Cú đấm của một đứa con gái- Chương 37 - 38 - 39
Trả tự do cho nhau
Sáng ngày hôm sau dậy đi học, mắt nó sưng như vừa bị đấm. Nhìn dáng vẻ dặt dẹo của con bé khi vừa bước ra khỏi cửa, Chan không khỏi ngăn lòng xót xa. Đã đứng chờ nó ở trước cửa nhà được một hồi lâu, chỉ chờ con bé chạy qua là hắn liền xuất hiện. Nhưng rút cục, ngay cả khi Chan đang đứng lù lù ngay trước mặt, nó cũng chẳng buồn nhìn, chỉ đánh mắt liếc hờ qua một cái rồi lại lạnh lùng bước đi.
Cheer sao thế nhỉ?
Chẳng nhẽ lại vì cái Nhi?
….
Không! Không thể nào!
Tối qua Cheer về rồi Nhi mới đến mà …
….
A… Hay là… cái điện thoại!
….
Phải rồi! Tối qua nửa đêm tự dưng Nhi dựng Chan dậy đưa điện thoại của Cheer cho hắn. Liệu có phải đã có chuyện gì xảy ra không?
………..
Thần người suy nghĩ một hồi lâu, rồi Chan lại vội vàng đuổi theo con bé.
- Yà! Cô bị làm sao thế!
Mặc cho Chan đột nhiên xuất hiện với vẻ mặt rạng rỡ hơn hoa, Cheer vẫn lạnh băng như một tảng đá.
- Làm cái trò gì đấy? Cút đi! – Nó khẽ ngước mắt lên lườm.
- Ô! Hôm nay chưa uống thuốc à! Lại dám chưi? cậu! Láo nhỉ! – Thằng Chan cố tình đùa cho đôi bên bớt căng thẳng.
Vẫn còn đùa được, vẫn còn cợt nhả được …
Chẳng hiểu là cái loại người gì nữa …
Lần này thì chẳng thèm ngước mắt lên nhìn hắn nữa, nó cúi gằm mặt xuống đất, đôi môi nhỏ xinh khẽ nhếch lên một nụ cười khẩy…
Rồi con bé nhỏ nhẹ nói.
“ Anh vẫn thích dính dáng đến cô ta đúng không?
Anh thích tự do?
Được! Tôi cho anh tự do!
Cái gì đã không muốn là của tôi, thì tôi cũng chẳng dám giữ!
Đừng bao giờ làm phiền tôi nữa! Còn muốn sống thì mau biến đi! “
Quắc ngược mắt lên nói, giọng con nhóc đanh lại nghe như sấm rền khiến thằng Chan đứng chết lặng … để mặc cho con bé lạnh lùng bước qua mình … hắn thật sự không dám níu giữ nữa …
Tự dưng cảm thấy bản thân thật sự đuối sức …
Tại sao lúc nào cũng là ghen tuông và hờn giận …
Làm thế nào cũng không xong …
Dù cố gắng giải thích thế nào cũng bị hiểu nhầm …
Bỗng nhiên lại thấy khóe môi mình mặn chát.
