Phượng ẩn thiên hạ (Tập 3) - Chương 40 - Phần 1

Chương 40: Sống chẳng thể yêu

Máu! Nhiều máu đến thế, không ngừng tuôn ra, trong khoảng trời đất chỉ toàn là máu. Đỏ đến mức diễm lệ, chói lóa khiến đôi mắt nàng không mở được ra. Còn bóng hình chàng chìm trong làn máu đỏ ấy ngày càng mờ nhạt, ngày càng mờ nhạt… cuối cùng, biến mất không còn một chút dấu vết.

Nàng hoài công giơ tay ra, chỉ nắm được làn gió, lạnh thấu xương, thê lương như tiếng khóc của quỷ.

Hoa Trước Vũ đột nhiên thở dốc tỉnh dậy từ trong giấc mộng, trong phòng một màu tối đen, khắp nơi tĩnh lặng như tờ. Tiếng thở dốc kinh hãi của nàng, giữa khung cảnh tĩnh mịch nghe lại càng rõ. Nàng ngẩn người một chốc, mới nhớ ra rằng, nàng đã giết Cơ Phụng Ly.

Nàng từng muốn giết chàng không chỉ một lần.

Thế nhưng, có trời làm chứng, lần này, thực ra nàng muốn cứu chàng.

Nhát dao đó, nàng chỉ muốn đâm một chút vào ngực chàng, sau đó điểm huyệt Bế Tức của chàng, khiến chàng trông như đã chết. Như thế, nàng sẽ có thể sai người giao chàng cho thuộc hạ của chàng. Thế nhưng, Hoa Trước Vũ không ngờ chàng lại nhẫn tâm đến vậy, nắm lấy tay nàng, để lưỡi đao cắm sâu vào ngực mình.

“Hoặc là máu tươi của ngươi tuôn trên lưỡi đao của ta. Hoặc là máu nóng của ta phun trên chiếc quạt trắng của ngươi.” Đó là lời thề của nàng, cuối cùng nàng đã làm được.

Cuối cùng, đã khiến máu tươi của chàng tuôn trên lưỡi dao của nàng.

Thế nhưng, nàng không ngờ, trái tim mình lại đau đớn đến thế. Khi máu tươi trào ra, khi ba chữ “Hắn chết rồi” truyền đến bên tai, nàng dường như nghe thấy trái tim mình dần dần vỡ tan trong lồng ngực.

Khoảnh khắc đó, cuối cùng nàng cũng nhận thức được một chuyện, đó là không biết từ bao giờ, nàng đã yêu chàng rồi.

Đã yêu rồi, chân thành tha thiết, không thể nào lừa mình dối người được nữa.

Nàng nhắm mắt lại, quá khứ lần lượt toàn bộ hiện ra trước mắt.

Trên chiến trường, cái nhìn từ xa đó, giữa cảnh giáo vàng ngựa sắt, máu chảy thành sông, chàng một thân bạch bào đứng giữa trời đất, tựa như một đám mây cuồn cuộn cao quý mà thanh khiết. Khi đó, nàng ngạc nhiên trước vẻ khoan thai của chàng.

Trên pháp trường, không thấy hành động ra sao, đã tránh được đòn tấn công lợi hại của nàng. Khi đó, nàng chấn động trước võ công cao thâm khó lường của chàng.

Trong dạ yến của Khang vương, một khúc “Nhược Thủy” của chàng, lay động con tim biết bao cô gái chưa chồng. Khi đó, nàng cảm thán trước tài hoa tuyệt thế của chàng.

Lời đồn đại yêu nghiệt họa chủ, nàng căm hận trước sự hiểm độc của chàng.

Trong hành cung, một trường vật lộn tay chân, nàng và chàng đều đánh rất hăng.

Dưới suối nước nóng, dùng miệng lưỡi làm đao kiếm, nàng và chàng chưa phân thắng bại.

Khi trị thủy, nàng khâm phục chàng một lòng vì dân.

Trên chiến trường, nàng tán thưởng mưu lược của chàng.

Một phen hồi tưởng, nàng mới hay đã cùng chàng trải qua biết bao nhiêu chuyện, bất giác, đã để chàng chiếm trọn cả con tim. Thứ tình cảm ấy, tựa như nham thạch bị dồn nén, cuối cùng sau khi chàng ra đi, tựa như núi lửa phun trào không thể khống chế.

