08. Say súng

Say súng

Truyện ngắn

Sương mù quánh đặc. Trời không mưa mà quần áo ướt đẫm, hơi nước bám trên tóc, đọng thành giọt chảy từ từ xuống mặt Tạo. Mắt Tạo dấp dính như bị đóng màng, thỉnh thoảng phải dùng tay dụi cho rõ. Sương mù và đêm tối là không gian lý tưởng cho việc trốn tránh hay ẩn nấp. Nhưng với chiếc ống nhòm và khẩu súng có gắn ống kính hồng ngoại trong tay, Tạo và Thuận vẫn tìm được những tên lính sơ hở làm lộ vị trí.

Tạo bứt một bông cỏ mần trầu, đưa cọng cỏ lên miệng nhai cho đỡ buồn mồm. Chẳng hiểu vùng đất này có gì lạ mà mần trầu xanh tốt hơn bình thường. Cọng to gần bằng que thông nòng súng, bông trĩu nặng, to như hạt kê.

Họ là một tổ bắn tỉa. Tạo là xạ thủ còn Thuận là trợ thủ. Chiến thuật cơ bản của lính bắn tỉa là bí mật bắn từ xa với một xạ thủ và một trợ thủ. Trợ thủ có nhiệm vụ quan sát bằng ống nhòm, phát hiện và theo dõi mục tiêu báo cho xạ thủ nổ súng. Thường thì trợ thủ và xạ thủ có thể hoán đổi vị trí cho nhau để đôi mắt của họ thêm thời gian được nghỉ ngơi.

Trong chiến dịch vây lấn dài ngày này, nhiều nhóm bắn tỉa được tung vào mặt trận. Nhiệm vụ của họ là tiêu hao sinh lực và gây hoang mang cho địch bằng cách đánh từ xa như thế.

Một tên địch vừa trườn qua thành hào. Rất thận trọng, hắn lẩn theo rãnh đất biến mất khỏi tầm quan sát của Thuận. Thuận thì thào: “Ra rồi… ra rồi, chuẩn bị đi”.

Từ đây đến đó khoảng bốn trăm mét. Sương mù đặc thế này thì gió gần như không có, cứ tính bằng không vậy. Ngồi dậy đi mày, đố mày nằm mà ỉa được! Đấy, tao đoán đúng không. Để tao kiểm tra lại khoảng cách, quan trọng lắm! Người ngồi xổm có chiều cao khoảng chín mươi phân, đúng bằng một nửa của thước bốn trăm mét đo cho người mét tám trong bảng đo xa. Vậy là ngon ăn rồi. Vĩnh biệt mày.

Sau tiếng nổ khô khốc, cái bóng đang ngồi đổ vật xuống, không kịp giãy giụa.

Súng ở đằng ấy nổ một chập như pháo Tết, đạn bay vu vơ lên trời. Chẳng nhẽ lại không có phản ứng, nhưng biết Tạo ở đâu mà bắn trả?

*

* *

Trong ba lô của Tạo luôn có một khẩu súng cao su. Từ bé, cậu đã nổi tiếng trong đám trẻ trâu vì tài nghệ bắn súng cao su trăm phát trăm trúng. Đứng bắn, nằm bắn, vừa đi vừa bắn, bắn bằng cảm giác chứ không cần ngắm mà vẫn trúng mục tiêu.

Những lúc buồn buồn, Tạo vẫn mang súng cao su ra bắn chơi cho đỡ nhớ. Bom rơi đạn nổ, cây cối xơ xác, chim chóc cũng biến mất, may ra chỉ còn chuột, mà chuột cũng sợ chui tiệt trong hang chẳng thấy ra. Mục tiêu là những vật vô tri vô giác như cái vỏ đạn AK. Tạo đặt ca tút lên thành hào, đi mười bước dài, vừa đi vừa kéo chun rồi xoay người nhả đạn. Ca tút tung lên trời, xoay tít trên không như chong chóng mới rơi xuống, bẹp rúm.

Cũng vì cái tài bắn súng cao su, mà khi trung đoàn thành lập đội bắn tỉa, Tạo được gọi vào. Chứ lúc đánh trận, khói lửa mù mịt ai mà biết được mình bắn trúng hay trượt.