……………………
Tối ngày hôm đó, trời mưa tầm tã, vẫn có một tên ngốc đứng chờ dưới cửa nhà nó, mặc sự thờ ơ của con bé, mặc cho bao người qua lại chỉ chỏ, tên ngốc vẫn đứng đó, ngước mắt lên nhìn ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ khung cửa sổ bằng gỗ ở phòng con bé… chờ đợi sự tha thứ từ một kẻ cứng đầu nào đó …
Nhưng mặc kệ! Kẻ cứng đầu vẫn nằm im re trong phòng, thỉnh thoảng lại ti hí mắt nhìn ra bên ngoài. Tất nhiên, chỉ là ti hí thôi, tuyệt đối không để cho kẻ ngốc kia được quyền tưởng bở. Và mỗi lần nhấp nhổm nhìn ra như vậy … Nhìn làn mưa trắng xóa đang bao trùm lấy hắn, tim Cheer lại khẽ nhói lên từng nhịp … Nó đã ghét mưa như vậy, hắn lại còn yêu mưa. Rõ ràng là ông trời không muốn cho hai kẻ trái ngược nhau này được nắm tay đi trên cùng một con đường …
Khẽ thở dài… Nhưng mà biết làm sao! Giận thì giận, nhưng nếu cứ để hắn đứng thế kia thì sẽ ốm mất! Mà ngày hôm nay cũng thật khắc nghiệt, ông trời mưa như trút nước, cảm tưởng gió bão mạnh đến nỗi những hàng cây cổ thụ xung quanh nhà nó đều ngả nghiêng đến nỗi uốn mình cong veo hết cả. Thế mà hắn vẫn đứng đó, vẫn trơ trơ ra như thế… cả người ướt nhẹp. Còn trong tim thì không biết ra sao …
Không thể chịu được nữa rồi! Cầm vội lấy cây ô màu hồng của mình lóc cóc chạy xuống nhà, Cheer lao ra như liên rồi vội vàng kéo tuột tên ngốc ấy vào bên trong mái hiên.
- Điên đủ chưa?
Còn chưa kịp định thần lại xem chuyện gì vừa xảy ra, ánh mắt cay xè vì ướt nhẹp chỉ đang chơm chớp nhìn lên cây ô màu hồng tai thỏ mà Cheer đang cầm trên tay… tự dưng kí ức về một ngày hẹn hò đầu tiên của chúng nó chợt hiện về.
- Vẫn là nó …
- Sao?
- Ngày đầu tiên đi chơi với tôi cô cũng dùng cây ô này … bây giờ vẫn lại là nó … – Vừa nói, Chan vừa khẽ tủm tỉm cười, hình như hắn lại tự thấy mãn nguyện gì đó.
- Thì sao? – Thấy Chan cười, Cheer lại chợt đỏ mặt, vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng lại không thích cho phép Chan tự đắc, nên nó thái độ luôn.
- Lớn tồng ngồng ra rồi còn dùng cái thứ trẻ con này. Đúng là chỉ có cô mới thế!
- Ờ! Trẻ con! Còn hơn đồ điên! Đồ dở hơi! Đồ thần kinh! Mưa gió như này còn bày đặt đứng đây! Bộ não anh có vấn đề hả?
- Ừ… vì ai mà tôi điên như thế này! – Nhìn thẳng vào mắt Cheer, Chan nói, giọng hết sức nghiêm túc khiến cho hai má con bé chợt đỏ bừng lên e ấp, vội vàng cúi thụp đầu xuống, nhét vội cây ô vào trong tay hắn, rồi nó lại lạnh lùng trốn ngay vào nhà.
- Tùy!
“ Tùy! Cũng được! Vậy là tôi vẫn có quyền yêu em đúng không? “ – Nhìn theo bóng Cheer hấp tấp chạy vào nhà, hắn lại thần người trộm nghĩ …
……………………..
Mặc dù đã vào đến nhà rồi mà chuông điện thoại của nó vẫn không ngừng reo lên ầm ĩ. Thật sự cảm thấy phiền, Cheer liền chặn luôn cuộc gọi, chặn cả tin nhắn, và đổi tên của hắn thành “ Đồ Đáng Ghét “ … Thế đấy! Ta ghét nhà ngươi! Nhà ngươi là đồ đáng ghétttttttttttt!
……..
