Phượng ẩn thiên hạ (Tập 3) - Chương 38 - Phần 1
Chương 38: Phượng hoàng gặp nạn
Ánh trăng như nước, hàn khí như sương.
Hoa Trước Vũ theo sau Hoàng Phủ Vô Song men theo bờ hồ đã đóng thành lớp băng mỏng, xuyên qua cây cầu đỏ, đi đến hậu cung.
Hoàng Phủ Vô Song đăng cơ chưa được bao lâu, phi tần chưa nạp nhiều, ngoại trừ Đan Hoằng nhờ Hoa Trước Vũ mà vẫn được tự do, mấy người còn lại không có hậu thuẫn gì liền bị Hoàng Phủ Vô Song đày vào lãnh cung, có hai người là thiên kim của quan viên trong triều đã bị đẩy về nhà. Hoàng Phủ Vô Song vừa mới đăng cơ, vẫn còn chưa tuyển phi, cho nên hậu cung hoàn toàn bỏ không. Nhất là vào ban đêm, tầng tầng lớp lớp mái hiên một màu u ám, nhưng có một nơi đèn đuốc sáng trưng, đầy vẻ huy hoàng, so với cung Từ Ninh nơi ở của Nhiếp thái hậu còn sáng hơn vài phần.
Hoa Trước Vũ không hiểu, Hoàng Phủ Vô Song sao lại dẫn nàng đến hậu cung, chẳng lẽ người đó là con gái?
Hoàng Phủ Vô Song chắp tay đi thẳng đến cung điện, Hoa Trước Vũ theo sát sau lưng. Đến cửa cung, nàng ngước mắt nhìn biển đề tên, chỉ thấy phía trên viết mấy chữ rồng bay phượng múa – Thê Phụng Cung.
Trông thấy ba chữ đó, trái tim Hoa Trước Vũ đột nhiên đập mạnh.
Thê Phụng cung, xưa nay là nơi ở dành cho các hoàng hậu của quân vương.
Vậy thì, người con gái có thể ở đây, chắc chắn phải là người mà Hoàng Phủ Vô Song cho rằng có thể trở thành hoàng hậu của hắn rồi. Mà người con gái như thế, theo Hoa Trước Vũ được biết, chỉ có một mà thôi – thiên kim tiểu thư Ôn Uyển của Ôn thái phó.
Trong lòng Hoa Trước Vũ nghi hoặc không yên, thấy trước cửa cung có tiểu thái giám đứng canh, nàng vẫy phất trần, cao giọng hô: “Hoàng thượng giá lâm!”
Tiểu thái giám ngoài cửa điện lập tức quỳ xuống, Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng “hừ” một tiếng, chắp tay đi vào.
Hoa Trước Vũ theo sau Hoàng Phủ Vô Song, nhanh chân vào trong cung. Ngoài sân, một đám cung nữ, thái giám theo hầu nghe thấy hoàng thượng giá lâm, quỳ rạp xuống đất. Hoa Trước Vũ không ngờ rằng, ở đây lại có nhiều cung nhân hầu hạ đến thế.
Trên hành lang, dưới mái hiên, vẫn treo đầy đèn lưu ly, thắp sáng cả khoảng sân.
Mặt đất phủ đầy những đụn tuyết mỏng còn chưa tan chảy, không biết vì sao chưa được quét dọn. Một cây mai già vươn những cành phủ đầy tuyết, nở ra từng đóa hoa lung linh, mùi hương u nhã từng đợt xông vào cánh mũi.
Dưới gốc cây mai, một người con gái đang đạp tuyết nhảy múa.
Nàng ta quay đầu, xoay vòng, mỗi động tác đều cực kì uyển chuyển, một thân váy màu phấn tung bay trong gió, tay áo mở rộng hết cỡ.
Hoa mai trên cây, dường như chẳng sánh bằng dáng vẻ của nàng.
Người con gái ấy, chính là thiên kim tiểu thư Ôn Uyển của Ôn thái phó.
Hoa Trước Vũ sững sờ nhìn nàng ta, trong lòng có phần rối loạn.