Tạo được phát khẩu súng chuyên dụng dài hơn đòn gánh, có gắn ống kính to gần bằng điếu cày. Nó là khẩu SVD bán tự động của Liên Xô, nhưng cánh lính vẫn quen mồm gọi là trường Hung. Khẩu súng của Tạo không còn mới, báng mất màu véc ni trơ gỗ bạc phếch. Nó lăn lóc ở chiến trường đã lâu giờ mới đến tay Tạo. Được cái chất lượng của súng còn tốt, cửa lửa chưa bị rỗ, đường đạn rất căng và chính xác. Trên cái báng súng ấy, thay vì những nét khắc nguệch ngoạc đánh dấu số lượng kẻ thù đã bị tiêu diệt như những người lính bắn tỉa vẫn hay làm, ai đó trau chuốt khắc một dấu hỏi chấm to tướng.

*

* *

Tạo như người rừng, tóc dài trùm gáy cứng đờ xòe ra như lông nhím. Nước da mai mái, đôi môi thâm xịt, khô khốc, nứt nẻ, sản phẩm của kẻ mang trong mình những cơn sốt rét rừng. Sức lực có bao nhiêu tưởng như chỉ dồn lên đôi mắt, sáng nhưng lạnh, gai gai nhột nhột kinh người.

Sau khi tên thứ ba bị hạ trong lúc đi vệ sinh thì chúng cảnh giác, làm mọi chuyện ấy dưới hầm. Bọn Tạo phải thay đổi mục tiêu mới và di chuyển liên tục trong một vùng khá rộng để không lộ vị trí bắn. Mỗi lần đi mất vài ngày, cần mẫn như một người thợ săn, chưa săn được thú chưa trở về.

Thuận bẻ một miếng lương khô đưa cho Tạo. Lương khô vỡ vụn lả tả trong mồm. Nước bọt không đủ để nhào nhuyễn, tắc ngang cổ họng khi nuốt. Nhóm của Tạo nằm phục một ngày một đêm, nước mang theo đã uống hết sạch nhưng không muốn đi lấy vì sợ lộ vị trí. Trời không có nắng, oi ả ngột ngạt như thể sắp có bão.

Mắt của Thuận không rời chiếc ống nhòm. Tạo nằm ngửa bên cạnh, đắp lá bìm bịp dại lên mắt cho dịu, miệng ngậm một nhánh cỏ mần trầu, bập bập nhằn nhằn bằng răng cửa, vị cỏ ngai ngái đăng đắng tan ra nơi đầu lưỡi. Khẩu súng đặt bên cạnh, được kê lên mấy hòn đá, nòng súng hướng về phía có khả năng xuất hiện mục tiêu.

Thuận lấy tay đập khẽ vào vai: “Dậy… dậy”, nhanh như cắt Tạo lật sấp người vào tư thế chiến đấu. Động tác dứt khoát và đầy hứng khởi.

Rồi. Có thế chứ! Một… hai... Hai anh bạn đi nối dây hả! Sợ gì mà ngó nghiêng lấm lét thế? Mình ở xa lắm, các cậu ngó thế chứ ngó nữa cũng không nhìn thấy mình đâu. Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ đầu của anh bạn. Bắn anh bạn nào trước đây? Anh bạn đi sau nhé! Cậu không đeo cuộn dây ở lưng sẽ vận động nhanh nên mình phải bắn trước.

Bắn vào đâu cho đã nhỉ? Ngực thì dễ rồi, tiết diện lớn dễ trúng nhất, nhưng ăn phát đạn này thì chết ngay không kịp kêu một tiếng. Không được! Miếng ngon phải ăn dè. Bắn vào chân thôi, để còn có bữa tiệc đãi đôi mắt sau cả ngày căng thẳng theo dõi. Chà chà, hai cái đầu gối bao giờ cũng chập vào nhau sau mỗi bước đi. Trúng mới là đỉnh cao nghệ thuật!

Tạo dùng lưỡi kéo thân cỏ mần trầu sâu vào trong miệng, đẩy vào giữa hai hàm. Nẩy cò. Rồi mới nhai.