Cũng trong tối ngày hôm đó, vẫn như thường lệ, mẹ Cheer lại lên quán nước nhà bác Liên và vô tình nghe được câu chuyện về tối ngày sinh nhật hôm đó. Sau khi sự thật được hé lộ, bà vô cùng bất ngờ và sợ hãi khi biết được quản lý ở đó lại là một tên xấu xa đê tiện như vậy. Không những định đưa con gái mình vào con đường tăm tối, mà chính hắn còn là người đã thuê thằng Hoàng xử lý bạn thân cái Cheer. Không thể để cho con gái mình làm việc ở cái động trá hình như vậy nữa, ngay khi trở về, bà liền làm ầm lên và bắt cái Cheer phải nghỉ việc. Nhưng … rất tiếc, con bé đã tự mình đưa ra quyết định trước cả mẹ ngay từ tối hôm ấy rồi, thế nên một cuộc ẩu đả to tiếng xảy ra giữa mẹ và con là điều không thể tránh khỏi. Mặc cho mẹ ngăn cấm, nó vẫn gân cổ lên cãi và quyết không chịu nghỉ việc. Vậy là mối quan hệ giữa hai mẹ con nó chính thức rơi vào tình hình chiến tranh lạnh.
Tối hôm đó, hình như mẹ lên cơn đau bụng,nhưng vì giận mẹ nên nó lại không thèm bận tâm… cứ để cơn đau ấy kéo dài âm ỉ mãi ….
Mẹ ơi! Con xin lỗi!
Sáng ngày hôm nay là kì thi chất lượng cuối cùng của học kì một, thi môn sử.
À… Sử … Tất nhiên… chả đứa nào điên mà học… trừ mấy đứa có tính điên thâm niên sẵn rồi thì không chấp!
Cheer cũng chả học, mình nó làm một em phao ruột mèo dài ngoằng ngoẵng. Cất công đánh máy rồi cắt ghép suốt từ tối hôm qua… em phao dài tận 2 mét cuối cùng cũng đã đến lúc giúp nó mở mày mở mặt!
Ngồi một mình ở ngay bàn đầu trong cái phòng trông chặt còn hơn trại giam … thế mà một mình nó vẫn đủ bản lĩnh để truyền tay nhắc bài cho cả lớp. Cứ mỗi lần cô giám thị đi ra ngoài tán gẫu với thầy coi thi là y như rằng bọn nó lại nhao nhao hết cả lên … riêng Cheer thì vẫn bình tĩnh. Em ruột mèo liên tục nhấp nhổm lúc phồng lúc xẹp ngoan ngoãn hành động ở trong bàn tay nó khiến con bé trải qua hai câu đầu ngon lành!
Nhưng đến câu thứ ba…
Vâng! Đang hí hoáy mở bài ra đến câu thứ ba thì tự dưng một bàn tay vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp đặt cái bụp lên tay nó, rồi rút cái viu em ruột mèo ở bên dưới ra, mặt đanh như thép ném vút lên mặt bàn …
Nhưng chẳng may, em ruột mèo quá dài … từ bàn con Cheer lên đến bàn giáo viên tạo thành một chiếc cầu vồng màu trắng dài ngoẵng khiến cho cả lớp phải phá lên cười vì trò lố của mụ giám thị.
Mặt nóng phừng phừng, bà giám thị lập tức đặt cái phắt tờ biên bản xanh rờn lên mặt bàn con Cheer, bắt nó ký.
Dùng ánh mắt vô cùng trân trối ngước lên nhìn cô giám thị, con bé mếu máo…
- Cô ơi! Em xin lỗi! Lần sau em không như thế nữa đâu ạ!
Vẫn lạnh lùng, bà ta đằng hắng.
- Nếu biết phải xin lỗi chi bằng từ đầu đừng có làm.
- Hu hu! Em trót dại mà, lần sau em không dám thế nữa đâu ạ! Cô tha thứ cho em nhé?!
- Kí đi rồi xin lỗi …
Con mụ máu lạnh! Con Cheer thầm nhủ trong lòng, rồi vẫn kiên quyết không kí. Đến nước này thì nó đành nói bằng giọng tỉnh bơ.
- Kí rồi thì em còn xin lỗi làm gì nữa?
- Hừ… cô! Cút ra ngoài ngay!
- Cút thì cút!
Nói rồi, nó liền đứng phắt dậy rồi bước ra phía hành lang, xách cặp đi thẳng.
Xì! Dù gì thì cũng chỉ là kì thi chất lượng, chẳng ảnh hưởng gì đến điểm học kỳ. Cheer chẳng care.