Không nghi ngờ gì nữa, nàng quả thực rất hận chàng. Ngay cả ban đêm nằm mơ, nàng cũng nghĩ xem phải làm thế nào để lật đổ chàng.

Hận càng sâu sắc, chàng càng trở nên quan trọng trong lòng nàng, nàng lúc nào cũng chống lại chàng, điều tra chàng, tìm hiểu về chàng, mãi cho đến khi hiểu về chàng còn rõ hơn cả hiểu bản thân mình.

Nàng đặt chàng trong tim, hận từng giờ từng phút. Thế nhưng, nàng không biết, đặt một người trong tim quá lâu, cho dù là hận, rồi cũng sẽ từ từ trở thành thói quen, quen với sự tồn tại của chàng.

Thói quen ấy trải bao ngày tháng đã mọc rễ, dần dần biến đổi. Yêu và hận, chẳng qua chỉ là hai mặt của một tờ giấy, không cẩn thận một chút, hận đã biến thành yêu.

Thế nhưng, rốt cuộc nàng đã động lòng từ bao giờ?

Là trên pháp trường, khi chàng nói “Ta yêu ngươi” ư? Không đúng! Còn sớm hơn thế.

Là cái đêm chàng và Cẩm Sắc thành thân, khi chàng bất ngờ hôn nàng ư? Cũng không phải! Còn phải sớm hơn nữa!

Là sau khi nàng bị thương, chàng nghiêm lệnh cấm nàng ăn thịt, làm cho nàng một bàn thức ăn chay ư? Cũng không phải!

Là khi nàng bị thương trên chiến trường, chàng bỗng nhiên xuất hiện như chiến thần khát máu ư? Dường như cũng không phải!

Là khi chàng cứu nàng ra khỏi nhà ngục ở Dương Quan, cúi người trên ngựa, nói “Đưa tay cho ta” ư? Không phải!

Đều không phải, không phải khi đó không yêu chàng, là bởi có lẽ còn sớm hơn khi đó. Nhưng rốt cuộc là khi nào, nàng đã không thể nhận rõ. Thực ra, yêu chàng từ khi nào đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là, chàng sẽ chẳng thể nào quay lại, vĩnh viễn không thể nào quay lại.

Nàng cố gắng tìm lại sự bình tĩnh vốn có của mình, nhưng dù có thế nào cũng không kiềm chế được nỗi đau của mỗi nhịp đập trái tim, ngoại trừ nước mắt, nàng chẳng còn cách nào khác để thể hiện nỗi lòng mình nữa.

Trên pháp trường, chàng đã chết, nàng lau nước mắt một cách tê dại, ngơ ngẩn đứng lên, bình tĩnh chỉ huy những quan viên nàng đã mua chuộc, để họ giao chàng cho thuộc hạ của chàng. Tuy Nhiếp Tướng có ý ngăn cản, nhưng bị Hoàng Phủ Yên khóc lóc làm loạn một hồi, lại thêm bách tính dưới đài hành hình phẫn nộ, cuối cùng ông ta không còn cách nào khác đành phải đồng ý.

Nàng bình tĩnh nhìn chàng bị khiêng đi, bình tĩnh quay về hoàng cung, trông thấy Hoàng Phủ Vô Song còn bình tĩnh cười.

Thế nhưng, trong bóng đêm vắng lặng thế này, cuối cùng nàng có thể vùi mặt vào đầu gối, để mặc cho nước mắt tuôn rơi, cứ thế khóc đến khi khóe mắt ráo hoảnh, chẳng còn chảy ra thêm được một giọt lệ nào nữa.

Nàng tận mắt thấy chàng nhắm mắt, tận mắt thấy chàng tắt hơi, chàng đã đi thật rồi, mãi mãi ra đi rồi.

Đôi mắt sâu thẳm của chàng, nụ cười nho nhã của chàng, giọng nói trầm ấm của chàng, nụ hôn sâu bá đạo của chàng, chiếc ôm thâm tình của chàng…

Từ giờ phút này, nàng chẳng bao giờ còn trông thấy được nữa, chẳng bao giờ còn nghe thấy được nữa, chẳng thể nào có lại được nữa.

