Phượng ẩn thiên hạ (Tập 3) - Chương 40 - Phần 2

Hoa Trước Vũ nghĩ, An chắc chắn không bẩm báo việc tối qua nàng bị thương. Vì thế, nàng cúi mắt nói: “Không phải, khi đánh nhau với kẻ khác chẳng may bị thương một chút thôi.”

“Đánh nhau với ai? Có nghiêm trọng không? Để trẫm xem nào!” Hoàng Phủ Vô Song vừa nói, vừa giơ tay cởi áo Hoa Trước Vũ.

Hoa Trước Vũ kinh ngạc trong lòng, đi giày xong nhanh chóng chạy ra, cách xa hắn, khom người nói: “Đa tạ hoàng thượng quan tâm, nô tài không sao.”

Thần sắc Hoàng Phủ Vô Song đột nhiên trở nên ảm đạm, hắn bỗng đưa mắt, chậm rãi nói: “Bảo Nhi, nghe nói hôm qua trên pháp trường, Cơ Phụng Ly đã hôn ngươi.”

Hoa Trước Vũ sững sờ, trong tim hơi đau đớn, vuốt mấy sợi tóc mai lòa xòa, chậm rãi quay đầu, nhìn chăm chăm vào Hoàng Phủ Vô Song, cười dịu dàng nói: “Đúng thế, bách tính Vũ Đô đều biết, có lẽ hiện giờ đã lan ra khắp cả Nam Triều rồi, chẳng lẽ bây giờ hoàng thượng mới biết?”

Hoàng Phủ Vô Song trợn tròn đôi mắt đen, lườm nàng không chớp mắt: vừa mới dậy khỏi giường, trên khuôn mặt ngọc vẫn còn vẻ mệt mỏi, lọn tóc đen trên trán đầy mồ hôi, hiển nhiên là do vừa rồi ủ trong chăn, mắt hơi đỏ, chắc chắn là đã khóc, càng tăng thêm vẻ yểu điệu cho nàng, mi mục như tranh, làn da càng trắng lung linh, trong sáng kiều diễm đến cực điểm.

Chẳng trách, chẳng trách, Cơ Phụng Ly lại hôn nàng trước mặt hàng ngàn hàng vạn người trên pháp trường.

“Tiểu Bảo Nhi, ngươi xinh đẹp thế kia, cũng chẳng trách Cơ Phụng Ly chết đến nơi mà vẫn nổi lòng hiếu sắc.” Hoàng Phủ Vô Song nắm chặt quyền, nói có phần hậm hực.

Hoa Trước Vũ khẽ nheo mắt nói: “Hoàng thượng, người không cần phê tấu chương sao?”

Hoàng Phủ Vô Song cười hi hi nói: “Trẫm đã phê xong rồi, hôm nay sẽ ở bên cạnh Tiểu Bảo Nhi.”

“Nô tài có gì đâu mà cần ở bên cạnh, người nên ở bên cạnh Uyển Nhi của người mới phải.” Hoa Trước Vũ lạnh nhạt nói.

Hoàng Phủ Vô Song dẩu môi, đang định nói, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng nói của Cát Tường: “Tam công chúa cát tường!”

“Cát tường cái đầu ngươi ấy, đây là chỗ ở của gã yêu nghiệt Nguyên Bảo đó phải không?” Giọng nói của Hoàng Phủ Yên từ ngoài cửa truyền vào. Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một bóng hình yểu điệu xông vào.

Hoa Trước Vũ ngước mắt nhìn, chỉ thấy Hoàng Phủ Yên đột nhiên dừng bước, nhìn Hoàng Phủ Vô Song đang nằm bên giường Hoa Trước Vũ một cái, đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo, lạnh lùng cười nói: “Hóa ra hoàng huynh cũng ở đây, kể cũng vừa hay.”

Hoàng Phủ Yên vẫn mặc bộ váy đoạn màu trắng đó, nàng vốn kiều diễm tú lệ, có điều lúc này lông mày lá liễu dựng ngược, hai mắt đỏ mọng, mặt đầy vẻ tức giận, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi mỏng mím thành một đường, trong mắt hàn ý bức bách, khác hẳn với vẻ khép nép xấu hổ thường ngày.