Chắc hẳn Ôn Uyển mới quay về chưa lâu, nếu không nàng sẽ không đến nỗi một chút tin đồn cũng không hề hay biết.
Nói như vậy thì, sợi dây chuyền của Cẩm Sắc là do Ôn Uyển mang về rồi. Nàng giao sợi dây cho Tiêu Dận, Ôn Uyển ở bên cạnh Tiêu Dận, vậy thì nàng ta rất dễ dàng biết được Tiêu Dận có một người em gái lưu lạc nhiều năm, hơn nữa lấy sợi dây này cũng không phải khó.
Thế nhưng, làm sao Ôn Uyển biết được Cẩm Sắc là công chúa Bắc Triều? Rõ ràng nàng còn nhớ, khi gặp Tiêu Dận, ngay cả chính nàng còn cứ tưởng rằng Cẩm Sắc đã chết, nàng không hề nói cho Tiêu Dận biết, Cẩm Sắc là muội muội của chàng.
Ôn Uyển chắc đã nghe thấy nàng hô “Hoàng thượng giá lâm”, nhưng nàng ta dường như đang chìm đắm trong điệu múa, không qua kiến giá, cũng chẳng dừng tư thế múa.
Hoàng Phủ Vô Song khoát tay, khẽ “sụyt” một tiếng, “Không cần!”
Hoa Trước Vũ theo Hoàng Phủ Vô Song đứng đợi trong sân, gió đêm lạnh lùng thổi tới, trên quần áo phủ đầy hơi lạnh.
Ôn Uyển lắc chiếc eo thon, đột nhiên ngã xuống nền tuyết trắng như thể kiệt sức. Tà váy màu phấn xòe ra, tựa như một đóa hoa bung nở trong đêm giá rét.
Hoàng Phủ Vô Song hơi biến sắc mặt, giẫm trên tuyết, nhanh chóng chạy qua. Hắn đỡ Ôn Uyển ngã dưới đất lên, hạ giọng hỏi: “Uyển Nhi, nàng sao thế?”
Ôn Uyển dựa vào lòng Hoàng Phủ Vô Song, chậm rãi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt đoan trang dịu dàng mang theo vẻ kinh ngạc. Nàng ta từ từ đẩy Hoàng Phủ Vô Song ra định quỳ xuống hành lễ, Hoàng Phủ Vô Song vội ngăn nàng ta lại, khẽ nói: “Uyển Nhi không cần đa lễ.”
Ôn Uyển khẽ mấp máy đôi môi đỏ, nói: “Xin hoàng thượng thứ tội, Uyển Nhi mải múa, không biết hoàng thượng đến từ bao giờ.” Thanh âm yểu điệu uyển chuyển như chim oanh.
Hoàng Phủ Vô Song cười ha hả: “Uyển Nhi, sao nàng lại nghĩ ra chuyện múa dưới trời tuyết, sẽ chết cóng đấy. Có điều, tuyết trắng, mai đỏ, múa thực sự rất đẹp, gió tuyết vô biên đừng ngăn trở, thướt tha điệu múa giá băng mờ, màu tươi chợt hiện nghi là mộng, trước thềm lạc bước dạ ngẩn ngơ.”
Hoa Trước Vũ chau mày, lần đầu tiên nghe thấy Hoàng Phủ Vô Song ngâm thơ, không ngờ tiểu tử này lại cũng có tài làm thơ, ngâm vịnh cũng rất ra dáng.
“Tiểu Bảo Nhi, bài thơ này của trẫm thế nào?” Hoàng Phủ Vô Song quay đầu hỏi Hoa Trước Vũ.
Hoa Trước Vũ “hừ” một tiếng trong lòng, câu này phải hỏi người hắn ái mộ chứ, sao lại hỏi nàng.
“Thơ này xứng với điệu múa của Ôn tiểu thư, thật là hợp cảnh.” Hoa Trước Vũ khom người nói.