Nàng ngẩn ngơ ngồi ôm đầu gối, không ngủ cũng chẳng nghỉ ngơi, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu óc sẽ toàn là hình bóng của chàng, không thể nào xóa tan đi được.

Đêm, đêm khóc than, đêm đau lòng, dài đến thế, dường như, trời định cứ thế mà mãi mãi chìm trong bóng tối.

Nàng bò dậy khỏi giường, lặng lẽ ra khỏi cung, men theo con phố lạnh lẽo bước đi một cách vô định. Gió lạnh thổi ào xuyên qua tà áo, thổi thẳng vào trái tim nàng. Cả con người tựa như chìm trong đầm nước, lạnh đến thấu xương.

Nàng không biết mình đã làm thế nào mà đến được tướng phủ. Trên cổng lớn, giấy niêm phong khóa chặt những phồn hoa ngày trước, chỉ còn lại cảnh điêu tàn thê lương.

Nàng đứng lặng hồi lâu trước cửa, vẫn trông thấy trên con đường đầy tuyết rơi, một người mặc áo trắng, làn tóc như dòng thác tung bay, đợi đến khi người đó đi đến trước mặt nàng, bóng hình chợt tiêu tan như làn khói.

Một cơn gió lạnh thổi qua, tuyết lại tung bay.

Trong gió mang theo tiếng hát: “Trời tối đen, tuyết mịt mù, người đã đi, lòng xót thương. Yêu chẳng có duyên, hận đã vô thường, cầu Nại Hà, sẽ gặp lại.”

Nàng lạc lõng lang thang trong thành, bất giác đi đến vùng ngoại ô hoang vắng, trước mắt là một hồ băng bị tuyết che kín.

Một chiếc xe ngựa men theo con đường nhỏ đi tới, vào khoảnh khắc đi ngang qua Hoa Trước Vũ, người đánh xe đột nhiên tung mình nhảy lên, một thanh kiếm sắc nhọn như giao long trên bầu trời, mang theo sát khí lạnh lùng, trong chớp mắt đã đưa đến trước yết hầu Hoa Trước Vũ.

Ánh kiếm chói lòa lập tức làm Hoa Trước Vũ lóa mắt, theo bản năng, nàng ngửa người tránh một kiếm sấm sét. Nhưng kế tiếp đó, lại một kiếm khác đâm nhanh tới.

Hoa Trước Vũ giơ tay rút bảo kiếm bên eo ra, giơ lên đỡ, “keng” một tiếng, hai thanh kiếm va vào nhau, ánh sáng lóe lên, nàng trông thấy trên kiếm của đối phương tóe ra ánh sáng màu xanh lam.

Có độc!

Trên kiếm của thích khách có chất kịch độc, hiển nhiên, kẻ này muốn dồn nàng vào chỗ chết.

Hoa Trước Vũ nhìn đối phương, đôi mắt dưới tấm khăn đen che mặt của tên thích khách trông có phần quen thuộc.

Là Đường Ngọc!

Khóe môi Hoa Trước Vũ nhếch một nụ cười khổ, chiến hữu sống chết có nhau trên chiến trường, giờ rốt cuộc lại muốn đoạt tính mạng của nàng. Độc của Đường Môn trên đời không có thuốc giải, nếu không tránh được chiêu vừa rồi, lúc này e rằng nàng đã về nơi chín suối.

“Đường Ngọc!” Hoa Trước Vũ chau mày nói.

“Đúng thế, là ta đây!” Đường Ngọc lạnh lùng nói, “Chính là ta muốn giết ngươi đấy, nếu ngươi còn sống được mà quay về, cứ việc bảo cẩu hoàng đế đến bắt ta.”

Cậu ta khẽ rít lên, đề khí nâng kiếm đâm tiếp về phía nàng. Kiếm khí lạnh lùng khiến quần áo trên người Hoa Trước Vũ tung bay, mũi kiếm từng tấc một nhanh chóng ép lại. Kiếm quang phản chiếu đôi mắt nàng, tiếng rồng gầm trên thân kiếm tựa như đang nói với nàng, nàng tất sẽ phải chết.

Giây phút đó, trong đầu óc bỗng nhiên lóe lên một tia sáng.