Hoàng Phủ Vô Song nằm nghiêng trên giường, tay chống cằm, lạnh lùng nheo mắt nói: “Yên nhi, muội đến đây làm gì?”

Hoàng Phủ Yên trợn đôi mắt đỏ mọng lên căm phẫn nói: “Đến đây xem xem có kẻ quyến rũ người khác như thế nào, lại hãm hại người khác như thế nào!” Từng câu từng chữ như lưỡi đao, chỉ thẳng về phía Hoa Trước Vũ. Nhưng Hoa Trước Vũ lúc này, sao có thể bận tâm đến vài câu mắng nhiếc của nàng?

Hoàng Phủ Vô Song chau mày không vui, ánh mắt lập tức sắc như đao, “Yên Nhi, ra ngoài! Muội xem xem bộ dạng của muội thế nào? Cơ Phụng Ly là gì của muội, mà cần muội phải để tang!”

“Muội thích thế đấy, hoàng huynh, huynh không thể ở bên cạnh tên yêu nghiệt này nữa, thứ yêu nghiệt này phải chém đầu cho nhanh, nếu không sẽ họa quốc họa dân!” Hoàng Phủ Vô Yên cười lạnh lùng tiến lên, ánh mắt như ngọn đuốc dán chặt lên người Hoa Trước Vũ.

“Hỗn xược!” Giọng nói của Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng vang lên.

Không khí dường như đóng băng trong khoảnh khắc đó, Hoa Trước Vũ nghiêng đầu, chỉ thấy hàn khí sắc bén tỏa ra trên người Hoàng Phủ Vô Song, lạnh thấu xương, dường như vô cùng tức giận.

Hoàng Phủ Yên dường như bị hai chữ đó của Hoàng Phủ Vô Song dọa cho kinh hãi, đứng sững ra tại chỗ, sắc mặt càng trắng như tuyết, ngơ ngẩn không kiềm chế được.

“Hoàng huynh… huynh cứ bảo vệ cho y đi!” Hoàng Phủ Yên dứt lời liền ôm mặt quay người chạy ra.

Hoa Trước Vũ đứng lặng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn tuyết phủ trắng trên cây, trong tim lạnh lẽo từng cơn. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau của Hoàng Phủ Vô Song, nàng lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng, kết cục thế này, người hài lòng rồi chứ?”

“Tiểu Bảo Nhi, ngươi đang nói gì thế?” Hoàng Phủ Vô Song cười vô lại.

Hoa Trước Vũ đột nhiên quay người, nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Hoàng Phủ Vô Song, chậm rãi nói: “Người cố ý để nô tài đi giám trảm Cơ Phụng Ly, cố ý để nô tài trở thành đối tượng bị công kích, vì sao lại thế?”

Hoàng Phủ Vô Song trợn tròn đôi mắt đen, nhìn nàng đầy vẻ oán thán, “Tiểu Bảo Nhi, ngươi nhận ra rồi à? Thực ra, trẫm chẳng có ý gì khác, trẫm chỉ không muốn để ngươi rời xa trẫm mà thôi. Trẫm muốn ngươi đoạn tuyệt với tất cả những người khác, chỉ ở bên cạnh trẫm, cả đời làm Tổng quản thái giám của trẫm.”

Làm Tổng quản thái giám cả đời cho hắn?!

Hoa Trước Vũ nhắm mắt lại không nói gì, chỉ cảm thấy trong tim đầy phiền muộn. Qua một hồi, không nghe thấy hắn có động tĩnh gì, nàng quay người nhìn lại, chỉ thấy hắn lặng lẽ nằm nghiêng trên giường nàng, tay chống má, hai con mắt đen láy linh động nhìn nàng chăn chú, bộ dáng đó ngây thơ trong sáng, ngoan ngoãn đáng yêu không tả xiết.

Hoàng Phủ Vô Song như thế, luôn khiến người ta không kìm nén được mà bị mê hoặc. Thế nhưng, trong lòng Hoa Trước Vũ lại hiểu rất rõ, thiếu niên này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Thủ đoạn của hắn, tuyệt đối còn cao hơn nàng tưởng tượng.