Hoàng Phủ Vô Song đắc ý nhướng mày, dắt tay Ôn Uyển, vui vẻ nói: “Uyển Nhi, chúng ta vào nhà đi. Trẫm đốt lò hâm rượu ủ ấm cho nàng.”
Ôn Uyển cười dịu dàng đáp: “Vâng!”
Trước khi đi, nàng ta ngước mắt nhìn Hoa Trước Vũ, trong đôi mắt sắc như dao ẩn chứa nộ ý lạnh lùng.
Ánh mắt ấy khiến trong lòng Hoa Trước Vũ lạnh toát.
Lần trước, ở Bắc Triều, nàng bắt được Ôn Uyển, dẫn nàng ta ra trước trận hai quân. Nàng còn dùng mũi thương đâm vào ngực nàng ta, để uy hiếp Tiêu Dận thả Cẩm Sắc. Tuy trước đó nàng đã bẻ cong mũi thương, hạ thủ lưu tình, không hề có ý làm tổn thương tính mạng nàng ta, nhưng Ôn Uyển làm sao biết được, cho dù có biết, e rằng vẫn hận nàng, dẫu sao thì nàng quả thực đã làm Ôn Uyển bị thương.
Ôn Uyển nhất định là rất hận nàng, điều này chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Hoa Trước Vũ không nén được nụ cười khổ, hình như càng ngày nàng càng đắc tội với nhiều người. Nhất là trên triều đường hôm nay, e rằng đã đắc tội hết với những người trong phe Cơ Phụng Ly rồi, những huynh đệ Hổ Khiếu Doanh vào sống ra chết cùng nàng trên chiến trường, e rằng lúc này đều đang hận nàng.
“Đây chẳng phải là Bảo thống lĩnh hô mưa gọi gió trên chiến trường sao, Bảo thống lĩnh hôm đó trước trận tiền phong thái dũng mạnh, Uyển Nhi đến nay còn ghi tạc trong lòng, không sao quên được!” Ôn Uyển dằn từng câu từng chữ.
“Ồ?” Hoàng Phủ Vô Song nhướng mày thích thú, vừa dắt tay Ôn Uyển chậm rãi đi vào trong điện, vừa hỏi, “Tiểu Bảo Nhi trên chiến trường dũng mãnh thế nào, Uyển Nhi kể cho ta nghe đi.”
Ôn Uyển cười dịu dàng, “Được thôi, hoàng thượng muốn nghe, thì Uyển Nhi xin kể cho người.”
Hoa Trước Vũ theo hai người vào trong điện, hơi ấm tỏa ra, ấm áp như một thế giới khác hẳn với bên ngoài. Nàng cởi áo khoác hồ ly cho Hoàng Phủ Vô Song, tiểu cung nữ một bên đón lấy, treo lên giá áo sau tấm bình phong.
Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi đi đến chiếc giường bên cạnh lò lửa ngồi xuống, Ôn Uyển từ tốn bước qua, hai người dựa bên lò lửa chuyện trò, các tiểu cung nữ bưng trà, điểm tâm đứng hầu bên cạnh.
Hoa Trước Vũ đứng ở cạnh tấm bình phong.
Tình cảnh trước mắt, khiến nàng cảm thấy không chân thực.
Nàng có thể khẳng định ngày trước Ôn Uyển thích Cơ Phụng Ly. Điều đó trong bữa tiệc ở Khang vương phủ ngày trước, trong khúc đàn sáo hợp tấu giữa Ôn Uyển và Cơ Phụng Ly, nàng đã có thể nhận ra. Hơn nữa, nàng ta vì Cơ Phụng Ly, từng nhiều lần từ chối lời cầu thân của Thái tử Hoàng Phủ Vô Song.
Nếu không phải bị Tiêu Dận bắt đến Bắc Triều, có lẽ tám chín phần mười Ôn Uyển sẽ lấy Cơ Phụng Ly. Thế nhưng, hiện giờ, Ôn Uyển lại đem sợi dây chuyền của Cẩm Sắc từ Bắc Triều về, đẩy Cơ Phụng Ly vào thiên lao của Bộ Hình.