Nếu chết đi, có phải sẽ có thể gặp được chàng? Chàng đi rồi, sống chết đối với nàng mà nói, đã chẳng còn quan trọng nữa. Nàng nhìn mũi kiếm ép lại gần, chẳng hề động đậy, khóe môi nở một nụ cười nhạt.

Đường Ngọc dường như ngạc nhiên trước phản ứng của nàng, sát ý bừng bừng trong mắt đột nhiên thu lại, tay khẽ run, kiếm thế hơi chậm lại.

“Huynh điên à, muốn chết sao!” Một sức mạnh nhanh như chớp đột nhiên đẩy ngã Hoa Trước Vũ ra đất, giơ đao đỡ nhanh kiếm của Đường Ngọc.

Là An, cậu ta đã dẫn theo cấm vệ quân đuổi tới.

Nhưng ngay lúc đó, hơn mười người áo đen không biết từ đâu nhảy ra, nghênh chiến với cấm vệ quân.

Ánh mắt nàng lướt qua khuôn mặt của người áo đen trước mắt, không trông thấy khuôn mặt dưới tấm khăn đen, nhưng từng đôi mắt đều rất quen thuộc, quen thuộc đến mức gần như xa lạ, sự xa lạ ấy là bởi sát ý trong mắt.

Là chàng, người của chàng muốn giết nàng.

“Soạt” một tiếng, máu bắn tứ tung, đầu vai nàng đã bị đâm trúng, nhưng gần như chẳng thấy đau, đầu vai dường như đã tê dại rồi, nàng dần dần mất ý thức, dường như có thể trông thấy thân hình mình ngã ra phía sau.

Khoảnh khắc ấy, thân thể thoái mái chưa từng thấy. Nàng đã mệt mỏi từ lâu, chán nản từ lâu rồi.

“Ùm” một tiếng rơi xuống nước, tầng băng mỏng vỡ tan, nước hồ lạnh giá nhấn chìm nàng từng tấc từng tấc một. Khoảnh khắc đó, những chuyện cũ ngày trước bên chàng lần lượt hiện ra trước mắt nàng như đèn kéo quân, khoảnh khắc đó, trong tim nàng thông suốt chưa từng thấy. Nàng yêu chàng, từ lâu đã không còn hận chàng nữa. Bóng tối vô biên ập đến, dường như trông thấy chàng giơ tay về phía nàng, khóe môi nở nụ cười xán lạn như hoa.

Hoa Trước Vũ tỉnh lại, ánh mặt trời nhợt nhạt yếu ớt xuyên qua khung cửa sổ rọi trên giường, giây phút ấy, nàng có cảm giác tựa như sang một kiếp khác. Trời hửng sau trận tuyết rơi, cuối cùng tuyết cũng đã ngừng hẳn. Tia sáng ấy nói với nàng rằng, những u ám trên bầu trời đều đã tan đi, mọi thứ đều biến mất trong buổi tối hôm qua. Thế nhưng, nỗi u ám trong lòng nàng, e rằng cả đời này cũng chẳng thể nào tiêu tan,

“Tướng quân, huynh tỉnh rồi à?” Thái ngồi trên ghế bên giường, sắc mặt tiều tụy, hiển nhiên cả đêm chưa ngủ.

“Ta làm thế nào mà đến được đây?” Hoa Trước Vũ cử động bên vai đau đến tê dại, chau mày hỏi. Nàng còn nhớ, đêm qua Đường Ngọc dẫn người đến hành thích nàng, là An dẫn cấm vệ quân tới cứu nàng.

Thái cúi mắt, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Tướng quân, tối qua huynh bị chém một đao, lại ngã xuống nước. Cho nên, An liền đưa huynh đến chỗ tôi.”

Hoa Trước Vũ khẽ “ừ” một tiếng, nằm trên giường thần sắc lạnh nhạt, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh trên pháp trường, khóe môi nở một nụ cười đau khổ.

Chết đi rồi mới có thể tái sinh. Quên đi rồi mới có thể sống lại. Nhưng nàng vẫn chưa chết, cũng chẳng thể quên. Trọn đời trọn kiếp này, cho dù quên đi hết mọi thứ trong hồng trần, e rằng cũng chẳng thể quên chàng được nữa.

