đột ngột lao vút ra
ngoài, nắm lấy tay tên điên kéo tuột vào nhà mình, dúi đầu hắn xuống cho núp vào
trong cửa ở phía bên góc cổng. Mặc cho tên điên cứ liên tục vùng lên chống trả
, cho đến khi đèn cảnh sát chợt lướt sượt qua. Tên điên mới từ từ trở về trạng
thái yên lặng …
Sau khi sự truy bắt của cảnh sát đã dần dần lắng
xuống, Cheer vội vã bỏ tay mình ra khỏi người hắn. Đến lúc này, ra ngoài ánh
sáng, hắn mới kịp định thần lại … con nhỏ đang đứng trước mặt mình chính là
con nhóc mà chiều nay cái Nhi đã đưa hình cho hắn nhờ xử lý … Nhưng sao lại …
bây giờ đột nhiên trở thành ân nhân… thật khó xử!
- Này! Em là Cheer hả!
- Không! Em là ân nhân của anh! – Mặt nó tỉnh
bơ trả lời, nhưng lại thấy mặt anh ta nhăn lại, con bé mới xua tay cười – Đùa
đấy! Sao anh biết em!
- À ờ… Thì như này… Em với cái Nhi có thù oán gì
với nhau vậy?!
- Nhi?…
……………………….
[ Trở lại buổi sáng hôm đó ]
Sáng chủ nhật, trong khi Chan còn đang điên
loạn vì suốt tối qua không gọi được cho Cheery thì chuông báo khách nhà hắn đã
bị bấm phá liên hồi. Cau có bước xuống nhà, Chan lại càng ngạc nhiên hơn khi
biết kẻ làm phiền mình chính là Nhi …
Sáng sớm ra mà đã đến đây làm gì? Chan còn chưa
kịp mời, Nhi đã chạy ào vào, nói rằng hôm nay muốn làm ăn sáng cho hắn.
Ừm… làm thì làm … con nhóc bệnh tật đó thích làm
gì thì làm … Chan cũng chẳng buồn chấp! Nhắc nhở nó vài câu cấm phá hỏng gian
bếp nhà hắn, rồi Chan lại đi ngủ, chờ đến khi dậy có thức ăn là vừa.
Được Chan cho phép tự tung tự tác trong phòng
bếp, cái Nhi hớn hở ra mặt, nó cứ lăng xăng chạy đi chạy lại mãi, cho đến
khi mọi thứ đều xong xuôi, con nhóc mới hí hửng bê lên cho thằng Chan …
Nhưng …
“ Chó ghẻ đầu chết tiệt! Làm cái quái gì mà
không nghe điện thoại thế! “
Tiếng thằng Chan mắng một ai đó khi đang nằm ôm
điện thoại khiến cái Nhi chợt dừng khựng lại ở cầu thang … Bản năng của con gái
khiến nó liền nhẹ nhàng áp sát tai mình vào cánh cửa, lặng lẽ lắng nghe.
“ Cheer chó chết! Tôi mà bắt được thì cô chết
với tôi! “
……
“ Choang! “
Cả khay cơm lập bức bị đổ cái rụp xuống mặt đất
…
Nhi lúng túng ngồi thụp xuống dọn dẹp, tay chân
bủn rủn …
Nghe thấy tiếng động, thằng Chan cũng chạy ra
xem sao …
Thấy mặt Nhi trắng bệch, trông thẫn thờ như
người mất hồn, hắn cũng không khỏi lo lắng.
- Em làm sao thế?
Vội gạt tay hắn ra, con bé mỉm cười gượng gạo,
nói rằng “ em không sao “, nhưng nỗi hận đối với Cheery ở trong lòng nó thì
mỗi lúc dâng lên một lớn … Nhi quyết sẽ trả thù …