Hoa Trước Vũ hiểu rất rõ, nỗi hận của nàng đối với Cơ Phụng Ly đã sâu vào xương tủy, bởi thế nhất tâm nhất ý muốn lật đổ hắn. Thế nhưng, Ôn Uyển thì khác, nàng ta dù sao cũng thích Cơ Phụng Ly, sao có thể cố ý hãm hại hắn được?
Nên biết, mưu phản, đó là tội lớn tày trời, chắc chắn sẽ phải chết. Tuy hiện giờ Cơ Phụng Ly vẫn chưa bị định tội, nhưng Hoàng Phủ Vô Song làm sao có thể tha cho hắn? Cho dù Ôn Uyển không còn yêu Cơ Phụng Ly nữa, chẳng lẽ lại nhẫn tâm thấy người mình từng yêu lâm vào cảnh ngục tù, đầu lìa khỏi cổ?
Hoa Trước Vũ cảm thấy một luồng hơi lạnh trong lồng ngực dần dần dâng lên, lan ra khắp tứ chi, cho dù trong phòng ấm áp như xuân, nàng vẫn thấy lạnh thấu xương.
“Hả? Thật sao?” Tiếng nói của Hoàng Phủ Vô Song đột nhiên dâng cao, hiển nhiên cực kì kinh ngạc.
Trong lòng Hoa Trước Vũ kinh ngạc, nheo mày nhìn qua, chỉ thấy Hoàng Phủ Vô Song thần sắc nghiêm trọng hỏi: “Uyển Nhi, vậy vết thương của nàng đã khỏi chưa?”
Ôn Uyển khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Đã không còn gì đáng ngại nữa, xin bệ hạ đừng lo. Nhưng ngày trước, Bảo tổng quản cũng thật là nhẫn tâm, không chút lưu tình, cây thương bạc đó đâm vào tim Uyển Nhi, đau đến mức Uyển Nhi lập tức ngất đi. Bảo tổng quản ra chiến trường, tựa như một con sói khát máu, không hề nương tay chút nào. Khi đó, ngài ấy tưởng rằng Uyển Nhi đi theo Bắc Triều, ra lệnh nhét giẻ vào miệng Uyển Nhi, khiến Uyển Nhi về sau mấy ngày liền không nuốt được cơm.”
Hoa Trước Vũ chau mày, thần sắc lãnh đạm nghe Ôn Uyển tố cáo hành vi bạo ngược của nàng. Ôn Uyển định trừng trị nàng chắc!
Hoàng Phủ Vô Song từ từ chau đôi mày hình lưỡi kiếm, nhìn Hoa Trước Vũ, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Bảo Nhi, Uyển Nhi nói có thật không?”
Hoa Trước Vũ chau mày, chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng Phủ Vô Song, “Đúng vậy, nô tài quả thực đã làm Ôn tiểu thư bị thương.”
Hoàng Phủ Vô Song nhìn chằm chằm vào Hoa Trước Vũ, đôi mắt sa sầm, đầy vẻ dồn nén khiến người khác run sợ.
Hoa Trước Vũ bị ánh mắt của hắn làm cho lạnh run lên, nàng vẫn còn nhớ, ngày trước, khi nàng làm cầm sư ở Túy Tiên phường, Ôn Uyển vô tình nghe được khúc đàn của nàng, quay về luyện đàn đến mức ngón tay bật máu. Hoàng Phủ Vô Song vì thế mà bắt nàng vào Đông cung, lại còn tàn nhẫn khiến một kẻ giả trai như nàng phải thành thái giám. Còn lần này, mũi thương của nàng đâm vào tim Ôn Uyển, thực không biết, tên tiểu ma vương kia liệu có tức quá mà lấy mạng nàng không? Dẫu sao thì, Ôn Uyển cũng là người quan trọng nhất trong lòng hắn.
Hoa Trước Vũ không sợ Hoàng Phủ Vô Song, nhưng nàng tuyệt đối không thể trở mặt hoàn toàn với Hoàng Phủ Vô Song vào lúc này.