“Tướng quân.” Thái khẽ gọi, định nói rồi lại thôi, nhìn vào đôi mắt đen của Hoa Trước Vũ, chợt lộ ra vẻ không tự nhiên.

“Có chuyện gì?” Hoa Trước Vũ ngước mắt nhìn cậu ta chăm chú, nghi hoặc hỏi.

“Tướng quân, tối hôm qua thuộc hạ bắt mạch cho huynh, phát hiện ra một việc.” Thái bình tĩnh nói.

Hoa Trước Vũ chợt run, ngày trước trên chiến trường, nàng từng nhiều lần bị thương, nhưng phụ thân sợ nàng để lộ thân phận, chưa từng để Thái chữa trị cho nàng. Thái chưa từng bắt mạch cho nàng, đương nhiên cũng không biết nàng là con gái. Hiện giờ, cuối cùng cậu ta cũng đã biết. Cũng không sao, hiện giờ nàng chẳng còn quan tâm điều gì nữa.

“Cậu biết ta là con gái rồi à, An đã biết chưa?” Nàng bình thản hỏi. An cứu nàng từ dưới nước lên, chắc là cũng biết rồi.

Thái gật đầu, nói: “Chính vì phát hiện ra tỷ là con gái, cậu ấy mới không dám đưa tỷ về cung điều trị. Tướng quân, còn một chuyện nữa, khi tôi bắt mạch cho tỷ, phát hiện ra trong người tỷ có một thứ độc hóa giải nội lực.”

Hoa Trước Vũ kinh ngạc trong lòng. Tối hôm qua khi vật lộn cùng bọn Đường Ngọc, nàng quả thực rõ ràng cảm thấy nội lực của mình khác xa ngày trước, mỗi lần dùng sức, chân khí đều có phần không chuyển đến kịp, hóa ra là đã trúng độc. Nhưng ai đã hạ độc nàng? Vì sao lại muốn hóa giải nội lực của nàng?

“Thứ độc này có thuốc giải không?” Hoa Trước Vũ nghiêm giọng hỏi.

Thái khẽ than: “Nội lực đã hóa giải không thể lấy về, chỉ có thể luyện lại. Nhưng nếu dùng thuốc giải trước khi nội lực bị hóa giải hoàn toàn, có thể giải trừ thứ độc đó đi, giữ lấy phần nội lực còn lại.”

Hoa Trước Vũ nghiến răng nói: “Vậy được, Thái, cậu mau đi chế thuốc đi.” Bàn tay trong tay áo của Hoa Trước Vũ đã nắm chặt thành quyền, móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay, toàn thân run rẩy.

Là chàng, hay là Hoàng Phủ Vô Song? Nàng không thể chết được! Sao nàng có thể chết được? Nàng nhất định phải điều tra rõ sự việc, vì chàng, cũng là vì bản thân nàng.

Hoa Trước Vũ đột nhiên chau mày, ánh mắt sắc bén dồn ép Thái, “Thái, cậu còn nhớ lần đó không? Lần đó chúng ta đại chiến với Tây Lương, bị quân Tây Lương mai phục, đùi ta bị thương, ngựa lại chết. Là cậu đã cõng ta từ chiến trường về. Vì thế, trên người cậu bị thương hơn mười chỗ.” Thái là người có thân hình thấp bé yếu ớt nhất trong số bốn đại thân vệ, chuyên dùng ám khí. Nhưng lần đó, cậu ta lại cõng nàng chạy hơn hai mươi dặm.

Lời nói của Hoa Trước Vũ khiến Thái dừng tay, cậu ta biết, tướng quân sẽ không vô duyên vô cớ mà nhắc lại những chuyện này. Hơn nữa, trước mặt bọn họ, nàng cũng chưa từng nói chuyện bằng giọng thê thảm như thế.

“Thuộc hạ vẫn nhớ. Thuộc hạ còn nhớ, có một lần thuộc hạ bị quân địch bắt, tướng quân dẫn quân cô nhi đơn độc xông vào, liều chết cứu Thái về.” Thái trầm giọng nói, tình hình chiến sự khi đó, giờ kể lại, chỉ cần một câu đã rõ, nhưng những nỗi kinh tâm động phách và sự nguy hiểm tàn khốc khi đó, cậu ta đến chết cũng khó lòng quên được. Lần đó, cậu ta đã thề, cả đời này, tính mạng cậu ta là của tướng quân. Cả đời này, cậu ta mãi mãi đi theo tướng quân.

