Phượng ẩn thiên hạ (Tập 3) - Chương 42 - Phần 2
“Được, Tiểu Bảo Nhi, bất luận thế nào ta đều có thể chiều theo nàng. Nàng không cần thân phận tôn quý đó, cũng được, ta sẽ không ép nàng, nhưng ta sẽ luôn giữ nó cho nàng. Nàng muốn rời khỏi hoàng cung, vậy được, ta cũng đồng ý với nàng.” Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi nói từng câu từng chữ.
“Thật không?” Hoa Trước Vũ chau mày, có phần không dám tin, chỉ cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy, Hoàng Phủ Vô Song chắc sẽ không giở trò gì chứ, “Vậy, Tống Chiêu nghi thì sao, có thể cho nàng ấy ra khỏi cung được không?”
“Được, nhưng hiện giờ còn chưa được, sau này ta nhất định sẽ thả cô ta ra khỏi cung.” Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi nói, từng bước đi đến trước mặt Hoa Trước Vũ.
Giữ Đan Hoằng lại trong cung, đương nhiên sẽ trở thành con tin khống chế nàng. Cho dù nàng đi đến chân trời, cũng sẽ không thể yên tâm mà từ bỏ.
“Vậy được, nếu đã là như thế, xin hoàng thượng đối xử tốt với nàng ấy. Ta nợ nàng ấy quá nhiều, lần nay lại liên lụy nàng ấy phải vào nhà lao, trong lòng quả thực rất áy náy.” Hoa Trước Vũ buồn rầu nói.
Hoàng Phủ Vô Song gật đầu đáp: “Nàng yên tâm, nhất định sẽ đối xử tốt với cô ta.”
Hoa Trước Vũ nghe thấy thế mỉm cười cảm kích với nụ cười xán lạn như hoa mùa xuân, khiến lòng Hoàng Phủ Vô Song như nở hoa. Ngay lúc đó, Hoa Trước Vũ đột nhiên khép chưởng thành dao, chém vào gáy Hoàng Phủ Vô Song. Chưởng này mang khí thế sắc bén, vốn định đánh ngất Hoàng Phủ Vô Song, dùng hắn làm con tin cứu Đan Hoằng ra. Nàng biết, Hoàng Phủ Vô Song hoàn toàn không thực lòng thả nàng ra khỏi cung, nếu không sẽ không giữ Đan Hoằng lại trong cung.
Không ngờ, thân thủ Hoàng Phủ Vô Song nhanh nhẹn vô cùng, hắn nghiêng người tránh được đòn tấn công của Hoa Trước Vũ, đôi mắt đen trợn tròn, ấm ức gào lên: “Tiểu Bảo Nhi, nàng định làm gì?”
Hoa Trước Vũ biết một đòn không trúng, khó lòng khống chế được Hoàng Phủ Vô Song, ám vệ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, đã có tiếng bước chân bao vây về phía này, nếu còn kéo dài thêm, e rằng nàng muốn xông ra ngoài cũng khó. Nàng liên tiếp đánh ra mấy chưởng, ép Hoàng Phủ Vô Song phải nghiêng mình né tránh. Nàng thừa cơ xoay eo một cái, cả thân hình như làn khói, lạng ra từ bên cạnh hắn.
Ngoài cửa phòng giam, mấy ám vệ của Hoàng Phủ Vô Song trông thấy Hoa Trước Vũ xông ra, cầm đao vây lại thành vòng tròn.
“Tránh ra!” Hoa Trước Vũ cười ngông cuồng, nghiêng người khéo léo tránh khỏi ngọn đao của một người, mượn lực giữ lấy sống đao nặng nề vạch ngược lại một đường, người đó không kêu được một tiếng đã ngã lăn ra đất.
Tiếng gió rít trong thông đạo như những lưỡi dao cứa trên mặt, cuốn bay mái tóc dài như dòng thác, tựa như Mạn Đà La màu đen điên cuồng bung nở.
“Tránh cả ra!” Hoa Trước Vũ chỉ cây đao cướp được từ tay ám vệ về phía trước, lạnh lùng nói.
“Nguyên Bảo, thì ra ngươi là con gái! Hoàng thượng một lòng si mê ngươi, sao ngươi còn cố chấp như vậy?” Một bóng nhỏ bé vụt ra từ bóng đen trong thông đạo, chính là Cát Tường. Hắn không chỉ đi một mình, mà trong tay còn kiềm chế một người con gái, chính là Đan Hoằng cùng bị nhốt trong viện Nội Trừng với Hoa Trước Vũ.
