Phượng ẩn thiên hạ (Tập 3) - Chương 38 - Phần 2
Thấy khuôn mặt của thiên tử trẻ tuổi ngày càng u ám, ánh mắt sắc bén mang theo cảm giác dồn nén chăm chăm nhìn nàng, Hoa Trước Vũ chỉ cảm thấy hơi lạnh dần dâng lên ở sống lưng, trong lòng ngầm suy tính, chắc hắn không định ra tay với mình chứ. Người ta nói “Được chim quên ná, được cá quên nơm”. Nàng giúp hắn lên ngôi hoàng đế, hiện giờ, Cơ Phụng Ly cũng bị lật đổ, liệu hắn có…
Vào lúc không khí đang ngày càng căng thẳng như thế, chỉ nghe “phì” một tiếng, Hoàng Phủ Vô Song không nhịn được cười ha hả.
Hoa Trước Vũ ngạc nhiên ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn nhoẻn miệng cười rất vui vẻ, trong lòng lập tức có phần tức giận.
“Tiểu Bảo Nhi, trên chiến trường, ngươi thực sự giống như một con sói khát máu ư? Thực sự dũng mãnh thế sao?”
Lúc này Hoa Trước Vũ mới nhớ ra, câu nói này là lời bình luận của Ôn Uyển về nàng đêm hôm đó. Nàng không nhịn được chau mày, chậm rãi nói: “Trên chiến trường, nếu không dũng mãnh, có thể bị giết bất cứ lúc nào.”
“Nói đúng lắm, Tiểu Bảo Nhi. Thực ra trẫm không tức giận, trẫm đối với ngươi, không biết vì sao không thể nào giận nổi. Được rồi, mấy ngày nữa ngươi lại đến trực nhé. Không có ngươi, trẫm cảm thấy chẳng quen tí nào.” Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi nói.
“Vâng!” Hoa Trước Vũ gật đầu nói.
Hoàng Phủ Vô Song bỗng nhiên phẩy tay áo nói: “Các ngươi lui hết xuống, trẫm và Tiểu Bảo Nhi có chuyện muốn nói.”
Đám nội thị lập tức lui ra xa.
Hoàng Phủ Vô Song đi đến đứng bên cạnh Hoa Trước Vũ, bỗng nhiên hạ giọng hỏi: “Tiểu Bảo Nhi, có câu này trẫm muốn hỏi ngươi từ lâu rồi.”
“Câu gì?” Hoa Trước Vũ có phần ngạc nhiên, Hoàng Phủ Vô Song từ bao giờ đã trở nên ấp úng thế này.
“Trẫm thoáng nghe nói, Tả tướng đối với ngươi rất tốt, không phải ngươi cũng có lòng dạ gì với hắn đấy chứ? Vốn dĩ trẫm không tin, nhưng mấy ngày nay, thấy ngươi hình như tâm trạng không được tốt lắm, có phải là vì chuyện của Tả tướng không?”
“Không phải!” Hoa Trước Vũ trả lời như chém đinh chặt sắt, không hề do dự lấy một khắc, “Hoàng thượng, chuyện này người nghe ai nói vậy, tuyệt đối là lời đồn thổi, định vu oan cho Tiểu Bảo Nhi. Tiểu Bảo Nhi và Cơ Phụng Ly có mối thù không đội trời chung, sao có thể… với hắn. Hơn nữa, Tiểu Bảo Nhi tuy là thái giám nhưng cũng là nam tử. Có kẻ không chịu được việc hoàng thượng ân sủng Tiểu Bảo Nhi, cho nên mới tìm cách ly gián.”
Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy những lời sục sôi căm hận của Hoa Trước Vũ, trong lòng liền thoải mái, nhướng mày, “Tiểu Bảo Nhi, trẫm tin tưởng ngươi, đứng dậy đi, nếu đã không phải vậy, ngày mai, ngươi theo trẫm đến thiên lao một chuyến. Có con sói nhỏ là ngươi bảo vệ, trẫm không phải sợ nữa! Đi, theo trẫm về cung thôi!”