Lóc cóc khệnh khạng bước ra khỏi cổng trưởng, nó mới lò dò lôi điện thoại từ trong túi xách ra kiểm tra … Có đến năm cuộc gọi nhỡ? Đều là số từ bác Liên? Rút cục là có chuyện gì đây?
Tự dưng cảm thấy có điều chẳng lành, Cheer vội vàng ấn nút gọi lại.
Giọng bác Liên từ đầu máy bên kia vang lên khiến con Cheer choáng váng, mẹ nó phải mổ viêm ruột thừa cấp tính …
Tai nó như ù đi vì hoảng loạn, mọi thứ xung quanh cũng lập tức trở nên mờ nhạt … Tay chân bủn rủn, Cheer vội vàng chạy ra đường lớn bắt taxi rồi nhanh chóng phóng đến bệnh viện … Ngồi trên xe mà lòng nó nóng như lửa đột, cả người đờ đẫn đến nỗi ông taxi phải hỏi mãi con bé mới kịp định thần lại để đánh vần cho xong tên bệnh viện.
……………………..
Bước vào bệnh viện, nó lại chạy nhắng lên tìm mẹ, lúc này mẹ vẫn còn tỉnh táo, mẹ bảo cái này cũng là mổ nhẹ thôi, không để lại hậu quả gì cả. Nhưng Cheer vẫn lo. Rồi nó liền nhanh chóng nghe theo lời mẹ đi đăng ký mổ nội soi, đóng tiền viện phí, và mua một lô những thứ đồ cần thiết dành cho người bệnh. Lần đầu tiên trong đời phải lăng xăng lo lắng cho người bệnh như thế … là mẹ mình … nên Cheer chỉ biết làm thật hết sức …
Hơn 5 giờ chiếu, cuối cùng thì mọi thủ tục cũng đã được hoàn tất, chỉ còn chờ mẹ trên bàn mổ …
Ngồi ở ngoài, lòng nó lo như lửa đốt, hai tay thắt chặt vào nhau nhưng vẫn không thể rơi nổi một giọt nước mắt. Bởi nó biết, lúc này đây, khóc lóc cũng chẳng giải quyết được chuyện gì cả. Phải mạnh mẽ, phải thật mạnh mẽ, và không được phép gục ngã … Bởi giờ đây, chỉ còn mình nó là chỗ dựa cho cả gia đình. Nếu đến nó mà cũng gục ngã thì mẹ và em trai còn biết nương tựa vào ai?
Vậy mà có những người họ hàng không biết, còn nói nó là đồ vô tâm, lạnh lùng vô cảm, mẹ ốm nặng thế cũng không thèm nhỏ một giọt nước mắt. Còn tham lam tối đến vẫn muốn đi làm kiếm tiền nên mới nhờ mọi người gọi thằng Quân ra trông mẹ. Thật không biết mẹ nó đã giáo dục chúng nó như thế nào để chúng nó trở nên nhẫn tâm như thế này đây!
Thế đấy …
Khi nó cố nén nỗi đau vào bên trong để có thể tỉnh táo sáng suốt mà xử lý mọi chuyện thay cho mẹ thì họ lại nói nó là đứa lạnh lùng vô cảm?
Chẳng nhẽ tôi lại phải khóc lóc sướt mướt trước mặt mấy người thì mấy người mới vui lòng?