Một thanh đao sáng loáng kề lên cổ Đan Hoằng, nếu ấn sâu thêm một li nữa, sẽ cắt đứt yết hầu của nàng ta. Sắc mặt Đan Hoằng trắng bệch, đôi mắt to vốn rất long lanh, lúc này tràn đầy nộ ý. Nàng trông thấy Hoa Trước Vũ, kiên quyết nói: “Mau đi đi, mặc kệ muội!”
Hoa Trước Vũ cười nhạt, gió lạnh ù ù thổi tới, những sợi tóc mai lòa xòa bay tung.
Hoàng Phủ Vô Song, nàng thực sự đã xem thường hắn rồi.
Nàng sao có thể mặc kệ Đan Hoằng?
Đan Hoằng vì nàng mà thâm nhập vào chốn cửu trùng cung khuyết; vì nàng mà lấy một người đàn ông nàng ấy không yêu; vì nàng mà cam tâm vào ngục tù sâu thẳm; giờ đây, lại vì nàng mà đến cả tính mạng cũng sẵn sàng vứt bỏ! Nàng làm sao có thể bỏ mặc Đan Hoằng?
Cánh tay buông lỏng, thanh cương đao trong tay Hoa Trước Vũ rơi xuống đất, vang lên “keng” một tiếng giòn tan. Nàng nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Vô Song cười diễm lệ, “Thả nàng ấy ra, ngươi muốn làm gì ta cũng được!”
Hoàng Phủ Vô Song khoanh tay dựa vào cửa phòng giam, một thân thường phục màu đen, mái tóc dài búi cao, ánh sáng từ chiếc đèn lồng trong nhà lao tỏa ra sau lưng hắn, khiến cả con người hắn bị chiếu thành một hình cắt màu đen. Trên người hắn tỏa ra khí thế khiến người khác run sợ, cực kì sắc bén. Nhưng nghe thấy lời của Hoa Trước Vũ, trên khuôn mặt đang ẩn trong bóng tối của hắn lập tức nở nụ cười thuần khiết như hoa sen, đôi mắt đen đẹp đẽ phát ra ánh sáng lấp lánh vô cùng.
“Tiểu Bảo Nhi, trẫm sao có thể xử lý nàng được, trẫm làm theo ý nguyện của nàng, cho nàng ra khỏi cung mà thôi! Còn cô ta, trẫm sẽ đối xử tử tế, nàng yên tâm!” Hoàng Phủ Vô Song nói nói cười cười.
Cát Tường nghe thấy thế, bỏ thanh đao đang kề trên cổ Đan Hoằng xuống.
Đan Hoằng nhìn Hoa Trước Vũ một cách thê lương, bỗng nhiên dùng sức lao về phía lưỡi đao vừa hạ xuống.
“Đi đi, mặc kệ muội!” Tiếng nói của Đan Hoằng, mang theo nỗi bi ai và lưu luyến không tả xiết, lại ẩn chứa vẻ quyết liệt.
Trong lòng Hoa Trước Vũ kinh hãi, chỉ cảm thấy dường như bị người khác đột nhiên đấm một quyền, gào lớn: “Đừng!”
Nàng hoang mang quay người xông đến, bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, một mùi tanh nồng đột nhiên xộc lên trước ngực, trước mắt tối sầm, bước chân khựng lại. Trong khoảnh khắc trông thấy trán Đan Hoằng sắp sửa chạm vào lưỡi đao, nhanh như chớp, chỉ thấy Cát Tường xoay cổ tay, thân hình xoay một cái, thanh cương đao trong tay đã lật lại. Đan Hoằng đập vào sống đao, hôn mê bất tỉnh.
Hoa Trước Vũ tạm yên tâm, chỉ thấy trong người đau đớn như dời non lấp biển, thân hình ngã về phía trước, nàng cảm thấy mình ngã vào vòng tay một người. Ngẩng đầu lên, trông thấy gương mặt mông lung của Hoàng Phủ Vô Song, bờ môi mím chặt, đáy mắt đầy vẻ xót thương.
Giữa lúc mơ mơ hồ hồ, dường như đã qua rất lâu, lại dường như chỉ qua một chốc.