Viên đạn căng như kẻ chỉ, xuyên qua, phá nát hai bên gối. Tên địch đi sau đổ xuống như cây chuối bị đốn ngang. Tên đi trước cuống cuồng lao vào nấp sau một ụ mối, bắn trả loạn xị.

Cậu thấy không? Cậu vẫn đang sống đấy nhé. Đáng nhẽ cậu không có cơ hội kêu ồ ồ như thế đâu mà đi gặp ông bà ông vải rồi. Mình cấp cho cậu cái quyết định về nhà với má mà không phải ra tòa án binh vì tội tự thương đấy nhé. Như thế là mình nhân đạo, có tấm lòng bao dung, nhỉ?

Tên bị thương cố lết lại ụ mối mà không đủ sức, nó bò như con thằn lằn sắp bị rụng đuôi. Hai cẳng chân chỉ còn dính hờ hững vào phần đùi, lúc lắc lết theo. Máu chảy lênh láng. Tên còn sống mặt tái xanh, cắt không còn hột máu. Chân tay run lẩy bẩy, quần thấm đẫm nước tiểu, ướt cả giày.

Mắt phải vẫn gắn chặt vào ống kính, mắt trái nheo lâu, cơ mắt bị mỏi, giật giật nhưng khuôn mặt Tạo trở nên hồng hào, hưng phấn tột độ. Bông mần trầu vẫn bập bập trên môi, xòe bốn dé như hoa nở.

Ra cứu đồng đội đi chứ. Ai lại thế? Nhìn kìa, đồng đội cậu đang cầu cứu đấy. Mình với cậu thi gan nhé, xem ai lỳ hơn nào? Mình cá là cậu không chịu nổi trong vòng một giờ nữa.

Trước mặt là thằng bạn đau đớn la hét, đằng xa là xạ thủ đang rình, dường như không thể chịu đựng được màn tra tấn tâm lý, tên nấp sau ụ mối cùng quẫn, hoảng loạn bật dậy bỏ chạy như điên. Tay không.

Cậu hèn quá đấy. Súng vứt đâu rồi? Cuộn dây thông tin vứt đâu rồi? Để đồng đội ở lại như thế thì không đáng sống! Mình rất coi thường những kẻ hèn nhát như cậu. Không đáng… không đáng!

Kèm theo câu rủa là nửa đầu phần trên của tên địch đang chạy bay mất, óc văng tung tóe, một mảng tóc dính vào tán lá. Cái thây lao theo quán tính, phi lên phía trước, đổ xuống, lăn theo triền dốc mấy vòng rồi mắc lại bởi bụi cây dại.

Tên bị thương cũng đã tự ga rô cầm máu, hai tay miết xuống đất, lết từng tí trong cơn tuyệt vọng. Một chiếc cẳng chân đã rụng rời, lăn lóc cách đấy một đoạn. Nó ngước ánh mắt về phía có tiếng súng, đau đớn, hoảng loạn như một lời cầu xin tha mạng sống.

Tạo giằng cái ống nhòm từ tay Thuận, hướng về phía mục tiêu vừa bị hạ. Ánh mắt của tên bị thương như một liều thuốc kích thích. Một cảm giác kỳ thú mới lạ ùa đến, ngây ngất. Miệng Tạo há ra, dãi nhểu thành dòng xanh lè bã cỏ. Bông cỏ mần trầu đang đậu trên miệng rớt xuống, chỉ còn một đoạn ngắn sau hai lần súng nổ.

Không gian trở nên yên tĩnh lạ thường. Mặt trời đỏ bầm như tiết đọng từ từ lặn sau dãy núi phía xa. Gió hiu hiu mát, không khí thoáng đãng khác hẳn trước lúc Tạo nổ súng. Tạo len lỏi giữa những đám bụi rậm nhanh như sóc, thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng chiều chạng vạng.

*

* *

Đang viết báo cáo, Thuận chợt ngừng bút, ngửng lên thông báo: “Mình sắp tiêu diệt được một trung đội địch rồi đấy”.