Nhưng … đừng hòng … những kẻ không xứng đáng thì không được phép thấy nước mắt của tôi đâu …
Lặng lẽ chạy ra khỏi căn phòng màu xanh lạnh lẽo, vừa đi, nó vừa cố mím môi, cổ họng nuốt xuống ừng ực … cố gắng ngăn cho nước mắt không được ào ra trước khi con bé kiếm được một chỗ trốn an toàn …
Bước chân càng lúc càng nhanh hơn, cho đến khi nhìn thấy một góc khuất dưới chân cầu thang, con bé liền vội vã tấp vào, rồi nhanh chóng ngồi thụp xuống, ôm gối khóc ngon lành …
Từng dòng nước mắt đã được cất giấu, đè nén, chôn chặt suốt bấy lâu nay … tưởng chừng như khô cạn… nay lại đột ngột trào ra không sao ngăn lại được …
Cứ ngỡ rằng xung quanh chẳng có ai thì nó cứ khóc, khóc cho thỏa lòng để cho đến khi đứng dậy, bước ra ngoài kia, nó lại buộc mình phải giữ bình tĩnh, và nhanh chóng đeo chiếc mặt nạ nụ cười vào, diễn tiếp vai một cô bé lạnh lùng, cô độc.
……..
Đang ngồi bó gối nấc ừng ực ở dưới chân cầu thang, bỗng, có một cái bóng cao lênh khênh xuất hiện trước mặt, chắn hết tầm nhìn của nó khiến con bé phải ngước mắt lên, ngơ ngác đến ngây người …
- Chan …?
- Đứng dậy đi! Đứng dậy rồi nói chuyện! – Vừa nói, hắn vừa đưa bàn tay to bản, ấm áp của mình ra, tỏ ý muốn Cheer nắm lấy, nhưng con bé lại tự động đứng dậy, vội vàng phủi quần áo rồi tỉnh bơ trả lời.
- Về đi! Anh đến đây làm gì?
- Sao em ngang thế nhỉ? – Cố nắm chặt lấy tay con bé, hắn ghì lại.
- Yà! Bỏ ra! Bảo bỏ ra cơ mà! – Nhìn Chan dám ngang nhiên nắm lấy tay mình, con bé quắc mắt quát. Nhưng không ngờ, hắn lại tiện đà kéo mạnh nó vào lòng mình, ôm trầm lấy.
- Làm ơn … đừng có chuyện gì cũng tự giải quyết một mình như thế có được không? Hãy để dành một phần trách nhiệm cho anh với chứ!
Nằm trong vòng tay của hắn, dù rất muốn khóc òa lên, nhưng con bé vẫn phải cố nhịn, dùng hết sức bình sinh của mình, nó đột ngột đẩy mạnh hắn ra, rồi mắng.
- Này! Dạo này anh hơi bị láo rồi đấy! Tôi hơn anh một tuổi. Khôn hồn thì gọi bằng chị đi! Ranh con láo toét! … – Nói xong, nó lại lẳng lặng bỏ đi, không quên ném lại một cái lườm lạnh ngắt … khiến thằng Chan sợ xanh mặt. Nhưng vẫn thấy thích … vì đó mới là Cheer, vì dù sao … cuối cùng con bé cũng trở lại là mình, lại có thể mắng hắn được rồi!
………………
Lẽo đẽo chạy theo Cheer, mặc cho con bé tảng lờ mình đi, nhưng hắn vẫn nhất quyết bám riết như một cái đuôi loẵng ngoẵng khiến cho bao người đi qua phải ngoái đầu nhìn lại bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Bẵng đi có một lúc mà khi trở về mẹ đã ra khỏi phòng mổ rồi, Cheer vội vàng chạy vào trong phòng thì đã thấy mẹ chìm vào giấc ngủ … Nhìn khuôn mặt xanh xao ốm yếu hom hem của mẹ lúc này đang nhắm mắt ngủ yên trông thật hiền. Khác hẳn với những lúc to tiếng quát mắng chúng nó. Tự dưng lại muốn khóc quá, nghĩ lại mới trước đó một ngày, mẹ vẫn còn đủ sức để quát mắng nó, nó vẫn còn sức để gân cổ lên mà cãi nhau với mẹ … sao mà bây giờ cảm thấy hối hận thế…. Nỗi hối hận càng lúc càng tăng gấp bội khi nghĩ đến nỗi đau mà mẹ đã phải chịu đựng một mình trong căn nhà lạnh lẽo đó …