“Thái, mấy người chúng ta, cùng nhau lớn lên, cùng nhau luyện võ, cùng nhau ra chiến trường. Chúng ta cùng nhau trải qua biết bao lần sống chết, ta gần như không còn đếm xuể, nhưng nếu ngay cả huynh đệ đồng sinh cộng tử cũng không thể hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau, thì cậu bảo ta sau này còn có thể tin tưởng ai được nữa?” Trong lòng nàng chua xót, nhất thời chỉ cảm thấy mệt mỏi.

“Tướng quân…” Trong lòng Thái chợt thấy chùng xuống, sắc mặt hơi thay đổi, trong đôi mắt đen vụt qua một tia đau đớn.

“Ta biết, mạng của các cậu là do hầu gia cứu, các cậu trung với hầu gia, ta cũng không có gì để nói. Nhưng cậu có biết, ông ấy định làm việc gì không? A Thái, cậu có còn bằng lòng đi chung con đường với ta không?” Nàng bỗng nhiên trầm giọng hỏi.

Thái quỳ một gối xuống đất, chậm rãi nói: “Thuộc hạ bằng lòng. Hôm đó, chúng tôi đều cứ tưởng tướng quân đã chết, mà hầu gia lại là ân nhân cứu mạng của Thái, khi đó tôi chỉ nghĩ là đã không thể tận trung với tướng quân, thì nguyện đến chết cũng phải tận trung với hầu gia, sau này tôi chỉ muốn đi theo tướng quân thôi.”

Hoa Trước Vũ khẽ than một tiếng, đi đến trước mặt Thái, khẽ vỗ lên vai cậu ta, đỡ cậu ta đứng dậy, “Tốt lắm, Thái! Cậu đứng lên đi! Hôm nay nếu cậu đã chọn ta, thì cả đời này, ta sẽ mãi mãi tin tưởng cậu!”

“Thái quyết sẽ không phản bội tướng quân.” Thái trầm giọng nói.

“Vậy có chịu nói cho ta biết, hầu gia hiện giờ ở đâu không? Rốt cuộc ông ấy định làm gì?” Hoa Trước Vũ lạnh giọng hỏi.

Thái chau mày một cách khó khăn, lại quỳ xuống chậm rãi nói: “Hầu gia rốt cuộc ở đâu, định làm gì, Thái không hề hay biết. Tướng quân, từ nay Thái chỉ làm việc cho tướng quân, nhưng Thái cũng không thể phản bội hầu gia được. Những chuyện ngày trước, Thái cũng không thể nói. Mong tướng quân thứ tội!”

Hoa Trước Vũ gật đầu cười, thực ra nàng đã đoán được từ trước rằng Thái sẽ nói như vậy, dẫu sao thì, phụ thân cũng là ân nhân cứu mạng của cậu ta, “Đứng lên đi, ta không trách cậu đâu.”

“Tướng quân, chỗ An…” Thái đột nhiên hỏi.

“An làm việc trong hoàng cung, việc cậu ấy làm chắc là rất quan trọng, nếu ta đến tìm cậu ấy, có lẽ sẽ làm hại cậu ấy. Cho nên, việc ta đã biết hầu gia vẫn còn sống, cậu tạm thời đừng nói với cậu ấy.” Hoa Trước Vũ nói từ từ.

Thái đỏ mắt, hạ giọng nói: “Thuộc hạ biết rồi.”

“Lần này đến Bắc cương, binh mã cậu thống lĩnh không phải là của Dực vương Đông Chiếu, mà là một đội quân do hầu gia bí mật che giấu, đúng không?” Hoa Trước Vũ lạnh nhạt hỏi.

Thái gật đầu, “Đúng là tôi đã từng đi mượn binh ở Đông Chiếu, nhưng không mượn được. Lần này binh mã đi Bắc Cương, quả là do hầu gia chiêu tập riêng. Ngày hôm đó sở dĩ tôi nói là binh mã của Đông Chiếu, là vì sợ tướng quân nghi ngờ hầu gia.”