Tạo thờ ơ: “Vậy à? Tao cộng bao giờ đâu mà nhớ”.

Thuận lại hỏi: “Hôm nay phát đầu đường đạn ăn thấp thế? Tính sai khoảng cách à?”.

Tạo tỉnh bơ: “Tao run tay”.

Thuận nhìn Tạo, buông một câu: “Lạ nhỉ”.

Nói rồi lại cắm cúi viết tiếp, cái miệng cũng chuyển động theo nét bút, mệt nhọc.

Sau đợt ấy Tạo phát cuồng vì lâu không được đi chiến đấu. Số vỏ đạn AK bị bắn bẹp đến nghìn cái bằng súng cao su lại không chảy một giọt máu, không rên một tiếng nên chẳng gây được hưng phấn cho Tạo. Vào một đêm tối trời không trăng sao, khi biết được rằng mình sẽ bị chuyển về đơn vị cũ, Tạo biến mất. Người đoán Tạo đào ngũ, kẻ nghĩ mất tích. Cũng có thể Tạo đã đầu hàng địch vì ra đi có mang theo súng.

Thuận bị kỷ luật liên đới. Không được làm trợ thủ một thời gian dài cho đến khi được cấp trên giao cho nhiệm vụ đặc biệt.

*

* *

Tạo không đầu hàng địch. Tạo bị cơn say bắn hành hạ nên bỏ trốn, đến ở trong một cái hang nhỏ. Miệng hang chỉ to bằng cái nong, cây dại phủ kín lối vào. Lòng hang rộng hơn, lại có một cái giếng trời thông thẳng lên đỉnh núi, ngắm được cả sao đêm. Rất thơ mộng!

Tạo bài trí chỗ ngủ cho hai người. Một là Tạo, kẻ kia là khẩu súng. Nòng súng được gối lên một phiến đá, gọn gàng. Không phải vì Tạo thấy cô đơn mà Tạo coi khẩu súng như người bạn tri kỷ, như ả tình nhân, như một phần xương thịt mình. Ngủ mơ tay vẫn lần lần vòng cò, như là sờ tí mẹ.

Cái dấu hỏi chấm ở báng súng bị mờ do đất két vào. Tạo lấy mũi dao găm cẩn thận nạy từng tí, vạch thêm cho rõ rồi lấy lá khoai rừng đánh bóng. Mặt bên kia của báng súng, Tạo nắn nót khắc thêm dấu chấm than như một câu trả lời. Một câu hỏi mở và một câu trả lời mở, như thể cho một số phận.

Tạo không tài nào ngủ được. Nhắm mắt vào là thấy những cặp mắt sáng rực, xanh lè như mắt ma đang nhìn mình chằm chặp. Mồ hôi vã ra như tắm, tim đập thình thịch loạn nhịp.

Không chỉ ban đêm, thậm chí ban ngày, những ánh mắt xuất hiện dày hơn, lâu hơn. Ánh mắt van lơn cầu xin tha mạng. Ánh mắt căm thù nhìn như muốn xé Tạo ra trăm mảnh, nguyền rủa Tạo đã làm họ thân tàn ma dại. Những đôi mắt thiêm thiếp ngủ, thỉnh thoảng lại trợn ngược lên, là những đôi mắt của kẻ đã chết ám ảnh tâm trí Tạo.

Sợ đến mất ngủ, nhưng lại vẫn thích, thế mới lạ. Như kẻ nghiện, đến cữ là phải có thuốc và ngày càng tăng đô mới thỏa mãn.

*

* *

Tạo đã thành một con ma rừng. Nước da đã chuyển sang màu xám xịt. Tóc dài ngang vai, râu rủ xuống ngực. Đôi môi thâm sì nứt toác, co rút không mím lại được do hàm răng tụt lợi chìa ra vì thiếu chất. Chỉ có ánh mắt là vẫn sắc nhưng lạnh, còn nhanh nhưng đã thoáng dài dại.