“Tiểu Bảo Nhi…” Giọng nói của Hoàng Phủ Vô Song kéo dài ra, chậm rãi hỏi: “Ngươi đồng ý với ta có được không?”

“Đồng ý chuyện gì?” Hoa Trước Vũ lạnh lùng hỏi.

“Làm Tổng quản thái giám cả đời cho ta.” Hoàng Phủ Vô Song khẽ nhướng đôi mày lưỡi kiếm, ánh mắt chăm chăm nhìn vào bóng hình đứng thẳng của Hoa Trước Vũ, tựa như xuyên qua thân thể nàng, trông rõ cả lục phủ ngũ tạng.

Hoa Trước Vũ mím môi không nói gì.

“Có được không?” Hoàng Phủ Vô Song tiếp tục hỏi, ngữ khí thâm trầm, có phần như lẩm bẩm, tựa như đang khẩn cầu.

“Hoàng thượng bảo nô tài làm gì thì nô tài sẽ làm việc đó.” Hoa Trước Vũ trầm giọng bình thản nói.

“Từ bao giờ ngươi trở nên nghe lời ta như vậy?” Hoàng Phủ Vô Song từ từ dậy khỏi giường, đi đến bên cạnh nàng, chậm rãi hỏi.

Hoa Trước Vũ nhìn qua cửa sổ khép hờ, lặng ngắm khung cảnh bên ngoài, ánh mặt trời tỏa xuống, chiếu trên mái ngói cửu trùng cung khuyết, tuyết trắng tinh khôi phản xạ ánh sáng lóa mắt. Trong sân có tiểu thái giám đang quét tuyết, một cây mai già đã hé nụ, mọi thứ đều giống như ngày trước, chẳng có gì thay đổi. Có điều, người ngắm cảnh, cõi lòng đã khác, cho nên, phong cảnh tựa như cũng nhuốm màu bi thương.

Thế nhưng, nỗi bi thương ấy hiện giờ ngàn lần không thể được, nàng tuyệt đối không thể để Hoàng Phủ Vô Song nhận ra điều đó.

Hoa Trước Vũ chau mày nhắm mắt, làn mi khẽ rung che đi đôi mắt vô hồn, khi mở mắt ra, nỗi đau trong đó dường như đã bị xua đi, chỉ còn lại vẻ kiên định. Nàng vén lại mấy sợi tóc xõa ra bên mái, đưa mắt, quay đầu, khóe môi khẽ nhếch, nở một nụ cười dịu dàng tươi sáng: “Hoàng thượng, nô tài đã bao giờ không nghe lời của hoàng thượng đâu? Nô tài xin đi rửa mặt chải đầu, theo hoàng thượng đến điện Cần Chính.”

“Được! Vậy là ngươi đồng ý với trẫm rồi nhé.” Hoàng Phủ Vô Song bỗng nhiên chớp hàng mi dày, dựa vào khung cửa, ngắm Hoa Trước Vũ rửa mặt chải đầu.

Thu dọn xong, Hoa Trước Vũ theo Hoàng Phủ Vô Song đi ra ngoài. Trong cung khắp nơi vẫn còn không khí sót lại của ngày đầu năm mới, trên hành lang khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ, có điều bị phủ một tầng tuyết mỏng, mang theo chút thê lương. Dọc đường, Hoa Trước Vũ cảm thấy các tiểu cung nữ và tiểu thái giám đi tới dường như đều nhìn nàng với ánh mắt khác. Trong lòng nàng hiểu rõ, hôm qua trên đài hành hình nàng bị Cơ Phụng Ly hôn, e rằng còn chấn động lòng người hơn cả tin tức Cơ Phụng Ly bị lăng trì.

Lần này, toàn thể bách tính Vũ Đô đều đã nắm thóp nàng đoạn tụ. Hiện giờ, nàng lại đi cùng Hoàng Phủ Vô Song, cộng thêm lời đồn yêu nghiệt họa chủ lần trước, e rằng trong số mười người thì phải có đến chín người tưởng rằng nàng và Hoàng Phủ Vô Song không trong sáng.