“Binh mã của Vương Dục sao rồi? Có ý đồ tiến xuống phía Nam không?” Hoa Trước Vũdằn giọng hỏi.

“Đêm hôm đó khi biết được Cơ Phụng Ly bị xử lăng trì, Vương Dục quả thực đã dẫn binh xuống phía Nam, bị chúng tôi chặn lại. Về sau nếu không phải Bắc Triều lại có biến động khác thường, Vương Dục lại đưa quân quay về Bắc cương, có lẽ đến giờ vẫn còn chưa đánh xong.” Thái chậm rãi nói.

“Bắc Triều thực sự có biến động khác thường ư?” Hoa Trước Vũ kinh ngạc hỏi.

“Thuộc hạ nghe thám tử hồi báo như vậy.” Thái hạ giọng nói.

Hoa Trước Vũ thoáng trầm ngâm, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng. Nàng chôn vùi đau thương xuống đáy lòng, chậm rãi bò dậy khỏi giường, mang theo thuốc do Thái bào chế cho, quay trở lại hoàng cung. Đêm qua gió lạnh, nàng cảm thấy hơi sốt, e rằng đã nhiễm phong hàn. Về đến cung, nàng bèn gọi Tiểu Thuận Tử đến, bưng thuốc đã sắc xong lại cho nàng. Nàng đã là Tổng quản, Tiểu Thuận Tử là đồ nhi mới của nàng. Có rất nhiều thái giám tranh nhau làm đồ đệ của nàng, nhưng nàng lại đích thân tìm một thái giám mới vào cung. Hiện giờ ở trong cung, nàng sao có thể tùy tiện dùng người.

Uống thuốc xong, nàng dùng chăn cuộn chặt quanh người, định ngủ thêm một lúc. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên cảm thấy có người khẽ lay ống tay áo của nàng.

“Tiểu Thuận Tử, có chuyện gì thế?” Nàng khàn giọng nói.

Không ai nói gì, chăn bông trên đầu bỗng bị kéo ra, một mùi hương lạnh lẽo quen thuộc đưa tới. Nàng biết là Hoàng Phủ Vô Song đến, thân là hoàng đế, mà hắn lại ra ra vào vào nơi ở của thái giám như thể cung điện của mình. May mà trước khi gọi Tiểu Thuận Tử đến nàng đã mặc xong quần áo, chải xong đầu tóc, nếu không e rằng sẽ bị hắn phát hiện.

Hiện giờ nàng chẳng có lòng dạ nào mà đối phó với hắn, thậm chí chẳng buồn quan tâm đến hắn. Dù sao thì nàng trước mặt hắn, cũng đã thất lễ vài lần. Nàng cứ nằm trong chăn bông, nghiêng đầu hỏi lạnh nhạt: “Hoàng thượng đến đây làm gì?”

Hoàng Phủ Vô Song không mặc long bào, mà mặc một bộ quần áo bình thường, mái tóc đen cũng chỉ chải thành một búi đơn giản, dùng mũ ngọc cài vào. Hắn cúi người ngồi bên cạnh giường, giống như chàng trai trẻ tuổi bướng bỉnh nhà ai. Hắn chớp mắt, “Tiểu Bảo Nhi, hôm nay ngươi không đến trực, trẫm nhớ ngươi, cho nên đến thăm ngươi. Nhưng sao ngươi hình như chẳng cảm động chút nào!”

Hoa Trước Vũ chau mày nói: “Hoàng thượng, hôm nay nô tài vốn không phải trực, hôm nay đến phiên Cát Tường.”

Hoàng Phủ Vô Song chu môi nói: “Không được, trẫm muốn ngươi ngày nào cũng phải trực, sau này ngươi ngủ trong điện nhỏ của trẫm. Nếu không, trẫm sẽ đến chỗ ngươi ngủ.” Vừa nói, hắn đã đá long hài ra, bò lên giường nàng.

Hoa Trước Vũ kinh hãi trong lòng, quay người lườm hắn một cái, bò dậy khỏi giường, đi giày vào.

Hoàng Phủ Vô Song buồn bã chớp mắt, đột nhiên cao giọng hỏi: “Tiểu Bảo Nhi, vai ngươi sao rồi, bị thương phải không?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3