Đêm đêm vẫn nghe thấy những tiếng súng lẻ loi vang lên trong rừng thẳm. Quân địch khiếp vía. Chúng cũng gửi những tay súng bắn tỉa đến đây, nhưng Tạo là con ma rừng, biết cách biến mất rồi đột nhiên xuất hiện lúc cần thiết. Tạo là nỗi sợ vô hình đối với địch, như thể loài người sợ ma từ trong tiền kiếp. Thà cứ đánh một trận hoành tráng, hô xung phong thật to, dính mảnh bom pháo hay những viên đạn nhọn phá toang lồng ngực còn dễ chịu hơn luôn bị một mũi súng không biết ở hướng nào đang rê theo mình. Chúng phải bắn truyền đơn treo thưởng lấy đầu tên xạ thủ bắn tỉa vô danh, vãi đầy rừng. Tạo nhặt về lót chỗ nằm và để nhóm bếp.

Cũng vì thế mà mọi người biết Tạo vẫn còn lang thang đâu đó trong rừng với cây súng bắn tỉa trong tay.

Tạo là nỗi khiếp đảm của kẻ thù nhưng vẫn vô danh như những hòn đá lạnh lẽo bên bờ suối. Điều ấy không làm Tạo bận tâm. Đối với Tạo, mục tiêu bây giờ thuần túy là cơ thể sống, có máu chảy, biết đau, biết khóc và sợ chết.

Dòng suối ngầm đột ngột chui ra từ cửa hang, chảy uốn vòng men theo vách núi dựng đứng, rồi lại chui tọt vào khe đá, biến mất. Tạo đã phát hiện ra dấu vết của địch ở đây, cành cây bị gãy do đu bám và những vết trượt rêu bám trên những tảng đá. Hay rồi đây, đã lâu chưa có một trận ra trò!

Đối diện với khe nước ấy là một khoảng trống rộng chỉ có lau lách và những bụi cây nhỏ chạy dài đến một ngọn núi khác. Từ trên ngọn núi kia, sẽ có tầm quan sát rất rộng, vị trí bắn thuận lợi nhưng dễ lộ và khó rút lui. Tạo tìm một hốc đá phía dưới chân núi, tầm nhìn thấp, là là trên những bụi cây dại, lách qua những khóm cây cao rồi xuyên thẳng đến khúc quanh của dòng suối. Tạo đã phải thực địa rất kỹ vì biết rằng có nhiều tay súng khác đang lần theo dấu vết của mình. Nhưng như thế mới khoái! Nó giống như việc gặt trộm lúa của hợp tác trước mũi bọn vệ nông hồi chưa nhập ngũ, chả được bao nhiêu nhưng thú gấp tỉ lần được chia theo công điểm.

Tạo tỉ mẩn quấn lại miếng vải xé từ chiếc quần dài quanh ốp tay cầm của khẩu súng. Trong điều kiện chiến đấu không có bao cát giúp đường ngắm ổn định, làm như vậy sẽ đỡ được nhiều phần khi kê súng lên đá. Tạo bắt đầu lên kế hoạch chi tiết cho bữa tiệc súng của mình.

Địa điểm bắn cố định, lấy tảng đá cạnh mó nước để xác định khoảng cách. Ái chà chà, năm trăm mét cơ à? Nhổ bãi nước bọt xem gió máy thế nào? Xiên xiên thế này thì tốc độ gió khoảng năm mét một giây. Được rồi, đã chỉnh đường ngắm xong. Kiểm tra đạn xem nào, đầy băng mười viên, một viên đã lên nòng. Giờ thì mình chỉ việc ngậm cỏ mần trầu và đợi.

Liệu có tay súng nào phục mình lần này không nhỉ? Biết đâu đấy, phải hết sức cảnh giác.

Mình chỉ cho phép bắn hai phát. Phát thứ nhất có thể các cậu sẽ xác định được hướng bắn. Nhưng rộng thế này, hang hốc lau lách thế này, sao mà biết chính xác mình nấp ở đâu. Nếu các cậu có một trợ thủ giỏi, phân vùng và xác định khu vực cụ thể hơn thì có thể sẽ phát hiện ra mình sau viên thứ hai. Không… không, mình không bắn phát thứ ba đâu. Mình sẽ rút ngay theo rãnh đá này khi các cậu còn chưa kịp lấy được đường ngắm. Ha… ha… ha.

