10. Hơi bị yêu anh...

Hơi bị yêu anh...

Em thề, em sẽ chẳng bao giờ dám nói điều gì cho cái Nam Chi biết nữa. Em thề, em thề thật đấy! Nó làm em ê ẩm mặt mày, nó làm em hơi bị ngượng khi nó nói toáng lên với anh là em thích anh. Mà đâu phải chỉ có mình anh ởđó kia chứ? Nguyên cả một “xiên người” cỡ xấp xỉ một tá. Hơi bịđông, mà toàn những kẻđang khô héo thời sự, chực chờ một thông tin âm ấm đủđể nhâm nhi giết thời gian trong giờ nghỉ giữa buổi. Ngay từ hôm đầu bước chân vào lớp, em đã đặt anh vào tầm ngắm. Đầu tiên chỉ là ngấm ngầm ngắm anh từđằng sau, len lén nhìn anh từ một góc khuất. Rồi mạnh dạn hơn, em cố tình đi qua anh để hứng chút giọng nói, tiếng cười của anh làm vốn. Cho đến hôm kia, sau hai tháng học chung, em đã dùng chiếc điện thoại của mình, chụp trộm anh. Em add ảnh của anh vào số máy bàn nhà em, để thỉnh thoảng, nhớ anh, em lấy máy bàn gọi vào di động. Khuôn mặt anh sẽ hiện lên, như thể anh đang gọi cho em vậy. Em giữ bí mật đó được hơn hai tháng thì bị lộ. Hôm đó, em đang ngồi buôn chuyện với cái Nam Chi, mẹ gọi, tất nhiên, bằng máy cốđịnh ở nhà. Và khuôn mặt anh hiện lên. Em rất vô tư, bảo: “Mày ngó xem, ai gọi tao vậy, Nam Chi?” Và trời ạ, nó rú lên: “Mặt thì rõ là mặt của đồng chí Tri lớp mình nhưng tên thì… mày đặt đồng chí ấy là gì thế này?” Em nhào ra, vồ lấy chiếc điện thoại. Chắc mặt em và con tôm luộc lúc đó chẳng khác nhau là mấy. Em vẫn để tên cho số máy nhà là “My home”. Nam Chi chưa bao giờ là đứa hiền lành và biết điều cả. Nó tra em. Thiếu đường là nó dùng nhục hình để bắt em phải khai nhận. Tại sao Tri lại được gọi là “My home”? Tại sao mẹ em lại dùng máy của Tri để gọi điện cho em? Nó đe dọa sẽ không từ một thủđoạn nào để bắt em phải khai nhận. Và nếu đúng là em và anh đã yêu nhau lén lút trong suốt bốn tháng qua, mỗi ngày trong thời gian đó, nó sẽ phạt em một trăm cái nhéo. Vị chi là em sẽ bị cả thảy là mười hai nghìn cái nhéo. Em không còn cách nào khác là phải kể lại toàn bộ câu chuyện. Nghe xong, nó đã xử sự với em như anh thấy đó. Em ngượng đến muốn độn thổ nhưng vẫn kịp hả hê vì không phải che giấu tình cảm của mình nữa. Anh lúc đó cười toe toét, trông hơi bị yêu đấy! Anh nói gì nhỉ? À, anh nói: “Đồng ý, mời cà phê miễn phí đến khi nào hết thích anh thì thôi, chịu không?” Không lẽ lúc đó em lại bảo anh mời em ngay đi?

Sau lần đó, em chủđộng nhắn tin vào máy anh, kỳ kèo rằng em đang thèm cà phê miễn phí. Anh gọi lại, hẹn. Buổi cà phê đầu tiên ấy, em đã cố căng người ra để giấu đi sự lúng túng và loạn nhịp của trái tim mình khi ngồi đối diện anh. Cuối buổi, em đòi chia tiền. Với lý do: “Cái Nam Chi nói linh tinh thôi, em chỉ muốn làm bạn với anh. Khi nào em thích anh, em sẽđể anh trả tiền cà phê sau.” Anh đồng ý, còn bảo: “Muốn đo tình cảm của em với anh thế nào thì chắc cứ rủ em đi uống cà phê là biết thôi nhỉ?” Cũng hay! Đâu phải cái gì cũng có thể nói huỵch toẹt ra là được đâu, phải không anh?