Đôi bàn tay nhỏ bé của Cheer khẽ nắm thật chặt, Chan nhìn thấy thế, nhìn thấu nỗi đau mà Cheer đang phải trải qua, nên hắn lại nhẹ nhàng tiến đến… và đặt bàn tay mình lên tay đó, xoa dịu nỗi đau cho con bé …
Tệ thật! Lúc này thì con bé chẳng thể từ chối được nữa … Nó quá “ yếu “! Chẳng còn sức đâu mà chống đối nữa …
Bệnh viện…
Ngồi lặng đi bên hàng ghế gỗ phủ sơn xanh lạnh lẽo ngoài hành lang đối diện phòng bệnh, Cheer vẫn cúi đầu đăm chiêu nhìn xuống đất. Đây là lần đầu tiên nó phải một mình gánh vác những chuyện lớn như thế này, cảm giác áp lực nặng nề từ những người xung quanh thật khó thở quá! Nhưng con bé vẫn phải cố gắng bỏ ngoài tai, bỏ qua tất cả để mà sống thật tốt, để chăm sóc cho mẹ thật chu đáo … để cho họ thấy … những người như họ… chẳng có tư cách quái gì mà phán xét nó cả! Những con người… khi mà ở bằng tuổi nó … họ đã bao giờ phải đứng trong hoàn cảnh như nó đâu?
- Em không định đi làm à?
- Chắc là không! Tối nay thằng Quân bận đi học thêm rồi!
- Cứ đi đi! Anh ở lại trông mẹ cho! – Chan nói, giọng rất nghiêm túc.
- Anh muốn tôi sớm thành trẻ mồ côi à? – Cheer trợn tròn mắt, tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên nhìn Chan đầy lo sợ.
- Này…. Đừng có khinh nhau! Anh cũng có kinh nghiệm chăm sóc người ốm rồi đấy! – Hắn chau mày nói.
- Như nào? Chăm chó hay chăm mèo?
- Chăm cá … – Giọng hắn càng lúc càng nhỏ lại …
- Ồ … Thế hóa ra trong mắt anh mẹ tôi ngang hàng với một con cá à? Được! Rất tốt! Tốt lắm đấy! Xin cảm ơn! – Cheer mỉa mai!
- Nàoooo! Thế có để anh giúp không đây! – Thằng Chan gào lên trong sự xấu hổ.
- Hừ! Thôi được rồi! Trông cậy vào anh đấy! Nếu chưa muốn chết sớm thì làm ăn cho cẩn thận vào!
- Hừ! Nhờ vả thế đấy! Chó ghẻ đầu! – Chan lầm bầm, nhưng lòng lại vui như mở cờ vì đã nắm được cơ hội.
- Lèo nhèo cái gì đấy? – Trước khi đứng dậy, nó vẫn còn quắc mắt lên nhìn.
- À không! Có gì đâu! Tiếng ti vi ý mà! – Vừa nói, hắn vừa ú ớ chỉ vào bên trong.
- Liệu hồn! …
Thế đấy! Khi con ngựa đã xuống mã thì vị trí của nó chẳng khác gì một con lừa … Vị trí của Chan bây giờ cũng chính là vậy!
……………..
Ngồi ở chỗ làm mà con bé cứ đứng lên ngồi xuống mãi, khi thì đứng đần ra suy nghĩ, lúc thì lại đi loanh quanh thành vòng tròn như con hâm. Tự nhiên cảm thấy ý định giao mẹ cho Chan là một sai lầm kinh khủng khiếp … nên nó chỉ muốn được sớm tan ca để trở về bệnh viện chăm sóc mẹ.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại từ trong túi áo vang lên phá tan dòng suy nghĩ rối bời của con bé.
Giọng mẹ cất lên thều thào …
- A lô! Mai à … Xin về sớm được không con …
- Sao thế ạ? – Cảm nhận được có chuyện chẳng lành, mặt nó liền biến sắc.