Hoa Trước Vũ nghe thấy thế sắc mặt trở nên gượng gạo, cười nhạt, chậm rãi đi theo Hoàng Phủ Vô Song.
Thiên lao của bộ Hình là nhà lao được canh giữ nghiêm ngặt nhất ở kinh sư, nghe nói, cho dù một con côn trùng bay vào đây, cũng đừng hòng bay ra ngoài được.
Vừa bước vào đại lao bộ Hình, liền cảm thấy làn hơi lạnh lùng u ám vây quanh. Trên con đường dài, ánh lên mấy ngọn đèn dầu mờ ảo, ánh đèn u ám, đung đưa như ma quỷ. Cho dù ngoài kia là ban ngày ban mặt, nhưng trong này tựa như địa ngục. Có lẽ cũng là vì đã bắt giam Cơ Phụng Ly, nên nơi đây càng được canh phòng cẩn mật.
Quan viên bộ Hình trông coi nhà giam hiển nhiên không ngờ hôm nay Hoàng Phủ Vô Song lại đến đây, sợ đến mức run rẩy ra lệnh cho ngục tốt trong nhà lao cứ mười thước lại cắm một ngọn đuốc trên thông đạo. Con đường lập tức sáng bừng lên.
Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng “hừ” một tiếng, men theo con đường chắp tay tiến lên, Hoa Trước Vũ theo sát sau lưng hắn.
Ánh sáng từ ngọn đuốc, chiếu lên vẻ lạnh lùng thâm nghiêm của bức tường đá. Nơi đây quanh năm không rõ ngày đêm, càng lạnh lẽo hơn so với nhà giam thông thường, so với viện Nội Trừng mà ngày trước Hoa Trước Vũ và Hoàng Phủ Vô Song từng ở càng hoàn toàn khác biệt. Dọc đường, cánh mũi xộc lên đầy mùi tanh hôi thối rữa, khiến người ta gần như phát buồn nôn.
Cuối cùng, đi đến trước một phòng giam, xuyên qua khung cửa sổ nặng nề bằng sắt, mượn ánh đuốc từ con đường, thấp thoáng có thể thấy có một người đang nằm trên chiếc giường đá trong góc tường nhà lao.
“Mở cửa ra.” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng ra lệnh.
Quan coi ngục vội đi lấy chìa khóa, mở cánh cửa sắt nặng nề ra, Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi bước vào, Hoa Trước Vũ theo sau hắn.
Ánh sáng từ chiếc đèn lồng, chiếu lên chiếc giường đá ở góc tường.
Chỉ thấy Cơ Phụng Ly mặc quần áo tù nằm trên giường đá, trên người đeo một sợi xích vàng nhỏ. Ánh mắt Hoa Trước Vũ nhìn một lượt sợi xích, mới trông thấy sợi dây khóa chặt tứ chi của hắn, hơn nữa còn xuyên qua xương bả vai, sau cùng đóng vào huyệt Đản Trung trước ngực.
Huyệt Đản Trung là huyệt đạo quan trọng của người luyện võ tu luyện nội công, dùng để khởi khí vận khí, một khi bị phong bế, chân khí toàn thân sẽ tắc nghẽn, bất luận là cao thủ nội công cao cường đến đâu, cũng đành mặc cho kẻ khác chém giết. Hơn nữa, nếu huyệt này bị kẻ khác đánh trúng một quyền sẽ bị thương ngay, càng khỏi nói đến việc bị đao kiếm đâm vào.
Đóng vào huyệt Đản Trung, là phong bế nội công; lại khóa xương bả vai, là hạn chế ngoại công. Võ công cái thế của hắn, đã hoàn toàn không sử dụng được nữa. Cơ Phụng Ly hiện giờ, chẳng khác nào một phế nhân.