Em và anh đã thân nhau hơn nhưng tuyệt nhiên, cả hai đều ái ngại tụi lớp (sau khi cái Nam Chi hét toáng lên: “Anh Tri ơi, cái Khuê nó thích anh lắm!”thì cả lớp bây giờ liên tục trêu chọc em và anh). Em ngồi ngay đằng sau anh nhưng trong giờ hai đứa cứ nhắn tin cho nhau liên tục. Những câu chuyện sâu dần vào cuộc sống riêng của hai đứa. Cho đến một hôm, anh gọi điện cho em, anh bảo anh chán đời. Em rất lo lắng. Gần một trăm tin nhắn từ mười rưỡi tối đến tận gần ba giờ sáng để em biết rằng anh và bạn gái đang trục trặc. Cô ấy và anh ngày càng trở nên xa lạ. Dường như cô ấy đã hết yêu anh. Cô ấy từ chối những tối thứ Bảy đi chơi cùng anh với lý do bận việc nhà, đi làm thêm, đi dạy gia sư… Nhưng anh biết, cô ấy không muốn đi chơi với anh. Đã gần ba tháng nay, giữa anh và cô ấy không có nổi dù một nụ hôn lên má nhau. Em khi đó, tuyệt nhiên, không hề buồn hay ghen hay một thứ cảm xúc nào đó tương tự khi biết người mình yêu đang yêu một người khác. Em chỉ lo lắng cho anh, em không muốn anh buồn và suy sụp như thế.

Một tuần liền sau đó, anh xin nghỉ học. Chỉ có em biết lý do. Em mang bài học ở lớp cùng trăm thứ bà dằn với mong muốn để anh vui lên nhà anh. Mỗi ngày, từ mười hai rưỡi sau khi tan học ở trường đến tận bốn giờ chiều. Cứ ngồi trên phòng anh. Lúc thì đọc sách cho anh nghe, khi thì xem phim với anh. Chép lại bài cho anh. Hoặc chỉ là đọc sách trong khi anh nằm ngủ. Tối tối, anh qua đón em đi cà phê cà pháo. Có hôm đi hát. Có hôm thì lên cầu Chương Dương hóng gió. Cứ thế, một tuần trời. Em có cảm giác như chúng mình yêu nhau vậy, em không dám bộc lộ quá nhiều cảm xúc. Em chôn chặt tình cảm đó nơi đáy lòng. Vẫn vờ rất vô tư. Như một cô em gái ngoan. Em nhập vai đạt đến nỗi em ôm anh mà anh vẫn ngờ rằng cô em gái ruột ôm anh. Đạt đến nỗi anh chẳng nề hà bất cứđiều gì, kể cả việc em than lạnh, em chui vào chăn nằm ôm anh, rúc đầu vào ngực anh. Em hồn nhiên vờ mà như thật. Anh khờ lắm! Anh chẳng biết gì cả.

Sau tuần đó, căn bản mà nói thì em hạnh phúc nhưng thực sự mà nói thì em bắt đầu linh tính đến một kết cục không có hậu cho mối quan hệ của chúng ta. Em linh cảm rằng anh không hề biết em yêu anh đến chừng nào. Em sợ những nụ hôn lên trán em của anh. Em sợ cả những cái cầm tay của anh. Dường như tình cảm đó chân thành như một người anh trai với một cô em gái. Không vẩn gợn. Và em buộc phải khác đi, phải chứng minh tình cảm của chúng ta không phải là anh em mà phải là… Bắt đầu bằng việc em cố tình để anh trả tiền cà phê. Nhưng anh lại không để ý, anh bảo: “Năm nghìn đồng một cốc cà phê anh trả cho em thay cho phí tư vấn đấy nhé!” Không lẽ em phải hét lên với anh rằng: “Không! Mà là anh đang thực hiện lời tuyên bố của anh: trả tiền cà phê cho đến chừng nào em hết thích anh. Vâng! Em đang thích anh đấy!”