Thế nhân phủ báng nàng, ức hiếp nàng, coi khinh nàng, xưa nay, nàng đều mặc kệ chẳng buồn quan tâm. Lúc này, việc gì phải sợ những lời đồn đại?

Hoàng Phủ Vô Song chưa đến điện Cần Chính, mà dẫn Hoa Trước Vũ đi thẳng ra Ngự Hoa Viên.

Trời mới hửng sau một trận tuyết rơi, trong Ngự Hoa Viên hoa mai nở rộ, còn chưa bước vào, đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát, quấn quýt như giấc mộng, càng lại gần càng ngấm vào trong tim. Trong vườn những đụn tuyết còn chưa được dọn, tích lại rất dày, chỉ có vài hàng vết chân, có thể thấy người đến đây thưởng mai không nhiều. Chỉ có nàng và Hoàng Phủ Vô Song, giày của hai người giẫm trên mặt tuyết, phát ra những tiếng vang khe khẽ.

Chẳng mấy chốc đã đến một khoảnh rừng mai, cây nào cây nấy hoa đang nở tuôn tràn, trên cánh hoa điểm xuyết những bông tuyết trắng, long lanh trong trẻo, cao ngạo mà ngát hương. Bên trái một núi cổ sơ, một cây mai đỏ nghiêng mình bên dòng nước, nở hoa cực kì diễm lệ.

Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi bước qua, khẽ ngắt cành đẹp nhất, đưa vào tay Hoa Trước Vũ. Hoa Trước Vũ hơi ngưng thần, giơ tay từ từ đón lấy. Hoàng Phủ Vô Song dường như nổi hứng, đi vòng quanh cây mai đỏ ấy, ngắt hơn chục cành, từng đóa kiều diễm, từng cành nghiêng nghiêng.

“Tiểu Bảo Nhi, lát nữa quay về cắm vào bình hoa, nhất định khắp phòng sẽ cực kỳ ngát hương.” Hoàng Phủ Vô Song ngắt cành mai đỏ cuối cùng, cười vui vẻ nói.

“Tuân lệnh, lát nữa Tiểu Bảo Nhi sẽ cắm hoa vào bình ở điện Cần Chính.” Hoa Trước Vũ nói.

Hoàng Phủ Vô Song chau mày nói: “Tiểu Bảo Nhi, trẫm muốn ngươi cắm hoa trong phòng của ngươi.”

Hoa Trước Vũ lẽ nào lại không biết, có điều, nàng không muốn đón nhận chỗ mai kiều diễm này mà thôi.

“Hoàng thượng, hoa này cao ngạo như thế, nên để trong phòng hoàng thượng mới phải.” Hoa Trước Vũ lạnh nhạt đáp.

Hoàng Phủ Vô Song quay đầu nhìn Hoa Trước Vũ chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm, tựa như đầm nước soi bóng Hoa Trước Vũ, soi thấy cả hoa mai cao ngạo thanh khiết sau lưng nàng.

“Ngông cuồng kiêu ngạo, thoáng mang theo cả chút tà khí.” Ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên hiền hòa, “Trẫm cảm thấy rất xứng với ngươi.”

Hoa Trước Vũ giật mình. Nàng ở chốn thâm cung chưa từng lộ ra chút vẻ ngông cuồng nào, mà Hoàng Phủ Vô Song lại nói nàng giống như vậy, chẳng lẽ, hắn cũng biết nàng là Doanh Sơ Tà rồi?

Cuộc cờ này, Hoa Trước Vũ cảm thấy bản thân càng lúc càng nhìn không rõ. Thế nhưng, cho dù nhìn không rõ, cho dù nàng chỉ là một con tốt nhỏ bé bị vứt bỏ khi qua sông, thì rốt cuộc vẫn sẽ có một ngày, con tốt như nàng sẽ chiếu tướng.

“Nếu hoàng thượng đã cho là vậy, thì Tiểu Bảo Nhi xin nhận.” Hoa Trước Vũ nhếch môi cười nhạt nói, lại cầm cành hoa, chỉ thấy một làn hương trong lành tràn ngập trong tim.

“Hoàng thượng!” Cát Tường đạp tuyết bước tới.