Hoa Trước Vũ mở mắt, trên đỉnh đầu là một chiếc móc bằng vàng, rèm sa màu đỏ thắm khẽ rủ xuống trước mắt, gió thổi qua, rèm châu móc vàng va vào nhau, phát ra những tiếng tinh tang đặc biệt vui tai.
Hoa Trước Vũ tỉnh hẳn, xoay người xuống giường, mở tấm màn trước mắt đi ra.
Chỉ thấy nơi nàng đang đứng là một gian phòng tinh tế trang nhã, lầu son gác tía, rèm cuộn tua rua, gương đồng trang điểm, rực rỡ gấm hoa, trên tấm bình phong bằng gỗ hoa lê thêu mai lan cúc trúc... đây rõ ràng là khuê phòng của con gái, nhưng lại không giống như cách bài trí trong cung.
Nhớ lại khoảnh khắc trước khi hôn mê, nàng nhớ ra câu nói của Hoàng Phủ Vô Song: “Tiểu Bảo Nhi, trẫm sao có thể xử lý nàng được, trẫm chỉ làm theo ý nguyện của nàng, cho nàng ra khỏi cung mà thôi.”
Ra khỏi cung! Nói như vậy thì, hiện giờ nàng đang ở ngoài cung, nhưng, nàng đang ở đâu thế này?
Nàng trấn tĩnh lại, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, đẩy cánh cửa nhìn ra bên ngoài.
Cảnh trí bên ngoài thanh nhã ngoài sức tưởng tượng của nàng. Nơi nàng ở, hiển nhiên là hậu hoa viên, bên ngoài giả sơn nước biếc, hoa đỏ cây xanh, tạo thành một bức tranh tĩnh lặng xa xăm. Xem ra, đây là một phủ đệ nào đó.
Hoa Trước Vũ đang đoán xem rốt cuộc đây là đâu, chỉ nghe thấy rèm châu sau lưng khẽ động, tiếng ngọc bội lách cách vang lên. Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một tiểu a hoàn tóc chải thành hai bím đang bước những bước nhỏ nhẹ bưng mâm tiến vào.
Tiểu a hoàn đương nhiên tưởng rằng Hoa Trước Vũ còn chưa tỉnh, đặt chiếc mâm trên tay xuống bàn, rồi vén rèm ra nhìn lên giường, thấy trên giường không có ai, lập tức sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
“Hỏng rồi, tiểu thư... ” Tiểu a hoàn hét lên chạy ra phía cửa, khi đi qua tấm bình phong, trông thấy Hoa Trước Vũ đứng bên cửa sổ, vội bịt miệng lại. Hồi lâu tiểu a hoàn mới bỏ tay xuống chậm rãi nói: “Tiểu thư, thì ra cô ở đây, nô tỳ cứ tưởng… cứ tưởng cô đi ra ngoài rồi.”
“Tiểu thư cái gì?” Hoa Trước Vũ hơi nheo mắt, lạnh lùng ngắt lời cô ta.
“Gì cơ ạ?” Tiểu a hoàn ngẩn ngơ hỏi, hiển nhiên không hiểu lời nói của Hoa Trước Vũ.
Hoa Trước Vũ đột nhiên quay người, nhanh chân đi đến trước mặt cô ta, lạnh lùng nhìn cô ta hỏi: “Ngươi nói ta là tiểu thư, là tiểu thư nhà ai, đây là chỗ nào?”
“Đây là nhà của tiểu thư mà! Là Nhiếp phủ!” Tiểu a hoàn bị hàn ý tỏa ra từ khắp người Hoa Trước Vũ làm cho run sợ, vội lắp bắp nói.
Nhà? Nàng đã mất nhà từ lâu rồi, làm gì còn cái gọi là nhà nữa?
“Nhiếp phủ? Phủ đệ của Nhiếp Viễn Kiều ư? Ta là tiểu thư nhà họ Nhiếp ư?” Hoa Trước Vũ lại hỏi.
Tiểu a hoàn kinh hãi gật đầu.
Hoa Trước Vũ nới lỏng tay, từ từ đi đến trước giường ngồi xuống.
Hoàng Phủ Vô Song quả nhiên làm đúng như lời hứa, quả thực đã đưa nàng ra khỏi cung. Có điều, ra khỏi hang cọp lại tiến vào ổ sói, nàng lại trở thành thiên kim của Nhiếp Viễn Kiều. E rằng nàng muốn đi khỏi Nhiếp phủ cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Ta tên là gì?” Hoa Trước Vũ hờ hững hỏi.