Thua keo này ta bày keo khác, em đổi chiến thuật, kể cho anh nghe về gia đình nhỏ mà em mong muốn trong tương lai, nơi có người đàn ông giống anh như tạc. Vậy mà anh lại kể cho em nghe mơước mà anh và cô ấy trong một buổi chiều bên nhau cùng tưởng tượng. Em cay sè mắt. Em lại nỗ lực tấn công bằng đủ mọi cách khác. Chỉ là không trực tiếp nói: “Em yêu anh.” Nhưng mọi nỗ lực ấy đều chỉ loay hoay và rơi vào bế tắc. Anh vẫn rất chân thành, ân cần và chu đáo với em, nhưng chỉ như một người anh trai. Đêm nào anh cũng nhắn tin chúc em ngủ ngon, sáng nào em cũng nhận được lời chào buổi sáng. Nhưng tất cả chỉ như một người anh trai. Em bắt đầu mệt mỏi với những cuộc tấn công thất bại. Nhưng em không ngừng được khát khao muốn trở thành người yêu của anh. Nam Chi không biết. Nó tưởng rằng em và anh say nắng nhau. Nó tế nhị, luôn rút lui khi anh ở bên em. Điều đó càng khiến em cô đơn. Em thực sự cảm thấy cô đơn. Lòng em đặc quánh. Em không biết mình phải làm gì đây nữa. Thế rồi, trong lúc bồng bột nhất, em quyết định xóa hết tin nhắn của anh, xóa sốđiện thoại và quyết định tránh mặt anh. Em chạy trốn.

Nam Chi phát hiện ra điều bất thường ở em. Và em òa khóc khi kể những ẩn ức trong lòng suốt những ngày qua. Nó gào lên: “Sao mày không nói thẳng với anh ấy? Tại sao không nói thẳng?” Người ngoài cuộc thì bao giờ chẳng khuyên là nên thẳng thắn. Nhưng khi mà đã biết câu trả lời rồi thì có nói ra cũng vô ích thôi.

Nam Chi luôn là Nam Chi. Nó lên tận nhà anh và làm ầm ĩ. Em sẽ không ra gặp anh đâu, nếu không phải vì chuyện này. Em buộc phải gặp anh.

- Nam Chi hiểu sai tình cảm của anh em mình phải không em?

- Vâng! Một phần anh ạ!

- Sao lại một phần? Chẳng lẽ anh đã làm sai điều gì? Chẳng lẽ anh đã không làm tròn bổn phận một người anh trai của em? Anh không giấu em bất cứđiều gì, anh luôn nói thẳng, nói thật những gì anh nghĩ. Thật lòng, em còn hơn cả em gái ruột của anh.

- Vâng! Anh không sai, mà là em sai.

- Em sai? Em đã làm điều gì sai? Anh thật sự không biết em sai ởđâu. Em luôn đối xử với anh hơn cả một người em ruột thịt. Anh thực sự không có một lời than phiền nào cả.

- Không! Em không phải là em gái anh.

- Đâu có! Em đã làm rất tốt mà! Anh nói thật, anh luôn cảm thấy may mắn vì có em, cô em gái cho dù không cùng máu mủ mà tình cảm và sự quan tâm còn hơn cả anh em ruột.

Em òa khóc. Cho đến cả lúc này, em vẫn không thể nói được với anh rằng em rất yêu anh. Chỉ có thể tiếp tục cùng anh chia tiền trả buổi cà phê này.

Hà Nội, tháng 1/2006

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3