Người trên giang hồ luyện võ cả đời, công lực toàn thân nếu bị hủy mất, so với việc bị giết còn đau khổ hơn. Nếu không phải là thù oán cực kỳ sâu nặng, hiếm khi có ai lại ra tay độc địa như vậy.
Hoa Trước Vũ chưa từng ngờ rằng, Hoàng Phủ Vô Song lại tàn ác vô tình đến thế. Nàng vẫn còn nhớ, ngày trước khi mình mới vào cung, xem cờ có thể biết người, hắn sát phạt tinh diệu, quyết đoán hành động như sấm chớp, tấm lòng rộng mở, cực kì có khí phách, sau này sẽ là nhất đại minh quân. Nàng vốn định khen Hoàng Phủ Vô Song, không ngờ hắn lại dùng chiêu số của Cơ Phụng Ly, cho nên, một phen khen ngợi của nàng lại thành ra khen Cơ Phụng Ly, cho nên. Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy thế, lộ vẻ bạo ngược nhặt một quân cờ lên, đảo lộn cả thế giằng co trên bàn cờ, lạnh lùng cười nói: “Mặc ngươi kỳ nghệ cao siêu đến đâu, cũng không tránh được một đòn trí mạng của ta.”
Từ lúc đó, Hoa Trước Vũ đã biết, Hoàng Phủ Vô Song hận Cơ Phụng Ly. Hiện giờ, đây chính là một đòn trí mạng của hắn sao?
Hắn đối phó với Cơ Phụng Ly như thế, hiển nhiên đã biết Cơ Phụng Ly võ công cực kỳ cao siêu.
Giây phút này, Hoa Trước Vũ cũng đột nhiên hiểu ra, vì sao ngày trước Cơ Phụng Ly phải che giấu võ công của mình, có lẽ, từ lâu hắn đã nghĩ đến việc mình sẽ có ngày hôm nay, cho nên mới che giấu võ công, để chừa cho mình một con đường thoát, đề phòng sau khi bị bắt, đối thủ phong tỏa nội công võ lực của hắn. Như thế có lẽ hắn sẽ có cơ hội trốn thoát. Có thể nói, Cơ Phụng Ly quả thực suy tính rất chu toàn.
Nếu hắn không cứu nàng trên chiến trường, sẽ không để lộ võ công, như thế có lẽ hiện giờ hắn sẽ không thành ra thế này. Kể ra, tình cảnh trước mắt của hắn, ít nhiều cũng có liên quan tới nàng.
Nghĩ như thế, ánh mắt Hoa Trước Vũ lướt một vòng trên người Cơ Phụng Ly, bỗng nhiên không biết nhìn về đâu. Khắp người hắn từ trên xuống dưới, thê thảm không nỡ nhìn vào. Trên bộ quần áo tù vằn vện toàn là vết máu, chiếc cùm dưới chân trong bóng tối lóe lên màu sắt xanh lè.
Ánh sáng ấy tựa như mũi kim, trong khoảnh khắc, khiến đôi mắt Hoa Trước Vũ trở nên đau đớn.
Hoa Trước Vũ vội đưa mắt ra chỗ khác, nhìn vào một điểm trong góc tường.
Trong nhà lao yên lặng như cái chết, nàng dường như có thể nghe thấy hơi thở của mình dần trở nên gấp gáp, có một cảm giác kì lạ, dường như là đau đớn, lại dường như buồn bã, từ đáy tim dâng lên từng chút từng chút một.
Không muốn nhìn, nhưng sau cùng vẫn không nhịn được, qua một chốc, nàng lại đưa mắt chậm rãi quay lại.
Ánh sáng yếu ớt mờ ảo trong phòng từ từ chuyển động. Cơ Phụng Ly nằm nghiêng trên giường đá không động đậy, mái tóc dài rối tung buông xõa, che đi nửa khuôn mặt.