“Có chuyện gì?” Hoàng Phủ Vô Song ngưng thần, sắc mặt nghiêm túc hỏi.

“Mấy vị đại thần có bản tấu, đang tụ tập ở điện Cần Chính.” Cát Tường hạ giọng bẩm báo.

Hoàng Phủ Vô Song chau mày, lạnh lùng “hừ” một tiếng đáp: “Đám lão thất phu này, trẫm muốn nghỉ ngơi một lúc cũng không xong.” Hắn phủi tuyết trên tay áo, dẫn đầu đi ra.

Cát Tường và Hoa Trước Vũ theo sau, men theo đường nhỏ, đi thẳng ra ngoài. Vừa ra khỏi Ngự Hoa Viên, liền trông thấy một tiểu cung nữ áo xanh vội vã chạy tới, trời lạnh như thế, mà chạy đến mức thở dốc, trán vã mồ hôi.

“Hoàng thượng, nô tỳ cuối cùng cũng tìm được hoàng thượng rồi.” Tiểu cung nữ đó chạy đến trước mặt Hoàng Phủ Vô Song, quỳ xuống đất nói.

“Có chuyện gì, đứng lên rồi nói.” Hoàng Phủ Vô Song trầm giọng hỏi.

Tiểu cung nữ đứng dậy, thở gấp nói: “Bẩm hoàng thượng, nô tỳ là Thúy Châu ở Thê Phụng cung, Ôn tiểu thư sáng nay thức dậy hơi ho, hình như bị ốm rồi.”

“Truyền thái y chưa?” Hoàng Phủ Vô Song trầm giọng hỏi.

Thúy Châu lắc đầu, “Vẫn chưa ạ.”

Hoàng Phủ Vô Song quay đầu nói với Hoa Trước Vũ: “Tiểu Bảo Nhi, trẫm đến điện Cần Chính trước, ngươi sai người truyền thái y, lát nữa trẫm sẽ qua đó. À,” hắn quay người lại chỉ vào chỗ hoa mai trong tay nàng, “Tiểu Bảo Nhi, đem chỗ hoa này thưởng cho Uyển Nhi trước đi, cứ nói là do trẫm thưởng.”

Hoa Trước Vũ gật đầu, Hoàng Phủ Vô Song vội vàng rời đi. Hoa Trước Vũ sai một tiểu thái giám đi mời thái y, còn mình theo Thúy Châu đến Thê Phụng cung.

Trong sân ở Thê Phụng cung vẫn phủ đầy tuyết, Ôn Uyển thích múa trên tuyết, chắc là cố tình không cho người quét dọn. Thúy Châu đến hậu đường bẩm báo, Hoa Trước Vũ liền đứng ở gian chính chờ đợi. Trong Thê Phụng cung người hầu kẻ hạ như mây, hôm đó, khi nàng theo Hoàng Phủ Vô Song đến đây, cực kì náo nhiệt. Vậy mà hôm nay ở đây tĩnh lặng hơn hẳn, ngay cả tiểu cung nữ cũng đều nín thở cẩn trọng, dường như sợ làm kinh động đến Ôn Uyển đang bị bệnh.

Ôn Uyển ốm rồi sao, nàng ta mà cũng biết ốm sao?

Rèm ngọc trước cửa nội đường vang lên tiếng leng keng, tiếp đó là tiếng ngọc bội khua nhẹ, Ôn Uyển được một tiểu cung nữ dìu từ trong nội đường ra. Một thân váy kiểu cách trong cung màu nước hồ, dáng quét đất, tóc mây búi lỏng, mang vài phần mệt mỏi, vài phần tiều tụy, xem ra quả thực là bị ốm.

Nàng ta trông thấy Hoa Trước Vũ trong phòng, đôi mày xinh đẹp khẽ chau, chậm rãi đẩy tiểu cung nữ đang dìu mình ra, nhanh chân đi về phía Hoa Trước Vũ. Mãi cho đến khi cách Hoa Trước Vũ chừng ba bước, nàng ta mới đứng lại.

“Hoàng thượng có thưởng.” Hoa Trước Vũ chậm rãi nói.

Ôn Uyển và đám tiểu cung nữ vội vã quỳ xuống.