Nàng ngước mắt đón cái nhìn của Hoàng Phủ Vô Song, “Có điều, hoàng thượng có lẽ chưa biết tình hình khi đó, nô tài quả thực là bị tình thế bức bách, không thể không làm như vậy. Nô tài biết Ôn tiểu thư là ý trung nhân của hoàng thượng, cho nên nô tài mới không lấy mạng Ôn tiểu thư.”
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Vô Song mới thở một hơi nặng nề, nheo mắt nói: “Tiểu Bảo Nhi, nếu không phải ngươi đã lập đại công, trẫm quyết sẽ không dễ dàng tha tội cho ngươi. Bây giờ, ngươi lui xuống đi, trẫm và Uyển Nhi đều không muốn trông thấy ngươi nữa.”
Hoa Trước Vũ nghe thấy thế, khóe môi nở một nụ cười nhạt. Hoàng Phủ Vô Song quả nhiên đã trưởng thành, không còn bạo ngược và ham giết chóc như ngày trước nữa.
“Còn không mau cút đi!” thấy Hoa Trước Vũ vẫn chưa đi, Hoàng Phủ Vô Song bỗng nhiên lạnh lùng quát một tiếng.
Hoa Trước Vũ vội thi lễ, khom người định lui ra. Vừa lui đến chỗ tấm bình phong, liền nghe thấy tiếng của Hoàng Phủ Vô Song vang lên: “Mấy ngày này, ngươi không cần đến trực nữa, trong vài ngày tới trẫm không muốn trông thấy ngươi! Nhớ lấy, từ nay về sau, nếu ngươi còn dám động tới Uyển Nhi, trẫm sẽ không nể tình nữa đâu!”
Hoa Trước Vũ nhếch môi cười khổ, lạnh nhạt nói: “Nô tài tuân lệnh! Có điều, cũng hy vọng Ôn tiểu thư đại nhân đại lượng, đừng hận nô tài.” Nói đoạn, nàng quay người lui ra.
Bên ngoài, hơi lạnh thấu xương.
Hoa Trước Vũ bước từng bước dài về phía trước, bước chân mỗi lúc một nhanh, về sau, cuối cùng không kìm nén được mà sải bước chạy. Ra khỏi Thê Phụng cung, mãi cho đến khi những cung điện đèn đuốc huy hoàng mỗi lúc một xa, nàng mới từ từ chậm lại.
Không biết vì sao, có chút đau lòng. Nàng đang đau lòng vì ai?
Trước mắt, thoáng chốc hiện lên pháp trường đầy máu tươi, chốc lại hiện ra cảnh chém giết một mất một còn trên chiến trường, chốc lại hiện ra cảnh đấu đá không thấy máu tanh trong chốn thâm cung…
Tà áo màu đỏ thẫm bị gió thổi bay tung, bên tai là làn không khí sắc bén thổi qua, gió lạnh theo tay áo rộng ùa vào, hơi lạnh ngấm vào da thịt trên cánh tay, lạnh đến tận tim.
Không biết nàng đã đi dọc theo con đường trong hoàng cung bao nhiêu lâu, bỗng nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên xem, không biết tự bao giờ, nàng đã đến Vĩnh Đường cung của Đan Hoằng. Nàng chậm rãi đẩy cửa đi vào bên trong, ra hiệu cho thái giám giữ cửa không cần thông báo, cứ thế đi thẳng vào nhà.
Đan Hoằng vẫn chưa ngủ, trông thấy Hoa Trước Vũ bước vào, vội rót một chén trà bưng qua.
Hoa Trước Vũ đón lấy chén trà, khẽ mím môi, nhìn ánh lửa lung lay trên kỷ án, bỗng nhiên hỏi: “Đan Hoằng, phong thư tố cáo do thủ hạ của Cơ Phụng Ly viết ngày trước, muội làm sao lấy được?”
Đan Hoằng chau mày nói: “Là muội lẻn vào Ngự Thư Phòng của Viêm đế ngày trước để lấy.”
“Lấy được có dễ dàng không?” Hoa Trước Vũ lạnh nhạt hỏi.