- Mẹ sắp chết đến nơi rồi … Mẹ không thể cầm cự được nữa … – Bà nói trong sự lo lắng …
- Vâng! Con biết rồi ạ! – Nói rồi, nó vội vàng cúp máy, rồi chạy vù đến bên ông quản lý mà năn nỉ, xin lấy xin để đòi về sớm bằng được … may mà có lý do chính đáng nên lão Tuấn nhà quê cuối cùng cũng cho phép.
Vừa nhận được lệnh đồng ý, nó vội vàng với lấy cái túi xách rồi hùng hục chạy ra khỏi tầng hầm, bắt taxi phi bạt mạng ….
………………..
- Mẹ! Sao thế mẹ!
- Bảo nó ra ngoài đi! – Vừa nói, mẹ vừa đánh mắt về phía chú lừa con đang cúi đầu ngượng nghịu. Ngay lập tức, Cheer lườm một cái, cừu thất thế liền chạy bắn ra ngoài.
- Mẹ đau bụng quá! Mẹ muốn đi nặng … nhưng không thể nhờ nó được … mau mang cái bô ra đây cho mẹ!
À … chuyện tế nhị! Bảo sao … Đúng là con trai thì không thể giúp được!
Sau khi mẹ đã giải quyết xong chuyện “ đại sự “, Cheer lại cầm hậu quả của mẹ đi “thanh lý môn hộ”. Lúc đi qua chỗ Chan đứng, nó lại cười tủm tỉm. Ngay lập tức, Chan liền đuổi theo …
- Đi đâu đấy! Cho đi mới! – Chan hớn hở.
- Đi đổ bô cho mẹ đấy … Thích xem không? – Giọng cái Cheer đanh lại, vô cùng nghiêm túc.
- … – Nghĩ đến đổ bô, và “ vô số “ thứ khác ở trong bô, mặt Chan tái ngắt, nụ cười trên môi hắn cũng đột nhiên dập tắt … Khẽ nheo mắt cười méo mó, Chan đành xin ở lại …
……………..
Lần đầu tiên cầm “ phế phẩm “ của một người đem đi xử lý … Thật sự trong lòng Cheer cảm thấy vô cùng “ khó tả “ … Một mình lò dò bước vào khu vệ sinh ẩm thấp của bệnh viện nằm sâu trong dãy hành lang tăm tối, mùi ẩm ướt bốc lên khiến nó thấy gai hết cả người. Tại sao trong bệnh viện mà vẫn còn cái khu kém vệ sinh như vậy cơ chứ… Huhu…
Đang giải quyết hậu sự, bỗng, có tiếng như hai miếng đồng va chạm vào nhau tạo nên một âm thanh vô cùng đáng sợ đột nhiên vang lên âm vọng trong đêm vắng khiến cho Cheer vội vàng xách bô chạy vụt ra ngoài, vừa la vừa hét …
- Gì đấy! Gì đấy! Có chuyện gì đấy!
- Ma! Huhuhu! Trong kia có ma! – Vừa nói, nó vừa chỉ thẳng vào bên trong phòng vệ sinh. Nhưng mọi sự chú ý của thằng Chan thì lại chỉ nhằm vào chiếc bô đang được giơ lên từ phía tay con Cheer …
- Này… em có ngửi thấy mùi gì thơm thơm không?!
Xấu hổ. Cheer vội vàng đẩy mạnh Chan ra, rồi xì mũi.
- Hừ! Cút đi!
…………………………..
Hai đứa cứ mải chí chóe với nhau ở bên ngoài mà không để ý trong phòng bệnh đã có người đến thăm tự bao giờ. Lóc cóc chạy vào thám thính, nó nhận ra ngay đó là vợ chồng nhà bác Quang.
Vừa nhìn thấy mặt thằng Chan, bác Quang liền chau mày nghi hoặc, giở giọng tra hỏi.
- Thằng nào đây Mai?
Không để cho Chan có cơ hội ra mặt, Cheer vội vàng phủ đầu ngay.
- Dạ… dạ… là em trai kết nghĩa của cháu ạ!
- À… em trai tốt nhỉ! Giờ này rồi mà vẫn còn đến giúp chị được cơ đấy!