“Cơ Phụng Ly, hoàng thượng đến thăm ngươi đó. Còn không đứng dậy kiến giá!” Quan coi ngục lạnh lùng quát, khí thế kinh người, nếu là Tả tướng ngày trước, e rằng hắn tuyệt đối không dám quát mắng thế này.
Cơ Phụng Ly đang nằm trên giường khẽ ngước hàng mi dài, từ từ mở mắt ra, để lộ đôi mắt tuyệt đẹp. Hiện giờ, toàn thân hắn, dường như chỉ có đôi mắt là có thể để người ta nhìn vào.
Hắn chậm rãi nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn mĩ không tì vết ngày trước phải chiếu dưới ánh sáng mờ ảo, xanh xao vô cùng. Trên trán lấm tấm mồ hôi, dường như không chịu đựng được cơn đau kịch liệt. Ánh mắt hắn bình thản lướt qua Hoàng Phủ Vô Song, khóe môi chậm rãi nở một nụ cười, “Hóa ra là hoàng thượng giá lâm, ta đã nói mà, mấy ngày hôm nay chẳng ai dám đến đây, hoàng thượng giá lâm, xin thứ cho Cơ mỗ không thể hành lễ được.”
Hắn chậm rãi cử động cánh tay, gông cùm trên người lập tức kêu kèn kẹt, đó là tiếng gông cùm va vào nhau, cũng là tiếng gông cùm và xương cốt mài vào nhau. Hoa Trước Vũ nghe thấy thế, cảm thấy xương bả vai mình dường như cũng bắt đầu đau. Có điều, ngoại trừ đầu mày hơi chau, trán vã mồ hôi, Cơ Phụng Ly vẫn giữ nụ cười phong hoa vô song trên môi, tựa như tấm thân máu thịt của mình chỉ là khúc gỗ.
“Ồ? Hóa ra Bảo công công cũng đến.” Giọng nói của Cơ Phụng Ly, dịu dàng như làn gió vang lên.
Hoa Trước Vũ quay mặt lại một cách khó khăn, ánh mắt nhìn chăm chú vào nụ cười trên khóe môi Cơ Phụng Ly, nụ cười chế giễu như thể chẳng thèm quan tâm. Hắn dường như đã đoán ra từ lâu chắc chắn Hoa Trước Vũ sẽ theo Hoàng Phủ Vô Song đến, đôi mắt nheo lại, nhìn Hoa Trước Vũ như cười như không, “Bộ dạng Cơ mỗ bây giờ, không biết có khiến Bảo công công cực kỳ hài lòng không?”
Ngữ khí của hắn, lạnh lùng chưa từng thấy, chẳng còn đâu vẻ nhẹ nhàng ngày trước khi hắn khẽ gọi nàng là “Bảo Nhi” nữa.
Toàn thân hắn tỏ vẻ xa cách, mang hàm ý cự tuyệt người khác tránh xa ngoài ngàn dặm, khiến người ta bỗng nảy sinh lòng sợ hãi.
Hoa Trước Vũ chỉ thấy hơi thở trong lồng ngực như ngừng lại, nắm chặt quyền, chậm rãi nở một nụ cười, thong thả nói: “Đúng thế, có thể trông thấy Tả tướng đại nhân cũng có ngày hôm nay, ta đương nhiên vui vẻ vô cùng.”
Mục đích của nàng cuối cùng đã đạt được, nhưng vì sao, trái tim nàng lại chua xót vạn phần, dường như có kiến bò qua, không ngừng cắn xé trong tim?
Cơ Phụng Ly đột nhiên ngửa đầu cười lớn, Hoa Trước Vũ chưa từng thấy Cơ Phụng Ly cười lớn bao giờ, nụ cười của hắn cực kì xán lạn, tựa như đóa hoa quỳnh dưới màn đêm đột nhiên nở rộ, tuyệt mĩ vô cùng, dường như muốn gợi lên vẻ kiều mị của màn đêm, và trong sáng của ánh trăng.