Đan Hoằng gật đầu nói: “Phòng thủ rất nghiêm ngặt, nhưng may mà không ai phát hiện ra. Tướng quân, chẳng lẽ phong thư đó có vấn đề?”
Có vấn đề sao?
Hoa Trước Vũ chắp tay đi đến trước cửa sổ, trong đêm tĩnh lặng, vầng trăng lạnh trên trời, bị tầng mây nặng nề che khuất, tựa như muốn trốn tránh những ưu phiền trên thế gian.
Tuy nàng không dám khẳng định, nhưng lại bỗng nhiên cảm thấy, sự tình có lẽ không hề giống như những gì bọn họ điều tra được. Nàng cảm thấy mây khói đầy trời đang bao phủ khắp xung quanh nàng, làm mờ đi tầm mắt của nàng, làm hỗn loạn trái tim nàng…
Sắp đến giao thừa, trong hoàng cung không khí vui vẻ hòa thuận. Các cung điện đều bắt đầu treo đèn đỏ, trang hoàng rực rỡ, khắp nơi ánh sáng lung linh, huyên náo phù hoa.
Hoa Trước Vũ một mình thả bước bên hồ Liễm Diệm đã đóng thành lớp băng mỏng, vứt hết cảnh náo nhiệt và vui mừng trong hoàng cung ra sau lưng. Dường như cũng chỉ có ở đây mới có thể yên tĩnh một chút.
Đã hai ngày nay nàng không đi hầu hạ ở cung điện của Hoàng Phủ Vô Song, hắn nói không muốn trông thấy nàng, nàng cũng mừng vì được lúc nhàn rỗi. Tiểu ma đầu hiện đang tức giận, nàng đến đó, ngược lại không dưng lại phải chịu phạt. Quan trọng hơn là, gần đây không hiểu vì sao, nàng chẳng có tâm trí đâu mà đi trực.
Đằng xa, trên cây cầu trên hồ Liễm Diệm có ánh đèn di chuyển về phía này, mỗi lúc một gần, ánh sáng mờ mờ từ lồng đèn chiếu sáng lên áo long bào của người đi đầu, một con rồng đen dát vàng như muốn bay lên trời.
Không ngờ, Hoàng Phủ Vô Song lại đến đây. Nàng nghĩ, không biết có nên tránh mặt hắn hay không, dẫu sao thì Hoàng Phủ Vô Song cũng từng nói không muốn gặp nàng. Suy nghĩ vừa dâng lên, nàng liền đi về phía con đường nhỏ ở bên cạnh.
“Nguyên Bảo!” Một tiếng quát lạnh lùng tức giận vang lên, Hoa Trước Vũ vội vàng bước, chậm rãi tiến lại.
“Nô tài không thấy thánh giá đi qua, xin hoàng thượng thứ tội!” Hoa Trước Vũ vội hành lễ quỳ lạy.
“Không trông thấy ư?” Giọng nói của Hoàng Phủ Vô Song từ trên đỉnh đầu âm vang truyền tới, mang theo vài phần chế nhạo và cơn giận đang được kìm nén.
Trong lòng Hoa Trước Vũ lập tức run lên, e là tiểu ma đầu tức giận thật rồi.
“Nô tài còn nhớ hoàng thượng từng nói không muốn trông thấy Nguyên Bảo, cho nên nô tài tránh ra, e rằng hoàng thượng trông thấy nô tài sẽ tức giận.” Hoa Trước Vũ cúi đầu chậm rãi nói, rõ ràng là hắn nói không muốn trông thấy nàng đấy chứ.
Hoàng Phủ Vô Song “hừ” một tiếng cáu kỉnh, lườm Hoa Trước Vũ, đôi môi mỏng mím lại thật chặt, hồi lâu phẩy tay áo nói: “Ngươi thì lại mong là trẫm không muốn gặp ngươi thật đấy.”
Hoa Trước Vũ chau mày, người ta thường nói lòng vua khó đoán, làm bạn với vua như đùa với hổ. Nàng làm theo lời hắn, thế mà hắn vẫn không vừa ý.