Tạo co duỗi khởi động ngón trỏ phải. Với người lính bắn tỉa, ngón trỏ phải được giữ gìn như con ngươi của mắt mình. Hỏng một trong hai bộ phận trên không còn khả năng tác chiến. Khác với AK khi bắn phải sâu tay cò, SVD chỉ dùng đầu ngón trỏ siết cò để chống rung và cảm nhận cò súng sao cho tốt nhất. Cảm nhận cò súng là một cảm giác rất khó diễn tả, đòi hỏi luyện tập rất kỳ công. Nó chính là khoảng trễ giữa mệnh lệnh từ não truyền xuống ngón tay siết cò. Khoảng trễ ngắn, tức là cảm nhận tốt thì mới bắt trúng cơ hội tiêu diệt đối phương, thường chỉ xảy ra trong cái chớp mắt.

Ngày thứ nhất…

Ngày thứ hai…

Đến chiều ngày thứ hai tên địch mới xuất hiện. Người hắn đen thui, vâm váp, trên người chỉ có manh quần đùi. Tạo giương súng, lấy đường ngắm, đẩy hết không khí ra khỏi phổi. Mặt hồng hào hưng phấn, máu chảy rần rật trong huyết quản.

Đợi tí nữa cho anh bạn tiến đến gần khúc suối thì sẽ bắn. Không bắn trúng vội nhé, bắn sang bên cạnh thôi. Nhất quyết không cho anh bạn này động đến một giọt nước nào.

Tên địch dường như không biết sự nguy hiểm đang rình rập ở đằng xa, nghênh ngang như thể đi trên đường làng nhà hắn khiến Tạo sôi máu. Tạo siết cò, viên đạn cày trước mặt. Tên địch hoảng hốt lộn một vòng trở lại, nấp vào tảng đá lúc nãy Tạo lấy chuẩn để tính khoảng cách.

Đấy, cũng phải biết sợ chứ. Mạng sống của mình chứ có phải cỏ rác đâu mà anh bạn hoang phí vậy. Bây giờ anh bạn sẽ nấp ở đây, để xem có lỳ hơn những anh bạn mình đã từng bắn không?

Mình hình dung ra cậu đang thế nào sau tảng đá. Đầu tiên cậu oán trách bản thân chủ quan, mất cảnh giác. Rồi cậu khóc. Khóc chán cậu sẽ tìm một vị trí ẩn nấp khác gần nhất trên đường chạy và phi như tên bắn vào đó chứ gì? Cậu hy vọng là mình sẽ không thể bắn trúng được đúng không? Chỉ khi đến được vị trí ẩn nấp thứ hai, cậu mới oán thán cuộc đời xô đẩy cậu vào chỗ chết. Người ta chỉ trách cứ cuộc đời khi có một chút hy vọng về tương lai, chứ đã tuyệt vọng rồi thì chấp nhận hết. Để đấy rồi xem, cậu tiêu xài hy vọng hơi quá tay đấy.

Nhưng mình không bắn cậu chết đâu. Nếu muốn mình đã tiêu diệt cậu ngay từ phát súng đầu tiên rồi. Nhưng thế thì đơn giản quá. Đấy không phải là cách bắn của mình, không phải là nghệ thuật bắn tỉa.

Bỏ chạy đi chứ. Chạy đi nào! Cậu gan hơn những anh bạn khác đấy. Nhưng rồi cậu cũng sợ, cậu đói, cậu khát, cậu hoảng loạn và tuyệt vọng. Mình có thể nằm đợi cậu vài ngày. Mình có nước, có gạo sấy, có súng và cả sự say mê thích thú nữa. Sao lâu vậy? Hay là cậu chết ngất sau tảng đá rồi. Cậu muốn mình nổ thêm một phát nữa đánh thức cậu ư? Lần này thì đừng hòng nhé.