Hoàng Phủ Vô Song có phần tức giận, lạnh lùng nói: “Cơ Phụng Ly, ngươi cười cái gì?”
Cơ Phụng Ly ngừng cười, chau mày, nheo mắt chậm rãi nói: “Không có gì, tự cười mình thôi.”
Sắc mặt Hoàng Phủ Vô Song hơi sầm xuống, chắp tay đi đến trước mặt Cơ Phụng Ly, nheo mắt nói: “Tiểu Bảo Nhi, Tả tướng đại nhân hình như vẫn chưa thi lễ với trẫm, ngươi qua giúp hắn đi.”
Hoa Trước Vũ chợt run lên trong lòng, biết Hoàng Phủ Vô Song sẽ giày vò hạ nhục Cơ Phụng Ly, nhưng không ngờ hắn lại sai nàng động thủ. Nàng cố gắng đè nén những cảm xúc đang cuộn dâng trong lòng, chậm rãi bước qua.
Cơ Phụng Ly nghiêng đầu nhìn Hoa Trước Vũ đang từng bước tiến lại, đôi mắt phượng khẽ nheo, lạnh lùng chăm chú nhìn nàng. Bị ánh mắt như thế nhìn vào, Hoa Trước Vũ chỉ cảm thấy hàn ý từ từ dâng lên trong tim.
Nàng đi đến trước mặt hắn, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, giơ tay nắm lấy vạt áo trước ngực hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, ở cự ly gần như thế, tâm trạng của đối phương đều có thể thấy rõ.
Tướng mạo của Cơ Phụng Ly vốn dĩ tuấn mĩ cao nhã, đôi mắt phượng được che phủ bởi hàng mi dài, thâm sâu như giấc mộng. Hoa Trước Vũ nhìn vào đôi mắt thâm u đó, có chút thất thần. Đôi mắt sâu không thấy đáy kia tựa như đang dâng tràn một thứ sức mạnh, trong khoảnh khắc sắp sửa hút nàng vào trong.
“Tiểu Bảo Nhi…” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Hoa Trước Vũ tập trung tinh thần, lạnh lùng tàn nhẫn nói: “Cơ Phụng Ly, ngươi cũng có ngày hôm nay ư? Thật là hả lòng hả dạ quá!”
Nàng đột nhiên quăng mạnh một cái, Cơ Phụng Ly đã ngã lộn từ trên giường đá xuống.
Gông cùm trên tay kêu loạt xoạt, sợi xích vừa bị kéo, Cơ Phụng Ly không chịu nổi nỗi đau gãy xương đứt gân. Hắn thở hắt ra một hơi, trên trán vã mồ hôi. Hắn nằm dưới đất, nhìn Hoa Trước Vũ, không chớp mắt lấy một lần.
“Được… được…” Hắn lườm Hoa Trước Vũ, ánh mắt trong khoảnh khắc trầm tĩnh như hồ nước chết.
Hoa Trước Vũ đón cái nhìn của Cơ Phụng Ly, khóe môi vẫn nở nụ cười tàn nhẫn.
Trước ngực Cơ Phụng Ly chợt động, khóe môi ứa ra một dòng máu đỏ kinh hoàng, trên xương bả vai máu cũng rỉ ra.
Hoa Trước Vũ chậm rãi đi đến, kéo cổ áo sau gáy hắn, nhấc hắn từ dưới đất lên. Vào khoảnh khắc lại gần hắn, mùi máu tanh nhàn nhạt đó, tiếng xích sắt mài vào nhau đó, khiến trước mắt nàng trở nên hoảng loạn, sâu thẳm trong tim, tựa như có một lưỡi dao đang không ngừng đảo lộn, nỗi đau như thể vỡ òa. Nỗi đau ấy khiến Hoa Trước Vũ hoa mày chóng mặt, nàng không biết từ bao giờ mình đã trở nên yếu đuối như thế, nhìn thấy máu là không chịu được.