“Ôn tiểu thư, hoàng thượng biết cô bệnh nặng, cực kỳ lo lắng, nhưng vì quốc sự phải xử lý nên tạm thời không thể đến được. Đây là hoa mai đỏ do hoàng thượng tự tay hái, thưởng cho Ôn tiểu thư.” Hoa Trước Vũ dõng dạc nói xong, ra lệnh cho tiểu thái giám đưa hoa mai đỏ qua. Tiểu cung nữ đứng sẵn liền giơ tay đón lấy, dâng đến trước mặt Ôn Uyển.

Ôn Uyển nhận lấy, liếc mắt nhìn một cái, liền ra lệnh cho tiểu cung nữ cắm vào bình trên bàn.

“Các ngươi lui hết xuống đi, ta có chuyện muốn nói với Bảo công công.” Ôn Uyển nhìn chăm chăm vào Hoa Trước Vũ, lạnh nhạt ra lệnh.

Cung nữ trong Thê Phụng cung lập tức lui hết xuống, Hoa Trước Vũ nhìn thái giám theo sau, lạnh nhạt nói: “Các ngươi cũng lui xuống đi.”

Trong phút chốc, cung nữ, thái giám trong phòng đều lui ra hết, chỉ còn lại Hoa Trước Vũ và Ôn Uyển đứng đối diện nhau. Không khí trong phòng phút chốc trở nên đóng băng.

Ôn Uyển mím môi ngày càng chặt, chau đôi mày xinh đẹp, bỗng nhiên chẳng nói chẳng rằng, giơ tay tát vào má Hoa Trước Vũ.

Cái tát đó, nàng ta dường như dùng sức lực toàn thân, vung rất mạnh, rất đau.

Hoa Trước Vũ lạnh lùng nhìn bàn tay đang tát về phía nàng, khóe môi bỗng nhếch lên, nở một nụ cười tuyệt đẹp. Khi bàn tay Ôn Uyển chạm đến trước má nàng, nàng đột nhiên giơ tay, nắm lấy cổ tay nàng ta, trong mắt lóe lên một tia sắc bén. Nàng bức bách cái nhìn của Ôn Uyển, cười lạnh lùng, đột nhiên giơ ngón tay điểm vào huyệt đạo trên đầu vai Ôn Uyển. Huyệt đạo đó, không làm tổn thương tính mạng, cũng không gây đau đớn, nhưng bị điểm vào sẽ cực kỳ khó chịu; khi nàng ở trong quân doanh, bắt được tù binh, thường dùng chiêu này để hỏi cung.

Trong khoảnh khắc, toàn thân Ôn Uyển run lên, dường như khó lòng chịu đựng được.

Hoa Trước Vũ từ từ ngồi xuống chiếc ghế thái sư ở đằng sau, lạnh lùng nhìn vẻ bối rối của nàng ta.

“Ngươi là tên yêu nghiệt, ta sẽ không tha cho ngươi!” Ôn Uyển lạnh lùng đưa mắt, nhìn thẳng vào Hoa Trước Vũ, “Ngươi đã làm gì ta thế hả? Ngươi…” điều hiếm có là, Ôn Uyển rất lý trí, không hề gọi cung nữ lại, biết rằng vẻ bối rối của mình không thể để người khác trông thấy.

Hoa Trước Vũ từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế, chậm rãi đi đến trước mặt Ôn Uyển, nói từng câu từng chữ: “Ta cũng sẽ không tha cho ngươi đâu! Đây là một sự cảnh cáo đối với ngươi, sau này, đừng thử giở trò gì hết!” Nói đoạn, nàng giơ ngón tay giải huyệt đạo trên người nàng ta, quay người định bỏ đi.

Ôn Uyển ngã lăn ra đất, sức lực toàn thân dường như bị rút hết, giây phút vừa rồi, toàn thân khó chịu vô cùng.

“Hoàng thượng giá lâm!” Ngay lúc đó, giọng the thé của Cát Tường vang lên ngoài cửa, cung nữ, thái giám hầu hạ ngoài cửa lập tức quỳ xuống.

Cửa phòng mở ra, Hoàng Phủ Vô Song bước dài tiến vào, Hoa Trước Vũ vội khom người thi lễ, lui ra một góc.”