- Vâng! Cháu rảnh mà! – Vừa nói, Chan vừa nhoẻn cười nhăn nhở.
- Thế thằng này năm sau định thi trường nào thế?
Suy nghĩ phân bua một hồi, Chan lại dõng dạc trả lời.
- Dạ! Cháu định vào trường Kiến Trúc ạ!
- Vào trường Kiến Trúc để ra làm thợ xây à?
Trước câu hỏi vô cùng vô ý của bác Quang, cả Chan vào nó đều đứng im, chán chẳng buồn trả lời, sắc mặt cứ phải gọi là chán hẳn!
Duy chỉ có bác Liên là lại gân giọng lên quát lớn.
- Này cái thằng kia! Mày bỏ ngay cái thói châm chọc con nhà người ta đi nhé! Học kiến trúc mà làm thợ xây thì học làm quái gì! Đã ngu thì đừng có mà tỏ ra nguy hiểm! Sao mà tao ghét mày thế không biết! Ghét từ đầu tới chân! Không ưa mày được cái điểm gì cả! Thôi mày cút đi!
Vừa nói, bác vừa vênh mặt lên ****, vừa **** vừa lườm khiến bang Quang chỉ biết đứng im chịu trận, bĩu môi đầy tức tối, nhưng không dám cãi lại vợ đến một câu. Trước màn bắn rap đầy uy lực của bác Liên, mẹ cái Cheer không khỏi ôm bụng cười đau khổ, chỉ xin bác Liên đừng mắng nữa không dây chỉ vừa mới khâu ở bụng bục ra thì chết dở!
Chan và Cheer cũng chỉ biết ôm thành giường cười ngặt nghẽo, đưa mắt nhìn nhau lẳng lặng cười thầm mà chẳng dám ý kiến lấy một câu.
…………
- Thế thôi hai bác về đây nhé! Mai hôm nay ở lại trông mẹ à?
- Dạ vâng ạ! – Nó tươi tỉnh đáp.
Đánh mắt sang nhìn Chan, rồi bác Quang lại hỏi hắn thân mật như với đứa trẻ trong nhà.
- Thế còn thằng này? Có về luôn không bác cho đi nhờ?
- Dạ không ạ! Đêm nay cháu định ở lại đây trông cho chị Mai ngủ mà!
“ Cái gì cơ? “ – Thằng Chan vừa nói xong, Cheer liền quay ngoắt sang nhìn hắn, đôi mắt trợn tròn lên đầy kinh ngạc.
Sau khi hai bác đã cùng dắt nhau ra về, Cheer mới vội vàng quay sang hỏi Chan.
- Vừa nãy nói linh tinh cái gì đấy!
- Linh tinh gì đâu! Anh nói thật mà! – Vừa nói, hắn lại vừa nhanh chân rảo bước tiến đến chiếc giường còn trống trong góc phòng, rồi nhanh nhẹn dọn dẹp chỗ ngủ cho cái Cheer.
- Yà! Định không về thật đấy hả!
- Ừ! Anh về thì ai trông em ngủ! Thôi em đi làm mệt rồi thì đi ngủ đi! Anh trông mẹ cho! – Chan nói rất nghiêm túc, vẻ như một người đàn ông trưởng thành thực sự.
- Anh có biết là mặt anh không có tem bảo hành không? – Con bé khẽ nhăn trán ngập ngừng …
- Tin anh một lần thì em chết à! – Chan chau mày đằng hắng khiến cho Cheer càng lúc càng cảm thấy không nỡ từ chối, nhưng nó vẫn đá xoáy.
- Suýt chết một lần rồi còn gì?!
……………….
Miễn cưỡng leo lên giường giả vờ ngủ …
29 phút sau …
Nó đã bắt đầu nghe thấy tiếng ngáy …
Không phải từ mẹ …
Lại càng chắc chắn không phải từ nó …
Vầng…
Là từ cái kẻ to mồm đang gục đầu lăn lóc trong căn phòng đấy ạ!