Tạo căn trước đường ngắm, lấy mục tiêu cách tảng đá một thân người ngược lại với mó nước. Khi con mồi lao ra, tín hiệu từ mắt truyền lên não. Não ra quyết định truyền mệnh lệnh xuống ngón trỏ phải. Ngón trỏ phải siết cò. Lẫy cò hạ xuống để quy lát được giải phóng năng lượng đang bị nén bởi lò xo. Quy lát đập vào kim hỏa. Kim hỏa kích hạt nổ ở đáy ca tút. Thuốc súng trong viên đạn bén lửa của hạt nổ, cháy tạo thành áp lực cao đẩy đầu đạn ra khỏi nòng súng. Đầu đạn đi thêm năm trăm mét nữa trong không trung với tốc độ bảy trăm mét một giây mới xuyên qua con mồi vừa lao đến. Như thế gọi là bắn đón. Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc, chậm nhanh đều trượt.

Trước đây mình đã từng bắn vào thời điểm hai đầu gối chập lại làm một. Khó đấy, cũng là nghệ thuật đấy, nhưng cẳng chân đối phương đang guồng với tốc độ cao khi chạy thì thế nào? Khó hơn chứ nhỉ, mình phải thử phát xem sao!

Tạo hạ thấp đường ngắm, tính từng bước chân chạy. Không gian như vón lại, gió ngừng thổi, mây ngừng bay, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của Tạo vang lên. Những giọt mồ hôi từ thái dương rơi xuống, thấm chảy theo rãnh khắc trên báng súng, lấp đầy rồi mới nhỏ xuống đất. Tạo căng người ra đợi, không dám hít thở sâu vì sợ đánh mất cơ hội bắt trúng thời điểm siết cò.

Bóng người thoáng lao ra từ tảng đá.

Súng nổ. Hai tiếng súng nổ, trước sau chỉ trong một tích tắc.

Dưới mó nước, tên địch ngã xuống lộn mấy vòng như thể bước hụt. Cái cẳng chân văng ra xa hàng mét, giập nát.

Ở trên này, bông mần trầu bị xé nát trộn lẫn với máu và xương thịt vụn, tóa lên không trung.

*

* *

Nhiều năm sau chiến tranh.

Người đàn ông trung niên tập tễnh vượt qua con dốc với chiếc chân bằng gỗ. Đến bờ suối uốn cong, ông ta dừng lại, vịn vào một tảng đá rồi nhìn đám mần trầu ken đặc, chỉ: “Đúng chỗ này rồi”.

Đám cỏ được phát quang, lộ ra lớp đất đỏ au, dưới đất là đá hộc, vướng không đào được nữa. Người đàn ông khẳng định thêm lần nữa: “Chính xác rồi. Bọn anh phải lấp bằng đá vì sợ nước suối cuốn trôi đi mất”.

Ánh nắng chênh chếch hắt bóng người đàn ông xuống dòng suối. Ông ta ngồi yên lặng trên tảng đá, đôi mắt không chớp nhìn bóng mình rung rinh như chuyển động theo dòng chảy. Con suối đưa suy nghĩ của ông về với những năm tháng xa xưa. Bất giác ông vén quần xoa xoa vỗ vỗ lên chiếc chân bằng gỗ được lắp đến gối như thể nó vẫn là da thịt.

Mặt trời lúc ấy cũng đỏ bầm như tiết đọng, giống hệt buổi chiều cuối cùng họ còn chiến đấu bên nhau. Những đám mần trầu quanh đây vẫn xanh bời bời, rung rinh trước gió. Chỉ có ông và những cây mần trầu đọc được dấu vết của Tạo để lại những nơi nằm phục. Điều ấy đã giúp cho xạ thủ rút ngắn được thời gian xác định vị trí ẩn nấp của Tạo.

Và cũng chỉ có ông mới hiểu thói quen và tâm lý của Tạo khi đối diện với con mồi. Mọi điều đã được ông tính toán rất kỹ.

Tiếng ai đó hớt hải vang lên cắt đứt dòng suy tưởng của người đàn ông: “Anh Thuận… anh Thuận, anh này hy sinh vì một viên đạn bắn vào má phải”. Tiếng Thuận trầm ngâm: “Sinh ư nghệ, tử ư nghệ, cậu ấy chết vì… say súng”.

Tam Đảo, tháng 6 năm 2009