Hoàng Phủ Vô Song thấy tình hình trước mắt, sắc mặt trở nên nghiêm trọng nói: “Uyển Nhi, sao nàng lại ngồi dưới đất thế này?”

Ôn Uyển phủi quần áo, chậm rãi đứng lên. Hoàng Phủ Vô Song vội chạy qua, dìu nàng ta đứng dậy.

“Hoàng thượng, Uyển Nhi vừa bị Bảo công công bắt nạt.” Ôn Uyển rưng rưng nước mắt nói.

“Tiểu Bảo Nhi bắt nạt nàng thế nào, nói thử xem, trẫm sẽ giúp nàng hả giận.” Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy thế, liếc mắt nhìn Hoa Trước Vũ, dịu giọng nói với Ôn Uyển.

“Y…” Ôn Uyển nhất thời cứng họng, thân thể nàng ta không có vết thương, cũng không đau, nói ra e rằng Hoàng Phủ Vô Song sẽ không tin, liền nhíu mày chậm rãi nói: “Uyển Nhi đùa đó thôi, hoàng thượng lại tưởng là thật ư. Bảo công công sao có thể bắt nạt Uyển Nhi được. Uyển Nhi đang đau đầu chóng mặt, vừa rồi hoàng thượng thưởng cho hoa mai đỏ, Uyển Nhi thích quá, liền đi ra định cắm chúng vào bình, ai ngờ, chân đột nhiên mềm nhũn, ngã lăn ra đất. Có điều, hiện giờ Bảo công công là hoạn quan nhất phẩm, ngài ấy muốn bắt nạt Uyển Nhi thật thì Uyển Nhi cũng chẳng có cách nào.”

Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy thế, nhướng mày cười nói: “Uyển Nhi ngay cả một thái giám như Tiểu Bảo Nhi mà cũng ngưỡng mộ sao? Vậy thì Uyển Nhi phải chịu khó dưỡng bệnh, đợi nàng khỏi rồi, trẫm sẽ phong nàng làm hoàng quý phi có được không? Đến khi đó, nàng cũng là nhất phẩm.”

“Hoàng thượng nói thật không?” Ôn Uyển dịu giọng hỏi, “Vậy Uyển Nhi mong cho bệnh tình mau khỏi. Vốn cứ cảm thấy, dẫu sao cũng từng quen biết với Cơ Phụng Ly, cho nên mới đi đưa tiễn hắn lần cuối cùng, ai ngờ lại nhiễm phải phong hàn.”

Hoàng Phủ Vô Song bế ngang Ôn Uyển lên, nhanh chân vào nội đường, đặt nàng ta lên giường, hạ giọng nói: “Uyển Nhi chịu khó dưỡng bệnh nhé.” Sau đó quay người hỏi Hoa Trước Vũ đang đứng hầu trong phòng, “Tiểu Bảo Nhi, thái y đã đến chưa?”

Hoa Trước Vũ đang định trả lời, liền nghe thấy tiểu thái giám ngoài cửa bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, Diệp thái y đến.”

“Cho ông ta vào.” Hoàng Phủ Vô Song trầm giọng nói.

Cửa phòng mở ra, một tiểu thái giám dẫn một lão ngự y bước vào. Ngự y này tuổi đã cao, lưng hơi còng, trên mặt đầy những vết nhăn, mắt hơi nheo lại, tựa như chẳng trông thấy gì.

Hoa Trước Vũ có phần kinh ngạc, trong hoàng cung sao lại có vị thái y già thế này, thái y này tất là y thuật cực cao, nếu không chắc đã phải ra khỏi cung từ lâu rồi.

Diệp thái y khom lưng, cúi đầu đi vào, khi qua cửa ngước mắt lên nhìn Hoa Trước Vũ một cái, ánh mắt hiền lành mà ảm đạm. Nhìn gần, ông ta quả thực rất già, trên mặt từng vết nhăn đều tựa như vòng tuổi trên cây, ghi lại những thăng trầm của tháng năm. Trông thấy ông ta, Hoa Trước Vũ không khỏi kinh ngạc, bởi bộ dạng của ông ta rất giống với ông già A Quý hôm đó cứu nàng ở thành Lương Châu.