“Tiểu Bảo Nhi, ngươi sao thế?” Hoàng Phủ Vô Song nhìn chăm chăm vào sắc mặt trắng bệch của Hoa Trước Vũ, lo lắng hỏi. Thanh âm cực kì dịu dàng, người ngoài nghe vào, thực là tình sâu ý nặng.
Hoa Trước Vũ chống một tay lên tường, một tay đỡ trước ngực, khẽ nói: “Nhà lao này tanh hôi quá.”
Bên cạnh vang lên giọng nói cợt nhả của Cơ Phụng Ly: “Sao thế, Bảo công công đã quen thấy máu tanh mà cũng có ngày bị máu làm cho chết khiếp ư?”
“Hoàng thượng, trong này bí quá, nô tài muốn ra ngoài hít thở.” Hoa Trước Vũ khẽ nói.
Hoàng Phủ Vô Song chau mày nói: “Được, cho phép ngươi, nếu Tiểu Bảo Nhi không thoải mái, thì trẫm sẽ theo ngươi về.”
“Các ngươi canh giữ cho cẩn thận. Nếu xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ lấy đầu các ngươi!” Hoàng Phủ Vô Song ra lệnh âm hiểm, quay người dìu Hoa Trước Vũ chậm rãi men theo thông đạo đi ra ngoài.
“Hoàng thượng, không cần đâu! Nô tài tự mình đi được!” Hoa Trước Vũ chau mày nói, tránh né sự dìu đỡ của Hoàng Phủ Vô Song.
“Trẫm cứ muốn dìu đấy!” Hoàng Phủ Vô Song bắt đầu giở tính trẻ con, cố chấp nói.
Hoa Trước Vũ khẽ than một tiếng, thoáng nghe thấy cánh cửa sát phòng giam sau lưng “ầm” một tiếng đã bị đóng vào, tiếng động đó khiến trái tim nàng khẽ run lên. Nàng để mặc cho Hoàng Phủ Vô Song dìu, đi ra ngoài như thể mộng du.
Cơ Phụng Ly nằm nghiêng dưới đất, nhìn Hoa Trước Vũ và Hoàng Phủ Vô Song men theo thông đạo đi ra xa, mãi cho đến khi cánh cổng sắt bị đóng lại, nụ cười vẫn giữ trên khóe môi từ từ tắt ngấm, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.
Khi vào nhà lao vẫn là hoàng hôn, khi bước ra bóng đêm đã phủ xuống.
Hoàng Phủ Vô Song lên xe ngựa, Hoa Trước Vũ cưỡi ngựa theo hầu một bên. Lần này Hoàng Phủ Vô Song mặc thường phục ra khỏi cung, vì thế không phô trương, cấm vệ quân theo hầu cũng không nhiều, nhưng ai nấy đều là cao thủ.
Đoàn người ra khỏi địa phận thiên lao bộ Hình, trong khoảnh khắc liền đến phố lớn Chu Thước phồn hoa. Sắp sửa giao thừa, chợ đêm trên phố cực kỳ náo nhiệt, khắp nơi đèn đuốc huy hoàng, đàn sáo âm vang. Bách tính Vũ Đô không biết những biến đổi của triều đình, đều đang đắm chìm trong niềm vui năm mới.
Chậm rãi đi giữa dòng người đông đúc trên phố lớn, mỗi gương mặt đi tới dường như đều mang nụ cười hân hoan, nhưng trước mắt Hoa Trước Vũ, chỉ hiện lên cảnh thâm nghiêm đáng sợ ở nhà giam.