Tiểu a hoàn cung kính nói: “Tiểu thư, cô là con gái của Nhiếp tướng, tên là Nhiếp Y Nhân, từ nhỏ được nuôi dưỡng ở nhà ngoại, gần đây để tham gia tuyển tú nữ nên mới về nhà.”
“Ồ! Tuyển tú nữ ư?” Hoa Trước Vũ ngồi trên giường, gật đầu như khúc gỗ. Nói như vậy thì, Hoàng Phủ Vô Song không hề cho nàng ra khỏi cung, chẳng qua là tạo cho nàng một thân phận, để khiến nàng danh chính ngôn thuận được tuyển vào cung làm phi tần của hắn mà thôi.
“Ngươi tên là gì?” Hoa Trước Vũ đột nhiên quay đầu lại, hỏi tiểu a hoàn kia.
Tiếu a hoàn cúi đầu nói: “Tiểu thư, nô tỳ tên là Thúy Tụ.”
“Ta hỏi ngươi một chuyện, ta hôn mê mấy ngày rồi, bị bệnh gì vậy?” Hoa Trước Vũ suy nghĩ giây lát, chậm rãi hỏi. Trong viện Nội Trừng, vì sao nàng lại đột nhiên hôn mê, tất có chỗ kì quặc. Tuy hiện giờ trên người không hề đau đớn, nhưng trước khi hôn mê, nàng còn nhớ trước ngực cuộn lên như dời non lấp bể, cực kỳ khó chịu.
“Hình như tiểu thư bị trúng độc, hôn mê đã hai ngày rồi, lão gia mời thái y trong cung, đã trừ hết độc cho tiểu thư.” Thúy Tụ cẩn thận nói.
Hoa Trước Vũ đuổi Thúy Tụ ra ngoài, đi loanh quanh bốn phía trong khuê phòng, định trốn ra ngoài. Quan sát một lượt, rõ ràng bốn bên khuê phòng đều đã bố trí trọng binh, con trai cả của Nhiếp Viễn Kiều là tổng thống lĩnh cấm vệ quân trong kinh thành. Nếu nàng muốn trốn ra khỏi Nhiếp phủ, e rằng so với việc xông ra khỏi hoàng cung, cũng chẳng dễ dàng hơn chút nào.
Trong lòng Hoa Trước Vũ lo lắng vạn phần, chủ yếu là lo cho tình hình của Đan Hoằng, ở đây, e rằng nàng không thể hỏi ra chân tướng. Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc hoàng hôn, Hoa Trước Vũ nhảy ra khỏi cửa sổ, xuyên qua những khóm hoa đằng sau đi đến một hành lang.
Chỉ thấy dưới hành lang có hai viên cấm vệ quân đang ngồi xổm nói chuyện, hiển nhiên là đang giám sát nàng. Hoa Trước Vũ vốn định lặng lẽ đi tới, đánh ngất hai bọn họ, bỗng nghe thấy một viên cấm vệ quân nói: “Thật không ngờ, trong hoàng cung lại có thái giám giả trà trộn, tay Nguyên Bảo ấy thật là có diễm phúc. Không biết rốt cuộc y đã ngủ với bao nhiêu phi tần của hoàng thượng rồi?”
“Sụyt! Ngươi nói khẽ thôi.” Cấm vệ quân kia cười hi hi nói, “Diễm phúc cái gì, đến sau cùng, chẳng phải vẫn không tránh khỏi bị chém đầu đấy thôi, thế chẳng thà không có cái diễm phúc kia còn hơn!”
“Nghe nói sau khi y bị chém đầu, có người còn chạy đến cổng chợ, lột quần y ra xem, quả nhiên là thái giám giả!” Một viên cấm vệ quân khác cười ha hả nói.
Hoa Trước Vũ nghe thấy thế, lập tức cứng đờ người.
Tuy nàng biết gã Nguyên Bảo đã chết kia không phải là mình, nhưng nghe hai viên cấm vệ quân này nói chuyện, trong lòng vẫn lạnh buốt từng cơn, cảm giác lạnh lẽo ấy từ tứ chi ngấm thẳng vào tim.
Nàng bị chém đầu rồi, lại còn bị vứt xác ngoài chợ, mặc cho người ta nhìn vào.