Diệp thái y chậm rãi vào phòng, trông thấy Hoàng Phủ Vô Song, đủng đỉnh thi lễ, cất giọng khàn khàn nói: “Lão thần bái kiến hoàng thượng.”

Ở trong cung, bất luận là thái giám hay cung nữ, ai nấy đều cực kỳ lanh lợi, hiếm thấy người nào thản nhiên như ông ta. Hoặc giả tuổi tác đã cao, chắc hẳn cuối cùng đã nhìn thấu lẽ đời.

Hoàng Phủ Vô Song gật đầu nói: “Diệp thái y, mời đứng dậy, ông mau qua thăm bệnh cho Uyển Nhi đi. Người đâu, ban cho ngồi!”

Một tiểu cung nữ chậm rãi bước vào, bê một chiếc ghế đẩu đặt ở bên giường, Diệp thái y bắt đầu bắt mạch cho Ôn Uyển qua một chiếc khăn sa mỏng. Trong giây lát, ông ta hạ giọng bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, Ôn cô nương không có gì đáng ngại, chỉ là nhiễm phong hàn thôi, lão thân kê mấy vị thuốc, sắc lên uống vài lần là khỏi.”

Hoàng Phủ Vô Song lập tức mặt mày hớn hở, quay đầu dịu dàng nói với Ôn Uyển: “Uyển Nhi, nàng phải chịu khó uống thuốc, chờ sau khi bệnh khỏi rồi, ta sẽ phong nàng làm quý phi.”

Ôn Uyển nằm nghiêng trên giường, trên khuôn mặt trắng nhợt lập tức nở nụ cười, kiều mị như hoa xuân, “Uyển Nhi tạ ơn hoàng thượng.”

“Hoàng thượng, lão thần cáo lui!” Diệp thái y khom người hành lễ nói.

Hoàng Phủ Vô Song cười đáp: “Được!”

Diệp thái y đeo túi thuốc, chậm rãi lui ra khỏi phòng, Hoa Trước Vũ vẫn đứng ngoài cửa phòng liền đi theo sau ông ta. Ra trước cửa điện, nàng bèn gọi Diệp thái y lại.

“Diệp thái y xin dừng bước, ta mấy ngày nay cũng bị nhiễm phong hàn, không biết thái y có thể kê đơn cho ta được không.” Hoa Trước Vũ mỉm cười nói.

Diệp thái y còng lưng, ngước mắt nhìn thẳng vào Hoa Trước Vũ một cách vô cảm, khàn giọng nói: “Ngài chính là Bảo công công nhất phẩm mà hoàng thượng mới sắc phong đó ư?”

Hoa Trước Vũ gật đầu cười nói: “Đúng thế!”

Diệp thái y cúi mắt, lặng lẽ nói: “Xem khí sắc của Bảo công công, quả thực là đã nhiễm phong hàn, cùng một triệu chứng như Ôn cô nương, cứ bốc thuốc theo đơn vừa rồi bản ngự y kê cho Ôn tiểu thư là được. Cáo từ!” Nói đoạn, ông ta khom người, loạng choạng bước đi.

Hoa Trước Vũ vốn còn định hỏi một câu nữa, xem tên húy của Diệp thái y có chữ “Quý” hay không, nhưng thấy ông ta đi rất vội vàng, nên không hỏi thêm nữa. Hơn nữa, từ cuộc đối thoại vừa rồi, tuy ông ta có vài phần trông giống A Quý từng cứu nàng, nhưng khí chất lại tuyệt đối khác nhau, Diệp thái y này thần sắc hiền lành xa cách, so với sự sắc bén nhanh nhẹn của A Quý hoàn toàn khác biệt.

Lần đó đi cướp pháp trường bị truy đuổi, vị công tử ngồi trong xe ngựa đã cứu nàng rốt cuộc là ai? Đến giờ nàng vẫn không có chút đầu mối nào, e rằng ơn cứu mạng này khó lòng báo đáp được. Có lẽ, cũng chỉ có tìm được A Quý, mới có thể biết chủ nhân đằng sau là ai mà thôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3