Nàng có phần mơ hồ hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy, có lẽ mình không nên hận. Hận, chỉ khiến trái tim nàng trở nên nặng nề, trở nên lạnh lùng, trở nên vô tình, trở nên không rõ thị phi…
Đêm hôm đó, Hoa Trước Vũ không dẫn theo An, một mình lặng lẽ ra khỏi cung đến căn nhà trong ngõ An Hòa.
Bình đang đọc sách, nghe thấy tiếng động, vội ngẩng đầu lên, trông thấy là Hoa Trước Vũ, trong đôi mắt đen lóe lên một tia vui mừng, dịu giọng nói: “Đêm khuya đường trơn, sao tướng quân lại đích thân đến đây, có chuyện gì có thể sai thám tử đưa tin mà.”
Hoa Trước Vũ nhanh chân đi đến trước mặt cậu ta, nhìn quanh một vòng, hỏi: “Khang đâu?”
“Ở trong nhà nghỉ ngơi.” Bình đặt quyển sách trong tay xuống, vào nhà lôi Khang ra.
Khang đang ngủ, đột nhiên bị Bình gọi dậy cực kỳ khó chịu, nhưng trông thấy Hoa Trước Vũ, đôi mắt đen lập tức phát sáng, “Tướng quân đến đấy à?”
Hoa Trước Vũ chậm rãi gật đầu, hỏi “Bình, quân cô nhi đã chiêu tập đủ chưa?”
Bình gật đầu.
“Nhiệm vụ hôm nay ta giao cho hai cậu, không được cho bất kì ai biết, kể cả An và Thái ở trong cung. Bình, cậu nhanh chóng sai người đi Đông Chiếu một phen, xem binh mã của Thái có phải của Dực vương không. Khang, cậu đích thân đi Lương Châu một chuyến, ngày trước ta chôn thi thể của hầu gia ở nơi đồng hoang, định đợi đến khi báo được đại thù sẽ dọn về. Cậu thay ta đi một chuyến, đem hài cốt của hầu gia tạm thời chuyển vào Lương Châu. Phải nhớ, xương tay phải của hầu gia đã gãy, đừng có tìm nhầm.”
Hai người ngạc nhiên gật đầu, Khang nghi hoặc hỏi: “Tướng quân, vì sao bây giờ phải đi làm những việc này?”
“Không chỉ những việc này đâu, còn có rất nhiều việc khác phải làm. Bình, cậu ở lại đây, sai người bí mật tìm kiếm phu nhân chưa cưới của Tả tướng. Nhớ lấy, một khi có tin tức của nàng ấy, phải lập tức báo cho ta.” Hoa Trước Vũ ra lệnh với sắc mặt nghiêm trọng.
“Tướng quân, vì sao lại dùng quân cô nhi, sao không để An ngầm dẫn cấm vệ quân đi điều tra? Như thế cũng không sợ quân cô nhi bị bại lộ.” Khang nghi hoặc hỏi.
Hoa Trước Vũ lắc đầu: “Cấm vệ quân tuy không sợ lộ, nhưng mục tiêu quá lớn, hơn nữa…”
Bình nghe Hoa Trước Vũ sắp xếp, khẽ chau đôi mày, thở ra một hơi, “Tướng quân, huynh đang nghi ngờ sự tình không giống như những gì chúng ta điều tra được, mà…”
Hoa Trước Vũ chậm rãi gật đầu, “Bình, những ngày tới, ta sẽ ngầm cài cắm vài người của quân cô nhi vào trong cung, hiện giờ trong triều đình, ta cũng đã mua chuộc được mấy viên quan làm việc, có chuyện cũng dễ dàng hơn. Nhớ lấy, sau này, ngoại trừ người của An đến truyền tin cho cậu, sẽ còn có cả quân cô nhi do ta phải đến nữa.”
Hai người đồng loạt gật đầu, Hoa Trước Vũ lại dặn thêm một số chuyện khác, thấy đêm đã khuya, liền quay trở lại hoàng cung.