Hoàng Phủ Vô Song vì sao phải đốt xử với nàng như thế, hiểm ác quá! Hiểm ác quá!
Vì sao, phải khiến nàng chết một cách ô nhục như thế! Hoàng Phủ Vô Song, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Hoa Trước Vũ đứng trong bụi hoa, hận đến mức gần như nghiến gãy răng, cơn gió ban đêm rất lạnh, nhưng chẳng bằng một phần vạn cái lạnh trong tim nàng.
Hai viên cấm vệ quân kia rốt cuộc cũng phát hiện ra Hoa Trước Vũ đứng đằng sau, vội đứng dậy thi lễ nói: “Tiểu thư, cô tỉnh rồi à, ngoài này gió lạnh, mau vào trong phòng đi.”
Hoa Trước Vũ cúi đầu, lúc này mới nhận ra, trên người vẫn chỉ đang mặc bộ quần áo trắng lúc mới tỉnh lại. Nàng mỉm cười, “Ta chỉ đi lại một chút thôi, sẽ quay về ngay. Tay Nguyên Bảo đó bị chém đầu lúc nào?”
“Hôm nay.” Một viên cấm vệ quân vội đáp.
Năm Hoành Vũ thứ nhất, thực là một năm xảy ra nhiều chuyện.
Trong tháng giêng, Tả tướng Cơ Phụng Ly bị xử lăng trì, đã chấn động cả Nam Triều. Vậy mà vừa qua tháng giêng, lại một chuyện lớn khác làm rung chuyển cả Nam Triều.
Lần đó, khi Tả tướng Cơ Phụng Ly bị hành hình, mọi người đều nhớ tên tiểu thái giám mặc áo màu vàng hạnh làm quan giám trảm. Trên pháp trường, Tả tướng đại nhân không câu nệ lễ tiết thế tục, hôn y say sưa. Còn y, lại tự mình ra tay trên pháp trường, chém Cơ Phụng Ly bảy đao, nhát nào cũng sắc bén, nhát nào cùng tóe máu, nhát nào cũng khiến người ta đau lòng đứt ruột.
Tên tiểu thái giám ấy, cũng chỉ qua một đêm mà trở thành kẻ thù của toàn thể nữ nhân Nam Triều.
Mà lần này, chuyện làm rung chuyển cả Nam Triều lại cũng liên quan tới y.
Đồn rằng, y là một thái giám giả, tư thông với phi tần của Khang đế trong cung, khiến cho phi tần của Khang đế mang thai. Đồn rằng, tên tiểu thái giám này cậy được hoàng thượng tin sủng, to gan đến mức để cho phi tần đó sắc thuốc an thai ở trong cung. Mắt thấy bụng của vị phi tần đó ngày một to lên, hắn từng cầu xin Hoàng Đế, định đưa cô ta ra khỏi cung, không ngờ khi các nước đến triều bái, chuyện này lại bị lôi ra.
Tên tiểu thái giám ấy có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, trên yến tiếc mừng các nước đến triều bái, chuyện này lại bị khơi ra. Hoàng thượng trong cơn thịnh nộ, đã nhốt y vào viện Nội Trừng. Lại định vào ngày mùng ba tháng hai, giải y ra ngoài Ngọ Môn chém đầu thị chúng, vứt xác ngoài chợ.
Đồn rằng, ngày hành hình, bên ngoài Ngọ Môn người xem chật ních. Đồn rằng, chặt đầu xong, còn có người lớn gan chạy lên lột quần y ra xem, quả nhiên là thái giám giả.
Đến nay, tên tiểu thái giám làm loạn hoàng cung Nam Triều suốt một năm qua, cuối cùng đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Điều khiến người ta không khỏi xuýt xoa, là tài năng của tên tiểu thái giám ấy, ai nấy đều phải phục.
Y có tài kinh bang trị quốc, cũng có công anh dũng giết địch. Y phò tá tân đế đăng cơ, tân đế cũng cực kì tin sủng. Thế nhưng, bất kì một vị đế vương nào, cũng sẽ không cho phép một tên hoạn quan khoa chân múa tay trước mặt. Đồn rằng, y cậy mình được Hoàng Đế tin sủng, cực kỳ hống hách.
Được chim quên ná, được cá quên nơm. Tên tiểu thái giám ấy rốt cuộc cũng không thoát khỏi số phận!